Đến Bao Giờ Sẽ Quên - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
859


Đến Bao Giờ Sẽ Quên


Phần 13


chap 13. CHINH PHỤC
Trước khi quay trở về HN Thành có nói với mẹ Thảo một câu.
-con nhật định sẽ thường xuyên đưa em về
câu nói đó không chỉ một mình mẹ Thảo xúc động mà ngay cả cô, đến khi ngồi trong xe cũng ko thể cầm đc cảm xúc. Thảo cứ nhìn anh liên tục. ngay lúc này cô cảm thấy mình được quan tâm. cô chưa bao giờ mong có một ai đó lại có thể chấp nhận hoàn cảnh của cô. nhất là một người như Thành
-sao nhìn anh như vậy. anh ngại đó
Thảo giật mình quay đi đỏ mặt. cô chưa biết nói gì thì anh đã nói giúp cô
-có gì cần nói với anh à?
thành cười nhẹ rồi nhìn cô
-cảm….ơn….anh
Thảo nói ttrong xúc động.
-vì điều gì.?
-vì tất cả.
Anh cười tươi. Làm Thảo xao xuyến đó. Nụ cười của anh duyên lắm mà.
-Muốn cảm ơn anh thì cứ ngoan như này và …..
-Và gì ạ?
-Và đừng nghĩ đến ai khác.
Câu nói ấy làm Thảo đỏ mặt. Ý anh là gì đây. Chỉ đc nghĩ đến một mình anh ư?
Ng ta nói tình yêu mới có sự ích kỉ. Vậy thì tình cảm của anh là gì…..? Thảo bất giác lại nhìn anh ko nói lên lời. Trái tim có cái gì đó thấy bối rối nhưng vui. Và tự hỏi. Có phải anh ấy thik mình.
quay về với cuộc sống của công việc. Thảo luôn đi Theo Thành . chuyện thương lượng hợp đồng của công ty là do anh đảm nhiệm. nên chuyện thường xuyên đi tiếp khách là bình thường. và điều quan trọng là bây giờ có Thảo đi cùng anh.
nhưng Thảo không ở cùng anh. nên mỗi buổi tối anh đều đưa Thảo về Nhà chị cả.
tối nay Thành về sớm hơn. nhưng anh có vẻ say hơn mọi hôm. Thảo nhìn anh lái xe mà lo lắng. nhưng cô không dám hỏi vì sợ anh mất tập trung.
-sao cứ nhìn anh suốt vậy?
-hay mình đi taxi đi anh
-sao? sợ anh say anh đâm vào đâu à?
-em….
-anh say nhưng anh biết anh đang làm gì mà. yên tâm
-…..
yên tâm làm sao được. cô lo cho anh lắm chứ. nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
thấy Thảo im lặng….anh mới mở lời
-Thảo đã từng yêu ai chưa?
cô quay sang nhìn anh. rõ ràng khuôn mặt anh rất đỏ. nhưng nghe giọng noi ko có vẻ lè nhè. cô cứ nghĩ anh cũng như Tuấn. say lướt mướt ròi làm nhưng chuyện mà sáng mai chả nhớ là mình đã làm gì….
-em chưa anh ạ.
-tại sao vậy?
-có sao đâu ạ. chỉ là chưa có thôi mà.
Thật ra lúc anh hỏi câu đó cô nghĩ đến Tuấn.
có một điều quan trong chuyện tình cảm nó rất khó lí giải. đó là khi ai đó hỏi bạn ,bạn đã từng yêu ai, hoặc mối tình đầu của bạn là ai. mà bạn nghĩ đến 1 người nào đó thì ng đó chính là ng bạn yêu thật lòng.
Thảo nhớ đã đọc câu này ở đâu đó. trong lòng thoáng chút buồn. người ta nói đúng tình đầu có lẽ chỉ là kỉ niệm.
trong lòng có dâng lên một chút xót xa. Tuấn có lẽ chưa bao giờ coi cô là một người bình thường chứ đừng mơ là một ng quan trọng.
thôi thì nếu đã không còn cơ hội bên anh thì cô coi như cũng giải thoát cho bản thân mình. mong rằng anh sẽ gặp đc ai đó yêu thương anh thật lòng.
Thành đỗ xe vào lề đường. có lẽ vì Thảo đang mải theo đuổi cái dòng suy nghĩ ấy mà không biết mình đã đến nơi. Nhưng Thành hoàn toàn không muốn đánh thức cô. anh im lặng ngồi ngắm Thảo qua ánh đèn mờ của xe. Thảo đẹp. với anh là đẹp….
ánh mắt ngây thơ. khuôn mặt hiền hòa. quan trọng Thảo luôn biết cách quan tâm đến người khác.
Thảo giật mình khi thấy xe đã đỗ xuống.
-đến nơi sao anh ko gọi em
-vì em đang mải mộng mơ đến ai đó nên anh ko muốn đứt dòng cảm xúc của em
-cảm xúc gì đâu ạ
Thảo đỏ mặt. anh cười. bước xuống lịch sự mở cửa cho cô. cô bước đến gần cánh cổng . thì…..
-Thảo….
tiếng Thành gọi sau lưng cô. giọng nói rất dứt khoát. cô đứng lại , quay về phía anh ,thì bất ngờ anh ôm lấy cô. cái ôm rất chặt.
Thảo đứng im. tạm thời bất ngờ chưa biết chuyện gì đang xảy ra với cô. bờ vai anh có chút mùi rượu nhưng có mùi trầm hương rât nam tính. vòng tay anh là gì thế này. cảm giác cho cô an toàn quá. Thảo vẫn đứng im ko phản ứng gì….
-Thảo …..
-…..
-anh…..
cô cảm nhận đc cả nhịp đập của trái tim anh. nó đang đập rất mạnh. khi mà lời nói trong lòng thật khó thốt ra lời thì vòng tay anh càng siết chặt. cảm giác như cơ thể anh muốn nuốt trọn cô gái bé nhỏ này vào trong anh.
-là anh….thik ….em…….
mọi khi cô thấy anh rất tự tin nhưng sao hôm nay dù một câu nói chỉ vẹn vẹn có 2 từ ấy thôi mà ấp úng mãi mới nên câu.
người ta nói là con trai đứng trước ng mình yêu sẽ rụt rè hơn phải không nhỉ
( cô em đọc nhiều sách tình yêu quá rồi. đúng là cái tuổi mộng mơ)
cô cảm nhận đc cả nhịp đập của trái tim anh. nó đang đập rất mạnh. khi mà lời nói trong lòng thật khó thốt ra lời thì vòng tay anh càng siết chặt. cảm giác như cơ thể anh muốn nuốt trọn cô gái bé nhỏ này vào trong anh.
-anh THành. anh say rồi.
-uh. người ta nói ng say mới nói thật
ôi câu nói này không biết có phải câu nói cùn của mấy tay đàn ông khi đi tán gái hay không.
nhưng quả thật nó rất lợi hại khi như một luồng điện chạy thẳng vào trái tim con gái.
anh ấy nói thật sao???
Thảo không biết nói gì thêm nữa. đứng im cảm nhận hơi ấm từ vòng tay anh. mùi nước hoa trầm hương khiến cô ngây ngất.
lần đầu gặp anh , rồi những ngày đi cùng anh cô biết anh rất hấp dẫn phụ nữ. và phụ nữa vây quanh anh không giống như những ng vây quanh TUấn . bởi Phần lớn họ là những ng thành đạt và mong muốn nghiêm túc trong mối quan hệ với anh. lúc ấy cô đã nghĩ mình không bao giờ đc phép mơ đến anh. vậy mà giờ đây vòng tay ấy lại đang ôm cô.
cảm giác xúc động. một giọt nước mắt lại rơi trên khóe mi.
-đừng khóc.
anh buông Thảo ra rồi lau nước mắt cho cô
-xúc động quá à?
-đừng đùa em đc không?
-em nghĩ anh nói đùa sao?
-em…
-THảo à. chúng ta không thể chọn chúng ta sinh ra như thế nào. nhưng chúng ta có quyền chọn sống ra sao. đừng ngốc như vậy nữa.
anh nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của cô như khẳng định lời anh nói
Thật lợi hại khi hiểu đc cảm giác cua cô ngay lúc này
-là em không nghĩ em sẽ đc….

-em có quyền ….em xứng đáng. đừng nghĩ về hoàn cảnh của mình. bởi anh hiểu….. hãy nghĩ là em xứng đáng. Tuấn không nhìn ra chứ anh nhận ra ngay từ lần đầu anh gặp em….
câu nói ấy như liều thuốc giải tỏa hết sự tự ti trong lòng cô. có nghĩa là cô cũng như những cô gái kia. cô có quyền đc anh quan tâm. có quyền được yêu thương. quyển sách ấy nói thật đúng
cho dù bạn là ai. sinh ra trong hoàn cảnh nào thì tất cả chúng ta đều có chung một quyền đó là yêu và được yêu.
Thành lau cho cô những giọt nước mắt đang rơi xuống gò má. đôi mắt long lanh ngây thơ đang nhìn anh. 22 tuổi trong thế giới của anh họ là đàn bà. sành sỏi chuyện yêu đương. khôn ngoan trong cách kiếm tiền, từng lời nói đầy xu nịnh giả dối. đầy toan tính.
vậy mà giữa thế giới ồn ào này. anh lại tìm đc cô … có lẽ sau tất cả vấp ngã. sau nhưng nỗi buồn anh đã trải qua .cô có thể là một nơi bình yên cho những sóng gió lắng xuống .một nơi anh đã tìm kiếm. nơi để trái tim anh có thể đi về.
Thành nhìn vào đôi môi đang run lên ấy. anh cúi nhẹ xuống lấy đôi môi mình đỡ lấy bờ môi kia. như khẳng định với cô rằng anh chính là một điểm tựa chắc chắn cô có thể dựa vào.
nụ hôn dại khờ này. khiến anh mê mẩn. đôi môi ấy ngại ngùng không dám đáp lại nụ hôn của anh. anh lướt đôi môi mình. kéo nhẹ môi cô để mở ra. nhẹ nhàng cho cô một chút cảm giác.
chỉ là ban đầu thôi. anh muốn cô làm quen với nó.
Thảo đầu óc như mụ mị. cô không biết tay cô đã níu eo anh từ lúc nào. đôi môi mềm đã níu lấy môi anh. nhẹ nhàng theo từng chuyển động của anh. vòng tay anh bắt đầu siết chặt.
không gian này dường như chỉ có 2 người mà thôi
…nhưng….
đang mải với nụ hôn tạm gọi là nụ hôn đầu tự nguyện thì….
đôi tình nhân này dường như quên mất mình đang đứng trc cổng nhà ng khác. lại là cổng nhà của một con cáo.
có ai đó biết ý đứng im chờ đợi. miệng tủm tỉm cười. vẻ mặt rất chi là gian manh.
còn có ai đó ánh mắt ánh lên tia lửa ngùn ngụt. bản thân cũng là kẻ giữ bình tĩnh rất tốt nhưng sao cứ trông thấy cái con cá sấu này là hắn ta lại có cảm giác như con hổ điên trong mình buột phát. hắn bộc lộ bản chất của mình. không hề ngại ngùng trc cô.
hắn luôn là hắn.
-hai người đang làm gì vậy?
nghe tiếng nói 2 người mới giật mình rời nhau ra. cả hai quay về phía có tiếng nói. Là Tuấn…hắn và chị cả và Hà….
-ông có cần vô duyên vậy không?
Hà đắc ý nói Tuấn
-con mẹ. không có chỗ nào sao mà phải đứng giữa cửa nhà ng ta hôn nhau.
-kệ họ. yêu nhau là phải thế. ông ghen chắc.
-mẹ….đâu dám
hắn lại tỏ vẻ khinh khỉnh.
-tưởng cô ta cừu non lắm. hóa ra cũng chỉ là sói xám thôi
( anh ý nghiện cừu vui vẻ và sói xám rồi haha)
-đừng nói vậy chứ Tuấn…
-thì sao nào?
tuấn nhìn cô nhếch môi. thảo vừa xấu hổ với mọi ng lại vừa buồn lời Tuấn nói. nhưng cô không khóc mà mím môi lại. cô quen rồi những lời lăng mạ của tuấn.
-em về đây. chị cũng vào nhà đi cho họ còn tiếp tục.
Hắn quay đi nhưng trong lòng ko thể nào nguôi cơn tức. hắn quay lại cố chế một câu .
-Thành. chú chả nhẽ không có tiền đưa cô ta vào khách sạn mà phải đứng đây.
hắn rút ví ra đưa ra 1 nắm tiền 500k
-cầm đi. ngần này đủ một đên ở melia đấy
hắn dúi tiền vào tay Thành. Thành rất giận nhưng cố nhịn. hắn thì nhếch môi. quay đi nhưng không quên kỉ niệm lại cho Thảo một cái nhìn đầy thách thức
-anh Tuấn…..
Tuấn không quay lại mà Thảo bước nhanh ra trước mặt anh
-bốp….
một cái tát mạnh đủ để mặt Tuấn có cả 5 đầu ngón tay cô.
-tôi và anh giờ không còn liên quan. anh ko có tư cách nói tôi như vậy
mắt Tuấn đỏ ngầu lên. cô định giơ tay tát cho hắn cái nữa thì bị hắn tóm cổ tay lại. hắn nắm chặt khiến cô đau
-cô muốn chết phải không?
Tuấn gằn giọng. hắn trợn mắt lên. cơn điên bắt đầu…
-anh tuấn
Thành bước lại giằng tay tuấn ra khỏi tay Thảo nhưng anh ta nắm tay rất chặt
-buông cô ấy ra
-tao không buông thì sao?
dường như hai ng đàn ông này đang bắt đầu mất kiểm soát. ánh mặt họ nhìn nhau như muốn giết luôn đối phương của mình
-hai đứa thôi đi. Tuấn. buông tay nó ra
Tuấn lúc ấy mới nhả tay ra. hắn ném tay cô xuống chứ không thả một cách nhẹ nhàng.
-THành về đi em
-em….
-có chị.
-Hà đưa thảo vào nhà.
câu nói ấy mới khiến Thành yên tâm ra về. anh nhìn lại Thảo rồi mới bước vào xe.
Thảo theo Hà vào trong nhà. nhưng khi cánh cửa ấy vừa đóng lại. Thảo không còn đủ sức để đứng nữa. câu nói của Tuấn như hàng trăm nhát dao đâm vào tim cô. rõ ràng cô vẫn đau vì hắn. cô vẫn hồi hộp khi thấy hắn, nhưng những gì cô nhận đc là thế này đây. nếu hắn không cần cô tại sao không để cho cô đi tìm một ng đàn ông khác mà cứ muốn phá nát trái tim cô đến nhường này.
fb Hà Quỳnh Vân
đằng sau cánh cửa ấy cũng có 2 con người đang đứng lặng lẽ.
-Tuấn ….
-….
-hành động vừa rồi có ý gì?
-….
-chị là một ng đàn bà chị có thể hiểu em đang ghen đấy
-ko bao giờ
hắn ko nhìn vào chị.
-nếu em ko thik nó. hãy kệ nó muốn quen ai thì quen.
-em đâu có cấm
– vậy từ mai chị cho nó sang nhà Thành ở.
câu nói của chị rất thản nhiên. hắn đưa ngay ánh mắt bất ngờ
-chị….
-sao? là chú muốn vậy
-em ko nói thế
-chị không nghĩ Tuấn thường ngày mạnh mẽ quyết đoán giờ lại nhu nhược đến vậy.
-…
hắn không thèm trả lời mà quay đi. rất chi là hậm hực.
-tuấn. nó vẫn là cấp dưới của em nên chị mới hỏi em
rõ ràng câu này đã nói một lần. nếu hắn khôn ra hắn sẽ hiểu nhưng mỗi khi nói chuyên với chị thì hắn lại rất ngu
-dàn bà sao sống chung với đàn ông đc.
-thì nó và em….còn ngủ với nhau có mà
-lúc nào?
-hà nói
hax. cái con Hà già xét nét mà
-chỉ là đùa thôi. em chưa động vào một sợi tóc của cô ta.
-lạ nhỉ
chị mím môi nén cười. chị hiểu vấn đề mà
-em về đây.
-vậy còn chuyện….
-quên nó đi…
haha. thằng nhóc không muốn con bé ở cùng Thành nhưng ko dám nói rõ ràng. chị đắc ý
-TUấn…..
hắn quay lại nhìn chị lần cuối.
-tất cả có thể….cạnh tranh công bằng….
hắn đứng ngây ra.
cạnh tranh….công bằng…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN