Đế Yến - Chương 21: Huyền cơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Đế Yến


Chương 21: Huyền cơ


Dịch giả: bellelda&gaygioxuong

Phía bắc phủ Trấn Giang, giữa dòng đại giang được vạn sông suối đổ về Đông có một ngọn núi đứng độc lập. Từ xa đứng nhìn cứ như bông hoa xinh xắn yêu kiều mới hé nụ vượt lên dòng nước cuồn cuộn. Cảnh đẹp tuyệt mỹ không bút nào tả xiết.Sông tên là Trường Giang, núi gọi là Kim Sơn.

Mặt trời vừa mới lên tỏa vạn đạo kim quang xuống từng gợn sóng lăn tăn, bóng núi xanh thẫm in xuống dòng lung linh như mộng như ảo.

Thi nhân Thẩm Quát thời Bắc Tống đã đến đây, ông nhìn thấy cảnh này đã làm bài thơ khen tặng: “Lâu thai lưỡng ngạn thủy tương liên, giang bắc giang nam kính lý thiên!”C

Công chúa Vân Mộng đứng ở trên bờ nhìn khung cảnh xinh đẹp núi Kim Sơn nhưng trong lòng không có tâm tình vãn cảnh mà chỉ hỏi rằng: “Vệ Thiết Y, thuyền đâu rồi?”Vệ Thiết Y lập tức bẩm báo: “Công chúa, ty chúc đã phái người tới báo tri phủ Trấn Giang chuẩn bị thuyền bè rồi…”

Thì ra dù lúc đó Diêu Nghiễm Hiếu bảo nghỉ ngơi nhưng Vệ Thiết Y cũng không rảnh rang, đã phái khoái mã đi cả đêm tới phủ Trấn Giang bảo tri phủ chuẩn bị thuyền bè, báo là có nhân vật quan trọng muốn qua sông tới Kim Sơn sớm. Vân Mộng công chúa vì lấy lòng Diêu Nghiễm Hiếu nên muốn chuẩn bị việc này thật thỏa đáng.

Lúc tới bên bờ sông, Vệ Thiết Y thoáng thấy thuyền bè thì thần sắc trở nên khác thường, bộ dạng bối rối.Bên bờ sông đã có một chiếc thuyền lớn buông neo chờ sẵn, thuyền bốn tầng, dài hơn mười trượng. Chiếc thuyền lớn nguy nga khổng lồ, trông gần như một cung điện cao vút.

Thì ra tri phủ Trấn Giang thấy có lệnh từ phủ Ngũ quân đô đốc, mặc dù họ không biết nhân vật quan trọng là ai nhưng sao dám chậm trễ bèn điều động quân hạm Đại Minh đến chờ sẵn ở đó.

Lúc này ở Đại Minh có Trịnh Hòa đi Tây Dương mấy lần, dương danh thế giới. Kỹ nghệ chế tạo thuyền hàng hải tới mức cực kỳ hiếm thấy trong thiên hạ, trên đời có một không hai.Tri phủ Trấn Giang chuẩn bị loại thuyền này để vượt sông tới Kim Sơn cho cảm giác khá buồn cười.

Vệ Thiết Y cũng không ngờ lại gây thanh thế như vậy nên mặt đỏ bừng. Công chúa Vân Mộng lại thích vẻ phù hoa này nên cười bảo: “Thuyền này tốt lắm, rất thỏa đáng. Thượng sư, người có muốn các bến hai bên bờ sông đều bị phong tỏa không?” Cô phải nghĩ lớn một phen vì muốn bảo vệ Diêu Nghiễm Hiếu nên lời nói không chút kiêng dè, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Diêu Nghiễm Hiếu thì sắc mặt kia, nụ cười kia chợt đông lại.Trên khuôn mặt của Diêu Nghiễm Hiếu không toát ra chút vui mừng nào. Lão nhìn chiếc thuyền lớn, đột nhiên hỏi: “Chủ ý của ai?”

Ai cũng nghe thấy trong câu hỏi của Diêu Nghiễm Hiếu có vẻ không bằng lòng. Lòng Vệ Thiết Y chợt trầm xuống nhưng vẫn đáp: “Là của ty chức…”

Thần sắc Diêu Nghiễm Hiếu vốn đờ đẫn, đột nhiên có phần kích động nhưng vẫn chậm rãi bảo: “Chẳng lẽ ngươi không biết rằng một bữa cháo một bữa cơm của nhà nông làm ra không phải dễ dàng, sợi chỉ mảnh vải cũng do bách tính khổ sở làm ra sao? Điều động chiếc thuyền này trôngthì dễ dàng nhưng trong đó không biết phải tiêu hao bao nhiêu máu và mồ hôi của dân chúng! Dân chúng mệt mỏi, chẳng phải là chúng ta nhẫn tâm lắm sao? Xưa nay thánh thượng cố gắng tiết kiệm, liêm chính mà việc này không phải là cô phụ một phen khổ tâm của Thánh thượng sao?”

Những lời lão thốt lên có uy nghiêm có trang trọng. Trong giây phút đó, không cần nói quá mà cũng lộ ra sự uy nghiêm của vị tể tướng nhà Đại Minh.

Khuôn mặt Vệ Thiết Y đầy vẻ xấu hổ, im lặng hồi lâu.

Trong lòng công chúa Vân Mộng đầy sự bất mãn, thầm nghĩ trong lòngđây đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết tấm lòng tốt của người khác. Cũng chỉ một chiếc quân hạm, là chúng ta muốn cho lão đi lại thoải mái thế mà lão lại dám mắng người ta mất hết cả mặt mũi sao?

May là trước lúc đến Nam Kinh, Dương Kỳ Sĩ liên tục nhắc nhở Vân Mộng không nên chọc để tạo ra cường địch, có hai người mà nếu không cần thì phải tận lực không trêu chọc. Một là Thu Trường Phong, còn người kia chính là Diêu Nghiễm Hiếu

Tuy trong lòng thầm chửi rủa, nhưng Công Chúa Vân Mộng vẫn cảm thấy mình cần phải lấy đại cục làm trọng, ủy khuất nói: “Thượng Sư,chuyện này toàn bộ là chủ ý của ta. Nhưng ngài là Thượng Sư, vốn nên như thế. . .” Đang định nói tiếp thì bắt gặp Diêu Nghiễm Hiếu lạnh lùng nhìn sang, Công Chúa Vân Mộng nuốt toàn bộ những lời sắp nói trở lại.

Mặc dù trong ánh mắt ẩn chứa bất mãn, nhưng cuối cùng Diêu Nghiễm Hiếu không tiếp tục trách cứ Vân Mộng, mà chỉ chậm rãi bước đi thong thả về phía bờ sông.

Trong lòng đắc ý, Công Chúa Vân Mộng thầm nghĩ ngươi ăn nói có vẻ quang minh chính đại, nhưng thực ra chẳng phải chỉ là muốn lên thuyền lớn hay sao?Quan quân đã đợi sẵn để chào đón, nhìn thấy Vệ Thiết Y bèn nịnh bợ: “Đại nhân, mời lên thuyền!”

Vệ Thiết Y nhìn thấy Diêu Nghiễm Hiếu đứng im một chỗ như cọc đóng xuống đất, không có ý gì là muốn lên thuyền, trong lòng trở nên bối rối.

Lúc này một chiếc thuyền nhẹ lướt qua đây. Trên thuyền có người gọi: “Thượng Sư, mời lên thuyền!”

Mọi người kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy người đang chèo thuyền chính là Thu Trường Phong, không kìm được hết sức ngạc nhiên,không hiểu hắn xuống ngựa đi kiếm về một chiếc thuyền từ lúc nào?

Diêu Nghiễm Hiếu khẽ gật đầu, khẽ thở dài yếu ớt, mang vẻ mặt cô liêu nhảy lên chiếc thuyền nhỏ. Diêu Tam Tư thấy thế, cuống quít xuống ngựa rồi cũng nhảy vọt lên chiếc thuyền nhỏ.

Nhìn thấy Diêu Nghiễm Hiếu không lên thuyền lớn mà lại chọn thuyền nhỏ, Công Chúa Vân Mộng vừa tức vừa vội, phát cáu vì ý tốt nãy giờ bỗng trở thành miếng mồi cho chó gặm. Nóng máu hơn nữa là công phu vuốt mông ngựa của cái gã Thu Trường Phong hiển nhiên có kỹ năng cao hơn một bậc, lần này lại tiếp tục lấy được lòng Thượng Sư.Chiếc thuyền nhỏ đó không lớn lắm, ngay cả ngựa cũng không chở nổi, bởi vậy đương nhiên cũng không có chỗ cho đám người Công Chúa Vân Mộng. Cái khó ló cái khôn, Công Chúa Vân Mộng vội vàng hô: “Diệp tỷ tỷ, ngươi đi theo Thu Thiên hộ bảo vệ Thượng Sư. Chúng ta sẽ tìm thuyền khác để đi sang.” Cô sai Diệp Vũ Hà bảo hộ là giả, quan sát động tĩnh mới là thực.

Diệp Vũ Hà ngầm hiểu ý tứ của Vân Mộng. Chẳng cần nghĩ ngợi lâu, nàng nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng tung người lên đã đặt chân lên trên chiếc thuyền nhỏ.Nước sông sáng lấp lánh như mộng ảo, dường như toàn bộ đã gộp cả vào trong đôi mắt của Thu Trường Phong. Diệp Vũ Hà bắt gặp Thu Trường Phong nhìn sang, nhìn lảng đi chỗ khác. Thu Trường Phong cười cười, khua hai mái chèo. Chiếc thuyền nhỏ như lá cây dập dờn trên sóng tiến về phía Kim Sơn.

Khi thuyền đã rời bờ, Diêu Nghiễm Hiếu không còn vẻ nghiêm nghị đạo mạo của vị Tể tướng áo đen, khôi phục lại biểu hiện đờ đẫn. Lão muốn tới Kim Sơn để khám phá điều bí ẩn của một câu kệ được lưu truyền có liên quan đến Kim Sơn bên trong ‘Nhật Nguyệt Ca’. Nhưng khi Kim Sơn đã ở trong tầm mắt thì trái ngược lại, lão lại không hề có vẻ kích động nhưtrong tưởng tượng.

Sóng nước dập dờn. Đưa mắt nhìn xẹt ngang qua mặt sông rồi đột nhiên chiếu thẳng vào Thu Trường Phong, Diệp Vũ Hà hạ thấp giọng nói: “Ta giúp ngươi chèo thuyền được chứ?”

Thời điểm nàng ôn nhu hiếm thấy như vậy dẫu sao cũng làm cho Thu Trường Phong khá bất ngờ. Nhưng Thu Trường Phong lập tức chừa ra một cái mái chèo, đáp: “Có lòng như vậy mà không dám mở miệng nhờ.” Hắn xích người qua chừa ra một khoảng trống. Diệp Vũ Hà thong dong ngồi xuống bên cạnh Thu Trường Phong, tiếp nhận một cái mái chèo,đồng điệu hợp sức với Thu Trường Phong nhẹ nhàng khua mái chèo xuống làn nước xanh biếc.

Nước sông dập dờn, lấp lánh phản chiếu ánh nắng thu. Bàn tay cầm mái chèo trắng như ngọc cũng phản chiếu xuống dòng nước sông, bồng bềnh như mây trắng.

Thu Trường Phong không nói, Diệp Vũ Hà cũng trầm mặc, hai người rơi vào im lặng khó xử.

Im lặng một lúc lâu, Diệp Vũ Hà đột nhiên nói: “Trời bắt đầu lạnh rồi!”Thu Trường Phong liếc mắt nhìn xéo sang, thấy một đôi má đầy đặn trắng như tuyết, hàng mi dài cân xứng sắc nét, gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, trời lạnh rồi!” Hắn nói một cách thực sự vô hồn. Trước giờ, hắn không thích nói nhảm. Nhưng giờ này khắc này, dường như hắn lại không hề ngần ngại nói nhảm không có mục đích.

Ngước mắt nhìn lên ngọn tháp lung linh thanh tú bên trên Kim Sơn đang tiến lại gần, Diệp Vũ Hà tiếp tục nói: “Mùa thu qua rồi, đã bắt đầu vào đông.”

Nàng càng nói càng nhảm nhí, nhưng Thu Trường Phong vẫn gật đầu trảlời: “Đúng vậy, vào đông trời sẽ còn lạnh hơn.”

Diệp Vũ Hà đột nhiên nhìn lướt qua Thu Trường Phong, chỉ dừng thoáng qua rồi dời đi ngay, tỏ vẻ thờ ơ nói: “Đến mùa đông, sẽ có tuyết rơi.”

Thu Trường Phong mỉm cười, có chút phiền muộn đáp: “Nhưng ở Giang Nam rất hiếm khi nhìn thấy tuyết.”

Trời đã lạnh, tuyết sắp rơi rồi, Giang Nam vẫn tràn đầy sắc xanh tươi thắm, nhưng ở nơi phương xa, gió đã bắt đầu thổi rồi. Gió như đao cắt, quét qua người, lạnh đến thấu xương.Dưới ánh nắng mặt trời, bàn tay đang cầm mái chèo bằng gỗ của Diệp Vũ Hà, đột nhiên trong một thoáng chốc dường như đã trở nên trong suốt. Nàng có phần khẩn trương lẫn mong đợi hỏi dò: “Ngươi đã từng nhìn thấy tuyết ở phương bắc sao?”

Đến cùng, nàng mong đợi lẫn khẩn trương vì cái gì?

“Đương nhiên.” Ánh mắt lấp lánh, Thu Trường Phong đáp: “Ngươi đừng có quên, ta chưa từng rời khỏi phủ Thuận Thiên.”

Làn thu thủy của Diệp Vũ Hà giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù mịt mờ, nàng đột nhiên nói: “Tháp Đình đã phủ kín tuyết rồi à?”Nàng có vẻ như vô tình thốt lên câu nói đó, nhưng bàn tay đang giữ mái chèo nắm cứng lại giống như cầm kiếm.

Hồi lâu sau, không nghe thấy tiếng đáp lại, Diệp Vũ Hà nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp Thu Trường Phong vẫn nhìn thẳng về phía trước không nói gì. Ánh nắng mặt trời rơi xuống mặt sông, sóng nước phản chiếu lấp lánh, làm cả thân hình Thu Trường Phong chói lòa, mơ hồ trở nên cao ngạo vĩ đại.

Diệp Vũ Hà dùng đôi con ngươi có phần nóng bỏng nhìn Thu Trường Phong, hỏi: “Ngươi đã từng đến tháp đình rồi hả?”Giống như bị lóa mắt vì nước phản chiếu, Thu Trường Phong nháy mắt mấy cái, rất lâu sau mới trả lời: “Tháp đình, nằm ở đâu? Nơi đó đã có tuyết rơi sao?”

Đột nhiên, đôi mắt Diệp Vũ Hà vốn đang có vài phần biểu cảm lại hiện ra vẻ lạnh lẽo — vẻ lạnh lẽo của vùng cực bắc. Nhưng kể cả vẻ lạnh lẽo đó cũng không che dấu đi được ý tứ thất lạc trong mắt nàng. Ngay cả Diêu Tam Tư cũng nhìn ra được Diệp Vũ Hà đang thất lạc, nhưng gã cảm thấy khó hiểu tại sao Diệp Vũ Hà lại thất lạc?

Tháp đình? Tuyết phủ?Vị Bộ đầu Chiết Giang luôn luôn lạnh lùng bình thản, tại sao lúc này lại đột nhiên nói những lời không đầu không đuôi với Thu Trường Phong như vậy?

Dường như Thu Trường Phong giờ mới để tâm tới dụng ý của Diệp Vũ Hà, hắn cau mày nhắc lại: “Tháp đình?”

“Tháp đình nằm tại Nô Nhi Can Đô Ti (1), ở phụ cận cửa sông Hắc Long Giang.” Một người đột nhiên nói chen vào.

(1: Năm Vĩnh Lạc thứ 7 (1409) thời Minh Thành Tổ, triều đình nhà Minh đã thiết lập một cơ cấu quân sự và chính quyền là Nô Nhi Can Đô ChỉHuy Sứ Ti ( 奴兒干都指揮使司 ) nhằm quản lý lưu vực Hắc Long Giang, Ô Tô Lý Giang, Tùng Hoa Giang và Nộn Giang. Đến năm Vĩnh Lạc thứ 9 (1411), cơ cấu này đã chính thức bắt đầu thực thi quyền quản lý hành chính. Các quan viên của Đô Ti ban đầu chủ yếu là các lưu quan được luân chuyển điều đến, về sau do các lãnh tụ bộ lạc trong khu vực thế tập. Đến năm Tuyên Đức thứ 9 (1434), Đô Ti chính thức bị bãi bỏ, tổng cộng tồn tại trong 25 năm. Bên cạnh đó, một bộ phận tỉnh Cát Lâm thuộc quyền cai quản của Liêu Đông Đô Chỉ Huy Sứ Ti ( 辽东都指挥使 司 ).)

Diệp Vũ Hà rùng mình, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người vừa lên tiếngđúng là Diêu Nghiễm Hiếu, không tránh khỏi có phần kinh ngạc. Hiển nhiên nàng thật sự không ngờ tới, vậy mà Diêu Nghiễm Hiếu cũng biết tới Tháp Đình. Dưới gầm trời này, dường như không có việc gì mà vị Tể tướng áo đen này không biết.

Diêu Nghiễm Hiếu giống như cái gì cũng không để trong lòng, nhưng rồi cái gì cũng đều lọt vào tai. Nhìn Kim Sơn đang tiến lại gần, Diêu Nghiễm Hiếu thong thả nói: “Thiên tử đề phòng Bắc Cương xâm phạm biên giới, cho nên mới lập ra Nô Nhi Can Đô Ti. . .” Lão có vẻ như sa sút tinh thần, lại lâm vào chuyện cũ mờ ảo trong khói sương.Nguyên bản sau họa “Tĩnh Nan”, Chu Lệ cướp lấy Nam Kinh nhưng lại không thích vùng đất này. Vào năm Vĩnh Lạc thứ tư, ông bắt đầu xây dựng Bắc Kinh, quyết đoán làm công tác chuẩn bị để dời đô.

Mọi người đều cho rằng, bởi kiêng kị vùng đất Nam Kinh cho nên Chu Lệ mới muốn chọn vùng Bắc Kinh. Duy chỉ có Diêu Nghiễm Hiếu mới biết được dụng ý sâu xa của Chu Lệ. Chu Lệ sống lâu năm tại biên thuỳ, biết rõ Bắc Cương liên tục xâm phạm biên giới, cho nên dời đô về Bắc Kinh với mục đích kiềm chế thiết kỵ phương bắc là suy nghĩ vì an nguy của giang sơn Đại Minh.Vào năm Vĩnh Lạc thứ bảy, để kiềm chế Thát Đát (Tatar) và bộ tộc Ngoã Lạt, nên Chu Lệ cho xây dựng Nô Nhi Can Đô Ti tại phía bắc Bắc Kinh, chủ yếu là để quản hạt cả một vùng rộng lớn bao gồm Hắc Long Giang, Ô Tô Lý Giang, Tùng Hoa Giang và quần đảo Kuril hiện giờ, nhằm bảo vệ Bắc Kinh an toàn hơn nữa.

Nếu không có suy nghĩ sâu xa vượt thời đại của Chu Lệ, quyết ý dời đô về Bắc Kinh, tạm thời ngăn chặn tai hoạ ngầm ở Bắc Cương thì làm sao Đại Minh có thể có được cuộc sống thái bình như hiện tại?

Nhưng Diệp Vũ Hà lại không nghĩ sâu xa như vậy. Nghe thấy Diêu NghiễmHiếu đề cập tới Chu Lệ, nàng nghiêng đầu đi, giống như không có ý muốn đàm luận về đề tài này.

Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên nói tiếp: “Tháp Đình rất lạnh, rất rất lạnh.” Thân thể khẽ run lên, giống như nghĩ tới việc gì đó, lão đột nhiên nói: “Ta vẫn nhớ như in năm xưa người nhà Giải Tấn đều bị lưu đày ở nơi đó. Không biết. . . bây giờ có còn sống hay không.”

Thân thể Diệp Vũ Hà khẽ chấn động. Khoảnh khắc đó, gương mặt nàng đột nhiên trở nên trắng muốt như tuyết đang tung bay ngoài Tháp Đình.

Ngay sau đó, thân thuyền chấn động. Diệp Vũ Hà bỗng nhiên đứng bậtdậy, năm ngón tay vừa chạm vào chuôi kiếm, chợt nghe thấy Thu Trường Phong hờ hững nói: “Thuyền đã cập bờ.”

Diệp Vũ Hà nhìn thấy khuôn mặt thản nhiên của Thu Trường Phong, rốt cục khẽ thở phào một hơi, vượt lên trước nhảy lên trên bờ. Nàng nhìn Thu Trường Phong, nhất thời không nói gì.

Đêm hôm đó, vào lúc nghe Thu Trường Phong đọc thơ, nàng đột nhiên sinh nghi đã từng gặp Thu Trường Phong từ trước. Nàng hỏi dò nhưng rồi phải thất vọng, đồng thời không sao xua tan được ý nghĩ: “Ta thật sự đã bị ma quỷ ám ảnh, Thu Trường Phong là Cẩm Y Vệ, sao có thể làngười đã cứu mạng ta năm xưa? Thậm chí ngay cả Tháp Đình hắn cũng không biết!” Năm đó, tại Tháp Đình nàng gặp phải nguy cơ sinh tử. Trong thời khắc giữa lằn ranh sống chết, một người đã xông ra cứu nàng, khiến cho nàng vẫn thủy chung hoang mang cho đến nay. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại: “Nếu hắn không phải là người đã cứu ta năm xưa, tại sao đêm hôm đó lại có thể nói đúng câu mật hiệu đó, chỉ thật sự là trùng hợp sao? Tâm cơ hắn thâm trầm, chẳng lẽ là cố ý giả bộ như không biết Tháp Đình? Nhưng nếu hắn là người đã cứu ta, hắn và ta căn bản là không quen không biết, năm đó vì sao phải mạo hiểm cứu ta?”

Trong lúc Diệp Vũ Hà đang hoang mang, trên sông có mấy chiếc thuyềnnhỏ lần lượt cập bờ, Công Chúa Vân Mộng mất bò mới lo làm chuồng, rốt cục cũng vừa vặn đuổi kịp.

Không đợi Vân Mộng kịp lên bờ, Diêu Nghiễm Hiếu đã cất bước đi về phía ngọn núi.

Trước nay Kim Sơn là thánh địa du lịch, danh thắng di tích cổ đâu đâu cũng có.

Chưa cần nhắc tới Lăng Già Thai, Quan Âm Các, động Tiên Nhân; chỉ cần nói đến hai ngọn tháp sừng sững giữa lưng chừng núi theo hướng nam bắc là đã thấy khí thế vượt trùng mây, đặt cả mây trời sông nước dướichân.

Cặp kia tháp trước đây do Tăng Bố – Vị tể tướng cuối thời Nguyên Phù Tống Triết Tông xây dựng, một tên “Tiến Từ Tháp”, một gọi “Tiến Thọ Tháp” .

Sau khi đã tới Kim Sơn, Diêu Nghiễm Hiếu cũng không đi vào trong tháp, mà chỉ men theo đường xuống chân núi, chẳng mấy chốc đã đến trước tòa lầu đại điện đồ sộ của chùa Kim Sơn.

Lúc này Kim Sơn vẫn có không ít du khách, nhưng khi nhìn thấy khí thế của đoàn người Diêu Nghiễm Hiếu, không tránh khỏi nháo nhác tránh nébỏ đi. Vệ Thiết Y ngầm bảo thủ hạ lưu ý những nhân vật khả nghi, bảo đảm sự an toàn của Diêu Nghiễm Hiếu, còn chính mình thì đi theo ngay bên cạnh Diêu Nghiễm Hiếu, lưu ý động tĩnh chung quanh.

Nhìn thấy Diêu Nghiễm Hiếu đi thẳng tới đại điện, Thu Trường Phong không kìm được thầm nghĩ, Thượng Sư đến đây đương nhiên là để phá giải bí ẩn của hai câu cuối cùng trong “Nhật Nguyệt Ca”. Nguyên văn hai câu nói đó là: “Kim sơn lưu kệ tái hiện thì, hắc đạo ly hồn hải phân tranh.” Thực ra là có ý gì, rốt cục lưu kệ Kim Sơn ở nơi nào, chẳng lẽ ở ngay bên trong đại điện của chùa Kim Sơn sao?Vừa mới bước chân vào đại điện, mọi người đều trở nên sững sờ. Đại điện của ngôi chùa có khí thế khoáng đạt, hương khói lượn lờ, phía trước có Phật tượng uy nghiêm, thực sự rất có khí thế. Nhưng khi vừa vào bên trong điện, tất cả mọi người đều không nhìn vào tượng Phật, mà đồng loạt dán mắt vào bức tường phía sau bức tượng đó.

Trên mặt bức tường đó có một bức tranh, một bức tranh duy nhất.

Toàn bộ hơn mười trượng của tường điện, được vẽ lên một bức tranh cực lớn.

Trên thực tế, tranh trên tường của chùa miếu vẽ tượng Phật cũng chẳngcó gì là kỳ lạ, nhưng bức tranh đó hoàn toàn không phải vẽ Phi Thiên Tiên Nữ hay tượng Phật Thần Ma, mà là sơn thủy.

Một bức sơn thủy đồ vàng son lộng lẫy, khí thế khoáng đạt — giang sơn vạn dặm.

Trong tranh có mây có trời, có gió có sông, mạnh mẽ bát ngát tới cực điểm.

Chẳng hiểu tại sao trong ngôi chùa này lại có một bức sơn thủy đồ? Công Chúa Vân Mộng hết sức kỳ quái, kinh ngạc khó hiểu. Nàng chưa bao giờ tới nơi này, không nhịn được nhìn về phía hai người Vệ Thiết Y, DiệpVũ Hà. Hai người hiểu ý của Vân Mộng, đồng loạt lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết lai lịch của bức tranh này.

Thu Trường Phong đi theo vào trong điện, ánh mắt săm soi kỹ càng sông núi nước non bên trong bức tranh, thoáng kinh ngạc. Lúc trước, khi ở Chùa Khánh Thọ, tuy hắn khiêm tốn nói mình không tinh thông về thi họa, nhưng chẳng qua chỉ là lời nói nhún nhường mà thôi. Trên thực tế, năng lực về mặt giám định và thưởng thức thi họa của hắn, tuyệt không thua kém Tập Lan Đình.

Hắn nhìn kỹ hơn, tức thì nhận ra bức họa đó được vẽ theo trường pháiHoàng Phái, điều này cũng nói nên — kỹ xảo và trường phái của bức tranh này và bức Hỏa Hạc Đồ ở Chùa Khánh Thọ do Diêu Nghiễm Hiếu vẽ, là cùng một loại bút pháp.

Thu Trường Phong nhìn ra vấn đề này, trong lòng kinh ngạc, đầu óc trở nên quay cuồng không sao cưỡng lại được.

Lúc trước Diêu Nghiễm Hiếu muốn chọn lựa từ trong triều đình ra một người đi chấp hành nhiệm vụ, dùng bức tranh vẽ hỏa hạc của chính mình để khảo nghiệm năng lực phân tích của mấy người Thu Trường Phong. Khi đó Thu Trường Phong đã cảm thấy Diêu Nghiễm Hiếu làm việc tuyệtsẽ không phải là vu vơ vô mục đích. Lúc này nhìn thấy bức tranh đó, hắn khẽ giật mình. Chẳng lẽ ngay thời điểm tuyển dụng bằng bức họa kia khi đó, Diêu Nghiễm Hiếu đã dự tính sẵn sẽ đưa những người được tuyển chọn đến xem bức tranh này ở Kim Sơn?

Nghĩ đến đây, trong lòng trở nên căng thẳng, Thu Trường Phong cảm thấy chắc chắn toàn bộ mọi việc giống như một tấm lưới lớn, càng thu càng chặt. Hắn dần già đã đụng chạm đến điểm mấu chốt. Nhưng điểm mấu chốt đó là cái gì? Dù đã vận dụng hết trí óc của mình, trong lúc nhất thời hắn vẫn không tài nào suy đoán ra.Tuy rằng khiếp sợ bút pháp và ẩn ý của bức tranh, nhưng Thu Trường Phong vẫn không vội xem xét kỹ càng bức sơn thủy đồ đó, mà trước tiên quan sát một lượt xem trong điện còn có những người nào.

Dù sao tranh là vật chết, xem muộn một chút cũng không sao, nhưng nếu vì sơ sẩy mà khiến cho Thượng Sư gặp chuyện không may, hắn khó mà thoát tội.

Khách hành hương trong Điện nhìn thấy đoàn người Diêu Nghiễm Hiếu đi vào, nhìn thấy Yến Lặc Kỵ nhanh nhẹn dũng mãnh, mặc dù không biết Diêu Nghiễm Hiếu là ai, nhưng rất nhiều người đồng loạt lặng lẽ bỏ đi, sợgặp phải phiền toái.

Bên trong Đại Hùng bảo điện của chùa Kim Sơn chẳng mấy chốc đã thông thoáng vắng lặng. Nhưng ngay trước mặt tượng Phật vẫn còn hai người đứng đó. Thu Trường Phong tập trung nhìn kỹ. Khi nhìn thấy rõ gương mặt một trong hai người, hắn nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, “Tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?”

Một trong hai người đó, kẻ quay mặt về phía này là một vị công tử, toàn thân mặc đồ trắng, vẻ mặt cao ngạo, xương mũi cao ngất, làm lộ rõ toàn bộ gương mặt kiên định quyết đoán. Gã lướt nhìn sang phía bên này mộtcái, ánh mắt như điện.

Người đó có tướng mạo cực kỳ cá tính, khiến cho người khác khó quên, huống chi Thu Trường Phong có trí nhớ cực tốt, đã nhận ra đó chính là kẻ có quan hệ với đám người Vinh Hoa Phú trên sông Tần Hoài, vung tiền như rác – Diệp Hoan.

Diệp Hoan — thương nhân Trường Bạch sơn, chủ yếu mua bán cỏ thuốc, dược liệu.

Lúc trước ở bên bờ Tần Hoài, gã từng vung tiền như rác, giúp sức cho đám người Vinh Hoa Phú nâng đỡ Vân Cầm Nhi lên làm hoa hậu. Nhưngsau đó, vào thời khắc mấu chốt, gã lại đảo chiều ném ra ngàn vàng nâng đỡ Điền Tư Tư, nịnh nọt Hán Vương, giúp đám người Vinh Hoa Phú có đường xuống thang, cuối cùng tiêu sái bỏ đi, không hiểu kết cục ra sao.

Tác phong người này, trong hào sảng có phần bí ẩn kỳ quái, trong hào hoa cao sang lại mang sắc thái ly kỳ.

Vào thời điểm những thông tin đó hiện lên trong đầu Thu Trường Phong, ánh mắt hắn lại chăm chú nhìn vào người đang đứng đối diện với Diệp Hoan. Mặc dù Diệp Hoan mang vẻ thần bí, nhưng chẳng biết tại sao, Thu Trường Phong lại có hứng thú muốn biết lai lịch chi tiết của ngườiđối diện với gã hơn hẳn.

Người đó là một vị hòa thượng. Lão ta mặc áo cà sa, bụng phình to, hoặc là do bụng phệ hoặc là cất giấu thứ gì đó.

Trên cõi đời này, hòa thượng thật sự có đến cả ngàn vạn, nhưng khi Thu Trường Phong nhìn vị hòa thượng đó, lại thấy đó là một hòa thượng không giống hòa thượng nhất.

Bảo người nọ là hòa thượng, là bởi vì lão ta mặc áo cà sa, trên cổ đeo tràng hạt, lông mi trắng như tuyết, chòm râu trắng như cước rủ xuống chạm đến ngực. Thoạt nhìn qua, người đó có vẻ còn già yếu hơn NinhVương tới hơn ba phần. Lão ta nhắm hờ mắt, mở miệng tuyên Phật hiệu. Bất cứ một ai nhìn lão ta từ phía bên cạnh, cũng đều sẽ cho rằng đó là một vị cao tăng đắc đạo.

Nhưng nếu nhìn từ chính diện, bất kể là ai khi lần đầu tiên nhìn thấy, trong đầu cũng sẽ phải choáng váng. Không vì cái gì khác, lý do chỉ vì khuôn mặt và đôi mắt của người đó.

So với những người khác, khuôn mặt người đó cũng không có điểm nào đặc biệt, chẳng qua là có nhiều hơn mười vết sẹo mà thôi. Với năng lực của Thu Trường Phong, chỉ cần liếc mắt là đã thấy trong số đó chí ít cónhững vết sẹo do đao chém, vết thương tích thậm chí còn có những vết do tên sắc bén gây ra. Không chỉ có như thế, khuôn mặt đó còn có dấu vết bị bỏng, bị độc xâm.

Một khuôn mặt bỗng dưng có thêm những vết thương như thế, cho dù trước kia có tuấn tú đến cỡ nào đi nữa, e rằng bất cứ một ai cũng sẽ trở nên không kém ác quỷ là bao nhiêu. Nhưng cảm giác đầu tiên khi Thu Trường Phong nhìn thấy người đó là, người này không những không khó coi, mà hơn thế còn rất hùng tráng.

Người đó không phải là hòa thượng, cũng không phải ác quỷ, mà nhìn cóvẻ giống một vị Tướng quân hơn cả.

Một vị tướng quân ngạo nghễ xông pha, tung hoành thiên hạ!

Đó thật sự là một cảm giác kỳ quái, nhưng Thu Trường Phong đúng là có cảm giác này — cảm giác đã kinh qua mọi gian khổ.

Sách Càn Khôn có viết: “Dĩ mạo thủ nhân thất Tử Vũ*, dĩ cốt đoạn nhân phương vi chân.”

(*: Võ Thành Nhân tự là Tử Vũ, ít hơn Khổng Tử 39 tuổi, hình dáng xấu xí, muốn bái kiến Khổng Tử làm sư phụ. Khi Khổng Tử thấy vẻ ngoài củaông, cho rằng khó bề thành tài, ít có tiền đồ, nhưng vẫn miễn cưỡng thu nạp làm môn đệ. Ông theo học được ba năm, Khổng Tử mới nhận ra tuy ông xấu xí nhưng tài học hơn người; cho nên mới có câu: “Dĩ mạo thủ nhân thất Tử Vũ” có nghĩa là Lấy diện mạo chọn người thì mất đi Tử Vũ.)

Những lời này có nghĩa là: nếu như xem xét một người, tuyệt không thể chỉ cần nhìn dung mạo bề ngoài của kẻ đó, mà phải xem phong thái khí phách của hắn. Một ai đó là người như thế nào, đương nhiên không thể chỉ dựa vào việc người đó mặc quần áo thế nào, có thể làm ra thơ từ văn vẻ ra sao, mà phải xem khí chất, cốt cách từ trong xương tủy của hắn. . .Bởi vậy Thu Trường Phong mới biết rõ, Diệp Hoan chắc chắn không phải thương nhân — thương nhân không có khí độ như thế này. Hắn cũng có thể nhìn ra, mặc dù vị hòa thượng kia khoác lên mình chiếc áo cà sa, nhưng nhất định là một vị Tướng quân — hoặc chí ít đã từng là một vị Tướng quân.

Hắn khẳng định như vậy, đơn giản chỉ vì đôi mắt của hòa thượng đó.

Lúc Thu Trường Phong nhìn qua vừa đúng lúc bắt gặp hòa thượng kia cũng nhìn sang. Chỉ là một cái nhìn nhưng Thu Trường Phong lại có cảm giác như bị sét đánh trúng.Đôi mắt đó tàn nhẫn ác liệt, lạnh lẽo, khắc nghiệt tới mức nào! Đôi mắt đó tang thương, cô độc, đã trải qua bao nhiêu tình đời ấm lạnh!

Không biết đôi mắt đó đã chứng kiên bao nhiêu khói lửa thời loạn thế, thăng trầm, thương hải tang điền, quan ải tịch mịch. . .

Chỉ có kẻ đã từng giết người vô số mới có một đôi mắt như vậy; Chỉ có người tiếu ngạo thiên hạ mới có sự tịch mịch như vậy.

Thu Trường Phong bị ánh mắt đó xẹt qua, trái tim nhảy dựng lên, tâm tư rối rắm, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, đến tột cùng người này là ai? Tại sao có khí phách uy nghiêm như vậy?Dường như cũng cảm giác được sự quái dị của hòa thượng đó, Vệ Thiết Y vô thức bước tới chặn đầu, trầm giọng hỏi: “Hòa thượng … kia, chủ trì chùa này đâu rồi?” Trong lòng có phần kỳ quái, gã thầm nghĩ tại sao chùa Kim Sơn lớn đến thế, mà hòa thượng lại ít như vậy?

Vị hòa thượng đó mở bừng mắt ra. Trong ánh mắt đột nhiên mang theo vài phần ý vị chế nhạo, lão ta mở miệng đáp: “Bản. . . nhân chính là trụ trì.” Lão ta đột ngột mở miệng, giọng nói như chuông đồng, khiến cả đại điện rung động trong tiếng ông ông cộng hưởng.

Thân hình tiến vào trạng thái phòng bị, đưa tay nắm lấy chuôi đao, VệThiết Y trầm giọng hỏi: “Làm sao ngươi có thể là chủ trì?” Mặc dù kiến thức thua xa Thu Trường Phong, nhưng dù sao gã cũng là nhân tài trong phủ đô đốc năm quân nên phán đoán khá nhanh nhạy. Gã thầm nghĩ, trụ trì chùa Kim Sơn ít nhất ra cũng phải là một vị cao tăng đắc đạo, làm thế nào mà lại tự xưng là ‘bản thân’, đây hoàn toàn là giọng điệu của kẻ trong thế tục.

Người này giả mạo trụ trì chùa Kim Sơn là vì cớ gì?

Hòa thượng đó thấy Vệ Thiết Y đưa tay nắm đao, trong mắt đột nhiên hiện lên vài phần khinh thường, quát: “Tại sao ta không thể là trụ trì?”Lão ta vừa quát lên, thị vệ Yến Lặc Kỵ bắt đầu xúm lại, định rút đao. Kể cả đám thị vệ đó cũng nhìn ra tình hình có vẻ không ổn. . .

Đúng lúc này, một người từ tốn lên tiếng: “Trụ trì Vô Pháp, dạo này mạnh khỏe chứ?”

Câu nói đó vừa cất lên, trong điện đã yên tĩnh trở lại.

Người lên tiếng chính là Diêu Nghiễm Hiếu. Quả thật là lão có quen biết vị hòa thượng này. Vào thời điểm lão nhìn sang vị hòa thượng đó, đôi mắt vốn mang biểu hiện đờ đẫn đột nhiên hiện lên phần nào kích động, nhưng vẻ kích động đó chỉ lóe lên rồi biến mất.Vệ Thiết Y thấy vậy, mặt đỏ tới mang tai, lập tức ngầm ra hiệu mọi người lui lại một chút. Nhưng vào thời điểm trong lòng nghĩ tới bốn từ “trụ trì Vô Pháp”, gã không sao tránh khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ vị trụ trì này lại có pháp danh là Vô Pháp? Làm sao lại có hòa thượng lấy pháp danh như vậy?

Ánh mắt vị trụ trì Vô Pháp trở nên trầm trọng, trong lúc chiếu vào người Diêu Nghiễm Hiếu hiện lên vài phần lạnh lùng tàn nhẫn.

Thu Trường Phong vừa trông thấy, hầu như đã sắp ra tay. Hắn đã nhìn ra, đó là sát cơ, vị trụ trì Vô Pháp đó có ý xấu với Diêu Nghiễm Hiếu!Mặc dù chưa được tận mắt thấy vị trụ trì đó ra tay, nhưng hắn vẫn biết rõ, nếu lão ta mà ra tay, đương nhiên sẽ kinh thiên động địa.

Nhưng Thu Trường Phong vẫn không ra tay, mà chỉ thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì chỉ trong chốc lát, sát cơ trong mắt vị trụ trì Vô Pháp đã tiêu tan, chuyển ngay thành khẽ bùi ngùi, không còn chút sát khí.

Trụ trì Vô Pháp quan sát Diêu Nghiễm Hiếu, đột nhiên nói: “Mười năm. Lại mười năm trôi qua.”

Ánh mắt Diêu Nghiễm Hiếu chưa từng liếc qua phía trụ trì Vô Pháp, mà vẫn dán vào bức sơn thủy đồ giang sơn vạn dặm trên vách tường, lão lẩmbẩm nói: “Đúng vậy, lại mười năm trôi qua.”

Ánh mắt vị trụ trì Vô Pháp đang bùi ngùi đột nhiên thấp thoáng lóe lên hào quang, giống như là ánh sáng mặt trời sắp tắt lúc chiều tà, lạnh nhạt nói: “Mười năm rồi, với tâm trí của ngươi mà vẫn còn không nghĩ ra huyền cơ của bức họa đồ này hay sao?”

Đột nhiên Diêu Nghiễm Hiếu nở nụ cười, trong lời nói vui vẻ ẩn giấu ý tứ giễu cợt, “Ngươi thì sao? Có từng nghĩ ra chưa?”

Trụ trì Vô Pháp nhìn vào bức giang sơn đồ đó hồi lâu, rốt cục lắc đầu thở dài một hơi. Trong tiếng thở dài đó mang ý vị thê lương khôn tả.Mọi người đều bị ảnh hưởng bởi nỗi lòng đó của vị trụ trì, trong lúc nhất thời đều thấy áp lực trong lòng, nhưng thủy chung vẫn không tìm hiểu ra được, rốt cục bức họa trên tường kia có huyền cơ gì.

Chẳng phải Diêu Nghiễm Hiếu tới phá giải bí ẩn《Nhật Nguyệt Ca》đấy sao? Vì sao lại có phần hứng thú đối với bức họa đồ vạn dặm giang sơn trên tường đó?

Liệu có chắc bức họa đồ đó chính là câu lưu kệ gì đó?

Ánh mắt vẫn trầm trọng không thay đổi nhìn bức họa đó, Trụ trì Vô Pháp đột nhiên hỏi: “Nhưng hôm nay ngươi đến đây, chắc hẳn lại có tâmđắc gì nữa rồi?”

Nửa cười nửa không, Diêu Nghiễm Hiếu hờ hững trả lời: “Ta không có tâm đắc gì cả, nhưng lại đưa đến một người. Ta rất mong chờ hắn có thể nhìn ra được một điều gì đó.”

Trụ trì Vô Pháp di chuyển ánh mắt, chiếu thẳng vào người Thu Trường Phong, hàng lông mi trắng khẽ nhướng lên, hỏi: “Là hắn?”

Trong điện có không ít người, nhưng vị trụ trì Vô Pháp này lại nhìn trúng ngay vào Thu Trường Phong. Chân chính Tướng quân sẽ có bản lĩnh của một vị tướng quân, có con mắt nhìn người. Trụ trì Vô Pháp cóđôi mắt của một vị tướng quân, đương nhiên biết rõ người nào chân chính có năng lực!

Diêu Nghiễm Hiếu nở nụ cười, ném trở lại hai từ, “Không tệ!”

Mọi người trầm mặc. Công Chúa Vân Mộng không kìm được tức giận, không hiểu nổi tại sao những người này đều coi trọng Thu Trường Phong như vậy. Nhưng nàng cũng biết, mỗi câu mỗi từ sắp được nói ra đều có thể có liên quan đến đến “Nhật Nguyệt Ca”, đành phải dỏng tai lên lắng nghe.

Trụ trì Vô Pháp quan sát Thu Trường Phong một lúc lâu, rồi chậm rãi lắcđầu nói: “Chỉ sợ hắn không làm được, hắn còn quá trẻ.”

Diêu Nghiễm Hiếu không nói, Thu Trường Phong chỉ cười cười. Chưa bao giờ vì những việc thế này mà bọn họ nổ ra tranh luận vô ích. Bởi vì bọn họ đều tự biết rõ, muốn chứng minh chính mình, không thể chỉ dựa vào miệng lưỡi.

Bên cạnh một người cười nói: “Tuổi trẻ chưa hẳn đã là chuyện xấu, ít nhất ra vẫn còn có nhuệ khí. Hơn nữa. . . Người trẻ tuổi, cũng chưa hẳn là không biết đến chuyện xưa.”

Mọi người kinh ngạc, nhìn về phía người vừa lên tiếng, thấy đó chính làngười luôn mang vẻ mặt thản nhiên – Diệp Hoan.

Trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ mờ mịt, trụ trì Vô Pháp hạ giọng hỏi: “Ngươi biết chuyện xưa nào?”

Ánh mắt vụt lướt qua mọi người, rồi cũng dán vào bức họa đồ vạn dặm giang sơn, Diệp Hoan mỉm cười đáp lại: “Ít nhất ta cũng biết được, bức họa này nguyên bản là do Minh Thái Tổ sai người vẽ!”

Tay áo Diêu Nghiễm Hiếu khẽ lay động. Ánh mắt trở nên nghiêm trọng, trụ trì Vô Pháp gằn giọng hỏi lại: “Tại sao ngươi lại biết? Thực ra ngươi là ai?” Giống như lúc trước, câu gằn giọng đó lại làm cho mọi người ongong chấn động màng nhĩ, trong lòng sinh ra hoảng hốt.

Ngay cả Vệ Thiết Y cũng nổi lên lòng hiếu kỳ đối với hòa thượng đó, không hiểu tại sao chùa Kim Sơn lại do một hòa thượng thế này làm chủ trì.

Nhờ vậy mới biết trụ trì Vô Pháp và Diệp Hoan căn bản là không hề quan biết, trong lòng mọi người cảm thấy nghiêm trọng. Đám người Vệ Thiết Y đè tay lên chuôi đao, hết sức cảnh giác chăm chú nhìn Diệp Hoan.

Mặc dù lâm vào tình trạng bị mọi người coi như kẻ địch, nhưng Diệp Hoan vẫn có thể trấn tĩnh như thường. Gã thản nhiên nhìn sang Diêu NghiễmHiếu, nói: “Vị đạo hữu … này chắc hẳn hiểu rõ, ta là ai không đáng bận tâm, có thể phá giải huyền cơ của bức họa đồ vạn dặm giang sơn này mới là điều trọng yếu nhất!”

Ánh mắt từ từ lướt qua Diệp Hoan, vẻ mặt vẫn đờ đẫn như cũ, Diêu Nghiễm Hiếu gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, bức họa này đã khiến ta nhiều năm khó ngủ. Nếu ngươi có thể phá giải, thỏa mãn được tâm nguyện của ta, ta cần gì phải biết ngươi là ai? Vô Pháp, ta cũng đâu cần biết ngươi là ai, đúng không?”

Trụ trì Vô Pháp thản nhiên cười, thong thả nói: “Ngươi nói không sai! Vụcông án phức tạp này đã làm cho ta và ngươi hao tốn thời gian nhiều năm. Cuộc đời này, nếu không thể phá giải được, sẽ là việc hối hận cả đời. Nếu đã như vậy, cần gì quản nhiều đến điều đó?” Ánh mắt lóe lên, chiếu vào Diệp Hoan, trụ trì Vô Pháp đột nhiên chắp tay trước ngực nói: “Không biết vị thí chủ này, đến cùng là có cao kiến gì đối với bức họa đồ này?”

Vừa rồi lão ta hùng hổ dọa người, khí chất kiêu hùng bá đạo lộ ra ngoài, giờ khắc này lại đột nhiên bình tĩnh hòa ái, giống hệt một vị hòa thượng tu hành theo đúng chuẩn mực.Diệp Hoan cười cười, nhìn Thu Trường Phong, từ tốn nói: “Lúc trước từ biệt bên sông Tần Hoài, Diệp mỗ cực kỳ thán phục phương pháp suy đoán của Thu huynh. Với khả năng của Thu huynh, đương nhiên có thể nhìn ra bức tranh này đã có từ nhiều năm.”

Thu Trường Phong mỉm cười, ngắn gọn trả lời: “Bức tranh này, ít nhất đã có từ hai mươi năm trước.” Hắn có thể phán đoán xác chết đã chết mấy canh giờ, nên cũng có thể nhìn ra một bức họa thực sự đã có từ bao nhiêu năm trước. Nghe thì giống như thần thoại, nhưng khả năng đầu tiên chẳng qua chỉ là tinh hoa rút ra từ phương pháp khám nghiệm tử thi của ngỗ tác; còn khả năng thứ hai thật ra là dựa theo tinh hoa trong kỹnghệ mà giới thương nhân đồ cổ vẫn tự hào.

Trong Càn Khôn sách chú trọng đến đạo Càn Khôn Thiên Địa, đương nhiên tam giáo cửu lưu, đủ loại phương pháp kỹ xảo cái gì cũng có.

Nhưng chân chính có thể thông hiểu được đạo lí, suy một ra ba, chắc chắn không phải là một sớm một chiều là có thể làm được.

Diệp Hoan dựng ngón cái lên, tán thưởng: “Thu huynh quả nhiên bất phàm! Tại hạ nghe được tin đồn, bức tranh này vốn dĩ do Thái tổ âm thầm ra lệnh cho người vẽ lên trên tường trước khi lâm chung vài năm, hơn nữa còn phong tỏa chùa Kim Sơn. Lần đó chùa Kim Sơn chẳng nhữngtuyệt tích du khách, ngay cả hòa thượng cũng không trông thấy.” Gã kể lại chuyện cũ hết sức ly kỳ. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên không ai biết hóa ra còn có câu chuyện xưa như thế này.

Nhưng Diêu Nghiễm Hiếu lại thật sự giống như đã biết trước những chuyện cũ năm xưa đầy màu sắc như thế, trong ánh mắt lão hiện ra vẻ lơ đãng. Ban đầu kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc trụ trì Vô Pháp đã trấn tĩnh lại, tập trung tinh thần lẳng lặng lắng nghe.

Diệp Hoan tiếp tục nói: “Chuyện này được che giấu hết sức bí mật, hầu như không ai biết đến. Về sau Chu Duẫn Văn kế vị hiệu là Kiến Văn Đế.Ngay sau khi lên ngôi, ngài đã cấp tốc mở cửa lại toàn bộ chùa Kim Sơn. Bởi vậy chùa Kim Sơn mới trở thành thắng địa du lịch. Rất nhiều người hết sức kỳ quái đối với bức sơn thủy đồ đột nhiên xuất hiện trong chùa, nhưng toàn bộ không một ai biết lai lịch của nó. Lâu dần, mọi người đều đã quên lãng đi điều đó, nên càng không hiểu bức họa này thực sự là biểu hiện ý nghĩa gì.”

Trong lòng mọi người đều thấy quái lạ, một phần là quái lạ việc Chu Nguyên Chương tại sao phải phong tỏa chùa để vẽ tranh; một phần là quái lạ nếu việc này đã được che giấu bí mật, tại sao Diệp Hoan lại biết tỏ tường?Dừng lại một chút, Diệp Hoan lại nói tiếp: “Kế tiếp chính là ‘Tĩnh Nan chi dịch”. Sau khi Trung Nguyên náo loạn bốn năm, Kiến Văn Đế mất tích, Vĩnh Lạc Đại Đế đăng cơ. Đảo mắt lại hơn mười năm trôi qua, bức sơn thủy đồ chùa Kim Sơn vẫn trơ trơ tồn tại, nhưng có rất ít người biết được lai lịch của bức tranh này. Nhưng theo đồn đãi, bức tranh này có liên quan đến một bí mật động trời — bí mật của Thái tổ.”

Công Chúa Vân Mộng không nhịn được, xen ngang hỏi: “Bí mật gì? Tại sao ta chưa từng nghe nhắc tới?”

Diệp Hoan cười cười, trong nụ cười ẩn ước mang theo bí hiểm khôn tả.Nhìn khắp qua mọi người một lượt, gã từ tốn nói: “Nghe nói bên trong bức họa đồ vạn dặm giang sơn này cất giấu bí mật của Kim Long quyết!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN