Đế Vương Vạn Giới
Chương 59: Đại khai sát giới (2)
Ngay lập tức, tiếng nổ ầm vang, tòa nhà to lớn bị chưởng ấn đập phá tan tành, cuỗi cùng trở thành những cục đá lớn rơi xuống, trăm người phía dưới không ai thoát nạn, đều bị đống đá đè bẹp dí.
Bốn mươi người đứng sau Phiên Hồng tức khắc dùng ánh mắt kính nể và sợ hãi nhìn Phiên Hồng, đồng thời suy nghĩ, thầm cảm thấy may mắn không thôi.
– Tên nào dám làm càn ở Linh Thiên Cung?
Bỗng một thanh âm vô cùng tức giận vang lên, trong chớp mắt đã có một người đứng trước mặt Phiên Hồng, tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Người này là một đàn ông trung niên, thân hình béo mập, khuôn mặt cũng xấu xí đến cực hạn. Mỗi bước đi của hắn làm cái bụng đầy mỡ không ngừng lắc lư, dọa người vô cùng.
– Hừ, chỉ là một Ma Giả nhị trọng cũng dám làm càn?
Âm thanh khinh thường của người đàn ông vang lên, nhưng lại không nghĩ đến cảnh vật hoang tàn này do chính tay Phiên Hồng làm ra, vẫn cứ nghĩ là do những người sau lưng hắn hợp kích mà thành.
– Ta không giết người vô danh, báo tên.
Âm thanh âm trầm của hắn vang lên, người ở sau lưng muốn cười nhưng không dám cười. Miệng thì nói không giết người vô danh nha, thế nhưng vừa một chưởng đã chụp chết không biết bao người mà chẳng cần hỏi tên.
– Hừ, ngươi có tư cách sao?
Người đàn ông trung niên lại cười khinh miệt, như cơn gió di chuyển đến Phiên Hồng. Nhưng thứ hắn sở trường lại chính là tốc độ, chỉ có cao hơn hắn một đại cảnh giới mới có thể đuổi kịp hắn, còn không thì đừng có mơ.
Ngay tại chỗ hắn vừa đứng, một cái hố sâu được tạo nên, thân ảnh béo mập của người đàn ông đang ngó nhìn xung quanh, ánh mắt bắt đầu cảnh giác, bởi vì Phiên Hồng nhanh đến nỗi di chuyển chỉ nghe được tiếng gió, không thấy người đâu.
– Nhìn ngó đâu đấy, chưa ai dạy ngươi phải cảnh giác cao độ khi giao thủ sao?
Từ phía bên phải xuất hiện thanh âm lạnh lùng của Phiên Hồng, người đàn ông hoảng sợ, một quyền đánh thẳng, nhưng phát hiện chỉ đánh vào không khí.
– Ai, thôi, biết danh tính ngươi lại làm bẩn não ta phải nhớ, cho nên giết ngươi đi, khỏi hỏi han.
Phiên Hồng cười cười, trường kiếm vô thanh vô thức đâm thủng đầu của người đàn ông, dịch thể đỏ hồng và có chất nhầy màu xám trắng bắn ra, ghê tởm vô cùng.
Phịch!
Để xác người đàn ông nằm gọn dưới đất, Phiên Hồng phất tay, ra hiệu cho bốn mươi người này trở về Tiên Ma Môn. Nơi đó đã thành khu vực quản trị của hắn, bây giờ làm thế này sẽ làm uy danh của Tiên Ma Môn tăng cao, còn được cái lợi là thu nhận được nhiều đệ tử hơn.
Phiên Hồng đứng giữa đường lớn, vô số ánh mắt sùng bái, sợ hãi và mong ước đang đổ dồn lên người hắn, tựa như tên đằng kia là mình thì tốt biết bao.
– Để xem nào, Bạo Long Bang, Hắc Liên Dong Binh Đoàn sao?
Đôi mắt đẹp híp lại, khóe miệng cong lên một cách tà dị khiến bao thiếu nữ hoài xuân đứng ngắm hắn lảo đảo không thôi, lại không ngừng mơ mộng. Nhưng có mấy ai biết rằng, ẩn sau nụ cười mê hoặc lòng người này lại là sát khí kinh khủng?
Bước chầm chậm đến một tòa đình viện khác, nơi này cũng cực kì rộng lớn, nhưng khung cảnh lại không tính quá đẹp. Bất quá quy mô nơi này thì đúng thật Linh Thiên Cung còn thua xa vạn dặm.
– Bạo Long Bang…
Phiên Hồng rút kiếm, từ từ đi vào nơi đây. Bạo Long Bang hắn từng nghe Nguyệt Vũ nói qua, đó là một tông môn khá hùng mạnh, thế nhưng không việc ác gì không có mặt bọn chúng. Cướp của, giết người, bóc lột người khác, cướp sắc không gì không làm, hoang dâm vô độ không chịu được, bị người đời chán ghét.
Do đệ tử nơi này ác bá nhiễm vào máu, nên Phiên Hồng không có ý định giảng đạo lý. Đùa sao? Một lũ não tàn chỉ biết đánh nhau chơi gái, quan tâm đến hai chữ đạo lý? Chẳng bằng dùng cách nguyên thủy nhất đàm đạo với chúng còn hơn a.
– Đứng lại, ai cho ngươi vào đây?
Một giọng nói dữ tợn vang lên, theo đó là một tên hói béo mập, tay đang ôm eo một nữ nhân khá có tư sắc đi vào, cho dù nữ nhân đó có chống cự thế nào vẫn không thoát được ma trảo của tên kia.
Xoẹt!
Chẳng cần nói nhiều, thậm chí chẳng cần ngoảnh đầu nhìn lại, lưỡi kiếm của hắn đã đảo qua, nhanh chóng lấy mạng tên hói này. Nữ nhân kia sợ hãi gần hét lên, nhưng vẫn cố cảm ơn một câu rồi mới nhanh chân chạy mất.
– Tiểu Thiên, đến giờ ăn rồi…
Vỗ vỗ đầu báo nhỏ đang rúc trong ống tay áo ngủ ngon lành, Phiên Hồng như thiểm điện tấn công. Một đường như thế không biết đã giết hại bao nhiêu người, trong tòa nhà là máu me loang lổ, xác người đầy đất, nhưng thực hiển nhiên không ai biết được, bởi vì hắn ra tay quá nhanh, đến hấp hối cũng không có thời gian.
Còn tiểu Thiên bị chủ nhân đánh thức, nghe đến ăn là mắt sáng như sao, cũng nhảy ra mà đưa hết thi thể vào miệng, nhai nuốt ngon lành. Quét dọn người ở cái tầng trệt cũng đủ làm nó no đến thân hình biến dạng thành quả bóng thịt tròn vo, thoải mái lăn vào ống tay áo của hắn mà ngủ.
Rầm rập rầm rập…
Khi đang đứng ở tầng hai, Phiên Hồng ẩn ẩn nghe được tiếng bước chân dồn dập, thần thức liền quét xuống. Là một đoàn người, ai ai cũng mặc giáp sắt trên người, thần tình hung dữ đang cầm kiếm đao thương kích đi vào, sát khí làm người ta phải ớn lạnh, nhưng đối với Phiên Hồng thì nó chẳng là cái gì to tát.
– Tốt, đã tề tựu đầy đủ, đỡ ta phải đi đi lại lại mỏi cả chân tay…
Phiên Hồng nhìn một đoàn người trước mặt nữa, lại nở nụ cười đắc ý, giọng nói khinh miệt đến cùng cực. Lại đảo mắt tới hai gã đi đầu mỗi phe, một người mặc hộ giáp Hoàng cấp, trên tay là thanh côn nhị khúc, vẻ mặt uy nghiêm giả tạo. Còn một người khác, bộ dáng hung thần ác sát, mắt híp, vẻ mặt thiếu đánh tới cực điểm.
– Haha, xem kìa xem kìa, lại sợ quá đi thôi, haha…
Người cầm đầu của Bạo Long Bang cười khà khà nói, khinh thường cực kì. Phiên Hồng chẳng nói chẳng rằng, biến mất ngay trước mắt đương trường, làm tập thể người có mặt há hốc mồm kinh ngạc.
– Vạn Kiếm Trận!
Phiên Hồng cười tà ác, thân ảnh đã xuất hiện trên không trung. Ma khí và tiên khí trong cơ thể điên cuồng điều động, tạo thành vô số chuôi kiếm đen trắng, tạo ra uy áp kinh khủng.
– Phi!
Vút vút vút vút!
Vừa dứt lời, vô số đạo kiếm ảnh sắc bén quét qua, tiếng kêu thảm thiết không dứt. Từ tầng hai, máu tươi đỏ thẫm, tàn chi lăn lóc xuống dưới, theo dòng chảy mà lăn cả ra đường lớn. Âm thanh kêu gảo thảm thiết hấp dẫn không ít người xem, thế là một toán người bất chấp mà chạy vào xem xét.
Chưa xem thì còn đỡ, xem rồi thì bọn họ đứng hình chết khiếp. Một thanh niên tuấn tú đang đứng trên một thanh kiếm cắm trên mặt sàn, hai tay không ngừng điều động vô số trường kiếm bay qua lại, tứ chi tàn lụi, đầu người rơi rớt, máu me bắn tứ tung, cảnh sắc vô cùng huyết tinh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!