Đế Yến - Chương 8-2: Gặp quỷ (phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Đế Yến


Chương 8-2: Gặp quỷ (phần 2)


Dịch giả: nhatchimai

Hán vương lắc đầu bảo: “Không biết.” Thấy Thu Trường Phong thất vọng, Hán vương vừa cười vừa nói: “Nhưng bổn vương đã nắm chắc tám phần, hơn phân nửa là bọn chúng ở một hòn đảo hoang vô danh phía đông bắc cách hòn Đại sơn tầm vài trăm dặm…”

Thu Trường Phong lẩm bẩm trong miệng: “Nắm chắc tám phần?”

Hán vương thấy Thu Trường Phong hoang mang bèn giải thích: “Kỳ thật mấy ngày qua của bổn vương, ngoài sáng là lệnh cho Kỷ Chỉ Huy sứ dò xét, khống chế đội thuyền qua lại vùng biển, lại phái không ít không ít nhân thủ âm thầm trưng dụng thuyền đánh cá ra biển để tìm căn cơ của Chu Duẫn Văn trên biển. Các đội thuyền khác đều đã quay về chỉ có đội thuyền đến chỗ hoang đảo kia thì chưa về lấy một chiếc.”

Thu Trường Phong âm thầm kinh hãi bèn hỏi: “Bởi vậy, Điện hạ cho rằng nơi ấy nhất định là sào huyệt của Chu Duẫn Văn sao?”

Hán vương trầm giọng đáp: “Không sai. Chu Duẫn Văn đường đường chính chính làm một trận với bổn vương cũng tốt, đánh lén cũng chẳng sao, sào huyệt của nó nhất định trống không. Bổn vương định chia binh ba đường, một đường tới nghênh địch ở Sơn Dương, một đường ôm cây đợi thỏ, đường còn lại dùng thuyền nhẹ chạy nhanh, thừa dịp chúng dốc hết binh lực tập kích căn cơ chúng, tranh thủ một mẻ hốt gọn vây cánh.”

Thu Trường Phong ngập ngừng một lúc rồi nói: “Chuyện ngư thuyền biến mất dù có thể chứng minh nơi ấy có vấn đề nhưng Chu Duẫn Văn hay Tông chủ Phủng Hỏa hội hoặc giả là diệp hoan đều không phải là hạng người bình thường, việc này không chừng đã khiến bọn chúng cảnh giác!”

Ánh mắt Hán vương sâm lãnh: “Ngươi cho rằng chính thủ hạ bổn vương tiết lộ mục đích bổn vương sao?”

Thu Trường Phong trầm mặc lại hẳn, tựa hồ đang suy nghĩ gì. Kỷ Cương đứng bên cạnh dò hỏi: “Hán vương định phái ai dẫn binh tới tiêu diệt sào huyệt địch thủ?”

Hán vương xoay chuyển ánh mắt bèn hỏi ngược lại: “Kỷ Chỉ Huy sứ, không biết ngươi định chọn ai?”

Mạnh hiền run lên, gã hắn đương nhiên biết rõ đó là một cơ hội. Nếu có thể dẫn binh tiêu diệt hang ổ Chu Duẫn Văn, chính là một công lao lớn, nếu gã có thể lĩnh quân thì về sau có thể cao hơn Thu Trường Phong một bậc. Nhưng nghĩ lại, biển khơi mịt mờ, cát hung không rõ, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Chu Duẫn Văn cả đời oán hận, hơn nữa Phủng Hỏa hội thần bí, nhẫn giả quỷ dị, tới hoang đảo e rằng công lao chẳng có, ngược lại mệnh không biết trôi dạt ra sao.

Gã nghĩ như thế thì đương nhiên không muốn Kỷ Cương chọn mình, nhưng gã càng không muốn để Thu Trường Phong lĩnh quân. Thời khắc này, trong lòng có thể nói là ngổn ngang trăm mối *(nguyên văn: thập ngũ cá điếu dũng, thất thượng bát hạ – tạm hiểu: mười lăm cái thùng treo múc nước, bảy cái còn treo bên trên, tám cái rơi vào giếng). Thấy Kỷ Cương trầm ngâm không nói, Mạnh Hiền nghĩ lại bèn cười ra tiếng. Gã biết rõ Kỷ Cương tuyệt sẽ không để Thu Trường Phong lĩnh quân, đơn giản là bởi vì gần đây Thu Trường Phong thể hiện thật sự quá mức xuất sắc, Kỷ Cương cũng có lòng kiêng kỵ với Thu Trường Phong.

Mạnh Hiền nghĩ tới đây, chợt nghe Kỷ Cương nói: “Hán vương, ta cảm thấy… Thu Thiên hộ trí dũng song toàn, là lựa chọn lĩnh quân tốt nhất.”

Mạnh hiền kinh hãi, nghĩ mãi mà không rõ vì sao Kỷ Cương lại nói như thế.

Đương nhiên Kỷ Cương biết vì sao. Lão đúng là vốn rất đề phòng Thu Trường Phong, nhưng nghe đến cái chết của thượng sư thì trong lòng thầm nghĩ Thu Trường Phong có làm thế nào cũng không đền nổi sai lầm này. Đã như vậy, lão không phải sợ Thu Trường Phong đoạt quyền chỉ huy của bản thân. Lại nữa, việc này hiểm ác, nếu như Thu Trường Phong chết thì tự nhiên không cần nói tiếp. Cho dù Thu Trường Phong lập được công lao thì cũng không bù nổi sai lầm. Ngược lại lão ngồi không lĩnh công thì cớ sao không làm?

Ánh mắt Hán vương chớp động, mỉm cười bảo: “Chỉ huy sứ quả nhiên khéo biết dùng người, suy nghĩ không ngờ lại hợp ý với bổn vương.” Y quay sang nhìn Thu Trường Phong, hỏi: “Không biết Thu Thiên hộ có đảm lượng này không?”

Thu Trường Phong nhìn khắp mọi người, rồi lại nhìn vào tay trái, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Một khi đã được Điện hạ, Chỉ huy sứ coi trọng, ty chức dù tâm cùng lực kiệt sao có thể chối từ?”

Hán vương vỗ bàn, quát lên: “Hay, đúng là hán tử. Bổn vương liền phái Thu Thiên hộ làm đầu lĩnh, Sương Hàng làm phó. Các ngươi dẫn hai trăm cao thủ Thiên Sách vệ lập tức xuất phát, thuyền nhẹ tới hòn đảo kẻ phản nghịch trước, tất phải một mẻ hốt gọn nghịch đảng!”

Thu Trường Phong bước ra khỏi khoang thuyền, Diệp Vũ Hà tiến tới đón, giọng cô hơi lo lắng: “Làm sao bây giờ?” Cô đứng ở bên ngoài khoang thuyền, bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng lo lắng khôn nguôi.

Mặt trời mỗi lúc lên một cao, cô nghĩ tới thời hạn sinh tử của Thu Trường Phong mỗi lúc một gần. Cô thật sự không hiểu nổi, lúc như thế này Thu Trường Phong vì sao còn gặp Hán vương, vì sao dường như chẳng quan tâm tới chuyện sinh tử.

Nghe Thu Trường Phong kể một lượt những chuyện đã xảy ra, Diệp Vũ Hà không thể không lo lắng, cô khản giọng hỏi: “Ngươi cũng biết tính mạng ngươi còn lại không tới chín mươi ngày mà?”

Thu Trường Phong nhìn ra tận cuối bong đại thuyền xa xa, Sương Hàng đang điểm binh, gượng gạo đáp lại: “Đương nhiên ta biết.” Hắn ngắm nhìn bàn tay trái, qua một đêm sợi thanh tuyến ở ngón giữa đã kéo tới gần lòng bàn tay.

Diệp Vũ Hà thấy thế bỗng tóm lấy bàn tay của Thu Trường Phong kích động thốt lên: “Vậy sao ngươi còn muốn quản những việc vô dụng không quan hệ với mình?” Phủng Hỏa Hội tiếu ngạo nơi biển cả, hành tung bất định. Diệp Vũ Hà biết là với năng lực của mình tuyệt không thể tìm đến Phủng Hỏa Hội, càng không cách nào gặp được Tông chủ Phủng Hỏa Hội. Cô đúng là quan tâm quá nên loạn, thầm nghĩ Thu Trường Phong có thể dùng tài trí để tự cứu bản thân lần nữa, giờ thấy Thu Trường Phong lại muốn tiêu diệt loạn đảng, lãng phí thời gian nên không kiềm nổi lửa đốt trong lòng.

Thu Trường Phong nhìn về nơi xa, đột nhiên sắc mặt lạnh xuống, bàn tay của hắn dường như cũng săn lại.

Diệp Vũ Hà chưa bao giờ thấy Thu Trường Phong biểu lộ như vậy, cô lắp bắp hỏi: “Trường Phong, ta nói sai gì sao?”

Thu Trường Phong quay đầu lại nhìn Diệp Vũ Hà, đôi mắt toát lên vẻ kiên định: “Ta không phải là quản chuyện không đâu.” Hắn thấy Diệp Vũ Hà vẫn chưa hiểu bèn khẽ thở dài, chầm chậm nói: “Vũ Hà, ta là Cẩm Y Vệ nên có một số việc nhất định ta phải làm.”

Diệp Vũ Hà thấy đột nhiên Thu Trường Phong thay đổi cách xưng hô thì thân thể mềm mại khẽ run, bỗng dưng hiểu được dụng ý của Thu Trường Phong, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa xen niềm chua xót.

Chu Duẫn Văn trở lại cấu kết với đám Phủng Hỏa Hội phản nghịch tiền triều và đám nhẫn giả Đông Doanh làm loạn vùng biển, thậm chí có thể đẩy thiên hạ tới thế đại loạn. Chuyện này rất gấp rút không thể trì hoãn được. Thu Trường Phong là Cẩm Y Vệ, mặc dù Cẩm Y Vệ trong mắt rất nhiều người có tiếng rất tệ hại nhưng vào lúc quan trọng vẫn phải chịu trách nhiệm giữ gìn an nguy nhà Đại Minh.

Bởi vậy, mặc dù Thu Trường Phong không nghe lời Hán vương nhưng nhà Đại Minh gặp nguy cơ hiển hiện thì vẫn phải kết hợp với Hán vương diệt trừ phản nghịch.

Diệp Vũ Hà minh bạch rồi dụng ý Thu Trường Phong, cũng biết vì sao Thu Trường Phong thay đổi xưng hô đối với mình. Thu Trường Phong đã coi cô như người thân cận nhất, bởi vậy hi vọng cô có thể thông suốt.

Làn thu ba dịu dàng, hai mắt đẫm lệ, Diệp Vũ Hà nức nở thốt lên: “Ta hiểu… ta hiểu rồi, nhưng thời giờ của ngươi không còn nhiều.”

Thu Trường Phong ngắm nhìn khuôn mặt như đóa sen sau mưa của cô thì lòng quặn đau. Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt thương tâm, mỉm cười bảo: “Có ai bất tử đâu? Những người như chúng ta vốn là đi trên con đường không có lối về, chết sớm hay chết muộn thì có gì khác nhau. Hà huống chi…” lời nói tạm ngừng lại, hắn thủ thỉ: “Trực giác của ta bảo rằng nơi ấy không chừng đúng là sào huyệt của Phủng Hỏa Hội.”

Diệp Vũ Hà chấn động, trong lòng vui đến phát khóc định bụng truy vấn thì đã thấy Sương Hàng bước nhanh tới bèn không hỏi nữa. Sương Hàng lạnh lùng hô: “Thu Thiên hộ, nhân thủ chuẩn bị đầy đủ hết rồi, không biết ngươi đã xuất phát được chưa?”

Thu Trường Phong liếc nhìn Diệp Vũ Hà rồi đáp: “Bây giờ đi được. Nhưng ta định đưa Diệp bộ đầu đi cùng, không rõ Sương Hàng huynh có phản đối hay không? Nếu không thì…”

Sương Hàng lạnh lùng cắt ngang lời nói: “Hán vương đã dạy hết thảy nghe theo lời Thu Thiên hộ.”

Thu Trường Phong gật đầu bèn nhanh chóng cùng với Diệp Vũ Hà, đám người Sương Hàng lên thuyền rời bến. Lần này tập kích bất ngờ trên biển binh quý ở chỗ thần tốc. Những chiếc thuyền đều nhỏ bé, bé hơn rất nhiều so với thuyền chở Thu Trường Phong tới. Hai trăm Thiên Sách vệ chỉ dùng mười chiếc mà thôi.

Thuyền vừa rời bến, Thu Trường Phong lập tức dặn: “Cho thuyền chạy cấp tốc về phía nam hai mươi dặm.”

Sương Hàng ngồi cùng thuyền với Thu Trường Phong nghe vậy khẽ giật mình bèn lạnh như băng nói: “Thu Thiên hộ, chúng ta cần tới đảo nhỏ hướng Đông Bắc.” Dù y tuân lệnh Hán vương nhưng chẳng có cảm tình gì với Thu Trường Phong. Lần này y làm phó, lại thấy trong khi sắp đại chiến Thu Trường Phong còn lưu luyến tình cảm đàn bà con gái nên không tránh khỏi nổi lên lòng khinh thị, lại thấy Thu Trường Phong vừa nói đã sai thì càng thêm bất mãn.

Vẻ mặt Thu Trường Phong bất động chỉ hỏi ngược lại: “Không biết Hán vương bảo Sương Hàng huynh chỉ huy hay dặn Sương Hàng huynh nghe lệnh của ta?”

Sắc mặt Sương Hàng lạnh lùng, y ngó nhìn Thu Trường Phong một hồi lâu rồi mới hô lớn: “Bẻ lái xuôi nam!”

Đoàn thuyền giương buồm chuyển hướng chạy về phía Nam. Mặt trời lên chính ngọ, Thu Trường Phong hạ lệnh cho đội thuyền đi về hướng Đông. Lần này không ngờ Sương Hàng không phản đối răm rắp nghe lệnh của Thu Trường Phong mà làm.

Trời cao biển rộng, ánh mặt trời chiếu xuống làm biển xanh thẳm một màu.

Diệp Vũ Hà thấy thuyền chạy về hướng đông, trong lòng nghĩ ngợi, đột nhiên nói với Thu Trường Phong: “Ta hiểu ý của ngươi rồi.” Thu Trường Phong nhìn phía chân trời mà không đáp lại. Diệp Vũ Hà hơi phấn chấn bảo rằng: “Hoang đảo vô danh nếu là sào huyệt bọn phản nghịch thì nhất định có đề phòng. Nhất là phía đông của Đông Hoắc đương nhiên sẽ nằm trong phạm vi quan sát của chúng. Nếu chúng ta đi thẳng về phía đông bắc thì có lẽ chưa tới đảo đã bị bọn chúng phát hiện hành tung. Ngươi tính vòng ngược lại về hòn đảo hướng tây bắc thì những kẻ phản nghịch đương nhiên sẽ không lưu ý. Hy vọng thành công của chúng ta cũng lớn hơn nhiều.”

Cô nói tới cuối thì kéo dài âm điệu, vốn muốn nói để Sương Hàng nghe thấy bởi vì cô không muốn người khác hiểu lầm Thu Trường Phong. Sương Hàng nghe thế thì trong mắt quả nhiên biến đổi khác thường. Y liếc mắt nhìn Thu Trường Phong, mặc dù sắc mặt vẫn còn âm lãnh nhưng đã hòa hoãn hơn trước.

Thu Trường Phong vẫn nhìn về phương xa, lẩm bẩm trong miệng: “Chuyến đi liên quan tới sinh tử, chúng ta phải cẩn thận làm việc. Biển khơi mịt mờ, nếu chỉ sai một phân e rằng sẽ rơi vào chỗ chỗ vạn kiếp bất phục.”

Ánh mắt Diệp Vũ Hà thanh tịnh, trong veo như sóng trên biển: “Ngươi đã biết rõ việc này là sinh tử thì sao còn đưa ta theo? Ta vẫn nghĩ là ngươi sẽ mượn cớ không cho ta lên thuyền.”

Thu Trường Phong chầm chậm quay đầu, hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt đẹp như mơ của Diệp Vũ Hà, đột nhiên cười bảo: “Ta giống như kẻ nằm chờ chết, có một cái đệm lưng cũng tốt.”

Diệp Vũ Hà khẽ run lên, cô không bực mình như trước đây nữa mà chỉ thì thầm khẽ nói: “Ngươi không phải nói thế, ta đã hiểu con người của ngươi rồi. Trông thì tưởng như cay nghiệt nhưng đến giờ cũng chỉ nghĩ cho người khác mà thôi. Ngươi biết không, dù ngươi không đưa ta theo thì ta cũng sẽ dốc sức liều mạng ra khơi với ngươi. Đã cùng đi với nhau như vậy thì nên chiếu cố cho ta vài phần.”

Thu Trường Phong nháy mắt mấy cái, vẫn nhìn mặt biển xa xa, gượng cười bảo: “Ngươi cứ luôn xem ta là người tốt, ngươi đâu biết ta lại chẳng muốn ngươi dốc sức liều mạng giúp…” không nói hết câu bỗng rùng mình một cái.

Hóa ra Diệp Vũ Hà giơ bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay của hắn. Cô bảo: “Vì sao tới tận giờ ngươi vẫn không muốn người khác nhìn thấu tâm tư? Kỳ thực gần gũi nhau trăm năm cũng thế, trăm ngày cũng được. Với ta không phải là quan trọng…”

Bàn tay Thu Trường Phong run nhè nhẹ, hắn hỏi ngược lại: “Thế cái gì mới quan trọng?”

Diệp Vũ Hà dịu dàng nhìn Thu Trường Phong, nhẹ nhàng đáp: “Quan trọng là ta hiểu rõ lòng ngươi. Ta hy vọng ngươi cũng hiểu rõ!” Cô không muốn nói tới đồng sanh cộng tử gì đó. Cô biết là nếu Thu Trường Phong chết thì khẳng định cô khó mà sống nổi. Cô chỉ hy vọng Thu Trường Phong hiểu, trong lòng cô chỉ cần tình yêu… dù một ngày thôi cũng được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN