Đêm Định Mệnh
Phần 23
Nhìn một màn ấy, trống ngực đập mạnh, thậm chí có chút lo lắng là Thành sẽ nổi giận với cô của mình, bởi vì theo như tôi biết với tính cách của mình anh rất ghét bị người khác khinh thường và đe dọa. Thế nhưng, hành động về sau của anh lại không hề như vậy, ngược lại anh còn từ tốn cúi người xuống nhặt hết những giấy tờ vương vãi dưới sàn đặt lên mặt bàn, sau đó nhàn nhã ngồi xuống dưới ghế sofa, mỉm cười nhưng không hề có chuyện gì, hỏi.
– Có chuyện gì thì cô cứ bình tĩnh nói với cháu, đâu nhất thiết là phải thế này. Mặc dù cháu bằng tuổi con trai cô, nhưng trí não của cháu không dừng lại ở mức độ 5 tuổi.
– Anh… Ý của anh là gì? Anh đừng có giở cái giọng mỉa mai ra với tôi.
– Cô lại nghĩ đi đâu rồi. Lời nói của cháu đều tự nhiên mà xuất phát, không mang theo hàm ý nào? Có chăng là tâm của cô lúc nào cũng ghét cay ghét đắng cháu, nên mới có suy nghĩ tiêu cực như vậy.
– Anh…
– Tuổi cô đã cao, tức giận nhiều cũng không phải là việc tốt gì đâu ạ.
Vừa nói, Thành vừa nhếch miệng cười, tỏ rõ thái độ hả hê, không nhụt chí. Cô của anh tức đến mức đỏ mặt, phải mất một lúc điều chỉnh cảm xúc với lại cất giọng nói.
– Chuyện về cái con người mẫu kia, mặc dù thông tin đã được bên truyền thông gỡ xuống nhưng anh cũng không được phép bỏ bê, giải quyết triệt để cho tôi.
– Về chuyện này, cháu đương nhiên sẽ xử lý.
– Còn nữa, bảo cô ta mở cuộc họp báo, đích thân xin lỗi nhân viên của tôi. Láo nháo, chỉ là một đứa xướng ca vô loài mà dám huênh hoang làm như mình là phượng hoàng, tôi không ra tay chắc nó còn muốn đè đầu cưỡi cổ người khác.
– Việc họp báo, cháu sẽ xem xét lại. Cô không cần phải hao tâm tổn sức nhúng tay vào việc này làm gì?
– Anh còn muốn bênh nó? Anh có biết nó đang làm ảnh hưởng đến Trường Hải thế nào không hả?
– Cháu không nói là bênh.
– Việc anh quan hệ bừa bãi bên ngoài thế nào tôi không quan tâm. Nhưng anh đừng có quên anh hiện đang đứng ở vị trí nào? Và việc anh cần làm là cái gì? Còn nếu anh không làm được, thì cứ nói thẳng một câu, tôi cho người đứng ra thay anh xử lý.
Tôi không rõ cuộc nói chuyện này bà ấy đang bênh vực lấy lại danh dự cho tôi hay là đang thừa nước thả câu để nói Thành, chỉ biết là khi bà ấy nói xong câu nói ấy, đôi mắt của anh đã liếc lên nhìn tôi mang theo tâm tư khó dò, làm tôi nhất thời có chột dạ. Tôi sợ anh hiểu lầm mình là người lẻo mép với chủ tịch nên bà ấy mới tức giận, sợ anh hiểu lầm là tôi đứng sau tất cả vụ này, sợ anh nghĩ là tôi đang diễn kịch.
Cứ thế, tôi không dám nhìn Thành, đôi mắt liếc sang hướng khác. Cũng may, ngay sau đó anh thu lại cái nhìn, đáp lại lời của chủ tịch.
– Cô cũng đã biết đó là người của cháu, thì cô hãy để cháu tự xử lý. Đương nhiên, cháu sẽ không bao giờ để cho nhân viên của cô chịu ấm ức nếu cô ta vô tội.
– Vậy bao giờ anh định cho tôi một câu trả lời thỏa đáng?
– Không vội. Bây giờ không có chuyện gì, cháu trở phòng làm việc tiếp. Nếu không chăm chỉ, đến lúc ấy cô đuổi cháu, cháu lại phải đi tha hương cầu thực ở bên ngoài thật.
Nói đến đây, Thành cũng đứng dậy chỉnh lại đồng hồ trên tay, ngừng một lúc mới lại hướng về phía tôi, nói.
– Cô Khánh, lát nữa mang hợp đồng của công ty Hồng Toàn vào phòng tôi. Còn nữa, tối nay đề nghị cô tăng ca làm nốt công việc. Tôi có rất nhiều việc cho cô làm đấy.
Để lại một lời nói như ra lệnh, Thành cũng chẳng buồn nhìn xem thái độ của cô anh thế nào liền dứt khoát rời đi. Khi cánh cửa đóng lại, lúc này bà ấy cũng nhìn tôi rồi nói tiếp.
– Nó đã gọi cô như thế thì quay về làm việc đi. Uỷ khuất còn lại, tôi sẽ đòi cho cô.
– Tôi… cảm ơn chủ tịch. Có điều, tôi vẫn có chuyện muốn nói.
– Còn chuyện gì nữa?
– Về việc của mẹ tôi. Số tiền bà ấy vay của chủ tịch, có thể cho tôi… khất nợ được không?
– Chuyện đó chưa cần nói vội. Thêm nữa số tiền cũng không hẳn là lớn, nên không cần quá để tâm. Còn nếu cô thật lòng muốn trả, cô có thể trả bằng cái khác. Tôi đương nhiên sẽ không bao giờ làm khó cho cô.
Tôi biết cái khác ở đây trong miệng của bà ấy là gì, nên cũng không nói nhiều hơn nữa, chỉ có thể đáp lại một từ vâng ạ rồi rời đi ra ngoài. Mặc dù cảm xúc đã cố gắng điều chỉnh, nhưng tận sâu đáy lòng, những thứ đó khiến cho tôi thật sự khó chịu, bức bối, chỉ muốn gào thét bùng nổ hết tất cả.
Trở về văn phòng, tôi chán nản ngồi thất thần như người mất hồn, đầu óc không tập trung được gì cả. Mấy người đồng nghiệp nhìn thấy tôi như vậy cũng an ủi ít lời, có người còn hỏi tôi.
– Sáng nay tôi gặp chủ tịch thấy bà ấy tức giận lắm, không khác gì cái việc bà ấy bị người khác cướp hợp đồng. Cô vào trong đó gặp bà ấy thế nào? Không bị làm sao chứ?
– Cũng có một chút.
– Haizz. Kể ra vào địa vị của ai cũng sẽ tức giận như vậy thôi. Đùng một cái tập đoàn dính vào chuyện thị phi, ai mà bình tĩnh cho được cơ chứ? Nếu là tôi, tôi cũng sẽ tung hê mọi chuyện lên, xem cuối cùng ai mới là người đẹp mặt.
Tôi không đáp lời, một người đồng nghiệp khác cũng cất giọng bất mãn theo.
– Không hiểu sếp mình thế nào mà lại dây vào cái con người mẫu ấy, chẳng được cái nết gì. Hễ cứ thấy ai gần sếp một tý là nó nổi cơn điên, chẳng cần biết là liên quan đến việc công hay việc tư, sẵn sàng chơi xấu người khác.
– Cô cũng bị rồi à?
– Đã từng, nhưng tôi không có giống như cô. Ngày đó tôi cũng mới được điều lên văn phòng thư ký, chân ướt chân ráo không biết gì, cô ta gọi điện đến văn phòng, tôi nhấc máy nghe. Chuyện cũng chỉ có vậy thôi, thế mà ngày hôm sau cô ta đến tận Trường Hải tìm tôi.
– Rồi sao nữa?
– Cảnh cáo, yêu cầu tôi tránh xa sếp, nếu không sẽ tung hê lên mạng. Qủa thật ngày đó tôi cũng sợ, thêm nữa sếp đối với tôi cũng là nửa mắt không nhìn, cho nên vài ngày sau cô ta cũng buông tha cho tôi, không đe dọa nữa.
– Mấy người thấy anh ta đối xử với tôi khác mấy người sao? Anh ta đối với tôi cũng là nửa mắt không nhìn?
– Nói ra cô đừng giận. Nhưng từ ngày cô lên đây, tính tình sếp có vẻ thay đổi ít nhiều. Như ngày trước, sếp chẳng bao giờ đưa nhân viên nữ đi công tác cùng hay là đi gặp đối tác cùng, mọi chuyện đều là do luật sư Tiến dàn xếp. Bây giờ, có vẻ anh ta nhàn hơn rồi.
– Tôi cũng chỉ là nhận lệnh của chủ tịch. Bà ấy bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm như thế.
Nghe tôi nói đến đây, mọi người trong phòng đều nhìn nhau với ánh mắt có gì đó ngượng ngùng, biết là đã nói những lời không nên nói nên ngay sau đấy chẳng ai động chạm đến việc này nữa. Họ cười trừ rồi hỏi qua loa thêm vài câu rồi ai trở về chỗ đó, lao đầu vào làm việc. Về phần tôi, tôi cảm thấy mình cư xử như thế cũng không đúng, có điều tâm trạng không vui lấn át hết cảm xúc rồi, thành ra tôi cũng mặc kệ, chẳng muốn giải thích gì nữa.
Thế rồi nguyên cả một ngày ấy, tôi gần như không làm được việc gì, điện thoại mặc dù vẫn nhảy lên những tin nhắn chửi bới nhưng tàn suất đã ít hơn. Đến khoảng 5 giờ chiều, chị tổ trưởng nhắc nhở, tôi mới sực nhớ ra mình còn chưa mang tài liệu vào phòng cho Thành.
Văn phòng Tổng giám đốc cách văn phòng thư ký một khoảng, đứng trước cánh cửa đóng im lìm, tôi lưỡng lự rất lâu cũng đưa tay lên gõ cửa ba cái, đến khi người bên trong cất giọng mới đẩy cửa đi vào.
Lúc này, Thành đang ngồi ở bàn làm việc bận rộn với một đống giấy tờ ngổn ngang, tay thì cầm điện thoại nói chuyện. Anh chẳng liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, ngữ điệu vẫn thoát ra đều đều.
– Chú Mão, chú cũng biết Hoàng Minh là một tập đoàn rất có tiềm năng, không phải sao? Hiện tại cổ phiếu của họ đang là miếng mồi ngon, nếu chú giúp cháu thuyết phục những lão già kia bán lại cho cháu, cháu đương nhiên sẽ không bao giờ để cho chú thiệt thòi.
– (…)
– Về chuyện này, cháu tin là chú có đường đi nước bước của mình rồi. Chúng ta cũng không phải là làm điều gì phạm pháp. Chỉ là thừa nước đục thả câu mà thôi. Cháu đã ngắm nó từ lâu, nhưng bây giờ mới chờ được đến cơ hội này.
– ( … )
– Cháu biết chú có giao tình với bà già, nhưng chú nghĩ thử xem, tre già thì măng mọc. Bà cô nhà cháu nhờ trời thì cũng ngồi được 20 năm nữa, nhưng đổi lại là cháu thì có thể là 50-60 năm. Chú thử nghĩ xem, cái nào lợi hơn đây.
Nói đến đây, khóe miệng của Thành kéo lên một nụ cười như có như không, vừa như là hả hê, cũng vừa như là cười khinh bỉ. Anh không hề ngần ngại sự có mặt của tôi ở đây vẫn yên lặng nói chuyện, tựa như việc anh chắc chắn một điều là có cho tiền tôi cũng không dám ho he lấy một lời ra vậy. Chẳng nhẽ, anh lại tự tin đến mức như vậy sao? Tự tin đến mức tin rằng tôi sẽ không bao giờ phản bội anh.
