Đêm Trường Tăm Tối
Chương 41
Triệu Thiết Dân đưa cho Nghiêm Lương một bản đối chiếu số dư tài khoản của ngân hàng, bảo: “Trước khi chết một tuần, Giang Dương đã gửi cho vợ cũ của anh ta một khoản tiền, tất cả là năm trăm nghìn tệ.”
“Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“Theo như thông tin chi tiết tài khoản, ba trăm nghìn tệ trong số đó là mấy tháng trước Trương Siêu gửi cho anh ta, anh ta không hề động đến số tiền này.”
Nghiêm Lương cau mày hỏi: “Cũng có nghĩa là, anh ta không hề đem số tiền này đi đánh bạc như lời khai ban đầu của Trương Siêu?”
“Vâng.”
“Thế thì, đối với kết luận về nhân cách Giang Dương, mục đánh bạc này cần phải xem lại?”
Triệu Thiết Dân tất nhiên hiểu ý của ông, chỉ mỉm cười không tỏ rõ thái độ: “Có thể thấy, vụ án này càng lúc càng phức tạp.”
“Khoản tiền hai trăm nghìn tệ còn lại là thế nào?”
“Sau khi điều tra xác thực, khoản tiền hai trăm nghìn tệ đó là do một nhân viên tài vụ của tập đoàn Ca Ân gửi cho Giang Dương hơn một tuần trước, không sử dụng tài khoản của công ti để chuyển tiền, mà chuyển qua tài khoản cá nhân.”
“Tập đoàn Ca Ân?” Nghiêm Lương suy nghĩ một lúc, “Là cái…”
“Vâng, chính là tập đoàn Ca Ân, công ti bất động sản nổi tiếng ở thành phố Hàng Châu chúng ta, Thiên Đô Thành Kha Ân ở khu Dư Hàng là dự án bất động sản lớn nhất toàn thành phố Hàng Châu.”
Nghiêm Lương hỏi vẻ không hiểu: “Trước đây Giang Dương là một kiểm sát viên quèn ở huyện Bình Khang, sao lại có quan hệ với tập đoàn Ca Ân? Tại sao phòng tài vụ của tập đoàn Ca Ân phải gửi cho anh ta một khoản tiền như vậy?”
“Lúc đầu tập đoàn Ca Ân là công ti ở huyện Bình Khang, vào những năm chín mươi ông chủ tập đoàn là Tôn Hồng Vận đã mua lại nhà máy giấy quốc doanh ở phố huyện, sau này quy mô càng ngày càng lớn, đã lên sàn. Chỉ vài năm, tập đoàn này đã mở rộng lĩnh vực kinh doanh sang làm bất động sản ở Hàng Châu, tranh thủ mấy năm bất động sản bùng nổ, đã nhanh chóng trở thành một trong mấy công ti bất động sản lớn nhất ở thành phố Hàng Châu, trụ sở chính của tập đoàn này cũng đã dời đến Hàng Châu. Cho nên, em nghĩ mối quan hệ giữa Giang Dương và tập đoàn Ca Ân, chắc là bắt đầu từ thời gian anh ta làm kiểm sát viên ở Bình Khang.”
Anh tiếp tục nói: “Một điều thú vị hơn nữa là, chúng em điều tra lịch sử liên lạc trong điện thoại di động của Giang Dương, phát hiện ra trước khi chết một thời gian, có một số điện thoại liên tục liên lạc với anh ta, chủ nhân của số điện thoại này tên Hồ Nhất Lãng, là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Ca Ân kiêm thư kí giám đốc hội đồng quản trị của công ti sản xuất giấy Ca Ân.”
Nghiêm Lương phân tích: “Nếu Giang Dương vẫn là kiểm sát viên, cũng có thể giữa họ sẽ có những giao dịch giữa quyền và tiền, nhưng Giang Dương đã không còn là kiểm sát viên từ lâu rồi, tại sao họ phải gửi khoản tiền này cho anh ta? Có phải là Giang Dương đã nắm được trong tay vết đen nào đó của tập đoàn Ca Ân hoặc là của tay Hồ Nhất Lãng này? Thậm chí, họ có dính líu đến vụ án này?”
Triệu Thiết Dân sờ tay lên trán, cúi đầu khẽ buông một tiếng thở dài: “Đây cũng là điều mà em lo lắng, nếu chỉ một mình Hồ Nhất Lãng có một vài vấn để gì đó, thì cũng không phiền. Nhưng nếu tập đoàn Ca Ân dính đến vụ án này, công tác điều tra sẽ khá phiền hà. Doanh nghiệp tư nhân làm được đến quy mô như Ca Ân, thì mạng lưới tiếp xúc rất phức tạp, có một câu nói đại để là chỉ cần rứt một sợi tóc là ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể.”
Nghiêm Lương gật đầu, ông rất hiểu nỗi lòng của Triệu Thiết Dân, mặc dù không muốn, nhưng ông không thể không thừa nhận, trong hệ thống chính quyền nơi vùng xa này có rất nhiều ràng buộc, đối với cảnh sát, có những vụ án không phải cứ muốn điều tra là điều tra được. Suy nghĩ giây lát, mắt ông chợt sáng lên: “Cao Đông từng nói với anh, anh chỉ quan tâm đến sự thật, anh chỉ là đang làm hết trách nhiệm của trưởng ban chuyên án, đối với những nhân tố khác phía sau, anh phải giả vờ như không biết, xem ra câu nói này của Cao Đông là để nói với anh trong ngày hôm nay.”
Triệu Thiết Dân ngây ra, đi đi lại lại vài vòng, rồi chậm rãi bật cười, như thể trút được một gánh nặng, quay ra nói: “Em biết phải làm thế nào rồi. Đúng rồi, viện kiểm sát cao cấp của tỉnh đã cử người hẹn nói chuyện với Lí Kiến Quốc, anh ta nói một vụ án từ bao nhiêu năm trước như vậy, anh ta không còn nhớ rõ nữa, nếu thời gian đó công tác phá án có sơ hở, cũng là do hoàn cảnh điều kiện lúc đó, không phải cá nhân anh ta có thể quyết định được.”
“Thế thì tại sao sau khi vụ án xảy ra anh ta lại vội vàng hủy án ngay lập tức?”
“Anh ta không thừa nhận mình vội vàng hủy án, các tình tiết cụ thể đều bảo là không nhớ.”
“Các đồng chí bên viện Kiểm sát có tin lời anh ta không?”
Triệu Thiết Dân mỉm cười: “Anh có tin không?”
“Không.”
“Không tin cũng chả làm thế nào được? Ai có chứng cứ chứng minh anh ta cố tình gây ra án oan, cũng chỉ là kết thúc vụ án không chặt chẽ, cùng lắm là năng lực công tác có vấn đề.”
Nghiêm Lương cau mày suy nghĩ một mình, nếu động cơ của Trương Siêu là để lật án, điều tra xử lí Lí Kiến Quốc, lúc này hẳn đã đưa ra quân Át chủ bài rồi, nhưng anh ta lại chưa. Anh ta muốn đối phó với tập đoàn Ca Ân? Anh ta chưa bao giờ ám chỉ điều này. Rốt cuộc anh ta muốn gì?
Ông vẫn không nghĩ ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!