Đế Vương Thiên Ái - Chương 53: Hành trình du ngoạn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Đế Vương Thiên Ái


Chương 53: Hành trình du ngoạn (2)


Hạ Trầm Yên không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này nữa, lúc đầu ngón tay của Lục Thanh Huyền chỉ vuốt v e tóc của nàng, chàng vẫn luôn rất ôn nhu, gió từ mặt hồ thổi vào đối lập với ngón tay thon dài ấm áp đang mát xa cho nàng.

Nàng thoải mái nằm trong khoang thuyền lắng nghe tiếng mưa rơi khe khẽ, mọi ưu phiền dường như đã đi xa, đưa nàng quay về thời thơ ấu. Hình như chàng đã nói một câu gì đó, khoảng cách giữa hai người rất gần trong bóng đêm nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của chàng, nàng tùy ý đáp lại.

Mọi thứ sau đó nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng, mưa vẫn rơi không ngớt nhưng đất trời lại trở nên im lặng, mỗi cơn gió trong không khí giống như mỗi nụ hôn lướt qua người nàng. Lục Thanh Huyền từ trước đến nay luôn dịu dàng và ấm áp, Hạ Trầm Yên thường tự hỏi nếu chàng không phải là Thái tử của đế chế bấp bênh thì liệu chàng có giống như Nghi An hay không, những lúc không có người ngoài chàng sẽ cười một cách tùy tiện và lao vào vòng tay của người mình thích.

“Nàng mất tập trung hửm? Nghĩ đến chuyện gì rồi?” Giọng nói khàn khàn của Lục Thanh Huyền vang lên bên tai nàng.

“Nghĩ đến chàng đó.” Hạ Trầm Yên nói.

Lục Thanh Huyền im lặng lại, Hạ Trầm Yên cảm nhận được nhịp tim của chàng dần dần tăng tốc như thể đang đưa ra một lời khẳng định, dường như chàng đang nói—— Phải, ta biết rồi, nàng thích ta. Thật trùng hợp, ta cũng vậy.

Nước mưa tạt xuống mặt hồ làm con thuyền nhỏ lắc lư, nhiều lúc Hạ Trầm Yên cảm thấy bọn họ sẽ bị va vào nước, nhưng cho đến khi trời trở sáng và cơn mưa lớn đã tạnh, tưởng tượng của nàng không biến thành hiện thực.

Rõ ràng ngày xưa nàng rất ghét mưa nhưng bây giờ nghe tiếng mưa rơi lại cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc, nàng ôm lấy Lục Thanh Huyền, vuốt v e người nam nhân đang làm mưa làm gió, “Ta buồn ngủ rồi.”

“Ngủ đi.”

Lục Thanh Huyền để đầu nàng tựa vào ngực mình, lấy chiếc chăn nhỏ trong khoang thuyền lên muốn đắp cho nàng nhưng chăn nhỏ lại có chút ẩm ướt, Lục Thanh Huyền vuốt v e một hồi sau đó lấy áo choàng đắp cho nàng, Hạ Trầm Yên dựa vào người chàng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trời màu đỏ dần dần nhô lên cao. Bây giờ là lúc ánh mặt trời yếu ớt nhất, nàng nhắm mắt lại, ánh nắng ban mai từ ngoài boong thuyền chiếu vào bao phủ lấy người nàng khiến nàng trông có vẻ bình yên lạ thường.

Lục Thanh Huyền nhìn nàng nhất thời quên mất mình phải làm gì, đến khi định thần lại chàng mới vén những sợi tóc lòa xòa ở thái dương và lau mồ hôi trên trán nàng, động tác rất khẽ. Vô số ký ức chợt lướt qua tâm trí chàng, chàng nghĩ như vậy cũng rất tốt, càng ở bên nhau chúng ta càng trở nên mê muội, mãi mãi không bao giờ chia lìa.

***

Khi Hạ Trầm Yên tỉnh lại thì phát hiện mình đã trở lại xe ngựa không biết từ lúc nào, thân thể đã được tắm rửa sạch sẽ, trong tay nàng còn ôm một chiếc áo choàng.

Nàng ngồi dậy, Lục Thanh Huyền ngồi trong xe ngựa nói với nàng: “Nàng vẫn luôn ôm áo choàng đó nên ta không lấy đi.”

Hạ Trầm Yên chớp mắt một cái, Lục Thanh Huyền đưa điểm tâm cho nàng, nàng ăn mấy cái thì nghe thấy Lục Thanh Huyền hỏi: “Có muốn ở lại đây thêm mấy ngày nữa không?”

“Đi chỗ khác thôi.”

“Nàng muốn đi đâu không?”

Hạ Trầm Yên vén rèm xe lên thò đầu ra ngoài, Lục Thanh Huyền cảm thấy hành vi này của nàng rất buồn cười, liền cười nhẹ một tiếng.

Hạ Trầm Yên chỉ về một hướng: “Đi đến đó đi.”

“Được.”

Cỗ xe phủ đầy sương gió tiếp tục rong ruổi khắp thiên hạ, một ngày nọ khi đi qua một sườn đồi Hạ Trầm Yên nhìn thấy trái cây bao phủ khắp nơi.

Thị vệ thấy nàng dừng lại liền giới thiệu: “Đây là quả 汤果 (tāng guǒ) [1], có thể ăn sống hoặc đem đi chế biến. Nó bảo quản không được lâu nên ăn tươi sẽ ngon hơn.”

[1] Tớ đã search gg, baidu các kiểu nhưng vẫn không biết quả này là quả gì, chỉ biết nó ăn rất ngon, dùng để nấu chè,… nên tớ quyết định giữ nguyên chữ gốc luôn.

Sau khi Hạ Trầm Yên ăn thử, nàng cảm thấy hương vị của loại quả này rất ngon. Bèn cẩn thận ghi lại quả 汤果 vào quyển nhật ký, sau đó đi bộ lên sườn đồi, làn váy của nàng phất qua những lá xanh.

Lục Thanh Huyền nhìn bóng lưng của nàng phát hiện nàng rất thích loại quả này —— Đúng vậy, nàng rất thích, chỉ nhìn từ phía sau chàng vẫn có thể nhìn ra tâm trạng của nàng.

Hạ Trầm Yên mặc áo choàng vào, thay vì ra lệnh cho thị vệ thì nàng lại tự mình hái một vài quả 汤果, nàng đưa quả đã rửa sạch đến trước mặt Lục Thanh Huyền, nói với chàng: “Đây là quả 汤果, tặng cho chàng.”

Lục Thanh Huyền cầm lấy rồi nói cảm ơn nàng, sau đó cắn một miếng.

“Ta cũng thích quả 汤果.” Lục Thanh Huyền nói.

“Chàng thích ạ?” Nàng cho rằng chàng thích ăn thanh đạm hơn một chút.

“Ừm, ta thích.”

Bởi vì nàng thích nên chàng cũng thích, hình như loại quả chua này mang theo niềm hạnh phúc của nàng nên nó trở nên hơi ngọt hơn.

“Nếu chàng thích nó, vậy chúng ta hãy hái một ít đem theo đi.” Hạ Trầm Yên nói.

Nàng muốn kêu thị vệ hái một ít nhưng sau đó lại phiền muộn bởi vì vừa rồi thị vệ nói loại quả này bảo quản không được lâu.

Lục Thanh Huyền nói: “Chúng ta có thể trồng quả 汤果 này trong xe ngựa.”

“Xe ngựa á?” Nhưng mà không gian của xe ngựa không đủ.

“Chúng ta có thể mua thêm một chiếc xe ngựa khác.” Lục Thanh Huyền nói.

Hạ Trầm Yên lập tức bị lay động, bọn họ đi về phía huyện mua một chiếc xe ngựa với mấy chậu cây. Nàng trồng quả 汤果 trong xe ngựa, thỉnh thoảng sẽ tưới nước và chuyển nó ra ngoài phơi nắng.

“Làm vậy có ổn không?” Hạ Trầm Yên vừa tưới nước vừa lo lắng.

“Tất nhiên là ổn.” Lục Thanh Huyền nói, “Nếu như những nơi khác có khí hậu không thích hợp để quả sinh trưởng, chúng ta sẽ giữ lại hạt của nó rồi mang về kinh thành trồng cũng được.”

Trước đây Hạ Thần Nghiên không hiểu vì sao mỗi lần đều đến thăm mẫu thân của Lục Thanh Huyền —— bây giờ bà đã được tôn làm Thái Hoàng Thái hậu, nếu không phải bà đang tỉa hoa thì cũng là pha trà.

Hiện tại nàng cũng hiểu được niềm hạnh phúc đó rồi, nàng có một chiếc xe ngựa đơn giản có thể trồng hoa, rau, củ, quả mà nàng nhìn thấy trên đường đi, người bạn của nàng cũng rất tốt bụng và thấu hiểu nàng.

Nàng không hề cảm thấy cô đơn một chút nào, mà ngược lại mỗi lần nhìn mây bay trên trời là nàng sẽ nhớ đến chàng, nhìn thấy cây cối ven đường cũng nghĩ đến chàng, hay ngay cả gió thổi qua má cũng khiến nàng nhớ đến nụ hôn của chàng.

Hạ Trầm Yên nghĩ rằng nếu bây giờ đại ca hỏi nàng một lần nữa, nàng sẽ mỉm cười và trả lời rằng: “Đúng vậy, đại ca, muội cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất thú vị.”

***

“A Quang, ngươi kể cho ta nghe câu chuyện về con mèo của công tử đi.” Trước đó bọn họ đã nói về chuyện của mèo trắng, hắn thấy Hạ Trầm Yên và Lục Thanh Huyền đang ở đằng xa liền năn nỉ.

A Quang là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi với làn da ngăm đen và nụ cười nghịch ngợm, “Ngươi đã nói từ nãy giờ rồi.”

“Ai bảo ngươi chỉ nói có nửa câu thôi chứ, đi đường xa nhàm chán nên ta cũng không có việc gì làm để giết thời gian.”

“Ngươi có thể viết nhật ký giống phu nhân vậy đó.”

“Thế ta viết ở đâu đây?”

A Quang: “Nếu ngươi hứa mua rượu ngon cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Thị vệ cân đo đong đếm số bạc trong túi mình liền đáp ứng, công bằng mà nói, công tử và phu nhân đối xử với hạ nhân rất tử tế, tuy đường xá xa xôi nhàm chán thiệt nhưng bọn họ đều cảm thấy so với khi đi làm nhiệm vụ trong cung thì dễ dàng và thoải mái hơn nhiều.

A Quang nhìn cặp đôi đang đi cạnh nhau ở phía xa, ngồi lên trục xe ngựa, hắn nói: “Phụ thân của công tử phụ đã giết con mèo của ngài.”

Thị vệ trợn mắt, “Tại sao?”

“Ông cảm thấy công tử làm chưa đủ tốt.”

“Sao công tử có thể làm không đủ tốt được?” Thị vệ nói.

Khi Lục Thanh Huyền còn là Thái tử, hắn đã từng nghe mỹ danh của Lục Thanh Huyền. Người ta đồn rằng Lục Thanh Huyền cực kỳ thông minh, có đủ mười tư chất, vừa nghe đã thuộc, cưỡi ngựa bắn cung cũng rất giỏi, hơn nữa còn đảm việc nước và tài mưu lược, các đại thần trong triều hoặc kính sợ hoặc vô cùng kỳ vọng với ngài.

A Quang: “Ta cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là có lần ông trách công tử làm không đủ tốt, phạt công tử quỳ cả đêm, sau đó nghe nói công tử rất yêu quý một con mèo nên ông đã giết con mèo đó,”

Thị vệ: “…… Kỳ quái.” Thì ra Tiên đế chẳng những hoang dâm vô độ mà còn bạo ngược đến vậy ư?

A Quang nhớ lại: “Chuyện xảy ra sau khi bị quân Hồ đánh bại, công tử ngày càng khắc khổ hơn, chưa đến giờ Dần [2] ngài đã vào Thượng Thư Phòng học tập thuận tiện chờ tiên sinh đến. Ta cũng không nghĩ ra được lý do nào để ông ấy chỉ trích công tử nữa.”

[2] Từ 3h-5h sáng.

“Thì ra là thế.” Thị vệ nói, “Thực chất là để trút giận phải không?”

“Cái gì?”

“Ta nghe nói sau khi bị quân Hồ đánh bại, Tiên đế buộc phải dâng các phi tần và công chúa trong hậu cung cho chúng, Hoàng hậu cũng ở trong số đó. Nhưng công tử lại lấy cái chết ra để ngăn cản, còn có mấy vị đại thần trong triều cũng khuyên ngăn Tiên đế, sau đó bọn họ dùng một số lượng lớn vàng bạc và cung nữ để bịt miệng người Hồ —— Cuối cùng vị phi tần mà Tiên đế yêu quý nhất đã bị quân Hồ bắt đi rồi.”

A Quang nhanh chóng hiểu ý của thị vệ, Tiên đế hiển nhiên cũng không phải là thâm tình gì, nếu không ông ta sẽ không vì ngôi vị Hoàng đế mà dâng tất cả phi tần của mình. Còn Lục Thanh Huyền lại dùng hết can đảm để giữ lại mẫu thân của mình, vì lẽ đó nên Tiên đế đã rất phẫn uất, điều này càng làm nổi bật sự tàn nhẫn và bất tài của ông ta.

A Quang không muốn nhắc đến Tiên đế nữa, hắn đè nén một hồi rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói: “Công tử đúng là Minh quân của một thế hệ, thật là hiếm thấy.” Thiên tử cầu phúc cho dân, hắn cũng được ân huệ của Hoàng đế.

Thị vệ hướng ánh nhìn về phía xa xăm, mặt trời vừa ló dạng, Hạ Trầm Yên và Lục Thanh Huyền tay nắm tay cùng nhau nói cười, đi lang thang không mục đích. Ánh mắt của Lục Thanh Huyền dừng trên người nàng, không biết nàng đã nói gì mà chàng đã mỉm cười —— chàng cũng chỉ cười như vậy với Hạ Trầm Yên.

Thị vệ: “Bởi vì công tử khi còn trẻ vẫn chưa quên chính mình.”

A Quang ngờ vực nhìn hắn, thị vệ giải thích: “Không quên hoài bão và rung động của tuổi trẻ.”

Dù bị số phận tôi luyện, độ tuổi lớn dần nhưng chàng vẫn nhớ đến lý tưởng lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình và vẫn giữ nguyên ánh mắt trong veo nhìn người mình yêu.

A Quang bừng tỉnh, hắn cũng nhìn đôi tình lữ ở phía xa, cười thở dài: “Tân đế đăng cơ, chính sách rõ ràng, mặc dù trên đường chúng ta vẫn gặp sơn tặc nhưng cũng đã ít đi.”

Thị vệ khinh thường nói: “Triều đình đã cấp công ăn việc làm nhưng những người này lại không muốn làm.”

A Quang lắc đầu, “Chuyện này ta cũng không oán trách, ngươi có còn nhớ rõ lúc trước chúng ta gặp phải làn sóng thổ phỉ sau đó chúng đều nhanh chóng bị dẹp sạch hay không, thủ lĩnh thổ phỉ trước khi chết có hỏi rằng, ‘Các rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào? Sao lại không có điểm yếu vậy’.”

Thị vệ: “Mưu kế của bọn họ cũng quá vụng về, khi công tử và phu nhân đi ngang qua, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là đã có thể nhìn thấu.”

A Quang cười: “Ta nghĩ ta biết điểm yếu của công tử rồi.”

“Là gì?”

“Ngươi không đoán được hả?”

Thị vệ dừng lại một chút rồi nhanh chóng hiểu ra, hắn không nhắc lại chuyện này nữa, sau khi nói vài câu với A Quang hắn lười biếng nói: “Ta đi nghỉ ngơi một lát đây.”

A Quang: “Nhớ mua rượu đó!”

“Yên tâm đi.” Thị vệ vừa đi vừa nói, dưới ánh nắng bóng cây lướt qua bờ vài hắn.

Điểm yếu của công tử là gì à?

Nếu ai đó hỏi hắn một câu như vậy, hắn sẽ nói rằng có hai thứ trên đời, thứ nhất là mèo trắng của công tử và thứ hai chính là người yêu của công tử.

Cái thứ nhất đã chết dưới tay phụ thân của ngài vào lúc ngài tuổi trẻ bất lực, nó đã đâm vào tim ngài tạo nên một vết thương. Người thứ hai thì mang theo tình yêu đến bầu bạn với ngài, mang đến cho ngài niềm vui và hạnh phúc mỗi ngày.

***

Đến tháng Giêng, Hạ Trầm Yên và Lục Thanh Huyền quay về kinh thành theo lời hứa. Thái Hoàng Thái Hậu, Lục Nghi An và Lục Nghi Hành đều nhận được quà của hai người —— đó là đặc sản địa phương mua ở dọc đường. Bọn họ cùng nhau tổ chức một bữa gia yến, cùng nhau trò chuyện về quốc sự và những câu chuyện về chuyến hành trình thú vị.

Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười: “Trầm Yên có hơi rám nắng rồi.”

“Đen một chút cũng rất đẹp.” Lục Thanh Huyền lập tức nói.

Thái Hoàng Thái Hậu không khỏi nở một nụ cười thật sâu, Lục Nghi An hỏi: “Mẫu hậu không dùng kem dưỡng con đưa ạ?”

“Có dùng, nếu không e là sẽ càng đen hơn.”

“Mẫu hậu rám nắng một chút cũng vẫn đẹp ạ, huống hồ chỉ là hơi đen một xíu thôi, dưỡng một thời gian sẽ trắng trở lại.” Lục Nghi Hành nói một cách nghiêm túc, cậu gắp thức ăn cho Hạ Trầm Yên.

Hạ Trầm Yên ăn đồ ăn, trò chuyện với họ mấy câu, lại thấy Lục Nghi An đang căn dặn cung nữ.

“Nghi An, con đang căn dặn việc gì thế?” Nàng thuận miệng hỏi.

“Bảo bọn họ cải tiến kem dưỡng ạ.” Lục Nghi An giải thích, “Lúc trước con nghĩ vậy là đủ hiệu quả rồi.”

Hạ Trầm Yên mỉm cười, gắp đồ ăn cho cô, “Con đã gầy đi nhiều, trị quốc có vất vả lắm không con?”

“Cũng không hẳn là vất vả.” Lục Nghi An nói, “Có Nghi Hành giúp con ạ.”

“Gần đây Nghi Hành đang làm gì?” Lục Thanh Huyền hỏi.

“Nghi Hành thiên về cưỡi ngựa bắn cung, gần đây con phát hiện huynh ấy huấn luyện quân binh cũng rất giỏi nên đã để huynh ấy quản Binh Bộ.”

Hạ Trầm Yên nhướng mày, một lúc sau mới nói: “Nghi An, Nghi Hành.”

“Có nhi thần.”

“Mẫu hậu có căn dặn gì ạ?”

Hạ Trầm Yên đặt đũa xuống rồi nắm tay hai người chồng lên nhau, “Về sau các con cũng phải tin tưởng đối phương như thế nhé.”

Lục Nghi Hành cung kính nói: “Vâng ạ.”

Mặt mày Lục Nghi An hớn hở, “Đương nhiên rồi ạ.”

Cô nắm lấy bàn tay của Lục Nghi Hành, còn Lục Nghi Hành thì không giỏi thể hiện tình cảm cho nên cậu chỉ siết lòng bàn tay một cái.

Có rất nhiều thứ quý giá trên thế gian này, chẳng hạn như quyền lực và sự giàu có là hai thứ được nhắc đến nhiều nhất. Nhưng còn nhiều điều quý giá và tiềm ẩn hơn thế, chẳng hạn như sự tự do, sức khỏe, tình yêu chân thành và tình bạn khắn khít lâu dài. Một số người chưa bao giờ nhìn thấy nên nghĩ rằng nó không tồn tại, nhưng những ai đã từng chứng kiến ​​sự quý giá của nó thì sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay.

Lục Thanh Huyền nhìn lướt qua tay của họ: “Qua tháng Giêng, ta và mẫu hậu của các con sẽ đi đến nơi xa hơn, e là đến năm thứ ba mới có thể trở về.”

Lục Nghi Hành nói: “Chúc phụ hoàng và mẫu hậu thuận buồm xuôi gió.”

Lục Nghi An: “Phụ hoàng và mẫu hậu muốn đi đâu vậy?”

Hạ Trầm Yên mỉm cười: “Chúng ta sẽ đi xa hơn về phía tây, có lẽ sẽ thấy sa mạc.”

Lục Nghi An: “Nghe nói trong sa mạc có một loài hoa rất kỳ lạ, nó có thể sống trong khô hạn, trong cánh hoa của nó có chứa nước, nếu mẫu hậu có gặp được xin hãy mang một ít về cho con.”

“Con cần chúng để làm gì?”

“…… Con muốn xem liệu nó có thể ăn được không.”

“Cho bá tánh?”

“Phải ạ, ở một số nơi thường xuyên xảy ra hạn hán nghiêm trọng, nếu có thể trồng được loài hoa này, bá tánh sẽ có thể sống sót nhiều hơn. Con đã sai người đi tìm kiếm nhưng một thời gian vẫn không có ai tìm thấy.”

Hạ Trầm Yên đáp ứng, trò chuyện với họ một lúc rồi trở về nghỉ ngơi. Hai người quay về cung điện quen thuộc, Lục Nghi An không dọn vào cung Cảnh Dương ở nên bày trí trong cung Cảnh Dương vẫn được duy trì như thể bọn họ chưa bao giờ rời đi.

Hạ Trầm Yên ngồi trước bàn trang điểm, các cung nữ đang tháo trâm cài cho nàng, Lục Thanh Huyền ngồi bên cạnh nhìn nàng trong gương.

“Bọn họ nói nàng bị rám nắng nhưng ta không nhìn ra chút nào.”

“Mỗi ngày chàng đều ở cạnh ta nên chàng cũng không nhận ra.” Hạ Trầm Yên thản nhiên nói.

Lục Thanh Huyền cẩn thận quan sát nàng, vẫn cảm thấy nàng không có bị đen đi. Sau khi cung nữ tháo các trâm cài và trang sức xuống, Lục Thanh Huyền bảo họ lui ra. Chàng bước lên trước ôm lấy Hạ Trầm Yên từ phía sau, “Hôm này nàng ăn đồ ăn của Nghi Hành gắp cho.”

“Ừm.” Hạ Trầm Yên muốn vào tẩm điện ngủ một giấc, nàng thấy hơi buồn ngủ rồi.

“Đã nhiều năm rồi ta không gắp đồ ăn cho nàng.” Chàng gối đầu lên cổ nàng không cho nàng đứng dậy.

Hạ Trầm Yên nghiêng đầu nhìn mặt bên của chàng, ánh nắng bị bức rèm ngọc trai ngăn lại tạo thành quang ảnh kiều diễm, có vài đóm sáng hắc vào người chàng, chàng nói: “Năm ấy nàng nói nàng không thích, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”

Hạ Trầm Yên:…… Àaa.

Tầm mắt nàng nấn ná trên góc nghiêng của chàng một lát, cuối cùng đối diện với ánh mắt của chàng. Đôi mắt chàng trầm tĩnh trong veo gợi cho người ta liên tưởng đến ánh trăng cô tịch và dòng suối trong vắt trên núi, nó khiến cho Hạ Trầm Yên đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau trong Ngự Hoa Viên.

“Thanh Huyền.”

“Ừm?”

“Sau này chàng cũng có thể gắp đồ ăn cho ta, muốn gắp bao nhiêu cũng được hết.” Hạ Trầm Yên nói, “Nếu chàng thích, ta cũng sẽ gắp đồ ăn cho chàng.”

Lục Thanh Huyền nhanh chóng được dỗ dành nên mỉm cười, ánh trăng cô tịch trở nên ấm áp hơn, dòng suối trong vắt bắt đầu lao nhanh.

“Ta thích nàng lắm.”

“Trùng hợp quá, ta cũng rất thích chàng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN