Đại tổng quản đưa ra phán đoán như thế là bởi vì biểu hiện của Lục Thanh Huyền quá là bất thường. Hắn nhìn Lục Thanh Huyền trưởng thành, chưa từng thấy chàng chủ động giúp đỡ một người như vậy bao giờ. Đã vậy sau đó còn cố tình không muốn nói chuyện nữa.
Cỗ kiệu dừng lại trước cửa cung Cảnh Dương. Lục Thanh Huyền xuống kiệu lập tức đi thẳng vào trong, đại tổng quản đi phía sau chàng. Sau khi tấu chương được đưa đến, Lục Thanh Huyền cầm bút bắt đầu phê duyệt.
Chàng duyệt vài sớ tấu chương và khi cầm đến sớ thứ hai mươi chín, cảm giác kỳ lạ trong lòng bàn tay chàng lại xuất hiện. Rất nhẹ và không còn mãnh liệt như trước.
Chàng cụp mắt xuống, lặng lẽ cầm tấu chương lên lật xem một hồi. Bên trong viết về việc một số trung và tiểu thế gia dùng người tuẫn tán. Lục Thanh Huyền nói: “Trước khi Tiên đế băng hà, ông ấy có gọi trẫm tới cạnh giường.”
Đại tổng quản nhìn xung quanh, phát hiện trong Ngự Thư Phòng chỉ có hai người bọn họ. Lục Thanh Huyền là đang nói chuyện với hắn.
—— Mặc dù trước đây chàng chưa bao giờ nói chuyện với đại tổng quản, Đỗ Vấn Hưng và những người khác trong lúc đang phê tấu chương cả.
Đại tổng quản suy tư một chút rồi đáp: “Nô tài cũng nhớ rõ chuyện này. Năm đó, khi Bệ hạ tiến vào tẩm điện của Tiên đế không lâu, ngài ấy liền băng hà. Dựa theo thánh chỉ của Tiên đế để lại, Bệ hạ đã thuận lợi đăng cơ.”
Lục Thanh Huyền: “Lúc ấy trẫm có nói, Tiên đế có tấm lòng nhân từ, ông ấy đã quyết định hủy bỏ hủ tục tuẫn tán và bảo trẫm đưa những phi tần trong hậu cung đến chùa Dao Quang.”
Chùa Dao Quang là nơi dành riêng cho các phế phi tần.
Đại tổng quản gật đầu ca ngợi: “Tiên đế quả thật có tấm lòng nhân từ.”
Lục Thanh Huyền nói: “Thật ra không phải vậy. Khi đó, trẫm đứng cạnh giường của Tiên đế và ông ấy đã nói với trẫm rằng hãy đưa tất cả 159 phi tần trong hậu cung đóng đinh cho đến chết trong lăng mộ, đồng thời chọn ra 2000 cung nữ và 2000 thái giám cũng chôn trong lăng mộ cùng ông ấy.”
Đại tổng quản trợn tròn mắt, suy nghĩ của hắn nhất thời hỗn loạn, hắn cũng không có thời gian để đi tìm hiểu lý do tại sao Lục Thanh Huyền lại nói chuyện này với hắn, chỉ lẩm bẩm nói: “Bệ hạ anh minh……”
Hai người trò chuyện một hồi về chủ đề tuẫn táng, suy nghĩ của Lục Thanh Huyền cũng dần dần tập trung hơn.
Cảm giác kỳ lạ trên tay chàng cũng biến mất, lúc này chàng hài lòng cúi đầu phê duyệt tấu chương, thầm nghĩ hóa ra là thế này. Hóa ra không phải do nàng làm lòng bàn tay chàng bỏng rát mà là do chính chàng đã làm lòng bàn tay mình nóng lên.
Chàng thích tiến lên một cách ổn định và có trật tự, chứ không thích loại cảm giác đột ngột vượt ra ngoài lẽ thường này. Chàng chọn sớ tấu chương tiếp theo, có nội dung là ——
Thần đã điều tra và phát hiện ra rằng trong những năm gần đây, các gia tộc lớn nhỏ đều có hủ tục dùng người sống để tuẫn táng. Dưới đây là danh sách các gia tộc đã thi hành.
Lục Thanh Huyền đọc từng cái một, cầm bút lên và chuẩn bị trả lời.
Dòng tấu chương cuối cùng có nội dung —— Nhưng Hạ gia không có dùng người sống để tuẫn táng.
Động tác của chàng chậm lại, thông qua Hạ gia, chàng lại nhớ đến búi tóc và làn váy xinh xắn của nàng.
Nhớ đến lúc nàng đứng dưới bóng cây nhìn chàng và nói: “Bệ hạ, không phải ai cũng thích làm mèo đâu.”
Nhớ đến lúc nàng yên lặng đẩy dĩa vịt quay sang.
Nhớ đến lúc nàng bình tĩnh nói: “Rõ ràng trong lòng Bệ hạ không nghĩ như thế.”
Giống như có người nào đó châm lửa khiến cho lòng bàn tay của Lục Thanh Huyền lại dấy lên cảm giác khác lạ.
Chàng khẽ cụp mi xuống, chàng không nói chuyện nữa mà cố gắng chịu đựng loại cảm giác này, không ngừng phê sớ tấu chương này đến sớ tấu chương khác mãi cho đến khi trăng lên.
***
Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây. Hạ Trầm Yên thấy nơi nơi bên ngoài đều có ý xuân, thế là nàng dẫn theo cung nữ đến Ngự Hoa Viên thưởng xuân. Đến đây, nàng tình cờ gặp được Trang Mỹ Nhân, Thuận phi Lý An Hoài và các cung nữ của bọn họ.
Các cung nữ của họ đang thả diều giấy. Lý An Hoài ngồi trong đình bát giác cầm bút, hình như là đang làm thơ. Trang Phù Liễu thì ngồi bên cạnh nàng ấy, nàng đang đọc một cuốn sách y.
Khi Hạ Trầm Yên vừa đến gần, các cung nữ đồng loạt dừng lại hành lễ. Trang Phù Liễu đặt sách y xuống, nàng ấy cũng đứng dậy hành lễ, cười hỏi: “Nhàn phi nương nương có muốn vào đây ngồi một lát không?”
Hạ Trầm Yên nghĩ đến túi thơm mà nàng ấy đã đưa đến, nàng gật đầu rồi bước vào trong đình. Lý An Hoài không chào hỏi mà chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, Hạ Trầm Yên đã quen với kiểu soi mói thế này nên cũng không để ý lắm.
Nàng và Trang Phù Liễu trò chuyện không dứt, sau khi uống cạn hai tách trà nàng mới đứng dậy nói: “Ta đi dạo ở chỗ khác.”
Trang Phù Liễu vội vàng đứng dậy tiễn nàng.
Thời điểm Hạ Trầm Yên rời đi nàng vô tình thấy được bài thơ của Lý An Hoài để trên bàn. Trên trang thơ màu hồng anh đào, là một bài thơ phàn nàn về hoàng cung, nội dung trong những dòng thơ là mong muốn bay ra khỏi bức tường hoàng cung như một con diều giấy.
Nàng chỉ thuận mắt đọc lướt qua mà thôi, còn chưa đọc xong đã quay đầu đi chỗ khác, nàng khẽ mỉm cười rồi đi ra khỏi đình bát giác.
Trang Phù Liễu tiễn nàng xong liền trở lại, nàng ấy thấy Lý An Hoài cầm chặt bài thơ và hỏi: “Ý cô ấy là sao?”
Trang Phù Liễu: “Cái gì mà ý của cô ấy?”
Lý An Hoài: “Cô ấy đọc thơ của ta rồi mỉm cười.”
Trang Phù Liễu bối rối, nàng ấy cầm bài thơ của Lý An Hoài lên đọc, một lát sau nàng ấy nói: “Chắc là cô ấy cảm thấy thơ của tỷ viết hay.”
“Có thật không?”
“Chắc là vậy đó.” Trang Phù Liễu nói, “Cô ấy không có lý do gì để giả bộ cả, nếu không thích một thứ gì thì cô ấy sẽ không mỉm cười đâu.”
Hơn nữa bài thơ này quả thật viết rất hay, Lý An Hoài đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy nhìn chằm chằm vào bài thơ của mình, trong lòng thầm nghĩ: Cô ấy cũng cảm thấy hay ư?
Tâm trạng của Lý An Hoài bỗng trở nên tốt như ánh nắng hôm nay.
***
Hôm nay Lục Thanh Huyền đã gọi một số cận thần của mình đến Ngự Hoa Viên thưởng hoa và bàn một vài chuyện chính sự. Đương lúc uống trà thì chàng nhìn thấy Hạ Trầm Yên đang đi dạo trong Ngự Hoa Viên.
Kể ra cũng lạ, bây giờ đang là mùa xuân, có vô số hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên đua nhau khoe sắc, cây cối xanh tươi, mà nàng lại mặc một bộ y phục màu xanh lá trúc, lẽ ra nàng phải ẩn mình trong cây cỏ xanh tươi khiến người ta không thể tìm thấy, nhưng chàng chỉ liếc mắt một cái đã thấy nàng.
Nàng cách nơi này một khoảng rất xa, hình như là đang đùa giỡn với cung nữ. Khóe môi nàng khẽ cong lên, xem ra tâm tình rất tốt. Chàng nhớ cung nữ bên cạnh nàng tên là Hàm Tinh, nàng cười nhiều nhất với cung nữ này, còn nhiều hơn cả với chàng nữa.
Các vị đại thần bên cạnh phát hiện động tác của chàng đình trệ, bọn hắn nhìn theo ánh mắt của chàng lập tức nhận ra đó là một vị phi tần trong cung. Vì khoảng cách quá xa nên bọn họ cũng không phân biệt được người đó là ai, trong lòng bọn họ ngầm hiểu rõ rồi nhìn đi chỗ khác.
Cung nữ nói: “Nhàn phi nương nương, hình như Bệ hạ ở nơi đó.” Hạ Trầm Yên nhìn theo hướng đó.
Xuyên qua nắng xuân và hoa cỏ, nàng nhìn thấy Lục Thanh Huyền. Ánh mắt hai người va vào nhau, một lát sau mỗi người đều thu hồi tầm mắt.
Hạ Trầm Yên nói: “Chúng ta đi thôi, Bệ hạ đang nghị sự cùng với đại thần.”
Lục Thanh Huyền nói: “Nói tiếp về hiệu thuốc đi.”
Hạ Trầm Yên thong thả đi về nơi xa, còn Lục Thanh Huyền nhàn nhã uống trà.
Lòng bàn tay lại bắt đầu nóng lên, Lục Thanh Huyền cụp mắt thấy được khuôn mặt bình tĩnh của mình phản chiếu trong tách trà.
Chính sự quan trọng. Chàng tự nhủ trong lòng, hơn nữa chàng rất không thích cảm giác mất kiểm soát như thế này.
Tuy nhiên, vì sao càng nghĩ như thế thì lòng bàn tay lại càng nóng hơn? Thậm chí chàng còn muốn ngẩng đầu lên một lần nữa để bắt được bóng lưng nàng rời đi.
***
Đại tổng quản thấy Lục Thanh Huyền vẫn siêng năng cần cù như thường lệ. Khi còn là Thái tử, chàng luôn duy trì nề nếp như vậy, mười mấy năm nay cũng chưa từng thay đổi. Chiều tối nay, chàng xử lí xong đống tấu chương rất sớm.
Đại tổng quản hỏi: “Bệ hạ có muốn dùng bữa không ạ, nô tài cho truyền người của Kính Sự Phòng tới nhé?”
Lục Thanh Huyền ngập ngừng một lát, nói: “Đến cung Nhân Thọ đi, hôm nay trẫm muốn ăn cơm cùng Thái Hậu.” Cũng lâu rồi chàng không tới thăm mẫu thân.
Khi ngồi trên cỗ kiệu, chàng chợt nhớ đến những thẻ bài xanh đó. Nhớ đến lần đầu tiên chàng bước vào tẩm điện của nàng, nâng ngón tay chạm vào gò má của nàng. Lúc ấy, chàng nhận thấy sự cứng ngắc của nàng và hỏi nàng có sợ không.
Nàng thẳng lưng cố tỏ ra bình tĩnh đáp: “Không có.”
Nếu đổi lại là hiện tại thì sao, nàng sẽ làm thế nào đây? Vẫn sẽ tránh né nó? Sẽ vô cảm đóng cửa điện lại? Hay sẽ lại nói: “Không có.” đây?
Đại tổng quản phát hiện Lục Thanh Huyền đang mỉm cười, chàng ngồi trên cỗ kiệu với ánh mắt vô định nhìn về phương xa, trên môi nở một nụ cười mà chính chàng cũng không hề hay biết.
Lần này đại tổng quản không hỏi Lục Thanh Huyền đang cười vì điều gì nữa. Hắn cảm thấy, hiển nhiên là Bệ hạ đang nhớ đến Nhàn phi nương nương rồi.
***
Hôm nay Hạ Trầm Yên tới thăm Thái Hậu. Khi nàng định cáo từ đi về thì Thái Hậu đã giữ nàng lại cùng ăn tối. Hạ Trầm Yên uyển chuyển từ chối vài câu, nhưng Thái Hậu lại nói: “Con về rồi sẽ không có ai ăn cơm cùng ai gia nữa.” Trái tim Hạ Trầm Yên khẽ rung động, nàng không từ chối nữa.
Vừa mới truyền thiện không lâu thì có thái giám tiến vào bẩm báo rằng chút nữa Lục Thanh Huyền sẽ tới. Hạ Trầm Yên lại khó có thể rời đi, Thái Hậu tán gẫu với nàng và sau khi uống cạn hai tách trà thì Lục Thanh Huyền đã tới.
Chàng thấy nàng ở đây cũng có vẻ bất ngờ, theo bản năng nhìn sang, Hạ Trầm Yên đứng dậy hành lễ. Ánh mắt Lục Thanh Huyền liền trú ngự trên người nàng, Hôm nay nàng mặc chiếc váy màu xanh khói, búi tóc hơi rũ xuống khi hành lễ để lộ chiếc cổ mềm mại.
Giống như một giấc mộng kỳ ảo.
“Không cần đa lễ.” Chàng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Thái Hậu và trò chuyện với bà, chỉ thỉnh thoảng mới nhìn Hạ Trầm Yên.
Lúc chàng không nhìn nàng thì lại ngửi thấy mùi hương trên người nàng, mường tượng ra dáng ngồi của nàng. Rõ ràng nàng chỉ ngồi đó một cách tùy ý, nhưng lại thu hút sự chú ý của chàng hơn bất cứ điều gì khác trên đời.
Chàng khẽ cụp mi nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi hồi tưởng lại quá khứ hai người gặp nhau. Đột nhiên chàng cảm thấy rằng nếu gần nàng thêm một chút nữa cũng sẽ không sao đâu.
Ngày hôm sau, có người mang một chậu cây cảnh đến.
Đại tổng quản hỏi: “Bệ hạ, có cần nô tài mang chậu cây cảnh này đến cung Vĩnh Ninh không ạ?”
Hắn biết những thứ như vậy bình thường vừa đến tay Bệ hạ liền mang đến cho Nhàn phi, có khi ngài còn không thèm nhìn một cái.
Lần này Lục Thanh Huyền ngẩng đầu lên, thấy chậu cây cảnh cũng này khá đẹp, những chiếc lá xanh rũ xuống khiến chàng nhớ đến lúc nàng hơi cúi đầu trước mặt chàng để lộ chiếc cổ trắng nõn. Chàng thu hồi tầm mắt, cẩn thận viết lời phê trên tấu chương, sau đó nói: “Để đó đi.”
“Đợi trẫm phê xong đống tấu chương này sẽ đích thân mang nó đến.”
Đại tổng quản khẽ trợn mắt.