Đế Vương Vạn Giới - Chương 18: Một ngày chỉ có hiện tượng lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Đế Vương Vạn Giới


Chương 18: Một ngày chỉ có hiện tượng lạ


– Vị sư huynh này, chúng ta bao giờ mới tiếp tục kiểm tra vậy?

Phiên Hồng bỗng hỏi thanh niên đứng thả ra uy áp kia. Thanh niên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

– Tính từ một phần tư canh giờ sau trở đi là năm canh giờ nữa!

Phiên Hồng cười nhẹ, bảo Mặc Huyền Đao ngồi chờ ở đây, bản thân hắn chạy về lấy rượu.

– Không phải hai ngươi đã sử dụng hết ma khí trong cơ thể rồi sao, vừa rồi nhìn các ngươi thở dốc vậy mà?

Thanh niên kia hỏi, ánh mắt không giấu được vẻ nghi hoặc. Bây giờ mà muốn dùng thể lực xuống núi thì ít nhất cũng phải tiêu tốn bốn canh giờ a.

– Đi đây!

Phiên Hồng chưa kịp nghe thanh niên kia hỏi thì đã dùng thân pháp mà chạy mất dạng, chỉ để Mặc Huyền Đao trả lời. Khi nghe hắn trả lời là chỉ đơn thuần dùng thể lực leo lên thì Diệp An và thanh niên kia há hốc mồm, thầm kêu yêu nghiệt.

Phải biết rằng lúc này hai người là đệ tử ngoại môn đứng top đầu trong danh sách, thậm chí có thể so với top năm trăm đệ tử nội môn, thiên phú cao có thể nghĩ. Thế nhưng lúc bọn họ khảo hạch cũng phải tiêu tốn nửa canh giờ mới lên được, trong tình trạng ma khí trong cơ thể cạn kiệt a.

Nhưng hai tên này lại càng chết người hơn, ba phần tư canh giờ đã lên được tới đỉnh, không sử dụng ma khí trong cơ thể, đã vậy còn tiêu tồn một phần tư canh giờ làm việc linh tinh chăm sóc hậu cần, trời ạ có còn cho người khác sống nữa không vậy?

Nhưng chưa để bọn họ kịp suy nghĩ xong xuôi, âm thanh vui vẻ của Phiên Hồng vang lên. Hai người liền ngoảnh mặt lên nhìn, trước mắt là một đầu Hắc Sí Lang tu vi Ma Giả tam trọng trung kì, cưỡi nó không ai khác ngoài Phiên Hồng a.

– Huynh đệ, nhanh như vậy sao?

Mặc Huyền Đao cười cười nói. Phiên Hồng cũng từ trên lưng thú nhảy xuống, ném bình rượu tới Mặc Huyền Đao, cũng không biết chén từ đâu mà hắn ném tới tấp, vừa đủ bốn cái.

– Uống!

Cả bốn người đồng thanh nói, nhấm nháp rượu, chắc chắn không thể thiếu đồ ăn rồi! Nhưng khổ cho thanh niên Ma Giả tứ trọng kia, vừa phải giám sát vừa uống rượu, kết qua chưa ăn uống được bao nhiêu đã hết sạch. Tới thời gian hoàn thành vòng này vẫn còn một ít, bốn người vui vẻ nói chuyện, không để ý tới những tên mới lên núi nằm la liệt tại chỗ kia.

Cuối cùng cũng hết thời gian, thanh niên Ma Giả tứ trọng kia lúc này mới nói:

– Được rồi, một trăm hai mươi tám người các ngươi nghỉ ngơi năm canh giờ để chuẩn bị vào vòng thứ hai đi!

Sau khi nói xong, Diệp An cùng thanh niên rời đi, để lại cho hai người Phiên Hồng ánh mắt cổ vũ. Hai người ôm quyền cúi đầu xem như cảm tạ rồi bắt đầu ngồi xuống minh tưởng.

Năm canh giờ cũng chỉ như cơn gió vụt qua, vòng thứ hai cuối cùng cũng bắt đầu. Tất cả những người lên núi lúc này đều đứng trước một ngọn tháp. Trên tháp có một cái quả cầu, có vẻ là loại cầu trắc thí căn nguyên tu sĩ.

Lần này chủ trì không phải là đệ tử nữa mà là một lão giả râu tóc bạc phơ. Khi người này đến thì tất cả tiếng ồn bỗng im bặt lại, tất cả đều chú tâm lên lão giả này.

– Bây giờ là vòng thứ hai. Tất cả mọi người ở đây chắc hẳn đều là những người có nghị lực phi thường, nhưng điều này là chưa đủ để trở thành một cường giả!

– Vậy nên vòng này cũng không khó khăn như vòng thứ nhất, đơn thuần chỉ là kiểm tra căn nguyên tu luyện mà thôi. Yêu cầu qua vòng chỉ là những người có căn nguyên trên trung bình thì chắc chắn sẽ trở thành đệ tử, còn kém hơn thì vô duyên rồi!

Lão giả nói một tràng dài làm tất cả mọi người phát ngán, có kẻ đã ngủ say sưa luôn rồi a. Nhưng cuối cùng cũng xong, lần lượt từng người đi lên kiểm tra, có kẻ vui mừng nhưng cũng có người thất vọng.

– Mặc Huyền Đao!

Lão giả gọi tên ai thì người đó phải đi lên, cuối cùng cũng đến phiên Mặc Huyền Đao. Hứa hẹn sẽ gặp ở vòng thứ ba với Phiên Hồng, hắn bước đi lên, đặt tay vào thủy tinh cầu trong suốt trước mắt.

– Ma căn Thiên cấp!

Ngay khi hắn vừa đặt tay lên thủy tinh cầu thì một cột sáng đen kịt bắn lên trời cao. Lão giả bên cạnh thấy cảnh này thì há hốc mồm, ánh mắt kích động vô cùng.

Phiên Hồng đứng ở dưới cũng thầm vui vẻ thay, nhưng ánh mắt hắn có phần nghi hoặc nhìn vào quả cầu. Trong mắt hắn, không chỉ là màu đen mà còn có bạch, lục, lam, tử, xích, kim, hoàng, xám và một số màu sắc khác nữa nhưng do quá nhỏ nên hắn không thấy gì.

Đồng dạng ánh mắt Mặc Huyền Đao cũng nổi lên nghi hoặc mà nhìn xuống Phiên Hồng. Cả hai đều lắc đầu không hiểu rồi thôi, cũng chẳng để ý nữa, có những thứ không nên nói thì tốt hơn.

– Lăng Thái Vũ!

Một thanh niên sau khi nghe gọi thì hưng phấn nhảy lên. Ôm quyền cúi đầu với lão giả một cái, hắn đặt tay vào thủy tinh cầu. Lần này cũng chỉ là một cột sáng màu đen chiếu lên năm trăm trượng, ánh mắt Phiên Hồng nhìn vào cũng chẳng thấy màu khác nữa.

– Ma căn Linh cấp, qua!

Một lúc sau lại có người đi lên. Đây là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, dáng người vũ mị, hai quả đào như muốn phá y mà ra khiến nam nhân nào nhìn vào cũng phải chảy nước dãi. Nàng lại có một mái tóc trắng khá nổi bật nữa làm không ít người tập trung vào nàng, cả nam lẫn nữ.

– Hàn Nhược Thủy, Ma căn Địa cấp, qua!

Lần này ánh mắt Phiên Hồng sáng lên. Trong quả cầu những người khác trừ Mặc Huyền Đao ra, hắn chỉ thấy một màu thuần hắc sắc, thế nhưng quả cầu của thiếu nữ này lại hiện ra bốn màu: hắc, tử, lục sậm và màu vàng pha đen!

– Là sao?

Cả hai đều dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn nhau. Hiện tượng này quả thật đối với bọn họ là quá lạ lẫm rồi. Một lúc sau Phiên Hồng cũng chỉ thấy toàn là hắc sắc, vậy nên hắn quy ra bản thân hoa mắt mà thôi, nhưng sao Mặc Huyền Đao cũng bị như vậy thì hắn quả thực không biết rồi.

– Phiên Hồng!

Lão giả đọc tên hắn rồi gấp quyển sách lại, chứng tỏ hắn là người cuối cùng. Phiên Hồng thẳng mà lên, sau khi chào hỏi lão giả thì hắn đặt tay vào quả cầu.

Vù vù vù!

Một cột sáng hắc sắc chiếu thẳng trời cao, đây là lần thứ hai rồi nha, cả đám đều dùng ánh mắt quái dị mà nhìn Phiên Hồng cùng Mặc Huyền Đao. Lão giả cũng thần tình kích động nhưng chưa kịp để bọn họ trụ vững tâm tình, cái hiện tượng sau đây làm bọn họ triệt để chấn kinh, Mặc Huyền Đao cũng không ngoại lệ.

Chỉ thấy sau khi cột sáng màu đen chiếu lên, từ quả cầu bỗng nhiên hiện ra vô số hư ảnh chiếc lá màu xanh, sinh cơ dạt dào tỏa ra tứ phương tám hướng. Lá từ trong quả cầu bỗng nhiên bay ra, mảnh đất cằn cỗi đầy cát bỗng xuất hiện hoa cỏ xanh um!

– Cái gì đây? Ta bị hoa mắt sao?

Một tên bị loại ngẩn ngơ nói thầm, tên bên cạnh nghe được liền cho một bạt tai khiến khuôn mặt hắn đỏ ửng.

– Ngươi làm cái gì vậy?

Tên bị tát tai hét lớn lên, tên bên cạnh tiếp tục tát, lại còn lẩm bẩm:

– Mẹ nó, xúc cảm như thực chất, bàn tay đau rát, ta không có nằm mộng a…

Thế là hai tên lao vào đánh nhau túi bụi, một lúc sau đứa nào đứa nấy thương tích đầy mình, thảm không chịu được.

Phiên Hồng thấy ồn ào cũng mở ra con mắt, nhưng hắn cũng triệt để bị dọa sợ. Này màu sắc của người khác thì nằm gọn trong quả cầu, màu sắc của ta thì hóa hình rồi đi làm loạn, quả thật không có một chút đạo lý nào nha, xem ra phải giáo huấn một phen rồi.

Nhưng chấn kinh thì cứ thế thôi, chẳng ai biết hiện tượng này là cái gì, cũng chỉ kết luận Phiên Hồng có Ma căn Thiên cấp và hiện tượng lạ rồi thôi.

– Sáng ngày mai bắt đầu vòng cuối cùng! Hai mươi người các ngươi về nghỉ ngơi đi!

– Vâng!

Sau khi nghe lão giả dặn dò, tất cả bắt đầu giải tán, xuống núi nghỉ ngơi. Trên đường đi, Mặc Huyền Đao nhìn Phiên Hồng cười nói:

– Phiên huynh quả là không biết khiêm tốn nha, làm bọn ta chấn kinh một lượt!

Phiên Hồng nghiêm túc nói:

– Ta có muốn như vậy đâu? Được rồi, để ta nghiên cứu xem mấy cái màu sắc kia đại biểu cho cái gì rồi tính.

Mặc Huyền Đao thấy Phiên Hồng nghiêm túc thì cũng không cợt nhả nữa mà gật đầu. Ngay khi cả hai vừa về đến khách điếm, Phiên Hồng chỉ kịp chảo hỏi hai người Nhan Thanh Tâm và Phiên Bạch Long một vài câu rồi kéo theo Mặc Huyền Đao vào trong không gian thanh kiếm.

– Bạch lão đâu rồi?

Nhìn Huyết Lam, hắn gấp gáp hỏi. Thiếu niên nghe được thì chán nản mà chỉ, ánh mắt hai người đảo qua, sau đó liền ngốc tại chỗ.

Chỉ thấy Bạch lão đang ngâm mình ở dưới một cái hồ, bàn tay vuốt lên vuốt xuống cơ thể nhăn nheo của mình, giả bộ giọng nữ nhân mà kêu lên:

– Ah, tướng công… đừng loạn động, thiếp nhột a…

Ọe!

Cả hai người Phiên Hồng đồng thời nôn một bãi ra thảm cỏ xanh, thầm nghĩ bản thân đi vào không đúng lúc.

– Chọc mù mắt ta đi Mặc huynh…

Phiên Hồng dùng ánh mắt cầu khẩn mà nhìn Mặc Huyền Đao, chỉ thấy tên này nằm nhắm mắt, bất tỉnh nhân sự, bọt mép còn sùi ra a, xem ra bị sốc văn hóa nặng rồi.

Một ngày đầy rẫy hiện tượng lạ a!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN