Đến Cùng Vẫn Là Nữ Phụ - Chương 34: Oan gia ngõ hẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Đến Cùng Vẫn Là Nữ Phụ


Chương 34: Oan gia ngõ hẹp


Cô đang đứng dựa cửa phòng BKL, đưa tay vuốt mồ hôi trán, nghĩ:

Qua kiếp nạn rồi…..(t/g: *cạn lời*)

Hừm…. Bọn này tưởng giáo huấn được cô chắc. Còn non lắm. Toàn là con nít không thôi! Không nên chấp nhất với tụi nó( t/g: Ừm…. Con nít, không chấp nhất *cười nham hiểm*)

Nghĩ xong cô liền đưa tay lên hắt tóc trên vai qua *oai phong lẫm liệt* bỏ đi

Đi được vài bước cô lại gặp thêm được 1 oan gia nữa

Đúng là tục ngữ có câu: *Oan gia* đụng mặt nhau dù đường rộng đến mức nào cũng biến thành *ngõ hẹp* hết à

Lương Mĩ Ngọc vừa nhìn thấy cô là bắn đôi mắt *giết chóc* đến chỉ thiếu nổi có thể dùng đôi mắt *ăn tươi giết sống* cô luôn thôi

Nhìn thấy đôi mắt của cô ta trong bụng cô liền nghĩ:

Dù gì chuyện hôm đó là do cô ta tự kiếm chuyện với cô trước mà sao trách cô được chứ nhỉ!

Nghĩ như vậy nhưng lòng cô đang không ngừng nổi lên sự tính toán nguy hiểm( t/g: Đúng là hạng giận dai thù dai mà* bắn đôi mắt đồng cảm về phía Lâm Mĩ Ngọc*)

Cô ta cũng là đàn chị của mình nhỉ. Nên tới chào hỏi 1 tiếng xem sao *cười nham hiểm*

Suy nghĩ như vậy nhưng gương mặt thì biểu hiển *vô hại, cười cười*. Đến gần, đối diện cô ta, cô cười nói:

“Chào chị”

Cô ta nghĩ * Hừm. Không biết cô ta còn đang định giở trò gì nữa đây*

“Ừm. Chào em”

Cô nghe từ *chào em* của cô ta mà cứ như là nghe tiếng con gì kêu ken két vậy a. Chắc là cô ta còn ghi thù với cô vụ hôm bữa rồi

Ờ… Mà cô hại người ta tới cái nông nổi đó muốn không ghi thù với cô cũng không được a

Chỉ sợ dù là bạch liên hoa *thật* bị cô chơi như vậy có lẽ nhìn cô cũng chẳng ưa nổi. Chứ đừng nói chi người cô chơi lại không phải là bạch liên hoa mà là nữ phụ trong tiểu thuyết nhỉ

“Chuyện ở quán ăn hôm bữa. Cho em xin lỗi chị nhé”

Dù nói là xin lỗi nhưng nhìn khuôn mặt cô chẳng có nét gì là nhận lỗi cả, đã vậy cô còn cười nữa chớ

Muốn cô xin lỗi à. Khi nào cô thật sự sai cô sẽ xin cho a

Ừm thì cô ác thật. Nhưng….

Người không phạm ta thì ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta sẽ xử người. Người tái phạm ta, ta nhổ cỏ tận gốc. Người vẫn phạm ta, ta khiến người chết không toàn thây

Từ trước giờ cô chỉ thấm nhuần châm lí này mà sống

Đường nào chắc chắn cô ta lại sẽ ra tay với cô. Cô là muốn nhắc lại cho cô ta nhớ về vụ hôm đó để cho cô ta giành nhiều thời gian, suy tính, nghĩ cách, kế hoạch dài lâu để đối phó với cô a

Và cho cô có thêm thời gian để nghỉ ngơi ấy mà

Nhìn cô. Không nhắc thì thôi nhắc lại cô ta lại tức muốn nổi hỏa lên. Cô ta liền tức đến đỏ mặt nuốt không trôi nữa, nói:“Cô… Hôm đó là cô cố tình đúng chứ?”

“Vậy hôm đó là chị vô ý té sao?”

Cô liền lên giọng nói

“Cô… cô… cô…”

Nhìn thấy có người đến cô ta liền cầm tay cô lên

Chỉ là đáng tiếc:

“Chị à. Chị có ý định diễn tiểu thuyết đúng không? Ừm mà chị muốn diễn á thì nên chọn đúng người diễn nhé. Nếu chọn em á. Chỉ sợ là em sẽ phá nát hết kịch bản của chị mất thôi”

Cô vừa chớp mắt long lanh xong, cô ta liền giựt tay ra khỏi tay cô và có ý định giả té

Nhưng…

Buồn là cô cũng chuẩn bị trước rồi nên giơ tay ngang eo cô ta vừa đỡ vừa giữ 1 tay cô ta vừa cười hiền, vừa nói:

“Chết chị giựt tay mạnh ra như vậy làm gì. Lỡ em không đỡ kịp rồi té thì biết thế nào đây”

Những người đó liền đến gần chỗ tụi cô đang đứng biết là không diễn được nữa nên cô ta liền thoát khỏi vòng ôm của cô vừa đưa tay sửa sang lại quần áo

Cô không chú ý lắm vào những người mới đến mà chỉ vừa chú ý đến cô ta vừa nghĩ

Cô ta tưởng mình cô ta biết diễn chắc

Hừ muốn hại cô à. Còn non lắm cưng ơi

Lương Mĩ Ngọc ơi Lương Mĩ Ngọc. Cô thật sự đúng là một nữ phụ biết tính kế a

Nếu không phải cô cũng là 1 kẻ hiểu biết về tình tiết cẩu huyết trong ngôn tình a thì có lẽ đã bị cô ta hại rồi

ĐM. Cô ta nghĩ chỉ có mình cô ta biết có người tới đây à

Cầm tay cô à. Động tác nhìn có vẻ thân thiết nhỉ?

Thân thiết mà định giơ cánh tay còn lại lên tự tát mình à

Ôi mà cũng may cô phản ứng nhanh nên giơ cánh tay còn lại lên giữ tay cô ta kéo xuống

Tốt bụng giúp gương mặt cô ta được lành lạnh

Vậy mà cô ta còn định kéo cô xuống nước nữa chớ

Nữ phụ đúng là nữ phụ a. Biểu sao âm hiểm vậy mà còn chưa thắng được nữ chính

Ừm mà nữ chính cũng bị hại đến *lên bờ xuống ruộng* mà. Phải hợp tác với tận anh họ cô ta mới cho cô ta đi nhận *cơm hộp* được. Hừ

Dù sao cũng không phải là chuyện của cô

Trước mắt là phải để cho cô ta biết lượng sức mình đã tốt nhất đừng nên đụng đến cô

Vừa suy nghĩ đến đó thì có 1 cánh tay đặt lên eo cô

Quay đầu lại nhìn những người đi tới

Trước mặt cô là hình ảnh phóng đại của 4 đại mĩ nam a

1 trong số họ lên tiếng:

“Mĩ Ngọc. Công việc tôi giao cho cô đã làm xong chưa. Mà nhìn cô có vẻ rảnh rỗi đứng đây nói chuyện phím và sửa sang quần áo như vậy à…”

“Dạ. Công việc anh giao….em vẫn….chưa làm xong thưa hội trưởng”_ Lương Mĩ Ngọc liền đổi lại vẻ mặt ngoan ngoãn dạ thưa

Ối dời ơi…. Cô nhìn cô ta với 1 ánh mắt không thể tin nổi

Hiền quá hiền quá là hiền. Cô không thể nhận ra nổi đây là cùng 1 người luôn á

“Vậy sao còn không đi làm đi”_ Lôi Vũ lên tiếng

Cô ta liền “Dạ” rồi bỏ đi

“Thu cái ánh mắt của em lại đi, Dạ Nguyệt”_ Thẩm Quân vừa nói, vừa siết chặt cánh tay đặt trên eo cô

Cô liền nhìn bọn họ rồi cố gắng nở 1 nụ cười thật tươi

Trong lòng thì suy nghĩ

Trời ơi…. cô mà biết cái người bước đến đây là Lôi Vũ, Giang Ly, Đằng Nguyên và Thẩm Quân là cô sẽ chắc mặc xác cô ta muốn tự đánh thì tự đánh, tự té thì tự té còn cô thì 3 chân 4 cẳng mà chạy trước a

Chứ làm sao để hiện tại muốn chạy cũng chạy không được vậy a

Giang Ly thấy cô cười thì cũng cười lên tiếng:

“Em cười nhìn không thật sự là vui chút nào. Đúng không? Gặp lại bọn anh khiến em không vui à”

“Nào có đâu. Gặp lại bọn anh sao em có thể không vui được chứ”

Cô không phải là không vui mà thật sự rất là rất là không vui mới đúng

Nghĩ vậy thôi chứ cô để vào 1 góc trong lòng mình vì sợ một khi nói ra mạng mình sẽ không còn nữa

“Thật vậy sao?”_ Đằng Nguyên đưa ánh mắt đầy dụng ý nhìn qua cô và cất giọng cực kì thâm trầm

“Thật chứ!”

Ai hỏi chứ. Đằng Nguyên hỏi cô dám trả lời 2 chữ không thật à

Cô chưa muốn tìm đường chết đâu a

Lôi Vũ liền liếc nhìn qua cô xong rồi lên tiếng:

“Được rồi. Có gì tới phòng HHS nói chuyện. Ở đây không tiện lắm”

~~~~~~~~~~ phân cách tuyến đi bộ và vác bao~~~~~~~~~

Phòng HHS…..

Còn tiếp….

P/s: tuần trước vì các nàng không vote đủ số lượng ta yêu cầu nên tuần này ta mới ra truyện nhé. Còn muốn tuần này ra truyện sớm á thì vote đi. Mại dô… Mại dô

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN