Deja Vu
CHƯƠNG 1- CHUYẾN ĐI ĐẦU TIÊN
Tháng 6 năm 2012- Chuyến đi đầu tiên
Tôi nhớ ngày đó, thi Đại học, học sinh cả nước đều phải tập trung ở các địa điểm thi tại Hà Nội hoặc Sài Gòn chứ không thi tại trường mình học như bây giờ. Trước ngày thi khoảng 20 ngày, chẳng hiểu xem bói toán thế nào, Mẹ tôi bắt phải ra Hà Nội trước nửa tháng. Lý do duy nhất được đưa ra là “ Ra sớm cho được ngày, thi chắc chắn sẽ đậu”???
Tâm trí của tôi, một thằng 18 tuổi khi ấy chỉ cần được ra thủ đô là sung sướng vô cùng nên cũng chẳng quan tâm lắm tới lý do phải ra Hà Nội sớm để làm gì. Chiều hôm ấy, tôi nhớ đúng 14h33 chiều, Mẹ mới cho hai bố con Tôi ra khỏi cửa. Thực ra, Mẹ tôi cũng chẳng phải người mê tín hay ham bói toán gì nhưng vì quá lo và thương tôi nên những gì tốt nhất cho tôi bà đều sẽ làm dù nó có khó hiểu đến mức nào chăng nữa.
Hành trang của bố con Tôi là hai chiếc ba lô to và xù xì vì đồ đạc. 1 chiếc vừa được mua sáng hôm trước, cái còn lại là thứ đã đi cùng tôi suốt 3 năm học cấp ba. Tôi đeo balo đựng sách vì nó nhẹ hơn, còn bố vác tay cái balo mới đang đựng đầy quần áo và dụng cụ cá nhân của cả hai bố con.
Nhà tôi không ở trung tâm thành phố nên xe khách chạy thẳng từ Hà Nội về thị xã nơi tôi ở chỉ đến 12h00 trưa là hết chuyến. Để đi được đúng lịch trình, tôi và bố phải bắt xe bus lên thành phố và từ đó bắt xe khách đi Hà Nội . 14h35, tôi và bố chào Mẹ cùng đứa em gái khi ấy học lớp 6 của tôi để bắt đầu chuyến đi mà tôi chẳng biết thành công hay thất bại.
Cái nắng khủng khiếp của những ngày đầu tháng 6 khiến quãng đường chỉ 300m mà tôi và bố đi bộ đến bến xe Bus thực sự là một cực hình. Mồ hôi của hai bố con đầm đìa. Tôi cảm giác giờ chỉ cần lột chiếc áo sơ mi trắng đồng phục mà tôi đang mặc, vắt nhẹ một cái là đủ một chậu nước đầy. Nghe nói, không khí ở Hà Nội còn kinh khủng hơn thế này.
Tôi lẽo đẽo theo sau bố, giờ tôi mới thấy sau gáy bố tóc bạc nhiều đến thế nào. Tôi nhớ là 2 tháng trước khi tôi bước vào đợt cam go nhất của kỳ thi này, nó đâu có trắng nhiều đến thế. Tôi cũng nhận ra, vì vội chuẩn bị mọi thứ cho tôi mà bố cũng chẳng hề sơ vin lịch sự như mọi khi bố vẫn hay ra đường, râu chẳng kịp cạo và đặc biệt Bố gầy đi trông thấy… Nếu không đi sau bố để cố tránh cái nắng gắt kia thì chắc chẳng bao giờ tôi nhận ra những thứ khác đi từ Bố chỉ vì kỳ thi của tôi đang đến gần…
14h45- Xe bus tới. Cái nắng hè chói chang càng khiến màu vàng của chiếc xe công cộng này thêm phần ngột ngạt. Tôi và bố bước vội lên, đúng như tôi nghĩ, thật may xe đầu giờ chiều khá vắng khách, vì giờ này vẫn đang là giờ làm việc của công nhân khu công nghiệp- họ là những người di chuyển nhiều nhất trên các tuyến bus. Tôi biết điều đó khi đi học ôn tại các lớp học trên thành phố.
Tôi và bố lựa được 2 chiếc ghế ở giữa xe. Tôi cầm cả hai chiếc balo cho bố đỡ mỏi rồi để lên đùi và ngồi xuống. Tôi luôn có thói quen ngồi gần cửa sổ vì tôi luôn tâm niệm “ Cửa kính ô tô chính là nơi tầm mắt được tự do nhất”. Cơ mà đó cũng là nơi xuất hiện nhiều tâm trạng nhất. Qua ô cửa nhỏ có cái chốt đen đã gỉ sét và những vết xước chằng chịt, tôi lung mung chẳng biết 20 ngày tới tôi sẽ sống thế nào? Chỗ mà tôi sắp tới có đầy đủ tiện nghi hay không? Tôi sẽ học hành và ôn bài thế nào? Cuộc sống Đại học sẽ ra sao? Nếu tôi không đậu Đai học thì việc tôi đi cho được ngày này có ý nghĩa gì hay không?….
Vài dòng suy nghĩ vẩn vơ ấy của tôi chợt vụt qua thôi cũng đủ để tôi và Bố đến được Bến xe khách thành phố. Đó thực sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình thù Bến xe ấy như thế nào. Một bãi đất không quá rộng, chỉ vừa đủ cho khoảng 15 chiếc xe khách. Khi ấy, bến xe đang sửa sang lại gì đó nên bụi mù mịt. Cùng với cái nắng gắt chiếu thẳng xuống càng khiến không khí thêm ngột ngạt. Xung quanh tôi là hàng tỷ thứ âm thanh hỗn độn: tiếng loa của mấy ông bảo vệ bến xe đang quát khách, tiếng còi xe inh ỏi của những chiếc xe đang vội ra bến, tiếng mời chào khách của mấy ông lơ xe lạ hoắc và cả tiếng chửi nhau ghê tai của một vài lái xe nào đó…
Tôi thấy chóng mặt thực sự. Tôi không nghĩ lần đầu đi xe khách ra Hà Nội lại khủng khiếp đến vậy. Tôi cứ đứng im một chỗ, cảm giác như sắp ngộp thở vì thực sự bị sốc nhiệt khi đến cái bến xe quỷ quái này. Tôi nhớ lúc ấy, mắt là thứ tôi di chuyển duy nhất. Tôi đảo mắt liên tục để nhìn và dõi theo bố đang ở đâu. Sau khoảng 20 phút nhìn chăm chú dõi theo thì tôi thấy, bố đã tìm được một xe chưa có khách, khá thoáng và bắt đầu di chuyển sau khoảng 10 phút nữa theo lời của ông tài xế.. Nhưng mà cả Bố và tôi đều bị lừa!!!
Tôi lao vội lên xe vì chắc chắn xe sẽ có điều hòa, tôi cần điều đó ngay lập tức. Tôi bật tất cả những luồng gió mà xe có thể có khi đó và chọn cho mình hàng ghế đầu. Cất vội 2 chiếc balo, tôi và bố uống một ngụm nước lạnh mà mẹ chuẩn bị từ nhà rồi ngồi ngủ thiếp đi vì tôi tính cũng chỉ 5 phút nữa xe sẽ đi, ngủ dậy một giấc là vừa. 30 phút sau, tôi giật mình tỉnh dậy thì thấy xe vẫn ở vị trí cũ, chưa hề xuất phát. Giờ thì tôi đã biết ngoài phim hoạt hình là thứ không thể tin thì điều thứ hai cũng không bao giờ được phép tin tưởng đó là lời hứa của mấy ông xe khách.
Tôi nhìn bố ngao ngán, bố cười và nói với tôi bằng giọng đầy động viên “ Đây là chuyện thường ấy mà”. Sau nụ cười và câu nói ấy từ bố khoảng 3 phút thì tôi thấy mình bắt đầu dịch chuyển cùng chiếc xe khách- khi ấy là khoảng 15h30 chiều.
Lúc xe bắt đầu chạy cũng là khi tôi đủ tỉnh táo để quan sát nơi cái xe tôi đang ngồi nó thế nào. Đó là 1 cái xe màu trắng, khá cũ vì những tấm da nệm bọc ghế gần như chẳng còn cái nào lành lặn. Cửa lên xuống của xe phải có 1 người đứng và dùng tay để mở chứ không có nút bấm chỗ lái xe. Trên xe chẳng còn nổi một chỗ trống, hôm nay là cuối tuần nên khá đông người đi làm và cả sinh viên đều quay lại Hà Nội sau 1 vài ngày cuối tuần nghỉ ngơi.
Cả xe có mỗi một mình tôi còn thức và ngó nghiêng, mọi người đều ngủ hết- kể cả bố. Tâm trạng háo hức của lần đầu tiên ra Hà Nội khiến mắt tôi cứ nhắm lại rồi mở ra liên tục. Cuối cùng tôi quyết định sẽ cứ để nó mở trong trong như thế, điều đó sẽ giúp ích cho khối não đang khao khát tò mò của tôi được thỏa mãn. Tôi chẳng muốn bỏ lõ điều gì trong chuyến đi từ cảnh vật, con người đến cả những biển chỉ dẫn đường. Tôi luôn tự hỏi rằng liệu khí hậu, bầu trời và cả nhịp sinh hoạt của những con người ở địa phương họ có khác biệt gì với nơi tôi sinh sống hay không? Nhưng những gì tôi cố chờ đợi để khám phá thì con đường lần đầu ra Hà Nội của tội hiện ra chỉ toàn cây và cây. Tôi nhớ rất rõ khi ấy hầu như tôi chỉ nhìn thấy cây cối trên đường mà chẳng còn gì khác. Thậm chí, do thời tiết quá khắc nghiệt nên tôi còn chẳng thấy mấy ai ra đường vào lúc này. Sau này tôi mới biết 2/3 chặng đường tôi đi là đường cao tốc, vậy nên chẳng có gì nhiều để tôi khám phá cả.
Tôi chịu đựng cảm giác nhạt nhẽo và thất vọng ấy khoảng 3 tiếng, và giờ cuối cùng tôi cũng đã đặt chân đến Hà Nội. Lại là 1 cái bến xe khác hiện ra trước mắt tôi..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!