Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương - Chương 52: Mùa xuân yên bình đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương


Chương 52: Mùa xuân yên bình đến


“Anh nói đi, tôi nghĩ tôi đoán không sai biệt lắm, nơi này có gì đó ô uế ở đây đúng không?”

Sắc quỷ vẫn là không nói chuyện, mắt của tôi nhìn về phía hắn, hắn mới bất đắc dĩ thở dài, gật gật đầu.

“Đừng giấu ta, ngươi nghĩ gì phần lớn ta đều có thể đoán được, có thể làm cho ngươi có loại phản ứng này, chỉ có thể là một đáp án thôi.

Tôi đi đến bên cạnh, dự định thưởng thức bức họa tiếp theo, không nói tiếp, nhưng lời kế tiếp sắc quỷ nói, để cho tôi giật mình!

“Lúc sau, ta mơ hồ cảm giác được, nhưng không rõ ràng lắm, cho nên ta tưởng rằng ảo giác.”

Hắn dừng một chút: “Tòa nhà này dù sao cũng lớn như vậy, nhưng thời điểm khi ta tới gần nơi này, cảm giác kia trở nên rất rõ ràng.”

Tôi quay đầu, giật mình nhìn xem hắn, con kia ác quỷ ở đây ư? Tại cái này sảnh triển lãm này?

Có lầm hay không vậy, Tôi vừa đến xem một triển lãm tranh của họa sĩ yêu thích của tôi, vậy mà có thể gặp được loại chuyện này, cả tòanhà nhiều tầng như vậy, mỗi một tầng đều có hoạt động khác nhau, vì cớ gì phải tại cái sảnh triển lãm này?

Tôi nên nói mình là vận khí tốt, hay là vận khí kém đây?

Những lời nói của kẻ biến thái kia đã phá tan hoàn toàn tâm trạng tốt của tôi và tôi có thể hiểu nguyên nhân tại sao anh ta chỉ im lặng.

Việc bên trong tòa nhà có ma quỷ là rất bình thường, đại đa số những linh hồn bị trói buộc sẽ lưu tại trên đời, nếu như không có âm dương sư thực thụ dẫn đạo, hoặc là bản thân tự giải vây, một thời gian sau, bọn hắn tự nhiên sẽ biến thành ác quỷ.

Nhưng là vì cớ gì tại cái trong sảnh này lại có, cái này có chút quá trùng hợp.

Cỗ khí tức kia rất quỷ dị, chính là khí tức của nó khiến tôi nhớ đến tương tự những linh hồn xấu xa bị nhốt dưới đáy mộ, nhưng không mạnh mẽ như chúng.”

Hắn quay đầu, hướng bốn phía mà nhìn.

Sảnh triển lãm bên trong một mảnh sáng sủa, quang minh, vì có thể để cho người ta thưởng thức càng tỉ mỉ những tác phẩm hội họa, khắp nơi đều thắp sáng đèn, mỗi bức họa phía trên cũng có một cái ngọn đèn nhỏ chiếu vào.

Trong một triển lãm tranh tươi sáng và đẹp như vậy, có khả năng như sắc quỷ nói tới không.

Có ác linh.

Nhưng tôi nhìn khắp nơi, ngoại trừ người và tranh, lấy ở đâu ra ác linh gì, quỷ hồn bình thường tôi cũng thấy được, chớ nói chi là ác quỷ.

Nhưng cảm giác sắc quỷ, tôi trăm phần trăm tin tưởng hắn, hắn đã nói ra những lời này, rõ ràng nơi này nhất định có mấy thứ bẩn thỉu.

Tôi quay qua nhìn, An Bình đang cùng Tiểu Kê Tử nói chuyện phiếm, nhíu mày, trong lòng tôi quyết định.

Tạm thời…… Vẫn là đừng đi quấy rầy cô ấy.

Nếu muốn biết sự tình, trong lòng tôi có dự cảm, cái này cần đi hỏi thăm nam sinh kia một chút.

Tiểu Kê Tử, hắn là người chủ sự triển lãm tranh này, nếu như hắn biết chút ít tin tức gì, có lẽ có thể trợ giúp chúng tôi tìm tới nơi phát ra khí tức ác quỷ.

“Tôi không muốn An Bình biết chuyện này.”

Tôi lặng lẽ nói với sắc quỷ, con mắt rủ xuống “Nhà cô ấy, những gì cô ấy học được, tất cả đều liên quan đến ma. Tôi không muốn cô ấy ra ngoài chơi với tôi, nhưng cũng gặp phải tình huống này.”

Sắc quỷ đembàn tay hắn đặt ở trên đầu của tôi, vuốt vuốt: “Ta hiểu ý nàng, Hoa nhi.”

“Chờ chút nữa tôi đi hỏi thăm, chúng ta thưởng thức tranh trước đi, Có một vài trong số chúng tôi chưa từng thấy trên Weibo cá nhân của anh ấy. Hầu hết chúng là những tác phẩm mới nhất của anh ấy.”

Tôi lấy lại tinh thần, kích động nhìn xem một vài bức họa kia, trong tay cầm điện thoại di động lên, chụp lại.

Ánh vàng rực rỡ một mảnh ruộng lúa bên trên, có một người thiếu nữ mặc váy trắng đứng đó, mái tóc nàng màu đen bị gió thổi lên, cánh tay mảnh mai đè lại cái nón màu trắng, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.

Ruộng lúa bên trong dậy lên từng tầng từng tầng sóng lúa, vẽ phải là chân thật như vậy chứ.

Nơi xa xa tọa lạc hai cái máy xay gió, bầu trời như là biển xanh lam.

Trên mặt thiếu nữ váy trắng lộ ra mỉm cười, nước mắt nơi khóe mắt cùng mang trên mặt, và đôi chân cô đi ngược hướng cối xay gió, như thể cô đang rời khỏi quê hương bình dị này.

Nụ cười kia bên trong, mang theo lưu luyến, đồng thời cũng mang theo hi vọng chờ đợi cuộc sống mới tốt đẹp.

Có thể bên trong một bức họa cảm nhận được nhiều tình cảm như thế, phong phú đến như thế khiến cho tôi có cảm giác như vậy, đều có chút khó tin.

Tôi không khỏi tán thưởng nhìn về phía một Tiểu Kê Tử, cái tên hơi có chút hoạt bát, tướng mạo cũng mười phần non nớt, nhưng hắn có thể vẽ ra loại tác phẩm này, tôi thật rất bội phục.

Cũng đáng được tôi yêu thích.

Phong cách vẽ củaTiểu Kê Tử đơn giản,kỹ năng vẽ tranh của anh chắc chắn không tốt bằng một số họa sĩ lớn, nhưng tranh của anh ta nổi tiếng cũng là bởi vì hắn có thể đem một loại xúc động, tình cảm tâm hồn con người dung nhập vào cái cứng nhắc trên giấy.

Để thưởng thức người xem có thể đặt mình vào đến bên trong bức họa.

Không có một bức họa nào mang theo tâm tình tiêu cực, tôi rất mau nhìn một lần vòng tròn trên tường, sau đó đi xem giá vẽ bên trên.

Trong này người mỗi lúc một nhiều, nó không nhiều như trong siêu thì, người người chen chúc, nhưng so với lúc ban đầu đã đông hơn rất nhiều

Trong sảnh triển lãm tranh chỉ có thể nghe được tiếng bước chân người, cho dù là giao lưu, cũng là thấp giọng.

Rất nhiều fan hâm mộ đến đây cũng là những người rất có tố chất, lúc họ muốn kí tên nhẹ giọng thì thầm, không quên nói một tiếng xin lỗi kìm nén những phấn khích sâu thẳm trong tim và nhìn vào họa sĩ yêu thích của họ.

Thời điểm tôi đem những bức họa ra thưởng thức cũng không khác biệt lắm, An Bình trở về, trong tay ôm một quyển sách nhỏ, gương mặt thỏa mãn.

“Này, tiểu Hoa, mình nói cho cậu, hoạ sĩ kia thật sự là rất có mị lực! Hắn thoạt nhìn là không phải rất tuổi nhỏ, rất non nớt đúng không? Nhưng mình cảm thấy ở trên người hắn nét trưởng thành, nhiều nữ nhân trong tranh anh ta rất có tình cảm, cảm xúc thật quá tinh tế!

Anh ta tuyệt đối là nguười đàn ông IQ cao, mình đều sắp bị anh ta mê hoặc mất!”

Cô ấy hai tay ôm mặt mình, sau đó kích động vạn phần đem sách nhỏ lật tới lật lui, cho tôi nhìn, nói: “Mau nhìn đi, anh ta còn cho mình chứ kí nữa nha! Mình quấn lấy hắn kêu vẽ cho mình một bức kí hoạ, anh ta đã đáp ứng!

An bình kích động đến nói phun nước bọt, tôi cũng buồn cười nhìn xem cái kí họa nhỏ bên trên sách.

“Nói cho cậu biết! anh ta chỉ vẽ nó cho tôi! Wow! Tôi sẽ lấy cuốn sách nhỏ này và đóng khung nó!”

“Nhìn cậu cao hứng quá kìa.”

Tôi nở nụ cười ha ha, cũng thực tình vì cô ấy mà cảm thấy vui vẻ.

“Hôm nay thật không lầm khi đến đây!,oa, nhìn bên này!”

Ngón tay của cô ấy chỉ chỉ dãy số sau tên bản vẽ.

“Đây là số điện thoại của anh ấy! Trời ạ, hôm nay thật là gặp vận may, mình thành công thuyết phục hắn họa chân dung cho mình, sau đó mình dụng tâm, yêu cầu cho số điện thoại, thế mà được nha!”

“Số đào đã tới sao? Ha ha ha…… Ha ha ha……”

An Bình ngây si bưng lấy mặt mình, nói năng lộn xộn, không lời mở đầu, hiển nhiên là bị vui sướng làm choáng váng đầu óc, tôi buồn cười lắc đầu, có chút khó tin: “Cậu cũng có chủ động bắt chuyện à “.

“Anh ấy quá có sức hút, mình cũng khó mà không dày da mặt lên được”.

Dáng vẻ cô ấy như mùa xuân, có chút đáng yêu, tôi mang chút theo trách cứ nhìn cô ấy một chút, nói: “Cái bộ dạng này của cậu sẽ rất thất lễ, người ta tổ chức triển lãm tranh, fan hâm mộ khẳng định rất nhiều, vì vậy đừng làm anh ấy sẽ chán ghét.”

An bình nghe tôi câu nói này sau, sững sờ, giống như là mới ý thức tới điều ấy, nhìn xem bên trên sách nhỏ.

Mặt lập tức sụ xuống:” Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ để cho mình đem bức họa này trả lại sao? Không muốn đâu!”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng ngoắc ngoắc: “Được rồi, người ta đã đều như vậy, người ta đã cho cậu số điện thoại di động, sẽ không có vấn đề gì, cậu không nhanh đi xem tranh đi, cậu vừa đến đã chạy lại chỗ trai đẹp, tranh của hắn cũng còn chưa có thưởng thức qua đâu.”

Tôi vỗ vỗ bờ vai của cô ấy:” mình đi trao đổi một chút cùng hắn.”

An bình gật gật đầu, trên mặt một lần nữa phủ lên tâm tình vui sướng: “Mau đi đi!”

Kỳ thật, tôi đi tìm Tiểu Kê Tử, mục đích là cái gì, trong lòng mình rất rõ ràng.

……

Tôi bắt đầu xếp hang trước cái bàn đỏ, rất nhiều fan hâm mộ đều muốn cùng thần tượng của mình giao lưu nhiều một chút, dẫn đến đội hình sắp xếp đằng sau càng ngày càng dài.

Sắc quỷ vẫn đứng ở bên cạnh tôi, hồi lâu mới nói một câu.

“Vẽ không tồi.”

Tôi có chút ngạc nhiên nhìn xem hắn, kinh ngạc nói:” Diêm Vương đại nhân cũng sẽ khích lệ người ư?”

Hắn rất tự nhiên trả lời:” Hoa nhi đánh giá cao như vậy, vi phu tự nhiên cũng muốn cảm thụ một chút chỗ hơn người của hắn, dù sao, vi phu tin tưởng ánh mắt nương tử.”

Trong lòng tôi dâng lên ngọt ngào, vẫn khịt mũi ngạo nghễ.

Cái tên sắc quỷ này, biết nói những lời này, hơn nữa còn không đỏ mặt, tim không đập.

Xếp hàng tới phiên tôi, An Bình đã xem hết tranh, hô hào đói bụng, nói một tiếng với tôi, rồi đi xuống cửa hàng trà sữa dưới lầu đi mua trà sữa.

“ Tiểu Kê Tử, tôi là fan của anh, một mực theo dõi anh trên Weibo, hôm nay có thể trực tiếp nhìn thấy anh, thật vinh dự “.

Tôi nói câu này rất khách sáo, đối với vài trường hợp có thể dùng thành lời mở đầu.

Tiểu Kê Tử hướng phía tôi ôn nhu cười một tiếng, vươn tay ra.

“Hoan nghênh cô đến triển lãm tranh của tôi, cám ơn cô đã thích tôi”. Hắn là muốn cùng tôi bắt tay.

Tôi cảm nhận được bên người đột nhiên dâng lên khí áp rét lạnh, tôi vốn định không cùng anh ta bắt tay, thế nhưng người ta đều như vậy, tôi không làm thì có chút tỏ thái độ vô lễ.

Nghĩ đến mình cũng mang theo cuốn sách, liền thuận thế đưa cho anh ta.

“Xin kí tên.”

“Không có vấn đề”. Anh ta cười như cây mùa xuân, làn da trắng nõn trên mặt không thuộc về nam sinh, khóe miệng mang theo hai cái lúm đồng tiền, ánh mắt sáng ngời, có thêm hai cái quầng thâm.

Nhưng cái này cũng không phá hư phong cách chỉnh thể trên khuôn mặt hắn, tôi nhận sách hắn đưa trở về, muốn nói lại thôi, biết sau lưng mình còn có một số fan hâm mộ đang xếp hang.

Thế nhưng, tôi cũng không thể đem hắn đi, không nói đến chuyện hắn sẽ không đáp ứng, còn tuyệt đối khiến fan hâm mộ đằng sau giận dữ.

Hắn phát giác được tôi còn đứng ở nơi đó, không hề rời đi, hơi nghi hoặc một chút mà hỏi thăm:

“Cô có phải có lời muốn nói với tôi hay không?”

Tôi lập tức cảm thấy, một bậc thang xuất hiện ở dưới chân của mình, mình đang rầu không biết làm sao mở miệng, người ta liền dẫn đường rồi.

Thừa thời cơ này, tôi vội vàng gật gật đầu.

“ Cô nói đi.” Hắn ôn hòa nói. Còn phải tiếp đãi fan hâm mộ nhiều như vậy về sau, hắn vẫn kiên nhẫn như cũ, thân thiện, không có một tơ một hào cảm xúc bực bội, còn mười phần lo lắng cảm xúc của tôi.

Hắn thực sự là một nam sinh tuyệt vời.

Tiểu Kê Tử, có phải là gần đây anh đụng phải chuyện gì, cái kia…… Tôi dùng tay khoa xuống, muốn tìm từ gì đó không quá đường đột để diễn tả, lại phát hiện lời nói của tôi rất nghèo nàn.

Nhưng tôi không nghĩ tới chính là, trên mặt của hắn lập tức lộ ra một tia biểu tình quái dị, giống như là bị tôi nói trúng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN