Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team - Chương 32: Cảm Ơn Vì Lời Mời Không Đánh Tôi Còn Có Việc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team


Chương 32: Cảm Ơn Vì Lời Mời Không Đánh Tôi Còn Có Việc


Để tiện liên lạc thì đám Vương Phi Điểu đã tổ đội với nhau.

Họ cũng nhận được thông báo cùng lúc với bên rừng đá, cũng nghe thấy đám Trá Tử rú lên trong kênh đội ngũ, vậy nên khi thấy hai vị đại lão trở lại, bọn họ cũng hùa theo hô hào: “Đại lão bá quá!”

Khương Thần bình tĩnh “ừ” một tiếng.

Trá Tử vươn tay, vô cùng chân thành mà vỗ vai Vương Phi Điểu: “Mấy người không hiểu đâu.”

Gã biết chắc chắn là đám Vương Phi Điểu cho là đại lão có thể giết chết mười người là nhờ có bọn họ hỗ trợ.

Mặc dù đúng là bọn họ có giúp chút đỉnh, nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là thực lực của chính đại lão.

Một chuỗi liên hoàn nổ, máu tươi văng khắp nơi, hoa văn màu đen lan tràn, từng người nối tiếp nhau ngã xuống, dùng chính tính mạng để tưới tắm ra một Phong Ấn Sư màu đen…!Khung cảnh đó, chỉ có người tận mắt chứng kiến mới hiểu được cảm giác đó là gì.

Trái tim gã đến tận lúc này vẫn chưa đập lại bình thường được.

Vương Phi Điểu nghi hoặc: “Không hiểu cái gì cơ?”

Trá Tử nói: “Dù anh có miêu tả cho cậu thì có lẽ cậu cũng không tưởng tượng ra được đâu.”

Giờ gã đang vô cùng hối hận, hối hận ban nãy không quay video lại.

Nếu không phải A Dật từng dặn bọn họ không được nhắc tới chuyện lên chuyên nghiệp trước mặt các đại lão, gã cực kì muốn hỏi xem vì sao đại lão không thử tới trại huấn luyện của câu lạc bộ.

Gã đã xem đấu giải rất nhiều năm rồi, nhưng chưa từng thấy Phong Ấn Sư nào lợi hại như vậy

Thậm chí gã còn có thể tưởng tượng ra, nếu như đại lão đi thi đấu, dùng chiêu này trên sân, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người phải phát cuồng.

Đương nhiên một phần cũng là do đối thủ hôm nay hơi yếu.

Có lẽ đến khi chính thức ra sân, đối mặt với mấy tên tuyển thủ chuyên nghiệp biến thái kia, đại lão sẽ bị bọn họ đè áp, nhưng gã vẫn cực kì hi vọng đại lão có thể thử một chút, để cho tất cả mọi người nhìn xem, Phong Ấn Sư hệ công kích trâu bò đến mức nào.

Gã ôm ngực: “Tóm lại là cảm giác rung rinh đó.”

Vương Phi Điểu nói: “Dẹp đi, một ngày anh rung rinh bao nhiêu lần hả.”

Trá Tử nghiêm túc: “Lần này đủ để rung rinh cả đêm luôn.”

Phương Cảnh Hành liếc gã một cái, nói: “Tôi cần nói chuyện với bọn họ.”

Đám Trá Tử vừa nghe đã hiểu ý, rời khỏi rừng đá, ra bên ngoài chờ.

Khương Thần là người trong cuộc nên ở lại.

Tạ Thừa Nhan cũng biết chuyện tân binh nên ở lại theo, canh giữ bên cạnh cậu nhỏ, không nhịn được lại ôm thêm cái nữa, dù sao thì có đầy đủ lí do, y có thể nói là do Phong Ấn Sư khiến y nhớ tới cậu nhỏ nên hơi kích động.

Phương Cảnh Hành nhắc nhở: “Chú ý hình tượng một chút, đám này chắc chắn biết ông là ai đấy.”

Tạ Thừa Nhan thu tay lại đứng ngay ngắn, tiếp tục theo sau cậu nhỏ.

Lúc này Phương Cảnh Hành mới nhìn về phía đám tân binh, điềm đạm nói chuyện với họ, hoàn toàn không có vẻ gì là tiền bối kiêu căng.

Trước hết là đơn giản đánh giá một lượt biểu hiện của các tân binh này, chỉ ra điểm thiếu sót, sau đó lập tức chuyển tới chủ đề chính: “Các cậu là người của câu lạc bộ nào?”

Đám tân binh hơi do dự.

Phương Cảnh Hành cười nói: “Mấy chuyện này tôi tra một cái là được, giấu giếm cũng chẳng để làm gì.”

Đám tân binh nghĩ cũng đúng, nhao nhao báo tên gia môn.

Phương Cảnh Hành nói: “Đội trưởng các cậu bảo các cậu kết liên minh, hay là do các cậu tình cờ đụng phải nhau?”

Đám tân binh trả lời: “Tình cờ ạ.”

Phương Cảnh Hành mỉm cười: “Vậy thì cũng thật quá tình cờ, bọn họ đều yêu cầu các cậu tấn công Phong Ấn Sư?”

Đám tân binh tiếp tục đáp: “Vâng.”

Ý cười nơi khóe môi Phương Cảnh Hành càng thêm đậm: “Tối nay đến đây thôi, các cậu về đi, tôi phải giải quyết chuyện rối rắm do các cậu gây ra.”

Đám tân binh áy náy gật đầu, offline tại chỗ.

Có mười người trong số đó trước khi đi còn ngoái nhìn Phong Ấn Sư, ánh mắt vừa sợ hãi vừa sùng bái, thoát game.

Phương Cảnh Hành cũng nhìn về phía Phong Ấn Sư, nhớ lại khung cảnh vừa rồi, ánh mắt thêm sâu xa.

Dù anh dã biết thằng nhóc này rất lợi hại, nhưng cũng không ngờ là lại…!Tuyệt vời đến ngỡ ngàng như vậy.

Cách internet, Khương Thần không nhìn ra được cảm xúc trong mắt anh, thấy Phương Cảnh Hành cứ nhìn mình chằm chằm thì hỏi: “Sao?”

Phương Cảnh Hành hoàn hồn: “Anh có muốn để bọn họ tiếp tục tới không?”

Khương Thần nói: “Không.”

Cậu đã đánh hết cả đám đấy rồi, không còn hứng thú tiếp tục lăn lộn với bọn họ nữa.

Phương Cảnh Hành nói: “Ừm, vậy để em xử lý.”

Ba người ra hội hợp với đám Vương Phi Điểu, rồi cùng trở lại chiến trường hỗn loạn.

Mấy bang lớn đối đầu với đội quân fan chỉ biết sủa bậy, đương nhiên là không có vấn đề gì.

Chỉ là đám fan này não quá tàn, hoàn toàn không sợ chết, thành ra bọn họ chỉ có thể cho người trông xác, thấy đứa nào bò dậy là đập cho nó nằm tiếp, để ngửi mùi đất mà bình tĩnh lại.

Nhưng mà chỉ có tác dụng được năm phút.

Vì năm phút sau, tập thể đội quân fan chọn hồi sinh ở điểm truyền tống, tất cả biến mất.

Mấy bang lớn tưởng thế là xong, ai ngờ đám kia lại quay về chém giết, các bang chỉ có thể cho bọn họ đo đất thêm lần nữa.

Fan hâm mộ bị tàn sát không thể làm gì, bèn lên loa chửi đổng.

Mà người của mấy bang lớn cũng đâu có ăn chay, lập tức mắng lại.

Hai bên cứ thế vừa đấm nhau vừa lu loa cái mồm chửi bới, nóng nảy vô cùng.

Lúc đám Khương Thần chạy tới thì đập vào mắt là hình ảnh này.

Một cái loa nhẹ nhàng hiện lên, thay thế cho những lời ân cần hỏi thăm tổ tông nhà người ta.

[Loa] Ám Minh: Đừng đánh nữa, nói chuyện chút nhé?

Một giây sau, dòng chữ đó đã bị đẩy trôi mất.

[Loa] Trao hồn cho Trong Mộng: Mấy bang lớn đều là lũ [beep*] chết, có [beep] sinh mà không có [beep] nuôi!

*Gốc là chữ 马 mã aka ngựa, là từ chửi lóng dùng thay cho từ mẹ:v

[Loa] Tôi đến làm nền: Há mồm ra, chuyên để trị não tàn đấy [thuốc] [thuốc] [thuốc]

[Loa] Trái tim yêu thương bé nhỏ: Mấy bang lớn mặt dày không biết xấu hổ, lấy ít thắng nhiều, cầm súng giết kẻ yếu, đồ mặt dày không biết xấu hổ!

[Loa] Âm Một Mét: Quanh đi quẩn lại chỉ có vài câu này thôi à, đổi cái mới đi được không? Không có học thức thì đọc nhiều sách vào nhé.

Phương Cảnh Hành bó tay, lần này phải spam liên tục đến mười cái loa thì hai nhóm người mới để ý đến anh.

Dù có là mấy bang lớn hay là Đoạt Hồn Trong Mộng, giờ đều muốn có một cái bậc thang để bước xuống, thấy người bị hại đã lộ diện thì lần lượt tỏ thái độ đình chiến, nhanh chóng đứng thành hai phe.

Phương Cảnh Hành đi đến bãi đất trống chính giữa, nhìn Đoạt Hồn Trong Mộng: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi.”

Đoạt Hồn Trong Mộng đã kêu bốn người kia offline, định cắn chết cũng không thừa nhận mình có dính dáng tới.

Gã biết đây có thể là Phương Cảnh Hành, nên cực kì khách khí: “Đại lão xin cứ hỏi.”

Phương Cảnh Hành nói: “Vừa rồi tôi nghe phó bang chủ của bọn tôi nói, anh trông thấy bọn tôi bị đuổi giết nên mới tới hỗ trợ?”

Đoạt Hồn Trong Mộng đáp: “Đúng thế.”

Phương Cảnh Hành cười nói: “Tôi vừa tra thời gian và địa điểm anh online, lúc đó chúng tôi đúng là đang bị đuổi theo, nhưng vấn đề của tôi là, sao anh lại thấy được chúng tôi đang bị người ta đuổi giết?”

Anh nhìn sang đám fan: “Hơn nữa xét tốc độ hỗ trợ này thì hẳn là vừa online anh ta đã gọi các cậu, đúng không?”

Đoạt Hồn Trong Mộng: “…”

Fan: “…”

Người của các bang im lặng suy nghĩ một lát, tập thể sôi nổi.

[Loa] Người Trong Gương: Hình như là idol của mấy người biết Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ nhỉ, lợi hại thật [ngón tay cái]

[Loa] Đoạt Hồn Trong Mộng: Đúng là tôi online lúc đó, cũng đúng là vừa lên game tôi đã gọi người, bởi vì lúc ấy tôi vừa lên đã nghe bạn tôi nhắn chuyện này, vì muốn tạo thiện cảm với hai vị đại lão nên tôi mới dẫn người đến.

[Loa] Âm Một Mét: Lúc nãy anh giai còn gáy là “nhìn thấy” bọn họ bị đuổi giết cơ mà.

[Loa] Đoạt Hồn Trong Mộng: Tôi sẽ không giải thích thêm nữa, nếu mấy người vẫn không tin thì đi tra đầu đuôi đi.

Đoạt Hồn Trong Mộng không để ý đến bọn họ nữa, nói câu đó xong thì nhìn về phía Ám Minh Sư.

Gã ngụp lặn trong bao năm gió tanh mưa máu này, đương nhiên rất biết tẩy trắng bản thân, dù sao thì việc này bọn họ cũng không tìm thấy chứng cứ, nhất là nhóm sát thủ kia thật sự không phải người của gã, thế nên gã vô cùng hùng hồn: “Việc này phải bắt đầu tra từ nhóm người kia, để xem rốt cuộc bọn họ là do ai phái tới.”

Phương Cảnh Hành rất đồng ý: “Anh nói đúng.”

Rồi anh đảo mắt nhìn quanh: “Nếu vậy thì tôi sẽ điều tra nhóm người kia trước, đợi đến khi điều tra rõ ràng sự thật, bên nào sai sẽ phải xin lỗi bên còn lại, vậy được chứ?”

Hai nhóm người tất nhiên là không có ý kiến.

Đoạt Hồn Trong Mộng bèn dẫn đội quân fan của gã rời khỏi chiến trường.

Trận chiến oanh liệt đầu tiên của server cuối cùng cũng kết thúc.

Bị chuyện này cắt ngang, lại thêm hai vị đại lão vừa bị đuổi giết, chắc cũng chẳng còn hứng thú đâu để giao lưu, các bang bèn hẹn một ngày khác, rồi ai về nhà nấy.

Dật Tâm Nhân nhìn Phương Cảnh Hành: “Cần giúp không?”

Phương Cảnh Hành nói: “Không cần.”

Dật Tâm Nhân lại hỏi: “Vậy mấy người về bang hay là?”

Phương Cảnh Hành nhìn sang Phong Ấn Sư hỏi ý.

Khương Thần đáp: “Đánh quái.”

Mấy người ban nãy rung rinh như Trá Tử lập tức nịnh nọt chạy tới, muốn ở lại giúp đại lão đánh quái.

Dật Tâm Nhân bèn dẫn những người còn lại về, Tạ Thừa Nhan thì đi đến bên cạnh bạn thân, nhỏ giọng hỏi: “Việc này ông định xử lý sao, chứ chẳng lẽ lại nói sự thật cho bọn họ?”

Phương Cảnh Hành đáp: “Đương nhiên là không rồi.”

Tạ Thừa Nhan biết ngay, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: “Lỡ tên chết dẫm kia không chịu bỏ qua, cứ đòi tìm chân tướng thì sao?”

Phương Cảnh Hành cười: “Tôi mà lại cho tên đó cơ hội để mở miệng à?”

Tạ Thừa Nhan vỗ vai anh, cảm thấy bạn mình thật đáng tin, yên tâm đi tìm cậu nhỏ nhà mình.

Một đám người đánh quái cùng đại lão đến chín rưỡi, Khương Thần offline đi ngủ, cả nhóm cũng giải tán.

Phương Cảnh Hành lên diễn đàn xem, thấy trận chiến đầu kể từ khi mở máy chủ đã leo lên bài đăng top.

Đoạt Hồn Trong Mộng quả nhiên không để cho anh thất vọng, dắt mũi fan vô cùng tốt, không hé nửa lời về vấn đề thời gian online, chỉ chăm chăm cắn vụ lai lịch của nhóm sát thủ.

Đoạt Hồn Trong Mộng đã quen gây chuyện, huống hồ lần này nhóm sát thủ đúng là không liên quan đến gã, thế nên gã thản nhiên vô cùng, đích thân đăng status, đứng từ trên cao mà lời lẽ chính nghĩa tỏ vẻ mấy chuyện như vây sát người chơi như thế này là không thể chấp nhận được.

Phương Cảnh Hành rất hài lòng, chào Tạ Thừa Nhan một tiếng rồi đi tới hồ nhỏ trong bang, treo máy.

Anh mở ra video ban nãy quay lại, sửa sửa cắt cắt một hồi, làm xong thì bấm lưu, rồi tiếp tục mở một cái video khác, lẳng lặng xem.

Trên màn hình, Phong Ấn Sư sắc bén không ai có thể cản nổi, có một sức hút khiến người ta phải chấn động đến tận tâm can.

Anh chỉnh cho tốc độ phát chậm lại, xem từng giây từng khung hình, không buông tha cho bất cứ chi tiết nào, càng xem càng cảm thấy…!Gần như hoàn mỹ.

Anh dừng video vào khoảnh khắc áo trắng đã nhuộm đen, không nhịn được mà vươn tay ra, ngón tay cách một tầng không khí mô tả lại dáng hình, cõi lòng bỗng dâng lên một sự bất mãn đủ đầy, bất mãn vì sao người này vẫn chưa phải là của anh.

Nhưng anh cũng biết, Phong Ấn Sư đang nằm viện, tạm thời không thể tham gia đấu giải, việc này không thể gấp được, chỉ đành mạnh mẽ ghìm xuống xúc động muốn đi tìm người ta.

Phương Cảnh Hành cứ xem mãi cho tới mười rưỡi mới lại lên mạng.

Thần Tinh Ánh Duyên đương lúc rực rỡ như mặt trời ban trưa, thêm nữa nhờ công người nào đó ra sức nhảy nhót, chuyện tối nay thành công lên hot search.

Thế là anh mở nhóm chat ra, kéo năm vị đội trưởng của năm câu lạc bộ vào một nhóm chat nhỏ khác, cười nói: “Tôi đã nghỉ thi đấu rồi mấy người vẫn còn tới quấy nhiễu thế này thì có vẻ không được đường hoàng lắm nhỉ?”

Năm vị đội trưởng giả chết.

Phương Cảnh Hành cũng không để tâm, chụp lại hot search lẫn bài đăng trên diễn đàn, gửi vào trong nhóm chat: “Xem đi, tất cả đều là người của mấy ông ban tặng đấy.”

Năm vị đội trưởng: “…”

Trời ạ, chỉ là đánh hội đồng Phong Ấn Sư mà thôi, sao lại thành chuyện lớn thế này!

Giả chết, nhất định phải giả chết!

Phương Cảnh Hành ôn hòa nói: “Các ông yên tâm, tôi là một tiền bối, đương nhiên sẽ không so đo với tân binh.”

Nhử à?

Năm vị đội trưởng tiếp tục bất động, nhất quyết không chịu ló mặt.

Phương Cảnh Hành tiếp tục nói: “Thế nên tôi chỉ có thể so đo với mấy người.”

Vừa mới dứt lời, anh gửi video ban nãy cắt vào trong nhóm.

Năm vị đội trưởng bấm xem, thấy hình trong video đã bị censort, nhưng giọng nói vẫn truyền ra rất rõ ràng.

“Các cậu là người của câu lạc bộ nào?”

“TQ.”

“KX”

“NAM.”

“LYL.”

“YZWD…”

“Đội trưởng của các cậu đều yêu cầu các cậu tấn công Phong Ấn Sư?”

“Vâng.”

Năm vị đội trưởng: “…”

Làm người tí đi!

Phương Cảnh Hành vui vẻ nói: “Giờ tất cả mọi người trên mạng đều đang tìm nhóm người thần bí này, bọn họ không chỉ tập thể tấn công người chơi bình thường, mà còn tạo thành một cuộc chiến quy mô lớn…!Tôi đang nghĩ xem tiêu đề thế nào thì sẽ gây chấn động hơn, chắc là đội trưởng các đội tuyển vì yêu mà sinh hận với người chơi, ra lệnh cho tân binh dưới trướng đuổi tận giết tuyệt người ta à.”

Năm vị đội trưởng: “Má ơi!”

Bọn họ nói: “Xóa xóa xóa, bọn tôi cho người xóa ngay đây!”

Nếu hot search cứ ở đó mãi, sớm muộn chuyện này cũng sẽ bị đào ra, đến lúc đó chắc chắn câu lạc bộ sẽ phải công khai xin lỗi, đảm bảo bọn họ sẽ bị trừ một khoản lớn tiền thưởng.

Phương Cảnh Hành nói: “Chỉ xóa thôi à?”

Năm vị đội trưởng đều biết cái tật xấu bao che cho người nhà của Phương Cảnh Hành, chấp nhận số phận: “Ông muốn thế nào, bọn tôi bồi thường cho cậu ta chút phí tổn thất tinh thần nhé?”

Phương Cảnh Hành nói: “Bảo đám tân binh nhà mấy người đổi ID, mua skin, sửa lại mặt rồi đến trực ban thay bọn tôi đi.”

Năm vị đội trưởng hỏi: “Trực gì cơ?”

Phương Cảnh Hành nói: “Bang bọn tôi thuê NPC nhiệm vụ của cốt truyện ẩn, mỗi ngày phải thu vé nên cần người đứng trông cửa, mỗi người chỉ cần một giờ thôi, bảo bọn họ tới tầm hai lượt là được, trực xong thì đổi server.”

Năm vị đội trưởng: “…”

Thằng nào vừa bảo là không so đo với tân binh hả?

Nhưng mà hiện giờ họ là thịt cá trên thớt của người ta, chỉ có thể bóp mũi lại mà nhịn.

Thương lượng xong, ba vị đội trưởng thẳng thừng rời khỏi nhóm, còn lại hai người chưa đi — Mười người chết dưới tay Phong Ấn Sư trong rừng đá chính là người của nhà bọn họ.

Tân binh nghe lệnh đi thăm dò Phong Ấn Sư, đương nhiên sẽ quay màn hình lại.

Hai vị đội trưởng ‌xem hết video, chỉ biết tròn mắt há mồm.

Bọn họ vội vàng xem lại lần hai, phát điên luôn.

Mạnh đến mức này thì hơi lố rồi nha?

Cái tên Phương Cảnh Hành này sao hên quá thể đáng vậy!

Bọn họ xem nửa ngày, càng xem càng líu lưỡi.

Giờ phút này hai người thấy đối phương cũng chưa thoát nhóm, đoán hẳn là cũng đã xem video, bèn hỏi thẳng: “Phong Ấn Sư kia có lai lịch như thế nào?”

Phương Cảnh Hành cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hai người biết Phong Ấn Sư nhà tôi xuất sắc đến mức nào không?”

Hai người cạn lời, nhịn, phối hợp nói: “Đến mức nào?”

Trong đầu Phương Cảnh Hành hiện lên bóng dáng sắc bén nào đó, khẽ nói: “Cậu ấy xuất sắc đến mức…!Khiến tôi muốn trở lại thi đấu thêm lần nữa.”

Tên nhóc kia đủ mạnh nên không cần Gió Bão Bạo Liệt cũng đã có thể hành chết người ta.

Nhưng để Gió Bão Bạo Liệt phát huy được uy lực mạnh nhất, cần có sự hỗ trợ của đồng đội.

Phương Cảnh Hành có thể dẫn dắt mọi người, vì cậu mà sáng tạo ra một môi trường hoàn hảo để xuất phát, rồi tận mắt nhìn thấy cậu từng bước leo lên ngai vàng, để người trên khắp thế giới này vì cậu mà điên cuồng.

Hai vị đội trưởng lập tức buột miệng chửi bậy: “Đù!”

Bọn họ hiểu Phương Cảnh Hành, tên này trở về vì Phong Ấn Sư, hiển nhiên là muốn để Phong Ấn Sư đánh vị trí chủ lực.

Có Phương Cảnh Hành bên cạnh hỗ trợ, Phong Ấn Sư bật hết hỏa lực, ai mà cản cho nổi?

Mẹ nó chú mày là người thật đấy hả?

Phương Cảnh Hành nói: “Đừng lo, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Anh vô cùng săn sóc: “Mấy ông cũng ngủ sớm đi nhé, bớt thức đêm đi, ngủ ngon.”

Vứt câu này lại, anh rất thoải mái mà rời khỏi nhóm chat.

Chỉ còn hai người nên không thể tạo nhóm chat, đành phải chuyển sang nói chuyện riêng với nhau, họ mắng Phương Cảnh Hành đủ bốn mặt giấy mới cảm thấy dễ thở hơn một chút.

Phương Cảnh Hành bắt nạt đối thủ cũ xong, cũng không đi ngủ luôn, mà liên lạc với mấy người bạn.

Từ lần đầu tiên Đoạt Hồn Trong Mộng tìm tới Phong Ấn Sư, anh đã nhờ họ thu thập thông tin về đối phương, giờ là lúc lôi thứ bại hoại này ra trước công chúng.

Bài đăng bóc phốt lên sóng vào lúc rạng sáng, tiếp tục lên men suốt hai ngày, bằng chứng này so bằng chứng kia còn sắt thép hơn.

Chỉ trong vài ngày Đoạt Hồn Trong Mộng đã bị người người kêu đánh, không còn hơi sức để ý đến chuyện nhóm sát thủ nữa.

Gã nhờ quan hệ tra xét thì nhận được một câu là “chọc phải người không nên chọc”, suy tư một chút, lập tức cụp đuôi đổi server.

Người chơi của Thần Tinh Ánh Duyên chỉ cảm thấy dưa này ăn ngon thật, tự động cho rằng đoàn sát thủ là do Đoạt Hồn Trong Mộng phái tới.

[Thế giới] Âm Một Mét: Cuối cùng chính nghĩa sẽ luôn chiến thắng tà ác [pháo hoa]

[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Anh hoa chính khí đất trời, khoác hình vật chất khắp nơi vẫy vùng.

Sơn hà gặp buổi lao lung, càng cao tiết ngọc, càng bừng vẻ son*.

*Đây là 2 câu đầu và 2 câu cuối trong bài “Chính Khí Ca” của Văn Thiên Tường nhà Nam Tống, bài thơ này là để ca ngợi lòng yêu nước và chí khí lẫm liệt của những con người ngay thẳng cương trực, trung nghĩa thời xưa, đã giữ toàn được cái khí chất lớn lao mạnh mẽ, được gọi là chính khí hạo nhiên của trời đất phú cho bậc đại trượng phu, cho người quân tử…!Bản dịch thơ trên là của Nguyễn Văn Thọ.

Nguồn: wikipedia

[Thế giới] Trá Tử: Thơ hay thơ hay [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay]

[Thế giới] Thích mùa hè: Cảm động, đại thần của server chúng ta quá nỗ lực!

[Thế giới] Cửa này đều là bạn của tôi: Quá khen, chuyện nên làm thôi [ôm tay]

[Thế giới] Người Trong Gương: Diệt trừ bại hoại là trách nhiệm của mọi nhà.

[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Đừng có nghịch nước trong hồ nữa, ra phụ mọi người bày nến coi.

[Thế giới] Người Trong Gương: Ok.

[Thế giới] Bóng cây:?

[Thế giới] Tiểu Trúc Phong: Tự dưng bày nến là sao?

[Thế giới] Một con cua bự: Oa, chẳng lẽ có người chuẩn bị cầu hôn à, cầu xem cận cảnh!

[Thế giới] Dưa chín: Tiền của em đây, xin đại thần hay nói thêm vài câu đi.

Tiếc là các đại thần không hiện lên nữa.

Trong rừng Linh Dực, người của các bang đang bày biện đống nến hình hoa, hợp thành hai hàng chữ lớn —

Buổi giao lưu giữa các bang lần thứ nhất của Thần Tinh Ánh Duyên.

Kết hợp với tiệc mừng diệt trừ u ác tính Đoạt Hồn Trong Mộng.

Cả đám vô cùng hài lòng, cảm thấy có thể làm thành một giai thoại truyền lại.

Bọn họ nhìn sang bên Như Ý: “Hai vị đại lão đâu rồi?”

Dật Tâm Nhân cười nói: “Đang tới.”

Đám kia gật đầu, kiên nhẫn chờ.

Tối nay Khương Thần vẫn như thường lệ mà tổ đội đánh quái với nhóm cháu trai.

Ba người đánh đến tầm tám giờ thì đi tham gia buổi giao lưu được tổ chức lại.

Tạ Thừa Nhan nhìn tin nhắn trên kênh, bỗng hỏi: “Tên bại hoại đó sẽ không đổi acc clone rồi chạy sang đây làm người ta mắc ói nữa chứ?”

Phương Cảnh Hành trả lời: “Không đâu, tên đó luôn thức thời.”

Tạ Thừa Nhan nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Phương Cảnh Hành nhìn sang Phong Ấn Sư bên cạnh, trong đầu nghĩ đúng là rất tốt.

Người của câu lạc bộ đã được anh giải quyết xong, sẽ không đến gây phiền phức nữa.

Đoạt Hồn Trong Mộng cũng đã đổi server, sẽ không tiếp tục làm ô nhiễm không khí.

Thời gian sắp tới này anh có thể chuyên tâm chơi game cùng với Phong Ấn Sư, đợi đối phương ra viện.

Ý tưởng này vừa mới hiện lên, đã có một tin nhắn được gửi tới.

Phương Cảnh Hành mở ra xem, phát hiện là Đỗ Phi Chu, hỏi anh người hôm trước ở rừng đá có phải là Thập Phương Câu Diệt không.

Anh kinh ngạc: Sao chủ tịch lại biết chuyện này ạ?

Đỗ Phi Chu: Lúc ấy bạn tôi tình cờ ở trên sườn núi gần đó.

Phương Cảnh Hành biết ngay, đưa ra một lời khẳng định, anh hỏi: Có phải cậu ấy rất lợi hại không?

Đỗ Phi Chu: Nghe nói là rất mạnh, cậu ta đang đi cùng với cậu?

Phương Cảnh Hành: Vâng.

Đỗ Phi Chu: Hiện các cậu đang ở đâu?

Phương Cảnh Hành: Ngài tìm cháu hay là tìm cậu ấy?

Đỗ Phi Chu: Cậu ta.

Phương Cảnh Hành nhướng mày, ước lượng tính tình Phong Ấn Sư một lát, trả lời: Ngài tha cho cháu đi, mấy hôm nay tại vì cháu cậu ấy đã bị biết bao người làm phiền rồi, lại thêm ngài nữa thì cậu ấy ghét cháu chết mất.

Đỗ Phi Chu: Cậu mà cũng bị người ta ghét?

Phương Cảnh Hành: Có chứ, cậu ấy cực kì ghét cháu kìa.

Đỗ Phi Chu lại thấy hơi buồn cười, trả lời: Vậy cậu hỏi cậu ta xem có được không.

Phương Cảnh Hành: Được ạ.

Anh nhìn về phía Phong Ấn Sư, tìm từ một phen, cuối cùng nói ra: “Anh còn nhớ lần trước em kể là có bạn ở đây muốn xin hướng dẫn không?”

Khương Thần gật đầu.

Phương Cảnh Hành nói tiếp: “Người đó là chủ tịch của liên minh Du Mộng, Đỗ Phi Chu.”

Khương Thần: “…”

Tạ Thừa Nhan: “…”

Khương Thần hơi giật mình: “Sao?”

Tạ Thừa Nhan thì hao hết toàn bộ sự chuyên nghiệp của mình mới giữ được bình tĩnh: “Ông ấy cũng ở đây sao?”

Phương Cảnh Hành nói: “Ừ, nói là lập bang cùng với mấy người bạn, tôi đoán chắc là các tuyển thủ đã giải nghệ và streamer cùng thời với ông ấy, dù sao thì lần này Du Mộng ra bản thực tế ảo, có không ít người chơi cũ quay lại game mà.”

Anh kể lại chuyện có người tình cờ chứng kiến cảnh Phong Ấn Sư chém giết, rồi thử hỏi: “Có lẽ là do lại được nhìn thấy Phong Ấn Sư màu đen nên chủ tịch muốn đến gặp anh một chút, anh có muốn gặp không?”

Khương Thần im lặng mất mấy giây rồi nói: “Có.”

Phương Cảnh Hành có hơi bất ngờ, nhưng nghĩ thằng nhóc này là fan của Khương Thần, mà Đỗ Phi Chu lại vừa hay là người cùng thời với Khương Thần, cũng hiểu được, thế là gửi cho Đỗ Phi Chu tọa độ.

Đỗ Phi Chu trả lời rất nhanh: Vừa hay bọn tôi đang ở gần đó, đợi chút.

Nhóm Phương Cảnh Hành bèn đứng lại chờ.

Một lát sau thì thấy mười mấy người đi về phía bên này.

Đêm hôm đó Đỗ Phi Chu đã nghe chuyện về Phong Ấn Sư.

Nhưng bọn họ bận bịu cả ngày, tối hôm qua Phương Cảnh Hành lại livestream nên mới đành phải đợi đến tối nay.

Phong Ấn Sư màu đen đã biến mất khỏi Du Mộng trọn vẹn ba mươi năm, bây giờ cuối cùng cũng lại xuất hiện, những người từng may mắn được chứng kiến hình ảnh đó thật sự quá ít, tất cả đều đến đây.

Cả đám đồng loạt nhìn Phong Ấn Sư ở phía đối diện, chỉ hận không thể nhìn ra một bông hoa trên người cậu.

Khương Thần cũng nhìn bọn họ.

Cậu chỉ thi đấu khoảng hơn một năm, thời gian quá ngắn.

Trong số những người này, chắc có rất nhiều người cậu từng quen biết, nhưng ngoài Đỗ Phi Chu ra thì có lẽ chẳng có ai là thân thiết.

Cậu không khỏi nhìn về phía ID của bọn họ, thứ đầu tiên đập vào mắt là tên bang: Càng già càng dẻo dai.

Im lặng một hồi, Khương Thần xem tiếp.

Nhóc Thỏ, Ba Hổ, chú tới đây, vợ là to nhất, Bối Bối đáng yêu nhất…!Cậu hỏi: “Bối Bối là ai?”

Người được gọi tên hơi sửng sốt, nhưng rồi nhanh chóng phản ứng lại, trả lời: “Là con gái tôi.”

Khương Thần “à” một tiếng, xem hết một đống ID lộn xộn này, rồi dời tầm mắt về phía người đứng đầu tiên.

Người này mặc áo ngắn tay quần dài, sau lưng đeo một cây cung lớn, nghề nghiệp là Du Tiễn của yêu tộc, ID là Truy Phong, thân phận bang chủ.

Nghề Đỗ Phi Chu chơi chính là Du Tiễn.

Thời đại của bọn họ không có yêu tộc, nhưng trong số những người này chỉ có một Du Tiễn, còn là bang chủ, hẳn đây là Đỗ Phi Chu.

Tốc độ của yêu tộc nhanh hơn nhân tộc, có lẽ là trạng thái của Đỗ Phi Chu không còn được như xưa, nên mới đổi chủng tộc.

Phương Cảnh Hành mở kênh chung, giới thiệu bọn họ với nhau.

Khương Thần thầm nghĩ quả nhiên là Đỗ Phi Chu, cậu nói: “Chào chủ tịch.”

Đỗ Phi Chu nhìn Phong Ấn Sư trước mặt: “Chào cậu, PK một ván không?”

Khương Thần nói: “Level của ngài thấp hơn tôi, đánh không lại tôi được.”

Đỗ Phi Chu nói: “Ý tôi là tất cả chúng tôi cùng đánh với cậu.”

Khương Thần: “…”

Phương Cảnh Hành: “…”

Tạ Thừa Nhan: “…”

Khương Thần lành lạnh nói: “Cảm ơn vì lời mời, không đánh, tôi còn có việc.”

__________________________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN