Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác
Chương 4 - Anh Đạp Tuyết Mà Đến
“Nghe nói thiết kế nghệ thuật công viên cho lần hoạt động này là anh làm?” Không biết lúc nào Tào Oánh Oánh đã bưng cái ly đến bên cạnh anh, cùi chỏ khoác lên tay vịn, nhìn cảnh sông nước phía xa nói.
“Ừ.” Niếp Thù gật đầu, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Khó trách cây cối bên bờ sông nhìn đẹp như vậy.” Tào Oánh Oánh bĩu môi, chỉ chỉ cây cối bờ sông cười khẽ.
“Ha ha, nào có khoa trương như vậy.” Niếp Thù cười khẽ, nhưng mà trên mặt lại lộ ra ngượng ngùng. Mặc dù đã quen biết lâu, thế nhưng anh lại vẫn không đổi được tật xấu động một chút là đỏ mặt.
Tào Oánh Oánh quay đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, một lát sau mới điên cuồng nói ra một câu: “Sau này tôi ra nước ngoài, nhớ phải giữ liên lạc đấy! Tôi sẽ nhớ các người.”
Niếp Thù sững sờ, ngay sau đó cười: “Đó là đương nhiên, chúng ta cũng sẽ nhớ tới cô.” Niếp Thù chỉ coi như cô ấy không nỡ ra khỏi nước, đã từ trong lúng túng ngượng ngùng bình thường trở lại, nhưng hiển nhiên Tiễn Bội Bội lại không nghĩ như vậy.
Chỉ thấy cô đứng nhìn hai người, rồi ngửa đầu nhìn Tào Oánh Oánh cười đến vô cùng ngây thơ: “Chị Oánh Oánh, chị lại muốn ra nước ngoài sao! Chúng em đều sẽ nhớ tới chị, nhất là anh Khấu và Đồng Đồng, chị phải thường trở lại thăm chúng em đấy!” Mặc dù chị họ nhấn mạnh lần nữa rằng chị Oánh Oánh không phải người trong lòng Niếp Thù, nhưng mà mỗi lần thấy hai người đến gần, cô lại luôn không tự chủ được phòng ngự, muốn ngăn cản.
Cô biết Tào Oánh Oánh thân thiết với Niếp Thù khác với đám người Cố Tư Dao thân thiết với Niếp Thù, cô đến gần luôn mang theo nhiều cảm xúc đặc biệt, cưng chìu, nhớ nhung, hướng về. . . . . . Rất nhiều rất nhiều, nhiều đến không giống như tiêu chuẩn của một người bạn nên có. Có lúc cô nhìn nét mặt Niếp Thù, sẽ làm Tiễn Bội Bội hoảng hốt cảm thấy hai người là người thân thiết nhất trên thế giới này.
Vì thành công quấy nhiễu Tào Oánh Oánh tiến công, bạn học Tiễn Bội Bội cũng nhanh chóng sử dụng kế hoạch đẩy lùi quân địch. Chỉ là, phương pháp của cô hình như có chút nhầm đối tượng, không phải Niếp Thù, mà là lôi kéo Tào Oánh Oánh nói chuyện, thành công gạt Niếp Thù qua một bên, rất có cảm giác lẫn lộn đầu đuôi. Dĩ nhiên, nếu như người nào đó có ý đi hỏi cô làm như thế làm gì, có lẽ cô sẽ nói biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng. Tào Oánh Oánh có chút buồn cười nhìn Tiễn Bội Bội chỉ có thể coi là cô nhóc trước mắt, thật ra thì cô ấy đã sớm biết cô gái trước mắt cảnh giác mình, nhất là khi mình và Niếp Thù đứng gần nhau. Nếu như đổi lại người khác, có lẽ cô ấy cũng sẽ không dung túng cô càn quấy như thế. Nhưng mà cố tình hết lần này đến lần khác cá tính của Tiễn Bội Bội cực kỳ làm người khác yêu thích, với lại cô ấy cũng cảm thấy Tiễn Bội Bội và Niếp Thù rất xứng, nên cũng hết mức cưng chiều. Giống như đối xử với một em gái bướng bĩnh.
Dường như Tào Oánh Oánh dần dần có chút tập trung tinh thần, cũng đang trong lúc Tiễn Bội Bội rũ mắt, đã sớm vô số lần ném tầm mắt mang ý nghĩ sâu xa đến trên người Niếp Thù: thật ra thì, nếu quả thật Niếp Thù tìm một cô gái ngây thơ như Tiễn Bội Bội hình như cũng không tệ. Mặc dù nhìn anh như hiền hoà khiêm tốn, trong cá tính lại dường như luôn thiếu một chút sức sống. Bất tri bất giác, cũng làm cho nhiều người cảm thấy có mấy phần khoảng cách. Mặc dù cô gái nhỏ Tiễn Bội Bội thỉnh thoảng càn quấy một chút, nhưng nhìn ra được là thật tâm quan tâm Niếp Thù. Với lại tính cách của cô rất thuần khiết nhưng ánh mặt trời, có lẽ sẽ làm anh có chút thay đổi cũng không chừng.
Niếp Thù thu hồi tầm mắt từ tháp chuông phía xa thì đụng phải ánh mắt của Tào Oánh Oánh. Ánh mắt của cô ấy vô cùng thâm trầm làm anh sững sờ, ngay sau đó liền khách khí cười.
Đúng, khách khí. Phải nói cá tính của Niếp Thù, có lẽ trong mười người thì có chín người sẽ dùng đến từ này, hình như anh cũng không cảm thấy loại khách khí này mang chút gì đó xa cách khách sáo có gì không tốt chứ, Tào Oánh Oánh nhìn lại thấy có bao nhiêu bất đắc dĩ. Cô ấy cười khổ, lúc vui vẻ trước mặt bạn bè thường lộ vẻ mặt này, có lẽ trên thế giới này cũng sẽ không bao giờ có Niếp Thù thứ hai nữa rồi.
Trên chuyện này, thỉnh thoảng Tào Oánh Oánh hâm mộ Cố Tư Dao. Có lẽ là nhạy cảm đặc biệt của phụ nữ, Tào Oánh Oánh biết thái độ của Niếp Thù với Cố Tư Dao khác biệt với những người khác, có lúc thậm chí là lệ thuộc vào và quyến luyến.
Sau ngày hôm đó, Tào Oánh Oánh rất nhanh làm xong thủ tục liên quan đến xuất ngoại, bay trở về nước Anh.
Tiễn Bội Bội cũng bắt đầu vượt qua cuộc sống như trên bánh xe chuyển động, trường học bởi vì sự kiện hối lộ tạm thời đổi một người hiệu trưởng mới, quan mới nhậm chức phải lấy uy, cây đuốc thứ nhất lập tức đốt lên trên người học sinh lớp mười hai. Vì đề cao tỉ lệ lên lớp năm nay, vì vậy lớp thời gian phụ lục của lớp mười hai đưa lên trước.
Mỗi sáng sớm hơn sáu giờ rời giường rửa mặt ăn sáng đi trường học sớm tự học, sau đó bắt đầu ứng phó các loại bài thi bài tập, mãi cho đến khi tan giờ học. Sau đó về nhà ăn cơm tối rồi lại tiếp tục chạy tới lớp tự học buổi tối, vẫn là bài tập bài thi, kế hoạch chiến đấu dành cho lớp mười hai đều không thay đổi dù ở bất kỳ ngôi trường nào.
Luôn hiểu rõ thi, thi nhỏ, thi tháng, thi kết thúc. . . . . . Nhiều loại danh mục cuộc thi cũng làm cho Tiễn Bội Bội vốn đã thần kinh căng thẳng càng thêm căng thẳng. Buổi tối mỗi ngày khi về đến nhà cũng đã mệt đến toàn thân không còn chút sức lực nào, gần như dính trên giường là nằm ngủ.
Bắt đầu gần nửa tháng cô còn thỉnh thoảng nhân lúc nghỉ ngơi thời gian gửi tin cho Niếp Thù, thế nhưng anh lại chưa từng nhắn lại. Nhiều lần, chính cô cũng cảm thấy rất không có ý nghĩa, thêm với gánh nặng việc học có tăng không giảm, nên không chủ động liên lạc.
Chỉ ngẫu nhiên thấy ở trong sân trường, cặp đôi thân mật đi qua trước mắt thì sẽ sinh ra mấy phần tức giận với những người vô tình kia. Oán giận xong rồi, ngày vẫn trôi qua như thường, mặc kệ không muốn trở về tiếp tục đối mặt với đống quyển sách, đề thi chất như núi kia thế nào.
Ngày hôm đó, trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống thành phố T, màu trắng gần như bao trùm toàn bộ thế giới. Lúc Tiễn Bội Bội mang găng tay đi từ trong phòng học ra, tuyết đã ngừng, trời có chút bụi.
Khi xuyên qua sân trường, dưới chân cô trơn trượt, thiếu chút nữa ngã nhào. Tiếng cười trộm vang lên sau lưng, cô quay đầu lại tức giận trừng lên, là đúng tình nhân nhỏ. Thấy cô quay đầu lại, nữ sinh lúng túng dừng lại tiếng cười, nam sinh áy náy đưa tay xin lỗi. Cô cũng không tiện nói thêm cái gì, xoay người tiếp tục thận trọng nhìn đường. Trong đầu lại nhớ tới vẻ mặt của cậu con trai vừa rồi, hình như. . . . . . Có chút giống Niếp Thù.
Khi anh lúng túng, vẻ mặt cũng như vậy.
Lúc nghĩ đến chuyện này, trên mặt lộ Tiễn Bội Bội ra nụ cười, quay đầu lại nhìn đôi tình nhân nhỏ nhưng người đã không thấy. Trong lòng bất giác có chút mất mát.
Lúc này cô mới nhớ tới, đã hơn một tháng chưa gặp Niếp Thù rồi. Tuần lễ trước, khi có ngày nghỉ hàng tháng, cô còn cố ý chạy đi nhà anh muốn tìm anh, kết quả mới biết anh ra khỏi nước làm việc. Chưa định ngày về.
Tiễn Bội Bội chậm rãi đi ra cửa trường học, thời tiết như vậy, hình như sân trường cũng càng yên tĩnh. Rõ ràng là giờ tan học, nhưng cũng không có vẻ ồn ào. Khi cô đi ra sân trường, đúng lúc một chiếc xe bus công cộng số 46 chạy qua trước mắt, vốn cô muốn đuổi theo, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy nên thôi. Loại thời tiết này, không đuổi kịp chỉ là chuyện nhỏ, nếu ngã một cú rất đau thì thật là mất mặt, lại ném ra một tật xấu gì, vậy thì thật sự là thiệt thòi lớn rồi.
Chậm rãi đi đến trạm xe bus, chỉ có mấy học đệ học muội lớp dưới đang chờ xe, nhìn bọn nó hi hi ha ha đứng một chỗ trò chuyện concert của ngôi sao nào đó, bất giác Tiễn Bội Bội có chút hâm mộ. Kỳ thi cuối kỳ lớp mười một vừa kết thúc, tất cả tiểu thuyết, CD, áp-phích ngôi sao trong nhà. Đều bị mẹ Tiễn thu lại, nói ra cho oai: bảo quản giúp cô, sau kỳ thi tốt nghiệp trung học sẽ trả lại. Rõ ràng chính là điều khoản Bá Vương biến hình, còn nói cái gì mà minh quân.
Thời gian chờ xe có chút dài, tới tới lui lui đi mấy đám người, cô chờ chiếc xe số 46 nhưng vẫn chưa tới. Đột nhiên có chút phiền lòng nôn nóng, cũng không biết có phải lớp mười hai tổng hợp lại các chứng quấy phá hay không, đột nhiên không muốn đợi đến lớp tự học buổi tối. Càng muốn kháng cự trong lòng lại càng nghiêm trọng, định lấy điện thoại từ trong ba lô ra gọi điện cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ.
Rất đúng giờ, điện thoại vừa vang lên tiếng chuông thứ ba đã được bắt máy, tiết tấu nắm bắt vừa vặn. Đây là thói quen kỳ quái của chủ nhiệm lớp trẻ tuổi. Vì thế, thậm chí Tiễn Bội Bội cùng với mấy bạn nữ chơi thân trong lớp cố ý tìm trạm điện thoại công cộng gọi thử.
“Alo, xin chào?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông trẻ tuổi quá mức hấp dẫn, Tiễn Bội Bội run cả người theo bản năng.
“Thầy Tiếu, thầy khỏe chứ. Em là Tiễn Bội Bội.” Tiễn Bội Bội khéo léo trả lời, ngay cả cơ thể cũng không khỏi tự chủ đứng nghiêm.
“A, Bội Bội à! Có chuyện gì không?” Tiếng gọi thân mật quá đáng làm Tiễn Bội Bội rùng mình lần nữa, trên tay nhanh chóng nổi lên một tầng da gà. Nhưng mà ngay sau đó lại nghĩ, Tiếu Nặc cũng chỉ lớn hơn bọn họ vài tuổi, trong ngày thường cũng rất thân thiết với bạn cùng lớp, thậm chí còn thường nghe thầy ấy gọi nhủ danh của học sinh.
Nghĩ như vậy, thật ra thì Tiếu Nặc cũng còn là học sinh. Năm nay thầy ấy học đại học năm thứ tư, học sư phạm ở tỉnh, lần này tới làm chủ nhiệm lớp cũng chỉ là một phần thực tập mà thôi. Lúc này Tiễn Bội Bội mới thoải mái mà cười, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Thầy Tiếu, em muốn xin thầy một chuyện, tối nay không thể đi lớp tự học buổi tối ở trường học được. . . . . .”
“Sao thế? Là nhà trong có chuyện gì sao?”
“Không phải. . . . . . Chỉ là có chút không thoải mái.” Cô đáp.
“Chỗ nào không thoải mái? Không nghiêm trọng chứ? Thật sự khó chịu mà nói thì phải đi bệnh viện khám.” Vẫn là giọng nói trầm ổn, chỉ là Tiễn Bội Bội nghe thấy lại có chút bối rối. Chỉ vì chủ nhiệm lớp trước kia phần lớn đều là người lớn tuổi, gặp phải nữ sinh nói không thoải mái, bình thường cũng sẽ không hỏi lại, dù sao mỗi tháng luôn có một hai ngày lúng túng như vậy, ai cũng không muốn đúng lúc gặp phải tình huống này, tăng thêm lúng túng.
“Hả, chắc có chút cảm, cám ơn sự quan tâm của thầy.” Cô hơi ngừng lại trong chốc lát, mới nói.
Cúp điện thoại, rốt cuộc Tiễn Bội Bội thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng là mùa đông, bị hỏi đến có chút đổ mồ hôi.
Từ xa thấy chiếc xe số 46 chạy tới, cô khẽ đi về phía trước một bước, không hề chú ý tới, lúc này một chiếc xe RV màu xám bạc đang chậm chạp lái gần tới phía cô.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Xe RV dừng ở trạm, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, cô không chút để ý nhìn qua, mí mắt khẽ nhảy lên, không tự chủ được hiện ra vui mừng.
Niếp Thù ngồi ở phía sau, nhẹ nhàng cười khẽ với cô.
Hình ảnh kia, làm trong nháy mắt Tiễn Bội Bội nghĩ tới một câu: khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ một câu này, cô lại cảm thấy mình say.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!