Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team - Chương 14: Hôm Nay Nếu Không Có Tạ Thừa Nhan Cậu Chết Chắc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team


Chương 14: Hôm Nay Nếu Không Có Tạ Thừa Nhan Cậu Chết Chắc


Phương Cảnh Hành sống đến ngần này tuổi rồi cũng chưa từng thảm như vậy.

Anh vội vàng bắt lũ chết tiệt kia ngậm miệng, không thèm để ý tới tiếng hò hét của bọn họ, nói với cậu: “Cậu đừng thoát game, nghe tôi giải thích đã.”

Khương Thần gật đầu, trực tiếp mở chế độ báo thù.

Cánh hoa lả tả như cơn mưa, đom đóm dập dờn theo gió, phong cảnh duy mỹ lãng mạn như vậy bỗng nhiễm đầy sát khí.

Phong Ấn Sư nhã nhặn bước về phía trước một bước, phù phong ấn màu đen ngưng tụ thành hình trên đầu ngón tay cậu, phi thẳng vào mặt đối phương, khuôn mặt tái nhợt của Ám Minh Sư lập tức bắn ra một búng máu.

Nhóm phù rể: “…”

Tạ Thừa Nhan: “…”

Đòn tấn công thứ hai cứ thế tiếp nối, còn tạo thành bạo kích, nổ tung thành một đóa hoa máu.

Cuối cùng nhóm phù rể cũng hoàn hồn, má ơi một tiếng rồi ném gậy pháo hoa, nhanh chóng tránh xa bọn họ, nhìn về phía Phong Ấn Sư.

“Đừng đừng đừng, có gì bình tĩnh rồi nói.”

“Là do bọn tôi không tốt, bọn tôi bị thiểu năng, cậu cứ đánh bọn tôi đi.”

“Nóng giận hại đến thân thể, đừng tức giận đừng tức giận mà.”

Phương Cảnh Hành nói: “Bọn mày tránh ra.”

Nhóm phù rể có ngu cũng biết đã gây họa, lập tức nghe lời nhường chỗ cho hai người kia, trốn ra sau gốc cây.

Vừa ngẩng đầu lên lại thấy Tạ Thừa Nhan chạy tới từ một phía khác, cả đám như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kéo người tới, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tạ Thừa Nhan nói: “Tôi hỏi mấy người mới đúng, mấy ông làm cái gì vậy, ai bảo với các ông là nó muốn tỏ tình?”

Nhóm phù rể khiếp sợ: “Không phải sao?”

Tạ Thừa Nhan nói: “Không phải, đương yên đương lành sao lại đi tỏ tình?”

Nhóm phù rể thấy hơi oan.

Bọn họ phân tích cho ảnh đế: “Hẹn người ta đến đây, lấy ra một đống pháo hoa, không phải ăn sinh nhật, còn nói là có chuyện muốn nói cho người ta biết, ông nghĩ đi, nghĩ đi.”

Trong chốc lát Tạ Thừa Nhan cũng không còn gì để nói.

Thật ra y cũng chẳng hiểu Phương Cảnh Hành đi thú tội với người ta, tự dưng móc pháo hoa ra là muốn làm cái trò gì.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, một bóng người đã văng tới trước mặt họ cái “bịch”.

Nhà vô địch thế giới, cựu đội trưởng của đội tuyển NXK, nam thần của liên minh đã từng hành vô số người trong thi đấu, cứ thế thành một cái xác.

Cả đám lập tức hoảng sợ ôm lấy nhau, rúc vào một góc, câm như hến.

Họ nhìn thấy tên Phong Ấn Sư kia thong thả đi tới, còn đá thi thể mấy cái.

Phương Cảnh Hành hồi sinh tại chỗ, hỏi cậu: “Bớt giận chưa?”

Khương Thần nói: “Chưa.”

Phương Cảnh Hành đành phải chấp nhận số phận: “Vậy tiếp tục.”

Khương Thần đứng yên không nhúc nhích.

Với tính tình của cậu, hôm qua làm lao động tay chân miễn phí gánh “nhóc newbie” đánh bao nhiêu phó bản, hôm nay sẽ dựa vào đó mà đập Phương Cảnh Hành ngần ấy lần.

Nhưng điều kiện tiên quyết là…!Cậu không biết chuyện nào đó.

Trông cái dáng vẻ tìm fan hâm mộ ăn kẹo tối qua của con hàng này, lỡ thật sự là người yêu của Tạ Thừa Nhan, vậy chẳng phải đây là cháu dâu của cậu à?

Tính tình cậu không được tốt, nhưng luôn cực kì kiên nhẫn với người nhà.

Phương Cảnh Hành thấy cậu không có phản ứng, không biết tức điên rồi hay là định chẳng nói chẳng rằng offline biến mất, vội vàng ra hiệu cho cứu binh, đồng thời nói: “Đừng đi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi.”

Tạ Thừa Nhan đi tới bên cạnh anh, nói giúp: “Cậu ấy vẫn luôn nghĩ nên thú nhận với cậu như thế nào, thật đó, không lừa cậu đâu.

Tôi là Tạ Thừa Nhan, nếu như tôi lừa cậu, về sau cậu cứ việc bóc phốt tôi, không sao hết.”

Khương Thần hơi giật mình, nhìn về phía y.

Tạ Thừa Nhan chơi nhân vật Thích Khách.

Phong cách lấy ID của Phương Cảnh Hành và Khương Thần đều na ná nhau.

Khương Thần dùng tên kỹ năng của nhân vật, ID là Thập Phương Câu Diệt.

Phương Cảnh Hành thì dứt khoát dùng hai chữ đầu của Ám Minh Sư, ID là Ám Minh.

Nhưng Tạ Thừa Nhan lại khác, y chú trọng hơn bọn họ nhiều, ID là Thanh Diêm, đây là tên của một nhân vật thích khách mà y từng diễn.

Khương Thần nói: “Cậu có gì để chứng minh mình là Tạ Thừa Nhan?”

Tạ Thừa Nhan nói: “Cậu muốn tôi chứng minh thế nào? Gọi video nhé?”

Khương Thần nói: “Trả lời ngay cho tôi, mẹ cậu tên là gì?”

Tạ Thừa Nhan nói: “Khương Thi Lan.”

Khương Thần hỏi tiếp: “Sinh nhật vào tháng mấy?”

Tạ Thừa Nhan nói: “Tháng bảy.”

Khương Thần biết đây đúng là cháu trai nhà mình.

Người giả mạo đại khái đều sẽ nhớ rõ sở thích và đặc điểm của minh tinh, nhưng sẽ không nhớ tên của mẹ thần tượng, mà dù có nhớ cũng gần như không bao giờ để ý đến sinh nhật.

Nhưng cậu cũng không thể lập tức tỏ thái độ, mà phải nói là mình lên mạng kiểm tra lại.

Một phút sau, cậu mới mở miệng: “Ừm, tôi tin cậu.”

Tạ Thừa Nhan lập tức phụ họa: “Thật ra hôm nay cậu ấy muốn thú tội với cậu, cậu nghe cậu ấy giải thích một chút đi.”

Lần đầu tiên cháu trai có việc cầu xin cậu, tất nhiên Khương Thần sẽ không từ chối.

Cậu gật đầu, nhìn về phía Phương Cảnh Hành, đợi cái thứ này mở miệng.

Phương Cảnh Hành không ngờ tình trạng thê thảm đến vậy rồi mà vẫn còn có thể thuận lợi cứu vãn, vội vàng bắt lấy thời cơ lúc thái độ của cậu còn mềm mỏng, kéo người sang bên cạnh, kể hết mọi chuyện từ nguyên nhân hậu quả lẫn những gì mình lo lắng, cuối cùng nói: “Tôi biết cậu không muốn đánh chuyên nghiệp, sau này tôi sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa, chúng ta chỉ chơi game thôi, có được không?”

Khương Thần cho anh một tiếng “ừ”.

Phương Cảnh Hành không nghe ra được là có phải trả lời qua loa không, nhưng cũng không cho rằng tên nhóc này sẽ dễ nói chuyện như vậy, hỏi tiếp: “Cậu sẽ không block tôi chứ?”

Khương Thần lại cho anh một cái “ừ”.

Cậu nhìn cái thứ đang sốt ruột này: “Hôm nay nếu không có Tạ Thừa Nhan, cậu chết chắc.”

Chỉ cần cậu biết quan hệ của hai người này trễ một ngày thôi, chỉ cần hôm nay Tạ Thừa Nhan không có ở đây thôi, con hàng này đừng mong sống được.

Cậu hỏi: “Hai người là bạn thân từ bé hay là người yêu?”

Phương Cảnh Hành nói: “Bạn thân từ bé.”

Khương Thần nói: “Vậy hôm qua cậu đòi kẹo làm gì? Thích Tạ Thừa Nhan hả?”

Phương Cảnh Hành nói: “Không, tôi tò mò thôi.”

Khương Thần lạnh lùng nói: “À, vì muốn đổi chủ đề.”

Phương Cảnh Hành: “…”

Anh biết tên nhóc này vẫn chưa nguôi cơn giận, bèn nói: “Nếu cậu vẫn còn khó chịu thì sau này tôi sẽ tiếp tục gọi cậu là anh nhé, thế nào?”

Khương Thần nói: “Tôi vẫn thiệt thôi.”

Bạn của cháu trai, hẳn là nên theo cháu trai gọi cậu là cậu nhỏ.

Phương Cảnh Hành không biết chân tướng, nghe vậy thì dở khóc dở cười, thầm nghĩ, đừng nói là thằng nhóc này muốn anh gọi nó là bố nhé.

Anh sáng suốt đổi chủ đề, chỉ vào pháo hoa bên kia: “Lần trước đống pháo hoa kia còn chưa bắn xong nên tôi mua thêm đống đó, giờ tôi trèo lên cây cho cậu bắn tiếp nhé?”

Khương Thần quay đầu nhìn, cảm thấy cũng được.

Nhưng cậu vẫn luôn là người nhỏ nhất trong nhà, giờ ngủ một giấc dậy bỗng biến thành “bậc cha chú”, bởi vì không được trải qua quá trình ở giữa, cộng thêm tâm sinh lý lẫn tuổi tác đều còn nhỏ, cũng không biết phải đảm nhiệm cái vai “cha chú” này như thế nào.

Thế là cậu suy nghĩ một chút, quyết định mình sẽ không ra tay.

Một phút sau, Phương Cảnh Hành đứng ngay ngắn trên tán cây.

Đằng trước, cách khoảng hai mươi mét, nhóm phù rể mỗi người ôm hai cây pháo hoa, kinh dị đứng thành hàng.

Khương Thần ngồi ở một bên làm khán giả, chỉ huy bọn họ cách bắn.

Nhóm phù rể không thể tin nổi: “Cậu…!Cậu bảo bọn này dùng pháo hoa bắn anh em nhà mình?”

Khương Thần nói: “Có vấn đề à?”

Nhóm phù rể nói: “Cậu cậu cậu là đồ đã giết người còn băm tim!”

Khương Thần rất bình tĩnh: “Ừ.”

Nhóm phù rể: “…”

Lại còn ừ, cậu là quỷ à!

Tại sao cái trò mất dạy như thế cũng nghĩ ra được hả!

Khương Thần nói: “Đừng lo, lấy ra khí thế vừa rồi mấy người dùng để cổ vũ tên đó ấy.”

Nhóm phù rể: “…”

Mẹ nó hai chuyện này giống nhau à?

Bọn này không lấy ra nổi!

Khương Thần nói: “Hắn mua pháo hoa là để dùng như vậy đấy, chẳng phải mấy người đến để giúp hắn sao? Giúp đi.”

Nhóm phù rể: “…”

Hối hận vãi, đáng lẽ bọn họ không nên tới!

Mấy người cũng nghe thấy Phương Cảnh Hành nói ra tay đi, bèn chịu đựng trái tim đang nhỏ máu, đau khổ bắt đầu dùng pháo hoa bum ba là bum anh em của mình.

Tạ Thừa Nhan cũng là người đứng xem, cố nhịn cười châm một loạt nến cho bạn thân, y nói: “Ý tưởng khá hay, về sau có thể mua mấy cái pháo về dùng như súng bắn nước.”

Y thấy bạn thân nhờ mình giúp hẹn người ta, bèn hỏi: “Lát nữa cậu có đi đánh phó bản không?”

Khương Thần nói: “Cậu cũng đi?”

Tạ Thừa Nhan nói: “Đi chứ, nhưng tôi chỉ chơi tới mười giờ được thôi, hôm nay có việc.”

Thế là Khương Thần nói: “Đi.”

Một lát sau, pháo hoa đã bùm bụp xong.

Khương Thần chứng kiến toàn bộ quá trình, cuối cùng cũng nguôi cơn tức.

Cậu nhìn Phương Cảnh Hành đi tới, đứng dậy nói: “Phương Cảnh Hành, PK một ván không?”

Nhóm phù rể chịu giày vò vừa mới thở ra một hơi, nghe vậy lập tức nhìn về phía cậu.

Vãi chưởng, còn muốn đánh nữa?

Phương Cảnh Hành thì nghe hiểu ý của cậu, nhắc nhở: “Level của anh thấp hơn em.”

Tối hôm qua vì cày đồ cho Phong Ấn Sư nên anh đi đánh mấy phó bản, cấp cũng tăng lên.

Đối với bọn họ, cấp kém hơn người ta cũng chẳng sao, nhưng giữa cao thủ với nhau, kém một cấp cũng là chí mạng.

Khương Thần nói: “Tôi đi đánh phó bản với bọn họ, cậu ở lại đây chờ.”

Phương Cảnh Hành bất đắc dĩ cười nói: “Được.”

Khương Thần bèn chọn ra ba tên trong số năm tên kia, cộng thêm đứa cháu trai, dẫn đi phó bản.

Phương Cảnh Hành nhìn về hai người còn lại, cười đến vô cùng nhã nhặn: “Nào, chúng ta tâm sự.”

Hai người kia: “…”

Biết ngay là không trốn được trận đòn này mà.

Hơn một tiếng sau, Khương Thần trở về.

Hai người ở lại đảo đã chạy mất từ lâu, ba người đi theo Khương Thần đánh phó bản nhận được tin nhắn của anh em mình, sâu sắc cảm thấy dính vào chuyện của hai người này chẳng có gì tốt, cũng không dám mon men lại gần nữa.

Mà Tạ Thừa Nhan đã đến giờ offline, nên lúc này trên đảo nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Phong Ấn Sư, Ám Minh Sư.

Hai người đối diện nhau, đồng thời mở quay màn hình.

Phương Cảnh Hành gửi lời mời PK, Khương Thần bấm đồng ý, phù phong ấn ngưng tụ trên đầu ngón tay, bắn thẳng về phía anh.

Phương Cảnh Hành nghiêng người né tránh, vừa định phản kích, bỗng phát hiện pháp lực của mình đã bị phong ấn.

Lòng anh bỗng giật thót, tên nhóc kia ra tay từ khi nào?

Đương nhiên Khương Thần sẽ không bỏ qua cơ hội này, lại tung ra tiếp một kỹ năng nữa.

Kỹ năng nhỏ của cấp 20 là một đòn có thể nhắm vào ba mục tiêu, nhưng cậu dồn thẳng cả ba mục tiêu vào người Phương Cảnh Hành, khiến HP của anh không ngừng tụt xuống.

Phương Cảnh Hành cố nhịn đến lúc hết phong ấn, lập tức đáp trả bằng một chiêu bạo kích.

Hai bên cậu tới tôi đi, tiết tấu cực nhanh.

Phương Cảnh Hành tính nhẩm thời gian, biết kỹ năng phong ấn của cậu đã hồi chiêu, vội vàng né tránh, tiếc rằng vừa bước được một chân đã lại bị phong ấn, không khỏi kinh ngạc.

Nếu như anh biết thân phận của Khương Thần thì đã không kinh ngạc đến vậy.

Vị Phong Ấn Sư đầu tiên của liên minh năm đó, ở trên sàn thi đấu có thể phong ấn cho người ta tự kỉ luôn, kỹ năng này cậu chơi đến siêu mượt mà lưu loát.

Khương Thần không cho anh cơ hội nữa, nhân lúc Phương Cảnh Hành không thể dùng pháp lực, một chiêu kích nổ giết chết người.

Cậu hỏi: “Phục chưa?”

Phương Cảnh Hành đứng dậy: “Lại.”

Hai người đánh trận thứ hai.

Phương Cảnh Hành chịu thiệt một lần sẽ không dính bẫy lần hai, giành cơ hội đánh cậu trước, dựa vào ưu thế máu dày hơn quật ngã người ta, cười hỏi: “Anh phục không?”

Khương Thần nói: “Lại.”

Thế là cả hai PK suốt gần một tiếng.

Nếu như không phải AI gọi cậu, chỉ sợ Khương Thần còn muốn tiếp tục đánh với Phương Cảnh Hành.

Phương Cảnh Hành cũng chưa đã thèm: “Không thể chơi thêm một chút sao?”

Khương Thần nói: “Không.”

Phương Cảnh Hành hỏi: “Buổi chiều anh vẫn online vào giờ cũ à?”

Khương Thần trả lời: “Ừ.”

Phương Cảnh Hành cười nói: “Vậy chiều gặp lại anh.”

Anh nhìn bóng dáng đối phương biến mất, lấy kính xuống, nhìn về phía Tạ Thừa Nhan trong phòng.

Tạ Thừa Nhan đã tắm rửa cơm nước xong, đang sắp xếp hành lý, thấy vậy thì hỏi: “PK thế nào?”

Y không nghe được câu trả lời, nhìn sang thì thấy đôi mắt luôn ngậm ý cười của bạn thân đang lấp lánh, như thể biết phát sáng, không khỏi sững sờ: “Sao thế?”

Phương Cảnh Hành nhếch miệng: “Tôi phải mời được cậu ta về.”

Tạ Thừa Nhan nhíu mày.

Phương Cảnh Hành dựa vào ghế sô pha hồi tưởng: “Giờ tôi chỉ hận không thể lập tức max cấp rồi lại đánh với cậu ta một trận.”

Khương Thần cũng có cùng một ý nghĩ.

Cậu cơm nước xong xuôi, đi tản bộ, rồi nằm uỵch xuống giường, cảm giác máu trong cơ thể vẫn còn đang sôi trào, không ngủ được, bèn nói với AI: “Hát cho tôi một bài.”

AI nói: “Hát bài gì?”

Khương Thần suy nghĩ một hồi, chọn một bài hát của Linkin Park.

Hai AI tìm trên mạng xong, bắt đầu hát.

Khương Thần nghe mà rất hài lòng, thầm nghĩ loại nhạc như vậy cũng có thể hold được.

Nhưng nhân viên công tác thì không chịu nổi.

Có vài người chạy tới, thấy Khương Thần nhắm mắt nằm trên giường, hai tay giao nhau đặt trước ngực, trông thật bình yên.

Mà hai AI thì đang đứng đầu giường gào thét với cậu, gào đến khàn cả giọng — Nhảy disco trên mộ người ta cũng chỉ đến thế thôi!

Bọn họ lập tức khiếp sợ: “Đừng hát nữa, cậu ấy ngủ rồi cả hai còn hát loại nhạc này?”

Hai AI rất vô tội: “Cậu ấy bảo hát.”

Nhân viên công tác lại nhìn về phía Khương Thần.

Khương Thần nhắm hai mắt giả chết, dáng vẻ “tôi ngủ rồi”.

Nhân viên công tác im lặng mấy giây, kéo hai AI đang oan ức vô cùng ra ngoài.

Cuối cùng Khương Thần cũng không ngủ được, cố nằm tới hai giờ, lập tức vào game.

Phương Cảnh Hành đã chờ sẵn, cười chào cậu: “Anh, tới rồi à?”

Trải qua trận PK kia, Khương Thần nhìn Phương Cảnh Hành cũng thuận mắt hơn một chút, bèn nói: “Thật ra tôi có chuyện này cũng đã lừa cậu.”

Phương Cảnh Hành thầm nghĩ lại có thu hoạch bất ngờ, tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Khương Thần hỏi: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

Phương Cảnh Hành nói: “25.”

Khương Thần nói: “Tôi không phải 19 tuổi.”

Rồi cậu vỗ vai đối phương: “Từ giờ gọi chú đi, lúc tôi chơi Du Mộng, cậu còn chưa ra đời đâu.”

Phương Cảnh Hành: “???”

_______________________________________

Xưng hô của mấy nhân vật sẽ hơi loạn một chút do tuổi tác bị loạn =))

Ban đầu Khương Thần xưng tôi gọi Phương Cảnh Hành là anh vì không rõ tuổi đối phương, thêm nữa trong tư tưởng Khương Thần vẫn mới 19, về sau biết Phương Cảnh Hành là bạn của cháu trai mình nên sẽ chuyển thành tôi – cậu.

Tương tự với Tạ Thừa Nhan, vì về sau Tạ Thừa Nhan có đòi Khương Thần kêu mình bằng anh nên mình mới không để hai cậu cháu xưng hô là tôi – anh mà đổi thành tôi – cậu, giờ Tạ Thừa Nhan vẫn xưng tôi với Khương Thần, nhưng sau này sẽ đòi làm “anh” Khương Thần =)) nên sẽ có đoạn Tạ Thừa Nhan xưng với Khương Thần là anh – cậu.

Lúc biết là cậu nhỏ rồi thì sẽ là cậu – cháu, nhưng trước mặt mọi người sẽ giữ bí mật, xưng hô bằng tên hoặc trống không.

Phương Cảnh Hành thì luôn chắc Khương Thần nhỏ tuổi hơn mình nên gọi cậu xưng tôi, về sau vì vụ đóng giả làm newbie moe và để dỗ dành Khương Thần nên ảnh sẽ tiếp tục gọi Khương Thần là anh xưng em, sau nữa phát hiện thân phận thì chắc sẽ đổi thành gọi cậu xưng cháu =)) (cũng chỉ thỉnh thoảng thôi chứ không gọi cậu – cháu suốt đâu nha vì em Thần cũng ngại việc mình “già” lắm =))))).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN