Đến Bao Giờ Sẽ Quên
Phần 42
chap 42…. XIN LỖI VÌ ĐÃ YÊU EM
hắn trở về nhà ngay hôm đó.
-đại ca… đừng tự làm khổ mình như thế
hắn ko buồn nói thêm câu gì… lê đôi chân mệt mỏi trở về nhà… ngôi nhà này … nơi in dấu hình ảnh cô vợ bé nhỏ của hắn… hắn lại cầm điện thoại…xin lỗi em… một mình tôi đau là đủ…
nếu không thể cùng em đi hết cuộc đời ít nhất cũng để cho em được hạnh phúc … và không bao giờ cảm thấy khổ đau.
sau cả Tuần nằm nhà … giờ hắn cũng đã đi lại được… hắn cũng đến quán rượu như mọi khi…
-đại ca…
-gì vậy?
-ko…. ổn rồi…
-bình tĩnh nói
-chị dâu….chị dâu…
hắn giật mình quay lại lo lắng…
-làm sao?
-chị dâu bị tai nạn… đang nằm viện…
hắn bật dậy như tôm….
-đang nằm ở đâu?
-dạ… đang nằm viện ở tuyên quang ạ….
hắn bật dậy rất nhanh… cái miệng còn nhanh hơn bộ não…
-tìm xem cô ấy đang nằm ở đâu? mày có 10 phút
hắn bước nhanh ra cửa… theo sau hắn là hai thằng em…
-đại ca.. để chúng em đưa anh đi
-tao tự đi được
-đại ca… còn rất yếu….
-kệ mẹ tao….
hắn leo lên xe và phóng vụt đi trong nháy mắt… hắn thấy lo lắng vô cùng… nhìn vào cái màn hình điện thoại trước mặt… Mẹ Tí của hắn đang cười rất tươi…
xin ông trời… cô ấy sẽ ko sao…hắn có thể đánh đổi cả mang sống của mình … chỉ cần … mẹ TÍ của hắn … được bình yên…
theo địa chỉ mà hắn nhận được…hắn bước đến cửa phòng của mẹ Tí… khi hắn thấy người ấy đang ngồi với cái tay bị băng bó hắn thở phào….rốt cuộc hòn đá đè vào tim hắn từ nãy đã được gỡ bỏ…. Mẹ tí của hắn chỉ bị bó bột ở tay thôi….
nhưng khi niềm vui của hắn vừa nhen lên thì lại vụt tắt… đôi mắt hắn tối lại…. bàn tay hắn nắm chặt lấy…
mẹ kiếp… cái thằng cha….. Vương ấy lại xuất hiện… đã thế còn tình cảm lấy nước cho mẹ tí của hắn uống… có cái gì đó nghẹn ứ trong cổ họng… hắn ko thể nói nổi thành lời…
cho dù lí trí vẫn luôn nói rằng để người ấy đi tìm hạnh phúc của riêng mình nhưng mỗi khi thấy người ấy gần một người đàn ông khác thì cái đầu hắn lại gần như phát điên lên
YÊU LÀ ÍCH KỈ VẬY SAO
-đại ca….
-có chuyện gì vậy…
-tay chị dâu bị rất nặng… cần phải chuyển viện nhưng….
-gì?
-ko có tiền ạ…
hắn cau mày….sao có thể để Mẹ tí của hắn chịu thiệt thòi vậy
-mày biết phải làm gì rồi phải không?
hắn quay đi… không thể chứng kiến cảnh người đàn ông khác chăm sóc mẹ Tí của hắn được…hắn ko đủ dũng cảm….
một lần nữa hắn cũng chỉ biết nhìn mẹ Tí qua cửa sổ… bệnh viện này… là hắn chọn… mọi chi phí hắn đã thanh toán… giờ mẹ Tí của hắn và Con trai hắn sẽ được chăm sóc một cách tốt nhất…
-đại ca… sao không vào thăm
-ko nên làm phiền cô ấy…
-đại ca.. nếu cứ sống như vậy cả hai chỉ làm khổ nhau mà thôi… để em…
-ko được….
-đại ca… đã đến đây rồi… dù sao cũng là của mình… có đẩy có xua đuổi cuối cùng vẫn là của mình thôi
-đại ca.. là duyên nợ của anh chị…
-ko được… chúng ta đã sống như thế nào… anh ko muốn cô ấy sống như chúng ta… sống chết còn chưa biết….
-đại ca nghĩ sâu xa quá…
hắn lại quay đi nhưng…
-ba… ba….
Tí còi của hắn đc chú bế trên tay …trông thấy hắn rồi… nghe tiếng con reo hắn quay lại. hắn không thể chịu đc nỗi nhớ con…. hắn bế Tí con của hắn trên tay… hắn ko đủ dúng cảm để bỏ lại TÍ còi của hắn.
-ba… đi mẹ…. đi mẹ….
Tí níu cổ hắn mè nheo. hắn bế con trở vào phòng. Là hắn trước sau gì cũng phải đối diện với mẹ Tí chứ. Dù suốt đời chỉ là người qua đường của nhau thì cũng phải vì con mà gặp mặt. cho dù trước mặt ng đó hắn thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. cảm giác muốn đc gần em… muốn đc bên em… cảm giác muốn đc có em khiến hắn điên đảo vô cùng… cuộc sống rốt cuộc chỉ là những nỗi đau thôi… hắn chấp nhận.
Mẹ Tí trông thấy hắn thì nhìn cái lạnh lùng rồi quay đi.. nỗi giận là không thể nói thành lời… kẻ đa tình này… thật sự ko xứng đáng để quan tâm. hắn cúi mặt nuốt nỗi xót xa vào lòng…
-Ba… chơi ná…
Tí cầm đồ chơi rủ ba chơi cùng… hắn liếc nhìn mẹ nó như để xin phép. còn mẹ Tí thì coi như hắn không tồn tại. hai ba con hắn chơi đến khi Tí còi của hắn buồn ngủ xà vào lòng hắn . hắn bế con trong tay… con trai hắn đang ngủ rất ngon lành… con yêu… ba có lỗi…
Mẹ Tí bước lại gần ba con hắn
-đưa con đây
hắn ngước nhìn mẹ Tí. đôi mắt đầy xót xa. cổ họng nghẹn ứ ko nói được điều gì.
Thảo ko nói gì thêm mà luồn cánh tay lành bế Tí. cơ thể nhỏ bé của Mẹ Tí… nếu như còn khỏe 2 tay bế Tí cũng đã rất vất vả rồi.. đằng này lại chỉ có một tay. hắn xót xa… cố gắng nói cho lên lời.
-để tôi bế con giúp em
-ko cần
Thảo trả lời lạnh lùng. rồi ôm con ra khỏi tay hắn… hắn cảm tưởng như cả thế giới sụp đổ trước mắt… ôi … cuộc đời… người ta chỉ nhìn thấy hậu quả khi mà những hạnh phúc đã qua đi.
Thảo trả lời lạnh lùng. rồi ôm con ra khỏi tay hắn… hắn cảm tưởng như cả thế giới sụp đổ trước mắt… ôi … cuộc đời… người ta chỉ nhìn thấy hậu quả khi mà những hạnh phúc đã qua đi.
-anh về đi.
cô quay đi lạnh lùng …khuôn mặt ko chút cảm xúc dù trong lòng thấy rất xót xa. cảm giác bị ruồng bỏ có lẽ hắn ko bao giờ hiểu. là đàn bà thật ra cô rất muốn níu giữ cho con trai mình có một gia đình… nhưng hắn đã rõ ràng là có ng đàn bà khác… không muốn cô xuất hiện trong cuộc đời của hắn thì hắn còn tìm đến đây làm gì?
-về đi cho mẹ con tôi ngủ
hắn đôi mắt đỏ ngầu lên.. đứng chết chân nhìn hai mẹ con Tí… quả thật ngay lúc này hắn ko thở đc nữa. ngực hắn thắt lại. đau… rất đau…
hắn cố nắm chặt lấy bàn tay… kìm chế hết mức có thể để nước mắt ko rơi ra… hắn quay đi… xin lỗi em…cứ hận tôi đi… vì tôi xứng đáng bị như thế…nhưng khi hắn vừa bước chân ra khỏi cửa
-Anh Tuấn
hắn đứng lại khi nghe tiếng gọi. trong lòng dấy lên một cảm giác vui… hay mẹ Tí muốn hắn quay lại… có lẽ…
nhưng hắn ko ngờ khi hắn quay lại… mẹ Tí cũng bước lại gần hắn…khuôn mặt ko chút cảm xúc. ánh mắt sắc lạnh nghiêm khắc nhìn hắn.
-trả lại anh. tôi ko cần tới nó
cô đưa cho hắn tấm thẻ ngân hàng. hắn nhìn vào cái thẻ đó nỗi xót xa dâng lên như sóng trào.
-tôi sẽ tự lo được cho con. anh hãy sống hạnh phúc. đừng bận tâm đến mẹ con tôi.
-em…
cổ họng hắn nghẹn ứ khiến hắn ko thể nói đc lên lời. mà hắn còn gì để nói. khi hắn chọn con đường này. hắn chọn sự an toàn cho 2 người hắn yêu nhất trên đời vậy hắn phải chấp nhận đau thôi.
hắn cầm tấm thẻ trong tay. run run xót xa. lúc hắn quay lưng đi là lúc hắn rơi nước mắt…
cuối cùng cuộc đời hắn cũng đi về đâu đâu. hắn cười một mình xót xa… thèm mùi đàn bà… thèm mùi vợ hắn… cơn say đến rồi… hắn có lẽ đã rất lâu không đc gần đàn bà… bởi vì hắn… chỉ muốn có em thôi…
-đại ca…chị dâu xuất viện rồi
-…
-đại ca tại sao ko giải thik…
-…
-đại ca. sao hai người cứ làm khổ nhau như vậy
-chúng em đã tạo điều kiện tới như vậy rồi mà đại ca còn bỏ lỡ thì… chán thật
mắt hắn đỏ ngầu hắn ngẩng lên… nắm cổ áo thằng em bên cạnh
-là trò của chúng mày
-em….em
-đại ca… chúng em chỉ muốn giúp đại ca thôi
-giúp cái mẹ mày … suýt nữa mày giết vợ tao rồi
-đại ca yêu chị dâu đến vây mà. chỉ là hoàn cảnh thôi đừng tự trách mình.
-đại ca… đừng như vậy… em biết chị dâu vẫn thương đại ca. Tên kia chỉ là bạn thôi… ko có gì…
-mày câm mồm…
hắn nắm cổ áo nó rất chặt … một cuộc cãi lộn xẩy ra. đúng hơn anh em hắn đang đánh nhau…chưa bao giờ những đứa em của hắn dám đánh lại hắn… nhưng mà khi hắn bị đánh đau hắn mới có thể khôn ra được… đó là bài học chị cả đã dậy bọn hắn như vậy và giờ…. kẻ ăn đòn lại là hắn… người ta nói …đòn đau nhớ đời đích thị không sai.
hắn lái xe đậu trước của nhà Mẹ Tí. bàn tay hắn rất đau. có lẽ đã va vào đâu sau cuộc ẩu đả. nói đúng hơn là mặt hắn cũng có vài vết thâm tím rồi. hắn ko muốn đánh lại mấy đứa em mình. giờ hắn mới biết chúng cũng chỉ vì lo cho hắn cả thôi. anh em tình thân chục năm trời rốt cuộc chúng cũng ko đành lòng để hắn thất bai ra đi.
Mẹ Tí của hắn một tay băng bó một tay bế con. hắn thở dài bất lực. giờ có xuất hiện cũng chỉ bị xua đuổi thôi. hắn phải làm gì… im lặng dõi theo cuộc đời em như vậy. có phải biện pháp hay ko?
-Tuấn…. vào nhà đi con
Bà ngoại Tí đi đâu đó phát hiện ra hắn nên gõ cửa. hắn mệt mỏi hướng ánh mắt về phía bà.
-con chào mẹ.
-sao đến mà không vào.
-con….
-ăn gì chưa? vào nhà đi muộn rồi…
-con
-vào đi. Thảo nó như vậy nhưng nó ko có ý gì đâu
hắn chần chừ mãi rồi cũng mở cửa bước ra. nhưng khi ánh điện chiếu vào khuôn mặt hắn thì bà ngoại Tí phải giật mình
-Tuấn… con làm sao vậy?
-con ko sao…
-để mẹ gọi Thảo.
-ko cần đâu mẹ… muôn rồi để cô ấy ngủ.
-ko đc
bà bước vào trong buồng. ko lâu sau thì Thảo cũng bước ra. khuôn mặt nhìn hắn nghiêm khắc. là hắn lại thấy sợ sợ… người ta bảo sợ vợ là trường sinh thì có lẽ hắn sẽ thọ cùng trời đất.
-có chuyện gì vây?
-ko sao…
-con buồn cười nhỉ? Tuấn nó đau phải hỏi 1 câu cho tử tế chứ.
-vậy là tử tế với anh ta quá rồi
cô hậm hực quay vào lấy dầu bôi cho hắn
-nó chưa ăn đâu. nấu cho nó bát mì trứng.
-mẹ con ko cần đâu…
-ko được. vừa lạnh lại đi đường xa. chắc cũng đói rồi.
bà đừng dâỵ kéo Thảo vào bếp. rốt cuộc 10 phút sau bất mì nóng hổi cũng đc mang lên. mẹ thảo vào buồng ngủ với Tí nhường lại ko gian cho hai người.
hắn bê bát mì mà thấy trong lòng xúc động vô cùng. nếu có thể.. ngày nào hắn cũng muốn bị chúng nó đánh như này. được em chăm sóc như vậy cũng mãn nguyện lắm rồi
nhưng khi hắn vừa húp miếng cuối cùng xong thì Thảo cũng hỏi 1 câu khiến hắn như rơi xuống vực thẳm.
-anh TUấn…
hắn ngước mắt lên nhìn cô
-anh có nhớ chúng ta đã nói gì với nhau không?
-tôi….
há miệng mắc quai rồi. là miệng hắn nói ra mà… đàn bà… thù dai lắm.
-tôi nghĩ lần sau anh nên về với vợ anh. chỗ tôi ko phù hợp với anh đâu. mong anh thông cảm và về cho.
-tôi
hắn như chết lặng vì câu nói đó. nhưng rồi cũng đứng lên bước ra cửa… hắn giờ này đầu óc rất mụ mị. không thể nghĩ ra được bất cứ điều gì.
cái việc phải làm thế nào tiếp theo chính bản thân hắn cũng chưa nghĩ ra… chỉ biết mệt mỏi bước lại phía xe của mình… hắn lại trốn vào đó và buồn… hắn cảm thấy vô vọng. rốt cuộc phải làm gì đây???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!