Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team - Chương 5: Phương Cảnh Hành Tính Đủ Đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
224


Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team


Chương 5: Phương Cảnh Hành Tính Đủ Đường


“???”

“Chồng ơi?”

“Cái gì vậy trời?”

“Người thật à? Có phải bị hack nick không?”

“Yêu five? Rác rưởi*?”

*Ở chương 3 đã giải thích, rác rưởi/vô dụng/đồ bỏ ở đây là từ phế vật 废物 đọc là [fèiwù], đọc gần giống với five.

“Chồng ơi anh ổn không?”

“Chồng ơi em rất nhớ anh hu hu hu [hôn][hôn][hôn].”

Một đống lớn bình luận toàn là dấu chấm hỏi xen lẫn các loại nghi vấn, nhưng cũng rất nhanh đã có người phân tích ra.

“Đợi tí để tôi load lại, tức ý ảnh là gặp được một người, rất hợp duyên, nhưng sau đó nảy sinh chút mâu thuẫn nên người kia không online nữa, thế là nam thần lên đây ới người ta online.”

“Cái này ai mà chẳng biết? Chủ yếu là giọng điệu cứ sai sai…”

“Ừ ý…”

Nhà họ Phương giàu có vững chãi, Phương Cảnh Hành là con trai thứ hai, gia giáo gần như không cần phải nghĩ, là một quý công tử lịch lãm mà tao nhã.

Cộng thêm với bộ mặt cực kỳ yêu nghiệt, ngũ quan mỹ lệ đó mà đặt trên mặt người khác sẽ chỉ thấy “đẹp” và “sắc bén”, nhưng đặt trên người Phương Cảnh Hành lại bị khí chất của chính anh đè xuống, không hề có chút lạnh lùng hay tùy tiện.

Giá trị nhan sắc đỉnh cao, tài hoa hơn người, tao nhã lễ độ, giọng nói gợi cảm luôn mang theo ý cười, thành công mê hoặc từng tốp từng tốp fan hâm mộ.

Trước giờ, phần lớn trạng thái mà anh đăng lên đều liên quan tới công việc.

Cực cực ít bài đăng về cuộc sống, mà có cũng đều mang lại cảm giác như chính anh mang tới cho người khác.

Chứ không phải như hôm nay, lộ ra một sự rất là không đúng.

Nếu như nhất định phải miêu tả, thì cái này y hệt như một vị thiếu gia cao sang đột nhiên nóng đầu, đi nhuộm tóc, uống hết một chai rượu trắng, nói đầy lời nghĩa khí giang hồ, muốn xắn tay áo leo lên Lương Sơn cổ vũ cho idol…!Đại loại là vậy đấy.

“Tôi ngất đây mấy má ơi, coi cái tưởng cách ba thu kìa, xem trái tim kìa, một người bình thường sẽ không làm chuyện như vậy đâu, rất có thể là đang yêu đương rồiiii!”

“Cút cút cút cút!”

“Chồng tôi, đừng hòng đứa nào rờ vào!”

“Không không không không không tôi sẽ không thể nào chấp nhận được nam thần như vậy thuộc về người khác, cái tên yêu rác rưởi đó là ai chứ?”

“Ủa nãy giờ chỉ có tôi để ý tới hai chữ online thôi hả? Bản thực tế ảo của Du Mộng đã ra beta, chắc chắn là đội trưởng Phương sẽ được mời, tức là gặp được người kia trong beta?”

“Chưa chắc đâu…”

Dù là thế, đám fan vẫn đi đào bới xem có ai cũng vào bản beta.

Một phần nhỏ khác vẫn không tin lắm đây là do chính chủ đăng, đang chờ làm sáng tỏ, tiếc là năm phút sau đã phải trợn tròn mắt.

Họ thấy đội trưởng của các đội tuyển Liên Minh Du Mộng, còn có vài vị đội trưởng nổi tiếng của các game khác, vài bình luận viên xuất sắc trong giới game, toàn bộ đều share lại dòng trạng thái này, còn đính kèm hai chữ: Share hộ.

Vừa nhìn là hiểu đã được nhờ.

Bọn họ lập tức hết hi vọng, ôm cái mặt đau cũng đi đào người.

Khác với đám fan hâm mộ loạn cào cào và đủ loại suy đoán từ bên ngoài, đám đội trưởng trong Liên Minh Du Mộng đều vô cùng bình tĩnh — Dù sao thì bọn họ cũng đã đánh nhau với Phương Cảnh Hành nhiều năm như vậy rồi.

Vị nam thần liên minh này trông thì tốt tính đấy, hình người dáng người, nhưng bụng dạ xấu chết mẹ, mấy hành động quấy phá phải nói là ùn ùn không dứt, chỉ sơ ý một chút là sẽ lọt bẫy, đủ loại tư vị thật sự là ai trải qua rồi mới biết.

Cũng bởi vậy mà khi anh đột nhiên đăng mấy dòng linh tinh đó, bọn họ đều không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ sai đám tân binh nhà mình để ý một chút cái ID đó và các tài khoản cấp thấp, xem là chuyện gì xảy ra.

Đội trưởng của TQ thì biết nhiều hơn một chút, bởi vì Chiến Thần và Kiếm Khách đều là người nhà hắn.

Tuy nói Phương Cảnh Hành đã cố ý dặn bọn họ giữ bí mật, nhưng đối với đội trưởng nhà mình, hai vị tân binh của trại huấn luyện đương nhiên sẽ ăn ngay nói thật.

Đội trưởng hỏi: “Không phải là five? Vậy ID cậu ta là gì?”

Hai cậu tân binh có chút một lời khó nói hết: “…!Không, không nhớ rõ ạ.”

Đội trưởng nói: “Ngay cả cái ID cũng không nhớ được?”

Hai cậu tân binh lại càng một lời khó nói hết.

Nếu cho anh xem đảm bảo anh cũng không nhớ nổi, anh xem đội trưởng Phương còn chả nhớ được kia kìa.

Chiến Thần yếu ớt nói: “Là một đống ký hiệu với chữ cái tạo thành…!À, còn có một ký tự tiếng Nhật nữa.”

Đội trưởng tưởng tượng một chút, cạn lời.

Hắn bỏ qua vấn đề nhỏ này, không ngắt lời bọn họ nữa, nghe hết mọi chuyện rồi hắn mới hỏi: “Phương Cảnh Hành còn dẫn cậu vào đánh phó bản, kéo boss tới cắn cậu?”

Kiếm Khách gật đầu.

Đội trưởng nói: “Cái tên five kia chơi nghề gì?”

Hai người trăm miệng một lời: “Phong Ấn Sư.”

Đội trưởng sờ cằm nghĩ ngợi.

Tên Phương Cảnh Hành đó tinh như quỷ, mới quen mà đã vội vàng tìm người như vậy, nếu không phải tên Phong Ấn Sư kia rót mê hồn dược cho Phương Cảnh Hành thì chắc chắn tên đó là một người có thiên phú chơi game, là một nhân tài.

Hắn nói: “Các cậu thường xuyên vào đi dạo trong khu vực đi, nếu lại gặp cậu ta thì lập tức gọi tôi.”

Hai cậu tân binh cùng nhau nói rõ, sau đó vào beta.

Đội trưởng trở lại phòng huấn luyện, thấy các đội viên đều đang xem nhóm chat thì cũng vào ngó theo, phát hiện là Phương Cảnh Hành không chịu nổi người khác hỏi thăm, cuối cùng giải thích.

Giọng điệu dịu dàng của Phương Cảnh Hành mang theo chút áy náy và bất đắc dĩ, cười nói: “Tôi ở trong đó gặp một cậu bé, nói là fan của tôi.

Tôi vốn định trêu cậu ấy một chút, nhưng hình như đùa hơi quá nên cậu ấy không online nữa.

Cậu ấy không biết đó là tôi, cho nên tôi mới muốn nghĩ cách dỗ cậu ấy quay lại, đừng vì tôi đùa hơi quá mà nghỉ game.”

Đây là một nhóm chat lớn, tất cả người của các đội tuyển đều có mặt ở trong này, có người là cuồng sắc đẹp, cũng có người coi Phương Cảnh Hành là thần tượng là mục tiêu phấn đấu.

Giờ phút này, bọn họ nghe cụm “dỗ cậu ấy quay lại”, luôn cảm thấy có một loại hương vị cực kỳ cưng chiều, thế là một nửa ngọt chết* rồi, có chút hâm mộ, muốn đội trưởng Phương cũng cưng chiều bọn họ, nhao nhao an ủi anh.

*Gốc là tô 苏, là phiên âm của chữ Sue trong Mary Sue.

Từ này có nhiều nghĩa dựa trên các ngữ cảnh khác nhau, trong số đó có các nghĩa như hoàn hảo, đẹp, ngọt ngào, phê pha, sảng =))))))))))

Chỉ có mấy vị đội trưởng biết rõ cái tính khai lòm* của anh là tự gõ một dấu hỏi chấm ở trong lòng, đối với cái giải thích này nửa tin nửa ngờ.

*Gốc là niệu tính, ý chỉ người lợi hại nhưng được nói với giọng điệu chọc tức, ga tô, châm biếm

Cũng nghi ngờ như bọn họ còn có Tạ Thừa Nhan.

Gần đây Tạ Thừa Nhân bận quay phim ở đoàn làm phim, đúng lúc đang nghỉ giải lao thì thấy dòng trạng thái này.

Nhà họ Tạ và nhà họ Phương mấy đời đều thân thiết với nhau, y và Phương Cảnh Hành chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm cực kỳ tốt đẹp.

Y đương nhiên biết tính Phương Cảnh Hành, thấy bạn thân tự dưng bất chấp đổi style như thế thì cũng cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, bèn hỏi: “Thế rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Phương Cảnh Hành cũng không giấu diếm gì y, nói thẳng sự thật.

Đam Mỹ H Văn

Tạ Thừa Nhan nói: “Nhưng mà ông làm thế thì chẳng phải các đội khác cũng sẽ chú ý đến cậu ta à?”

Phương Cảnh Hành nói: “Từ lúc tôi bắt đầu hỏi thăm tin tức từ bọn họ thì họ đã để ý rồi, tôi có đăng bài hay không thì cũng thế cả.

Phô trương tìm người như vậy sẽ khiến bọn họ bớt nghi ngờ hơn.”

Lại nói, bọn họ ngay cả ID và chức nghiệp của thằng nhóc kia cũng không biết, chỉ bằng chút tin tức ấy thì tìm người rất khó.

Đội trưởng của TQ chắc sẽ biết, nhưng dám cá tên đó sẽ không nói ra ngoài, Phương Cảnh Hành cũng không lo chuyện này, chỉ muốn mau chóng liên lạc được với Phong Ấn Sư.

Tạ Thừa Nhan nói: “Nhưng mới level 10 mà, ngộ nhỡ cậu ta thật ra không lợi hại như ông nghĩ thì sao?”

Phương Cảnh Hành nói: “Thì chẳng sao cả.”

Tạ Thừa Nhan thầm nghĩ, cũng phải, dù sao thì hiệu suất cũng cao hơn là ôm cây đợi thỏ nhiều.

Y xem lại dòng trạng thái của bạn thân: “Ông không nói được câu nào hay hơn à, sao lại viết mấy câu này?”

Phương Cảnh Hành cười nói: “Tôi viết dựa theo tính tình cậu ta đấy.”

Tạ Thừa Nhan hết nói nổi.

Phương Cảnh Hành thấy bên y chuẩn bị tiếp tục quay phim bèn nói: “Thôi ông đi đi, tôi vào game đợi người đây.”

Anh nói rồi tắt cuộc gọi, lên mạng xem một chút.

Những người giúp anh share lại bài đăng đều có ít nhất hơn một triệu fan hâm mộ, đám fan vô góp vui chắc chắn cũng sẽ share về, cụm từ “yêu five” trực tiếp lên top từ khóa tìm kiếm.

Phương Cảnh Hành rất hài lòng.

Mặc dù mới chỉ quen có một ngày, nhưng ít nhiều anh cũng biết được tính tình của Phong Ấn Sư.

Lấy kí hiệu làm ID, không chịu thua thiệt, bị gài bẫy chắc chắn sẽ trả thù, tổng hợp lại một chút, xác suất là thiếu niên rất cao.

Thiếu niên này có tính cách lạnh nhạt, nhưng không tỏ vẻ lạnh lùng, lúc phối hợp đánh boss cũng rất thỏa đáng, có lẽ ăn mềm không ăn cứng, là một người biết tiếp thu lời hay…!Cho nên anh mới bỏ qua ân oán, dù sao thì lúc ấy anh dính phải bug, ở thế yếu, anh cũng đã không so đo rồi, Phong Ấn Sư hẳn cũng sẽ không so đo.

Nhưng để phòng ngừa ngộ nhỡ, anh còn cố ý thả ra chút tin tức nói đã bắt nạt đối phương, dựa theo tính tình của Phong Ấn Sư, e là sẽ không nhịn nổi.

Cậu Phong Ấn Sư đó rất có thực lực, cũng có hứng thú với Du Mộng, anh chỉ cần trực tiếp thả ngựa*, nói cho đối phương biết anh là ông chủ của NXK, mà NXK là một đội mạnh có uy tín lâu năm, chỉ cần Phong Ấn Sư có tâm tư đánh chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ động lòng.

*Từ lóng, có thể hiểu là thể hiện bản lĩnh, ra tay.

Bây giờ đã lên đến hot search, Phong Ấn Sư chỉ cần lên các trang mạng xã hội là sẽ trông thấy.

Phương Cảnh Hành tính đủ mọi đường, nhưng mà đợi suốt một tuần lễ, sự chú ý cũng đã mất mà anh vẫn không thấy được cái bóng của đối phương, bắt đầu hoài nghi tên nhóc kia không lên mạng hay là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cả hai cái đều trúng phóc với Khương Thần.

Ngày hôm đó ăn cơm trưa xong, cậu ra ngoài đi dạo với y tá nhỏ, nghỉ trưa xong lại làm xét nghiệm, biết được mình tái phát ung thư.

Lúc trước cậu đã được thông báo là tỉ lệ tái phát khá lớn, nên cũng không bất ngờ lắm, chỉ hỏi: “Giờ phải làm sao?”

Bác sĩ trưởng nói: “Lại phẫu thuật thêm lần nữa là được.”

Thời đại này, ung thư tái phát không phải chuyện lớn, nhiều lắm là tốn công chữa trị hơn một chút.

Nhưng Khương Thần vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, giờ lại phải mổ thêm lần nữa e là sẽ không chịu nổi.

Tổ nghiên cứu gần đây vô cùng lo lắng cho cậu, lại nghe nói giữa trưa cậu mải chơi game đến mức suýt nữa không ăn cơm, thế là nghĩ ra một biện pháp: Đưa người về lại phòng bệnh vô trùng.

Sợ cậu chán, bọn họ còn đặc biết sắp xếp thêm cho cậu một con AI khác.

Bọn họ cũng đã thấy cái hot search kia, nhưng không ai nghĩ thiếu niên nghiện game đang chơi đánh bài với hai AI kia chính là “yêu five” —- Vì thật sự không giống với tính cách của đội trưởng Khương — Thế nên bọn họ đều không để ý.

Khương Thần không biết gì về bên ngoài, đương nhiên sẽ càng không để ý.

Cậu khoanh chân ngồi trên giường, trên trán bị hai AI dán đầy giấy, sâu sắc cảm thấy chơi đánh bài với hai AI có khả năng ghi nhớ bài không phải là một ý kiến hay, bèn nói: “Đổi trò, rút bài to nhỏ đi.”

Hai AI rất ngoan: “Được.”

Bọn chúng một rút 4 một rút 6, đội trưởng Khương thấy vậy thì vô cùng thoải mái.

Cậu thầm nhủ cuối cùng cũng có thể rửa sạch nhục nhã, giơ tay rút bài, rút ra một quân 3 cơ.

Khương Thần: “…”

Y tá nhỏ cười khanh khách, cầm lấy một tờ giấy, lại dán lên trán cậu.

Khương Thần: “…”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN