Đến Đây Đi Xem Ai Hung Ác
Chương 8 - Có Nhớ Em Không
Tiễn Bội Bội biết chuyện mình không sợ sấm đánh không sợ tia chớp là rất kỳ lạ. Cho nên mỗi lần người khác hiểu lầm, cô cũng lười giải thích.
Nhưng mà, hiểu lầm hôm nay, cô lại hoàn toàn không dự đoán được. Đủ loại trùng hợp đưa đến kết quả như vậy, cô gần như đùa chết mình rồi.
Lại nói, lúc Tiễn Bội Bội năm tuổi ở nhà bà cụ bên cạnh tới một bé trai, nghe nói là cháu ngoại của bà cụ, tên gọi gì đó cô quên rồi, chỉ nhớ rõ nhũ danh của cậu là “bánh bao”. Dáng dấp cũng tròn vo, trắng trẻo núc ních, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Chỉ thời gian một tuần lễ mà cô và “bánh bao” đã hòa đồng rất nhanh.
Ngày nào hai người cũng chơi trò chơi trốn tìm, Tiễn Bội Bội trốn vào trong tầng hầm nhà mình.
Trên đường, ba Tiễn mẹ Tiễn nhận được điện thoại phải đi chơi với đồng nghiệp, gọi cô nửa ngày, chỉ nghe thấy cô ở một chỗ nào đó không biết nói một câu: Con không đi, buổi tối còn phải đi nhà anh “bánh bao” ăn cơm.
Vì vậy, ba Tiễn mẹ Tiễn đi ra cửa. Tiễn Bội Bội trốn ở trong tầng hầm, hoàn toàn không biết, người nào đó tìm cô nửa giờ vẫn không tìm được, “bánh bao” cho rằng cô cùng đi với ba Tiễn mẹ Tiễn, vì vậy tự mình trở về hang ổ của mình ngủ trưa.
Tiễn Bội Bội chờ người đến mệt mỏi, cũng mơ hồ ngủ mất. Khu nhà bọn họ đang sống là theo chế độ cải cách nhà ở của đơn vị ba Tiễn, dường như trước kia tầng hầm này có người ở, còn mở cửa sổ ra.
Khi Tiễn Bội Bội tỉnh lại, ngoài cửa sổ đang trời mưa. Sấm sét vang lên đồng thời kèm theo một tia chớp phá không mà đến, thẳng tắp phá vỡ bầu trời, rơi vào trước mắt. Hiệu quả cách âm của tầng hầm rất mạnh, tiếng sấm đáng sợ đó cô không cảm thấy một chút nào, nhưng tia sáng trắng thoáng qua, lay động bóng cây, vật thể không rõ lơ lửng. . . . . . Cô lại nhìn thấy rõ ràng. Thêm với trong tầng hầm chất đồ rất nhiều, cho nên càng thêm âm trầm đáng sợ.
Cô gái nhỏ run rẩy muốn leo lên, mới phát hiện ổ khóa phía ngoài đã bị khóa lại lúc nào không biết. Cô run rẩy trở về mặt đất, ngay một khắc đó, hình như có còn gì đó từ cạnh chân cô chạy qua. Nhất thời cô gái nhỏ bật khóc lên.
Ở trong tầng hầm khóc nhiều giờ, Tiễn Bội Bội mới được cha mẹ mang về nhà. Lại nói, sau khi ba Tiễn mẹ Tiễn ăn cơm trở lại nhà bên cạnh mang người đi, lại được báo cho cô gái nhỏ hoàn toàn không tới, nhất thời luống cuống. Ba Tiễn nhớ lại lúc Tiễn Bội Bội trả lời bọn họ hình như là ở trong nhà, gần như dưới tình huống lục tung khắp cả lên, cuối cùng tìm được cô gái nhỏ ở trong tầng hầm.
Lúc này, cô đã khóc đến giọng nói cũng khàn
Sau đó, Tiễn Bội Bội bệnh nặng một trận, phát sốt liên tục, vẫn giằng co không sai biệt lắm một tháng, đến cuối cùng, từ trước đến giờ ba Tiễn mẹ Tiễn không tin thần phật thậm chí cả bà cốt đều tìm tới.
Trong một tháng này, “bánh bao” áy náy được cha mẹ đón về trong nội thành.
Sau đó nữa bà cụ qua đời. Lần cuối cùng Tiễn Bội Bội gặp được “bánh bao” một thân màu đen khóc đến nhăn nhó, sau đó nữa, cũng làm như chưa từng nhìn thấy người bạn nhỏ này.
Sau này căn nhà bên cạnh để trống một khoảng thời gian, mới có một đôi vợ chồng trẻ tới ở.
Tiễn Bội Bội bắt đầu sợ tia chớp ban đêm.
. . . . . .
Tiễn Bội Bội không biết mình ở trong ngực Niếp Thù khóc bao lâu, đè cho đến khi cơ thể Niếp Thù thật sự khó chịu, đổi một tư thế, cô mới khẽ thu lại.
So sánh với sự nhếch nhác của bản thân lúc này, trong gương phản chiếu bóng lưng hai người ôm nhau nhưng mà một chút cũng không lây chuyển được cảm xúc của cô. Mười bảy mười tám tuổi, tình yêu luôn đánh không lại tự ái, đánh không lại kiêu ngạo không giải thích được trong lòng.
Tiễn Bội Bội cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mất thể diện, tóm lại vào lúc này cô cũng cảm nhận được tất cả các mặt xấu. Với cái tuổi thiếu niên này mà nói, mất thể diện trước mặt người yêu, nói gì cũng đều không phải là chuyện bé xé ra to. Tiễn Bội Bội khụt khịt cái mũi, khó chịu ngột ngạt là không chịu ngẩng đầu.
Niếp Thù cũng không mở miệng, chỉ là tốt tính vỗ lưng thuận khí giúp cô.
Đã sớm qua giờ đi học, điện thoại Tiễn Bội Bội đã rung vô số lần. Cô cúi đầu loay hoay mở điện thoại di động, luôn không chịu ngẩng đầu nhìn Niếp Thù.
Tin nhắn đều là Trương Đan Ny gởi tới, hỏi cô tại sao còn chưa đến, lúc nào thì đến, cô ấy nói thầy giáo vừa mới hỏi cậu có phải không thoải mái hay không, cô ấy thuận thế nói phải
Tiễn Bội Bội nhắn tin trả lời: Đan Đan, cậu nói với thầy giáo, hôm nay tới không trở về trường học. Cơ thể không thoải mái.
Trương Đan Ny: Sao vậy? Thật sự không thoải mái?
Tiễn Bội Bội: Ừ, có chút.
Cô gửi xong tin nhắn, cũng không đợi bên kia trả lời. Hít mũi một cái, cúi đầu rời giường, đi phòng vệ sinh rửa mặt. Người trong gương rất xấu, lỗ mũi đỏ, con mắt đỏ ngàu, ngay cả xung quanh đôi môi cũng đỏ, trên mặt bởi vì khóc quá lâu, cũng bắt đầu nổi lên từng chấm từng chấm đỏ.
Tiễn Bội Bội ở toilet giằng co nửa ngày, chấm đỏ trên mặt lại tuyệt không biến mất, đây là tật xấu đã có từ nhỏ của cô, có lẽ là bởi vì do mất nước, tóm lại mỗi lần sau khi khóc xong, trên mặt đều nổi lên từng chấm đỏ, chỉ bốn năm tiếng cũng sẽ không biến mất.
Cuối cùng cô chỉ có thể lại cúi thấp đầu lề mề đi ra ngoài.
Bây giờ Niếp Thù đã đi từ trong phòng ra ngoài, đang chuyển động xe lăn ở trong phòng bếp thuần thục chuẩn bị bữa ăn sáng.
Trong khoảng khắc đó Tiễn Bội Bội hoảng hốt: Rốt cuộc hiện tại cô đang làm gì? Cô muốn anh dựa vào, nhưng quay đầu lại lại phát hiện anh cũng hoàn toàn không cần dựa vào, trừ những thứ đã mất đi không cách nào có lại được, cái gì anh cũng không thiếu.
Tiễn Bội Bội ôm ba lô của mình chạy trối chết.
Sau khi về đến nhà, cô gọi điện thoại cho Triệu Nhã, để buổi tối cô ấy tới nói chuyện với cô, rồi đóng rèm cửa sổ ngủ. Rèm cửa sổ trong phòng Tiễn Bội Bội là sợi tổng hợp rất dày, sau khi kéo ra thì trong phòng tối đen.
Cô mở đèn bàn lên, thay áo ngủ, gương mặt cọ ở trên gối, rất nhanh đi vào giấc ngủ. Trước khi ngủ ý thức sau cùng lại quay lại bóng lưng Niếp Thù quay lưng với mình vào tối ngày hôm qua.
Hình như chỉ ngủ một lát, điện thoại di động đã vang lên. Một đêm tối hôm qua không ngủ, lại khóc quá nhiều, giờ phút này cô chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, hơi híp cặp mắt nhấn nút trả lời vô lực nói: A lô?
Bạn học Tiễn Bội Bội? Vẫn là giọng nói trầm thấp từ tính, thế nhưng lúc này Tiễn Bội Bội chỉ muốn thở dài, không phải cô đã nhờ Đan Đan xin nghỉ rồi sao.
Thầy Tiếu, thầy khỏe chứ. Cô mệt mỏi, giọng nói vẫn còn khàn khàn như mất nước.
Nghe nói em ngã bệnh?
Hơi cảm một chút.
Nghiêm trọng không? Ngày hôm qua không thoải mái, sao không đi bác sĩ?
Không có gì đáng ngại.
Ngày hôm qua em cũng nói như vậy. Trong nhà có người không? Mau để người nhà dẫn em đi bệnh viện xem một chút. . . . . .
Em đã uống thuốc xong, mới vừa châm cứu. Cô nói dối, đầu đau muốn nứt.
A, vậy. . . . . . Em nghỉ ngơi cho khỏe.
Bye bye.
Bye bye.
Cúp điện thoại, tùy tiện ném điện thoại di động ở trên giường, cô lại đi ngủ rất nhanh.
Khi Tiễn Bội Bội tỉnh lại đã là ba giờ chiều, mưa vẫn không ngừng, thỉnh thoảng vẫn sẽ vang lên tiếng sấm. Cô nhanh chóng kéo tất cả rèm cửa sổ trong nhà ra, đi phòng bếp nấu cho mình một tô mì, rồi bắt đầu ngồi làm bài tập trong phòng.
Rất nhanh đã tiến vào tình trạng hiếm thấy, bất tri bất giác đã làm mười mấy tờ, lúc tỉnh lại đã gần bảy giờ. Cô đứng dậy gọi điện thoại cho Triệu Nhã yêu cầu cô ấy mua pizza khao.
Chỉ vào toilet rửa mặt xem ti ti một lát, Triệu Nhã đã xách đồ tới.
Hai người vùi ở trên ghế sa lon ăn pizza, Triệu Nhã cầm laptop đi phòng sách, cô ấy làm kế hoạch cho một công ty nước ngoài, trong ngày thường mang công việc về nhà là chuyện thường.
Tiễn Bội Bội nằm trên ghế sa lon phát ngây một lát, ánh mắt mê man. Loại cảm giác đó có lẽ tất cả những người đang căng thẳng cho thi cử đều trải qua, mờ mịt, không biết con đường phía trước ở phương nào, lại vẫn nhất định phải cúi đầu xông về phía trước.
Tiễn Bội Bội nhớ tới lúc trước Trương Đan Ny hỏi cô muốn thi trường nào ngành gì, lúc đó cô á khẩu không trả lời được. Nói ra cũng sẽ không có người tin, mãi cho đến khi có một khắc cô cũng không muốn tự nguyện thi trường nào học ngành gì. Trong mỗi ngày mỗi đêm ngày đối mặt với bài tập mà chỉ vì mấy chữ đơn giản này: Thi một trường học tốt.
Về phần là trường học tốt nào, ở trường học tốt đó nên học cái gì, ai biết được! Sau này rồi nói chứ sao.
Lại nghĩ đến Niếp Thù, cô trở về phòng. Chuyển tất cả tinh thần sức lực lên bàn tập, cho đến khi sắp nửa đêm, mới bị Triệu Nhã giục lên giường.
Bị Triệu Nhã ôm vào ngực như một đứa bé, Tiễn Bội Bội liền nghĩ tới cái ôm của Niếp Thù lúc buổi sáng, bọn họ lần đầu tiên ôm nhau.
Sau đó mấy ngày, Tiễn Bội Bội biến mất trong cuộc sống Niếp Thù. Khi thái độ của anh gây tổn thương cho cô, rốt cuộc buông tha trò chơi theo đuổi, thả lỏng đồng thời lại có mấy phần không quen.
Thỉnh thoảng một mình xem ti vi sẽ nhớ tới nụ cười của cô, lúc một mình ăn cơm sẽ nhớ tới cơm mẹ Tiễn làm, khi thấy các bé mặc đồng phục cấp ba đi qua trước mặt sẽ nhớ tới cô. . . . . .
Thói quen thật là một chuyện đáng sợ.diễn đàn lê quý đôn
Thậm chí Niếp Thù còn chưa kịp quen cuộc sống không có cô, Tiễn Bội Bội đã xuất hiện ở trước mặt anh lần nữa.
Niếp Thù ngồi trên xe lăn, nhìn cô gái nhỏ nhảy ra từ sau cửa, chỉ im lặng.
Cô cười cười, nhét cái hộp ở trong ngực mình vào trong ngực anh, nói: Ha ha, em lại tới, có nhớ em không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!