Đen Tình - Phần 13 - Hết P1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2395


Đen Tình


Phần 13 - Hết P1


Đen Tình ( Full F1)🍃🍃🍃

Tại nơi núi rừng quê hương của Hiền,mọi chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Hiền Thắng đều cho cô thoải mái sống tự nhiên nhất như thời cô còn chưa lấy chồng…Sáng ra suối sách nước,chiều lên rừng hái quả…2 tháng ở nơi này Hiền trở nên cởi mở hơn,không còn tự dưng khóc như trước cũng không còn nhắc đến Bông như trước,có lẽ đó là nỗi mất mát quá lớn khiến người mẹ bắt buộc phải quên đi…

Hiền đi hái quả trên núi về thấy Thắng đã nấu sẵn cơm…

Hiền: Nay anh nấu rồi à

-Uk anh nấu rồi em thử ăn xem sao

-Để em thử

-Đi rửa tay sạch sẽ đi để anh bê quả cho

Thắng ra bê quả rồi thấy chân Hiền chảy máu

Thắng: Sao thế kia

-Cành cây nó mắc vào thôi,k sao

-Rách to thế kia mà không sao

Thắng nhẹ nhàng ra rửa sạch chân cho Hiền rồi thổi

Thắng: sau phải chú ý,sau này còn mặc váy chân sẽ có sẹo thì k đẹp…

-Anh sẽ không bao giờ bỏ em đúng k

-Tất nhiên rồi …anh sẽ không bao giờ bỏ em

Hiền ôm lấy cổ Thắng…2 tháng bên nhau dường như tình cảm đơn sơ nơi núi rừng đã khiến họ mở lòng thật sự …

Đêm đến sau khi ăn Hiền nằm nhắm mắt để Thắng hôn nhẹ lên từng bờ môi,cổ

Thắng: Mở mắt ra

-Không…

-Sao k mở

-Em ngại…

-Chúng ta từng rồi thì có gì mà ngại

Thắng nhẹ nhàng cởi áo của Hiền rồi ôm cô và lòng…họ trao nhau nụ hôn bên đống lửa cùng nhau chạm vào cơ thể đối phương…từng hơi thở nhịp tim của cả hai đang hoà quyện

Thắng: Anh yêu em ( hôn lên trán Hiền)…

Hôm sau khi Hiền vẫn còn ngủ,thư kí bên ngoài cửa nói chuyện vs T

Thư kí: Chuyện cậu k có ở nhà k thể giữ lâu được,bố của cậu đang nói chiều mai sẽ qua

-Chuẩn bị đi Hiền cũng đã đỡ hơn

-Hay tạm thời cứ để cô ấy ở đây sẽ an toàn hơn…

-Phải tạm thời cứ để cô ấy lại,nói với thằng anh trai Hiền liệu mà trông coi tử tế nếu có bất cứ chuyện gì thì tay còn lại của nó cho chó gặm nốt

Anh trai Hiền đứng ở góc bếp gật gật…k dám nhìn ra Thắng…

Thắng: Ra tao hỏi đây

Anh H: Vâng anh hỏi đi

Thắng: Thủ tục cưới ở đây thế nào

-Cưới ạ,thầy cúng sẽ đến và cho ngày cưới sau đó sẽ thách cưới cho nhà trai rồi …

-Bỏ qua đi,tao sẽ cưới truyền thống

-Anh cưới ạ

-Nếu cưới thì tao sẽ phải gọi mày là anh hiểu chưa

Thư kí bật cười khi thấy Thắng nói chuyện với anh Hiền…

Thư kí: Tôi sẽ tổ chức đơn giản và mời bà con trong bản để mn biết cô ấy đã dc cưới hỏi đàng hoàng…

Thắng: Tốt,làm đi…k còn nhiều thời gian đâu…

Trời đổ cơn mưa phùn nhẹ,mọi người vui vẻ bắc rạp hô nhau mổ lợn…ai nấy đều nhìn ngó chú rể đang cởi trần bắc rạp cùng mọi người…lưng xăm kín khiến các cô gái trong bản nhìn rồi cười nhẹ…họ k sợ mà còn thích thú

Thư kí: Váy cô dâu cũng được đưa đến rồi cô Hiền đang chưa hiểu chuyện gì

Thắng: Để tao nói chuyện

Thắng vào trong thấy Hiền đang nhìn chiếc váy cưới

Thắng: Chúng ta sẽ làm lễ cưới cùng nhau

Hiền: Cùng nhau là mãi mãi bên nhau phải k

-Phải chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau đến hết cuộc đời …

Lễ cưới của Thắng và Hiền cùng nhau nở nụ cười trước ống kính,lễ cưới giản đơn mà đầy ý nghĩa thấm đượm tình cảm mà Thắng dành cho Hiền…

Thắng: Mai anh phải đi,anh sẽ quay lại đón em
sớm…

-anh về sớm nhé

-Chắc chắn rồi khi nào ổn anh sẽ đón em…

Nhìn Thắng bước lên xe tôi vẫy tay…tôi chợt nhớ lại lần đầu gặp anh ta…tại khách sạn,tại sân bay…đưa tôi đi tìm Kiên trên đất Nhật Bản…chúng tôi thật sự có duyên…

Thắng xuống thị trấn ,phiên chợ tình đang diễn ra…xe đang tắc đường khiến Thắng ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài đám du khách đang nhẩy múa cùng các cô gái dân tộc…trong đó có cô gái mà khiến anh ta lặng người,như chết lặng Thắng bật ra khỏi cửa xe…băng qua đường vô hồn

Thắng: Mai…mai…

Anh ta chạy đến trước một cô gái,cô gái đó nhẩy múa cười rất tươi cho đến khi thấy Thắng thì chợt dừng lại…họ nhìn nhau bên đám lửa

Thắng: Em đi đâu vậy

Mai: em k quen anh

Thắng tóm lấy tay

Thắng: Đi theo anh

Mai: Em k quen anh mà

-Thật k quen k

-Em…

-Vậy em chơi đi ,chơi nhiều vào

Mai tóm lấy tay Thắng

Mai: Anh đã quên em chưa

-Em bị điên à,nói cho anh biết em đã đi đâu vậy

-Em bị ngộ độc rồi bất tỉnh mê man ,đến khi em tỉnh lại thì đã thấy anh và Xuân kết hôn,em định nói vs anh nhưng sợ Xuân tổn thương,em vùi đầu vào học tập rồi lại bị tai nạn,Xuân đã dùng xe đâm thẳng vào em,nó lo sợ em trở lại,thật may mắn bố của em đã đến nhờ bố anh là giúp đỡ em,bố anh đã chữa cho em 8 năm để e có thể nhớ ra anh và ông nói vs em đến đây có thể gặp anh…8 năm qua đi khi em nhớ ra việc đầu tiên em muốn làm là gặp anh…

-Bố anh đã chữa bệnh cho em

-Đúng vậy ông còn nói vs em là đến gặp anh đi kẻo anh bị gái dân tộc hớp hồn,chắc ông trêu đúng k

Thắng vs tay ôm đầu Mai vào vai anh ta…

Thắng: Anh kb em lại bị như vậy,anh xin lỗi em…

-Anh còn sự nghiệp mà,hãy cám ơn bố của anh đã khiến em nhớ ra anh…trí nhớ và kí ức của em đã nhớ lại rồi…

Nụ cười của Mai khiến Thắng chết lặng…Họ vội vã đưa nhau vào khách sạn,ôm hôn quan hệ nồng nhiệt…bên ngoài cửa khách sạn Hiền chở hoa quả đến cho khách sạn…

Nhân viên: Quả hôm nay đến muộn thế

-Nay ông xã đi vắng nên mình chở chậm chút

-Ông xã là cái anh hay đưa quả ra đây á

-Phải rồi

-có nhầm không,thấy đi lên phòng với một cô gái khác đấy

-Chắc anh nhìn nhầm rồi

-Nhầm làm sao được anh ta mặc sơ mi xanh quần đen đúng k

Tôi chợt tắt nụ cười khi thấy mô tả đúng…tôi bước lùi hơn ra sảnh thấy anh thư kí đang ngồi…tay chân tôi bủn rủn lại…

Tôi: Anh có thể tiết lộ anh ta ở phòng nào không

-Này định đánh ghen à,thôi nó đi vs con bé xinh lắm,đàn ông mà…

-Không tôi chỉ xác nhận thôi,phiền anh cho biết số phòng

-Chờ tôi chút…này bình tĩnh nhé nói nhỏ nhẹ thôi ,hôm nay tôi quản lý ,tôi ghét việc lăng nhăng nên mới giúp …hơn nữa cũng là bạn cô nữa ( trước đây làm lễ tân tại khách sạn này)

-Cám ơn anh…

Tôi đi mà nắm chặt tay…đến cửa phòng 309 tôi gõ cửa

Tôi: Chúng tôi đến đưa khăn mới ạ…

Tiếng cô gái mở cửa rồi cười nói

Cô gái: Chúng tôi hơi đói cần gọi đồ ăn

-Chị ăn gì

-Chờ chút

Vào mở menu khách sạn…

Cô gái: Anh Thắng ăn gì

-Gì cũng được tạm thôi chúng ta còn phải bay sớm kẻo muộn giờ…

-Mỳ xào nhé,cho tôi hai xuất mỳ xào bò…uống gì nữa anh

Tôi bước vào phòng thấy Thắng đang đứng hút thuốc nhìn ra ban công…anh ta quay lại

Thắng: Uống chút rượu đi

Anh ta quay lại thấy tôi,chúng tôi nhìn nhau rồi tôi cười nhẹ…

Tôi: Rượu và đồ của quý khách sẽ dc phục vụ sớm…

Tôi quay ra cửa ôm miệng tôi sợ sẽ bị sốc…đúng là anh ta …thang máy mở ra tôi thấy người thư kí

Thư kí: Cô Hiền…

Tôi: Xin lỗi a nhầm người rồi…

Thắng mặc vội đồ…

Mai: Anh sao vậy

-Anh bận chút

Chạy thẳng ra ngoài thấy thư kí

Thắng: Có thấy Hiền đi ra không

-Cô ấy chắc đang ở dưới tầng…

Thắng chạy thang bộ thật nhanh…ra đến cửa thấy Hiền đang định lên xe đạp anh ta giữ

Thắng: K phải như em thấy đâu

-Vậy đấy là gì ạ

-Đấy là…là người anh yêu,cô ấy đột nhiên xuất hiện…

-Người anh yêu,còn tôi…tôi không phải người anh yêu à…vậy tôi là gì,tôi là vợ anh phải không?

-Anh xin lỗi

-Giờ tôi hiểu ra trái tim của anh k chỉ có mình bất kì người con gái nào khác…trái tim anh chỉ yêu bản thân anh mà thôi…có chăng lời hứa nào trọn đời yêu nhau hoài…thế nhưng giờ phai nhạt thì đành trả cho mây gió…

-Anh k muốn mất em

-Vậy tôi hỏi anh nếu để chọn tôi và cô ấy anh sẽ chọn ai?

-Anh chẳng chọn ai nhưng anh cần cả hai

Tôi bật cười

-Xem nhau là dĩ vãng có lẽ sẽ tốt hơn,anh yên tâm tôi khỏi bệnh rồi,chúng ta từ nay đường ai nấy đi…

Thắng tóm giữ chặt xe

Thắng: Em đừng đi

Mai từ sau nói vẻ ngạc nhiên

Mai: Ai vậy anh…

Thắng: Cô ấy là…

Tôi: Quý ông đây hỏi mua hoa quả tươi cho cô nhưng tôi đã hết rồi,cô thật may mắn vì có bạn trai như vậy

Mai: A biết e thích ăn đào nhỉ ,k cần cầu kì quá đâu,ghét anh lắm ( đi ra hôn lên môi Thắng ngay trước mặt tôi)…

Tôi quay đi đạp xe thẳng mà lòng nặng trĩu…tôi có lẽ nên biến mất vĩnh viễn cuộc sống này vậy là quá đủ…

Về đến nhà tôi quấn khăn vắt lên trần nhà…tôi đinh treo cổ…anh tôi quát lớn

Anh: Hiền…mày điên à…

-Anh ơi em k muốn sống nữa

-Làm sao mà k muốn sống nữa

-Tất cả người bên cạnh em đều bỏ em mà đi k chết cũng phản bội…ai cũng vậy cả

-Còn anh mày cơ mà,mày để tao ở lại một mình à…

Tôi và anh ôm nhau bật khóc trong góc phòng…đời tôi thật sự quá mệt mỏi…

Thắng lặng lẽ trở về nước giải quyết công việc,ngày nào anh ta và Mai cũng quấn quýt bên nhau…

Thư kí: Cậu tính sao còn cô Hiền mà

-à chuẩn bị đi đón Hiền sang đây đi

-Trong hai chỉ được một,cậu k thể nào có cả hai được

-Sẽ được,họ yêu tao thì phải chấp nhận

-Cô Hiền sẽ k nghe đâu ạ cậu biết tính cô ấy mà

-Sẽ nghe

-Hay cậu buông cho cô ấy đi đi,từ bỏ cô ấy đi

-Điên à,tao k bh bỏ Hiền ,trừ khi tao chết…

-Nhưng cô ấy đã dọn đi đâu rồi k ai biết và mất hoàn toàn liên lạc

-Cái gì,mày làm kiểu gì vậy,tìm bằng được cho tao truy tìm dù có ở xó nào cũng phải đưa về đây…

-Vâng…

Mai phía sau cánh cửa cô ta nghe thấy,cơn ghen trong lòng trỗi dậy…nắm chặt tay…cô ta hét lên…

Mai: Ôi có tin vui

Thắng: Tin vui gì vậy…

Mai: Em có thai rồi…

Thư kí và Thắng nhìn nhau …Thắng ngạc nhiên …

Thắng: Mau vậy sao

Mai: Dạ …em có rồi

Thắng tỏ vẻ vui mừng

Thắng: Em muốn gì nào?

-Muốn gì cũng dc đúng k

-Phải

-Muốn anh toàn tâm toàn ý yêu em

-Cái này k dc

-Tại sao

-Trước khi em quay lại anh đã kết hôn với một cô gái,anh cũng yêu cô ấy bằng cả tâm hồn mình…

-Anh …anh nói ra k sợ làm em tổn thương hay sao

-Tất cả những người đàn bà bên anh đều phải học cách chấp nhận hoặc em có thể ra đi tự em chọn,cô ấy sẽ sớm về đây sống…

Lời nói vô tình của Thắng khiến Mai như chết lặng…

Mai: Tình yêu dễ dàng thay đổi vậy sao

-Anh k thay đổi chỉ là anh đã yêu thêm một người

-Giờ em có con vs anh rồi thì cô ấy là vô nghĩa

-Vô nghĩa vs em nhưng ý nghĩa vs đời anh,anh để cô ấy ở xa anh không có nghĩa là anh quên mà anh muốn cho cô ấy bình tâm lại…anh k thể từ bỏ cô ấy dc…

Vậy nhưng sự ích kỉ và toan tính của Thắng đã nằm ngoài dự kiến của anh ta…anh ta đã mất hoàn toàn tung tích của Hiền…anh ta như phát điên khi không tìm thấy

Thắng: Tao bảo chúng mày tìm mà sao mãi k thấy

Thư kí: Thật sự lần này k có chút dấu vết nào cả…cô ấy xuất hiện lần cuối cùng tại một phòng khám

-Khám gì

-Khám thai sản…

Thắng buông thõng tay…

Trở lại căn nhà gỗ nơi Hiền từng sống bộ quần áo của Hiền vẫn treo trong góc phòng…Thắng ngồi thẫn người nhìn ra bên ngoài hình ảnh mà họ cùng nhau hái quả…

Thư kí: Bác sỹ nơi đó nói cô ấy đang mang thai ở tháng thứ 5 tức là gần bằng cô Mai…chỉ chênh nhau vài tuần…

Thắng: Một người được chăm chút ăn uống cẩn thận còn Hiền giờ cô ấy ở đâu,mày nói cho tao biết đi…

-Chúng tôi cũng đã cố hết sức rồi nhưng thật sự cô ấy biến mất hoàn toàn…

Sự ân hận muộn màng của Thắng khiến tim anh ta như bóp nghẹn lại…trên bàn còn tờ giấy mà Hiền để lại “ Tôi k trách anh mà mong anh sống thật hạnh phúc,giữa chúng ta k có tình yêu mà là sự trói buộc,ngay từ đầu đã là sự trao đổi …lúc đầu tôi nghĩ và trách anh nhiều lắm cứ nghĩ anh và người đó trao nhau nụ hôn là tim tôi lại thắt lại …tôi ra đi và buông bỏ tất cả để lại cả hồi ức của tôi về anh tại nơi này…tôi sợ nếu mang đi sẽ chạm vào gợi tổn thương quay lại…chúc anh hạnh phúc”

Thắng ôm đầu nắm chặt tờ giấy…” chuyện tình nào không oán than nhau trong ngày vỡ đôi,lồng ngực bên trái vẫn đau vì em đó thôi…em ở đâu”?….

– [ ]

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN