Thông báo vừa lên, cả server tức khắc vỡ tổ.
[Thế giới] Người Trong Gương:???
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử:???
[Thế giới] Cường giả vô địch: Cái gì đấy? Mới ngày thứ ba của hoạt động mà đã có người lên đảo rồi á?
[Thế giới] Cà chua trứng gà: Đúng rồi, sao bảo là tăng thêm độ khó mà, đánh kiểu gì vậy? Tôi mới tới nhiệm vụ thứ 30.
[Thế giới] Tàng Thư: 36.
[Thế giới] Kim Thập Lục: 45.
[Thế giới] Âm Một Mét: 42.
[Thế giới] Chữ Tình Trên Đầu: 44
[Thế giới] Đại tiểu thư của ta: Nhìn đi, cốt cán của mấy bang lớn cũng mới chỉ làm đến hơn 40, làm đến 50 đã là quá đáng lắm rồi, đảm bảo hai người kia vẫn chưa xong 100 nhiệm vụ đâu.
[Thế giới] Dốt đặt tên: Tức là không cần hoàn thành 100 nhiệm vụ đã có thể lên đảo rồi, hay là có đường tắt.
[Thế giới] Dưa chín: Tình tiết này quen quen.
[Thế giới] Nước mắt không đáng tiền: Ờ, hai người nào đó rất thích làm mấy chuyện này…
[Thế giới] Hạt đậu cầu vồng: Là hai vị đại lão đấy à?
[Thế giới] Thích ăn lẩu: ID khoe khoang ghê.
[Thế giới] Đậu xanh hạt sen nhé: Em muốn biết ai dùng tài khoản nữ ạ [cười khóc]
Kênh chat càng lúc càng náo nhiệt, tất cả đều đang cố lật áo choàng của hai vị đại lão.
Nhưng mà đội trưởng Phương, một người cải trang như không mà vẫn có thể mặt dày như thật thì đương nhiên lần này cũng còn khuya mới nhận. Thế là không đợi người ta gọi, anh đã chủ động trồi lên.
[Loa] Cứu Rỗi Tình Nhân: Bọn em không phải là đại lão, em cũng không biết sao lại lên được đảo nữa [hoang mang]
[Thế giới] Người Trong Gương: Ờ diễn, cứ diễn tiếp đi.
[Thế giới] Cửa này đều là bạn ta: Đừng nói nữa, chụp màn hình.
[Thế giới] Tra nam cút ra: Đã hiểu, đội trưởng Phương chơi acc nữ.
[Thế giới] Dưa chín: Dù sao thì Thần thần cũng không làm nổi phong cách này [cười khóc]
[Thế giới] Cứu Rỗi Tình Nhân: Không phải thật mà…
Một giây sau, tất cả lại thấy một chuỗi dài thông báo hiện lên.
Phương Cảnh Hành vừa cố lừa gạt quần chúng vừa nói cho người của Như Ý yếu tố mấu chốt.
Kết quả cái game mất dạy này quá vô nhân tính, bất cứ người chơi nào lên đảo hệ thống cũng sẽ đưa thông báo, có điều sẽ không thông báo toàn server như người đầu tiên mà chỉ là thông báo hệ thống bình thường.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Hương Thảo Ngọt Ngào thành công lên đảo Long Ảnh.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Trá Tử, Tình Thâm Trường Thọ thành công lên đảo Long Ảnh.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Nho Sơ, Thanh Diêm thành công lên đảo Long Ảnh.
…
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Mộng Hồi Đại Tống thành công lên đảo Long Ảnh.
Toàn thể người trong bang Như Ý đã lên đảo.
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
[Thế giới] Người Trong Gương: Há há há há há!
[Thế giới] Bạch Long Cốt: Ai vừa tự xưng là người chơi vô tội ấy nhỉ? Mặt có đau không?
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Đúng là không dễ thấy được anh lật xe tại chỗ thế này.
[Thế giới] Triều Từ: [cười khóc] [cười khóc] [cười khóc]
[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Lần này có cần nói chỉ là trùng hợp thôi không?
[Thế giới] Liễu Hòa Trạch: Tôi nghĩ là vẫn nói đấy.
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: +1
[Thế giới] Cô Vấn: 2
Mấy vị bang chủ cũng lên tiếng, kênh thế giới càng thêm náo nhiệt, như thể ăn Tết sớm.
Phương Cảnh Hành không hề bị lay động, mỉm cười nhắn lại.
[Thế giới] Cứu Rỗi Tình Nhân: Người của bang em lên được đảo là vì em kể lại quá trình cho họ nghe. Nhưng bọn em chỉ là tình cờ gia nhập Như Ý thôi, lúc đó còn có mấy người chơi nhìn thấy, không biết bọn họ có online không.
[Thế giới] Người Trong Gương: Anh cứ tiếp tục bịa đi.
[Thế giới] Thanh Huyền Tiễn: Khụ… Lúc ấy tôi cũng có mặt, bọn họ đúng là tình cờ gặp Nho Sơ.
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Lỡ là cố ý diễn kịch thì sao?
[Thế giới] Dưa chín: Mấy bác cẩn thận không lại bị bán còn giúp bọn họ đếm tiền.
[Thế giới] Cứu Rỗi Tình Nhân: Hầy, biết là mấy người không tin mà, thôi không nói nữa. Em không chat nữa đâu, tắt chat riêng để tập trung chơi đây, bye mọi người [vẫy tay]
[Thế giới] Vong Mộng Bạn Lữ: Ừ.
Hai dòng chữ vừa lên, gần như ngay lập tức có người phản ứng lại.
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: Tôi tin em!
[Thế giới] Triều Từ: Tôi cũng tin, em không hề giống đội trưởng Phương!
[Thế giới] Phi Tinh Trọng Mộc: Đúng!
[Thế giới] Người Trong Gương: Mấy người điên hả, mạnh mẽ lên đi chứ, khó khăn lắm bọn họ mới lật xe.
[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Cái đứa ở trên không đại diện cho ý kiến của toàn bang, hai ngày qua nó ăn đòn nhiều nên nói chuyện bị ngáo, nhân lúc đang đông tôi bán phá giá, siêu rẻ, ai mua không?
[Thế giới] Động sinh cộng tử: Giữ lại mà xài đi [ngoáy mũi]
[Thế giới] Liễu Hòa Trạch: Tôi cũng cảm thấy không giống đội trưởng Phương, có thể chỉ là trùng hợp thôi.
[Thế giới] Bạch Long Cốt: Người ta lần đầu lên đảo đã bị toàn server chất vấn, như vậy không tốt, chúng ta không được oan uổng người chơi bình thường.
[Thế giới] Kim Thập Bát: Đúng đấy!
[Thế giới] Dưa chín: Mấy người có dám lươn hơn nữa không hả…
So với điều kiện lên đảo thì giá rổ liêm sỉ gì đó chỉ là thứ vứt đi.
Mấy bang lớn nhao nhao dựng nấc thang cho hai vị đại lão, mở miệng là nói bọn họ đã trách lầm người. Mà việc này vốn cũng chẳng có bằng chứng, có vài người thẳng tính lập tức tin ngay, một bộ phận thì tiếp tục nghi ngờ, nhóm còn lại thì tin 100% là hai vị đại lão. Có điều mấy bang lớn lại dùng những lời lẽ đầy chính nghĩa, một màn này cũng siêu được hoan nghênh, bọn họ nhìn mà cười chết.
Kẻ tội đồ gây ra tất cả lại rất hài lòng, chấp nhận lời mời kết bạn của mấy vị bang chủ, nói cho họ biết cách lên đảo.
Tạ Thừa Nhan ở bên cạnh nhìn, có lòng muốn nói một câu có thể giữ mặt mũi một tí được không, nhưng nghĩ lại thì cậu nhỏ nhà mình cũng có phần, thế là lại nuốt vào.
Hoạt động năm mới đã bắt đầu, mỗi ngày trên diễn đàn đều có bài đăng thảo luận mới.
Chuyện trong Thần Tinh Ánh Duyên đương nhiên cũng lên sóng, hoạt động săn tiền thưởng mới mở được ba ngày mà đảo Long Ảnh đã bị phát hiện.
5L: Tới rồi tới rồi, cảm giác quen thuộc đó lại tới rồi!
13L: Hay lắm, tiên phong đảm bảo lại là Thần Tinh Ánh Duyên cho xem.
18L: Hoài niệm cảm giác đó ghê.
21L: Giờ đảm bảo là tổ kế hoạch cũng cảm thấy hoài niệm [cười khóc]
24L: Lần này cuối cùng mình cũng có thể nói là tuyển thủ chuyên nghiệp ức hiếp người chơi bình thường đúng không?
32L: Server nào mà chẳng có tuyển thủ chuyên nghiệp?
37L: Thực lực bày ra đó kìa, không ghen tị nổi luôn.
42L: Mấy thánh trở lại rồi, ngồi đợi Thần Tinh Ánh Duyên qua ải thôi.
49L: Ha ha ha ha tức là giờ tất cả đều ngầm thừa nhận đó là clone của hai vị đại lão à?
53L: Sao lại thế được, họ chỉ là người chơi bình thường thôi.
58L: Rốt cuộc có phải hay không vậy, tui muốn tới xemmmm!!!
62L: Không phải, người ta hên thôi.
64L: Đúng, đừng có quấy rầy người bình thường chơi game.
Hai vị người chơi bình thường lúc này đã dẫn người của Như Ý lên đảo.
Đảo Long Ảnh mịt mù sương, nhưng không dày đặc như trên biển, chỉ là một lớp mỏng manh.
Ngẩng dầu nhìn một cái, có thể thấy được núi non trùng điệp sừng sững nơi xa, mờ mờ ảo ảo, cũng không biết được cụ thể cái bản đồ này lớn đến mức nào.
Cẩu Thịnh: “Thế này mới gọi là đảo chứ.”
Vương Phi Điểu: “Em không hiểu, tại sao phải sờ cá?”
Tạ Thừa Nhan: “Cái hồ đó nằm chính giữa ngôi sao năm cánh, thiết kế thêm con cá, cũng hợp lý mà?”
Ngô Đồng Già nảy mầm: “Tôi nghĩ là do vị trí trên năm mảnh ghép kia vốn đã khó tìm rồi, nếu đổi thành rừng cây rồi thiết kế ra một đống cơ quan thì còn khó hơn. Chắc game sẽ không làm khó người chơi đến mức đó đâu, nên mới làm con cá. Thử hỏi tự dưng có một con cá màu đỏ rực như thế xuất hiện bơi quanh người, ai lại không muốn thử sờ nó chứ?”
Tình Thâm Trường Thọ: “Em không muốn.”
Trá Tử: “Trừ phi là người đẹp.”
Ngô Đồng Già nảy mầm: “… Hai đứa mày cút ra kia.”
Số 7: “Có thể là mấy nhiệm vụ sau sẽ có nhắc nhở tương ứng?”
Phương Cảnh Hành: “Có thể lắm. Cốt truyện của Du Mộng luôn chú trọng logic, sẽ không tự dưng tạo một con cá ra.”
Dật Tâm Nhân: “Trước hết có muốn chia tổ không?”
Số 10: “Có ạ, thần tượng, em muốn cùng tổ với anh.”
Khương Thần: “Ừm.”
Như Ý có rất nhiều người chưa gom đủ năm mảnh ghép, hôm nay ra đây là để giúp hai vị đại lão tìm vị trí trên bản đồ, họ vẫn luôn trao đổi với nhau trên kênh bang nên không tổ đội. Giờ phát hiện không gom đủ cũng có thể lên đảo thì đương nhiên muốn đánh nghiêm túc hơn.
Nhưng mà bọn họ nhanh chóng bị hiện thực giội cho chậu nước lạnh.
Vì ở trên đảo, những người đã hoàn thành số nhiệm vụ khác nhau không thể tổ đội. Hiện giờ hai vị đại lão đã đánh tới nhiệm vụ thứ 50, không ai có thể tổ đội với họ.
Khương Thần nói: “Hay chờ mọi người nhé?”
Tạ Thừa Nhan: “Không cần chờ cháu đâu, sắp tới cháu không rảnh.”
Y vẫn luôn bận bịu vụ chương trình cuối năm, mới đánh tới nhiệm vụ thứ 10. May mà có mở nhiệm vụ săn tiền thưởng nên y vẫn có thể lên đảo. Tạ Thừa Nhan nhìn sang Nho Sơ: “Anh đánh với bọn họ đi.”
Nho Sơ nói: “Anh chờ em.”
Tạ Thừa Nhan: “Không cần, trước khi hết năm em không rảnh để chơi lắm.”
Nho Sơ nói: “Không sao.”
Trong lúc nói chuyện lại thấy một chuỗi thông báo của hệ thống hiện lên, người của mấy bang lớn cũng đã lên đảo.
Người của Như Ý lập tức đồng loạt nhìn về phía hai vị đại lão, tỏ ý bọn họ không cần chờ cứ đánh trước đi, danh hiệu tiên phong gì đó quan trọng hơn.
Thật ra Khương Thần và Phương Cảnh Hành đã lấy quá nhiều danh hiệu nên không quan tâm lắm.
Nhưng chơi game là như vậy, bọn họ thấy người của Như Ý trở về cày nhiệm vụ thì quay người tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng gặp được một NPC.
NPC này ăn mặc rách rưới, người còn bị thương, trông tiều tụy vô cùng.
Thấy dáng vẻ này của Khương Thần và Phương Cảnh Hành, hắn vội vàng lao tới: “Các vị… Đến từ đại lục Du Mộng sao?”
Khương Thần trả lời: “Phải.”
NPC vội vàng nói: “Thuyền đâu?”
Khương Thần đáp: “Đi rồi.”
NPC kinh hãi: “Cái gì?! Có cách nào gọi thuyền quay lại không?”
Hắn quá kích động nên mất nửa ngày mới bình tĩnh lại được, kể lại chuyện trên đảo.
Trên đảo Long Ảnh có một bộ lạc, bất cứ ai trong tộc cũng đều là những người dũng mãnh thiện chiến, tộc trưởng lại càng lợi hại vô cùng, hễ là người may mắn lên được đảo đều bị bọn họ bắt lại, một là bị giết hại, hai là trở thành nô lệ hầu hạ cho bọn họ.
“Hôm qua ta mới tìm được cơ hội trốn ra ngoài, chắc chắn bọn họ đang cho người tìm ta.” Nói rồi hắn nghẹn ngào: “Ta chết cũng không sao, nhưng xin các vị hãy mau chóng cứu đệ đệ của ta. Hắn bị bệnh, nếu không chữa trị sẽ chết mất.”
Khương Thần đối đáp với hắn vài câu, nhận được nhiệm vụ thứ nhất là tìm thuốc cho đệ đệ của hắn, sau khi ra hiệu cho hắn đi núp thì cậu cùng với Phương Cảnh Hành bắt đầu dạo quanh.
Nhiệm vụ ở trên đảo cũng là một chuỗi, nhưng ít hơn, chỉ có mười cái. Bọn họ dễ dàng hoàn thành, kết quả lại kẹt ở cái thứ mười.
Nhiệm vụ cuối cùng là đánh với tộc trưởng.
Chế độ săn tiền thưởng được chia ra thành đánh đơn, đánh đôi và đánh đội, cái hoạt động săn tiền thưởng này cũng vậy.
Nó cho phép người chơi lập đội nhiều nhất là năm người, quái nhỏ và boss sẽ dựa trên số lượng người trong đội mà điều chỉnh khó dễ, thế nên mấy vị thợ săn tiền thưởng thích làm con sói cô độc vẫn có thể đánh.
Với cơ chế này, Khương Thần và Phương Cảnh Hành tổ đội với nhau thì boss hẳn sẽ có độ khó ở mức săn tiền thưởng đôi.
Nhưng bọn họ đánh ba lần, mỗi lần đều chưa kiên trì được bao lâu đã đứt. Phương Cảnh Hành rà lại tất cả các manh mối, phỏng đoán: “Có lẽ là liên quan tới số nhiệm vụ đã làm.”
Khương Thần gật đầu, cùng anh trở lại, giữa đường tình cờ gặp người của mấy bang lớn, bèn nói cho bọn họ biết phải trở về cày nhiệm vụ.
Mấy vị bang chủ tin lời họ răm rắp, hoàn thành xong mấy nhiệm vụ trên đảo, đến cái cuối tự động vòng về, lúc này hai vị đại lão cũng đã kiểm tra ra.
Bạch Long Cốt hỏi: “Phải làm bao nhiêu cái vậy?”
Phương Cảnh Hành đáp: “60. Hoàn thành xong nhiệm vụ thứ 60 sẽ có được gợi ý đến hồ nhỏ với một đạo cụ dùng để suy yếu sức tấn công của boss.”
Mấy vị bang chủ hiểu ra.
Nếu như không có hai vị đại lão, e là bọn họ phải đánh đến nhiệm vụ thứ 60 mới có thể đến hồ nhỏ tìm manh mối.
Có điều đây không phải là vấn đề, Người Trong Gương thành khẩn hỏi: “… Anh có thể đổi giọng được không?”
Phương Cảnh Hành đáp rất chân thành: “Đây là giọng gốc của em mà.”
Mấy vị bang chủ thua luôn, thấy bọn họ định về đảo nhỏ, cảm giác tiên phong không chạy đi đâu được.
Mà sự thật cũng đúng như những gì họ nghĩ, không đến nửa tiếng sau, thông báo tộc trưởng bị đánh bại hiện lên, cả server tung hoa ăn mừng.
[Thế giới] Rượu thịt xuyên ruột: Oa, máy ủi thân thương của chúng ta.
[Thế giới] Hát cho anh nghe một bài: Là đại lão đó [mắt lấp lánh]
[Thế giới] Rễ Bản Lam: Người chơi bình thường lần này lại gặp may à?
[Thế giới] Khôi Lỗi Sư mạnh nhất: Lần này chắc lại nói tụi em vốn là cao thủ, nếu không thì sao có thể khiến Nho Sơ đồng ý kết nạp vào bang chứ?
[Thế giới] Theo đuổi một con hươu: Hợp lý!
Tin tức cũng được truyền tới diễn đàn, người chơi của mấy server khác đờ cái mặt ra.
Quả nhiên là máy ủi, lên đảo với giành tiên phong trong cùng một ngày, tổ kế hoạch có thể bắt đầu uống thuốc trợ tim được rồi.
Máy ủi sờ xác xong, lấy phần thưởng về, tìm hiểu thêm về lịch sử của bộ lạc, phát hiện đúng là trước kia có một bộ lạc ở đây. Nhưng về sau có một đám hải tặc tới đảo, giết sạch người trong tộc, sau đó tu hú chiếm tổ chim khách.
Nói cách khác, những kẻ này thật ra là đời sau của hải tặc.
Khương Thần nói: “Không nhắc tới vụ cá.”
Phương Cảnh Hành: “Mai mình thử đánh nốt mấy nhiệm vụ còn lại xem sao, anh đi ngủ đi.”
Khương Thần đã buồn ngủ từ nãy, nói một tiếng ngủ ngon rồi logout.
Buổi sáng hôm sau, hai người rời khỏi đảo Long Ảnh, trở lại đại lục Du Mộng bắt đầu hoàn thành nốt đống nhiệm vụ còn lại.
Mấy nhiệm vụ càng về sau càng khó, bọn họ mất hai ngày mới xong hết, đến lúc hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng thì thấy một NPC im lặng nhìn họ, xong lão nói: “Đảo Long Ảnh à… Ngàn vạn lần không thể tới, nghe nói ác long đã từng tàn sát đại lục trăm năm trước bị phong ấn ở đó.”
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
NPC đã già rồi, lão lẩm bẩm thì thào “Thế giới này là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi”, sau đó quay lưng đi mất. Để lại hai người nhìn nhau một giây, trở lại đảo Long Ảnh.
Danh hiệu đã lấy được, hướng dẫn cũng đã đăng, giờ có rất nhiều người chơi đang ở trên đảo làm nhiệm vụ.
Có vài cốt cán của mấy bang lớn trông thấy bọn họ thì chào hỏi: “Người chơi bình thường lên đảo hưởng tuần trăng mật đấy à?”
“Người chơi bình thường” yên lặng nhìn họ một cái, không nói ra chuyện hệ trọng nào đó.
Bọn họ đến bộ lạc kiểm tra một vòng, quả nhiên phát hiện không ít đồ đằng liên quan tới rồng.
Phương Cảnh Hành nói: “Nếu như truyền thuyết đó là thật, vậy bộ lạc ban đầu ở đây có lẽ là để canh giữ con rồng đó.”
Khương Thần “ừ” một tiếng, vẫn không tìm được thông tin gì liên quan tới cá, chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng khác: “Cá với rồng có liên quan gì không?”
Phương Cảnh Hành nói: “Đi tìm một chút là biết có liên quan không.”
Cá có thể bơi ra ngoài, chứng tỏ phải có nước.
Hai người thuận theo con suối nhỏ trên đảo đi vào núi, lòng vòng trong núi hơn nửa ngày mới phát hiện ra một hang động. Bọn họ cẩn thận bước vào, quanh co đi hơn hai trăm mét thì nhìn thấy một con rồng bị phong ấn.
Toàn thân ác long có màu đỏ rực, trước mặt nó có một ao nước, bên trong là đàn cá có màu sắc y hệt nó.
Hiển nhiên mấy con cá này có thể sống ở cả nước mặn lẫn nước ngọt, chúng đã bị ác long làm phép để bơi qua biển cả đến đất liền, trở thành chìa khóa truyền tống. Mà ông lão ở nhiệm vụ cuối không biết có thân phận gì, có khi lão biết tất cả mọi chuyện nên mới tạo ra chuỗi 100 nhiệm vụ như thế.
Nhưng cái này không quan trọng.
Quan trọng là con rồng này biết nói, thấy bọn họ tới còn cười to: “Đến đúng lúc lắm, ta đã bị giam giữ suốt năm trăm năm, hôm nay phá được phong ấn lại có các ngươi đến lót dạ!”
Thông báo vàng kim thoáng cái đã bay khắp server: Lửa cháy ngút trời, ác long hiện thế! Người chơi Vong Mộng Bạn Lữ, Cứu Rỗi Tình Nhân phát hiện ra ác long Viêm Địch Tư! Mời các vị anh hùng tới trấn áp!
Người chơi trên toàn server: “…”
Gì đấy? Lấy danh hiệu rồi mà? Sao tự dưng lại lòi ra vụ đánh rồng thế này!
[Thế giới] Người Trong Gương: Vãi chưởng!
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Vãi chưởng!
[Thế giới] Đại tiểu thư của ta: Rồng!
[Thế giới] Dưa chín: Con rồng còn sống đầu tiên xuất hiện trên đại lục Du Mộng!
[Thế giới] Bạch Long Cốt: Trông như thế nào?
[Loa] Cứu Rỗi Tình Nhân: Trông như thế này [Screenshot]
Cả đám vội vàng bấm xem.
Để phù hợp với phong cách tổng thể của game, con rồng này là rồng kiểu phương Tây với hai cái cánh, trông rất oai phong khí phách. Kết hợp với thông báo, con này hẳn là rồng hệ hỏa.
Mỗi thiếu niên ở tuổi dậy thì đều từng ảo tưởng một ngày được đánh rồng.
Bọn họ thấy đại lão gọi người tới hỗ trợ thì lập tức lên đường, đến nơi thì thấy hai vị đại lão đã quy tiên. Còn rồng thì đang đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn phương xa, trông có vẻ sẽ giang cánh bay đi bất cứ lúc nào.
Khương Thần và Phương Cảnh Hành thấy bọn họ tới thì hồi sinh tại chỗ.
Dật Tâm Nhân hỏi: “Có thể lập đội bao nhiêu người?”
Khương Thần đáp: “100.”
Đã hiểu, giống như boss thế giới.
Mấy vị bang chủ lập tức có tính toán, lưu loát gọi người vào đội, Khương Thần chơi Chiến Thần mở màn, ngùn ngụt sát khí lao về phía nó.
Hai mươi phút sau, đội quân diệt rồng về với đất mẹ.
Thi thể nằm rạp khắp chốn, rất là hoành tráng.
Phi Tinh Trọng Mộc: “Ác vãi!”
Cẩu Thịnh: “Sát thương cao quá!”
Tình Thâm Trường Thọ: “Hay là mình cùng nằm tâm sự đi?”
Trá Tử: “Cái này được nè.”
Mộc Gia Tỏa: “… Dậy, tiếp nào.”
Cả đám hồi sinh, tiếp tục tiến lên.
Nửa giờ sau, cả đội lại đứt.
Bởi vì đây là lần chết thứ ba nên hệ thống đưa ra thông báo, ác long vừa phá phong ấn nên thân thể suy yếu, nếu như trong vòng 48 giờ vẫn không bị trấn áp thì nó sẽ bay tới đại lục Du Mộng, đến lúc đó vị trí của nó sẽ là một ẩn số.
Cả đám lập tức không màng trò chuyện hay oán trách nữa, đứng dậy tổng kết kinh nghiệm, bắt đầu ván thứ ba.
Sau đó là ván thứ tư, thứ năm… Đánh rồng quá náo nhiệt nên phần lớn người chơi cũng chạy tới hóng, ngay cả Đỗ Phi Chu và phó giám đốc Đường cùng với người của Càng già càng dẻo dai cũng lên đảo. Trên diễn đàn thì mở bài đăng tường thuật trực tiếp, chỉ vài phút đã có mấy trăm bình luận.
Đội quân diệt rồng chuẩn bị bắt đầu ván thứ bảy.
Mặc dù con rồng này khó đánh hơn boss thế giới, nhưng dù gì bọn họ cũng có đội trưởng Phương và Thần thần, các đại lão khác cũng có mặt. Ván thứ sáu bọn họ đã rờ được tới cơ chế nộ, giờ chỉ còn thiếu chút nữa thôi.
“Kích động quá, mọi người có muốn nói gì đó không?”
“Nói gì?”
“Thì hô khẩu hiệu gì gì đó?”
“Thần Tinh Ánh Duyên, dũng cảm xông pha, kiểu này ấy hả?”
“Quê vl má!”
“Nói cái gì mà nói, đánh chết mẹ nó đi!”
Khương Thần với đám động kinh đang hò hét “giết” xông lên bắt đầu ván thứ bảy.
Sau đó dưới sự chỉ huy của đội trưởng Phương, đội quân rất gọn gàng giết quái, tất cả hỏa lực tập trung hết vào ác long.
Cuối cùng, một tiếng rít gào giận dữ vang lên, ác long dưới cái nhìn của người chơi trên toàn server trốn về hang động. Ngay sau đó, ông lão NPC kia từ trên trời giáng xuống phong ấn lại ác long.
Thông báo vàng kim lại truyền khắp server, tất cả cùng reo hò.
“Thành công bảo vệ đại lục Du Mộng, cảm giác mình oách quá!”
“Ừ ý, mặc dù em chỉ là đứng ngoài hóng thôi.”
“Hì hì tôi cũng vậy, được xem cũng hay mà.”
“Chuẩn bị lên hot search này.”
“Giờ liệu người chơi bình thường còn chối được nữa không nhỉ?”
“Thôi, người ta là người chơi bình thường thật mà, đừng có suy luận linh tinh nữa.”
“Mai là giao thừa rồi, chúc mừng năm mới sớm nha bà con!”
“Tiệc ở thành chính, không gặp không về!”
Ba mươi Tết, thành chính mở tiệc.
Từ trưa Khương Thần đã tới nhà Phương Cảnh Hành ăn cơm uống chút rượu, sau đó về nhà ngủ nguyên một buổi chiều, đến tối tinh thần dồi dào.
Người một nhà theo thường lệ cùng nhau ngồi chê bai tiết mục cuối năm, Khương Thần xem hết tiết mục của Tạ Thừa Nhan thì nhận được tin nhắn gọi online của Phương Cảnh Hành, bèn về phòng vào game.
Lúc bọn họ tới, quảng trường đã đông nghẹt người.
Mấy bang lớn đều mở tiệc ở đây, người của các bang cũng nghe tin cũng chạy đến, khung cảnh náo nhiệt vô cùng, ngập tràn hương vị một năm.
Hai người không dùng tài khoản clone nữa, Phong Ấn Sư và Ám Minh Sư sóng vai bước tới, xứng đôi vô cùng.
Dật Tâm Nhân tươi cười vẫy tay nhìn bọn họ đi tới, đưa cho mỗi người một chén rượu.
Mộc Gia Tỏa nói: “Hai vị đại lão tới rồi, cạn chén nào.”
Đồ ăn trong game đều có buff trạng thái, Khương Thần uống đến là hào sảng, ngửa đầu là cạn chén, sau đó nhìn sang Dật Tâm Nhân: “Còn thiếu ai vậy?”
Dật Tâm Nhân nói: “Thiếu anh em với Thừa Nhan, đêm nay bọn họ cũng tới.”
Khương Thần gật đầu, cùng Phương Cảnh Hành tìm chỗ ngồi xuống.
Mười lăm phút sau, Tạ Thừa Nhan và Nho Sơ online.
Mọi người đã nói tới chủ đề nguyện vọng năm mới, trừ việc mong người nhà khỏe mạnh bình an ra. Nguyện vọng của Khương Thần và Phương Cảnh Hành đương nhiên là giành được chức vô địch thế giới đầu tiên của bản thực tế ảo. Tạ Thừa Nhan đến gần nghe vậy thì nói: “Mong lại giành được cúp nam diễn viên xuất sắc nhất.”
Cẩu Thịnh: “Chóng giàu.”
Bổn cung đẹp nhất: “Càng ngày càng đẹp!”
Ngô Đồng Già nảy mầm: “Đổi sếp.”
Số 10: “Hi vọng tất cả hố em theo sẽ được lấp!”
Số 7: “Mong thế giới hòa bình.”
Kim Thập Lục: “Thật vĩ đại!”
Trá Tử và Tình Thâm Trường Thọ trăm miệng một lời: “Có người yêu.”
Ngô Đồng Già nảy mầm: “Con xin được thu hồi nguyện vọng trước đó, điều ước năm mới của con là mong hai thằng này tiêu thụ nội bội.”
Mọi người lập tức phá ra cười.
Đêm 30, NPC vốn phải về nhà ngủ cũng ra đường, thành Toái Tinh vẫn nhộn nhịp như ban ngày.
Sông Lưu Quang lấp lánh gợn sóng, lẳng lặng nghe người chơi vui cười, mang theo những hạnh phúc ấy chảy về phương xa. Sắp đến 0 giờ, tất cả người chơi ngừng động tác trong tay, bắt đầu đếm ngược: “Năm, bốn, ba, hai, một… Chúc mừng năm mới!”
Vô số pháo hoa nở rộ giữa không trung, sáng rực trời đêm.
Khoảnh khắc bầu trời trở về tĩnh lặng, chợt có tiếng người hô lên: “Lưu Quang Toái Tinh Thưởng Kim Tường!”
Những người còn lại không hẹn mà cùng đồng loạt hô lên, tiếp nối nửa câu còn lại.
“Kiếp này đến Du Mộng không hối hận!”
HOÀN TOÀN VĂN.