“Sao em tới đây?” Doãn Triệt cực kỳ kinh ngạc: “Anh bảo em về trước rồi mà?”
“Tôi quên mất, ở cổng trường đợi anh mãi.” Doãn Trạch lấy mũi giày lật tên bất tỉnh trên đất: “May mà tôi quay lại tìm anh, nếu không người yêu vô dụng của anh đã bị cái thằng ăn hại này đâm rồi.”
Tưởng Nghiêu cười: “Ừ, cậu đến muốn một giây thì tôi đã dùng pheromone áp chế nó.”
Cả hai nhìn nhau chằm chằm, không khí giương cung bạt kiếm, không ai chịu nhường ai.
Doãn Trạch nhướng mày: “Thế so không?”
Tưởng Nghiêu: “So cái gì?”
Doãn Trạch: “So xem ai dùng pheromone làm nó dập đầu gọi bố trước.”
Tưởng Nghiêu: “Được thôi.”
Kẻ địch họ Trình vừa tỉnh lại thì đầu quay mòng mòng, tiếp tục bất tỉnh nhân sự.
Doãn Triệt: “…!Hai người đủ rồi đấy.”
Nhà có hai alpha trẻ trâu, tương lai đáng lo ngại quá.
Doãn Trạch giễu cợt: “Rốt cuộc là sao? Thằng này lai lịch thế nào, có thù oán sâu nặng gì với hai anh?”
“Muốn biết thì tự hỏi đi.” Tưởng Nghiêu thảy máy quay cho cậu ta: “Sẵn tiện phiền cậu đưa nó đến đồn cảnh sát, chứng cứ ở đây.”
Doãn Trạch bắt lấy máy quay: “Sao tôi phải đi?”
“Bời vì tôi bận chăm sóc anh cậu.”
“Anh tôi thiếu người chăm sóc chắc?”
“Có những chăm sóc chỉ bạn trai làm được, hiểu không?” Tưởng Nghiêu đi đến bìa rừng, cúi người bế Doãn Triệt lên: “Cảm thấy sao rồi?”
“…”
Cảm thấy rất bẽ mặt, bị bạn trai mà em trai ghét nhất bế ngay trước mặt em trai, đúng là địa ngục trần gian.
Nhưng hiện giờ Doãn Triệt không có sức phản kháng, cậu ôm cổ Tưởng Nghiêu, vùi khuôn mặt nóng bừng trong hõm cổ hắn để hạ nhiệt: “Đưa tôi đi tiêm chất ức chế.”
“Ừ.”
Tưởng Nghiêu không chần chừ lấy nửa giây.
Doãn Triệt ngước mắt nhìn hắn, không thấy bất cứ nỗi tiếc nuối hay thất vọng nào, tia nắng cuối cùng nơi chân trời phản chiếu trong mắt alpha trước mặt, tất cả đều là ân cần và dịu dàng.
“Cậu không khó chịu sao?”
Sau khi tiêm chất ức chế, kỳ ph@t tình sẽ trì hoãn ba năm, hắn lại đợi cậu thêm ba năm nữa.
“Khó chịu gì? Không phải đã nói rồi sao, tôi nghe cậu hết, cậu là nguyên tắc của tôi.”
Doãn Triệt lặng lẽ nắm chặt áo đồng phục của hắn.
Tưởng Nghiêu ước lượng người trong lòng: “Chậc, vẫn ăn ít quá, người nhẹ hều đây này.
Giờ bọn mình đến bệnh viện trước, sau đó dẫn cậu đi ăn một bữa thật ngon, chúc mừng bọn mình tiêu diệt đồ cặn bã.”
Doãn Trạch ở kia mặt xanh lè xanh lét: “Còn tôi thì sao?”
“Cậu á? Có khi hôm nay cậu không ăn được đâu, thẩm vấn chắc tốn nhiều thời gian lắm.”
“…”
“À đúng.” Trước khi bế người yêu ra khỏi rừng cây nhỏ, Tưởng Nghiêu ngoái đầu: “Nói chuyện với thằng kia về anh cậu nhiều vào, biết đâu có phát hiện bất ngờ.”
*
Gió đêm lạnh căm căm, song nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Tưởng Nghiêu vẫy một chiếc taxi, điều hòa trong xe chỉnh rất cao, trán Doãn Triệt lấm tấm mồ hôi, mơ mơ màng màng.
“Bác tài ơi đi bệnh viện thành phố, với cả làm phiền bác tắt điều hòa được không? Bạn trai cháu đang nóng.”
“Trời lạnh thế này…” Bác tài tắt điều hòa một cách miễn cưỡng, nhìn qua gương chiếu hậu: “Bạn trai cháu là omega à? Cháu cho thằng bé ít pheromone là được mà.”
“Vô ích ạ.” Tưởng Nghiêu không tiếp tục giải thích, lấy tay áo lau mồ hôi cho Doãn Triệt, vừa lau vừa dỗ: “Ráng thêm chút nữa, sắp tới nơi rồi.
Nếu thật sự không chịu nổi thì tôi có thể đánh dấu cậu giống lần trước, chắc cũng ổn được một lúc.”
Doãn Triệt nóng đến mức suy nhược, dựa vai hắn: “Tôi sắp ph@t tình sao?”
Thật ra trong lòng cậu biết đáp án.
Hôm trước khi hít phải chất xúc tác trong phòng dụng cụ, kỳ ph@t tình của cậu đã đến sớm rồi, chẳng qua được thuốc ức chế đ è xuống mấy ngày, về sau lại lên cơn nóng, đánh dấu của Tưởng Nghiêu lại đ è xuống mấy ngày nữa.
Lần này đã không thể đ è xuống nổi.
Cho dù trước khi sự việc xảy ra, cậu đã hít pheromone của Tưởng Nghiêu và mặc áo hắn, thế nhưng cũng không ngăn được chất xúc tác đi vào người.
Kỳ ph@t tình – thời khắc cậu vừa khát khao vừa chống đối – cuối cùng cũng sắp đến.
Tưởng Nghiêu nhẹ nhàng xoa tóc cậu: “Ừ, sợ không?”
Sợ?
Có lẽ cậu sợ, chỉ là không muốn thừa nhận, nhưng Tưởng Nghiêu luôn có thể nhìn thấu bản thân cậu.
Giống như alpha hồi đó chống tay lên ván cửa phòng cậu, chắn tia chớp ngoài cửa sổ cho cậu vậy.
Sợ à? Sợ thì nói, có gì mất mặt đâu.
Ai mà chẳng có thứ mình sợ, alpha còn có nỗi sợ nữa là một beta như cậu.
“Không biết.” Cậu ngước mắt nhìn chăm chú alpha trước mặt, bỗng nhiên muốn hỏi một câu kỳ cục: “Cậu sợ không?”
Tưởng Nghiêu ngẩn người, cười khúc khích: “Sợ chứ.”
Giọng hắn nhẹ bẫng, nhưng vì ghé sát bên tai nên đi thẳng vào đầu cậu, âm vang hồi lâu.
“Tôi sợ cậu…!hết kỳ ph@t tình sẽ không cần tôi nữa.”
“Chờ cậu tiêm xong chất ức chế, tôi và cậu sẽ không còn ràng buộc s1nh lý giữa omega và alpha.
Tuy bọn mình không ở bên nhau vì điều này, nhưng bớt đi mối liên quan đó chẳng biết tình cảm có phai nhạt không.”
Doãn Triệt cụp mắt: “Chắc là có.”
Nụ cười của Tưởng Nghiêu sượng cứng rồi nhanh chóng tươi tắn lại: “Cũng đúng, dù sao cũng là thứ khắc trong gen.”
Trong xe yên tĩnh hẳn.
Định vị của tài xế hiển thị còn cách bệnh viện 3km.
Ngoài cửa xe là khu phố thương mại sầm uất, đèn đuốc sáng rực nhưng chẳng hắt vào xe.
“Có thể nói thích tôi không?” Tưởng Nghiêu hỏi nhỏ, lấy điện thoại ra: “Nhân lúc tình cảm chưa phai nhạt, tôi ghi âm trước, hôm nào cậu hết thích tôi thì tôi còn có cái mà nghe.”
Doãn Triệt muốn cười nhưng lại cảm thấy cay mắt.
Đến cách lưu giữ câu thích cũng giống nhau.
Chàng trai này kiêu ngạo mà can đảm, luôn luôn chắn trước mặt cậu, luôn luôn đặt cậu lên trên hết.
Nhưng hắn đang sợ họ không thể bên nhau mãi mãi.
Tình yêu tuổi trẻ không nên như vậy.
Tình yêu tuổi trẻ cần phải bất chấp mọi thứ, xem thường tất thảy, không lo nghĩ tương lai nhưng luôn tưởng rằng có thể vĩnh hằng.
Mà Tưởng Nghiêu lại khác một trời một vực.
Dù đã quyết là cậu, vô số lần bộc lộ tấm lòng một cách nồng cháy, vô số lần tự tin tuyên bố chủ quyền với người ngoài, song khi đối diện với tương lai chưa biết trước, đối diện với ngã rẽ cuộc đời, trong lòng hắn vẫn sẽ lo được lo mất, sợ hãi ngày càng cách xa cậu.
Muốn đời đời kiếp kiếp với một người quá mức, nhìn chung sẽ là như thế.
Đi qua phố thương mại, từ xa xa đã có thể nhìn thấy đường nét kiến trúc bệnh viện.
Tài xế ngoái đầu hỏi: “Thanh toán kiểu gì đây? Tiền mặt hay quét mã?”
Màn hình điện thoại của Tưởng Nghiêu tối đi, cũng không chờ được câu trả lời.
Hắn đoán có lẽ Doãn Triệt không muốn nói.
“Lạnh lùng quá đấy thỏ con.” Hắn cười nói, sau đó bấm sáng màn hình, mở mã QR: “Bác tài quét mã này đi.”
“Được thôi.”
Bản đồ chỉ đường thông báo “bạn đã đến nơi…”, tài xế tấp xe vào lề, lấy điện thoại xoay người quét mã.
Tuy nhiên màn hình lại bị bấm tắt.
“Làm gì vậy?” Tài xế khó hiểu.
Tưởng Nghiêu cũng khó hiểu nhìn người bên cạnh: “Sao thế?”
Doãn Triệt rụt tay về, sáp lại tai Tưởng Nghiêu: “Tôi không muốn tiêm nữa.”
Tưởng Nghiêu ngẩn người: “Đừng rộn, chốc thì muốn tiêm chốc lại không muốn tiêm, nghĩ kỹ hẵng nói.
Vả lại đã đến bệnh viện rồi, không tiêm chất ức thế thì cậu làm thế nào?”
Doãn Triệt khẽ khàng nói một câu.
Tài xế đợi lâu bèn lắc điện thoại: “Ê cậu học sinh, để bác quét mã đi chứ.”
Tưởng Nghiêu hoàn hồn, một bên tai đỏ bừng: “Gì nhỉ, bác tài à, tạm thời không quét nữa.”
“Hả?”
“Bọn cháu đi chỗ khác, phiền bác lái đến Đông Thành, cảm ơn ạ.”
“Không đi bệnh viện à?” Tài xế vừa nói vừa khởi động xe, chậm rãi hòa vào dòng xe cộ: “Vậy bác đi nhé, bạn trai cháu không gấp sao?”
Tưởng Nghiêu nắm chặt bàn tay trong tay mình: “Không sao, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy.”
*
Từ bệnh viện đến Đông Thành chỉ mất nửa tiếng mà thôi.
Doãn Triệt tưởng Tưởng Nghiêu sẽ dẫn mình vào khách sạn nào đó, không ngờ hắn lại đưa thẳng về nhà.
“Em tôi với bố tôi ba tôi vẫn như năm ngoái, nghỉ đông một cái là ra nước ngoài thăm bà ngoại tôi, mới đi hai hôm trước, trước lúc tôi đi học chưa chắc đã về.” Tưởng Nghiêu mở khóa vân tay, lòng bàn tay rịn mồ hôi, thử mấy lần mới được: “Vào đi.”
Doãn Triệt đã sắp không đứng vững, được hắn ôm vào nhà, cửa đóng lại sau lưng.
Biệt thự rộng rãi chỉ có hai người họ.
Pheromone omega nhanh chóng choán khắp lối vào.
Yết hầu Tưởng Nghiêu di chuyển, ném chìa khóa đi, ôm chặt lấy cậu cúi đầu muốn hôn.
Bỗng nhiên người trong lòng ngọ nguậy tránh ra, dán lên tường.
Tưởng Nghiêu ngẩn ngơ: “Lại muốn tiêm chất ức chế?”
Doãn Triệt nới lỏng cà vạt đồng phục: “Không muốn…!Từ đầu đã không muốn tiêm, vừa nãy là thử cậu thôi.”
Tưởng Nghiêu thở dài: “Cậu vẫn không tin tôi?”
“Không phải tôi không tin cậu, mà là…” Doãn Triệt ngập ngừng giây lát, cuối cùng cũng nói ra: “Mà là tôi sợ.”
Sợ mình không thể tiếp nhận, sợ mình không thể vượt qua rào cản cuối cùng trước khi khỏi hoàn toàn.
Cũng sợ Tưởng Nghiêu bị pheromone làm cho mất trí, không đủ nhẫn nại, không đủ dịu dàng.
“Đừng sợ.” Tưởng Nghiêu tiến lên ôm lại cậu vào lòng: “Tôi cam đoan bất kể đến bước nào, chỉ cần cậu nói dừng, tôi chắc chắn sẽ dừng.”
“Thật không?”
“Tôi thề.”
Doãn Triệt cắn môi không nói nữa, ngước mặt nhìn hắn hồi lâu rồi thả lỏng môi, nhắm mắt lại.
Tim Tưởng Nghiêu đập thình thịch, lần nữa cúi đầu.
Lần này hắn thuận lợi chạm vào đôi môi mềm mại.
Họ từng hôn nhau rất nhiều lần, song chưa khi nào say đắm và rung động như bây giờ.
Cái hôn phớt chốc lát chuyển thành hôn sâu, đầu lưỡi cả hai quấn lấy nhau, cái nóng của cơn ph@t tình châm ngòi thổi gió, khoang miệng nhanh chóng nóng bừng, cổ họng như đang bùng cháy.
Doãn Triệt bị hôn phải nhíu mày, Tưởng Nghiêu li3m gốc lưỡi cậu khiến cậu không thể khép miệng, hít thở cũng khó khăn, toan đẩy đầu lưỡi đi vào quá sâu trong miệng mình ra nhưng lại bị m*t ngược.
Cả người cậu tê rần, rạo rực khó nhịn.
Tưởng Nghiêu ôm eo cậu, bàn tay dần trượt xuống nâng cậu lên, ấn trên tường hôn mạnh bạo.
Hơi nóng giao hòa, pheromone cũng trộn vào nhau, chẳng qua rõ ràng là một bên bị bên kia áp chế.
Đây là lần đầu tiên Doãn Triệt đích thân trải nghiệm sự mạnh mẽ của alpha.
Được chiều chuộng khiến cậu gần như quên mất, chỉ cần Tưởng Nghiêu muốn, cậu hoàn toàn không thể phản kháng.
Nụ hôn triền miên và mãnh liệt như kéo dài hàng thế kỷ, khi rốt cuộc cũng hít được một hơi không khí trong lành, Doãn Triệt đã hoa hết mắt.
Cậu thở hổn hển, cảm thấy môi mình ướt nhẹp, có lẽ trông rất nhếch nhác nên thò lưỡi li3m.
Tưởng Nghiêu siết chặt tay, lại sáp vào hôn cắn môi cậu, hà hơi trong khoang miệng, thở dồn dập: “Lên phòng tôi hay là ở đây?”
Doãn Triệt nuốt hơi thở trong miệng, cái nóng theo cổ họng tràn xuống làm cả người như phải bỏng, cuộn tròn ngón tay chống lên lồ ng ngực phập phồng của Tưởng Nghiêu, hít sâu:
“…!Phòng cậu.”.