Kỳ thật từ sau khi trở về từ Ô trấn, Hứa Lương Châu muốn lại nếm thử vài lần mơ thấy những cái mộng quỷ dị đó, nhưng một lần đều không mơ thấy.
Cảnh trong mơ là rất dễ dàng bị quên đi, nhưng hắn không, ngược lại nhớ càng lúc càng thêm rõ ràng, dư vị cảm nhận, lần lượt cho rằng đó là chân thật đã từng phát sinh.
Ấn tàn thuốc, Hứa Lương Châu bỗng nhiên nhớ tới một màn vẫn luôn bị chính mình xem nhẹ.
Hắn nhớ rõ.. Ở trong mộng cuối cùng cô.. Đã chết.
Có một loại khả năng ở hắn trong đầu chợt lóe.
Ngày sinh nhật Tây Tử, vừa lúc là ngày bọn họ chính thức điền nguyện vọng, Đan Đan điền thủ đô đại học H, sau đó không chút do dự nộp lên, cô mới từ trong phòng đi ra, liền gặp Hứa Lương Châu không nhanh không chậm đến.
Phía dưới mắt còn đen rất rõ ràng, nhìn qua có chút tiều tụy, hẳn là không ngủ tốt.
Hứa Lương Châu thấy cô, ánh mắt sáng ngời, che chắn lối đi nhỏ, cười tủm tỉm hỏi, “Điền xong rồi?”
Đan Đan gật đầu, “Ừ.”
“Điền T?”
Đan Đan dời mắt, lúc nói dối chung quy không dám nhìn hắn, “Đúng vậy.”
Hứa Lương Châu như suy tư gì gật gật đầu, “Khá tốt.”
Tống Thành ở phía sau nghe được mộng bức, ngày đó nhìn lén phiếu dự bị của người ta cũng không phải bộ dáng này.
“Này này, cậu có ý gì? Cậu không phải nói cô ấy đang hố cậu sao?” Tống Thành theo sát hắn vào phòng truyền thông.
Hứa Lương Châu tùy ý ngồi trước một máy tính, mở giao diện, Tống Thành liền ngồi ở bên cạnh, vốn dĩ kỳ quái hắn vì cái gì sẽ cố ý tới chậm, lúc này liền càng tò mò hắn sẽ điền trường nào.
“Cho nên tôi không thể để cô ấy thành công.” Hứa Lương Châu nghiêng mặt, nhe răng, “Tôi hack hệ thống máy tính.”
Tống Thành kinh ngạc đến rớt cằm, “*, cậu nói gì? Cậu điên rồi.”
Hứa Lương Châu ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, “Trật tự đi, tôi lại không làm gì, chỉ muốn nhìn xem cô điền trường nào.”
“Trời đất, để người điều tra ra cậu không chết cũng muốn lột da.” Chuyện này rất nghiêm trọng, dù cha có thể che chở, lá gan cũng vẫn quá lớn.
Hứa Lương Châu ngón tay gõ trên bàn phím, không bao lâu liền rành mạch thấy Đan Đan điền trường học, cười lạnh một tiếng, tức giận ngược lại không nhiều, có lẽ là đã sớm đoán được.
Quả nhiên là lừa hắn, còn phòng hắn như phòng lang sói.
Tống Thành hiển nhiên cũng thấy, “cậu đúng là tử tinh, cô ấy dính phải cậu cũng là xui xẻo tột cùng.”
Người như vậy, trước nay không phải dễ thoát khỏi.
“Cút, lão tử rất tốt.”
Hứa Lương Châu móc ra điếu thuốc, đặt ở giữa hai ngón tay thưởng thức, lại không có hút, ánh mắt nhàn nhạt, phảng phất như chưa thấy gì, một lát sau, mới đóng giao diện.
Tống Thành điền xong nguyện vọng của mình, xem hắn vẫn không nhúc nhích, “Sao cậu còn chưa điền? Người vẫn là ở thủ đô mà, sợ cái rắm.”
Hứa Lương Châu cười nhạo một tiếng, không lưu tình chút nào đả kích hắn, “cậu là lão già âm hiểm sẽ không hiểu được.”
Hắn thích cô bao nhiêu? Đại khái là thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy, khác trường học hắn không yên tâm.
Muốn nhìn thấy cô, muốn hôn cô, muốn cùng cô tình.
Tống Thành che ngực, làm bộ bị thương rất sâu, “cậu một cái vọng tưởng cuồng cũng không tốt hơn kẻ âm hiểm này bao nhiêu.”
Hứa Lương Châu dỗi hắn, “Thiếu đánh.”
Hắn đặt thuốc lá ở trong tầm tay, đăng nhập dãy số của mình vào, như là làm ra quyết định, sáu cái nguyện vọng chỉ điền một cái.
Đại học H.
“Thao, nam nhân lâm vào tình yêu thật đáng sợ.” Mặc dù Tống Thành biết Hứa Lương Châu thích Đan Đan, cũng không biết tới trình độ như vậy, không ở bên nhau là không thể, khoảng cách như vậy đều không muốn tách ra.
Quan trọng nhất là, Tống Thành cảm thấy, nếu cha Hứa Lương Châu đã biết, Hứa Lương Châu không thể thiếu một trận đòn.
Hứa Lương Châu đứng dậy, không chút nào vì tương lai lo lắng, “Không sợ, trước khi ba đánh chết tôi, mẹ sẽ ngăn lại.”
Điền xong nguyện vọng, Tống Thành liền đi ăn sinh nhật Tây Tử ăn.
Ở KTV lớn nhất, loại ca hát này, từ trước đến nay hắn sẽ không kêu Hứa Lương Châu, nhưng lần này ngoại lệ, Hứa Lương Châu chủ động đi theo.
Mỹ danh rằng: “Tôi sợ các cậu dạy hư tiểu bạch hoa nhà tôi.”
Tống Thành thành công bị hắn ghê tởm.
Hai người đến nơi, đã bắt đầu rồi.
Ghế lô loạn, không ít người đi, con trai tương đối nhiều, con gái cũng có, mỗi người đều quen biết, có mấy cái cùng Tống Thành còn rất quen thuộc.
Cố Huân cũng tới, ngồi ở sô pha ngoài cùng, trên mặt hắn vẫn không có biểu tình, cùng không khí trong đây không hợp nhau.
Đan Đan ngồi bên cạnh Tây Tử, trong tay cầm một ly nước trái cây, cái miệng nhỏ nhấp từng ngụm.
Tống Thành đưa quà đã sớm chuẩn bị tốt cho Tây Tử, duỗi tay còn muốn ôm, bị cô một phen đẩy ra, dùng ngữ khí vui đùa nói: “Tống Thành, nam nữ thụ thụ bất thân hiểu hay không?”
Tống Thành dừng một chút, thong thả ung dung nói: “Tôi biết rồi.”
Quả nhiên, con gái trưởng thành, không cho chạm vào.
Tống Thành tặng một cái vòng cổ, học sinh bình thường khẳng định là mua không nổi, hơn vạn tệ, chẳng qua chút tiền ấy đối với Tống Thành không tính là cái gì.
Cố Huân tầm mắt hướng bọn họ nhìn nhìn, siết chặt đồ vật trong túi mình, tâm trầm trầm.
Hứa Lương Châu đến ngồi cạnh Đan Đan, bàn tay ôm lấy vai cô, liếc mắt nhìn cô bưng đồ uống trong tay, “Uống ngon không?”
Đan Đan dùng khuỷu tay đẩy ngực hắn ra xa, xê dịch, “Cũng được.”
Lúc này có người kêu Hứa Lương Châu ca hát, trước nay chưa thấy hắn tới loại địa phương này, bắt được cơ hội liền phải chỉnh.
Hứa Lương Châu dừng một chút, liền nhàn nhạt đồng ý.
Ngay sau đó liền kéo Đan Đan từ trên sô pha, “Đến hát nào.”
“Tôi sẽ không hát.” Đan Đan lời lẽ chính đáng cự tuyệt.
Hứa Lương Châu cười, nhéo chút thịt trên mặt cô, “cậu muốn hát tôi cũng không cho, nghe tôi hát.”
Đan Đan hít một hơi.. Cô đau lòng cho lỗ tai mình.
Giọng Hứa Lương Châu, cô thật sự không dám khen tặng.
Hắn hẳn cũng biết năng lực của mình, rốt cuộc tự tin đâu ra!
Hứa Lương Châu chọn bài 《 thông báo khí cầu 》, còn đem điện thoại ném cho Tống Thành, kêu hắn lưu lại bức họa này.
Tống Thành hưng phấn, bởi vì hắn cũng chưa từng nghe qua hắn ca hát.
Phải rửa tai lắng nghe!
Hứa Lương Châu mở miệng hát chưa tới hai câu, Tống Thành liền “Phốc” bật cười, hắn cong lưng, ha ha ha thanh âm không dừng.
Di động đều cầm không được.
“Cậu đừng hát nữa, lỗ tai lão tử sắp điếc.”
Bị chọc như vậy, Hứa Lương Châu muốn hát cũng không hát nổi nữa, tắt nhạc, toàn bộ phòng hoàn toàn an tĩnh.
Hứa Lương Châu đạp Tống Thành một chân, sắc mặt khó coi, mặc cho ai cũng nhìn ra tới tâm tình hắn khẳng định không tốt, “Thao, sao cậu không cười cho chết đi.”
Tống Thành đưa điện thoại cho hắn, lời nói thấm thía vỗ vai hắn, “Tôi cuối cùng biết nguyên nhân cậu vẫn luôn không tới ktv.”
Hứa Lương Châu “Thích” thanh, không đáp.
Kéo kéo góc áo Đan Đan, nhẹ nhàng nói: “Cùng tôi đi ra ngoài, tôi có lời muốn nói với cậu.”
“Có cái gì có thể cùng nói với mọi người, Lương Châu ca ca.” Mở miệng vẫn như cũ là Tống Thành tự tìm đường chết.
Nguyên lai là Hứa Lương Châu trong tay còn cầm microphone, hắn nói ra toàn bộ người đều nghe thấy được.
Hứa Lương Châu lúc này thật sự muốn bóp ch3t Tống Thành.
Có phiền không.
Khó trách tìm không thấy bạn gái.
Đan Đan cắn môi, “Có nói cái gì về sau rồi nói.”
Hứa Lương Châu thay đổi mặt, kéo cô ra ngoài, đặt người trên vách tường hành lang, má trắng nõn đỏ hồng lên, hẳn là ở bên trong thời gian quá dài, bị ngột ngạt.
Hứa Lương Châu thấy bộ dáng này của cô thật ngon miệng.
“Cậu nói với tôi cậu điền T?”
Cô mím môi, không đáp lời.
Hứa Lương Châu cúi đầu, lại gần, hơi thở phả vào mặt cô, “Nói chuyện.”
“Không liên quan đến cậu.”
“A” hắn đi theo nói: “Là không liên quan hay là cậu chột dạ? Cậu gạt tôi.”
Đan Đan khẩn trương, ngẩng đầu lên, “Tôi không có.”
“Tôi thấy rồi, cậu điền đại học H.” Hắn bình tĩnh nói.
Đan Đan lúc này thật sự bị dọa, đôi mắt ướt dầm dề phảng phất giây tiếp theo sẽ khóc, “Cậu làm sao mà biết được? Cậu có phải sửa lại nguyện vọng của tôi không?” Cô càng nói càng cảm thấy có khả năng, nắm tay dùng lực lớn nhất đánh hắn, khóc nức nở, “Cậu dựa vào cái gì làm vậy? Hứa Lương Châu, cậu quả thật là đáng sợ.”
Hứa Lương Châu rầu rĩ, độn đau, rất khó chịu, khó chịu muốn đánh người, hắn khống chế nắm tay múa may lung tung, giải thích, “Tôi không có.”
Cô hít hít cái mũi, giống như không nghe rõ, “Cái gì?”
Hứa Lương Châu nhìn cô một bộ không tin mình liền càng không dễ chịu, bóp chặt tay cô, “Thao, lão tử cũng điền đại học H.”
“Cậu xem tôi vì cậu như vậy, cậu mẹ nó có cảm động không?”
Đan Đan đầu óc vẫn ngây ngốc, trên mặt biểu tình ngây ngốc, trong mắt đầy nước, Hứa Lương Châu nhìn nhìn liền nổi lên dục niệm, yết hầu khẽ nhúc nhích, khô khốc hỏi: “Tôi có thể hôn cậu không?”
Không chờ cô trả lời, lại tự nói: “Hỏi có thể hay không là lễ phép, nhưng tôi luôn luôn không phải người lễ phép.”
Hắn bưng mặt cô, môi dời xuống, in lên khóe môi mềm xốp ngon miệng, vươn đầu lưỡi l!ếm một chút, sau đó lại dùng hàm răng không nhẹ không nặng cắn một ngụm.
Hắn trầm thấp ám ách nói, dừng ở bên tai.
Hắn nói: “Tôi muốn hôn cậu.”
Tác giả có lời muốn nói: Ta có thể hôn ngươi không?
Không thể, cút.
Tối mai gặp.
520 cư nhiên không có người cùng ta thông báo.. Khổ sở khóc thút thít ╭ (╯^╰) ╮