Nghĩ đến điều ấy, tôi càng nhìn anh lâu hơn. Rồi chờ cho đến khi anh cúp máy, vì muốn chạy nhanh ra khỏi cái bầu không khí ngột ngạt này nên tôi liền đặt tệp tài liệu lên bàn, cất giọng nói.
– Đây là tài liệu mà anh cần. Tôi sẽ sắp xếp cũng như là hoàn chỉnh lại tất cả các điều khoản hợp đồng, anh xem nếu thấy chỗ nào chưa ổn có thể bảo lại, tôi sẽ sửa.
– Em gấp gáp như vậy làm cái gì? Tôi muốn xem cũng cần phải có thời gian?
– Nếu vậy anh cứ từ từ xem qua. Bây giờ không còn việc gì, tôi xin phép đi trước.
Thấy tôi nói vậy, Thành à lên một tiếng, anh ngả người lười biếng dựa lưng vào chiếc ghế xoay đắt tiền của mình, nhìn tôi.
– Em đây thái độ là ý gì? Giận dỗi? Vùng vằng?
– Tôi cảm thấy thái độ của mình không có gì gây hiểu lầm cả? Nếu có, thì cũng chỉ là một mình anh nghĩ như vậy.
– Tức tối vì tôi không lấy lại công bằng cho em, hay là tôi không tin em?
– Việc tôi không làm đương nhiên tôi sẽ không bao giờ nhận. Còn việc anh có tin tôi hay không, nó cũng không có ảnh hưởng đến tôi. Tâm trạng tôi đâu nhất thiết là phải phụ thuộc vào anh.
– Miệng em nói không quan tâm nhưng em nhìn lại mình bây giờ xem, có khác gì phụ nữ đến tiền mãn kinh không?
– Anh…
Tôi không hiểu rõ ý tứ của Thành đối với mình là gì, tôi cũng thừa nhận là mình bị anh ảnh hưởng, có lúc vui buồn lẫn lộn, nhưng không có nghĩa vì như thế mà anh có quyền chơi đùa tôi như một con rối. Điều duy nhất tôi muốn lúc này và về sau là có một cuộc sống yên yên ổn ổn, như thế đối với tôi đã là quá đủ rồi.
Nghĩ đến điều ấy, rồi lại nghĩ đến những lời chị Trâm đã dặn dò mình, tôi sau đó cũng lấy hết sự can đảm, hướng đến anh, nói.
– Tôi nghĩ những lời tôi nói với anh có thể anh đã quên, nhưng không sao, tôi có thể nhắc lại. Đó chính là tôi mong từ bây giờ về sau, anh có thể đừng tạo ra cho tôi bất kỳ hành động nào mờ ám, hay là gián tiếp mang cho tôi những rắc rối.
– Hành động mờ ám? Ý em nói là việc em lên giường với tôi?
– Anh có khả năng ngồi ở đây, thì anh thừa khả năng để hiểu được lời nói của một kẻ yếu thế như tôi.
Không thèm để ý đến cảm xúc của tôi, Thành khẽ cười, anh đẩy ghế đứng dậy rồi vòng qua phía sau tôi, ôm lấy vai tôi đi về gần phía cửa lớn. Lúc này, thủ đô đang ngả về chiều, ánh tịch dương đổ xuống mọi ngóc ngách tạo lên một bức tranh tuyệt đẹp. Tôi ngẩn người trước phong cảnh ấy, còn anh thì nghiêng đầu xuống gần phía vành tai của tôi, nói.
– Em có biết ngoài kia, có bao nhiêu tài sản thuộc quyền sở hữu của Trường Hải không? Từ bất động sản, cho đến ngành công nghiệp – điện tử, xe hơi. Không bao lâu nữa, nó đều sẽ thuộc về tôi.
– Anh nói với tôi những lời này để làm cái gì?
– Phụ nữ chẳng phải là thích tiền nhất sao? Em đi theo bà già ấy cũng vì tiền. Tôi đây cũng có thể cho em tiền, đều giống như nhau cả.
– Anh nói đúng. Tôi cần tiền, nhưng đồng tiền tôi làm ra đều là do công sức của tôi, không ăn trộm ăn cướp.
– Ngủ với tôi em cũng phải vận động. Em cũng có thể coi đó là một công việc. Về tiền bạc, phạm vi này tôi để em quyết định. Em muốn bao nhiêu cứ nói, tôi sẽ đáp ứng em.
Càng nghe những lời nói của Thành, tôi càng tức tối, không nhịn được mà quát vào mặt anh.
– Tốt nhất anh ném ngay cái bộ mặt ấy của anh đi. Anh thiếu đàn bà, anh ra ngoài hét một câu là người ta sẽ theo anh như ngả rạ, từ hoa hậu đến người mẫu đều không thiếu. Anh đừng làm khó tôi.
– Tôi đây quả thật không thiếu đàn bà, nhưng tôi lại chỉ muốn ngủ với em. Em không đồng ý là việc của em, chỉ cần tôi muốn là được.
– Tôi không muốn cùng với anh lén lút. Anh có tiền có quyền, anh không sợ gì cả, nhưng tôi thì khác. Tôi có cuộc sống của tôi, có bạn bè, có người thân. Tôi không muốn mình ra ngoài đường lúc nào cũng phải giấu mặt vì mang tiếng là người cướp người yêu, cướp chồng người khác.
– Lén lút có gì mà không tốt. Tôi đây lại cảm thấy, càng lén lút thì càng tạo cảm giác kích thích, hưng phấn nhiều hơn. Em ngượng ngùng cái gì.
Nãy giờ nói rất nhiều nhưng vẫn bị Thành làm ngơ, phớt lờ, tôi tức đến nghẹn họng, quyết định không nói gì nữa. Cũng may, người đàn ông này không có làm khó gì tôi nhiều, chỉ đưa tay lên chỉnh lại giúp tôi mấy sợi tóc rối lòa xòa, sau đó nói.
– Gần đây tôi bận rất nhiều việc nên không qua được chỗ của em. Tôi nhắc em biết để em không cần phải đợi cửa.
– Anh không nói thì bản thân tôi cũng không có chào đón anh.
– Em đúng là cô bé cứng đầu. Trước giờ tôi chưa bao giờ gặp người nào giống như em đâu đấy.
Vừa nói, bàn tay của Thành bắt đầu lần mò cởi chiếc cúc áo của tôi xuống. Tôi giật mình giữ chặt lấy tay anh, không nhịn được mà phát cáu.
– Anh làm cái gì đấy?
– Làm việc cần làm. Tôi chợt nhớ ra sau buổi tối hôm ở nhà em, tôi với em cũng chưa có làm lại.
– Đây là phòng làm việc, anh đừng có mà làm bừa.
– Em không cần phải sợ, đây là phòng làm việc của tôi, có cho tiền cũng không ai dám đến đây phá đám, quấy rối. Với cả, em cũng có thể rên to hơn. Tôi thích nghe tiếng rên của em.
Uất ức cùng với tủi nhục vì bị Thành coi như một công cụ phát tiết, tôi không suy nghĩ liền mỉa mai anh.
– Vợ anh vẫn còn đang nằm viện không biết sống chết thế nào, anh thì ở đây tìm cách kéo phụ nữ lên giường. Tôi thấy chị ta đúng là quá đáng thương.
Qủa nhiên, sau câu nói ấy của tôi, động tác ngả ngớn của Thành cũng dừng lại, tuy nhiên tay vẫn không hề buông khỏi người tôi. Ngược lại, anh lại đưa chúng lên gần cánh môi tôi, miết nhẹ một cái, từ từ cất giọng kiềm chế cơn giận dữ.
– Em đừng tưởng tôi ngoại lệ em trong công việc và đời tư thì em muốn nói cái gì cũng được. Em có tin, bây giờ tôi có thể đẩy em vào tù một lần nữa không?
– Anh đừng có mà vô lý. Tôi không phải là người đ.âm vào vợ anh, tôi không có tội.
– Chỉ cần tôi muốn em có tội, thì em nhất định sẽ có tội. Đến lúc ấy, em đừng có mong ai cứu được em. Em trốn ở đâu, tôi sẽ túm cổ em lôi lại ở đó.
Nghe những lời này của Thành, tôi biết là anh không hề nói đùa nên đành im lặng, thậm chí đến việc thở mạnh cũng không dám. Một phần là vì tôi sợ anh nổi giận, một phần nữa tôi biết, với mối quan hệ hiện tại của mình, việc anh đẩy tôi vào đó là chuyện không hề khó khăn gì cả. Thứ nhất là vì tôi với Hương có khuôn mặt giống nhau, khó mà phân biệt được. Thứ 2 là bây giờ chị ta ở phương trời nào công an cũng tìm không ra, nguy cơ đến với tôi càng lớn hơn. Mặc dù hiện tại mọi thứ liên quan đến việc đó đã được giàn xếp ổn thỏa, nhưng không có nghĩa là dừng lại hẳn.
Không thấy tôi nói gì, Thành lúc này cũng buông tay khỏi người tôi trở về bàn làm việc để duyệt nốt số giấy tờ, cũng không quên nhắc nhở.
– Tối nay tôi có một buổi tiệc, em chuẩn bị rồi đi cùng với tôi. Đồ của em tôi đặt rồi, để ở chiếc hộp kia.
Tôi biết mình hôm nay nhất định phải đi rồi nên không dám cãi lại một lời nào, nên sau khi ngồi chờ anh duyệt xong hết giấy tờ, bản thân cũng mới đứng dậy mang quần áo đi thay và trang điểm lại.
Bữa cơm tối nay do Thành mời mấy lãnh đạo Trung Ương dùng bữa, có lẽ là lại cùng nhau ngồi lại để bàn bạc về dự định phát triển cá nhân gì đó. Nói thật, việc nhân viên được đi ăn cùng với Tổng giám đốc, được gặp những người có địa vị trong xã hội là một điều mà bất kì nhân viên nào cũng ước ao bản thân sẽ có được một lần trong đời. Chỉ có điều tôi lại là người khác hẳn với tất cả. Tôi không vui vẻ, tôi cũng không thoải mái, thậm chí tôi còn ước anh coi mình giống như một người bù nhìn, ghét cay ghét đắng cũng được. Bởi vì nếu không tỏ ra nhiệt tình thì đối phương sẽ nghĩ mình không có trách nhiệm, còn nếu tỏ ra quá nhiệt tình thì lại trở thành tiêu điểm trêu đùa cho người khác.
Cứ thế, xuyên suốt bữa ăn, bọn họ đều rôm rả với nhau bằng những câu chuyện tếu, và những chén rượu đầy. Qua qua quay lại một vòng, trong lúc tôi vẫn đang chìm trong suy nghĩ, bản thân bỗng nhiên chợt nghe thấy một người đàn ông trung niên hướng đến mình hỏi.
– Ly này tôi muốn uống với người đẹp nhất tối nay, không biết có được không?
Nghe những lời nói này, tôi bất giác giật mình, hoàn toàn khôi phục thần trí. Đối với tôi, mấy ly rượu không phải chuyện khó khăn, bởi vì tửu lượng của tôi không phải là không có. Tôi chỉ sợ mình uống rồi những người này lại nói những câu bông đùa khó lọt tai, lúc ấy dù khó chịu vẫn phải câm nín mà nhẫn xuống.
Vừa nghĩ đến đấy, quả nhiên có người nhìn tôi đầy ẩn ý một cái, sau đó nói ngay với người đàn ông trung niên.
– Cái ông Lương này buồn cười quá. Nhìn qua cũng biết cô Khánh đây là người của ai rồi, ông có muốn uống thì cũng phải nhìn sang xem cậu Thành đây có vui vẻ không chứ?
Nghe câu này, người xung quanh tỏ ra hưng phấn, lần nữa lại quay sang tôi trêu đùa. Tuy nhiên, khác với những lần trước, lần này Thành lại ra mặt nói giúp cho tôi, mặc dù lời nói được cho là cẩn thận và giữ khoảng cách, thế nhưng đối với những đám người cố tình không muốn hiểu này, nó cũng chỉ là một lời vô nghĩa mà thôi.
Cứ thế, bữa tiệc kéo dài đến hơn 10 giờ, Thành bảo lái xe đưa tôi về trước, còn bản thân thì tiếp tục cùng với bọn họ đi hát hò, tiếp tục bàn chuyện. Tôi không hỏi, tuy nhiên anh trước khi tôi lên xe, anh vẫn mặt dày ném cho tôi một câu.
– Tôi có thèm khát thì cũng sẽ quay về tìm em, em không cần phải xị mặt ra với tôi.
– Anh…
– Nói để em biết, gần đây tôi cũng chưa từng chạm qua người đàn bà nào.
Nói xong, anh cũng không thèm coi biểu cảm của tôi như thế nào, vẫy tay ám chỉ cho lái xe đưa tôi về. Cũng may, người lái xe này khá là hiểu chuyện, mặc dù có nghe được cuộc đối thoại nhưng vẫn tỏ ra không biết cái gì, ít nhiều cũng làm cho tôi không hề cảm thấy khó xử.
Về đến nhà đồng hồ đã điểm 11 giờ. Chị Trâm mang sang cho tôi một tô bún bò lớn, ngửi thấy người tôi toàn mùi rượu đôi lông mày liền cau lại, không vui hỏi.
– Lại uống rượu? Ngày nào mày cũng thế này à?
– Công việc mà chị. Em dù sao cũng chỉ là nhân viên quèn, sếp chỉ tay thế nào thì phải nghe theo thôi, làm sao mà cãi được hả chị.
– Tao cảm thấy mày sống thế này còn khổ sở hơn trước kia ấy. Làm công việc lắm tiền thì sao chứ, tự dưng toàn bị kéo vào mấy cái chuyện không đâu.
– Trước kia em cũng có khá khẩm gì hơn đâu. Chẳng qua sang đây, cấp độ khó nâng lên một chút thôi. Chị cũng biết thành phố này bạc bẽo thế nào mà, muốn tồn tại, đôi khi mình phải đánh đổi nhiều thứ. Còn nếu không, thì sẽ cứ bị chìm dưới đáy của xã hội, muốn ngoi lên cũng khó.
Tôi cười buồn nhìn chị Trâm, chị ấy thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi an ủi.
– Tao biết việc tao ngăn mày đừng tiếp tục với lão kia, trong lòng mày ít nhiều sẽ cảm thấy không vui. Nhưng mày phải nên hiểu, mày với lão ấy ở hai thế giới khác nhau Khánh ạ.
– Em không giận chị. Nếu có giận, cũng là em tự giận bản thân của mình không đủ bản lĩnh nên mới bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn đó.
– Tao vẫn hi vọng mày nên duyên với ông Bảo. Tính cách của ông ấy nhã nhặn, đối với mày thật lòng muốn che chở, so với mày xứng đôi vừa lứa. Vợ chồng mà, ngàng hàng nhau vẫn dễ sống hơn rất nhiều, không phải lo được lo mất.
– Hiện tại em chưa tính đến. Nhưng em hứa với chị, khi nào sẵn sàng muốn bắt đầu mối quan hệ mới, em sẽ báo với chị đầu tiên.
– Được rồi, đừng nghĩ chuyện không vui nữa. Cố gắng làm lụng rồi mua lấy một căn hộ, không phải đi thuê đi mướn, rồi sau muốn tính gì thì tính.
– Em biết rồi. Chị cũng vậy.
Chị Trâm gật đầu, nói thêm vài câu với tôi rồi cũng quay người đi về, phút chốc căn phòng trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, nghe thấy rõ cả tiếng thở dài. Tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại trằn trọc không sao ngủ được, đến nửa đêm bản thân đành chán nản ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, nhốt mình trong bóng tối, khuôn mặt nặng nề nhiều suy tư.
Đêm nay, tôi lại để mình trượt dài trong những cảm xúc không đáng có…
Đêm nay… với tôi lại là một đêm rất dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!