Phòng 307.
Hai cậu trai cao lớn quỳ nghiêm chỉnh trước giường, đầu cúi gằm.
Doãn Triệt ngồi trên giường, ánh mắt lia từ trái sang phải: “Biết sai chưa?”
Tưởng Nghiêu sám hối: “Biết sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Tối qua không nên vì quá phấn khởi mà quên khoá cửa.”
“…” Doãn Nhiệt nheo mắt: “Cho cậu thêm một cơ hội, rốt cuộc sai ở đâu?”
“…!Đã nói tôi ngủ dưới đất, không nên vì đêm đến lạnh mà lén lên giường ngủ.”
Hàn Mộng: “Ủa khoan, vì sao tôi cũng phải quỳ? Tôi làm sai gì sao?”
Doãn Triệt: “Tự cậu muốn quỳ.”
Hàn Mộng như tỉnh cơn mê: “Vừa nãy tôi thấy mặt cậu kinh khủng quá, nhũn chân mới quỳ cùng Tưởng Nghiêu…”
Doãn Triệt chỉ mơ màng vài giây, Tưởng Nghiêu cũng chỉ vui vẻ được vài giây, sau đó nhìn thấy ánh mắt cậu người yêu đang kéo tay mình dần sáng trong sắc bén, vẻ mặt thoắt u ám đáng sợ.
Và rồi không có gì bất ngờ, hắn bị đạp xuống giường.
Tưởng Nghiêu thoải mái lộn vòng tiếp đất, trực tiếp quỳ gối nhận sai, một loạt động tác gọn gàng lưu loát, cực kỳ tự giác.
Hàn Mộng đứng lên, hoang mang: “Sao hai cậu phải ngủ chung…”
Tưởng Nghiêu bịa chuyện như thật: “Tối qua bọn tôi cùng nhau nghiên cứu bài tập, làm đến đêm muộn, Triệt Triệt nói muốn ngủ ở chỗ tôi…”
Doãn Triệt: “Không nói.”
Tưởng Nghiêu: “…!Tôi ngủ lơ mơ nhớ nhầm mất, là tôi mặt dày mày dạn xin Triệt Triệt cho tôi ngủ ở đây, bồi đắp tình anh em giữa hai bọn tôi.”
Hàn Mộng: “Thế rồi vốn dĩ ông định ngủ dưới đất, nhường anh Triệt ngủ trên giường, nhưng nửa đêm ông thấy lạnh bèn mò trộm lên giường, đúng lúc bị tôi bắt gặp?”
Tưởng Nghiêu gật đầu: “Chính xác, là vậy đấy.”
“…” Hàn Mộng đỡ trán, hít sâu một hơi: “Mẹ nó ông coi tôi là thằng đần à? Phòng ông bừa như chuồng lợn, anh Triệt mà chịu ở lại qua đêm á? Rốt cuộc hai bọn ông làm bài tập đến khuya hay là làm chuyện khác đến khuya?”
Tưởng Nghiêu vỗ đất đứng dậy: “Sao tư tưởng của ông tục tĩu thế? Mở mồm ra là làm làm làm, trong sáng một tí được không? Triệt Triệt nhà mình còn chưa thành niên đâu đấy, Triệt Triệt đừng nghe cậu ta nói.”
Doãn Triệt ngước mắt: “Cho cậu đứng lên chưa?”
Tưởng Nghiêu lại vội vàng ngoan ngoãn quỳ xuống.
Hàn Mộng hạn hán lời: “Câu hỏi cuối cùng, rốt cuộc hai bọn ông có quan hệ gì?”
“Anh em tốt.”
“Người yêu.”
Hàn Mộng: “…!Dĩ nhiên tôi chọn tin anh Triệt.”
Tưởng Nghiêu không tưởng tượng nổi: “Nói là giấu trước mà, cậu nói thẳng vậy hả? Nhỡ cậu ta phao tin ra thì sao?”
Doãn Triệt: “Nếu cậu ấy dám, hai đứa mình còn sợ không xử gọn được cậu ấy sao?”
“Cũng đúng…”
Hàn Mộng: “Xin hỏi hai cậu có thấy tôi vẫn còn đứng đây không?”
Tưởng Nghiêu quỳ nửa tiếng mới được cho đứng dậy.
Hàn Mộng cao to yếu đuối mà vô tội bị ép thề với trời xanh, tuyệt đối không tiết lộ một chữ, nếu không sẽ ế mãn kiếp.
“Quá độc ác, hai cậu là…” Hắn muốn chửi là đôi cẩu nam nam nhưng không dám, chỉ có thể căm phẫn: “Ai biết hai cậu lại đến với nhau! Loại chuyện thay đổi tam quan này chắc tôi có kể cũng chẳng ma nào tin!”
Sau khi Hàn Mộng vừa lầm bầm chửi mát vừa ra khỏi phòng, Tưởng Nghiêu tiếp tục nghe phê bình.
“Hôm qua cậu cam đoan với tôi thế nào?” Vẻ mặt Doãn Triệt rất xấu: “Đã hứa không làm xằng bậy?”
Tưởng Nghiêu không có gì để biện giải.
Chính hắn khăng khăng rủ rê người ta đến phòng mình ngủ, chính hắn thề thốt tuyệt đối không mò lên giường, cũng chính hắn không chống nổi cám dỗ trong tầm với, làm trái lời đã hứa.
Thật ra hắn không hề làm gì, thậm chí còn không chạm vào cậu người yêu gần trong gang tấc.
Giường đơn quá chật, để chừa không gian cho Doãn Triệt ngủ thoải mái, hắn một mực co quắp ở mép giường, đến tận rạng sáng mới ngủ.
Nhưng sai là sai, không có gì để cãi.
“Xin lỗi cậu, tôi nhất thời bị ma ám…” Tưởng Nghiêu cào tóc rối: “Muốn gần cậu hơn một chút.”
Doãn Triệt nhìn hắn: “Tôi sẽ không đến phòng cậu ngủ nữa.”
Kết quả trong dự đoán, Tưởng Nghiêu chỉ có thể tự làm tự chịu: “Ừm.”
“Phòng cậu quá bừa.” Doãn Triệt nói liến thoắng, như thể không muốn người ta nghe rõ: “Nếu tôi chữa khỏi bệnh, cậu có thể đến phòng tôi.”
Tưởng Nghiêu ngẩng phắt lên.
Doãn Triệt không tỏ vẻ gì, không biết đang nhìn nơi đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lạnh lùng.
…!Có điều vành tai lại hiện ráng đỏ nhàn nhạt.
Tưởng Nghiêu không nhịn được chuyển động yết hầu.
Thật sự không thể trách ý chí của hắn không kiên định, thế này thì sao mà chịu nổi cơ chứ…
*
Vì hạnh phúc cả đời và an toàn của bản thân, Hàn Mộng không chỉ không ba hoa lấy một chữ mà còn tích cực yểm hộ giúp hai người họ, dùng hành động thực tế chứng minh “dù đứa khác biết quan hệ của hai cậu cũng chắc chắn không phải tôi nói hứ”.
Chẳng mấy đã đến thứ sáu.
Số lượng bài viết hot liên quan đến Tưởng Nghiêu trên diễn đàn trường giảm mạnh, nghe đâu là do quản trị viên thấy nhiều bài spam quá nên giới hạn số lượng, lập riêng một topic cho mọi người thảo luận.
Câu hỏi được hỏi nhiều nhất trong topic là Tưởng Nghiêu đã có người yêu chưa.
Có nguồn tin thân cận cho biết: [Hình như kỳ trước cậu ấy tán Bạch Ngữ Vi.]
Có nguồn tin thân cận hơn trả lời: [Không tán nữa từ lâu rồi, Bạch Ngữ Vi lại đang dây dưa với Doãn Trạch hay sao ấy.]
Có người hỏi: [Bạn cùng bàn của Tưởng Nghiêu là Doãn Triệt phải không? Có vẻ quan hệ của hai người đó tốt lắm, có khi nào…]
Lập tức gặp phải sự phản bác của quần chúng: [Không đời nào, sao trùm trường yêu đương với một alpha được? Sao nam thần yêu đương với một beta được? Thế thì gay cấn lắm.]
Có một tài khoản phụ vô cùng chăm chỉ spam hơn chục bình luận: [Người ta là anh em tốt! Người ta là anh em tốt! Tụi mày đừng đoán mò! Thật sự là anh em tốt!]
…
Suốt quãng đường ra cổng trường, Tưởng Nghiêu nhận được ánh mắt quan tâm từ bốn phương tám hướng.
Doãn Triệt tỉnh bơ đi nhanh hơn mấy bước, kéo dãn khoảng cách với hắn.
Tuy nhiên Tưởng Nghiêu bắt kịp ngay: “Đi nhanh thế làm gì?”
“Không muốn rêu rao gây chú ý với cậu.”
Tưởng Nghiêu túm quai cặp của cậu kéo cậu về: “Thỏ con, trong số những người này có một nửa là đang nhìn cậu đấy được không? Uy danh của cậu lớn hơn tôi nhiều.”
Đúng lúc này Bạch Ngữ Vi đi từ tòa nhà hành chính ra, bắt gặp hai người: “Ể, đã lâu không gặp.”
Lần trước rơi xuống nước được Tưởng Nghiêu vớt lên, em đã thấy rõ ngoại hình của hắn.
Hiện tại hơn hai tháng trôi qua, em đã không lấy làm lạ từ lâu rồi.
“Sao các cậu lại ra cổng trường? Không sinh hoạt câu lạc bộ à?”
“Bọn tôi tổ chức hoạt động ngoài trường.” Tưởng Nghiêu đáp.
Trường Trung học số 1 quản lý việc sinh hoạt câu lạc bộ rất lỏng lẻo, dù sao cũng là tiết phụ ngày thứ sáu, học xong rồi tan học.
Chỉ cần đăng ký trước với Trương giáo chủ là có thể rời trường sớm để hoạt động, như câu lạc bộ phác họa của Dương Diệc Lạc cũng thường xuyên tổ chức ra ngoài vẽ vật thật.
Tiết sinh hoạt câu lạc bộ hôm nay, Doãn Triệt nói muốn dẫn hắn đi thăm hội trưởng đang nghỉ học nằm viện.
Tưởng Nghiêu tham gia câu lạc bộ cả một học kỳ vẫn chưa gặp hội trưởng, cũng rất tò mò.
Bạch Ngữ Vi đã hiểu: “Vậy các cậu nhớ cẩn thận, tớ vừa nghe giáo viên nói dạo này bảo vệ nhìn thấy nhiều người trường khác lượn lờ gần trường mình, lấm la lấm lét, không biết muốn làm gì, lãnh đạo nhà trường đang xem xét xây tường vây cao hơn đấy.”
Tưởng Nghiêu và Doãn Triệt liếc nhau: “Ừm, bọn tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Ra cổng rẽ phải là bến xe buýt, có một tuyến đi thẳng đến bệnh viện thành phố.
Lên xe còn rất nhiều ghế trống, hai người kiếm một chỗ ghế đôi.
Tan trường sớm nên hầu hết nhân viên văn phòng bình thường đều chưa tan tầm vào giờ này, trên xe buýt chỉ lác đác vài cụ ông cụ bà, và cả học sinh ở trường lân cận.
Từ lúc hai người lên xe, hai bạn nữ đằng trước châu đầu ghé tai thì thầm gì đó miết, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng cười.
Doãn Triệt nhìn tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại của họ, lòng hơi phiền muộn, chau mày trông ra cửa sổ xe.
Tưởng Nghiêu tưởng cậu âu sầu vì chuyện Bạch Ngữ Vi mới nói: “Cậu đừng lo, chắc tạm thời tụi nó không dám vào trường đâu.
Mà dù tụi nó có vào đi nữa, trước đây tôi có thể xử tụi nó thì bây giờ cũng có thể.”
“Tôi không lo chuyện đấy.” Doãn Triệt ngoảnh đầu lại: “Lát nữa đến bệnh viện cậu đi theo tôi, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều.”
Tưởng Nghiêu: “Chuyện này cậu càng không cần lo, cam đoan ngoan ngoãn, để lại ấn tượng tốt cho hội trưởng kính mến của cậu.”
Tới bệnh viện, Doãn Triệt quen đường quen nẻo dẫn hắn đến thẳng khu nội trú, tuồng như đã ghé nơi đây thường xuyên.
Tưởng Nghiêu chuẩn bị sẵn tâm lý, nghĩ bụng nếu là bệnh nghiêm trọng đến mức cần nghỉ học, hơn nữa còn nằm viện thời gian dài, có lẽ hội trưởng không khỏe mạnh lắm, thậm chí có khả năng liệt giường không dậy nổi.
Tuy nhiên khi vào phòng bệnh đơn, hắn lại trông thấy một nam sinh đang đọc sách trên ghế mây.
Ngoại trừ bộ quần áo bệnh nhân thì anh cũng như bao người bình thường khác.
Nắng ấm cuối đông xiên qua ô cửa sổ rải lên người anh, khung cảnh năm tháng yên bình.
Nam sinh nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nở nụ cười: “Vừa thấy tin nhắn của em thì em đến…!Ồ, đây là thành viên mới của câu lạc bộ mà em nói sao?”
“Em chào hội trưởng.” Tưởng Nghiêu cúi người.
“Chào em nhé, tên Tưởng Nghiêu phải không? Anh nghe tiểu Triệt kể rồi, anh là Từ Thủ.
Đừng khách sáo, vào ngồi đi em.”
Phòng bệnh của Từ Thủ không có chai dịch truyền hay ống nội khí quản, kể cả lọ thuốc cũng không thấy bóng dáng, sạch sẽ bất ngờ.
Tưởng Nghiêu hơi hoang mang, nhưng nhớ phép tắc đã nói trước khi đến nên không hỏi nhiều, vào phòng ngồi xuống.
Doãn Triệt mang theo mấy món đồ chơi nho nhỏ làm lúc sinh hoạt câu lạc bộ, lấy từng món trong túi đưa Từ Thủ xem, như thể đang chờ lãnh đạo phê duyệt.
Có lẽ Từ Thủ rất giỏi làm đồ thủ công, chỉ ra một số vấn đề nhỏ nhặt, không giống hai người họ chỉ là trình độ nghiệp dư làm xong rồi thôi, không cần nâng cao khả năng vì đơn giản là làm cho vui.
“Em làm tỉ lệ chỗ này không đúng…” Từ Thủ nghiêm túc chỉ ra mỗi một chi tiết có thể cải thiện để món đồ đẹp hơn, cũng khen những điểm có tiến bộ.
“Nhà gỗ làm đẹp lắm, cầu kỳ hơn cái năm ngoái.”
Tưởng Nghiêu nhớ ra, nói leo: “Cái cậu ấy tặng em trai hả anh? Cũng là anh dạy cậu ấy sao?”
Từ Thủ: “Không phải anh dạy, tiểu Triệt tự xem hướng dẫn trên mạng rồi đem đến để anh xem hộ thôi.
Lần đầu tiên làm sản phẩm từ gỗ đã làm được như thế, giỏi cực.”
Tưởng Nghiêu hơi ghen tị: “Bao giờ cậu mới làm cái gì đó cho tôi?”
Doãn Triệt liếc cổ tay hắn: “Cái trên tay cậu đấy thây.”
Tưởng Nghiêu vui ngay, cười nói: “Cái ở chân cậu cũng thế.”
Từ Thủ nhìn hai người, “ồ” một tiếng đầy vẻ sâu xa.
Doãn Triệt cúi đầu cất từng món đồ vào lại túi, không giải thích, xem như ngầm thừa nhận.
Từ Thủ mỉm cười: “Được rồi, của tiểu Triệt đã xong, vậy bạn tiểu Tưởng, tác phẩm trong quá trình sinh hoạt câu lạc bộ của em đâu?”
“…” Tưởng Nghiêu không ngờ có vụ này: “Em làm xấu lắm, không mang đến…”
Doãn Triệt: “Cậu ấy không làm gì hết.”
Từ Thủ lập tức nghiêm mặt: “Em tham gia câu lạc bộ bọn anh để làm biếng sao?”
Tưởng Nghiêu bối rối nhẹ, dùng ánh mắt cầu cứu cậu người yêu.
“Cậu ấy tham gia để làm biếng đấy ạ.” Cậu người yêu bán đứng hắn không chút chần chừ.
“…”
Từ Thủ: “Câu lạc bộ bọn anh không cần người làm biếng, lần sau gặp nếu không mang được gì thì anh đá em ra khỏi câu lạc bộ đấy nhé.”
Tuy anh là một omega vừa gầy vừa bé, mặt mũi thanh tú, nhưng khi đe doạ vẫn rất khí thế.
Tưởng Nghiêu hứa vội: “Vâng, lần sau chắc chắn sẽ có!”
Nói chuyện tầm nửa tiếng, cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Người đến là một anh bạn cao ráo mặc đồng phục trường Trung học số 1, cầm theo một bó bách hợp trắng ngần.
Từ Thủ nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười này mang vẻ e thẹn khác với khi nãy gặp hai người họ, giọng cũng dịu dàng hơn: “Cậu đến đấy à.”
Anh bạn đó khẽ “ừm”, đi vào chào hỏi Doãn Triệt.
Tưởng Nghiêu thấy hắn nhìn mình bèn chủ động nói: “Chào anh, em cùng câu lạc bộ với Doãn Triệt, cũng là bạn cùng lớp, em tên Tưởng Nghiêu.”
“Đỗ Tường.” Anh bạn này rất kiệm lời.
Doãn Triệt đứng lên: “Bọn em về trước đây, hai anh nói chuyện đi.”
Từ Thủ: “Sớm thế, sao không ngồi thêm lúc nữa?”
“Thôi ạ, để lần sau.”
“Thế thôi vậy…” Từ Thủ lấy làm tiếc, nhưng vẫn mỉm cười tiễn hai người ra ngoài phòng bệnh.
Ra khỏi thang máy, đi trên hành lang bệnh viện, cuối cùng Tưởng Nghiêu cũng thở phào: “Anh vừa đến là người yêu của hội trưởng à?”
“Xem như là thế, hai anh ấy là bạn từ bé, đều học lớp 12.”
“Ồ…!Đẹp đôi phết.” Tưởng Nghiêu xách túi đồ chơi đi trước, thuận miệng hỏi: “Anh ấy bị bệnh gì? Trông khí sắc vẫn ổn mà.”
Doãn Triệt cụp mắt, không nhìn đường: “Teo tuyến thể bẩm sinh, khuyết thiếu pheromone.”
“Khuyết thiếu pheromone? Vậy giống cậu còn gì?”
“Ừ, bọn tôi cùng bác sĩ điều trị chính, tôi cũng quen anh ấy qua bác sĩ.”
“Vậy sao…!Chắc ảnh hưởng đến anh ấy nhiều hơn, dù sao cũng là omega…” Tưởng Nghiêu sực nhớ: “Anh ấy học trên bọn mình một lớp nhỉ? Thế chẳng phải năm nay sắp thành niên à?”
Omega trưởng thành đi kèm với kỳ ph@t tình, đến thời điểm đó pheromone trong cơ thể sẽ đạt đến giá trị bùng nổ.
“Không có pheromone…!cũng tức là không có kỳ ph@t tình?”
“Tương đương với không có.”
“Vậy anh ấy…” Khác nào beta?
Thậm chí còn không bằng beta.
Câu này quá tàn nhẫn, Tưởng Nghiêu không nói thành lời, đi tiếp.
Ra tới cổng bệnh viện, ánh chiều tà khiến người ta chói mắt.
Tưởng Nghiêu bất chợt nhận ra một điều rất bất bình thường.
“…!Bệnh bẩm sinh vì sao bây giờ mới nằm viện? Hơn nữa hình như không có pheromone cũng không ảnh hưởng sinh hoạt hàng ngày, vì sao phải nghỉ học chữa trị?”
Doãn Triệt dừng bước.
Cậu xoay người đối diện với hắn, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Tưởng Nghiêu vô cớ sinh lòng sợ hãi.
“Trước khi chưa đến kỳ ph@t tình, đúng là sẽ không làm sao.” Doãn Triệt nói: “Nhưng tất cả omega đều trải qua kỳ ph@t tình, điều này do cấu tạo s1nh lý quyết định.”
“Kỳ ph@t tình như một con dã thú đói khát, cần nuốt một lượng pheromone alpha đủ nhiều mới có thể thỏa mãn.
Trước đây tôi đã nói với cậu, bản thân không có pheromone thì không thể kết hợp với pheromone của alpha.”
“Cho nên khi kỳ ph@t tình của omega đến mà không có pheromone alpha để nuôi con dã thú này, cậu biết sẽ thế nào không?”
Tưởng Nghiêu lắc đầu.
“Nó sẽ lấy thức ăn từ những chỗ khác, ví dụ như máu thịt.”
“Omega khuyết thiếu pheromone, sau kỳ ph@t tình các cơ quan nội tạng sẽ nhanh chóng suy kiệt, cho đến khi…”
Doãn Triệt không nói tiếp, nhưng Tưởng Nghiêu đã hiểu.
Giọng hắn run run: “Vậy hội trưởng…!bao giờ…”
“Ba tháng nữa.”
“Khi kỳ ph@t tình đến, nếu anh ấy vẫn không có pheromone, thì anh ấy…!chết chắc.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Phân tích cho mọi người: Omega có tuyến thể và khoang sinh sản, có kỳ ph@t tình, pheromone đậm.
Nếu omega không có pheromone thì không thể kết hợp với pheromone của alpha, không qua được kỳ ph@t tình và nguy hiểm đến tính mạng.
Mà beta chỉ có pheromone cực kỳ nhạt, không có kỳ ph@t tình, thế nên khuyết thiếu pheromone không ảnh hưởng lớn đến cơ thể beta.
Hội trưởng thuộc kiểu trước, hiện giờ trong nhận thức của Tưởng Nghiêu thì Doãn Triệt thuộc kiểu sau..