Đèn Lồng Hoa Lệ - Chương 17: Đôi Mắt Của Lê Thiên Chí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Đèn Lồng Hoa Lệ


Chương 17: Đôi Mắt Của Lê Thiên Chí


Hai mắt Đại Ngâu đỏ rực, nó chồm người về phía trước, đánh hơi một cái rồi bắt đầu co chân chạy. U Tịch phía sau bay theo Đại Ngâu, bọn họ chạy về hướng tàu hoả hỏng đang nằm trên đường ray. Dưới ánh trăng, những âm hồn trắng toát đứng đầy rẫy ở thân tàu, trên nóc tàu và trãi dài ra đến đường ray. Thậm chí còn có những âm hồn bay bay xung quanh tàu.Tuy bọn họ đều trắng toát, nhưng mà mỗi âm hồn mỗi khác nhau, khắc hoạ lại hình ảnh lúc chết, muôn hình muôn vạn.

“Sao cái bọn này không chịu xuống dưới đi, rốt cuộc Âm Sai và Phán Quan làm việc kiểu gì vậy chứ?” U Tịch lẩm bẩm chửi rủa, Đại Ngâu đứng bên cạnh nhịn không được mà nói: “Nếu bọn họ làm được thì đâu cần cô làm gì!”

“Không cứu chồng sắp cưới của cô à?”

Lại là tiếng của oán linh, không rõ phát ra từ đâu.

“Sao bổn toạ phải cứu loài người? Mục tiêu của bổn toạ là ngươi đó!”

Oán linh kia nghĩ rằng một chút âm hồn này sẽ cản được U Tịch sao? Cô ta không biết rằng, U Tịch không hề có lòng thương xót, bởi vì cô không có trái tim.

Đám âm hồn xúm lại gào rú, như thể U Tịch là người ném bom vào tàu của bọn chúng năm đó vậy. Mười âm hồn, một trăm âm hồn. Dưới đất xung quanh từ từ ngoi lên, từ trong rừng cây đi ra, con số lên đến hàng ngàn. Cũng dễ hiểu, nơi này là đèo dốc núi đồi, việc sảy chân chết là việc bình thường. Nhưng bọn chúng dường như không một ai được Âm Sai dẫn đường. Vì vậy vất vưởng trên trần gian rất lâu, dần dần bọn chúng không còn nguyên vẹn nữa.

“Để ta xem, hồn chủ U Tịch mà người người kính sợ có bao nhiêu bản lĩnh.”

Lại là giọng của Oán Linh, Đại Ngâu đã nhe hàm răng nhọn hoắc ra nhìn xung quanh gầm gừ. U Tịch nhìn lên trời, mây đen vần vũ đang che khuất ánh trăng, chửi một tiếng “Con đàn bà điên!”. Sau đó cô nhắm nghiền hai mắt, cúi mặt xuống rồi chậm rãi mở mắt ra. Hai đốm lửa màu tím nổi lên trong mắt cô, là Tử Ly hoả.

U Tịch chớp mắt một cái, hai ngọn Tử Ly hoả đang to lớn dần lên như muốn thoát ra ngoài. Cô đang định thiêu rụi hết hàng ngàn âm hồn này, vì vậy mới dùng đến Tử Ly hoả. U Tịch hướng về rừng cây, cô chớp mắt một cái, hai ngọn Tử Ly hoả phóng đại hướng về đó thêu rụi gần trăm âm hồn. Bọn họ kêu gào thảm thiết, âm thanh kia đã kích thích những ân hồn khác. Một số muốn tấn công U Tịch, ngược lại một số khác lại muốn tìm chỗ chui trở xuống.

“U Tịch hồn chủ, không ngờ cô lại tàn nhẫn như vậy. Không phải bọn chúng thấy ngươi như thấy người cứu rỗi sao?”

Giọng oán linh vang lên, U Tịch không đáp lời nhưng hai tay cô đang dần giơ lên ngang vai. Trên hai bàn tay ấy đang đựng hai ngọn Tử Ly hoả cực lớn. Chúng âm hồn nhìn thấy hai ngọn lửa màu tím đang cháy phừng phừng trong đêm, ai nấy đều sợ hãi mà tru tréo rên rỉ.

U Tịch không có trái tim, cô ấy không có lòng thương cảm. Cô ấy chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Chớp mắt, xung quanh nơi ấy được soi sáng bởi một màu tím chết chóc tang thương. Một con chó Địa Ngục to lớn, hai mắt tỏ ngầu đang hung tợn nhe răng nanh gầm gừ. Một U Tịch tay nâng Tử Ly hoả và hàng ngàn âm hồn đang sợ hãi tru tréo.

Đột nhiên từ phía tàu hoả có âm thanh be bé vang lên, U Tịch quay đầu lại. Trong ánh lửa tím trong mắt cô hiện lên hình ảnh của Lê Thiên Chí. Trong âm thanh be bé kia, rõ ràng là đang vang xin U Tịch đừng đốt lửa nữa.

Anh ta nhìn thấy những âm hồn, anh ta nhìn thấy cô? Hơn trăm năm nay chưa từng có tiền lệ người sống nào nhìn thấy cô. Nhưng mười lăm năm trước đã có một cậu bé nhìn thấy. Mười lăm năm? Lẽ nào Lê Thiên Chí kia là cậu bé của mười lăm năm trước, kẻ mang trong mình mệnh Thiên sát?

Hừ! Đừng hòng ai ra lệnh cho cô, kể cả mười vị điện chủ dưới kia còn chưa dám. U Tịch búng tay, hai ngọn lửa rời khỏi tay cô bay lên trời, nó đang lớn dần lên và chuẩn bị thiêu rụi tất cả.

“Đừng, đừng hoả thiêu!”

Tiếng Lê Thiên Chí đột nhiên vang lên trong đầu khiến đầu U Tịch đau nhức. Cô giật khoé môi, vun roi Sinh Tử về phía tàu hoả quất một cái. Chiếc tàu hoả lệch đường ray hiện tại dứt khoác lật ngang xuống đất, tạm biệt đường ray. Trong ánh sáng tím của Tử Ly hoả, Lê Thiên Chí bị đè dưới tàu hoả bây giờ đang lồm cồm bò dậy, liều mạng chạy về phía U Tịch.

“Con người hạ đẳng, chết chung đi!”

U Tịch nói rất nhỏ, roi tiếp theo của cô là quấn vào Thiên Chí, kéo anh ngã nhào dưới chân mình. Trên dây roi Sinh Tử có những chiếc gai rất nhỏ và rất sắt bén, vì vậy khi quấn vào Thiên Chí đã làm anh chảy máu ròng ròng. Nhưng Thiên Chí vẫn không quan tâm cơn đau của mình, anh bò tới nắm lấy vạt váy của U Tịch và nhìn cô bằng ánh mắt van nài.

U Tịch hai mắt phừng phừng lửa tím nhìn xuống, đối diện với đôi mắt của Thiên Chí. Đôi mắt này đẹp quá, cô chưa từng nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy bao giờ. Cô có nên móc nó ra rồi gắn vào hốc mắt của mình không, dù sao anh ta chết rồi, đôi mắt này thật phí.

U Tịch yên lặng từ tốn đưa tay xuống gần mặt Thiên Chí làm Thiên Chí cứ ngỡ lời cầu xin chân thành của anh đã được lắng nghe rồi. Nhưng anh không ngờ U Tịch lại muốn móc hai mắt của mình. Đại Ngâu đang gầm gừ bên cạnh cảm thấy có gì đó không đúng. U Tịch rất ngoan cố, cô không thể thay đổi ý định nhanh như vậy. Nó đột nhiên sợ hãi quay sang ngoạm lấy cái cổ của Thiên Chí lôi về bên khác. U Tịch nhìn miếng mồi ngon bị cuỗm mất, cô giận dữ búng ra một đốm Tử Ly hoả trong tay muốn thiêu sống Thiên Chí.

Đại Ngâu đột nhiên nhả Thiên Chí ra, nó lăn đùng ra đất lăn lộn mấy vòng. U Tịch thu lửa, cô hốt hoảng hỏi: “Đại Ngâu già, làm sao thế?”

Đại Ngâu không nghe thấy U Tịch nói, trong đầu nó bây giờ đang vang lên một giọng nói rất lạ “Chủ nhân của ngươi đã phạm đại tội, tay dính đầy máu, người đầy sát khí. Ngươi cũng sẽ chịu vạ lây, bị phế bỏ mệnh tiên, đài xuống Địa Ngục làm chó canh cổng!”. Nó lại lần nữa đột nhiên đứng dậy, Thiên Chí vừa được thả ra bây giờ lại bị ngoạm cổ.

Đại Ngâu khư khư giữ lấy Thiên Chí mà gầm gừ với U Tịch, không cho U Tịch làm hại Thiên Chí. U Tịch hừ một tiếng, cô cầm roi Sinh Tử quất một đường xuống mặt đất, mặt đất tách ra làm đôi. Đất tách đến chân, U Tịch bay lên không trung, Đại Ngâu đem Thiên Chí chạy qua một bên tránh né. Rất nhiều âm hồn bị té xuống rảnh đất trống, bọn chúng mau lẹ chui lủi hết vào trong đất trốn.

“Oán linh, vẫn còn trốn à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN