Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?! - Chương 6: Gặp mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
234


Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?!


Chương 6: Gặp mặt


Khôi phục lại dáng vẻ soái ca thường ngày. Giọng anh trầm ấm, lạnh lẽo nhưng vô cùng lễ phép vang lên:

– Ch…cháu là Nhất Phàm ạ! Hân hạnh được gặp 2 bác. – mặc dù ngày thường anh rất lạnh lùng, nhưng duy chỉ có cô là khiến anh không thể tàn nhẫn và đáng sợ vậy được. Với cả đây là nói chuyện với người lớn nên phải lễ phép tí!!! (Yoo said: Gớm!!! Phàm: Kệ ta!)

– Cô xin lỗi cháu, vì lâu rồi Thiên Ý mới về lại nhà, 2 hôm trước nó bảo đi khám phá rừng gì ấy, rồi hôm nay đột nhiên chạy tới nhà mà không nói gì hết nên 2 bác có phần vui mừng quên không để ý đến cháu! – giọng nói của mẹ Thiên Ý rất ngọt ngào nha! Người phụ nữ này chính là rất đẹp đó! Một vẻ đẹp vô cùng đằm thắm. Còn cả ba cô a! Ông nhìn rất mạng mẽ, cao to, vô cùng hảo soái! Chưa kể đến cậu em trai trông mới 5,6 tuổi mà trông đã rất khí chất, ra dáng nam nhi chững chạc rồi. Chị em cô đúng là thừa hưởng nhan sắc từ bố mẹ nha!

– Dạ không sao đâu ạ! Gia đình gặp nhau, với là chuyện bình thường, thôi cháu xin phép về trước ạ! – anh ôn nhu đáp lại mẹ cô.

Chiếc Mercedes lướt đi, phút chốc đã biến mất trên đường.

Gia đình cô cũng đi vào nhà, ai cũng cười tươi rói, hẳn là họ đã lâu không gặp nhau rồi.

– Thiên Ý à. Chắc con cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ đi con. Với lại…sẵn dịp về nhà rồi, hay là…ở đây vài ngày với bố mẹ, ha! – mẹ cô hỏi.

– Vâng! Sao cũng được ạ! – cô vui vẻ trả lời. Cô chính là đã đi lâu quá rồi nên muốn ngắm lại ngôi nhà này 1 chút. Chẳng có gì thay đổi cả, vẫn là cái cảm giác quen thuộc và ấm áp ấy. Cô đi lên phòng của mình. Dù đã không ở đây một thời gian khá dài, nhưng căn phòng này vẫn là vô cùng sạch sẽ nha. Mọi thứ vẫn ngăn nắp như lúc cô còn ở đây. Cô lao xuống chiếc giường thân yêu. Nằm ngủ cho đến lúc chiều chập tối.

Lại nói về anh. Khi đang vút bay trên đường thì chợt nhớ ra…còn chưa xin số điện thoại của cô, thân thế gia đình cô thế nào…v.v… Liền thở dài. Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho ai đó. Chất giọng lạnh lẽo đặc trưng của anh vang lên:

– Alô

– Dạ…dạ…a…anh gọi em có việc gì không ạ?!

– Chỉ là muốn nhờ chú một số chuyện. Có được không?! – giọng nói của anh có thể nói là vô cùng lạnh lẽo, thanh âm như thể vô cùng đáng sợ. Khác hẳn lúc nói chuyện với cô.

– Dạ…dạ…được chứ ạ! C…có chuyện gì anh cứ nói, em sẽ giúp anh hết mình ạ!

– Tốt. Vậy thì mau tìm tất cả thông tin của người tên Hạ Thiên Ý ngay cho tôi. Cho chú 3 phút để gửi tài liệu qua mail của tôi. Không thì…chú tự biết lấy.

– V…vâng!

__________3 phút sau_________

“Tíng tong…”

– Đúng hẹn phết. – anh nở một nụ cười ma mị, đẹp một cách thoát tục…

Chap mớiđónhen. Đănggiờnàychắckhôngaiđọcđâu!!! 😁😁😁 Đicoi chung kết U23 VN đábanhhếtrồi

Thôiiituicũngđicoiđêy

Mọi người nhớ vote và comment cho Yoo nhé ❤❤❤

Nhớ đón xem chap sau nữa nghen💕💕💕

Follow me 😘😘😘

Saranghae❤❤❤💕💕💕💋💋💋

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN