Để Ý Tôi Đi Mà - Chương 11: Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Để Ý Tôi Đi Mà


Chương 11: Chương 11


Qua một đêm, sự việc của Dương Diệc Lạc có vẻ đã lắng xuống, nhưng cũng chỉ là có vẻ thôi.
Nội bộ lớp A1 vẫn tương đối đoàn kết, dù có bạn nhiều chuyện lắm lời thì trước một Trần Oánh Oánh lạm dụng uy quyền, họ cũng không dám ngang nhiên bàn tán.

Tuy nhiên chỉ cần ra ngoài lớp, gần như đâu đâu cũng có người thì thầm chỉ trỏ.

Tin nhảm càng đồn càng thật, càng truyền càng rộng rãi, đương sự không thể nào chẳng mảy may quan tâm.
Tiết Toán hôm nay làm bài kiểm tra ngắn, sau khi trả bài, lần đầu tiên Dương Diệc Lạc không được trên trung bình.
Trần Oánh Oánh an ủi: “Không sao, lâu lâu phát huy thất thường đấy thôi, đứa nào cũng từng bị hết, không phải thi cuối kỳ nên cậu đừng để trong lòng.”
Dương Diệc Lạc “ừ” nhẹ bẫng, không nói nhiều.

Cậu nhận bài kiểm tra rồi nghiêm túc xem những câu mình làm sai, gặp chỗ không hiểu bèn cầm lên văn phòng hỏi giáo viên.
Tan học, Tưởng Nghiêu vươn vai, vẫy tay lia lịa: “Triệt Triệt, tối nay ra ngoài ăn không? Anh mời cậu.”
Chương Khả nghe phong thanh thì chạy vèo từ bàn đầu xuống bàn cuối: “Gì đấy gì đấy? Ra ngoài ăn hả? Ăn ở đâu?”
Học sinh nội trú của Trung học số 1 có thể thoải mái ra ngoài trường trong khoảng thời gian từ sau tan học đến trước giờ tự học tối, đây là lúc tự do nhất trong ngày.

Đối với đám học sinh đã chán ngấy cơm căng tin hôm nào cũng như hôm nào, quán ăn nhỏ ở cổng trường vẫn rất hấp dẫn.
“Cậu biến đi, tôi chỉ mời bạn cùng bàn thân yêu của tôi, không cho người khác ké.”
Chương Khả: “Dựa vào đâu cơ chứ, bộ tôi không phải bạn cùng lớp thân yêu của cậu sao?”
Tưởng Nghiêu: “Bạn cùng bàn của tôi giảng bài cho tôi, giúp điểm kiểm tra Toán của tôi cao hơn mười điểm, cậu thì sao?”
“Không phải chứ…” Chương Khả lầm bầm: “Doãn Triệt còn biết giảng bài cho người khác ư?”
Không biết bắt đầu từ bao giờ mà ngày càng có nhiều bạn trong lớp gọi thẳng tên Doãn Triệt.

Có lẽ là vì sau khi làm bạn cùng bàn với Tưởng Nghiêu, Doãn Triệt trông có vẻ bình thường hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng dù cách nhìn của các bạn về Doãn Triệt đã khác thì khi thật sự phải đi đến bắt chuyện, vẫn không ai có can đảm.
Chương Khả vừa nghe Doãn Triệt cũng định đi thì hơi muốn bàn lùi, xuống nước luôn: “Thế thôi vậy, tôi gọi đứa khác.”
Doãn Triệt đứng lên: “Các cậu đi đi, tôi có việc đi trước đây.”
Tưởng Nghiêu chặn cậu: “Đừng mà, cậu giúp tôi, tôi phải trả ơn cậu chứ.”
“Bài đấy cậu biết làm sẵn rồi, hôm qua cậu rảnh phát chán muốn kiếm người nói chuyện, đừng tưởng tôi không biết.”
Tưởng Nghiêu sờ mũi: “Hì hì, bị cậu biết mất rồi.

Tôi đã hoàn thành bài tập từ lâu, đúng là không có gì làm.”
Doãn Triệt chẳng hơi đâu để ý hắn: “Tối nay đừng quấy rầy tôi nữa, đi đây.”
Chương Khả dõi mắt nhìn theo bóng Doãn Triệt ra khỏi lớp rồi quay phắt đầu: “Tưởng Nghiêu này may cho cậu có thể sống sót dưới tay Doãn Triệt lâu như vậy, đỉnh đấy.

Nói thật lúc cậu mới tới bị lão Ngô cho đi đày đến chỗ này, bọn tôi đều cho rằng cậu không trụ nổi hai ngày đã phải xin đổi chỗ.”
“Vì sao?” Tưởng Nghiêu chống tay lên bàn, thờ ơ nói: “Bạn cùng bàn của tôi rất thú vị mà, bảo tôi đổi tôi còn chẳng muốn.”
Ngoài chữ “đỉnh” ra thì Chương Khả không còn từ nào để hình dung tinh thần cao thượng hy sinh bản thân để bảo toàn cho mọi người này nữa.
Trên đường ra ngoài trường, Tưởng Nghiêu lại tiện tay tóm thêm mấy bạn học, năm sáu đứa rồng rắn ra cổng trưởng, đến phố quán ăn thì chọn trái lựa phải, đi tít xuống cuối phố mới gặp quán mà tất cả cùng ưng.
Đang giờ cao điểm tan học, không chỉ học sinh trường Trung học số 1 ra ngoài ăn mà học sinh các trường lân cận cũng thường đến đây kiếm cơm.

Không gian trong quán hoàn toàn không thể chứa nổi từng đấy học sinh, chủ quán bèn kê mấy cái bàn bên ngoài, ồn ào náo nhiệt, rất có không khí.
Đám Tưởng Nghiêu ngồi quanh cái bàn tròn nhỏ ngoài quán, Chương Khả cất giọng gọi đầy hào phóng: “Ông chủ! Cho cháu một chai coca! Chai to nhất ạ!”
Có đứa cười nói: “Gọi chai coca mà hô như gọi rượu trắng ấy nhỉ.”
Chương Khả: “Có người mời thì tự tin chứ, phải không anh Nghiêu?”

Tưởng Nghiêu cười: “Nể tình cậu kính trọng tôi thế…!Mời cậu một chai coca vậy.”
“Một chai thôi á?! Có cần bủn xỉn vậy không!”
Ai nấy đều gọi một món mình muốn ăn, đến khi thức ăn được bê lên, đám con trai khó tránh khỏi phải khoe khoang chém gió, nói mãi nói mãi chủ đề lại quay về vụ việc xảy ra gần đây trong lớp.
“Ầy…!Dương Diệc Lạc ngoài mặt trông không sao nhưng chắc chắn trong lòng khó chịu lắm, bị người ta đặt điều thế mà.”
“Thật ra tao cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cậu ấy đã muốn sang trang mới thì tại sao bọn nó còn phải bám mãi không tha, liên quan gì đến bọn nó đâu.”
“Đúng đấy, A1 bọn mình còn không hiểu tình hình thực tế mà các lớp khác đồn cứ như tụi nó có mặt ở hiện trường không bằng, dở hơi chắc.”
Một cậu bạn ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, vẻ mặt hơi lơ đễnh, cau mày rất khẽ.
Tưởng Nghiêu nhận ra: “Tôn Bác sao thế? Có tâm sự à?”
Bình thường ở trên lớp Tôn Bác rất mờ nhạt, bỗng nhiên được Tưởng Nghiêu điểm danh, thấy mọi người đều tập trung nhìn mình thì càng mất tự nhiên tợn: “Tôi…!tôi có chuyện này, không biết nên nói hay không…”
Chương Khả: “Có gì mà không nói được, ở đây không có người ngoài, nói đi cưng!”
Tôn Bác lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn kể: “Hôm nay tôi đến văn phòng, nghe thấy giáo viên Toán đang nói về Dương Diệc Lạc…”
Văn phòng khối 11 là một phòng to bao gồm giáo viên tất cả các bộ môn, mỗi tổ bộ môn ngồi một khu vực riêng được ngăn cách bằng giá sách, không nhìn thấy nhau nhưng cách khá gần nên có thể nghe tiếng.
Chiều nay Tôn Bác tới gặp giáo viên tiếng Anh sửa bài tập, nghe thấy giáo viên tổ Toán đang thảo luận về Dương Diệc Lạc.
Một giáo viên Toán của lớp khác mở đầu: “Điểm bình quân bài kiểm tra ngắn lớp chị bao nhiêu thế?”
Giáo viên Toán lớp họ là Trần Thục Mai trả lời: “Có 75 thôi, thấp nhất khối.”
“Ôi chao, đề lần này khó mà, được thế là bình thường.”
“Bình thường cái gì, có mấy đứa phát huy thất thường, nhất là lớp phó môn Toán lớp tôi còn không được trên trung bình, kéo tụt điểm bình quân.”
“Lớp phó môn Toán lớp chị…!là Dương Diệc Lạc phải không? Chắc hẳn dạo này tâm trạng em ấy không tốt, kiểm tra kém cũng có thể tha thứ.”
“Có chuyện cỏn con còn tâm trạng không tốt, omega thật quá yếu ớt, haiz…”
“Chị xem chị chọn lớp phó bộ môn là alpha giống tôi thì tốt biết bao, có sức bê bài tập, đầu óc linh hoạt, môn tự nhiên như Toán vốn dĩ là thế mạnh của alpha.”
Trần Thục Mai đành chịu: “Ban đầu tôi cũng muốn chọn alpha, nhưng hồi lớp 10 em ấy cật lực tự tiến cử, tôi thấy điểm Toán thi vào cấp ba của em cao nhất lớp nên chọn em ấy luôn.

Về sau mới biết em ấy học vẽ, chưa biết chừng sau này lại đòi thi trường nghệ thuật, tôi phí công bồi dưỡng thế làm gì?”
“Vậy thì thiệt cho chị thật, hay là đổi học sinh khác đi, đúng lúc lần này em ấy kiểm tra không tốt, chị cũng có lý do.”
“Tôi định đổi rồi, suy cho cùng tư duy môn tự nhiên của omega không bằng alpha, dù bây giờ nhanh nhạy hơn alpha thì sau này cũng chênh lệch ngày càng rõ, chi bằng nhân cơ hội này khuyên em ấy chuyên tâm học vẽ, tôi cũng vì tốt cho em ấy thôi.”
“Chị đúng là nghĩ cho học sinh…”
Tôn Bác thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại của giáo viên Toán, nói: “Chắc hai cô không nhìn thấy tôi, nói khá quá đáng…”
“Thế mà khá thôi?” Chương Khả xém đập bàn: “Phải là quá quá đáng! Lại còn “tốt cho em ấy”, cô có mặt mũi mà nói như vậy hả? Ngày nào cô cũng nói bóng gió học sinh học thêm chỗ mình, học phí thì đắt, không phải Diệc Lạc không cúng tiền cho cô sao! Bằng không cô dám đổi lớp phó bộ môn không?”
Tôn Bác: “Tôi chưa kể hết, những lời ấy nếu mình tôi nghe thấy đã đành…!Nhưng lúc tôi nộp xong bài tập đi ngang qua, phát hiện…!phát hiện Dương Diệc Lạc cũng ở văn phòng.”
Cả bọn cùng đứng hình: “Cái gì? Thật không?”
Tôn Bác: “Ừ…!Cậu ấy cầm bài kiểm tra Toán, có lẽ là tới hỏi bài…!Chắc cậu ấy vẫn chưa đi đến chỗ tổ Toán đã nghe cô Toán nói về mình, thế là không sang nữa…”
Chương Khả chết lặng: “Đù…!Bảo sao chiều nay mặt cậu ấy cứ tái mét, tan học hỏi cậu ấy có muốn ra ngoài ăn không cũng không nói, tự khoác cặp về trước…!Cậu ấy cậu ấy, không nghĩ quẩn đấy chứ!”
Mấy đứa kia cũng sợ: “Chương Khả, mày đừng sủa linh tinh! Không có chuyện đó đâu!”
Tôn Bác ngập ngừng: “Thật ra…!còn một chuyện nữa…”
“Còn gì nói nốt xem nào!”
“Thì là…!lúc đó…!Doãn Triệt cũng có mặt…”
Tưởng Nghiêu: “Hả? Cậu ấy đến văn phòng làm gì?”
“Tưởng Nghiêu cậu đừng ngắt lời, nghe tôi nói hết đã!”
Tôn Bác: “Tôi cũng không biết cậu ấy đến làm gì, cũng không dám hỏi…!Nhưng lúc tôi định an ủi Dương Diệc Lạc thì Doãn Triệt nhanh chân hơn tôi, cậu ấy lại gần bảo Dương Diệc Lạc là “đi theo tôi”.

Sau đó hai người họ đi với nhau…”
Một cậu bạn nói: “Lẽ nào Dương Diệc Lạc từng chọc giận Doãn Triệt? Thế chẳng phải tiêu đời à, vừa mới bị đả kích tinh thần lại bị đả kích thân thể nữa, tội Dương Diệc Lạc vãi.”
Tưởng Nghiêu: “Doãn Triệt sẽ không đánh omega.”
Hôm đầu tiên đi học, hắn mới bắt chuyện với Dương Diệc Lạc đã bị cảnh cáo bằng một cú đấm mạnh.

Doãn Triệt có mong muốn bảo vệ omega rất là khó hiểu.
Chương Khả lo sợ: “Làm sao bây giờ, có phải báo lão Ngô không? Nhỡ đâu Diệc Lạc xảy ra chuyện gì…”

Cậu ta nói được nửa chừng thì có một bạn từ xa chạy chậm đến, thở hổn hển, nét mặt khẩn trương: “Em làm phiền ạ! Cho hỏi anh là học sinh lớp 11A1 phải không?”
Cậu nhóc hỏi Tưởng Nghiêu.

Hắn nhìn người tới, cảm thấy hơi quen: “Em là?”
Cậu nhóc tự giới thiệu: “Chào anh ạ, em là Lâm Viễn học lớp 10, hoạt động cùng câu lạc bộ với Dương Diệc Lạc.

Lần trước em với anh gặp nhau lúc câu lạc bộ tuyển thành viên.”
Tưởng Nghiêu nhớ ra: “À đúng, tìm anh có việc gì?”
Lâm Viễn: “Em đã hẹn anh Dương tan học đi mua vật liệu vẽ nhưng mà không tìm thấy anh ấy, gọi điện thoại cũng không được, các anh có nhìn thấy anh ấy không?”
Chương Khả sợ hãi: “Toi rồi toi rồi, chắc chắn Dương Diệc Lạc đã…”
“Đừng nói mò.” Tưởng Nghiêu ngắt lời cậu ta, nói với Lâm Viễn: “Đúng lúc bọn anh cũng muốn tìm cậu ấy, hay là chia nhau ra tìm? Ai tìm thấy trước thì ới trong nhóm, Lâm Viễn em kết bạn với anh, tìm thấy thì báo anh.”
“Vâng!”
Bị cắt ngang như thế, cả bọn đều không còn tâm trạng ăn uống.

Tưởng Nghiêu ra quầy thanh toán, sau đó phân chia hướng tìm kiếm cho đám Chương Khả, bên cạnh đó còn gửi tin nhắn bảo Hàn Mộng đến nhà Dương Diệc Lạc một chuyến, nói không chừng cậu đã về nhà rồi.
Chương Khả: “Tôi nói với lớp trưởng luôn nhé.”
Tưởng Nghiêu ngăn cậu ta: “Với tính của lớp trưởng, biết chuyện chắc chắn sẽ đòi đi tìm với bọn mình, bây giờ trời tối, để một omega như cậu ấy chạy lung tung trên đường không phải nguy hiểm hơn sao.”
“Ờ há! Vẫn là cậu nghĩ chu đáo.” Chương Khả kính phục: “Tưởng Nghiêu, tôi nhận ra cậu cực kỳ có năng lực lãnh đạo!”
Tưởng Nghiêu cười: “Đừng nịnh nữa, đi tìm mau lên, tốt nhất là đừng để lỡ tự học tối, nếu không trường mà biết…!thì rắc rối hơn đấy.”
“Được được được, bọn tôi chia ra tìm luôn đây!”
Năm sáu cậu con trai lập tức chia ra hành động, chạy về các hướng khác nhau tìm kiếm Dương Diệc Lạc.
Tưởng Nghiêu nhìn bóng dáng bọn họ nhỏ dần rồi biến mất, sau đó xoay người đi thẳng về hướng Trung học Thự Quang.
Nếu hắn đoán không nhầm…!thì người nên tìm không phải Dương Diệc Lạc, mà là bạn cùng bàn đầy tinh thần chính nghĩa của hắn.
Người sẽ gặp nguy hiểm cũng không phải Dương Diệc Lạc, mà là con thỏ con không thể chạm vào kia..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN