Giọng điệu của Tưởng Nghiêu quá ngông, ngông đến nỗi trong phút chốc cậu không biết nói móc từ đâu.
“Sao cậu đến đây?”
“Phản ứng của cậu làm tôi chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.” Tưởng Nghiêu bỏ mũ bảo hiểm xuống: “Tôi từ Đông Thành đến Tây Thành, đi ba mươi cây số mất một tiếng chỉ để đón năm mới với cậu, cậu không nên bày tỏ Ôi! Thân yêu ơi! Em cảm động lắm! Em đang nhớ anh thì anh xuất hiện! Yêu anh chết được! các kiểu à.”
Doãn Triệt: “Cậu thấy khả thi không?”
Tưởng Nghiêu: “Tôi cũng cảm thấy không khả thi.”
Doãn Triệt: “Thế cậu còn nói làm khỉ gì.”
Tưởng Nghiêu cười: “Muốn giỡn cậu chơi…”
Hắn chưa dứt lời, mu bàn tay buông thõng bên người đã bị chạm vào.
Khẽ khàng, như cào một phát vào tim hắn vậy.
Tưởng Nghiêu ngẩn ngơ.
“Tôi rất cảm động.” Đôi mắt đen láy của Doãn Triệt sáng lấp lánh, phản chiếu bóng hình hắn: “Cũng rất nhớ cậu.”
Tưởng Nghiêu cầm lòng chẳng đặng, chụp lấy cổ tay cậu.
Phố phường vẫn đông đúc tấp nập, một đoạn đường bị đoàn người sang đường chặn kín, xe chỉ có thể nhích từ từ chờ cảnh sát giao thông phân luồng.
Thi thoảng có chủ xe buồn chán liếc về phía lề đường, bắt gặp đôi tình nhân ôm nhau, không nén nổi cảm thán: Tuổi trẻ tốt thật đấy…
Không sợ cái nhìn của người ngoài, trong mắt chỉ có nhau.
Tưởng Nghiêu siết chặt cánh tay.
Doãn Triệt chạy ra vội, bên ngoài áo ngủ khoác áo phao dáng dài dày dặn, ôm vừa bông vừa mềm, còn rất ấm áp, hệt như đang ôm một đám mây vừa được mặt trời sưởi nắng.
Ôm tầm bốn, năm giây, cảm nhận được người trong lòng dần trở nên cứng ngắc, Tưởng Nghiêu bèn buông tay ra.
“Tôi xin lỗi, chưa được sự đồng ý của cậu, khó chịu không?”
Sắc mặt Doãn Triệt hơi tái, nhưng tai lại đỏ bừng, mắt không nhìn hắn: “…!Vẫn ổn.”
“Vậy ôm nữa nhé?” Tưởng Nghiêu làm ra vẻ dang hai tay.
Doãn Triệt lùi về sau nửa nước nhỏ: “Một ngày một lần thôi.”
Cậu vẫn chưa thể quen với tiếp xúc thân mật.
“Sao đây thỏ con.” Tưởng Nghiêu nhếch miệng cười: “Ngày nào cũng muốn tôi tới ôm cậu à? Quấn người thế.”
“…”
Một alpha xuất sắc mà ăn nói chẳng ra làm sao.
Tưởng Nghiêu vỗ con xe phân khối lớn sau lưng: “Được, dù sao cũng có công cụ gây án, mỗi tối đi đi về về có hai tiếng, để người yêu sớm ngày nhào vào vòng tay tôi, đáng.”
“Ai bắt cậu ngày nào cũng tới, bớt hành xác vớ vẩn đi.” Doãn Triệt đánh trống lảng: “Xe ai đây? Cậu có bằng hả?”
“Quà sinh nhật ba tôi tặng đó, bữa trước kể cậu rồi.
Bằng thì tất nhiên là có, nếu không bây giờ hai đứa mình đã gặp nhau trong đồn.”
Tưởng Nghiêu tránh sang một bên, cho cậu chiêm ngưỡng toàn bộ con xe: “Ngầu không? Muốn ngồi không?”
Hầu hết con trai đều không có sức chống cự với máy móc, Doãn Triệt đáp rất thành khẩn: “Muốn.”
Cậu tưởng Tưởng Nghiêu sẽ dẫn cậu đi lượn một vòng, ai dè Tưởng Nghiêu lại cười nói: “Để hôm khác, hôm nay muộn quá rồi, hơi nguy hiểm.”
“Nguy hiểm mà nửa đêm nửa hôm cậu còn phóng đến đây?”
“Tôi đi một mình thì bạo gan, dễ điều khiển, chở người khác thì không được, huống chi còn là cục cưng của tôi.”
Tưởng Nghiêu kéo khóa áo phao lên cho cậu: “Vả lại hôm nay lạnh, dễ cảm lạnh lắm.”
Doãn Triệt nhìn hàng mi cụp xuống và vẻ nghiêm túc của hắn, bỗng cảm thấy rất mừng.
Mừng vì cậu đã đồng ý.
Tình yêu này, dù chỉ bên nhau một ngày cũng rất đáng.
Gần không giờ, tinh thần của đoàn người trên quảng trường dần tăng cao, cực kỳ náo nhiệt.
Hai người kề sát nhau dựa lên con xe, nhìn về màn hình khổng lồ, người dẫn chương trình gala đêm xuân đang cố sức kéo dài thời gian, nói hết câu này đến câu khác không hề trùng lặp.
“Kiểu tóc mới của tôi đẹp không?” Tưởng Nghiêu vân vê tóc mái của mình: “Tự nhiên tầm nhìn thoáng quá, không quen mấy.”
Doãn Triệt liếc nhìn.
Thật ra không cần cậu đánh giá, nhìn những người đi ngang qua bọn cậu đều đánh mắt về phía này là biết.
Nói thật cậu hơi khó chịu.
“Đi học thì cậu làm thế nào? Cắt lại như trước à?”
Tưởng Nghiêu lắc đầu: “Không cần, thằng Phan Huy lần trước đã để lộ tin ra rồi, bây giờ Đông Thành đều biết tôi học ở Trung học số 1, ngụy trang hay không cũng thế.”
Doãn Triệt suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn hỏi câu mà mình nghi hoặc bấy lâu: “Tưởng Nghiêu, vì sao cậu phải chuyển trường?”
Tay Tưởng Nghiêu khựng lại.
“Nói sao nhỉ, đây là một quá trình chuyển biến tư tưởng rất phức tạp…” Hắn ngước nhìn trời đêm, trầm mặc mấy giây rồi thở dài: “Haiz, thật ra cũng không phức tạp.”
Ngày trước hắn tự đánh giá bản thân quá cao, cho rằng mình rất mạnh, có thể dàn xếp tất thảy, không coi đối thủ ra gì, đánh thắng người ta còn phải buông lời chế giễu.
Gây thù chuốc oán ngày càng nhiều, hắn cũng chẳng để tâm, dù sao bọn đấy cũng không đánh lại hắn.
Mãi cho đến một ngày, mấy đứa từng chịu thiệt dưới tay hắn dò la được trường cấp một mà em gái hắn đang theo học, thừa dịp trường tổ chức hoạt động mở cửa cho người ngoài, tụi nó mượn đồng phục giả làm người nhà lẩn vào trường.
Uông Tiểu Nhu nghe tụi nó xưng là bạn của anh trai, lại thấy tụi nó mặc đồng phục trường Trung học số 8, bèn không nghi ngờ mà đi theo.
Nếu không phải đúng lúc gặp ba hắn tới tham gia hoạt động ở cổng trường, không biết sẽ gây ra đại họa gì.
“Ba tôi chửi tôi té tát.” Tưởng Nghiêu kể xong thì tự cười nhạo bản thân: “Tôi cũng cảm thấy tôi đáng ăn chửi, suốt ngày ra vẻ ta đây giỏi giang, tưởng mình đã mạnh đến mức có thể bảo vệ mọi người bên cạnh, kết quả người bên cạnh lại vì mình mà suýt bị làm hại.”
“Không chỉ em gái tôi, Triệu Thành cũng vì thân với tôi mà thường xuyên bị người ta chặn đường.
Tôi tưởng tôi trả thù cho nó thì tôi là anh hùng, sau vụ ấy mới nhận ra nếu không có tôi, nó đã chẳng bao giờ bị chặn đường.”
“Vốn dĩ Đông Thành không lộn xộn như thế, mấy thằng côn đồ cũng chỉ trấn tiền tiêu vặt của học sinh tiểu học thôi.
Tất cả là vì tôi, vì cái lòng chính nghĩa khoác lác của tôi, vì sự đàn áp quá độ của tôi mới dẫn đến phản kháng, càng ngày càng nhiều vụ ẩu đả, thậm chí có đứa còn suýt phạm tội.”
Tưởng Nghiêu lại thở dài.
“Gì mà trùm trường Đông Thành, tôi chỉ là tai họa của Đông Thành.
Chỉ cần tôi ở đó thì về sau người bên cạnh tôi vẫn có thể rơi vào nguy hiểm vì tôi, thế nên tôi đã đi.”
Doãn Triệt nghe hết, bình tĩnh không bày tỏ thái độ.
Trong lòng Tưởng Nghiêu không mấy tự tin, cào tóc mình: “Tôi không nên nói với cậu những chuyện này…!Trông tôi hèn quá, chẳng ngầu chút nào.”
“Không đâu.” Doãn Triệt hà hơi ra khói trắng, khóe miệng cong lên: “Tôi cảm thấy cậu rất ngầu.”
Tưởng Nghiêu ngớ ra hồi lâu: “Cậu không cảm thấy tôi rất giống đứa đào ngũ sao?”
Doãn Triệt: “Sao cậu lại là đứa đào ngũ, cậu dám thừa nhận lỗi lầm, dám gánh vác trách nhiệm, cậu dũng cảm hơn rất nhiều người.”
Tưởng Nghiêu nở nụ cười: “Cũng không cần thổi phồng vì tôi là người yêu cậu đâu.”
“Tôi không đùa với cậu.
Cậu nghĩ đến Vương Bằng Huy, rồi nghĩ đến cô Trần, cả Vinh Vĩ nữa mà xem.
Không phải ai cũng có thể thừa nhận mình đã phạm sai lầm, có những người thậm chí còn không cảm thấy mình sai.”
Tưởng Nghiêu sờ mũi, nhìn lên trời.
“Thật sự một ngày chỉ được một lần à?”
“…!Gì?”
“Bây giờ tôi muốn ôm cậu lắm.” Tưởng Nghiêu kéo tay áo cậu: “Ứng trước cho ngày mai được không?”
Vào giây đếm ngược cuối cùng, tiếng reo hò của đoàn người trên quảng trường lên đến đỉnh điểm, ầm ĩ không ngừng.
Mọi người cùng nói chúc mừng, trao nhau cái ôm, không để ý lề đường đối diện có một đôi tình nhân trẻ cũng đang ôm lấy nhau.
“Chúc mừng năm mới.” Tưởng Nghiêu ôm hờ người trong lòng, ghé tai thủ thỉ: “Câu chúc đầu tiên tôi nói với cậu đấy.”
“Chúc mừng năm mới.” Doãn Triệt chôn mặt vào vai hắn, giọng nhẹ bẫng: “Tôi chỉ nói với cậu.”
*
Kỳ nghỉ đông dài ba tuần trôi qua chóng vánh.
Vẫn chưa nghỉ ngơi đủ đã lại tới ngày đi học.
Giữa kỳ nghỉ phải quay lại trường nhận điểm, thành thử rất nhiều học sinh không được ăn Tết vui vẻ, bị phụ huynh ép đi học thêm.
Bên cạnh đó bài tập nghỉ đông vừa nhiều vừa nặng, kỳ nghỉ này có cũng như không.
“Doãn Triệt, bài tập Toán…” Sáng ngày ra Dương Diệc Lạc đã tận tụy thu bài tập.
Doãn Triệt chỉ Chương Khả bàn đầu đang say sưa múa bút: “Người khác mượn rồi.”
Dương Diệc Lạc đành chịu, lại hỏi: “Tưởng Nghiêu thì sao? Cậu ấy chưa đến hả?”
“Chưa, tối qua cậu ấy xin nghỉ, sáng nay đến.”
Kỳ nghỉ này ngoài đến Tây Thành gặp cậu thì Tưởng Nghiêu chỉ hoạt động trong nhóm chat lớp A1, hôm quay lại trường phải ra sân bay đón em gái nên không đến, trong thời gian nghỉ đông bạn học tụ tập cũng không đi, tối qua học sinh nội trú về trường cũng không thấy bóng dáng.
Chương Khả hoang mang: “Tưởng Nghiêu thi nát đến mức nào mà mất tăm mất tích nhỉ.”
Trần Oánh Oánh: “Ông tưởng ai cũng như ông chắc, nhỡ đâu người ta đang vui đầu học tập thì sao.”
Chương Khả thử tưởng tượng hình ảnh ấy: “Không thể nào, chắc anh Nghiêu cũng biết mình biết ta như tôi, biết đời này có cố gắng đến đâu chăng nữa cũng không làm nên chuyện.”
Trần Oánh Oánh: “Đừng nói xấu sau lưng người ta, chép bài tập của ông đi.”
“Tôi nói thật chứ bộ…!Á đù!”
Trần Oánh Oánh giật nảy mình, cầm vở đánh cậu ta: “Làm gì mà phấn khích thế hả!”
Chương Khả trố mắt chỉ ngoài cửa sổ lớp: “Mẹ nó đứa ngoài kia đẹp đẹp đẹp trai vãi!”
Không chỉ cậu ta mà các học sinh khác lớp A1 và học sinh đi trên hành lang cũng nhìn thấy, lập tức khơi nên cơn xáo động.
“Ai nhỉ? Không biết học lớp nào? Sao tôi chưa gặp bao giờ!” Chương Khả thấy lạ, quẳng bút nghển cổ ngóng: “Trường mình có alpha đẹp trai vậy á?? Sao tôi lại không biết??”
Cậu ta càng nhìn càng cảm thấy không đúng, khuôn mặt này, chiều cao này…!sao trông hơi quen quen?
Người đó đi từ cửa trước lớp A1 đến cửa sau, hệt như có ánh đèn sân khấu rọi xuống người, cả một đường được bao ánh mắt đổ dồn vào.
Rồi người đó ngoặt vào cửa sau lớp A1.
Chiếc gương nhỏ trong tay Hàn Mộng rơi “cạch” xuống bàn, rạn nứt: “Ôi đệch…”
Chỉ mình Doãn Triệt vẫn bình tĩnh như thường, nhìn người đó tháo cặp, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.
“Chào buổi sáng.” Tưởng Nghiêu mỉm cười với cậu, kế đó quay sang cười với cả lớp và học sinh lớp khác vây xem bên ngoài: “Nhìn gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?”.