Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team
Chương 23
Mặc dù Tạ Thừa Nhan đã nghĩ tới khả năng này, nhưng khi sự thật được xác nhận, y vẫn khá bất ngờ.
Tư duy của con người có đôi khi sẽ là cố lừa dối bản thân, luôn cố gắng vơ vét các loại manh mối để chắp vá thành kết quả mình mong muốn, thế nên y đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc “bọn họ nghĩ quá nhiều rồi”, ai ngờ lại là người ta thật.
Tạ Thừa Nhan chép miệng nói: “Hai người đúng là duyên số chưa cạn.”
Tâm trạng Phương Cảnh Hành siêu tốt, tươi cười “ừ” một tiếng.
Tạ Thừa Nhan nghĩ kế: “Bọn mình có thể mời cậu ta ra ngoài ăn một bữa cơm.”
Phương Cảnh Hành nói: “Chưa chắc cậu ta đã ở thành phố này, có thể trước đó chỉ tới đây để làm phẫu thuật thôi.”
Anh vui vẻ nhếch môi cười: “Nhưng dì biết cậu ta, điều này là chắc chắn.
Chừng nào thì dì về đến nhà?”
Tạ Thừa Nhan nhìn giờ: “Tan tầm rồi, để tôi gọi xem.”
Y nói xong bèn gọi cho Khương Thi Lan.
Bên kia không có ai nghe máy, nhưng dưới lầu lại truyền đến tiếng xe.
Tạ Thừa Nhan đi ra ngoài ban công nhìn thì phát hiện là xe của Khương Thi Lan, hai người bèn cùng nhau đi xuống lầu, giúp Khương Thi Lan xách túi xách đồ ăn.
Khương Thi Lan đã nhìn thấy xe của Phương Cảnh Hành trong sân, nên thấy anh xuất hiện cũng không nghĩ nhiều, cười hỏi: “Hai đứa đã ăn cơm chưa?”
Tạ Thừa Nhan nói: “Chưa ạ.”
Khương Thi Lan biết ngay là chưa, vì nếu ăn rồi con trai sẽ nhắn cho bà nói cơm tối không cần đợi y.
Bà bèn nói: “Vậy hai đứa ngồi chơi đi, mẹ vào bếp nấu mấy món.”
Tạ Thừa Nhan từ lúc về đã không thấy dì giúp việc đâu, lại thấy mẹ mình mua đồ ăn, lập tức hiểu ra: “Dì giúp việc xin nghỉ ạ?”
Khương Thi Lan nói: “Ừ, nhà cô ấy có việc.”
Tạ Thừa Nhan lại hỏi: “Ba con đâu mẹ?”
Khương Thi Lan đáp: “Hôm nay ông ấy tăng ca, ăn ở viện nghiên cứu luôn.”
Tạ Thừa Nhan nói vâng, đợi mẹ y thay quần áo xong xuống lầu thì theo vào bếp hỗ trợ.
Phương Cảnh Hành đương nhiên cũng sẽ không ngồi chơi, đi vào theo.
Khương Thi Lan khuyên mấy lần cũng không được, đành phải tuỳ bọn họ.
Ba Tạ Thừa Nhan đứng thứ ba trong nhà nên không có áp lực phải kế thừa gia nghiệp, chỉ muốn chuyên tâm nghiên cứu, nhưng dù sao thì của cải nhà họ Tạ cũng không phải để trưng, Tạ Thừa Nhan đúng chuẩn là ngậm muỗng vàng mà ra đời, trừ lúc đi đóng phim có hơi vất vả ra thì chưa từng phải chịu khổ.
Phương Cảnh Hành lại càng không cần phải nói, ngoài lúc làm tuyển thủ chuyên nghiệp có hơi cực ra thì cũng chưa từng nếm trải trái đắng.
Hai vị thiếu gia vào phòng bếp thì cũng chỉ biết nhặt rau với rửa rau, hay thỉnh thoảng giúp đỡ lấy gì đó là hết nấc.
Nhưng dù vậy, hai người vẫn rất nhiệt tình, còn có vẻ rất chi là vui sướng.
Khương Thi Lan nhìn cái kiểu ân cần quá độ, trong thoáng chốc còn tưởng là hai đứa này chính thức quen nhau rồi, muốn come out với bà.
Nam thần của liên minh Phương Cảnh Hành dù có đang rửa rau thì dáng vẻ vẫn rất cảnh đẹp ý vui.
Anh phát hiện ra Khương Thi Lan đang nhìn mình, hơi nghiêng đầu sang hỏi: “Sao vậy dì, cần con lấy gì à?”
Khương Thi Lan lắc đầu, tiếp tục làm đồ ăn.
Đợi nấu xong bữa cơm, bà lại nhìn hai đứa này một đứa bưng mâm xới cơm, một đứa rất ga lăng kéo ghế cho bà, buồn cười ngồi xuống: “Rồi nói đi, có chuyện gì?”
Tạ Thừa Nhan lập tức hỏi: “Mẹ, mẹ còn nhớ khoảng ba bốn tháng trước, mẹ hỏi mượn con thiết bị chơi Du Mộng không?”
Khương Thi Lan không ngờ y lại hỏi chuyện này, hơi giật mình.
Bà quan sát vẻ mặt của bọn họ rồi nói: “Mẹ nhớ.”
Tạ Thừa Nhan hỏi tiếp: “Mẹ đưa cho ai mượn vậy?”
Khương Thi Lan đáp: “Một người bạn.”
Bà ung dung hỏi lại: “Có chuyện gì à?”
Tạ Thừa Nhan nói: “Cậu ấy chơi game siêu lắm đó mẹ.”
Phương Cảnh Hành tiếp lời, đơn giản tóm tắt lại mọi chuyện, biểu thị mình rất muốn mời cậu ta về đội, nên muốn tìm hiểu một chút về tình cảnh của cậu ta.
Khương Thi Lan im lặng.
Câu lạc bộ của Cảnh Hành, đương nhiên là bà rất tin tưởng, cũng hi vọng tương lai Khương Thần sẽ suôn sẻ trở lại thi đấu.
Nhưng Khương Thần tham gia vào dự án đóng băng, chỉ có người thân trong gia đình như ba, anh trai và bà là biết, không còn ai khác.
Tuy giờ dự án rơi vào tình trạng bế tắc, nhưng chừng nào còn cái hiệp nghị bảo mật kia thì bà không thể nói với ai khác.
Huống hồ dù bà có không phải người thân, chỉ là một người râu ria đi chăng nữa, thì với đạo đức nghề nghiệp của một nhân viên nghiên cứu, bà cũng không thể mở miệng.
Nhưng bà lại không thể thẳng thừng nói với bọn nhỏ rằng “Mẹ không nói được”.
Bởi vì đứa bé Cảnh Hành này quá thông minh.
Bà nhìn Cảnh Hành lớn lên, đứa nhỏ này vừa hoà nhã lại rất quan tâm tới mọi người, ngoan ngoãn mà hiểu chuyện, cực kì được yêu mến, nhưng không hề vô hại, rất nhiều chuyện chỉ cần hơi để lộ chút manh mối là thằng bé đã có thể suy luận ra được đại khái mọi chuyện.
Nhiều năm như vậy, bà chưa từng thấy đứa bé này phải chịu thua trước bất cứ ai.
Thế nên bà cố gắng nói gần với sự thật nhất có thể, tránh việc rơi vào tình cảnh “phải dùng vô số lời nói dối để che lấp cho một lời nói dối”, bị Cảnh Hành bắt được sơ hở.
Khương Thi Lan nói: “Tình huống của cậu ấy có phần đặc thù, mẹ cần phải có được sự đồng thuận của cậu ấy thì mới có thể nói cho mấy đứa biết.”
Phương Cảnh Hành và Tạ Thừa Nhan đều vô cùng bất ngờ.
Bọn họ tưởng rằng chuyện “mẹ cho ai mượn đồ của con vậy” rất nhỏ, Tạ Thừa Nhan chỉ cần hỏi một câu là được.
Đúng là bọn họ biết việc Phong Ấn Sư từ chối làm tuyển thủ có thể là có lí do sâu xa nào đó, nhưng bọn họ một người là con trai ruột, một người thì không khác gì con nuôi, càng miễn bàn tới việc vừa rồi còn xum xoe ân cần đến mức khiến Khương Thi Lan phải bật cười, với tính cách của bà, chắc chắn sẽ nói, ai ngờ vậy mà lại không được.
Phương Cảnh Hành không khỏi bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc là tình huống đặc biệt gì mà ngay cả Khương Thi Lan cũng không thể nói, nhưng ngoài miệng lại nói: “Vậy thôi ạ, dì không cần hỏi cậu ấy đâu, đợi con với cậu ấy thân hơn rồi con sẽ tự hỏi.”
Anh có thể đoán được là có lẽ Phong Ấn Sư có băn khoăn nào đó, mà hỏi Khương Thi Lan cũng là vì anh không rõ tình huống cụ thể, sợ tùy tiện hỏi đến sẽ biến khéo thành vụng, nên mới muốn nghe ngóng chút thông tin từ bên Khương Thi Lan, để xem mình có thể hỗ trợ giải quyết không.
Nếu đã không hỏi được gì thì tốt nhất là không nên để Phong Ấn Sư biết việc này, không thì nhóc đó mất hứng lại block anh.
Thế là Phương Cảnh Hành đổi vấn đề: “Bây giờ cậu ấy còn ở thành phố Văn không dì?”
Khương Thi Lan: “Còn.”
Phương Cảnh Hành hỏi tiếp: “Sức khoẻ của cậu ấy thế nào rồi? Con nghe dạo trước cậu ấy phải phẫu thuật.”
Khương Thi Lan đáp: “Đã bình phục rồi.”
Phương Cảnh Hành gật đầu, không hỏi tiếp.
Ít nhất anh đã biết thằng nhóc kia vẫn còn ở thành phố này, dù cậu ta có biến mất lần nữa, anh cũng có thể thông qua Khương Thi Lan tìm người.
Tạ Thừa Nhan lại rất tò mò về Phong Ấn Sư, dù sao thì cách một cái internet, ai biết được bên kia là người hay quỷ.
Thế là y không ngừng hỏi: “Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi mẹ? Là nam thật ạ?”
Khương Thi Lan bất đắc dĩ: “Ừ là con trai, 18 tuổi.”
Bà thoáng dừng lại, sửa lại: “Không, 19 rồi.”
Phương Cảnh Hành nghe mà buồn cười.
Quả nhiên là lần trước thằng nhóc kia vẫn còn ngứa mắt anh, một hai bắt anh gọi bằng chú.
Tạ Thừa Nhan cảm khái: “Còn trẻ như vậy sao, cũng đúng độ tuổi thích hợp nhất để đánh giải luôn…!Ầy, cậu ta thích gì vậy mẹ? Lần sau con đi quay phim hay quay chương trình có thể mang về ít quà cho cậu ta, bảo cậu ta là con sẽ nhận cậu ta làm em trai.”
Khương Thi Lan liếc con mình một cái, cố gắng khống chế vẻ mặt: “Chuyện đó tính sau.”
Bà không muốn tiếp tục cái đề tài này, bèn hỏi: “Lần này con ở nhà được bao lâu?”
Tạ Thừa Nhan nói: “Mai chụp xong bìa cho cái tạp chí là con hết việc rồi, có thể nghỉ ngơi khoảng một tháng.”
Khương Thi Lan cười: “Ừ con cũng nên có một kì nghỉ tử tế.”
Một bữa cơm thật hoà thuận.
Ăn xong Phương Cảnh Hành ở lại khoảng một tiếng mới đứng dậy ra về.
Tạ Thừa Nhan tiễn anh ra cửa, vào nhà nhìn mẹ mình: “Rốt cuộc là tình huống của cậu ta thế nào vậy mẹ? Con thề là sẽ không nói cho Cảnh Hành đâu.”
Khương Thi Lan nói: “Đừng hỏi nữa.”
Tạ Thừa Nhan ôm vai bà làm nũng: “Mẹ nói chút đi mà.”
Khương Thi Lan nói: “Chuyện riêng tư của người ta.”
Tạ Thừa Nhan lập tức ngậm miệng.
Khương Thi Lan do dự một hồi, cuối cùng dặn dò: “Cậu ấy trông thì có vẻ không để ý đến ai, nhưng thật ra rất tốt, mấy đứa chơi game với nhau phải hoà thuận nhé.”
Tạ Thừa Nhan nói: “Con biết rồi.”
Y trở về phòng tắm rửa, vừa lau tóc vừa nhắn tin cho bạn thân: Thế là hết, ngay cả tôi mẹ cũng không chịu nói.
Phương Cảnh Hành đang lái xe, để điện thoại chuyển tin nhắn văn bản thành giọng nói.
Anh nghe xong thì nghĩ đến vấn đề ban nãy — Chuyện gì mà Khương Thi Lan lại không thể nói ra?
Nếu là nguyên nhân gia đình thì cũng không đến mức là không thể nói.
Vậy có khi là cơ thể bị tàn tật hoặc khiếm khuyết gì đó, không muốn xuất hiện?
Nhưng loại người đó đều sẽ có chút tự ti, nhóc Phong Ấn Sư không có vẻ gì là người tự ti hết.
Không những không giống, cái tính cách kia chỉ có làm người khác tự ti thì có.
Trong đầu Phương Cảnh Hành hiện lên nhân vật Phong Ấn Sư của vị kia, trông rất nhã nhặn nhưng bản chất thì chẳng nhã nhặn chút nào, vô thức nở nụ cười, trả lời: “Đừng hỏi nữa, cứ từ từ thôi.”
Dù sao thì người đã ở ngay dưới mắt.
Anh lái xe về nhà, lên lầu tắm vội rồi đeo kính vào game, phát hiện Tạ Thừa Nhan đã online rồi.
Có điều ảnh đế hiện giờ vẫn còn ở level 27 đáng thương, không ra khỏi lãnh địa được, người trong bang bèn dẫn y đi cày level.
Khương Thần đương nhiên cũng ở đó.
Ba ngày qua bọn họ đã đánh vài cái phó bản nên đều đã lên cấp bốn mấy, mấy cái phó bản trong lãnh địa gần như chẳng có gì khó khăn, cậu cũng lười tung hết sức, thế là bắt đầu buôn chuyện với Tạ Thừa Nhan, nghe thấy cháu trai nhà mình hư đốn muốn nhận cậu ruột làm em trai, lập tức từ chối.
ngôn tình hoàn
Tạ Thừa Nhan rất bất ngờ.
Thằng nhóc này là fan của y, còn thích cậu nhỏ nhà y, còn quen biết mẹ y, còn được Cảnh Hành nhìn trúng muốn mời vào câu lạc bộ…!Duyên phận sâu như vậy nên y mới muốn nhận làm em trai, vốn cho là mười phần chắc chín, kết quả người ta lại không đồng ý.
Y hỏi: “Vì sao?”
Khương Thần nói: “Tôi không thích người khác gọi tôi là em.”
Tạ Thừa Nhan lùi một bước: “Vậy cậu chỉ cần gọi tôi là anh thôi.”
Khương Thần nhìn y: “Khác nhau chỗ nào?”
Tạ Thừa Nhan nói: “Khác chứ, tôi đâu có gọi cậu là em, chỉ có cậu gọi tôi là anh thôi.”
Khương Thần nói: “Không.”
Tạ Thừa Nhan lập tức hỏi: “Cậu cũng không thể bắt tôi gọi cậu là anh chứ?”
Khương Thần đáp: “Cậu gọi tôi bằng ID này là được.”
Tạ Thừa Nhan nói: “Vậy thì xa lạ quá.”
Đội trưởng Khương cũng đồng ý, bèn lùi một bước mà nói: “Ở trong nhà thì tôi có vai vế lớn, hay là cậu gọi tôi bằng chú đi, tôi không gọi cậu là cháu?”
Tạ Thừa Nhan thầm nghĩ thằng nhóc này sao lại mặt dày thế chứ, chưa dậy thì xong nữa à?
Y chân thành nói: “Thập Phương Câu Diệt nghe hay hơn.”
Chủ đề đến đây là kết thúc.
Hai người lại chuyển sang chủ đề khác.
Khương Thần kể cho cháu trai nghe về cốt truyện ẩn.
Tạ Thừa Nhan nghe đến say sưa ngon lành, nhất là đoạn đạp ông bác trông cửa với hội đồng Thầy Bói.
Y chép miệng, sâu sắc cảm thấy thằng nhóc này thật thú vị, cố hỏi: “Cậu thật sự không muốn nhận tôi làm anh? Tôi dẫn cậu đi gặp minh tinh nè.”
Khương Thần nói: “Không nhận.”
Tạ Thừa Nhan đầy hứng thú mà hỏi: “Vậy phải làm thế nào thì cậu mới chịu?”
Khương Thần bình tĩnh nói: “Cậu PK thắng được tôi thì tôi nhận.”
Tạ Thừa Nhan thấy cả đội đều đang tập trung đánh boss, bèn xích lại gần hơn, thấp giọng nói: “Tôi không đánh nổi cậu, nhưng cậu nhỏ của tôi thì chắc chắn đánh được.
Tôi nghe Cảnh Hành nói là cậu thích Khương Thần, thế có biết Khương Thần là cậu nhỏ của tôi không?”
Khương Thần liếc y một cái: “Ồ, thế à?”
Tạ Thừa Nhan thấy giọng điệu của thằng nhóc này rất bình thản, thầm nghĩ quả nhiên là biết.
Y vẫn không nhắc tới chuyện acc beta với mẹ mình, thấy thằng nhóc này giả ngu thì cũng giả ngu theo: “Đúng thế, không tin thì để hôm nào tôi tới nhà ông ngoại, tôi với cậu video call, tôi cho cậu xem cúp của cậu nhỏ.
Đó là cúp vô địch mùa giải thứ nhất và mùa giải thứ hai của giải đấu Du Mộng đấy, có cả cúp MVP của mùa giải thứ hai luôn…”
Y muốn mượn uy phong của cậu nhỏ nhận nuôi cậu em trai này, nhưng nói đến đây thì cảm thấy mình vừa ấu trĩ lại vừa bất kính với cậu nhỏ, nảy sinh chút cảm giác thương tiếc.
Tạ Thừa Nhan nói: “Tôi từng xem video cậu nhỏ thi đấu, cậu nhỏ thật sự rất lợi hại, tiếc là chưa được nói chuyện với cậu ấy bao giờ.”
Khương Thần im lặng một hồi, vươn tay xoa đầu y.
Tạ Thừa Nhan nhướng mày, thiếu niên dậy thì còn biết an ủi người khác cơ à.
Y chợt nhớ tới đánh giá của mẹ mình với thằng nhóc này, thầm nhủ có vẻ con người cũng không tệ lắm.
Khương Thần thu tay lại, hỏi Tạ Thừa Nhan: “Cậu thấy giữa cậu nhỏ của cậu với Phương Cảnh Hành thì ai lợi hại hơn?”
Ảnh đế Tạ vẫn có chút trách nhiệm của một idol và tiết tháo.
Y không có mù quáng khoác lác mà thật thà nói: “Chuyện này khó mà nói, nhưng nếu bọn họ PK thì chắc chắn tôi cổ vũ cho cậu nhỏ.”
Đội trưởng Khương gật đầu, rất hài lòng với cậu cháu ngoại này.
Khương Thần nhìn skin của cháu trai, đoán là cháu mình cũng không thiếu thốn gì, bèn tặng chút hoa.
Du Mộng có hệ thống tặng hoa, hoa tươi có thể dùng để tỏ tình, cũng có thể biểu đạt sự mến mộ và sùng bái.
Trong các bảng xếp hạng cũng có một cái gọi là bảng xếp hạng độ yêu thích, sắp xếp dựa trên số lượng hoa tươi người chơi nhận được.
Lời dẫn khi tặng hoa của server trong nước rất chi là nhập gia tùy tục, toàn tuyển chọn từ thơ ca cổ, còn có vài cái đã được sửa đổi, người chơi chỉ cần tặng một số lượng nhất định là có thể tuỳ ý lựa chọn lời nhắn tặng kèm.
Khương Thần loại hết mấy câu kiểu núi kia mất ngọn đất trời hoá thành một*, miễn cưỡng chọn một câu thơ không giống tỏ tình cho lắm, bấm gửi tặng.
*Nguyên văn là sơn vô lăng, thiên địa hợp, trích từ câu “Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi dám cùng quân tuyệt” nghĩa là là: Trừ phi dãy núi lồng lộng kia mất ngọn, trừ phi đất trời gặp nhau hoà làm một, thì bấy giờ ta mới dám vứt bỏ tình ý dành cho người.
[Hệ thống] Người chơi Thập Phương Câu Diệt tặng người chơi Thanh Diêm 99 đoá hồng, đêm nay mưa rơi trên hàng chuối, duyên là người trước mắt.
Quanh người Tạ Thừa Nhan hiện lên hiệu ứng hoa tươi, y ngẩn người, rồi cười nói: “Tự dưng tặng tôi hoa làm gì?”
Khương Thần đáp: “Cậu xứng đáng.”
Tạ Thừa Nhan không hiểu được Khương Thần có ý gì, đang định hỏi thêm câu nữa thì đã thấy một cái loa hiện lên.
[Loa] Muốn gả cho nam thần: [Screenshot] Người thật đấy à???
Mọi người tò mò bấm mở, chấn động.
Thập Phương Câu Diệt vừa lạnh lùng vừa hay móc mỉa người ta, từ lúc mở server đến giờ cũng chỉ xuất hiện chat đúng một câu, mà câu đó cũng là để khịa, một thánh như thế mà lại tặng hoa cho người ta, rốt cuộc là chuyện gì đây? Chẳng lẽ chậu máu chó đầu tiên của server này ra phần mới rồi?
Cũng vừa hay cả đội đã đánh xong phó bản, mọi người nhìn hai vị người trong cuộc, sờ xác xong thì chạy ra ngoài, lại gặp được Ám Minh Sư đúng lúc đến tìm bọn họ ở cửa.
Mặc dù bọn họ cũng từng nếm dưa rồi, nhưng trải qua vài ngày chơi chung thì cũng nhìn ra là Phong Ấn Sư với Ám Minh Sư không phải một cặp.
Họ không biết trong đó có khúc mắc gì không, mà cũng không rõ vị Thanh Diêm mà Phong Ấn Sư một hai phải thêm vào đội kia có quan hệ gì với cậu ta.
Giờ phút này thấy ba người đối đầu, đám Trá Tử lặng lẽ dịch sang một đoạn, nhường đường cho Ám Minh Sư.
Phương Cảnh Hành xin vào đội của bọn họ rồi nói: “Đi thôi, đánh phó bản mười người nào.”
Đám Trá Tử: “…”
Không đúng, là 99 đoá hồng đó, không có cảm nghĩ gì muốn phát biểu à?
Ông quên việc mình từng vì yêu mà chịu cảnh bị pháo hoa bùm bum rồi?
Cả đám lại nhìn ba người kia, chợt nghe Dật Tâm Nhân ho một tiếng, đành phải kìm nén ham muốn hóng hớt, đi về phía phó bản mười người.
Ba người thong thả đi theo sau, Phương Cảnh Hành nhìn tên nhóc chết dẫm nào đó, không thể không thừa nhận là anh thấy hơi chua.
Những ngày qua anh hết đánh phó bản rồi lại luyện cấp, câu cá, còn đi làm nhiệm vụ cốt truyện với thằng nhóc này, tự nhận là chưa từng đối xử với tuyển thủ nào tốt như vậy, thế mà một bông hoa cũng không có.
Anh đùa một câu: “Chỉ cho cậu ấy mà không cho em à?”
Khương Thần: “Fan.”
Phương Cảnh Hành tốt bụng nhắc nhở: “Em nhớ hồi chơi beta người nào đó cũng nói là fan của em mà?”
Khương Thần rất bình tĩnh: “Lúc đó là vừa mới thành fan.”
Rồi cậu nhìn sang con hàng này: “Hôm vừa thành fan xong đã xảy ra đủ chuyện náo nhiệt, quyết định không hâm mộ nữa.”
Phương Cảnh Hành nói: “Thật lòng mà nói thì hôm đó cũng không phải lỗi của mình em.”
Khương Thần im lặng.
Lúc ấy đúng là cậu đứng một chỗ hô 6 cho người ta, mới làm cho sự việc trở nên nát bét như vậy.
Phương Cảnh Hành thấy thế cười nói: “Giờ có ý định trở lại làm fan em không?”
Khương Thần thẳng thừng: “Không.”
Tạ Thừa Nhan ở bên cạnh nghe hết từ đầu đến cuối, lập tức cười trên nỗi đau của người ta, thấy quần chúng hóng chuyện đều đang í ới gọi mình trên kênh thế giới, hỏi y được đại lão coi trọng có cảm nghĩ như thế nào.
[Loa] Thanh Diêm: Bởi vì tôi xứng đáng [đắc ý]
Quần chúng hóng hớt thấy y xuất hiện, lại càng kích động, nhao nhao hỏi thăm Ám Minh Sư có gì muốn chia sẻ không.
Ám Minh Sư thì không có gì muốn nói, nhưng lại vi diệu cảm thấy hơi bất công, thầm nghĩ sau này nhất định phải để nhóc Phong Ấn Sư cam tâm tình nguyện tặng hoa cho mình.
Anh mở hệ thống tặng hoa ra, trông thấy một câu thơ, cảm thấy rất vừa ý, thế là dùng nó.
[Hệ thống] Người chơi Ám Minh tặng người chơi Thập Phương Câu Diệt 99 đoá hồng, thắt lưng ngày một rộng cũng không hối hận, ta vì người mà sẵn lòng tiều tụy*.
*Câu thơ thứ 4 trong bài thơ “Bướm yêu hoa” của Liễu Vĩnh thời Đường, bản edit chỉ là dịch nghĩa ý thơ chứ câu thơ gốc là: y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
Khương Thần không hề bị lay động, đơn giản nói một tiếng cảm ơn, tiếp tục đi lên phía trước.
Tạ Thừa Nhan nhìn bạn tốt, thấy thảm vãi, bèn trao giải an ủi cho anh, câu thơ thì để hệ thống chọn ngẫu nhiên.
[Hệ thống] Người chơi Thanh Diêm tặng người chơi Ám Minh 99 đóa hồng, hỏi thế gian tình là chi? Mà khiến người ta nguyện thề sống chết.
Quần chúng: “…”
Ô hô, dưa này có vẻ hơi bị thơm nha! Là tình tay ba đó!
Đám Trá Tử cố nén ham muốn quay đầu lại nhìn, cuối cùng cũng tới được cửa phó bản.
Mọi người đi vào đánh phó bản, xong xuôi đi ra thì tiếp tục quan sát cả ba, muốn biết xem liệu có phát sinh gì đó không, lại thấy Phong Ấn Sư thản nhiên nói: “Tôi off đây, mai gặp.”
Đám Trá Tử: “…!Cứ thế off?”
Khương Thần nói: “Ờ, đi ngủ.”
Tạ Thừa Nhan hơn tám giờ mới online, cậu chơi cùng y một hồi thì cũng đã đến chín rưỡi.
Đám Trá Tử đã chơi cùng cậu ba ngày, biết mỗi ngày cậu sẽ offline vào giờ cố định, ai ngờ với tình huống ngày hôm nay mà vẫn bền lòng vững dạ như thế, lại lần nữa cảm thấy tay này đúng là thú dữ, chỉ có thể nhìn cậu biến mất tại chỗ.
Tạ Thừa Nhan có hơi bất ngờ: “Cậu ta ngủ sớm vậy à?”
Phương Cảnh Hành nói: “Giờ giấc sinh hoạt của cậu ta rất quy củ.”
Tạ Thừa Nhan bái phục, đi theo bọn họ tiếp tục đánh một cái phó bản mười người khác.
Đám Trá Tử bí mật quan sát, phát hiện quan hệ của Thích Khách với Ám Minh Sư rất tốt, nhưng không có vẻ gian tình gì hết, đoán rằng có lẽ bọn họ chỉ tặng chơi vậy thôi, cảm thấy cái đáp án này chẳng vui tẹo nào, khóe miệng hơi co giật, đành phải thành thật lại, thành công đưa Thích Khách lên cấp 35.
Cuối cùng Tạ Thừa Nhan cũng được thả ra khỏi lãnh địa, chọn hệ thống xong thì gia nhập bang Như Ý, chơi thêm với bọn họ một lúc thì cũng offline.
Sáng hôm sau, cả đám tập trung lúc 8:30, ngồi trong phòng họp của bang, nghe Ám Minh Sư giải thích phương pháp đánh Sư Vương.
Nói đơn giản thì bọn họ có một tấm bùa triệu hồi Linh Hòe, nàng ta nói lúc cần thiết có thể gọi nàng ta lên hỗ trợ.
Phương Cảnh Hành nói: “Tôi xem bản đồ rồi, sông Lưu Quang vừa hay chảy qua lãnh địa của Sư Vương, chúng ta chỉ cần dẫn nó tới bờ sông cho Linh Hòe đánh là được.”
Đám Như Ý không biết là có viện trợ từ bên ngoài, lập tức hỏi: “Cô nàng đó liệu đánh thắng nổi không?”
Phương Cảnh Hành đáp: “Chịu, thử xem sao.”
Có lý, dù sao thì cũng tốt hơn là để bọn họ đi cày cấp.
Nhóm tám người bèn đi mua chút thuốc, rồi dùng trận truyền tống tới thảo nguyên.
Quái max cấp của Du Mộng phần lớn đều là quái chủ động, tức chỉ cần người chơi tiến vào phạm vi nhất định là chúng sẽ chủ động tấn công.
Vị trí phát hiện cái cốt truyện ẩn trong bản beta kia nằm ngay địa bàn của quái hoang max cấp, cũng vì nguyên nhân đó mà từ lúc mở server đến nay không ai dám tới kích hoạt nhiệm vụ.
Lần này trong danh sách dược liệu cần tìm của bọn họ cũng có vài thứ ở trên người quái max cấp, lúc đánh đều bị di chuyển tới ngay gần khu địa bàn, nơm nớp lo sợ sẽ mời một con đến, chỉ có thể kéo quái sang góc rồi chậm rãi đánh, lúc đó mới không liên lụy tới tính mạng.
So ra mà nói, Sư Vương Hồng Văn tốt hơn nhiều.
Có lẽ là bên nhà phát hành cảm thấy Sư Vương đã đủ khó giết rồi nên không muốn để cho người chơi lúc đang đánh Sư Vương còn bị quái nhỏ quấy rối, nên Sư Vương Hồng Văn may mắn trở thành quái bị động, chỉ cần không đánh nó, nó sẽ không làm gì người chơi.
Có điều mấy người bọn họ nhìn con sư tử cao ngang eo đi qua đi lại bên cạnh, vẫn cảm thấy hơi sờ sợ luống cuống.
Phương Cảnh Hành nói: “Lát nữa đánh Sư Vương thì nhớ để ý phạm vi tấn công, đừng đánh phải mấy con quái nhỏ bên cạnh.”
Vương Phi Điểu kêu lên: “Cái này ai mà khống chế được chứ!”
Phương Cảnh Hành nói: “Vậy các cậu đừng làm gì hết, để tôi kéo quái là được.”
Đám Vương Phi Điểu đồng loạt nhìn tên máu giấy này, hỏi anh: “Anh kéo nổi không vậy?”
Phương Cảnh Hành nói: “Hẳn là nổi.”
Hai phút sau, bọn họ nhìn thấy Sư Vương.
Nó to hơn quái nhỏ, cao đến ngực người trưởng thành, trên mình nó là những đường vân màu đỏ sậm, dữ tợn kinh khủng, trong bản thực tế ảo trông lại càng thêm đáng sợ.
Đám Vương Phi Điểu nhìn Sư Vương, lại nhìn bờ sông còn cách khoảng hơn 200 mét, cảm thấy sắp phải ngửi mùi đất rồi.
Cấp của bọn họ thấp nên tốc độ cũng thấp, không chạy nổi Sư Vương.
Nó táp cho hai cái là đứt một người, giả sử may mắn chạy xa được mười mét thì ít nhất cũng phải có khoảng tầm hai mươi cái xác thì mới chạy xong con đường này.
Vương Phi Điểu nuốt nước miếng: “Anh…!Anh giỏi ghê?”
Phương Cảnh Hành nói: “Ờm, mấy người xuống sông đi, Phong Ấn Sư ở lại.”
Đám Vương Phi Điểu kêu lên: “— Cái gì?”
Cẩu Thịnh: “Anh không cần bọn tôi đỡ giùm cho vài đòn à?”
Bổn Cung Đẹp Nhất: “Không cần vú em luôn?”
Trá Tử: “Chỉ hai người thôi?”
Vương Phi Điểu: “Còn đều là máu giấy nữa!”
Dật Tâm Nhân lười biếng nói: “Đừng nói nhảm nữa, nghe theo chỉ huy đi.”
Phó bang chủ đã lên tiếng, đám kia lập tức ngậm miệng.
Bọn họ yên lặng xuống sông, nhìn hai người kia ở xa xa, nghĩ lát nữa phải lên nhận xác thôi.
Còn lại hai người mặt đối mặt.
Phương Cảnh Hành cười hỏi: “Anh hiểu không?”
Khương Thần đáp: “Hiểu, bắt đầu đi.”
Phương Cảnh Hành rất yên tâm, đi đến trước mặt Sư Vương, ném một đòn tấn công thường qua, rồi xoay người chạy.
Sư Vương gầm lên một tiếng, xông lên trước táp một phát, trong nháy mắt Ám Minh Sư chỉ còn 10% máu.
Đám Vương Phi Điểu: “…”
Bọn họ đã nói mà, đớp hai phát là đi một mạng!
Phương Cảnh Hành không buồn quay đầu lại, trước khi Sư Vương kịp cắn phát thứ hai đã uống thuốc, hồi max máu.
Một giây sau lại chỉ còn 10%, anh tiếp tục đổi sang một loại thuốc hồi máu khác, lại chỉ còn 10%.
Đám Vương Phi Điểu nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Chỉ cần cắn thuốc chậm một giây thôi là phải ngửi mùi đất rồi, đây quả thực không khác gì màn xiếc đi trên dây.
Trước khi xuất phát, bọn họ đã mua hết các loại thuốc hồi máu có thể sử dụng ở giai đoạn này, tổng cộng có bốn loại.
Nhưng thuốc trong game đều có thời gian làm lạnh, không đến thời gian nhất định thì không thể sử dụng tiếp.
“Loại thứ ba rồi.” Cẩu Thịnh nói: “Anh ta cắn xong loại thứ tư thì loại thứ nhất có làm lạnh kịp không?
“Không.” Dật Tâm Nhân trả lời: “Thời gian không đủ, quá ngắn.”
Vương Phi Điểu kêu rên: “Thế là hết.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Phương Cảnh Hành đã dùng hết thuốc.
Sư Vương lại ngoằm thêm một phát, anh tiếp tục chỉ còn 10% máu, đang định mở miệng, Khương Thần đã ra tay, một đòn tấn công thường kèm thêm một đòn đánh đơn, lập tức cướp giá trị thù hận sang bên mình.
Thế là cậu thay vị trí cho Phương Cảnh Hành, kéo Sư Vương tiếp tục chạy.
Phương Cảnh Hành vừa chạy theo bên cạnh vừa hỏi: “Anh ra được tần suất tấn công của nó chưa?”
Hai ngày nay Khương Thần đã xem tư liệu của Sư Vương, bèn đáp: “Không cần phải lo.”
Phương Cảnh Hành không hỏi nữa, nhìn cậu hoàn hảo bổ sung máu, không phạm bất cứ sai lầm nào.
Anh thỏa mãn mỉm cười, đợi đến khi Phong Ấn Sư ăn hết thuốc thì thuốc của anh cũng đã làm lạnh xong, bèn nhanh chóng chồng damage, lại đoạt về giá trị thù hận của Sư Vương.
Đám Vương Phi Điểu hoàn toàn quỳ lạy.
“Vãi chưởng!”
“Trâu bò quá!”
“Đại cao thủ đó!”
“Là lũ người trần tục chúng tôi có mắt không tròng!”
Dật Tâm Nhân đã từng nghe về thực lực của Phong Ấn Sư.
Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Quả thật đây là một chuyện rất cơ bản, rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp có thể làm được, nhưng có một yếu tố phải cân nhắc, đây là lần đầu tiên Phong Ấn Sư đánh Sư Vương.
Chỉ nhìn một lần mười mấy giây Phương Cảnh Hành dụ quái mà đã có thể hoàn mỹ làm được, chẳng trách một kẻ tinh ranh như Phương Cảnh Hành lại chịu khó mất sức mất thời giờ chơi cùng, quả nhiên xứng đáng.
Hai người phối hợp dụ quái, động tác trôi chảy như video quảng bá của nhà phát hành, chỉ trong chớp mắt đã thành công kéo Sư Vương đến bờ sông.
Khương Thần kịp thời lấy ra bùa triệu hồi để sử dụng.
Nước sông dậy sóng, thiếu nữ quen thuộc trồi lên.
Động tác của Phương Cảnh Hành và Khương Thần vô cùng đồng đều dứt khoát, trốn ra sau lưng nàng.
Linh Hòe đang định hỏi tìm nàng có chuyện gì, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một con sư tử mở to cái mồm như chậu máu lao về phía mình, “á” một tiếng hất nước tới.
Máu Sư Vương “xoẹt” cái mất 1/3.
Đám Vương Phi Điểu: “…”
Vãi cả nồi!
Thù này kết quá to, Sư Vương lập tức mặc kệ người chơi, chuyển sang cắn Linh Hòe.
Linh Hòe lại “á” thêm phát nữa, máu Sư Vương tiếp tục mất 1/3.
Đám người nhìn mà sảng khoái vô cùng, nhao nhao cổ vũ cho chị gái bé nhỏ.
Nhưng mà thời gian chị gái nhỏ xuất hiện có hạn, nàng hất xong phát nước thứ ba thì vung tay với đám Khương Thần rồi lặn mất.
Cả đám: “…”
Có còn là người không vậy!
Tiếp viện cũng được ngầm thừa nhận là một đội với người chơi, Sư Vương mất đi mục tiêu thứ nhất, lập tức chuyển ánh măt đến những người còn lại.
Nó chỉ còn chưa đến 10% máu, nhưng chỉ số nộ đã đạt max, một chiêu tấn công quần thể ập tới, Tạ Thừa Nhan có level thấp nhất lập tức theo hương hoa, bảy người còn lại thì chỉ còn tí xíu máu.
Tiếp đó là một đòn tấn công đơn, Phương Cảnh Hành tạm thời là người có giá trị thù hận cao nhất vừa hồi đầy máu đã lại chỉ còn tí tẹo.
Khương Thần thấy thế vội vàng chuyển giá trị thù hận sang bên mình, không biết sao Sư Vương lại bổ thêm một đòn đánh lan, trong đội có thêm ba người về chốn xa xăm, trong đó bao gồm Phương Cảnh Hành chưa kịp nhảy ra khỏi phạm vi tấn công.
Một cái đùi đã mất, còn một cái thì chẳng làm lên non.
Mấy giây sau, trên sông nổi lềnh phềnh vài cái xác.
Sư Vương hùng dũng oai vệ gầm lên một tiếng, oai phong lẫm liệt rời đi.
Nhóm tám người hồi sinh tại chỗ, cũng không tức giận, vì bọn họ đều thấy được hi vọng thắng lợi.
Nếu như là lúc thường, dù Sư Vương chỉ còn 10% máu thì cái level này của bọn họ cũng không đối phó nổi, nhưng đòn tấn công của chị gái Linh Hòe có hiệu ứng xuyên giáp và giảm thủ, nên bọn họ đánh dễ hơn nhiều.
Phương Cảnh Hành nói: “Lại đi, lần này mọi người không cần xuống sông nữa, đợi Linh Hòe đối đầu với nó thì tôi với Thập Phương Câu Diệt sẽ lên bờ, chúng ta sẽ dàn đội hình đánh nó ở trên bờ.”
Mấy người còn lại đồng loạt gật đầu.
Di chuyển ở trong nước bị hạn chế rất nhiều, quá khó chịu.
Phương Cảnh Hành lại dặn thêm vài câu, sau đó dẫn theo Phong Ấn Sư đi tìm Sư Vương.
Hai người từng có kinh nghiệm lần một, lần thứ hai thành thạo điêu luyện hơn nhiều, vừa triệu hồi Linh Hòe ra xong đã chạy mất, đợi Sư Vương đi sang tìm bọn họ thì họ đã bày xong đội hình.
Hai cái đùi cộng thêm chỉ huy hàng top, mặc dù giữa chừng cũng có lúc hỗn loạn, nhưng đều thành công ổn định lại.
Cả đám sôi trào nhiệt huyết, đòn tấn công liên tục ập tới, Sư Vương ngửa mặt lên trời gầm rống giận dữ, ngã “sầm” xuống đất.
Một cái thông báo vàng kim lập tức nhẹ nhàng bay lên: Chúc mừng người chơi Thập Phương Câu Diệt, Ám Minh, Vương Phi Điểu, Cẩu Thịnh, Trá Tử, Dật Tâm Nhân, Bổn Cung Đẹp Nhất, Thanh Diêm thành công giết chết Sư Vương Hồng Văn, đạt được thành tựu người đầu tiên đánh bại Sư Vương!
Toàn thể server vỡ tổ.
[Thế giới] Âm Một Mét:???
[Thế giới] Chữ Tình trên đầu:?
[Thế giới] Cá Vàng Nhỏ: Là tôi bị điên hay hệ thống bị điên vậy?
[Thế giới] Tá Hữu: Tôi vừa mới tra một lượt, một người level 51, sáu người tầm bốn mấy, còn một người mới level 35!
[Thế giới] Một Hạt Cam: Đội hình này mà cũng đánh chết được Sư Vương?
[Thế giới] Đến Mạc Bắc lấy cá khô: Sư Vương có nhai hết đám này e là cũng không đủ nhét kẽ răng.
[Thế giới] Rễ Bản Lam: Người đâu, kêu một tiếng đi!
[Loa] Vương Phi Điểu: Ha ha ha ha ha, phê vãi!
[Loa] Cẩu Thịnh: Cứ việc hâm mộ đi, cuộc đời ngầu lòi như này mấy người chỉ có thể ước ao thôi.
[Loa] Trá Tử: Đây, nhìn cho kĩ vào, lần đầu tiên của nó dành cho bọn này rồi [ hôn gió ][ Screenshots ][ Screenshots ][ Screenshots ]
Đám người vội vàng ấn mở, phát hiện ảnh chụp là xác của Sư Vương, lại điên cuồng thêm một hồi.
[Thế giới] Âm Một Mét: Vãi chưởng!
[Thế giới] Cửa này đều là bạn tôi: Vãi chưởng!
[Thế giới] Buông ra con cá kia: Vãi chưởng!
[Thế giới] Một chiếc bè lá: Tôi đọc hơi ít sách, mẹ nó cái này đánh như nào vậy!
[Thế giới] Luận văn khó viết quá: Tôi thì đọc hơi bị nhiều sách rồi, nhưng thần thiếp cũng không nghĩ ra huhu!
[Thế giới] Áo khoác dài quá: Lại đây lại đây nào, nói nhỏ cho bọn này nghe mấy người đánh kiểu gì vậy?
Nhưng mà nhóm tám người không chat thêm gì nữa.
Bọn họ lấy được răng của Sư Vương là đã tập hợp đủ toàn bộ dược liệu, trở về giao cho Thầy Bói.
Thầy Bói cực kì vui mừng, vội vàng nấu ra một bát thuốc đen sì, vừa soi gương vừa bôi lên mặt, rót nửa bát còn lại vào bình, khặc khặc cười nói: “Đây là thuốc tốt nha, nghe nói thậm chí còn có thể cải tử hồi sinh nữa, ta nhất định sẽ chữa được mặt.
Vương Phi Điểu nói: “Vậy ông uống luôn đi, chẳng phải thế là trị được hết cả người sao?”
Thầy Bói mắt điếc tai ngơ, không tiếp tục lãng phí thời gian, vừa ngâm nga vừa lấy quả cầu thủy tinh ra, lão nói: “Đưa tín vật cho ta, ta sẽ giúp các ngươi xem bói.”
Tạ Thừa Nhan rất tò mò: “Lão già này bôi một đống thuốc lên mặt như thế rồi xem bói, không thấy bất kính với thần linh à?”
Khương Thần nói: “Ai biết, cứ xem đi.”
Cậu nói rồi lấy xuống tín vật của Gary, đưa cho lão.
Thầy Bói cầm tín vật trong tay rồi lẩm bẩm, mọi người thấy quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng, trong phút chốc chiếu rọi cả căn nhà gỗ, khuôn mặt thảm không nỡ nhìn kia cũng nhuốm một lớp sắc thái thần bí khó lường, khiến nhóm tám người khá bất ngờ, cảm thấy hình như lần này tay Thầy Bói không bốc phét, có vẻ rất lợi hại.
Một lát sau, Thầy Bói buông dây chuyền ra, “hự” một phát phun máu.
Nhóm tám người: “…”
Chẳng lẽ lại đứt luôn?
Thầy Bói nói: “Khục…!Khụ khụ, ta…!Ta tra được…”
Nhóm tám người: “…”
Ồ, may là tra được.
Ông không cần phải diễn nhiều như vậy đâu.
Thầy Bói lấy ra một viên thuốc cho vào miệng, chậm rãi hồi sức.
Lão viết ra một tọa độ, bảo bọn họ: “Ta chỉ có thể tìm tới đây, không thể tới gần hơn nữa, hắn hẳn là ở nơi đó.”
Khương Thần nhận lấy, thấy nhiệm vụ thành công đổi thành cái mới, bèn xoay người đi ra ngoài.
Những người còn lại đi theo cậu, đang định mở cửa ra ngoài thì nghe thấy Thầy Bói hưng phấn muốn rửa mặt, không hẹn mà cùng vòng về, muốn xem cho hết tình tiết, xem dung mạo sau khi khôi phục của lão.
Thầy Bói cũng không quan tâm bọn họ vây xem, nhanh chóng rửa trôi lớp thuốc, cầm gương lên ngắm nghía, chỉ thấy trên khuôn mặt đầy nếp nhăn có thêm một đống mụn trứng cá đỏ chót.
Nhóm tám người: “…”
Má ơi, mắt của bọn họ.
Thầy Bói và Vương Phi Điểu cùng hét lên một tiếng thật dài tràn đầy tình cảm chân thực: “Á á á á á á á —-!”
Bổn Cung Đẹp Nhất lập tức đá Vương Phi Điểu một cái: “Mày gào cái quỷ gì vậy, dọa chết chị mày rồi!”
Vương Phi Điểu vô cùng đau đớn: “Không chữa được, dược liệu bọn mình khổ sở biết mấy mới kiếm được bị lão làm hỏng hết rồi, em hận chết đi được chứ!”
Mấy người còn lại thế mà không còn lời gì để nói.
Phương Cảnh Hành cười đề nghị: “Cậu có thể đánh ông ta thêm một trận.”
Vương Phi Điểu nhìn lão Thầy Bói ngựa thấy bà cố* đã khóc đến không ra hơi, vũ khí giơ lên rồi lại hạ xuống, nhóc nói: “Thôi, lão ta đủ thảm rồi, chúng ta đi thôi.”
*Gốc là 小作精 tiểu làm tinh, đây là một từ ngữ mạng bên Trung, chỉ những người thích ra vẻ, trông gượng gạo giả trân kém duyên.
Cả nhóm nhanh chóng đến vị trí của tọa độ.
Trước mắt là một khu rừng âm u, tỏa ra những lớp sương mù mỏng mảnh, dù đang là ban ngày nhưng cũng không một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Khương Thần liếc nhìn địa danh: Rừng Tuyệt Vọng.
Cậu bèn hỏi: “Tuyệt vọng đến mức nào?”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Chỗ này không hiển thị tọa độ, dân mù đường rất dễ bị lạc đường, mà bên trong còn có nhiều thứ có độc, vô tình giẫm lên là sẽ trúng độc.”
Khương Thần gật đầu, cảm thấy cũng được.
Nhóm tám người bèn tiến vào rừng, bắt đầu tìm người.
Bọn họ ở bên này thì tập trung tìm người, bên diễn đàn thì đã hoàn toàn vỡ tổ.
Hôm nay là thứ Bảy, người chơi buổi sáng đông hơn ngày thường, chuyện Thần Tinh Ánh Duyên giết chết Sư Vương Hồng Văn vừa được đăng lên diễn đàn cái, bài viết đã nổi như cồn.
Các đại lão thảo luận nửa ngày cũng không nghĩ ra được là bọn họ đã đánh như thế nào.
“Chẳng lẽ là vì nhiệm vụ ẩn, vì là làm nhiệm vụ nên giảm độ khó đi?”
“Nếu giảm độ khó thì hệ thống sẽ không thông báo toàn server.”
“Mẹ nó, thế rốt cuộc là đánh như nào vậy, bên Thần Tinh Ánh Duyên hỏi được chưa?”
“Bọn này hỏi rồi nhưng họ không chịu nói.”
Sư Vương Hồng Văn là quái hoang mạnh nhất Du Mộng, rất có danh tiếng.
Chỉ một buổi sáng, sau “đại lão tập thể khỏa thân chạy rông”, một chủ đề khác của Du Mộng là “Thần Tinh Ánh Duyên lần đầu giết Sư Vương Hồng Văn” cũng lên hot search.
Khi các thanh thiếu niên thuộc câu lạc bộ nghiện net lần lượt bò ra khỏi chăn thì hot search đã lên tới top 10.
Mấy vị đội trưởng đã từng giết Sư Vương, đều rất bất ngờ với chuyện này, xem hết danh sách thì ánh mắt họ dừng lại hai giây trên người Ám Minh Sư, gần như đồng thời hỏi một vấn đề: “Phương Cảnh Hành ở server nào?”
Những người mới đều có chú ý tin tức, bèn nói: “Trước kia là Thần Tinh Ánh Duyên, giờ thì không rõ.”
Mấy vị đội trưởng hỏi tiếp: “Trước kia?”
Đám tân binh kể lại những gì họ biết.
Mấy vị đội trưởng dành thời gian mở diễn đàn, xem một loạt yêu hận tình thù của người nào đó, thấy cái screenshot quái đản “ta vì người mà sẵn lòng tiều tụy”, ngoài đội trưởng của đội TQ biết rõ mọi chuyện ra thì những đội trưởng còn lại đều bừng tỉnh: “Hóa ra người tên đó tìm là Phong Ấn Sư.”
Đám tân binh không hiểu: “Dạ?”
Mạch suy nghĩ của mấy vị đội trưởng lại giống nhau.
Bọn họ chỉ vào mấy bức chụp màn hình kia, nói: “Phương Cảnh Hành vẫn còn ở Thần Tinh Ánh Duyên, tên đó còn ở, chắc chắn Tạ Thừa Nhan cũng vậy, trước giờ Tạ Thừa Nhan chỉ chơi Thích Khách thôi.”
Bọn họ khoanh tròn câu “tôi xứng đáng” của Thanh Diêm: “Đây là Tạ Thừa Nhan.”
Về phần vị Phong Ấn Sư này…!Phương Cảnh Hành vì cậu ta mà chịu bị pháo hoa bùm bum, còn tặng hoa trong game, nếu không phải là tình yêu thì chắc chắn là có mưu đồ nào đó, mà trông Phương Cảnh Hành thản nhiên như thế thì tám phần là toan tính không hề nhỏ.
Mấy vị đội trưởng nói: “Đám các cậu chuyển hết về Thần Tinh Ánh Duyên đi.”
Tân binh lại ngơ ngác: “Dạ?”
Mấy người nhìn nhân vật Phong Ấn Sư nhã nhặn nhất trong screenshot, nói: “Đi thử tên Phong Ấn Sư này.”
Có thêm hot search, người chơi của Thần Tinh Ánh Duyên càng hăng hái thảo luận chuyện này.
Trong bang “Càng già càng dẻo dai” mới thành lập, một đám “người già” đã giải nghệ từ lâu cùng nhau nghiên cứu nửa ngày, rồi cùng nhau lắc đầu.
“Không được, nghĩ mãi vẫn không ra, thanh niên bây giờ thật là đáng sợ.”
“Tuyển thủ làm à?”
“Với cái level này thì có là tuyển thủ cũng quá sức, lão Đỗ ông thấy thế nào?”
Người được gọi tên chỉ thản nhiên nói: “Bây giờ còn đang trong giải, tuyển thủ không rảnh vậy đâu, nhưng Phương Cảnh Hành đã nghỉ thi đấu, nhiều khả năng là trong đó có cậu ta.”
“Chỉ có một đại thần thì sao gánh nổi?”
“Ô, Phong Ấn Sư trong đội này chơi hệ công kích, hàng hiếm, bọn họ có thể đánh chết Sư Vương thì tên Phong Ấn Sư này chắc chắn không vô dụng.”
“Vậy thì sao, tên đó mà so được với Thần Huy Lan Nhạc à?”
“Ông nói cũng đúng, nên rốt cuộc là đánh như thế vào vậyyyy!”
Cả đám lại thảo luận một hồi, không ra được ý tưởng gì.
Thấy sắp đến giữa trưa, bọn họ có người phải nấu cơm, có người phải đi đón con ở trường luyện thi, bèn giải tán.
Nhóm tám người gây ra mọi chuyện còn đang quanh quẩn trong rừng Tuyệt Vọng cho tới trưa cũng không tìm được người, đành phải tạm dừng.
Buổi chiều Tạ Thừa Nhan phải đi chụp ảnh trang bìa cho tạp chỉ, không online được, tiếc nuối nói với Phong Ấn Sư một tiếng.
Nghe thấy đối phương nói đợi tối y online rồi chơi tiếp, Tạ Thừa Nhan lại không nhịn được hỏi thêm lần nữa rằng cậu có muốn nhận y làm anh không, bị từ chối rồi vẫn tiện thể vớt lại: “Vậy thêm số đi, không online thì cũng có thể liên lạc với nhau.”
Quà sinh nhật năm nay của Khương Thần chính là điện thoại, bên trong chỉ có số của ba vị thành viên trong nhà.
Cậu do dự một chút, bèn thêm bạn với cháu trai, còn nhắc nhở thêm một câu: “Tôi không gọi video được, nhưng có thể gọi bình thường.”
Tạ Thừa Nhan nói: “Được.”
Phương Cảnh Hành thấy thế cũng sấn tới, lấy được số của Phong Ấn Sư thì tức khắc hài lòng, nhìn cậu offline.
Khương Thần như thường lệ tản bộ ăn cơm, sau đó ngủ trưa.
Mơ mơ màng màng ngủ đến hai giờ thì nghe thấy điện thoại trên cổ tay réo chuông, cậu bấm kết nối, một giọng nói lập tức vang lên, trong sự dịu dàng mang theo ý cười nhàn nhạt, là giọng nói đã khiến vô số fan hâm mộ mang thai của nam thần liên minh.
“Ngủ dậy rồi thì online nhé, bọn em tìm được người rồi.”
Khương Thần không nhịn được quay đầu sang.
Cậu mất mấy giây mới phản ứng được, nhìn điện thoại, có nhận thức mới với mặt hàng nào đó.
Mặc dù có hơi phiền phức, cũng có hơi đáng ghét.
Nhưng…!Giọng nói vẫn khá hay.
____________________________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!