Đêm Của Ma Mèo
Chương 1
Mày có thể làm được việc này, Wendỵ Hãy tập trung.
Wendy Chapman dồn hết sự chú ý vào cây xà rộng mười xăng ti mét. Thể thao là môn em ưa thích trong số các môn học ở trường. Nhưng việc giữ thăng bằng trên xà đã làm em sợ.
– Đẹp đấy, – cô bạn thân nhất của em là Tina Barnes trầm trồ thán phục.
Lần này mình sẽ không rơi. Mình sẽ không!
Sàn nhà ở xa bên dưới. Wendy thở thật sâu. Em đang cố chế ngự nỗi sợ bởi độ cao. Nó luôn làm em choáng.
– Xì ì ì!
Wendy liếc về phía phát ra âm thanh từ dưới sàn. Khuôn mặt giễu cợt của Nancy Morrow đập vào mắt em. Nancy xì thêm lần nữa rồi khua khua cánh tay nhại điệu bộ ai đó đang rơi.
Wendy nhìn lại cây xà. Hãy quên Nancy đi! Em thầm nhắc mình. Hãy tập trung để giữ thăng bằng.
Nhưng đã quá muộn, cái liếc nhìn đã khiến em choáng. Wendy loạng choạng rồi rơi khỏi cây xà. Cô Mason, giáo viên thể dục, giơ tay đỡ em đứng trên nệm nhưng em rơi mạnh, ngã nhào về phía trước.
– Sao vậy Wendỷ – Nancy khiêu khích – Tớ nghĩ mèo thì luôn đứng được trên chân khi rơi chứ?
Nó bắt đầu cười và mấy đứa bạn kênh kiệu của Nancy cũng cười rống lên.
Mặt Wendy nóng bừng vì xấu hổ. Nancy luôn chế giễu em!
– Đủ rồi đấy, Nancy! – Cô Mason nói. Cô vỗ nhẹ vào vai Wendy – Wendy, em tập khá lắm, em sẽ tiến bộ nhanh thôi.
– Cám ơn cô!
Wendy lí nhí đáp. Em cố nở nụ cười. Nhưng trong lòng rất buồn. Thứ bảy tới, ba cô bé đứng đầu câu lạc bộ sẽ được chọn để biển diễn ở trường Shadyside trong cuộc gặp mặt với toàn thành phố. Giờ thì mình sẽ chẳng được chọn nữa rồi, em buồn bã nghĩ.
Trên đường đến phòng thay quần áo, Nancy lại trêu Wendy.
– Có lẽ đám bạn mèo tí hon của cậu sẽ dạy cho cậu mấy bài học, Wendy à! – Nó vẫn tiếp tục. – Loài mèo giữ thăng bằng tốt lắm, có phải không?
Nancy vuốt mái tóc đen sẫm được chải cẩn thận của mình ra sau.
Bực mình, Wendy xổ tung mái tóc vàng mỏng của mình xuống.
– Hãy để tớ yên! – Wendy nói to.
– Ái chà, tớ nghĩ đấy là ý kiến hay lắm, – Nancy vẫn cứ trêu. Giọng nó vẫn dịu dàng, nhưng Wendy đã kiềm chế được cơn giận. – Tớ nghĩ cậu rất muốn giống những con mèo dễ thương ấy cơ mà.
– Tại sao Nancy không chịu để tớ yên cơ chứ?
Wendy phàn nàn khi em và Tina rời trường sau buổi tập ở câu lạc bộ thể thao. Tina nhún vai.
– Chắc cậu ấy ganh tỵ vì cậu học nhảy lớp.
Wendy học nhảy lớp năm. Đa số học sinh lớp sáu đều ở độ tuổi mười hai. Nhưng chỉ có em là mười một tuổi mà vẫn học giỏi. Mẹ em bảo em lớn trước tuổi.
– Đừng có lo, – Tina nói tiếp lúc đang buộc cái đuôi gà màu nâu dài của mình, – Chẳng chóng thì chầy, Nancy sẽ tìm người khác để châm chọc.
– Ừ, tớ muốn cậu ấy làm điều ấy nhanh đi!
Tina và Wendy nhìn hai phía đường rồi đi qua, về phía điểm dừng xe buýt.
– Nhưng tại sao cậu ấy lại ghét mèo đến thế kia chứ?
Wendy chẳng thể hình dung nổi có ai đó lại có thể không quý những con vật xinh xắn ấy.
– Cậu không biết à? – Tina hỏi – Cậu ấy dị ứng với chúng. Em trai cậu ấy bảo với tớ là nếu cậu ấy đứng gần một con mèo thì cậu ấy sẽ bị sổ mũi và hắt xì hơi.
– Tớ ước bây giờ mình có một con mèo để mang gí mà mũi cậu ấy! – Wendy hồ hởi nói.
Tina cười, đôi mắt nâu tròn của cô bé lấp lánh.
– Cậu có thể kiếm được một con ở chỗ triển lãm mèo.
Cuộc triển lãm mèo ở Shadyside đã khai mạc chiều hôm ấy. Wendy và Tina đã mong đợi nó suốt từ nhiều tuần nay.
Wendy thở dài. Em yêu mèo. Nhưng bố mẹ em không cho phép em nuôi.
Chiếc xe buýt màu đỏ của thành phố đỗ lại.
– Ta đến xem cuộc triển lãm mèo đi!
Wendy reo lên. Em và Tina vỗ tay vào nhau năm lần rồi lên xe.
Cuộc triển lãm mèo được tổ chức tại một toà nhà còn để trống phía bên kia đại lộ Mall. Khi hai cô bé ra khỏi xe buýt, Wendy ngước mắt nhìn, em chỉ tay vào tấm băng vải treo vắt qua trước toà nhà.
– Nó kia kìa! Cuộc triển lãm các loài mèo ở Shadyside.
Em đọc lớn.
Em nắm tay Tina rồi cả hai chạy vào cổng. Những tiếng meo meo từ bên trong như đang mời gọi Wendỵ Em háo hức đến nỗi gần như quên cả lấy lại tiền thừa khi em mua vé giá năm mươi xu.
Căn phòng lớn được xếp đầy những cái bàn dài. Những chiếc lồng nhốt mèo lớn và mèo con được đặt lên bàn. Chủ của chúng ngồi phía sau.
Mắt Wendy sáng rực lên.
– Tớ chưa từng được thấy nhiều mèo như thế này! – Em thốt lên. – Tớ có thể ở lại đây suốt cả tuần.
– Tớ cũng thích mèo, – Tina tán thành. – Nhưng chẳng có ai mê mèo như cậu!
– Tớ biết, – Wendy đồng ý. – Tớ yêu chúng. Cậu có nghĩ là bố mẹ tớ đồng ý cho tớ ở lại đây mãi không?
Hai cô bé đi lang thang, dọc ngang theo lối đi. Wendy không biết phải xem nơi nào trước. Những chú mèo xinh quá! Con sau lại còn đẹp hơn con Wendy đã xem trước.
Wendy dừng lại trước cái lồng nhốt con mèo có bộ lông dài, màu trắng sọc vàng. Nó lớn gần bằng con chó cảnh.
– Cyril là con mèo thuộc dòng họ Maine, chủ của nó nói với em. – Cháu thích vuốt ve nó chứ?
– Ồ, cháu được phép chứ?
Wendy thò tay vào lồng vuốt bộ lông mịn như tơ của con mèo. Tim em hồi hộp khi con mèo kêu prừ prừ và liếm tay em.
– Giá mà bố mẹ cháu cho phép cháu nuôi mèo, – em lặp lại câu nói đó cả triệu lần. – Khi lớn lên, cháu sẽ xây một ngôi nhà khổng lồ để nuôi mèo mẹ và mèo con.
– Nhìn đây này, Wendy.
Tina gọi.
Wendy chào tạm biệt Cyril và đi đến với cô bạn đang đứng ở cửa ngách. Cánh cửa dẫn vào căn phòng bé hơn. Căn phòng trống rỗng ngoại trừ một gian trưng bày lớn. Mấy mảnh vài rèm màu xanh được dán những chiếc nhãn có hình con mèo. Treo lên mấy cái móc cũng tạc hình đầu mèo.
Mấy bức rèm được kéo kín.
Wendy bước vào phòng. – Những chú mèo kỳ lạ của bà Bast, – em đọc từ tấm biển treo trên gian hàng. Dòng chữ được viết theo hình những cái vuốt, màu sắc sặc sỡ. Tina đứng bên cạnh em.
– Gian hàng đã đóng cửa.
Cô bạn nói.
– Nhưng dẫu sao chúng ta cũng tìm cách thử xem, – Wendy gợi ý – Tớ nghĩ bà Bast có những loại hàng đặc biệt.
– Hãy lưu ý lời mẹ cậu dặn về việc cậu tiêu quá nhiều tiền vào những thứ có liên quan đến mèo.
Tina nhắc nhở.
– Đừng lo, tớ sẽ không mua gì đâu. – Wendy trấn an cô bạn, – nếu tớ không thực sự, thực sự cần, – em nói kèm theo một nụ cười.
Wendy tiến đến gần gian hàng.
– Có ai ở trong đó không? – em gọi – Bà Bast ơi?
Không có tiếng trả lời.
– Có lẽ tớ phải meo meo lên – Wendy đùa. – Có lẽ bà Bast chỉ phục vụ những khách hàng là mèo.
– Ở đây không có ai cả, – Tina nói, – Ta đi thôi Wendy.
– Khoan đã nào Tina, tớ muốn nhìn qua bên trong quầy một tí. Tớ phải khám phá xem có cái gì trong này.
Wendy vén bức màn, ngay lập tức, một bàn tay từ bên trong đưa ra, chộp lấy cổ tay em.
Vùng vẫy, Wendy cố giằng ra. Nhưng em không thể. Bàn tay kia nắm quá chặt.
Tim Wendy như ngừng đập. Em cảm thấy mình bị lôi ngã vào trong bức rèm.
– Cứu với! – Wendy gào thất thanh – Tina!
Tấm rèm quét qua mặt Wendy khi em ngã vào trong. Em đang cố giãy dụa giằng ra khỏi bàn tay cứng như cái kìm đang giữ tay em.
– Cứu tớ với!
Bàn tay buông ra, Wendy loạng choạng lùi ra sau mấy bước.
– Xin chào!
Một giọng nói vang lên.
Wendy giật nẩy người. Đối diện với em là một bà già vận cái váy dài màu đỏ. Chiếc váy được trang trí bằng một con mèo rất đẹp, vẽ bằng taỵ Mái tóc dài bù xù xoã xuống mặt bà ta tựa một đám mây.
– Bà là bà Bast.
Bà già nói. Cả khuôn mặt bà ta co rúm lại bởi những nếp nhăn li ti khi bà ta nở một nụ cười với Wendy.
– Wendy!
Tina gào lên rồi xông qua bức rèm.
– Cậu không sao chứ?
– Tớ không… không sao.
Wendy lắp bắp, Em bóp bóp cổ tay, nơi bị bà Bast bóp chặt.
– Các cháu là những khách hàng đầu tiên của ta.
Bà Bast bảo chúng. Bà lão kéo toang những bức rèm.
– Ta sắp sửa mở cửa hàng thì các cháu đến.
Bà ta cười với hai cô bé.
– Ta nghe tiếng các cháu vọng qua bức rèm và không muốn các cháu bỏ đi. Ta biết các cháu sẽ thích những chú mèo kỳ lạ, đẹp tuyệt vời.
Một tiếng “meo” thu hút sự chú ý của Wendỵ Trền quầy đằng sau lưng bà Bast, có một con mèo trắng, lông dài, giống Persia.
– Ồ, đấy là con mèo của bà à?
Wendy tỏ ý thích thú. Bà Bast đưa tay vuốt ve con mèo.
– Tên nó là Samantha.
Bà ta nói
– Nó là trợ lý của tạ Nó chọn hàng ta cần đưa cho khách.
Bà Bast nhìn quanh gian hàng.
– Samantha rất thông minh.
Wendy đưa tay ra, khẽ chạm vào lưng Samanthạ Bộ lông trắng dài của nó mượt như một tấm khăn quàng lụa.
– Nó mến cháu đấy.
Bà Bast bình luận.
– Con mèo nào cũng thích Wendy.
Tina nói.
– Và cháu cũng thích mèo lắm.
Wendy thêm vào. Em gãi gãi phía dưới cằm Samanthạ Con mèo trắng bắt đầu pờ rừ, pờ rừ. Ấy là âm thanh yêu thích của Wendy.
Bà Bast xoa hai tay vào nhau.
– Hôm nay các cháu muốn mua gì? – Bà ta hỏi – Đồ trang sức? Ảnh? Áo sơ mỉ Những món trang sức nhỏ? Bà có tất đấy.
Wendy chuyển sự chú ý từ Samantha đến các giá và các tủ kính bày trong căn phòng. Có nhiều khay đựng trâm cài, hoa tai, vòng, và chuỗi hạt hình mèo. Áo sơ mi thì được bày trên giá. Một sợi dây chăng ngang trần treo các biển hình sư tử, hổ, báo ghê-pa và báo sư tử.
– Cái này đẹp chưa?
Tina nói. Cô bé đang nhấc một cái vòng màu đỏ tía được làm bằng chuỗi hại hạt tiện hình những con mèo.
Wendy sục tay vào một cái khay trên quầy có đính mẩu giấy với dòng chữ – Giá 5 đô lạ – Một vật gì lấp lánh đập vào mắt em.
– Tina, nhìn này!
Em cầm một chuỗi hạt bằng bạc. Một lá bùa kim loại được cắt theo hình một con mèo đen đung đưa trước mặt em. Ngay giữa trán con mèo là một ngôi sao màu trắng lấp lánh.
Tina quay sang nhìn chuỗi hạt.
– Đẹp thật.
Cô bé đồng ý.
– Nhưng cái chấm sáng bí hiểm trên mặt nó là gì vậy?
– Đấy là điểm tớ thích nhất ở chuỗi hạt!
Wendy nói. Em sờ nhẹ ngón tay lên chấm màu trắng ấy. Nó thật kỳ lạ. Con mèo trông rất sống động. Em đưa chuỗi hạt ra, nói với bà Bast:
– Cháu mua chuỗi hạt này.
Bà ta liếc nhìn quanh, thở hắt ra, rồi nói:
– Là bùa này không bán.
Nhanh như chớp, bà ta chộp lại chuỗi hạt trên tay Wendỵ Wendy sững người:
– Nhưng tại sao lại không? Nó nằm trong khay với tất cả lá bùa hình mèo khác cơ mà?
Bà Bast quả quyết:
– Ta không bán nó đâu. Nó không phải là lá bùa mèo đâu, mà là bùa ma mèo. Ngôi sao trắng trên trán nó là dấu hiệu của ma mèo.
– Ma mèo ư?
Wendy liếc nhìn Tinạ Cô bạn tròn xoe mắt. Tina hỏi:
– Ma mèo là gì vậy?
– Các cháu đã bao giờ nghe về ma sói chưa? – Bà Bast hỏi.
Wendy đáp:
– Bọn cháu nghe rồi. Chúng là người, nhưng có thể biến thành sói vào lúc trăng tròn.
Bà Bast nói:
– Ma mèo cũng tương tự thế. Chỉ có khác là họ hoá thành mèo. Những con mèo hoang khổng lồ, và đêm nào họ cũng biến thành mèo, bất kể trăng tròn hay méo.
– Nhưng ma sói chỉ là tưởng tượng.
Tina thở phì phò, phản bác.
– Ta không rõ về ma sói.
Người đàn bà già nói.
– Nhưng ma mèo là có thật.
Bà ta thò đầu ra khỏi cửa hàng và nhìn quanh rồi dường như tỏ vẻ hài lòng vì không có ai nghe trộm cả. Bà Bast tiếp tục nói:
– Ngay đây, ở Shadyside này. Chúng lảng vảng trong rừng của phố Fear.
Wendy nhìn Tinạ Cả hai đều mỉm cười. Chúng thích những câu chuyện kể về phố Fear. Người ta đồn về những quái vật bò lổm ngổm trên phố Fear. Nhưng Wendy đã nhiều lần nhìn đến phố ấy. Và ngoại trừ một lần em bị sái chân do trượt ngã thì nơi ấy chẳng có gì làm em sợ. Nhưng dẫu sao thì em và Tina thích nghe những câu chuyện đồn đại về phố này. Bà Bast tiếp tục bằng giọng điệu bí hiểm của mình:
– Sau nửa đêm, ấy là thời khắc để ma mèo rên rỉ.
Wendy hỏi:
– Giống những con mèo hoang chứ gì?
Bà Bast lắc đầu:
– Không phải thế đâu. Cháu chớ nên lầm lẫm một ma mèo với một con mèo hoang bình thường. Ma mèo rất đáng sợ. Các giác quan của nó nhạy hơn nhiều. Nó có thể quan sát, săn và ngửi tốt hơn. Thậm chí sự thăng bằng của nó cũng tốt hơn con mèo bình thường.. Ma mèo là quái vật đẹp mê hồn, nhưng hung dữ.
– Con mèo Shalimar của cháu luôn nổi khùng khí cháu không cho nó ăn, Có lẽ nó là ma mèo!
Tina cười nói.
– Có lẽ chúng ta nên đưa Shalimar đến phố Fear.
Wendy đùa.
– Ha ha!
Bà Bast phá lên cười làm Wendy giật nẩy mình.
– Ma mèo sẽ tấn công Shalimar của cháu nếu nó bắt gặp. Ma mèo và mèo nhà là những kẻ thù không đội trời chung.
– Shalimar có khả năng tự vệ giỏi.
Tina tuyên bố
– Nó chẳng chống nổi ma mèo đâu. Chúng sống với bản năng hoang sơ nên rất mạnh. Cũng giống như mèo nhà, ma mèo có lãnh thổ riêng của nó. Nó sẽ thà chết để bảo vệ nhà của mình.
Bà Bast đáp.
– Tại sao chúng chỉ xuất hiện sau nửa đêm?
Wendy hỏi. Em không tin những gì bà Bast vừa nói, nhưng em thích những câu chuyện kể về mèo. Đặc biệt là truyện có liên quan đến phố Fear.
– Mèo là loài động vật chỉ hoạt động về ban đêm.
Bà Bast giải thích. Giọng bà ta hạ thấp đến mức chỉ còn tiếng thì thào.
– Nhưng về khuya mới là lúc ma mèo hoạt động. Rồi khi mặt trăng càng tròn, ma mèo càng man rợ hơn. Chẳng có ai có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra với lũ ma mèo ấy đâu.
– Nhưng nếu chúng quay lại lốt người vào ban ngày thì chúng có tư duy giống người bình thường không?
– Suốt cả tháng, có ít người hoá thành ma mèo.
Bà Bast nói.
– Nhưng khi trăng tròn, con người chẳng còn khả năng kiểm soát việc biến thành ma mèo nữa. Một khi ma mèo trải qua lần trăng tròn đầu tiên của mình thì nó có thể thay đổi hình dạng mãi mãi.
– Bà nói vậy là thế nào?
Wendy hỏi.
– Sau kỳ trăng tròn đầu tiên ấy, nội tạng của ma mèo bắt đầu chuyển đổi, thậm chí nó có thể biến thành người, kể cả vào ban ngày. Lúc ấy thì người và ma rất khó phân biệt.
Bà Bast đột nhiên im lặng. Wendy nghĩ câu chuyện đã chấm dứt. Em liếc nhìn Tina, Tina nhướng mắt. Chắc cô bé nghĩ bà Bast bị tâm thần. Nhưng bây giờ thì Wendy lại thích lá bùa ma mèo ấy hơn bao giờ hết.
– Câu chuyện thật là hay.
Em nói với bà Bast.
– Xin bà hãy bán cho cháu lá bùa kia đi. Đấy là vật trang sức hình mèo mà cháu hằng mong ước!
Em chìa tờ năm đô la ra.
Bà Bast cương quyết:
– Không! Ta không thể bán nó cho cháu. Việc làm đó là không đúng!
Wendy nhìn người đàn bà già. Bà ta có chuyện gì vậy?
– Đi thôi, Wendy.
Tina khẽ giục. Cô bé kéo tay áo của Wendy.
– Ta đi xem mèo nữa đi.
Nhưng Wendy không chịu từ bỏ ý định. Em muốn mua lá bùa ma mèo.
– Cháu xin bà, bà Bast ơi, hãy làm ơn.
Em lại nài nỉ. Nhưng trước lúc em mở miệng nói tiếp thì chú mèo trắng phóng ra khỏi quầy, chui qua rèm. Bà lão gọi:
– Samatha, quay lại đi!
Bà ta thả lá bùa ma mèo xuống, chạy vội đi tìm con mèo. Tina theo bà ra khỏi quầy. Tim Wendy như ngừng đập. Lá bùa xinh xắn đang nằm trên bàn, ngay trong tầm tay em.
Mình đã tìm thấy nó trong khay với giá bán năm đô la, Wendy thầm nhủ. Chẳng có lý do gì để mình không có nó. Ngoài ra, mình chẳng phải kẻ cắp, mình sẽ để tiền lại.
Wendy nghe bà Bast và Tina đi ra phía sau gian hàng. Bà Bast gọi:
– Samatha, về đi cưng.
Tay Wendy run rẩy đặt tờ năm đô la lên khaỵ Rồi em chộp nhanh chuỗi hạt quàng qua cổ. Em cài thật nhanh và giấu nó trong cổ áo sơ mi.
Em đã có nó! Em không thể tin được là mình đã có nó! Tim em đập thình thình trong lồng ngực. Em cảm nhận được cảm giác kỳ lạ nơi lá bùa chạm vào dạ Wendy gọi:
– Tina! Ta đi thôi!
Em muốn rời khỏi gian hàng trước khi bà Bast phát hiện ra chuỗi hạt không còn ở đấy. Nhưng mình không ăn cắp, em lại tự nhủ với mình.
Tina thò đầu vào gian hàng.
– Ta quay lại gian trưng bày đi!
Wendy nói. Tina lưỡng lự.
– Nhưng…
Wendy ngắt ngay lời bạn:
– Chẳng phải đã đến lúc gặp mẹ cậu rồi sao?
Tina nhìn đồng hồ:
– Ồ, cậu nói đúng đấy.
– Chúng cháu đi đây, thưa bà Bast.
Wendy gọi với lại. Em và Tina vội vã quay lại gian trưng bày chính.
Wendy đi vào căn phòng rộng đồi đúng lại vì kinh ngạc. Ngay khi em đặt chân vào phòng, em nghe một âm thanh kỳ dị. Em và Tina đứng lặng im.
Một tiếng gào thảng thốt ngập cả không gian. Wendy không nhúc nhích, toàn bộ cơ thể em căng cứng.
m thanh ấy lớn hơn và man rợ hơn.
Cơn rùng mình quét dọc sống lưng Wendỵ Em đưa tay bịt tai, em không thể chịu đựng nổi.
Đấy là âm thanh khủng khiếp nhất mà em đã từng nghe trong đời.
m thanh ma quái ấy lớn hơn. Lớn hơn. Wendy nhìn căn phòng, cố tìm xem âm thanh ấy xuất phát từ đâu. Lát sau, mồm em há hốc ra vì kinh ngạc.
Tiếng hú khủng khiếp ấy phát ra từ những con mèo bị nhốt trong lồng.
– Có chuyện gì với chúng vậy?
Wendy gào lớn.
Tina hét trả lời qua tiếng hú:
– Tớ không biết! Nhưng nó thật khủng khiếp. Ta ra khỏi đây đi!
Chúng chạy qua các bàn trưng bày, hai tay bịt chặt tai. Nhưng cả hai vẫn nghe tiếng hú gào man dại ấy. Chúng chạy vượt qua hết bàn này đến bàn kia. Khi Wendy chạy qua lồng nhốt Cyril, một bàn chân lông lá thò ra vồ lấy em.
Khi hai đứa ra đến lối ra vào, Wendy nghe tiếng gì đó kỳ lạ hơn. Im lặng. Tiếng hú gào chấm dứt. Tina và Wendy từ từ buông tay ra khỏi tai. Chúng nhìn nhau một lúc. Cuối cùng, Tina thốt lên:
– Chuyện này bí hiểm quá!
– Thực là bí hiểm.
Wendy đồng ý.
– Cái gì đã khiến lũ mèo gầm gừ thế? Em tự hỏi.
– Triển lãm ra sao hả con gái yêu?
Mẹ Wendy hỏi khi em bước vào bếp.
– Tuyệt vời lắm mẹ ạ.
Wendy nũng nịu. Em ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh bàn.
– Con thấy khoảng một trăm con mèo rất ưng ý để đưa về nhà.
– Con thì lúc nào cũng muốn đưa mèo về nhà.
Mẹ em âm yếm nói và mỉm cười rạng rỡ. Khi mẹ cúi xuống bếp, mái tóc màu vàng xổ xuống mặt mẹ.
– Tại sao chúng ta lại không thể nuôi một con mèo cơ chứ?
Wendy bắt đầu càu nhàu như thường lệ.
– Sao mẹ và bố lại không thích nó?
– Không phải bố mẹ không thích, Wendy à.
Mẹ em đáp.
– Bố mẹ chỉ không muốn nó vào nhà thôi, chỉ có thế.
– Nhưng nếu chúng ta để nó ở bên ngoài?
Wendy tiếp tục.
– Nó sẽ tìm lối vào.
Mẹ Wendy nói với vẻ chắc chắn.
– Đúng đấy.
Brad, anh trai Wendy nói lúc vừa bước qua cửa. Brad là học sinh trung học. Tóc anh màu đen, và gần đây anh để dài, buộc túm lại như cái đuôi gà. Brad nói tiếp:
– Mèo thì luôn ăn vụng. Con thích nuôi một con tatu hơn.
Anh lấy nửa ca sữa từ trong tủ lạnh ra uống sạch. Wendy buồn rầu nhìn anh mình. Wendy nhớ là Brad cũng đã rất yêu mèo như mình. Nhưng bây giờ anh ấy lại không thích. Wendy rất giận anh. Lần này thì em chẳng thể còn có đồng minh nào nữa rồi.
Tối hôm ấy, lúc soi gương, Wendy kéo chuỗi hạt có lá bùa ma mèo ra khỏi áo sơ mị Em vuốt ve tấm kim loại. Giá mà nó là mèo thật, em nghĩ. Giá mà mình có một con mèo.
Em thay đồ ngủ rồi lên giường. Em vuốt ve lá bùa lần nữa. Em hồi tưởng lại cơ man nào là mèo xinh đẹp em đã thấy hôm naỵ Nhưng chẳng bao giờ em có được một con.
Ít ra, mình có thể mơ về chúng, em nghĩ như thế lúc cơn buồn ngủ kéo đến.
Khuya ấy, đột nhiên Wendy thức giấc. Một luồng áng sáng chiếu qua cửa sổ. Em nhìn đồng hồ cạnh giường và biết còn một phút nữa mới đến nửa đêm.
Luồng ánh sáng gì vậy? Wendy ngồi dậy nhìn qua cửa sổ. Em có thể nhìn thấy mặt trăng đang nhô qua các cây sồi già trong khu vườn bên cạnh
Bí hiểm thật, em nghĩ. Trước đây, ánh trăng chưa bao giờ làm em thức giấc. Nó có luôn sáng như thế không nhỉ? Em lại nằm xuống giường. Khi cảm thấy có một điểm ấm ở trên ngực, em nhìn xuống. Lá bùa mèo dường như lấp lánh ngọn lửa màu xanh bên trong. Em giữa nó giữa những ngón tay, cố nhìn kỹ cái mày xanh lấp lánh ấy. Đầu ngón tay em như bị cái gì đó châm khi chạm phải lá bùa. Em nghĩ:
– Cái gì thế nhỉ?
Vết ngứa lan ra, từ ngón tay tới bàn tay rồi cả cánh taỵ Cơn ngứa ngáy kỳ lạ như thể bò suốt lưng và cả ngực, bò đến khắp cơ thể em. Em cảm thấy toàn thân nóng bức. Em thầm nhủ:
– Chắc mình sắp ốm rồi. Đúng đấy. Mình bị Ốm rồi.
Nhưng kiểu ốm này không giống những lần cảm cúm mà em mắc phải trước đó. Ngoài ra, Wendy không cảm thấy bị đau nhức. Chỉ đặc biệt là… Lúc đó, cái đầu móng tay của em bắt đầu đau.
– Sao nó lại bị đau nhỉ?
Em thầm hỏi.
Bây giờ, mười ngón tay của em giần giật. Móng tay em đau lắm. Run rẩy, em đưa tay lên gần mặt.
Trong ánh trăng, em nhìn thấy móng tay của mình rất dài, dài hơn thường lệ nhiều. Làm sao mà chúng lại mọc nhanh như thế chứ?
Tim Wendy bắt đầu đập dồn dập. Chuyện gì xảy ra với mình thế này?
Em đưa tay lại gần hơn. Nỗi kinh hoàng dâng lên đến cổ. Nó lớn đến nỗi suýt làm em ngạt thở.
Đầu mấy ngón tay của em không còn là móng nữa.
Chúng là những cái vuốt cong, nhọn và dài.
– Không!
Wendy thì thầm trong nỗi kinh hoàng. Wendy không thể không nhìn. Em thấy mấy chiếc vuốt mọc dài hơn. Ngón tay em bắt đầu rút lại – ngắn hơn và mập hơn. Bụng em thót lại lúc em đang nhìn đám lông màu vàng sẫm đang mọc trên mu bàn tay.
Em cố cử động mấy ngón tay, nhưng không thể. Chúng đã dính cứng vào nhau. Tay em trông hệt như những cái chân có vuốt.
Cả người em nhức nhối. Em nhìn xuống. Lông đang mọc khắp chân, tay, và cả ngực. Mọc khắp nơi!
Tai em cũng ngứa ngáy. Em đưa cánh tay lông lá lên chạm chúng. Chúng đang thay đổi hình dạng. Rồi, bằng cách nào đó, chúng di chuyển lên đỉnh đầu.
Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Wendy nghĩ. Em nhắm nghiền mắt bởi quá kinh hoàng khi chứng kiến những thay đổi khủng khiếp đang diễn ra trên cô thể mình.
Em cảm thấy khuôn mặt mình vặn vẹo khi mũi và miệng em dịch lại sát nhau hơn. Phía trong miệng bắt đầu khô khốc và kỳ lạ. Em đưa lưỡi sờ qua hàm răng. Bây giờ răng của em đã sắc lẻm và nhọn hoắt.
– Không!
Em gào lớn. Nhưng lần này âm thánh phát ra nghe như thể ông, ồng, ồng, ồng…
Tim Wendy đập mạnh đến nỗi em có thể nghe thấy. Em cố ngồi dậy. Độ thăng bằng của em cũng đã bị đổi. Em rơi khỏi giường, nhưng thay vì đập lưng xuống thì em lại đứng bằng chân – cả bốn chân!
Kinh hãi, Wendy nhảy đến bàn trang điểm và nhìn vào gương. Em chẳng thể nào tin nổi. Hẳn đây là giấc mơ.
Một con mèo đang tròn xoe mắt nhìn em.
Một con mèo vàng sẫm, có một ngôi sao trắng ở trên trán.
Wendy quay đầu, con mèo trong gương cũng quay đầu. Khi em đưa tay ra, nó cũng nhấc chân trước lên.
Không thể thế được! Wendy nghĩ! Không thể thế được.
Nhưng em biết đấy là sự thật.
Con mèo trong gương là Wendy.
Wendy là con mèo.
Con mèo có chấm trắng trên trán.
Lời của bà Bast vang trong đầu em. Ngôi sao trắng là dấu hiệu của ma mèo.
Tôi là một ma mèo! Wendy nghĩ thế.
Chuỗi hạt em đeo đã biến thành một cái vòng cổ bằng bạc vừa sít, còn lá bùa ma mèo bằng kim loại thì đeo lủng lẳng dưới cái vòng cổ ấy.
Mình bị mắc bẫy rồi! Wendy nghĩ. Mình phải làm gì bây giờ?
Tim em đập rất nhanh, em nghĩ chắc nó vỡ tung ra mất. Em cong lưng lại, con mèo trong gương cũng cong lưng. Em nhìn quanh, bối rối và hoảng sợ.
Và em nhìn thấy cửa sổ đang mở.
Đột nhiên Wendy cảm thấy như thể có bàn tay vô hình nào đó kéo em về phía cửa sổ.
Ra ngoài. Mình phải ra ngoài ngay.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!