Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?!
Chương 37: Đau
Mặt trời đã lên cao, từng đàn chim hót ríu rít… Trong căn phòng to lớn và nguy nga, có một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau mà ngủ say…
Tiếng chim hót khiến anh tỉnh giấc… ( Phàm said: Chim hót gì mà còn hơn chửi lộn! 😑😑😑) Nhưng không vội ngồi dậy, anh say mê nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng mình, bất giác mỉm cười… Đêm qua…anh và cô…
– Ách xì… – cơn hắt hơi đột nhiên kéo đến khiến anh “ách xì” một cái thật to… ( Yoo said: Long trời lở đất… 😑😑😑)
Tiếng động quá lớn khiến cô cũng thức giấc…
– A… Nhất Phàm… Anh ồn quá… – cô trách móc.
-…
Cô dụi dụi mắt rồi nhanh chóng ngồi dậy… Khoan đã! Có gì đó không đúng… Cô…cô chính là đang khỏa thân a! Còn anh thì…trên người cũng không có một mảnh vải… Quần áo thì tứ tung khắp sàn nhà…
– Hồ Nhất Phàm… Cái này…
– Thiên Ý… Đêm qua… Em đã là người của anh rồi…
-!!! – ký ức đột nhiên quay trở về… Nào là hình ảnh cô nằm dưới thân anh rên rỉ… Tiếng thở dốc của cả hai người… Những trận luân động kịch liệt… Tất cả đều bay về lại trong trí óc cô… Cô… Lần đầu của cô…
– Tối qua chúng ta… – cô vẫn không dám tin.
– Lên đỉnh!
-!!!
– Sao? Em không chấp nhận được? Hay không muốn chấp nhận?! – anh tiến đến sát người cô, ép cô vào thành giường…
– K…không phải. E…em đi thay quần áo, c…chúng ta còn phải đến công ty.
Nói rồi, cô lập tức trèo xuống giường… Nhưng…cơ thể dường như chẳng có tí sức lực nào… Hạ thân còn cảm thấy đau nhói…
– Em gấp gì chứ?!!! Haizzz…
– Đ…đau quá!
– Đương nhiên rồi… Sau này sẽ không đau nữa… – sau này?! Còn có sau này nữa sao?!!!
– Sẽ không bao giờ có sau này nữa! Hứ…
– Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi… Không cần đến công ty đâu!
– Ơ… Anh còn có sức đến công ty à?
– Tại sao lại không?!
– Thế anh không đau à?
-… Không!
– Bất công!
– Thôi! Em đi nghỉ ngơi đi.
– Em muốn đi tắm…
– Thì đi đi.
– Đi bằng niềm tin hay hi vọng?
– Lết vô.
-…
Anh vừa dứt lời liền bế cô vào phòng tắm…
– Nhắm mắt lại!
– Đã nhìn sạch rồi!
-….
Sau một hồi vật vã giúp cô. Cuối cùng, anh cũng chuẩn bị xong, đã sẵn sàng đến công ty…
– Chu quản gia. Lát nữa chú cho người mang thức ăn lên cho Thiên Ý. Vắt cho cô ấy ly nước cam rồi đưa những cuốn truyện này cho cô ấy.
– Vâng thưa thiếu gia. – sau khi căn dặn xong, anh lập tức rời khỏi.
____________ Phòng anh ____________
“Cạch”
– Hạ tiểu thư. Đây là bữa sáng của cô.
– Cô cứ để đó đi. Cảm ơn cô nhé! Mà…
– Vâng?
– Sao tôi chưa thấy cô bao giờ nhỉ?
– Tôi là người mới thưa tiểu thư! Thiếu gia đã thay toàn bộ người trong nhà trừ Chu quản gia, nguyên nhân hình như là do họ đã không trông nhà cho tốt, vô tình để một con chuột “lẻn” vào nhà, khiến cô khiếp sợ…
– Hơ hơ! Cảm ơn cô! – khóe miệng Thiên Ý giật liên hồi… Quả là nghiêm khắc…chỉ là một con chuột… Liền thay toàn bộ người…
– A! Còn nữa… Đây là vài quyển sách thiếu gia đưa cho cô…
– Cảm ơn cô! – nói rồi, cô gái kia bước ra ngoài, không quên đóng cửa lại…
Cô ở đây xé giấy gói ra… Những cuốn sách với màu sắc sặc sỡ hiện lên…
Ách! Là là…truyện đam mỹ! Anh làm sao mà…mà biết được?!!! Vội lấy điện thoại gọi cho anh…
“Tút tút”…
– Alô?!
– Nhất Phàm! Anh làm sao mà biết em thích đam mỹ?!!!
– Chẳng phải điện thoại của em có lưu những cái này sao?
– Anh…động vào điện thoại của em?!
– Ừm…
– Hừ… Quá đáng… Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh…
– Ừ.
– Thôi cúp máy đây. Anh làm việc đi!
– Ừm…
” Tút tút tút”…
Thấy mị chăm chưa?!!! Mà…hồi chiều mị vừa bị cả trái bóng rổ đập vào mặt… Thốn vl!😭😭😭
Follow me ~~~🍀🍀🍀
Mọi người nhớ vote và comment cho Yoo nhé❤
Nhớ đón xem chap sau nữa nghen 💕
Saranghae❤❤❤💕💕💕💋💋💋
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!