Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?! - Chương 29: Vu oan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?!


Chương 29: Vu oan


– Anh đi thay đồ. Đợi anh. – anh đỡ cô ngồi dậy.

– Vậy được. – cô tươi cười.

– Tôi đi lấy nước. – Nhược Nhi đứng dậy, đi ra sau bếp rót nước. Cô ta vừa rời đi thì “Tít”, tiếng chuông điện thoại của cô ta vang lên, hình như là có người gửi tin nhắn… Tính tò mò trỗi dậy, cô cười gian tà, cầm điện thoại của Nhược Nhi lên xem thử thì…sốc đến mức phát đơ!

” Mình đã nói rồi, Nhất Phàm anh ta chưa từng công khai quan hệ với bất kì cô gái nào! Lại là người vừa đẹp vừa có tiền, ở bên cạnh anh ta thì cậu sẽ không chịu thiệt thòi… Chỉ cần trèo được lên giường anh ta rồi thì phần đời còn lại của Nhuệ Nhược Nhi cậu sẽ không phải lo gì nữa… Hehe…

_Tịch Mễ_”

Thì ra…cô ta ở lại bên cạnh anh là có ý đồ! Trèo lên giường của anh?! Hừ! Mơ đi!

Đúng lúc này thì cô ta quay lại, cô tắt điện thoại và trả nó về vị trí cũ…

– Hạ tiểu thư! Giúp tôi rửa bát nhé!

– À..ừm… Được thôi!

_________ Dãy phân cách~~~ ________

– Cô với Nhất Phàm là kiểu quan hệ đó? – Giọng điệu nói chuyện của Nhược Nhi thay đổi ngay lập tức khiến cô bất ngờ.

– Phải! Chính là kiểu quan hệ đã từng ngủ cùng một giường với nhau! Cô hiểu mà! Đúng chứ!

-…

Đúng lúc này, Nhất Phàm vừa từ cầu thanh bước xuống, âm thanh “xoảng” chói tai vang lên… Tiếp sau đó, anh thấy Nhược Nhi liên tục cúi đầu, rồi trực tiếp quỳ xuống, vừa khóc vừa nhặt những mảnh vỡ của cái ly trên sàn.

– Hạ tiểu thư! Tôi sai rồi… Tôi không nên nói cô như vậy… Tôi sai rồi… Hức hức… – cô ta nước mắt lưng tròng, gương mặt trông cực kì đáng thương nha!

– Chuyện gì? – Nhất Phàm bước tới hỏi.

– Là tôi đã vô ý nói những lời không tốt, mạo phạm đến Hạ tiểu thư đây, khiến tiểu thư tức giận nên…nên…đã đập vỡ cái ly này của anh! – cô ta vừa mếu máo vừa nói.

– Thiên Ý! Em quá kích động rồi. – Nhất Phàm với tay lấy hộp thuốc, làm vài bước sơ cứu cơ bản cho Nhược Nhi vì những ngón tay của cô ta bị thương khi nhặt các mảnh vỡ.

– Anh có biết cô ta—

– Đau đau quá, tay tôi… – Thiên Ý chưa kịp nói gì thì Nhược Nhi chen vào.

– Bỉ ổi! – cô phun ra một câu nói đầy lạnh lẽo rồi quay gót bước đi.

– Đứng lại! Đến đây xin lỗi cô ấy.

Nhất Phàm ra lệnh cho cô. Xin lỗi? Hừ! Được! Xin lỗi thì xin lỗi! Cô bước đến bên Nhược Nhi. Nâng mặt cô ta lên… “Chát”, một cú tát giáng trên gương mặt cô ta khiến ả vô cùng bất ngờ, không nghĩ rằng cô sẽ làm vậy với ả. Nhất Phàm hất tay cô ra, gằn giọng.

– Cứng đầu! Sai mà không chịu nhận lỗi?

– Tôi không sai!

– Em dám dùng ngữ khí như thế nói chuyện với tôi?!

– Phải đó! Cuộc đời Hạ Thiên Ý này ghét nhất là bị vu oan! Sự việc hôm nay không lớn như vậy, chỉ là…tôi không ưa những con người giả tạo! Tôi ghê tởm hạng người đó! Hừ! Thật đáng khinh!

– Em—

Anh chưa nói hết lời thì cô đã chạy ra ngoài. Haizzz… Cái cô gái này!

A lô a lô! Sau ngàn năm, t lại ngoi lên rồi đêyyy~~~ Có biến rồi nghe~~~ Cấp báo cấp báo~~~

Mọi người nhớ vote và comment cho Yoo nhé❤❤❤

Nhớ đón xem chap sau nữa nghen💕💕💕

Saranghae❤❤❤💕💕💕💋💋💋

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN