Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team
Chương 45: Phương Cảnh Hành Nhìn Khuôn Mặt Xuất Sắc Này Của Tiền Bối
Phương Cảnh Hành đứng ở trên ban công nửa ngày.
Anh muốn thuyết phục bản thân rằng mình cả nghĩ quá rồi, đóng băng mấy chục năm rồi lại cứu sống, chuyện này quá viển vông, cho tới giờ cũng chưa từng có tiền lệ nào thành công.
Thứ bạn anh tra được cũng chỉ là chút tin đồn vớ vẩn về một dự án thất bại, có lẽ chẳng liên quan gì đến Phong Ấn Sư hết.
Thậm chí có khi cái đó còn không phải là dự án nghiên cứu của viện, dù sao thì ông bác kia cũng chỉ nói vài câu như đóng băng cơ thể sống, ngay cả tên em mình cũng không nói tới, ngộ nhỡ là mới đọc tin tức gì đó nên đang nổi hứng bàn bạc thì sao?
Thế mà anh lại liên tưởng tới Khương Thần.
Chưa biết chừng là do bị ảnh hưởng bởi thái độ kì quái của Tạ Thừa Nhan với cái vụ ảnh giả kia, cứ luôn vô thức cho rằng Phong Ấn Sư và Tạ Thừa Nhan có mối liên hệ với nhau.
Nhưng anh càng muốn phủ nhận thì vô vàn các chi tiết nhỏ lại tràn vào bộ não.
Ví dụ như lần đầu tiên gặp anh, lý do Phong Ấn Sư nói làm fan anh vì anh “khỏe mạnh mệnh cứng”; hay như lúc anh giả vờ làm newbie, vô tình dùng chữ kí của Khương Thần dụ dỗ người ta lại được cộng điểm; hay như chính Phong Ấn Sư đã từng nói lúc cậu chơi Du Mộng anh còn chưa ra đời, bắt anh phải gọi là chú.
Đúng rồi, còn có chiêu ulti level 70 kia nữa, Gió Bão Bạo Liệt.
Đây là “lần đầu tiên” Phong Ấn Sư chơi Du Mộng, lúc ấy lại mới lên level 70 chưa được bao lâu.
Bọn họ chơi cùng nhau suốt, anh chưa từng thấy đối phương luyện tập kĩ năng đó bao giờ, nhưng khi đấu với tân binh của câu lạc bộ, Phong Ấn Sư lại có thể tạo ra hiệu quả nổ liên hoàn như vậy, thuận buồm xuôi gió như thể đã chơi vô số lần.
– — Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.
– — Một người đẹp hơn cậu, có tài hơn cậu, lại còn trẻ hơn cậu xuất hiện trước mặt cậu, tôi sợ cậu tự ti.
Đoạn đối thoại vu vơ nào đó chợt va vào trong đầu anh.
Phương Cảnh Hành hít sâu một hơi, sau đó lên mạng tìm ảnh của Khương Thần.
Internet có ký ức, mặc dù đã qua ba mươi năm nhưng vẫn có thể tìm được ảnh của Khương Thần trên mạng.
Mặc dù so với trình độ công nghệ hiện tại thì ảnh chụp năm đó hơi mờ, nhưng vẫn đủ để người ta thấy được rõ ràng.
Thiếu niên với vẻ mặt lạnh nhạt, ngũ quan đầy nhuệ khí ập đến, nốt ruồi giọt lệ dưới khóe mắt lại như lửa, chỉ thoáng qua đã đủ chấn động lòng người.
Trái tim Phương Cảnh Hành mãnh liệt nhảy lên, anh lập tức đóng điện thoại lại.
Tấm ảnh này với tấm ngày hôm qua thật sự là hai thái cực, cùng tràn đầy lực công kích, cũng cùng vượt ngoài mong đợi.
Nhưng tấm ảnh ngày hôm qua anh còn dám nhìn kĩ, bức ảnh ngày hôm nay anh gần như không dám nhìn nhiều, vì sợ rằng thấy càng nhiều thì kì vọng càng cao.
Con người ta vẫn nên có kì vọng thấp một chút thì tốt hơn, biết đâu là hiểu nhầm thật, huống hồ anh còn có suy nghĩ như vậy với “người chết”, tóm lại là không tốt lắm.
Nhưng giá trị nhan sắc của đội trưởng Khương quá cao, dù tắt điện thoại rồi nó vẫn quẩn quanh trong đầu.
Phương Cảnh Hành cố bình tĩnh lại nửa ngày, cho đến khi AI chó độc thân lên gọi anh xuống ăn cơm thì anh mới hơi tìm về trạng thái.
Xuống lầu đi vào phòng ăn, dùng tốc độ siêu chậm ăn hết bữa tối, trở về phòng cầm kính mắt, vào game.
Kênh thế giới còn đang bàn tán về cốt truyện ẩn.
Thần Tinh Ánh Duyên rất thu hút hot search, nhất là trước đó im ắng hơn mười ngày, giờ như một nguồn sức mạnh bị kìm nén, chuyện ngày hôm nay vừa thoáng nghe tiếng đã phóng vèo lên hot search.
Ngay cả tài khoản official của Du Mộng cũng vì cái khoảng thời gian “hai ngày” rất khủng bố này mà đăng một dòng trạng thái, chỉ có một câu ngắn ngủn, nói là cả tổ kế hoạch bị đại lão làm đau tim nên xin nghỉ phép về quê hết rồi.
Trên diễn đàn lại càng thêm náo nhiệt.
Người chơi vừa cúng bái vừa phát điên, bắt đầu suy đoán xem hai vị kia có phải tuyển thủ chuyên nghiệp không.
Bởi vì trong ấn tượng của bọn họ, tuyển thủ chuyên nghiệp đều khá là biến thái.
Phong Ấn Sư hệ công kích tạm thời bọn họ không có đối tượng tình nghi.
Có điều Ám Minh Sư thì ai cũng biết đại thần Phương Cảnh Hành của liên minh đã nghỉ thi đấu, chưa biết chừng chính là anh ta.
Có anh ấy dẫn dắt, đương nhiên là cốt truyện ẩn phó bản ẩn gì đó dễ dàng rồi.
Nhưng nhanh chóng có người chơi của Thần Tinh Ánh Duyên và vài vị biết chuyện xuất hiện, nói Thập Phương Câu Diệt mới là đội trưởng, Ám Minh Sư luôn nghe lời người đó, mà còn có vẻ rất là tình sâu nghĩa nặng với người ta nữa.
Fan của Phương Cảnh Hành lại không cho là nam thần của mình sẽ như vậy, lập tức trồi lên phủ nhận, còn dẫn dắt dư luận khiến cho đến giờ vẫn chưa thảo luận ra.
So sánh với bọn họ thì người của bảy bang kia không hề xoắn xuýt chuyện này.
Bọn họ đợi được bang chủ nhà mình thành công lui thân, “vèo” cái vây quanh, muốn hỏi họ có cảm tưởng như thế nào.
Thu hoạch của mấy vị bang chủ vẫn khá lớn.
Chỉ là bọn họ nhớ tới thao tác gợi tình của Phong Ấn Sư ở trong thôn với sự sắp xếp của Ám Minh Sư ở ải cuối, sự tự tin vốn có tám phần nay đã giảm còn năm, nhưng ngoài miệng thì vẫn phải giữ thể diện của bang chủ: “Cũng được.”
Bang chúng hỏi: “Vậy có phải sau này chúng ta cũng có thể giành lấy danh hiệu tiên phong không?”
Bang chủ đáp: “Có thể thử một lần.”
Bang chúng rất kích động: “Bang chủ đỉnh quá!”
Mấy vị bang chủ kiên cường mà bình tĩnh tiếp nhận những lời rắm cầu vồng*, thầm nghĩ cũng may cốt truyện ẩn với phó bản ẩn không dễ phát hiện như vậy, từ tận đáy lòng bọn họ hi vọng thời khắc đó sẽ tới muộn một chút, nếu không thì ê mặt lắm.
Cả đám quyết định đổi chủ đề, muốn lập đội đi đánh phó bản, săn tiền thưởng hoặc đánh đấu trường.
*Ý chỉ lời khen quá trớn của fan não tàn =))
Đám cốt cán đứng yên không nhích nhúc, muốn hỏi xem hai món Thần khí mới mở ra hôm nay có muốn bán không, nếu có thì nhờ bang chủ liên lạc với đại lão, bọn họ muốn mua.
Bang chủ nói: “Để tôi hỏi cho mọi người, nhưng nhớ chuẩn bị tinh thần đấy, chưa chắc đã được đâu.”
Ai cũng biết hai vị đại lão đã mở ra Thần khí cho mỗi người một cái ở cốt truyện ẩn lần trước, lần này lại mở ra tiếp hai món, mà còn không phải đồ họ có thể dùng, đương nhiên sẽ bán.
Nhưng một là có người của Như Ý xếp hàng sẵn, hai là trong nhóm bang chủ cũng có người muốn mua, sau đó là đám nhà giàu nứt đố đổ vách của server, không ai thiếu tiền hết.
Có quá nhiều người cạnh tranh như vậy, khó mà nói rốt cuộc nó sẽ về tay ai.
Mấy vị bang chủ nhìn danh sách bạn tốt, thấy Phong Ấn Sư vẫn chưa online, Ám Minh Sư thì vẫn luôn trên game, nhưng không biết có phải là đang treo máy không, bọn họ bèn nhắn thử một tin.
Phương Cảnh Hành vừa lên game đã bị đủ loại tin nhắn nhấn chìm.
Anh tạm thời mặc kệ chúng, thấy Phong Ấn Sư không online thì mới chịu liếc mắt nhìn vài tin nhắn, sau đó đăng một cái loa.
[Loa] Ám Minh: Đừng hỏi tôi, không làm chủ được, tất cả nghe anh ấy [mỉm cười]
Mọi người thấy anh xuất hiện thì cũng nhao nhao trồi lên.
[Thế giới] Người Trong Gương: Vậy chừng nào thì ảnh online vậy?
[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Một ngày bằng một năm, quá dày vò.
[Thế giới] Bóng hamster: Liệu lần này đại lão có công khai điều kiện mở cốt truyện như mấy lần trước không [chờ mong]
[Thế giới] Cẩm Lý Đại Lưu Cầu: Chắc chắn là có rồi, khối người biết rồi ấy chứ.
[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: Đến khu đánh quái ở rừng Bình Minh, đi vào chỗ sâu nhất, đánh 30 con Huyết Lang là được.
[Thế giới] Ngàn năm cổ ý: Á hiểu rùi!
[Thế giới] Một bát mì sốt: Thật thẳng thắn!
[Thế giới] Bã đậu: Tôi biết mà, dù gì cũng mất danh hiệu tiên phong rồi, có giấu cũng chẳng để làm gì.
[Thế giới] Người Trong Gương: Giờ tôi chỉ quan tâm là lúc nào đại lão mới lên game.
Giờ đã qua giờ online bình thường của ảnh rồi, đừng bảo là ảnh đánh xong cái cốt truyện ẩn này là lại biến mất như lần trước nhé?
Tất cả hết hồn, Phương Cảnh Hành cũng hơi nheo mắt, nghĩ đến lần biến mất không hề có điềm báo của Phong Ấn Sư hồi trước, thầm nghĩ đừng bảo là nói đúng rồi nhé.
Nhưng chưa ai kịp phát biểu cái nhìn, một dòng chat đã hiện lên.
[Thế giới] Thập Phương Câu Diệt: Không.
Phương Cảnh Hành không buồn nhìn kênh chat đang spam điên cuồng, vội vàng quay đầu lại, đối mặt với bóng dáng quen thuộc.
Khương Thần đứng ở vị trí buổi chiều offline, gửi cái dòng chat kia xong thì đi tới.
Phương Cảnh Hành nhìn cậu, nhịp tim bỗng trở nên thất thường.
Hôm nay Khương Thần ăn tối trễ, còn phải dắt đám vịt con đi dạo nên mới lên game muộn như vậy.
Cậu liếc nhìn một đống tin nhắn, hỏi Phương Cảnh Hành: “Trong hai món Thần khí có một cái trường cung đúng không?”
Phương Cảnh Hành lấy lại bình tĩnh: “Vâng.”
Khương Thần nói: “Cậu giúp tôi gửi nó cho Đỗ Phi Chu…”
Cậu dừng lại, đổi giọng: “Cho chủ tịch Đỗ.”
Lúc trước Phương Cảnh Hành sẽ không để ý chút chi tiết nhỏ đó.
Vì thật ra có rất nhiều người gọi thẳng tên của chủ tịch sau lưng ông, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng hôm nay trong lòng anh có quỷ, vừa nghe đã thấy không đúng, hỏi lại: “Bởi vì ông ấy giúp chúng ta à?”
Khương Thần “ừ” một tiếng.
Phương Cảnh Hành nói: “Lỡ ông ấy không nhận thì sao?”
Khương Thần rất bình tĩnh: “Cậu nói với ông ta rằng nếu không nhận thì sau này tôi có đánh bọn họ cũng chẳng thấy có gì vui, sẽ không bao giờ PK với bọn họ nữa.”
Phương Cảnh Hành không nhịn được mà truy hỏi: “Nếu nói vậy rồi mà ông ấy vẫn không chịu nhận thì sao?”
Khương Thần nói: “Chắc không đâu.”
Đỗ Phi Chu cũng chẳng phải kiểu người thích cự nự.
Một món Thần khí mà thôi, hồi còn thi đấu có món Thần khí nào mà Đỗ Phi Chu chưa từng chơi qua, không đến mức phải tính toán rạch ròi với cậu.
Phương Cảnh Hành đánh giá ngữ điệu có phần chắc nịch này của cậu, cố gắng đè xuống suy nghĩ đang dần nổi lên trong lòng, đến lúc này mới không hỏi nữa.
Khương Thần nói: “Còn những chuyện khác cậu tự giải quyết đi.”
Phương Cảnh Hành nói: “Vâng.”
Khương Thần đi tới bên hồ nhỏ treo máy, chuẩn bị viết hướng dẫn.
Đang định viết thì cậu chợt nhớ ra phong cách săn sóc nhất quán của Phương Cảnh Hành, hỏi anh một câu: “Cậu viết hướng dẫn chưa?”
Phương Cảnh Hành nói: “Em viết xong rồi, để em gửi cho anh nhé?”
Khương Thần rất hài lòng: “Không cần, cậu cứ cầm đi.”
Đại lão của chín server kia vốn định quan sát một chút, nhưng cái từ “hai ngày” biến thái này vừa xuất hiện là bọn họ lập tức bay luôn ý định giãy giụa, vội vàng chạy tới mua hướng dẫn.
Hai vị đại lão giao dịch xong ở cổng Như Ý, chia tiền tại chỗ, sau đó phát lì xì cho thành viên trong đội, cuối cùng vẽ nên một dấu chấm viên mãn cho cốt truyện ẩn lần này.
Phương Cảnh Hành đứng bên cậu, không nhúc nhích cũng chẳng mở miệng.
Khương Thần chủ động hỏi: “Đánh phó bản không?”
Phương Cảnh Hành hỏi lại: “Mấy người?”
Khương Thần nói: “Gì cũng được.”
Cậu làm xong cốt truyện ẩn thì cũng tăng được thêm mấy level, định tối nay lên max cấp luôn.
Trong Du Mộng, khi max cấp mới là lúc trò chơi thật sự bắt đầu, cậu có thể đi đánh săn tiền thưởng hoặc đấu trường, còn có thể hẹn đánh PK với Phương Cảnh Hành.
Phương Cảnh Hành nói: “Được, để em gọi người.”
Năm phút sau, đội đánh phó bản đã tập trung đông đủ, cuồn cuộn chạy tới phó bản max cấp mười người.
Hầu hết thành viên trong đội đều đã lên cấp cao nhất, chỉ trừ hai ngoại lệ là Khương Thần và bang chủ của Như Ý, Nho Sơ.
Từ lúc lập bang xong là Nho Sơ gần như không lên game, vẫn luôn dậm chân ở level 35, sau khi Phong Ấn Sư mất liên lạc mới xuất hiện, cứ đứt quãng chơi tới hiện giờ cũng gần ngang level với cậu.
Người của Như Ý nghe đại lão muốn đánh phó bản, thế là tiện thể dẫn bang chủ nhà mình theo luôn, muốn để hai vị này mau chóng max cấp.
Nho Sơ và Dật Tâm Nhân đều chơi nhân tộc.
Điểm khác nhau chính là Dật Tâm Nhân chơi Khu Ma Sư, còn Nho Sơ chơi Khôi Lỗi Sư.
Khôi Lỗi Sư là chức nghiệp thông dụng mới thêm, người của cả ba tộc đều luyện được.
Đặc điểm của nó là dùng thi thể làm con rối để tấn công kẻ địch hoặc hỗ trợ chủ nhân.
Con rối của nhân tộc dùng thi thể của ma tộc và yêu tộc tạo thành, cùng một nguyên tắc đó, con rối của Khôi Lỗi Sư ma tộc và yêu tộc dùng thi thể của hai tộc khác tạo thành.
Tóm gọn một cậu, kẻ tám lạng người nửa cân, không ai giở thói lưu manh được với ai.
Trong dàn bang chủ thì mỗi người cũng có bản sắc riêng, có người giỏi về xã giao, nói rất nhiều, ví dụ như Mộc Gia Tỏa của Phần Thiên.
Có vài người lại ít nói, Nho Sơ và bang chủ Cô Vấn của Kim Cạnh Liên Minh đều thuộc về tuýp này, khác nhau ở chỗ Cô Vấn là lạnh lùng thật, còn Nho Sơ thì thỉnh thoảng vẫn nói kha khá, chỉ là phần lớn thời gian hắn không thích đôi co với người ta.
Hôm Khương Thần online đã gặp hắn.
Cuộc đối thoại của hai người không quá ba câu, nhìn mặt nhau, chào một tiếng, hết.
Đây là lần thứ hai Khương Thần tiếp xúc với Nho Sơ.
Đoàn người dùng trận truyền tống tới sa mạc, đi về phía cổng phó bản.
Phương Cảnh Hành và Phong Ấn Sư sóng vai đi cuối đội, biết cậu chưa từng đánh phó bản này nên anh cẩn thận giới thiệu cho cậu nghe một chút.
Phó bản này có độ khó rất cao trong các phó bản mười người.
Phó bản bình thường đều chỉ có ba boss, cái này lại có những năm con, mà vừa vào cổng đã bị hệ thống chia ngẫu nhiên ra thành ba nhóm đi trên ba đường khác nhau, mãi đến lúc gặp boss số 1 mới tập hợp lại được.
Đánh xong thì cùng nhau đi tới boss số hai, sau đó lại bị phân tiếp.
Anh nói: “Nói đơn giản là 1 3 chia, 2 4 không chia, boss cuối cũng không chia.”
Đương nhiên Khương Thần hiểu, khẽ gật đầu.
Phương Cảnh Hành bắt đầu giảng cho cậu nghe đặc điểm của mỗi boss.
Bốn boss đầu độ khó cũng bình thường thôi, gay go là ở boss cuối, vì boss cuối thích nuôi chim hoàng yến nên cứ khoảng vài phút sẽ chọn ngẫu nhiên một người nhốt vào lồng làm chim cho nàng, tương đương với việc sẽ mất sức chiến đấu của một người.
Thế nên mỗi lần đánh phó bản này, mọi người đều mang ít nhất là hai Chiến Thần và hai vú em.
Khương Thần im lặng nhìn anh chằm chằm.
Chia đội ngẫu nhiên, triệu hồi ngẫu nhiên làm chim…!Đây mà là phó bản cho người chơi à?
Phương Cảnh Hành thấy cậu nhìn mình mãi không nói gì, cũng đoán được đại khái tâm trạng của cậu, thấy hơi buồn cười.
Nếu như không có sự kiện hồi chạng vạng tối kia thì anh đã mạnh dạn xoa đầu cậu một cái.
Nhưng vừa nghĩ đến “thân phận thật” của Phong Ấn Sư, anh lại không dám vươn cái tay này ra nữa, đành giải thích: “Bọn họ đánh hết mấy phó bản kia rồi, chỉ còn mỗi cái này chưa đánh thôi.
Mà có đến năm boss, mọi người cũng có nhiều kinh nghiệm hơn.”
Khương Thần thầm nhủ cũng phải, thế là nhịn.
Đội mười người nhanh chóng di chuyển tới mục tiêu, truyền tống vào trong.
Hệ thống tự động chia đội, ném bọn họ tới ba đường khác nhau.
“Hơ.” Cẩu Thịnh là người đầu tiên mở miệng: “Bên tôi có những năm người này.”
Tình Thâm Trường Thọ lập tức nói: “Bên em có ba, em, Tra Tra với đại lão Ám Minh.”
Cẩu Thịnh đơn giản đối chiếu lại danh sách thành viên, đưa ra kết luận, trên con đường thứ ba là Thập Phương Câu Diệt và Nho Sơ.
Trá Tử cũng đang hỏi: “Thế đường còn lại có hai người là ai thế?”
Khương Thần và Nho Sơ trăm miệng một lời: “Tôi.”
Cả đám cạn lời.
Hay thật, cho hai người level thấp nhất đi chung.
Cẩu Thịnh nói: “Hai người liệu đi được không?”
Nho Sơ: “Được.”
Khương Thần: “Tôi chưa đánh cái này bao giờ.”
Nho Sơ nhìn đồng đội mới một cái: “Đi theo tôi.”
Đám Cẩu Thịnh cũng biết thực lực của bọn họ, ngẫm nghĩ một chút cũng cảm thấy không có vấn đề gì, thế là yên tâm.
Ba đội cùng nhau xuất phát, nhanh chóng đón đợt quái nhỏ đầu tiên.
Nho Sơ level không cao, lập tức gọi con rối ra buff giáp cho mình với đồng đội.
Đó là một con rối ma tộc, trên khuôn mặt trắng bệch là vết sẹo nứt nẻ hơi xéo, nó mặc một chiếc áo sơ mi cũ nát, mặc dù không phải là Phong Ấn Sư, nhưng thật sự quá gợi sự liên tưởng.
Khương Thần nhìn con rối với cái mặt người chết lắc lư trước mặt mình, y như tiêu bản cùng tộc, cậu nói: “Tôi có cảm giác mình bị xúc phạm.”
Người trên hai đường còn lại: “???”
Nho Sơ nghĩ một chút, hiểu ra, ném cho cậu hai chữ: “Nhịn đi.”
Khương Thần còn chưa kịp nhịn, Phương Cảnh Hành đã không nhịn nổi, hỏi luôn trên kênh đội ngũ: “Chuyện gì thế?”
Khương Thần và Nho Sơ lại trăm miệng một lời: “Không có gì.”
Phương Cảnh Hành: “…”
Hai thứ hư hỏng bên cạnh lập tức sấn tới vỗ vai.
Muốn cuộc sống tươi đẹp ấm êm thì làm sao lại không có chút xanh* trên đầu?
*Ý nói anh Hành đội nón xanh aka bị cắm sừng =))))))))))))))))
Hai người kia tính cách tương xung, có khi va chạm tí lại tóe lửa bây giờ.
Có câu nói gì ấy nhỉ…!Tình yêu tới cản không được đâu.
Đàn ông cả mà, nghĩ thoáng một chút.
Phương Cảnh Hành mỉm cười nhìn hai cái thứ không có tiết tháo này.
Tình Thâm Trường Thọ và Trá Tử đồng loạt rút tay về, ngoan hẳn.
Ba đội tiếp tục đi về phía trước chém giết, nhanh nhất là nhóm năm người bên Cẩu Thịnh, nhóm ba người của Phương Cảnh Hành về nhì, hai người level thấp chậm nhất, nhưng cũng may là kĩ thuật của bọn họ không tệ, không bị quái nhỏ giết chết, đầu đuôi nguyên vẹn tập trung lại với đội.
Cả đường bình an trải qua hoạn nạn, cả đám nhanh chóng đến hang ổ của boss cuối.
Đó là một người phụ nữ diễm lệ, móng tay đỏ rực chỉ vào bọn họ, đùa giỡn mà nói: “Hai ngày trước chim của ta chết mất rồi, thôi thì chọn đại một người trong số các ngươi chơi cùng ta đi.”
Vừa mới nói xong, Khương Thần thấy hoa mắt, người đã ở trong lồng.
Đám Cẩu Thịnh: “…”
Chả có tí bất ngờ nào luôn.
Phương Cảnh Hành cười an ủi: “Không sao, lát nữa boss sẽ thả anh ra.”
Khương Thần đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, gật đầu, đi một vòng quanh lồng.
Tổng thể chiếc lồng này lấp lánh ánh vàng, phải cao ngang trần nhà, diện tích cũng bằng một phòng ngủ.
Cậu thấy bên trong còn có xích đu, giơ tay lắc lắc dây thừng, phát hiện xài được, bèn ngồi lên đánh đu, nhìn bọn họ làm việc.
Đám Cẩu Thịnh: “…”
Đại lão còn thích ý gớm.
Phương Cảnh Hành buồn cười, vừa chỉ huy bọn họ đánh boss, vừa phân ra một phần chú ý đặt trên người cậu.
Năm phút sau, Khương Thần bị đuổi ra, đứng bên cạnh Phương Cảnh Hành.
Phương Cảnh Hành cười hỏi: “Thấy sao?”
Khương Thần nói: “Chưa đã thèm.”
Cùng lúc đó, người đẹp nói: “Ôi chao, chim chóc chạy mất rồi, vậy để ta đổi người khác.”
Nàng ta lại giơ tay lên với bọn họ.
Cả đám thấy ánh sáng trắng lóe lên trong lồng, đại lão lại đi vào.
Khương Thần: “…”
Phương Cảnh Hành: “…”
Mấy người còn lại: “…”
Này thì chưa đã thèm…!Khóe miệng đám Cẩu Thịnh co giật, không biết là nên chúc mừng hay nên thắp nến nữa.
Truyện Dị Năng
Khương Thần đứng tại chỗ im lặng hai giây, lần này không muốn chơi xích đu nữa, thấy giường lớn trong này trông cũng êm ái ra phết, bèn sờ thử.
Thấy không thích như trong tưởng tượng, nhưng cậu cũng chẳng ngại, leo lên giường nằm, khoan thai nhìn mưa gió bên ngoài, tiện thể cổ vũ: “Cố lên.”
Đám Cẩu Thịnh: “…”
Không biết sao Phương Cảnh Hành lại đột nhiên nhớ tới hình ảnh lần đầu bọn họ gặp gỡ, không khỏi cười một tiếng.
Anh phát hiện những thấp thỏm, rung động, lo được lo mất, những xúc cảm rối bời hỗn loạn trong chớp mắt đã lắng xuống.
Dù Phong Ấn Sư có là ai, dù có mang thân phận gì, anh đã thích là thích, dù cậu có là Khương Thần thì cũng không thay đổi được sự thật đó.
Cuối cùng anh cũng điều chỉnh được trạng thái của mình, cười nói: “Em dẫn boss qua để anh đánh mấy cái cho hả giận nhé?”
Khương Thần nói: “Khỏi, mọi người đánh đi, tôi ngồi xem là được.”
Y như rằng.
Boss điểm danh năm lần thì hết bốn lần đại lão vào chơi, đúng là gần như toàn bộ quá trình ngồi chơi xơi nước.
Cũng may là giết mấy boss được khá nhiều kinh nghiệm, Khương Thần và Nho Sơ đều được lợi không ít.
Cả đám bèn thừa thắng xông lên, lại tổ đội đi đánh quái, liều mạng đánh cả tối, cuối cùng cũng kéo được hai người kia lên max cấp, lập tức bắn pháo hoa tại chỗ chúc mừng một chút.
Từng đóa hoa lửa rực rỡ nổ tung, khu đánh quái vốn mờ mịt cũng nhiễm lên ánh sáng.
Phương Cảnh Hành lẳng lặng ngắm pháo hoa cùng Phong Ấn Sư, liếc nhìn thời gian thì thấy đã sắp chín giờ, anh hỏi: “Còn nửa tiếng nữa, anh muốn làm gì?”
Khương Thần nói: “Đi tạo phòng đi.”
Mặc dù Phương Cảnh Hành biết cậu không có ý kia, nhưng vẫn hơi lệch đường ray một chút, vội vàng kéo xe về, anh hỏi: “PK?”
Khương Thần gật đầu.
Thế là hai người tới đấu trường tạo một phòng, đồng thời mở chế độ quay màn hình.
PK hai trận, Phương Cảnh Hành toàn thắng.
Anh nhìn Phong Ấn Sư, suy đoán đã bị đè xuống lại xông ra, trong lòng thoáng hiện lên một ý tưởng rõ rệt: Cậu chưa quen với kĩ năng.
Năm đó cấp 70 là cao nhất, Phong Ấn Sư có thể chơi chiêu ulti của cấp 70 đến điêu luyện hoàn mỹ*, nhưng giờ cấp 99 mới là max, mà Phong Ấn Sư lại mới max cấp, chưa từng dùng skill mới nên chưa thể làm quen ngay.
Khi không quen thì lúc PK sẽ phải thận trọng hơn, mà như vậy cũng đồng nghĩa với việc anh có nhiều hơn Phong Ấn Sư một kỹ năng.
*Gốc là 炉火纯青, lô hỏa thuần thanh, câu này xuất phát từ Tứ Ngôn Thi của Tôn Tư Mạc, ý là đạo sĩ luyện đan thấy luyện đến mức ngọn lửa trong lò có màu xanh thuần thì tức là đan dược đã được luyện thành công.
Câu này được dùng để miêu tả một kĩ năng/kĩ thuật đã được luyện đến chín muồi, hoàn mỹ.
Chuyện này cũng chứng tỏ rằng hồi trước Phong Ấn Sư sử dụng Gió Bão Bạo Liệt lấy một địch mười chẳng phải là thiên phú dị bẩm hay không thầy dạy đã hiểu.
Anh bình tĩnh kéo người dậy, cười hỏi: “Phục chưa?”
Khương Thần rất bình tĩnh: “Đắc ý cái gì, lại đi.”
Hai người lại đánh thêm ba trận, Khương Thần dần nắm được mấu chốt, bắt đầu phản công.
Mớ suy nghĩ lộn xộn của Phương Cảnh Hành lập tức bay sạch, anh càng lúc càng tập trung hơn, cứ thế đánh đến chín rưỡi mới lưu luyến nhìn người ta offline.
Anh hồi tưởng lại một lát, kiểm tra danh sách bạn bè, thấy Đỗ Phi Chu đang online, bèn liên hệ với đối phương, chạy tới đưa Thần khí.
Nhắn lại lời dặn của Phong Ấn Sư xong, quả nhiên Đỗ Phi Chu không khách sáo với anh nữa, nhận đồ rồi nói: “Cảm ơn cậu ấy giúp tôi.”
Phương Cảnh Hành cười nói: “Vâng.”
Anh do dự mấy giây, cảm thấy nếu cứ cò cưa mãi chuyện này thì sẽ rất khó chịu, bèn giả vờ tò mò nói: “Chủ tịch, cháu nhớ ngài với Thần Huy Lan Nhạc là tuyển thủ cùng một thời đúng không? Chú ấy là người như thế nào ạ?”
Đỗ Phi Chu nhìn anh: “Sao lại hỏi chuyện này?”
Phương Cảnh Hành nói: “Phong Ấn Sư nhà cháu là fan của chú ấy, cháu muốn tìm hiểu thêm một chút để có thêm tiếng nói chung với cậu ấy.”
Đỗ Phi Chu nghe vậy thì hơi buồn cười, thầm nghĩ trên mạng đều đang đồn Ám Minh Sư tình sâu nghĩa nặng với Phong Ấn Sư, có khi lại là thật.
Ít nhất ông chưa từng thấy Phương Cảnh Hành để tâm đến ai như vậy, ngày nào cũng dính lấy đối phương.
Ông nhớ lại người bạn cũ: “Thần Huy Lan Nhạc à…!Hơi lạnh lùng một chút, nhưng đối xử với mọi người khá tốt, đôi lúc hơi độc mồm, có khi chọc cho người ta tức chết luôn.
Tính tình Phong Ấn Sư nhà cậu cũng giống tên đó lắm.”
Phương Cảnh Hành nói: “…!Vậy ạ?”
Đỗ Phi Chu nói: “Ừ.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, người của Càng già càng dẻo dai đã tìm tới, Phương Cảnh Hành bèn lễ phép chào tạm biệt, về bang treo máy.
Anh chăm chú xem video quay mấy trận PK với Phong Ấn Sư, sau đó tháo kính offline, lại lên mạng tìm video thi đấu của Thần Huy Lan Nhạc, tiếp tục nghiêm túc xem hết, cảm thấy phong cách lối chơi của bọn họ cực kì giống nhau.
Anh chìm vào im lặng.
Cách tốt nhất để chứng thực chuyện này là nói bóng nói gió với Tạ Thừa Nhan, nhưng Tạ Thừa Nhan còn đang quay phim, mà chuyện lớn như vậy, gọi điện thoại có lẽ không an toàn, phải đợi Tạ Thừa Nhan trở lại rồi hẵng nói.
Thật ra cũng không cần phải chờ, Phương Cảnh Hành thầm nghĩ.
Anh rà lại tất cả những manh mối đã có, rất cố gắng đứng trên lập trường khách quan mà phân tích chuyện này, cảm thấy đây thật sự không chỉ là mong muốn đơn phương của mình anh hay suy nghĩ hão huyền, tỉ lệ Phong Ấn Sư là Khương Thần thật sự quá lớn.
Cuối cùng anh lại lên mạng tìm ảnh của Khương Thần, lần này thử chăm chú nhìn thêm, chỉ trong nháy mắt nhịp tim đã dồn dập.
Để kể câu chuyện cười: Dù tình huống của Phong Ấn Sư có như thế nào, anh vẫn có thể thản nhiên chấp nhận.
Lại kể thêm câu chuyện cười nữa: Anh không phải người coi trọng bề ngoài.
Nam thần của liên minh Phương Cảnh Hành nhìn khuôn mặt xuất sắc này của tiền bối, cảm thấy mặt đau vô cùng.
___________________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!