Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương
Chương 50: Sự kháng nghị từ tiểu hỏa gia
Sa da ngơ ngác nhìn tên quỷ háo sắc, đang muốn đưa tay ra đụng vào hắn, tên quỷ háo sắc đã chợt lóe lui về phía sau, tạo ra khoảng cách với nàng
“Hy vọng Ẩn vương nói được làm được, bổn vương và hắn, hai người bọn ta không ai nợ ai, ân cứu mạng xem như cũng đã đền đáp, bổn vương đồng ý với các ngươi hiển nhiên sẽ làm được.
Hắn xoay người, chuẩn bị rời đi, trong lòng nhất thời cảm thấy rung động!
Hắn nâng cổ tay mình lên một chút, vòng ngọc trên cổ tay không ngừng lóe ra ánh sáng đỏ, trong lòng kinh hãi, lúng túng lo sợ mà hướng về phía cư dân chạy đi!
Ngay khi hắn thoáng cái đã xuất hiện bên một cái cây cách đó không xa, hắn đã phát hiện ra ta.
Diêm Quân hiển nhiên cũng không ngờ đến ta đang ở nơi này, nhìn thấy ta ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, hắn hơi bối rối cúi người xuống. có ý muốn ôm lấy ta.
“Ba!”
Ta đẩy tay hắn ra, ôm lấy bụng dưới, chậm rãi đứng lên, lạnh lùng mà nhìn hắn.
“Hoa nhi…” Hắn luống cuống tay chân, như một đứa trẻ, chăm chăm nhìn ta.
Lãnh đạm nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, bụng dưới bỗng đau quặn, cái loại đau muốn tê tâm liệt phế quả thực là giày vò thần kinh của ta mà, ta tin chắc, chính mình có thể bị cái loại đau đớn này hại chết mất!
Ta không biết nên nói gì với hắn, trong nhất thời tâm lạnh như băng, ta cứ nghĩ rằng hắn sẽ không làm ra loại chuyện thế này, lại càng không thể tin được, hắn thật sự đã làm như vậy.
Tuy rằng, ta nghe được cuộc nói chuyện của hắn với Sa Da, nhưng là ta thật sự không vui.
Chuyện này, chính bản thân mình tận mắt chứng kiến mọi sự tình. làm sao có thể dùng loại lý do như “Ân cứu mạng” mà xóa cả đi chứ
Dù cho hắn là không có cách nào khác mới phải làm như thế, nhưng vì sao lại phải gạt ta chứ, nói cho ta biết không phải tốt hơn sao?
Hiện tại bị ta nghe được, ta ngược lại muốn nhìn xem hắn làm sao giải thích rõ mọi chuyện với ta!
Ta yên lặng nhìn hắn, chờ bụng dưới đỡ đau đớn hơn một chút mới hỏi hắn: “Ngươi không phải nên giải thích một chút cho ta sao?”
Diêm Quân muốn đến gần ta, ôm ta, nhưng ta lại lùi về phía sau một bước.
Động tác này của ta, rõ ràng đã làm hắn tổn thương, con ngươi hắn tối sầm lại, đầu cuối thấp xuống.
Hắn vẫn luôn trầm mặc, như là đang sắp xếp lại suy nghĩ để nói cho ta một lời giải thích hợp tình hợp lý, đã như vậy thì ta cũng kiên nhẫn đợi hắn.
Nhưng là, ta không thể đợi được đến khi hắn mở lời, bụng dưới lại đau quặn một trận kịch liệt, cái vòng trên cổ tay phát ra ánh sáng đỏ chói mắt! Ta trực tiếp bị cái loại đau đớn mãnh liệt này làm cho hôn mê bất tỉnh!
Diêm Quân quá sợ hãi, lập tức đi đến, bế ta lên, lách mình biến mất khỏi công viên nhỏ này.
Sa Da từ bên một cái cây đi ra, mái tóc trắng như tuyết kéo lê trên mặt đất.
Nàng mịt mờ mà ngước nhìn bóng lưng của Diêm Quân rời đi, trên gượng mặt nở một nụ cười ý vị thâm sâu, tràn đầy vẻ khiêu khích, kiêu căng,
……
“Hoa nhi! Hoa nhi!”
Mơ mơ màng màng, ta nghe được thanh âm của Diêm Quân gọi bên tai, ta khó khăn mở mắt, phát hiện chính mình đang nằm ở **, Diêm Quân gỡ mặt nạ xuống, lo lắng nhìn ta.
Nhìn thấy ta tỉnh dậy, vẻ mặt hắn còn vui mừng hơn so với khi nhặt được năm trăm vạn nữa, hắn nắm chặt hai tay của ta, kích động nói: “Nàng cuối cùng cũng tỉnh lại.
Bụng dưới không còn đau nhức nữa, nhưng khi vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn chút không vui.
Ta lạnh nhạt nhìn hắn, mở miệng nói: “Giải thích rõ ràng mọi thứ cho ta, ta muốn nghe người giải thích rõ nguyên nhân của chuyện này cho ta”
“Ngươi cùng với An gia gia rõ ràng đã thương lượng đến chuyện tương lai cả rồi, vì cái gì mà không quay lại?”
Diêm Quan lập tức ngồi thẳng lên, chững chạc, trịnh trọng mà khai báo rõ ràng, hệt như học sinh tiểu học đang trả bài cho lão sư vậy, chỉ sợ nói sai một chữ mà thôi.
“Ta là bị Sa Da quấn lấy.”
Sa Da nhất định là cô gái trẻ vừa nãy, ta có nghe được tên của nàng ta.
Tuy rằng ngay lúc đó bụng dưới rất đau đớn,
Nhưng ta vẫn còn mơ hồ nghe được phần lớn đoạn đối thoại của hai người bọn họ.
“Âm phủ các tầng đều chia người đến quản lý, cũng vì nơi âm ty địa phủ này luôn có các loại âm mưu hại người, Sa Da là con gái của cái vị đang quản lý từ tầng năm đến tầng mười, ta với Ẩn vương có quan hệ khá tốt, trong số những người dưới trướng ta, hài lòng nhất hẳn là hắn.”
Hắn ôn nhu dịu dàng nhìn ta, như một dòng xoáy xuất hiện trong mắt ta, hắn dường như đang nhớ lại câu chuyện trước kia: “Trăm năm về trước, cõi âm có hai ác quỷ dị biến, bọn chúng hợp thể, trở thành một vong linh vô cùng cường đại”
“Lúc ấy thực lực của ta chưa đưuọc như hiện tại, bọn ta tính thêm mấy người bọn họ cùng nhau chống chọi lại chúng, hắc bạch vô thường chính là đã chết ở lần đại chiến này.
Bỗng nghĩ đến hắn nói tới ân cứu mạng, ta liền hiểu được: “Thời điểm đại chiến đó, Ẩn vương đã cứu ngươi?”
“Ừm.”.
Hắn gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Ta nợ hắn một mạng, đến nay đều cũng đã trả hết, nhưng ai biết, hậu bối hắn còn có Sa Da, hắn vô cùng cưng chiều đứa con gái này, Sa Da thì một lòng muốn gả cho ta, hắn trăm phương nghìn kế, tìm đủ mọi cách để hoàn thành ý nguyện của con gái hắn.”
“Bây giờ, hắn trực tiếp dùng phần ân huệ này làm điều kiện để ép buộc ta.”
“Để ngươi và Sa Da ở bên nhau?”
Ta nhướng to hai mắt, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Diêm Quân, ta đến ghen tuông cũng không còn nữa.
“Ngươi vừa rồi vì cái gì mà không đẩy nàng ta ra?”
Ta vẫn còn bắt được một sơ hở này, chất vấn hắn.
Diêm Quân có chút dở khóc dở cười mà giải thích với ta: “Ta lúc ấy đang nghĩ về nàng, là vì bị ép buộc phải ở ngoài với nàng ta lâu như thế, ta sợ nàng đang lo lắng, đang đợi ta, cho nên muốn nhanh chóng rời đi.”
“Nàng ta quá nhanh, ta còn chưa kịp phản ứng lại.”
Lời này, thế nào lại cảm thấy rất quen tai? Loại lý do này dường như nam giới ai cũng dùng để lấp liếm che giấu người yêu như vậy thì phải.
Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng mà nếu phải chọn tiếp tục cứ ngờ vực hay là buông xuống, ta chọn tin tưởng hắn.
Bởi vì ta tin tưởng vào mắt nhìn người của chính mình, cũng tin vào trực giác của mình nữa, ở cùng hắn không lâu nhưng khoảng thời gian này ta có thể cảm nhận được hắn đối với ta là thật lòng yêu thích.
Không có một chút giả dối nào.
“Lần sau không được làm như vậy nữa! Loại chuyện này dù thế nào cũng phải nói với ta một tiếng.”
Ta có chút ghen tuông nói với hắn, hắn vội vàng hấp tấp gật gật đầu đáp ứng với ta.
“Được được, nhất định sẽ.”
Hóa giải hết mọi hiểu lầm thế là tốt rồi, ta sờ sờ cái bụng, có chút không hiểu mà lầm bầm: “Vì cái gì mà lại đau bụng… thật là kỳ quái? Cơm tối cũng chưa ăn cái gì nên chắc hẳn không có khả năng là ngộ độc thực phẩm”
Diêm Quân thấy ta cau mày, tầm mắt cùng nhìn xuống bụng ta.
“Nàng tha lỗi cho ta nhưng có vẻ như đứa bé thì không rồi.”
Cái gì?
Ta chớp chớp mắt nhìn hắn, không hiểu ý hắn nói cho lắm.
Diêm Quân đưa tay xoa xoa bụng ta, chăm chú, nghiêm túc nhìn ta: “Nàng ban nãy có nhìn thấy ánh sáng từ vòng tay không?”
Ta gật gật đầu, nhưng vẫn còn chưa hiểu được ý của hắn.
Hắn cưng chiều nhìn bụng ta, ngữ khí sủng nịch vô cùng: “Tiểu hỏa gia này chỉ sợ là biết được chuyện ban nãy ta làm rồi mới kháng nghị như thế, cho nên nàng mới bị đau bụng như thế.”
“Tiểu tử kia còn chưng thành thực thể, cũng có thể xem như một cái linh thể, cho nên đó là lý do mà bụng nàng cũng không có lớn hơn, nó chỉ hở trong bụng nàng không thể làm gì khác để biểu đạt suy nghĩ của nó, nó không thể nói ra được nhưng có thể biết được những gì đang xảy ra qua suy nghĩ, tâm tình của nàng.”
Ta hơi sửng sốt, trong đầu nghĩ ngay đến lúc ấy khi tựa vào sô pha, tâm trạng hơi đi xuống một chút, trong bụng dường như cũng truyền đến một loại ảo giác hơi chấn động.
Nếu như lời của Diêm Quân là thật, tiểu tử kia cảm nhận được tâm tình của ta cho nên mới có hành vi như vậy, đây là muốn…
An ủi ta sao?
Nói như vậy, vừa rồi đau đớn từng trận kịch liệt như thế là bởi vì nó tức giận nên kháng nghị sao.
“Nó phản ứng như vậy, nàng có thể thấy vòng tay sáng lên, nó là đang dùng phương thức đó để truyền lại tin tức cho ta.”
Diêm Quân ôm lấy ta đi đến phía phòng tắm.
“Ngươi…… ngươi làm gì vậy!”
Hắn nhẹ nhàng cười: “Tắm rửa, nàng vừa nãy một thân toàn mồ hôi còn gì.”
Ta còn nghĩ đến hắn muốn cùng ta làm chuyện kia, vội xua tay: “Ta tự mình làm, tự mình làm là được rồi!”
Nói xong khẩn cấp từ trên người hắn nhảy xuống, đẩy hắn lui ra ngoài cửa.
Diêm Quân miệng ha ha cười nhưng vẫn ôn nhu thỏa hiệp nói: “Được, được, ta đi ra ngoài là được.”
Thật muốn vả miệng một cái, đang định đóng cửa phòng tắm thì nghe thấy giọng hắn.
“Ngày mai ta sẽ không đến, sẽ phái các phán quan đi hỗ trợ các người”
Trong lòng run lên, hốc mắt ta có chút nóng nóng.
Ta biết vì sao hắn không đi, hơn phân nửa là bởi vì chuyện đã xảy ra ở công viên ban nãy.
Hắn đây là muốn bồi thường cho ta sao……
Sờ sờ bụng, ánh mặt nhìn xuống.
Bụng không đau, chỉ có thể nói, tiểu tử kia cũng tha thứ cho Diêm Quân rồi. Nếu nó cũng đã tha thứ, ta cũng nên buông chuyện ban nãy xuống.
……
Hôm sau tỉnh lại, ta thật sự cảm giác được bên cạnh có người đang gắt gao ôm lấy mình, không hề buông lỏng.
Hắn thật sự không đi……
Ta ngẩn đầu, nhìn đến vẻ mặt đang ngủ say của hắn, trong lòng thật sự cảm thấy ấm áp, cũng thấy rất an toàn.
Thấy hắn không có dấu hiện tỉnh dậy, ta lén lén lút lút cầm lấy di động bên giường. mở khóa. xem chút tin tức mới.
Vừa mở weibo, thiếu chút nữa đã làm ta nhảy dựng cả lên!
“Nghệ sĩ Tiểu Kê Tử nổi tiếng sẽ tổ chức một triển lãm cá nhân trong thành phố! 20 người dùng đầu tiên yêu thích nó sẽ có tư cách vào cửa miễn phí!”
Đây là trang cá nhân của Tiểu Kê Tử chính thức tuyên bố, ta vừa nhìn thời gian đăng tải.
Một phút đồng hồ!
Ta vội vàng nhấn thích, trong lòng có chút kích động!
Đây là họa sĩ mà chính mình thích rất lâu, bởi vì bức tranh tổng hội của người này khiến cho người ta cảm thấy rất ấm áp, mười phần chữa khỏi, ta dám tin chắc, tâm tình mà không tốt, đến nhìn bức tranh của người này vẽ thì chắc chắn sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại lại mở một cuộc triển lãm cá nhân, ta đương nhiên muốn đi cỗ vũ rồi!
Hơn nữa không biết là có phải được thượng đế chiếu cố cho hay không, ta vậy mà lại là người đến trước đó, nếu như nội dung này là thật, ta thật sự có thể đến tham qua triển lãm tranh của hắn miễn phí đó!
Ta hưng phấn nên cứ thầm cười trộm, thật sự không nhận thấy được, khóe miệng Diêm Quân có chút vểnh lên, nhưng mà vẫn chưa mở mắt.
Thời gian tổ chức triển lãm tranh là năm ngày sau, vị trí cách nhà ta không xa! Nằm trên lầu ba ở khu vực trung tâm. Mấy ngày này có thể sống bình thường một chút, Diêm Quân ở nhà cùng ta, An Bình vì An lão gia mà cũng không có ở nhà, cũng không đến quầy đồ liệm* của hắn, đến nhà ta cầm theo vài cuốn sách nghi thức thôi.
*Đồ liệm: Đồ mặc cho người chết.
“Như thế này thật sự ổn chứ, mang những sách này đi cũng không sợ đánh mất sao?”
Ta thật sự rất lo lắng cho An Bình, nàng ấy thường ngày có chút hay quên trước quên sau, những cuốn sách ghi chép này, ngộ nhớ làm mất, hậu quả thật không thể lường được!
“Không có việc gì, ta sẽ giữ thật kĩ không làm mất đâu mà, mỗi lần xem nó, ta đều tính toán hết cả rồi mà”
Nàng ấy chứng mình điều đó trong lúc nói chuyện với ta, nhưng khi nàng ấy đem sách đập lên bàn, lúc cầm nó một lần nữa, nét mặt lại có chút không đúng.
“Làm sao thế?”
Nàng khẩn trương nhìn ta, tó một chút sợ hãi mở miệng: “Làm sao chỉ có sau cuốn… Ban nãy ta mang đến rõ ràng là bảy cuốn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!