Đêm Định Mệnh
Phần 31
Khó khăn lắm mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tôi rời mắt, xoay người đi vào trung tâm thương mại một lần nữa để tránh phải giáp mặt với vợ chồng anh. Thế nhưng, tôi lại không thể nào ngờ được trong lúc tôi đang ngẩn người nhìn hàng quần áo treo trên giá, thì Thành lại xuất hiện ở bên cạnh tôi, hai tay xỏ túi quần một cách nhàn nhã, rồi nói.
– Những bộ này đều không hợp với em. Vừa già, vừa xấu.
Tôi không để tâm đến lời nói của Thành, tay vẫn vươn ra chọn lấy một chiếc váy hoa, cũng hời hợt đáp với vẻ lạnh nhạt.
– Tôi mặc thế nào cũng là quyền của tôi. Chỉ cần tôi thấy hợp là được.
– Em đúng là cứng đầu.
– Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây.
– Thích đống váy này thì lấy hết đi, tôi thanh toán cho em. Nhưng mà tôi nói trước, em đừng có mặc nó trước mặt tôi. Mà tốt nhất ở bên cạnh tôi, em không mặc gì vẫn là đẹp nhất.
Tôi không biết được khi nói ra những lời này anh có suy nghĩ gì hay không, nhưng mà tôi nghe xong thì thấy bản thân mình trong mắt anh chẳng khác gì một thứ rẻ tiền vậy. Mà đã là thứ rẻ tiền, thì làm gì được người khác trân trọng, nâng niu.
Càng nghĩ, tôi bắt đầu cảm thấy chính mình không thở nổi, muốn lên tiếng nhưng cổ họng tắc nghẽn. Thành thản nhiên rút ví đưa cho tôi một tấm thẻ, tôi liếc mắt nhìn xuống, cảm xúc bây giờ trong nháy mắt cũng vỡ òa.
– Phạm Vũ Thành, nếu anh cảm thấy đùa giỡn với tôi như vậy là vui vẻ, thì anh có thể tìm được đầy những người khác ở ngoài kia, hà cớ gì cứ phải dây dưa với tôi để tôi cả ngày chỉ biết ảo tưởng. Tôi biết tôi não ngắn, tôi biết tôi là người không có tiền đồ, nhưng không có nghĩa vì như thế mà anh thích chà đạp tôi thế nào thì chà đạp. Anh quá đáng lắm rồi đấy.
Nói đến đây, nước mắt tôi đã rơi đẫm lệ đầy mặt, hai tay dơ lên che mắt. Thì ra, đau đớn nhất không phải là ngày tôi phát hiện Quang phản bội tôi, không phải là ngày nhà tôi bị mất hết mọi thứ, mà chính là cảm giác này. Yêu một người không cùng tầng lớp, yêu một người toàn thân sáng rọi ánh hào quang, yêu một người quá xuất sắc, bên cạnh lúc nào cũng là đẫy rẫy những người thành đạt muốn lấy lòng. Đau quá, đau đến mức tim gan chồng chất vết xước, đau đến mức từng mạch máu trên người cũng muốn nổ tung để giải thoát.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, cho tôi biết được mình đứng ở vị trí nào trong lòng của anh, dù kết quả có ra sao thì bản thân cũng chấp nhận, vì ít nhất đó là những lời từ chính miệng anh nói ra. Tiếc là … anh chưa bao giờ có ý định phí thời gian vào những lời này.
Nước mắt không kiềm chế được mà lăn dài, tôi bụm lấy miệng định chạy ra ngoài nhưng lại bị Thành kéo vào trong phòng thay đồ. Anh nhíu mày nhìn tôi không vui, tay đưa lên lau đi những giọt nước mắt cho tôi, thở dài rồi nói với ngữ điệu không mấy vui vẻ.
– Em đúng là lắm nước mắt. Sao lúc nào em cũng khóc được thế.
– Anh đừng có chạm vào tôi.
– Em làm giá cái gì? Trên người em có chỗ nào tôi chưa sờ qua? Thậm chí nếu em muốn tôi có thể làm em luôn ở trong này đấy.
– Anh quá đáng nó vừa thôi. Anh không thấy phiền nhưng tôi thì thấy phiền. Tôi không muốn cuộc sống của mình đảo lộn vì anh, không muốn vợ anh lại kéo đến dằn mặt tôi.
– Vợ tôi? Em gặp cô ta rồi à? Là cô ta đến tìm em?
– Ai đến tìm ai anh không cần phải biết. Anh chỉ cần biết tôi bây giờ không muốn có sự liên quan nào đến anh nữa. Anh thiếu đàn bà thì anh đi tìm người khác đi, buông tha cho tôi.
– Được rồi. Nhìn em chẳng khác gì học sinh bị phạt mà uất ức. Chuyện nó cũng chẳng có gì to tát, em lại cố xé cho nó to ra. Tôi đây đâu phải lúc nào cũng đi dỗ dành em được.
– Anh biến tôi thành người thứ ba chen chân vào gia đình anh mà anh còn nói với tôi là chuyện bé à?
Càng nghe những lời Thành nói, tôi càng tức đến điên người, cảm xúc không kiềm chế được mà vung tay lên tát cho anh một cái thật mạnh. Cái tát ấy khiến cho Thành tức giận nhìn tôi, còn tôi thì run run giọng chửi tiếp.
– Rốt cuộc anh có biết thế nào là đạo đức của con người không hả? Anh không có đạo đức thì thôi đi, đừng kéo theo tôi mất đạo đức giống như anh. Rốt cuộc con người của anh có lương tâm không hả?
– Em…
– Phạm Vũ Thành, từ bây giờ làm phiền anh đừng dày vò cuộc sống của tôi nữa.
Nói xong những lời ấy, tôi không muốn nán lại thêm một giây nào nên xoay người đi ra ngoài, bước chân cũng bước thật nhanh như chạy trốn, chỉ sợ dừng lại một chút sẽ bị anh tóm lấy giáo huấn một trận.
Ra đến bên ngoài, trống ngực tôi đập thình thịch, còn chưa kịp ổn định thì lại nhận được điện thoại của bệnh viện nói tôi phải đến bệnh viện gấp, bởi vì mẹ của tôi đang cấp cứu vì bị đột quỵ lần nữa.
Vội vàng bắt taxi đến bệnh viện, nhìn thấy ở cửa phòng còn có công an, lúc này tôi cũng mới ngỡ ngàng ra được mọi chuyện. Hóa ra Hương chạy về nhà trọ tìm mẹ tôi để lấy tiền, xong công an ập vào bắt chị ta sau bao ngày tìm kiếm. Bà vì không chịu được cú sốc nên gào thét chửi bới, kích động quá mức dẫn đến đột quỵ, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Tình hình lần này nặng hơn lần nước, mặc dù đã qua cơn nguy kịch nhưng bà phải nằm liệt một chỗ, miệng cũng không nói được nữa.
Chị gái thì vào t,ù, mẹ ruột thì trở thành người thực vật, tôi dù có hận đến mấy cũng không nỡ bỏ mặc bà lại một mình nên đành xin nghỉ để ở lại bệnh viện thăm bà. Bác sĩ nói tình hình của mẹ tôi khá là yếu, cho nên tốt nhất không nên để bà kích động, bởi vì như vậy rất dễ tái phát lại kéo theo nhiều nguy hiểm. Có điều mẹ tôi không giống như người khác, khi tỉnh lại bà nhìn thấy tôi, đôi mắt đã trợn ngược lên, miệng ú ớ giống như vừa căm phẫn vừa tức giận.
Nhìn bà như thế, tôi đành nuốt đau đớn đi lại bên giường bà, sau đó nói với bà.
– Mẹ nghỉ ngơi đi, chị ta hiện tại không sao. Ngày mai con rảnh, con sẽ vào đó thăm chị ta, sẽ tiếp tế mọi thứ. Còn cứu chị ta ra khỏi đó, con không đủ khả năng mẹ ạ.
Mẹ tôi mếu máo, nước mắt lại trào ra, bà nằm vật xuống giường quay đi sang bên khác, không liếc nhìn tôi nữa.
Đến chiều, chị Trâm biết chuyện nên rẽ qua. Thấy mẹ tôi vẫn đối xử với tôi không khác gì kẻ thù, mặc dù tức nhưng chị ấy vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ.
– Tao nghĩ sau khi ra viện mày nên thuê lấy một người đến chăm bà ấy, còn mày tránh đi được lúc nào thì tránh. Chứ mẹ mày thế này, bà ấy nhìn thấy mày còn nổi điên hơn ấy.
– Chị quen biết nhiều, chị tìm giúp em một người. Nhưng mà phải có tâm, phải thật cẩn thận ạ.
– Được rồi, yên tâm. Tao chỉ sợ mẹ mày hành người ta thôi chứ chẳng ai đi hành mẹ mày được đâu.
Có sự giúp đỡ của chị Trâm, sau khi mẹ tôi ra viện cũng có người đến chăm sóc bà, tôi vì thế mà cũng đi làm trở lại. Khoảng thời gian này, nghe bộ phận thư ký nói Thành sắc mặc không được tốt, luôn luôn cáu kỉnh với mọi người, thậm chí hôm qua còn làm ầm một trận với chủ tịch về dự án gì đó không được duyệt qua, khiến cho mọi người trong Trường Hải ai nấy đều một phen hết hồn vì sợ mình sẽ bị sa thải.
Thú thật, nghe xong tôi cũng thắc mắc lắm, định hỏi thêm nhưng nghĩ lại bản thân bây giờ đã quyết là không được phép có quan hệ gì với anh nữa nên đành nhịn xuống, không cho ý kiến nào. Chỉ là tôi không ngờ được, khi biết tôi đi làm lại, anh lại dùng danh nghĩa công việc gọi tôi vào phòng, không nói không rằng gì đến cuộc nói chuyện ngày hôm trước của chúng tôi, trực tiếp ép buộc tôi trong khi tôi vùng vẫy không chịu. Thậm chí khi xong việc, anh nhàn nhã mặc quần áo lại, rồi ném cho tôi một câu.
– Trong cái mối quan hệ này, em muốn kết thúc cũng cần phải có sự đồng ý của tôi. Khi tôi chưa đồng ý thì mọi lý lẽ của em đều không có giá trị.
– Tôi không phải là con rối của anh.
Tôi uất ức hét vào mặt Thành, nhưng cũng không dám đánh anh giống như hôm nọ nên chỉ có thể ôm hận quay người ra ngoài. Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ mình không thể cứ mãi yếu đuối được nữa, nếu không được duyệt nghỉ ở Trường Hải, thì xin chủ tịch điều tôi xuống bộ phận khác cũng được. Miễn là cách xa anh, miễn là không ở trong tầm nhìn của anh, tôi chắc chắn sớm muộn mình cũng có thể chạy trốn được khỏi người đàn ông này.
Thế nhưng, tôi còn chưa kịp làm gì thì ngày hôm sau đi thăm mẹ, lại phát hiện vợ của anh tìm đến chúng tôi. Nhìn thấy tôi đi vào, cô ta nửa cười nửa không nhìn chăm chú về phía tôi, bộ dạng hách dịch hơn cả chủ nhà.
Tôi quá bất ngờ, sững sờ đứng nhìn cô ta, quên cả đặt đồ đạc trên tay xuống. Còn cô ta thì chậm rãi đứng dậy, không có chút ngượng ngập của một vị khách, ung dung bước về căn phòng của mẹ tôi, vừa đi vừa nói.
– Về thì tốt rồi, tôi đã đợi cô hai tiếng rồi đấy, rất có thành ý phải không?
Nói xong, cô ta cũng đứng dậy đi về phía phòng của mẹ tôi. Tôi giật bắn, không kịp đi dép vội lao đến ngăn cô ta lại.
– Có chuyện gì chúng ta hãy nói ở phòng khách.
– Chuyện này tôi phải nói trước mặt mẹ cô và cô mới được.
Nói xong, cô ta dùng lực đẩy tôi ra, thuận lợi đi vào trong phòng. Mẹ tôi lúc này đã tỉnh, bà không hề biết cô ta là ai, còn cô ta thì khẽ cười, vẫn nói với cái giọng nhẹ nhàng như ngày đầu nói chuyện với tôi vậy.
– Tôi nghe nói bà vừa ra viện, sức khỏe đã khỏe hơn rồi chứ?
Mẹ tôi càng tròn mắt nhìn, cô ta lại nói tiếp.
– Tôi là vợ của sếp của con gái bà, chắc là bà không biết tôi đâu, nhưng tôi thì lại biết rất rõ về gia đình nhà bà ấy ạ.
Tôi lo lắng nhìn sắc mặt mẹ, chỉ sợ bà không chịu nổi đòn đả kích công khai của người phụ nữ này, nên đành lạnh giọng nói với cô ta.
– Cô có chuyện gì muốn nói thì chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện. Mẹ tôi không được khỏe, cô đừng làm phiền bà.
Nói xong, tôi giơ tay kéo cô ta nhưng ngay lập tức bị cô ta hất mạnh ra, khóe miệng cười nhếch, đôi mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
– Cô không cần khẩn trương như thế, biết đâu những lời tôi sắp nói sau đây lại rất có lợi đối với cô thì sao? Cô Khánh, tôi cũng không dông dài với cô làm gì, thôi thì hôm nay ở đây nói chuyện lại một lần nữa vậy. Đây là sổ đỏ của một căn hộ chung cư rộng khoảng 100 m2, đủ để cho hai mẹ con cô sống với nhau về già đến sau này, không phải đi thuê đi mướn. Chồng tôi là một người luôn thích sự mới lạ, suy cho cùng anh ấy cũng chỉ muốn chơi bời với những cô gái ngây thơ như cô thôi, nên cũng không đầu tư nhiều quá. Đây là thẻ ngân hàng, bên trong có 200 triệu nữa, coi như là tiền tôi trả cho cô những lúc cô ngủ với chồng tôi mấy tháng qua.
Tôi toàn thân run rẩy, cổ họng thắt lại đau đớn, kéo mạnh tay vợ của anh đi ra ngoài. Thế nhưng lúc này cô ta lại khỏe hơn tôi rất nhiều, gạt tay tôi khiến tôi ngã sõng soài ra đất, sau đó tiếp tục nói.
– Cô gái à, cô đừng hờn dỗi. Chồng tôi là người như thế nào thì tôi hiểu rõ hơn cô. Anh ấy lúc nào chẳng có gái theo quanh, thay bạn gái chắc chắn nhiều hơn cô đổi đàn ông. Trước mắt cô cứ nhận lấy đi, sau đó tránh xa chồng tôi một chút, đừng có dùng cái tâm cơ xui chồng tôi về nhà bỏ vợ bỏ con.
– Tôi với chồng cô đã không còn liên quan nào nữa.
– Không còn liên quan? Người đời có câu “ Gái đ.ĩ già mồm”, tôi cảm thấy câu nói này thật sự giống với cô Khánh đây đấy ạ. Cô nghĩ lại xem, lần đầu tiên tôi gặp cô, cô đã hứa với tôi thế nào? Và bây giờ cô đang làm thế nào?
Nói xong, cô ta rút ra từ trong ví những tấm ảnh ném cho tôi, thậm chí còn ném thẳng cả vào người của mẹ tôi. Những tấm ảnh không phải là cũ, mà nó chỉ mới xuất hiện gần đây, đều được chụp lén vào những lúc Thành tìm đến tôi, rồi lúc chúng tôi giằng co với nhau ở trong xe,, tất cả đều trong cảnh ôm hôn, muốn cãi cũng không thể nào cãi được/.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình thật sự nhục nhã ê chề, muốn mở miệng giải thích nhưng vì quá run rẩy nên chẳng thốt ra được lời nào. Tôi chỉ biết siết chặt những tấm ảnh khiến chúng nhăn nhúm hết cỡ, với hi vọng có thể xóa đi được hết những sự dơ bẩn này.
Không thấy tôi nói gì, cô ta lại nói cười nhếch miệng, quay sang mẹ tôi nói tiếp.
– À, tôi quên mất chưa nói với bà điều này. Chắc bà không biết lý do vì sao cô con gái lớn yêu quý của bà bị đẩy vào tù đâu nhỉ? Chậc chậc, nói ra thì cũng phải cảm ơn cô Khánh đây. Tôi đã chấp nhận bỏ qua hết tất cả để lấy đức cho con tôi, nhưng không biết cô ấy nằm bên gối chồng tôi thủ thỉ cái gì mà anh ấy lại dốc hết toàn tâm toàn lực cho người điều ra bằng được hành tung của con gái bà, sau đó gọi công an đến bắt. Đúng là một đôi chị em song sinh có tình có nghĩa. À còn nữa, chắc bà không biết là con gái của bà phải nhận án tử hình đâu nhỉ, bởi vì ngoài việc ngộ sát, cô ta còn buôn thuốc p.hiện nữa ấy. Muốn cứu cũng chẳng ai cứu nổi..
Mẹ tôi trước giờ vốn ghét tôi cay đắng, bây giờ nghe thấy cô ta nói là tôi tìm đủ mọi cách khiến Hương vào tù, bà tức giận tột độ. Tôi nghe thấy mẹ thốt ra một tiếng mơ hồ, đờ đẫn quay lại, chỉ nhìn thấy gương mặt xám xịt hai mắt trợn tròn của mẹ, nhìn thấy sự uất hận của mẹ, sự trách móc, sau đó… sau đó chẳng còn cái gì nữa.
*** *** ***
Đám tang của mẹ tôi rất đơn giản, nhờ sự giúp đỡ của chị Trâm với Bảo, nơi an nghỉ của mẹ được đặt cạnh mộ bố .
Ngày hạ táng trời lại đổ mưa, mưa dày đặc, tôi không cầm ô, cơn mưa mùa thu lạnh thấu tận xương. Rất ít người đến tham dự tang lễ, chỉ có một số người quen, còn lại chẳng có ai hết cả.
Tôi nhìn hoa cúc vàng cắm trên mộ mẹ, trong lòng trống rỗng. Từ bé tôi không được bà yêu thương, bà đối xử với tôi cũng không ra cái gì, năm lần bảy lượt hãm hại, tôi cũng hận bà lắm nhưng lại thương bà chỉ có một mình, nên nuốt nước mắt bỏ qua. Có điều, đến thời điểm hiện tại, người mất người còn, có khi đấy cũng là một sự giải thoát chăng. Tôi không còn phải nghe những lời trì triết, còn mẹ cũng không cần phải lo nghĩ làm sao để ghét bỏ tôi hơn, tính kế tôi hơn.
Cơn mưa lạnh dập tắt mọi cảm xúc trong lòng, tôi cảm thấy mình không nghĩ được gì nữa, chỉ có thể đứng sững trước phần mộ mẹ, nhìn đến đau lòng.
Thế rồi chẳng biết đứng bao lâu, Thành đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, anh cúi người đặt xuống mộ mẹ tôi một bó hoa cúc, sau đó cau mày nhìn sang tôi, cất giọng.
– Về thôi, quần áo của em ướt hết rồi, đứng lâu sẽ bị cảm đấy.
– Anh đi về đi, cảm ơn anh đã đến.
– Em đừng ngang bướng. Em đã phát sốt rồi đây này, còn muốn dầm mưa để cho bản thân c.hết luôn đấy à?
– Cũng chỉ là c.hết thôi mà, đâu có gì phải đáng sợ. Cuộc đời của tôi đến bây giờ còn cái gì để mà mất nữa.
Tôi nhếch miệng cười nhạt, đôi mắt nâng lên nhìn Thành dưới màn mưa dày đặc. Anh che ô cho tôi, bả vai bị mưa hắt ướt hết nhưng vẫn không hề đả động, đôi mắt hổ phách sắc lạnh từ đầu đến cuối chỉ dừng lại ở khuôn mặt đã tái của tôi, quan sát như muốn soi sét tôi rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Lúc ấy, tôi định lùi lại để kéo dài khoảng cách của mình với anh, thế nhưng sức lực chẳng còn nữa, mọi thứ bây giờ chỉ còn lại là một màu đen tối ngòm.
Tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa, chỉ biết lúc tỉnh dậy đã phát hiện bản thân nằm trong bệnh viện truyền dịch. Thành ngồi bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn tôi, thấy tôi tỉnh thì trầm giọng nói.
– Có muốn ăn cái gì không? Hay là uống sữa?
– Anh đi đi.
– Em nhìn xem bây giờ em thành cái dạng gì rồi mà vẫn còn dở cái tính trẻ con ra với tôi.
– Tôi bây giờ không có tâm trạng để nói chuyện với anh. Anh về đi, cũng đừng đến đây nữa.
– Thế tóm tại em bị làm sao? Em có mồm chứ có câm đâu mà không nói được hả?
Thành lớn giọng quát tôi. Một lời ấy cũng thành công khiến tôi thêm xúc động, sự uất ức vỡ òa, ngồi bật người dậy, không thua kém mà hét vào mặt anh.
– Tôi làm sao à? Đi hỏi người vợ cao quý của anh đi, hỏi rõ ràng rồi thì anh nghĩ xem liệu anh còn tư cách nói với tôi những lời này không? Hỏi xem vì sao mẹ của tôi lại c.hết tức tưởi như vậy?
Nghe câu nói ấy của tôi, Thành càng nhíu đôi lông mày của mình chặt hơn, giống như kiểu anh nghĩ tôi đang nói bừa chứ không hề nghiêm túc một chút nào, nên sự lạnh lùng càng dâng cao hơn, quát thẳng vào mặt tôi.
– Vợ nào? Chừng nào tự miệng tôi xác nhận đấy là vợ của tôi thì em hãy nổi điên lên với tôi, còn không thì tốt nhất vận dụng cái não để mà suy xét cái nào mới là sự thật.
– Người như anh còn đáng để người khác tin được sao? Thật nực cười, tin anh mới chính là sự ngu xuẩn nhất của tôi đấy.
– EM CÓ IM ĐI KHÔNG HẢ?
– Tôi không im. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, không muốn nhìn nữa. Anh cút đi cho tôi. CÚT ĐI…
Tôi phẫn hận, bản thân lúc này giống như người mất trí, điên cuồng hất hết đồ đạc ở trên bàn xuống dưới đấy, sau đó rút kim truyền ở tay ra rồi dồn hết sức đẩy Thành đi ra ngoài. Sự ồn ào khiến cho mọi người đi ngang qua đều tò mò ngoảnh đầu lại, nhưng tôi bây giờ chẳng cần cái gì là mặt mũi nữa, nên cũng mặc kệ hết. Tôi chỉ muốn được ở một mình, muốn có một cuộc sống yên bình mà thôi.
Cứ thế, tôi ngồi thất thần như người mất hồn, mãi cho đến khi chị Trâm mang cháo vào viện, bản thân mới thật sự vỡ òa cảm xúc, ôm lấy chị ấy khóc nức nở, khóc òa vì những gì mình phải chịu đựng những ngày qua, nấc nghẹn nói.
– Vợ anh ta đến tìm mẹ em. Cô ta kích động mẹ em, khiến cho mẹ em tức đến đột tử. Chị ơi… tất cả đều là tại em. Em đã hại bố em, bây giờ đến hại cả mẹ em, em đau lắm chị ơi.
– Đừng khóc nữa Khánh, mọi chuyện đều qua hết cả rồi mà. Bà ấy ra đi như vậy cũng là một sự giải thoát, đừng có tự trách mình như thế. Mày không hề có lỗi gì cả, hiểu không?
– Em…
– Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Ăn cháo đi, sau đó đi nghỉ. Chứ ốm dặt dẹo thế này đến bao giờ mới khỏe lại được hả?
– Chị bảo bác sĩ cho em xuất viện đi. Em không muốn ở đây, ở đây ngột ngạt lắm chị ạ. Em..
– Mai xuất viện. Người vẫn còn sốt lắm, về bây giờ để có mà đi theo mẹ mày luôn à?
Chị Trâm khẽ gắt, tôi cũng không sao nói lại được chị ấy cho nên chỉ có thể biết nghe lời, ăn chút cháo chị ấy mang đến xong uống thuốc, rồi lại nằm xuống cố gắng chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, sự mệt mỏi khiến cho tôi gặp những cơn ác mộng đáng sợ. Tôi mơ thấy mẹ của tôi đứng bên cạnh tôi, đưa hai tay ra b.óp cổ tôi, đôi mắt đỏ sọng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, miệng cũng ken két phát ra những âm thanh ghê rợn.
Rồi tôi lại thấy vợ của Thành hả hê nhìn tôi bị đày xuống địa ngục, cười ha hả nói tôi đáng đời, đáng đời. Rồi cả đồng nghiệp công ty của tôi nữa, bọn họ cũng khinh khỉnh nhìn tôi, ném những thứ rác rưởi về phía của tôi, đuổi tôi ra khỏi Trường Hải.
Đáng sợ lắm, thật sự mọi thứ đáng sợ lắm, tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không được, hễ cứ ngoi lên một tý là lại bị những bàn tay ở phía dưới đưa lên kéo mạnh nhấn chìm xuống nước lạnh băng. Dần dần, tôi không còn cảm giác nào nữa…
Cả người bật dậy, lúc này tôi cũng phát hiện mồ hôi trên trán túa lạnh, tóc ướt nhẹp, người cũng ướt mặc dù điều hòa vẫn chạy. Trong phòng chỉ heo hắt ánh đèn ngủ màu vàng úa, bên ngoài trời vẫn mưa rả rích kèm theo tiếng sấm rền khiến cho mọi thứ càng thêm thê lương đến đáng sợ.
Nhìn lên đồng hồ chỉ 4 giờ sáng, tôi không ngủ được nữa nên đành vén chăn ngồi dậy, sau đó tập tễnh bước đi ra bên ngoài. Hành lang vắng lặng, tôi đi về phía cầu thang, mắt nhìn những hạt mưa lạnh toát rơi ào ào, tâm trí rối bời. Tôi không xác định được hiện tại mình đang muốn nghĩ đến cái gì, cũng không biết mình nên làm gì, chỉ biết đứng đó như một người mất hồn, để mặc gió lạnh với mưa táp vào. Chí ít như thế thì bản thân mới có thể tỉnh táo trở lại…
Nào ngờ, vừa mới đứng được một lúc cánh tay đã bị một lực kéo lại, sau đấy lại là giọng nói tức giận nhưng cũng đầy quen thuộc cất lên.
– Trời mưa không ở trong phòng ngủ ra đây làm gì? Em không cần mạng nữa hả?
– Anh còn ở đây làm gì?
– Tôi ở đây làm gì cũng không liên quan đến em. Em trở về phòng ngủ ngay cho tôi.
– Cuộc sống của tôi thế nào tự tôi quyết định, anh có quyền gì mà can thiệp vào? Anh có lòng tốt quan tâm như vậy thì anh quan tâm vợ anh với con anh đi, quản họ cho thật tốt vào, đừng có để họ tìm đến tôi gây loạn nữa.
– Tôi đã bảo không là không. Em điếc à?
– Nhưng cô ta nói cô ta là vợ anh, con cũng là con của anh. Giấy kết hôn ghi tên của hai người, anh còn cãi được à? Tôi đâu phải là con dối mà anh muốn lừa bao nhiêu lần thì lừa?
– Kết hôn được cũng có thể ly hôn được.
– Anh đúng là người tuyệt tình. Đến người vợ danh chính ngôn thuận của mình anh còn đối xử như vậy được thì tôi có là gì đối với anh. Anh nói tôi ngu? Không sai, tôi thật sự ngu. Tôi ngu cho nên tôi mới lao đầu vào yêu người không nên yêu là anh đấy. Tôi ngu cho nên bây giờ tôi mới phải chịu cảnh thân tàn ma dại như thế này này. Hài lòng anh chưa? Vừa lòng anh chưa?
Câu cuối, tôi hét lớn vào mặt Thành. Trước khi đôi mắt nhòe đi về lệ, bản thân chỉ có thể nhìn qua được một nét sững sờ nơi đáy mắt lạnh lùng của anh. Tôi muốn chất vấn anh thêm nữa, nhưng chị Trâm chạy đến kịp. Chị ấy kéo tôi vào lòng, trước khi đi cũng dồn hết can đảm để nói với anh.
– Tổng giám đốc Thành, em gái tôi chỉ là một người bình thường, thân cô thế cô ở cái xã hội này. Ước muốn của nó chỉ là muốn có một công việc ổn định cùng với một cuộc sống yên bình, nếu anh có nhìn trúng nó thì cũng xin anh dơ cao đánh khẽ, buông tha cho nó. Chứ thời gian qua những gì nó phải chịu đựng thật sự quá nhiều rồi.
Trước giờ, tính cách của Thành là không bao giờ nói chuyện với những người không cho mình lợi lộc gì, hoặc có nói cũng là nói những lời cay nghiệt, đe dọa. Thế nhưng bây giờ, khi nghe chị Trâm nói vậy, anh không những không hề tức giận với chị ấy, mà chỉ bảo một câu.
– Chăm sóc cô ấy cho thật tốt.
Nói xong những lời ấy, anh cũng quay người rời đi luôn, bóng dáng cao lớn dấn khuất sau cánh cửa. Tôi không dám nhìn anh, cũng cố gắng không muốn khóc, nhưng nước mắt lần nữa lại chẳng kiềm chế được, trào ra như đê vỡ, giàn dụa đầy mặt.
Nằm viện thêm 2 ngày, tôi cũng được bác sĩ cho ra viện trở về nhà. Sức khỏe cơ bản đã ổn trở lại, cũng chưa hết nghỉ phép của công ty nên tôi cũng thu xếp thời gian đi đến đồn công an để xin gặp Hương. Cũng may trước khi đến, tôi có nhờ Tiến nói đỡ giúp với mấy người cán bộ, cho nên quá trình thăm gặp cũng không mấy khó khăn.
Chỉ có điều tôi không thể nào tin được, sau một thời gian gặp lại, Hương lại mang gương mặt đã qua chỉnh sửa. Hóa ra lúc bán nhà, vì sợ người khác nhận ra nên chị ta đã mang tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, tuy nhiên không đủ nên liên lạc về cho mẹ tôi để vẽ đường cho bà. Từ việc tìm đến công ty rồi bán tôi cho mấy gã kia, cũng là một tay chị ta dựng lên. Chỉ là thời gian ngắn chưa thể nào hồi phục hết được, nên mặt của Hương vẫn còn hơi sưng, xác định là không đẹp giống như chị ta mong đợi.
Quan sát Hương một hồi, tôi lúc này cũng mới cất giọng lạnh nhạt nói.
– Mẹ mất rồi. Tôi đã an táng cho mẹ. Đến cuối đời bà vẫn rất là thương và nhớ chị.
Hương nghe xong không hề tỏ ra đau xót một chút nào, ngược lại chị ta còn cười khinh khỉnh, nói với cái giọng uất hận.
– Bà già vô dụng ấy c.hết cũng đáng. Nếu không phải bà ta không kiếm được tiền đưa cho tao, để tao phải đến tận nhà tìm bà ấy thì tao cũng không bị công an bắt. Tất cả cũng là tại bà ấy mà ra, không phải là tao.
– Chị… đó là mẹ đó. Chị làm người cũng có nhân tính một tí. Nếu không thương xót cũng đừng có nói ra cái lời đau lòng như vậy.
– Mẹ? Hahahaha… Chỉ có mày mới coi bà ấy là mẹ, chứ với tao, bà ấy không phải là mẹ. À mà quên, căn bản tao với mày không hề có quan hệ huyết thống gì với bà ấy. Tao với mày đâu phải con của bà ấy.
Hương nói xong lại cười ha hả như một người điên. Tai tôi ù theo câu nói của chị ta, không biết đâu là thật là giả, nên kích động hỏi lại.
– Cái gì mà không phải là con? Chị nói luyên thuyên cái gì đấy hả? Sao lại không phải là con?
– Haha.. Bà ấy không phải là mẹ ruột của tao với mày. Tao với mày là chị em song sinh, nhưng khi sinh tao với mày ra, mẹ vì băng huyết với yếu nên đã mất sau đó vài ngày. Còn bố đẻ của chúng ta chính là người mà bà ấy yêu thầm thời thiếu nữ, nên ông đã gửi gắm tao với mày cho bà ấy để đi theo mẹ về thế giới bên kia. Còn bà ấy lúc bấy giờ vừa mới sinh non xong, đứa bé chết ngạt, chồng đi làm xa, nên quyết định nhận nuôi tao với mày, sau đó ôm tao với mày đi lên thành phố tìm chồng đang làm công nhân trong một nhà máy. Ông không hề biết về sự thật này, vẫn nghĩ là mày với tao là con ruột của ông. Còn lý do bà ấy ghét mày, bởi vì bố khen mày sau này lớn lên sẽ xinh đẹp như mẹ, nên bà càng căm phẫn mày hơn.
– Sao… sao lại có thể hoang đường như thế? Làm sao lại như thế được chứ? Tôi không tin? Tôi không tin đây là sự thật. Chị lừa tôi. Chị nói láo.
– Tao không nói láo. Tao đã đọc được cuốn nhật ký của bà ấy, và tao cũng chất vấn bà ấy. Bà ấy đã thừa nhận mọi chuyện. Bà ấy ghét mẹ vì mẹ có được tình yêu của bố, mà mày lại là đứa bé mẹ yêu nhất, nên bà ấy càng căm phẫn mày hơn. Bà ấy hành hạ mày là vì trả thù mẹ.
– Nhưng tôi với chị cũng đều là con của mẹ sinh ra. Chị cũng là con của mẹ.
– Lúc sinh ra sức khỏe tao yếu hơn mày, cho nên bố đã dặn bà ấy là hãy để ý đến tao nhiều hơn. Mà bà ấy thì yêu bố đến mức lụy tình, sẵn sàng chỉ vì một câu nói của ông mà làm tất cả, cho nên đó là lý do vì sao bà ấy lại yêu quý tao, còn mày thì ghét cay ghét đắng nhưng vẫn không dám bỏ mặc. Bởi vì bà sợ bố trách tội.
– Chị biết sự thật sao chị không nói với tôi? Sao chị giấu tôi? Tôi với chị là chị em cơ mà?
– Tao không muốn có đứa em như mày, tao hận mày, sao tao phải nói hả? Mày cái gì cũng hơn tao. Bố thương mày hơn tao, mày học giỏi hơn tao, đi học thầy cô cũng quý mày hơn tao? Tao với mày có khuôn mặt giống nhau nên ai cũng coi tao là cái bóng của mày, ai cũng cười nhạo tao, chê tao vô dụng. Mày có biết tao ghét cái khuôn mặt này đến mức nào không hả? Mày có biết tao căm hận nó thế nào không? Hả?
– Chị… điên rồi.
– Đúng. Tao điên đấy. Tao điên nên tao mới tìm mọi cách để phá nát cái gương mặt giống mày đấy. Mày nhìn đi, tao bây giờ khác mày hoàn toàn rồi, sẽ không còn ai nhận nhầm tao là mày nữa. Hahaaha, tao không còn là cái bóng của mày nữa.
Hương càng lúc càng kích động, tôi hỏi thêm chị ta về mộ phần của bố mẹ ruột, người thân thích ruột thịt hiện tại ở đâu, thế nhưng chị ta một câu không hề trả lời nữa. Chị ta cười rũ rượi như người lên cơn, hét vào mặt tôi.
– Tao sẽ không bao giờ nói cho mày biết. Hahahaa. Tao muốn mày sống dằn vặt cả đời vì không biết bố mẹ mình là ai, máu mủ ở đâu. Mày đáng phải bị như thế.
Càng nói, chị ta càng như nổi điên hơn, cuối cùng phía bên công an phải đi ra áp chế đưa chị ta trở lại trại giam, kết thúc cuộc thăm gặp. Còn tôi, tôi chỉ biết ngồi đấy tiêu hóa hết những gì chị ta nói, rồi sau đó đứng dậy lững thững đi ra về phía mộ của mẹ.
Tôi không muốn khóc, vì một người mẹ như thế không đáng cho tôi khóc, không đáng để cho tôi đau lòng. Cũng không thể tức giận, bởi vì bây giờ họ đều đã giải thoát được hết rồi, họ có nghe thấy được lời tôi nói sao. Không đâu, họ chẳng nghe thấy gì hết, không nghe thấy một cái gì hết. Chỉ còn duy nhất mình tôi, một mình tôi là người phải chịu đựng ôm lấy những nỗi đau giằng xé và tàn nhẫn như thế này thôi.
Chỉ có mình tôi thôi!!!!!!
Đứng trước mộ bà một lúc, tôi lại lững thững bước về phía một phần của bố, tôi nhìn tấm ảnh của ông thật lâu, nước mắt lại tí tách rơi xuống chẳng khác gì lũ rủ nhau ùn ụt kéo tới.
– Bố, sự thật này tàn nhẫn quá, nhưng con không hối hận vì đã được làm con của bố. Thậm chí nếu có kiếp sau, con vẫn muốn được làm con của bố. Và bố vẫn mãi là bố ruột của con. Là người con yêu thương nhất.
– Bố ơi… bây giờ con chỉ còn lại một mình, con không còn người thân nào nữa rồi bố ạ.
Nói xong, tôi chẳng còn can đảm nào đứng ở đó nữa nên ngay lập tức xoay người rời khỏi nghĩa trang vắng lặng đầy đau thương ấy. Dưới chân không đi giày, mỗi bước đi là một lần khiến chân đau buốt, thế nhưng cơn đau này không làm tôi cảm khổ sở gì cả, mà chỉ thấy nó như một sự tra tấn tàn ác, vô cùng tàn ác mà thôi.
Cứ thế, tôi cứ mãi một vòng, đi thật lâu đến khi chân chẳng đi được nữa, bản thân mới mặc kệ tất cả ngồi phịch xuống chiếc ghế đá ở trên vỉa hè. Mưa vẫn rơi đều, không gian vắng lặng chỉ nghe thấy tiếng lộp độp xào xạc, tôi ngồi đó, khóe mắt nâng lên nhìn những vũng nước đục ngàu đọng lại, rồi cuối cùng là nhìn người đàn ông với bóng dáng cao lớn vô cùng quen thuộc với mình đứng ở bên kia đường.
Đưa tay lên quẹt nước mắt, tôi nhìn thấy Thành cầm ô đi lại về phía của tôi, che cho tôi khỏi ướt, một lời không nói. Còn tôi, khoảnh khắc ấy lại như một đứa trẻ tìm được chỗ dựa, chỉ biết khóc thật lớn, nước mắt cùng với nước mưa cứ hòa vào lẫn nhau, lạnh buốt hết cả da thịt trên khuôn mặt.
Cuộc đời còn muốn vùi dập tôi đến bao giờ nữa đây…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!