Đêm kia là ai mê hoặc - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Đêm kia là ai mê hoặc


Chương 30


Tương lai của chúng ta không sáng, nó đơn giản chỉ là ánh bạc pha giữa sắc trắng và đen…

Lai Phỉ Kiều ngồi trong phòng, nhìn theo lưỡi dao găm sáng bóng suy nghĩ thật nhiều. Trở về R.S liền gặp được thuộc hạ của Lục Ván Tiêu, cô bắt đầu lo lắng
Ở Hong Kong căn bản không phải chưa gặp người quen, bản thân chỉ là che giấu quá tốt đến mức ngay cả Đào Duyệt Kỳ cũng không nhận ra
Tất cả…đều rối như mớ bòng bong
” Phỉ Kiều, chị vào được không?”
” Có thể ạ”
La Phi bê theo một bộ pha trà đi vào, nhìn Lai Phỉ Kiều đăm chiêu suy nghĩ liền có chút lạ
” Lại có chuyện gì sao?” La Phi ngồi xuống
Lai Phỉ Kiều nhắm mắt lắc đầu, phờ phạc không thể nghĩ thêm cái gì
Cô hoài nghi về những gì mà Lưu nói về Lục Vân Tiêu, nghe về tình trạng của hắn. Cô hoài nghi đến cùng người như hắn đến Quỷ môn quan cũng từng ra vào thì cái tàn tạ mà Lưu nói là cái gì đây chứ?
” Chị La Phi, hiện tại… Lục Vân Tiêu ra sao?” Cô lơ đễnh hỏi
La Phi nhìn theo tâm trạng của Lai Phỉ Kiều, ánh mắt điềm đạm lại một chút
” Em biết không, cả Phong Hàn hiện tại rất vững chắc có điều không phải là Lục Vân Tiêu điều hành mà là Lưu”
” Tại sao?”
” Là ông trời quá nương tay, Lục Vân Tiêu bảy năm như một con ma men, mạng sống mong manh như chiếc khăn mỏng, mất lúc nào không hay”
Lai Phỉ Kiều trầm ngâm nghe, đôi mắt lưu ly không có chút sáng nào. Chỉ là cô quá nhập tâm với lời nói của La Phi. Trong ấn tượng của cô, Lục Vân Tiêu uống rượu vô cùng ít, mùi hương trên người hắn lúc nào cũng thanh sạch lại càng không có mùi rượu, lức cô mang thai lại càng không thấy hầm rượu của hắn có thêm chai rượu nào, những chiếc ly trên giá đều được treo rất cẩn thận, dù được lau sạch sẽ không bụi nhưng cô biết những chiếc ly lúc đó chưa từng được lấy xuống một lần
Cô tự hỏi…hắn tại sao lại biến thành một con ma men tàn tạ?
Là vì sao cơ chứ?
” Phỉ Kiều, Phỉ Kiều” La Phi khua tay trước mặt cô
” A, sao cơ?” Lai Phỉ Kiều giật mình
” Em…đang nghĩ đến Lục Vân Tiêu”
La Phi hơi sững lại một chút rồi mỉm cười
” Sao phải thẫn thờ như vậy?”
Phải rồi, cô thẫn thờ cái gì vậy chứ?
” Gác lại mấy chuyện kia đi, chị muốn em pha trà cho chị”
Lai Phỉ Kiều nhìn bộ pha trà rồi cười nhạt
Hóa ra…sát thủ cũng có thú vui tao nhã

” Đây là đâu?” Lục Vân Tiêu từ từ mở mắt, bên cạnh là kim truyền dịch cùng các loại thuốc để bên cạnh. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, cảm giác thấy muốn dị ứng
” Ngài Lục, ngài tỉnh rồi” Nét mặt Lưu bớt đi lo lắng
” Lưu, cậu đem mấy cái kim truyền dịch này gỡ hết ra cho tôi”
” Ngài Lục, ngài vừa tỉnh, tuyệt đối không nên như vậy”
” Mẹ kiếp mấy cái dây rợ lằng nhằng này thì có ích gì chứ?”
” Ngài Lục, ngài đừng như vậy”
” Phỉ Kiều nhìn thấy tôi yếu ớt như vậy thì sao hả? Mẹ kiếp cậu có vợ rồi cũng vẫn ngốc nghếch như vậy, nam tử yếu ớt thì gáng vác gia đình cái gì hả?”
Lưu ngớ ngẩn nhìn Lục Vân Tiêu, thì ra lão đại cũng có bộ dạng này sao?
” Ngài Lục, ngài thật sự vừa mới hồi phục, không nên làm như vậy”
” Cậu vẫn cãi lệnh à?”
” Tôi không dám…nhưng mà ngài còn là bố của hai đứa trẻ…để hồi phục rồi nói sau cũng được” Lưu luống cuống
Lục Vân Tiêu nghe đến hai đứa trẻ, nhíu mày lại một chút
” Ngoài con của Lai Phỉ Kiều ra tôi không chấp nhận bất kì ai hết”
” Ngài Lục…Kì thực, tôi đã gặp cô Lai”
” Cái gì?”
” Cô ấy có hai đứa con”
Lục Vân Tiêu đờ đẫn, cô như vậy mà kết hôn cùng người khác. Tại sao cô không coi hắn ra cái gì? Ít nhiều hắn cũng là bố đứa trẻ, dựa vào cái gì mà người khác có thể yêu cô còn hắn thì không cơ chứ?
” Cô ấy ở đâu?”
” Ngài Lục…ngài vẫn nên hồi phục”
” Mẹ kiếp cậu lắm lời để cãi vậy sao? Còn không nói?”
” Thật sự cô ấy muốn đoạn tuyện cùng ngài, ngài thật sự chịu được đả kích?”
Lục Vân Tiêu im lặng, bảy năm dài như một cơn ác mộng. Đến hiện tại hắn tỉnh mộng còn đau lòng hơn
Cô chưa từng thuộc về hắn một lần, chưa từng là của hắn…
Hắn là vì không đủ tốt sao? Là hắn thật sự không tốt để cô phải lo lắng sao?
Cuối cùng, hắn yêu cô đến si ngốc còn cô…thì vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy
” Tôi lệnh cho cậu bắt Lai Phỉ Kiều về Lục Vân Phủ, cậu muốn làm gì thì làm”
” Ngài thật sự muốn giam cầm cô Lai?”
” Việc của cậu sao?”
Lưu lặng lẽ gật đầu, có cách nào để cãi lại mệnh lệnh của lão đại? Căn bản không thể

Lai Phỉ Kiều pha xong mấy tách trà, đem ra ngoài cho La Phi
Tống Sơ Tuyết chăm sóc tiểu Lưu Ly. Hiện tại con bé đang chơi rất vui vẻ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN