Đẹp Trai Là Số 1 - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Đẹp Trai Là Số 1


Chương 29


Tô Căng Bắc quay lại buổi tiệc thì có chút mất hứng nhưng người trong đoàn phim đều rất nhiệt tình, ai nấy đều vây lấy cô uống rượu. Tửu lượng của cô khá tốt nên cũng uống với mọi người mấy ly, sau đó, uống nhiều nên high. Cô quên mất những khó chịu do Cao Tử Đồng mang đến mà cùng vui với mọi người.

Tiệc hoàn công gần kết thúc, mọi người bắt đầu tản ra.

Các diễn viên chính rời đi cùng với nhóm đạo diễn và nhà sản xuất của đoàn phim. Mọi người ra khỏi phòng tiệc, cười cười nói nói đi dọc theo hành lang về phía thang máy.

Ngay khi nhóm họ rời đi thì ở đối diện cũng có một nhóm người bước tới. Tô Căng Bắc uống hơi chếnh choáng nên không chú ý.

Đạo diễn Trương Học Thành kêu lên kinh ngạc:

– Chu tiên sinh?

Mọi người nhìn theo ánh mắt ông.

– Đúng là cậu rồi.

Trương Học Thành đầy kinh ngạc:

– Chu tiên sinh dạo này khỏe không, từ lần trước gặp nhau cũng đã hai ba năm rồi nhỉ?

Nhân viên đoàn phim phía sau ngạc nhiên nhìn cảnh này, Trương Học Thành là nhân vật rất lợi hại trong giới showbiz, người có thể khiến ông tươi cười nghênh đón như vậy không nhiều.

Nghĩ thế, mọi người lại nhìn thấy cô gái phía sau người được gọi là Chu tiên sinh kia. Cô ấy chính là người từng tới thăm Cao Tử Đồng, lúc đó còn gây xích mích với Tô Căng Bắc… Nghe nói cô ấy là một đại tiểu thư rất có bối cảnh.

Nhớ lúc đó đạo diễn rất khách sáo với cô ấy, bây giờ xem ra người ông ấy thực sự khách sáo hẳn là người được gọi là Chu tiên sinh này.

Nhưng, người này trông rất trẻ, cùng lắm cũng chỉ ngoài ba mươi… ở tuổi như vậy mà có thể khiến Trương Học Thành hơn năm mươi tuổi ân cần niềm nở.

– Đạo diễn Trương, quả thực đã lâu không gặp.

Ngoại hình nho nhã tuấn tú, mỉm cười khiến người ta như tắm gió xuân. Mọi người vừa khâm phục vừa tiếc nuối nghĩ, người như vậy sao lại ngồi xe lăn nhỉ, đúng là nghiệp chướng.

– Phải, không ngờ gặp cậu ở đây, có điều, sao Chu tiên sinh lại đột nhiên từ Bắc Kinh qua?

Chu Chính Hiến nói:

– Có việc công tới đây tiếp khách, sau đó nghe nói đạo diễn Trương cũng ở đây, vốn định liên lạc với ông, không ngờ giữa đường lại gặp.

Trương Học Thành cười lớn:

– Duyên phận duyên phận, thế này đi, tôi làm chủ, chúng ta cùng đi uống một ly?

– Không vội.

Chu Chính Hiến nói:

– Tôi nghe nói lần trước Tố Oánh đến đoàn phim của đạo diễn đã gây loạn không ít.

Đạo diễn Trương vội nói:

– Không có không có, đâu có chuyện đó chứ.

– Lần trước là Tố Oánh tới tìm tôi.

Cao Tử Đồng bước lên, định thân thiết kéo tay Thiệu Tố Oánh:

– Sao có thể gây loạn chứ.

Cô ta vốn muốn thể hiện trước mặt mọi người là mình rất thân quen với đại gia, nhưng không ngờ Thiệu Tố Oánh lại khó chịu, tránh thoát sự thân thiết của cô ta.

Sắc mặt Cao Tử Đồng cứng đờ.

– Tố Oánh.

Chu Chính Hiến hoàn toàn không thèm nhìn cô ta, nói với Thiệu Tố Oánh:

– Trước kia vô lễ với ai, tự mình nói.

Rõ ràng anh đang ngồi, lời nói cũng nhẹ nhàng nhưng mọi người đều cảm nhận được áp lực đến từ anh.

Người bình thường đã cảm thấy như vậy, càng huống hồ Thiệu Tố Oánh từ nhỏ đã sống bên cạnh anh. Cô vâng lời, cúi đầu đi về phía trước.

Trần Tâm Ngải đỡ Tô Căng Bắc, nhỏ giọng nói:

– Chị Căng Bắc, chị Căng Bắc? Người kia hình như đang nói chị á.

Tô Căng Bắc nheo mắt, ngà ngà say:

– Thứ gì thế? Ai vậy?

Đang nói, trước mắt cô đột nhiên có một người đang đứng, cô ngẩn người:

– Ế, người này đứng trước mặt tôi làm giề, tránh ra tránh ra.

Mọi người:

-…

Chân mày Thiệu Tố Oánh co giật, lầm bầm rất không tình nguyện:

– Xin lỗi.

– Hả?

Tô Căng Bắc hơi cúi người, lớn tiếng nói:

– Cô nói gì? Nói to lên!

Thiệu Tố Oánh sững sờ, đột nhiên ngẩng phắt đầu, giận dữ trừng cô:

– Tôi nói xin lỗi!

Tô Căng Bắc bị dọa giật mình:

– Hết hồn hà, giọng thật to… Ồ? Thiệu Tố Oánh?

Hóa ra đến bây giờ mới nhận ra!!!

Thiệu Tố Oánh tức gần chết, đồ ma men thối tha! Nếu không phải bị anh cả ép, cô không thèm xin lỗi đâu!

Cao Tử Đồng đứng một bên vừa lúng túng vừa phẫn nộ, Thiệu Tố Oánh làm sao thế, không những không để ý cô ta mà còn ngoan ngoãn xin lỗi Tô Căng Bắc!

Trương Học Thành nhìn Tô Căng Bắc với ánh mắt kỳ lạ, Chu Chính Hiến đích thân dẫn em gái đến xin lỗi? Đây không phải phong cách của Chu gia, hơn nữa, hôm đó thật sự không xảy ra chuyện gì lớn.

“Meo.” Đúng lúc này, một tiếng mèo lười nhác kêu lên. Trong nhà hàng thế này, xuất hiện một con mèo là chuyện rất kỳ lạ.

Theo tiếng mèo kêu, một chàng trai từ phía sau bước ra. Lúc nãy Chu Chính Hiến dẫn theo rất nhiều người, hơn nữa mọi người đều bị anh và Thiệu Tố Oánh thu hút tầm mắt nên không phát hiện đằng sau anh còn có một người đàn ông xuất chúng như vậy.

Người đàn ông đó ôm một con mèo cụp tai màu nâu nhạt, bàn tay với khớp xương rõ ràng vỗ lên lưng nó, vừa hờ hững vừa dịu dàng khó tả. Anh bước đến bên cạnh Chu Chính Hiến, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía họ.

Đôi mắt màu nhạt cực kỳ đẹp đẽ khiến nhân viên đoàn phim đã quen nhìn trai xinh gái đẹp cũng phải sững sờ.

Cao Tử Đồng nheo mắt hơi nghi hoặc. Vì có quan hệ tốt với Thiệu Tố Oánh nên cô ta từng thấy ngoại hình của Chu Chính Hiến nhưng người đàn ông này thì cô ta chưa từng thấy, nhưng lại có một cảm giác quen mắt khó hiểu…

Đúng rồi! Cao Tử Đồng bỗng nhiên chấn động, bức ảnh! Là bức ảnh! Người đàn ông bị chụp ở chung phòng khách sạn với Tô Căng Bắc! Anh ta vậy mà là người của Chu gia!

Khi ánh mắt mọi người đều dồn vào Chu Thời Uẩn, con mèo trong lòng anh chợt kêu một tiếng, nhảy xuống.

Tô Căng Bắc hơi dựa vào người Trần Tâm Ngải, dụi mắt muốn nhìn rõ người đối diện là ai…

– Con mèo đáng yêu quá.

Đúng lúc này, Trần Tâm Ngải bên cạnh kêu lên. Giọng của cô ấy rõ ràng đã được cute hóa.

Tô Căng Bắc cúi đầu nhìn theo tầm mắt cô ấy, kêu lên:

– Ô Đồng?

“Meo”. Con mèo mập nào đó ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, chính là bổn gia ta đây, sen, còn không mau bế ta!

– Đúng là Ô Đồng rồi!

Tô Căng Bắc ngồi xổm xuống, bế con mèo lên:

– Có phải mình uống say không nhỉ… Ô Đồng, đã lâu không gặp, mày vẫn mập như xưa.

Trần Tâm Ngải sợ hết hồn:

– Nè… Chị Căng Bắc, chị uống say rồi, ơ, mau đặt con mèo xuống?

Đây là con mèo của nhóm người thoạt nhìn không dễ dây vào kia, sao chị Căng Bắc có thể nói bế là bế chứ.

– Ô Đồng, tao đi rồi mày không chịu giảm cân đàng hoàng phải hông, không ngoan nha…

Tô Căng Bắc đùa với con mèo như chỗ không người. Trương Học Thành lúng túng nhìn Chu Chính Hiến rồi vội vã bước lên kéo Tô Căng Bắc:

– Căng Bắc, cháu uống say rồi, đặt con mèo xuống trước đi.

Tô Căng Bắc ợ một cái:

– Đạo diễn? Đạo diễn cũng thích Ô Đồng ạ? Không được không được, nó sợ người lạ, sẽ không thích đạo diễn đâu.

Trương Học Thành nhỏ giọng:

– Còn không để nó xuống!

Đột nhiên, Chu Chính Hiến nãy giờ im lặng lại cười nói:

– Xem ra, Ô Đồng vẫn thích em nhỉ.

Lời này vừa thốt, không chỉ Trương Học Thành mà tất cả mọi người đều sững sờ. Vậy là ý gì? Con mèo này thật sự tên Ô Đồng? Tô Căng Bắc thật sự biết con mèo này? Không đúng không đúng, phải nói là Tô Căng Bắc rất thân quen với vị Chu tiên sinh này? Bằng không, sao lại thân thiết với mèo nhà người ta như thế chứ.

Tô Căng Bắc ngẩng đầu, dùng sức chớp chớp mắt mới nhìn rõ người trước mặt:

– Hả? Anh…

Trương Học Thành:

– Chu tiên sinh, hai người… quen nhau?

Chu Chính Hiến tựa như thuận miệng trả lời:

– Căng Bắc là khách quen của nhà tôi.

Cao Tử Đồng đột nhiên nhìn Thiệu Tố Oánh, Thiệu Tố Oánh nhận ra ánh mắt cô ta thì khó chịu quay đầu đi chỗ khác.

Cao Tử Đồng nhỏ giọng:

– Tố Oánh, cậu, cậu trước đây chưa từng nói…

Thiệu Tố Oánh phồng má:

– Chuyện này quan trọng sao?

– Chuyện này sao lại không quan trọng?

Cao Tử Đồng sắp hỏng mất, rốt cuộc cô ta đã biết tại sao lần bôi nhọ đó lại khiến cô ta và gia đình đều bị đả kích lớn, bởi vì người sau lưng Tô Căng Bắc chính là người của Chu gia! Thiệu Tố Oánh vậy mà không nói cho cô ta biết! Hại cô ta ngã một cú đau như thế!

– Sao mọi người đều đến rồi?

Tô Căng Bắc bế Ô Đồng, lảo đảo đi lên trước:

– Ai đây, ôi Ô Đồng, đây không phải nhị thiếu gia nhà mày à…

– Chị Căng Bắc!

Trần Tâm Ngải thấy Tô Căng Bắc vừa nói vừa sắp ngã thì vội tiến lên muốn đỡ nhưng có một người nhanh hơn cô, chính là người đàn ông ban nãy bế mèo bước ra, làm chấn động mọi người.

Chu Thời Uẩn nói với Trần Tâm Ngải:

– Để tôi.

Trần Tâm Ngải mím môi, rất tự giác lùi về sau một bước.

Chu Thời Uẩn kéo Tô Căng Bắc vào lòng, để đầu cô nghiêng tựa vào vai anh. Có lẽ vì uống rượu nên mặt cô nhuốm màu đỏ ửng, mịn màng mềm mại, như một con búp bê chỉ biết nhắm mắt mở mắt. Anh hạ mi mắt nhìn cô, đột nhiên cảm thấy… có chút đáng yêu.

Chu Chính Hiến ở phía sau hỏi:

– Em ấy không sao chứ?

Chu Thời Uẩn ho khan, lạnh lùng bế ngang cô lên:

– Không sao, uống nhiều thôi.

– Ừ, vậy em…

– Em đưa cô ấy về.

Chu Thời Uẩn bế cô đi về phía thang máy, lúc đi ngang qua Chu Chính Hiến thì hơi dừng lại:

– Đừng uống rượu.

Chu Chính Hiến gật đầu:

– Không uống.

– Trước mười giờ về khách sạn nghỉ ngơi.

Chu Chính Hiến trông rất nghe lời:

– Biết rồi.

Nhưng Chu Thời Uẩn vẫn không yên tâm, căn dặn Chu Diễn:

– Nghe chưa, trông kỹ anh ấy.

Chu Diễn nghiêm nghị gật đầu:

– Vâng ạ.

Chu Chính Hiến lắc đầu bất đắc dĩ.

Chu Thời Uẩn bế Tô Căng Bắc đi.

Phía sau, cả đám người ngẩn ngơ đưa mắt nhìn theo.

Người đàn ông này là ai…

Nếu nói đạo diễn Trương cúi đầu khom lưng với “Chu tiên sinh”, mà “Chu tiên sinh” lại để người đàn ông này bảo sao nghe vậy, ngay cả việc uống rượu hay không, chừng nào về cũng phải nghe… thì người đàn ông này chẳng phải là nhân vật càng lợi hại hơn sao?

Khoan đã, bây giờ vấn đề quan trọng hơn là: tại sao Tô Căng Bắc cứ thế bị người ta mang đi, còn là bế nữa! Mọi người chợt phản ứng lại, người đàn ông này không phải là bạn trai mà Tô Căng Bắc nói đấy chứ?

Đạo diễn Trương dẫn mấy nhân viên cấp cao cùng đi ăn với Chu Chính Hiến. Vài diễn viên chính rời đi khó mà tin nổi, Cao Tử Đồng mãi đến khi ngồi vào xe vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, cô ta từng nghĩ tới đủ loại khả năng, chỉ không nghĩ tới khả năng người đàn ông sau lưng Tô Căng Bắc chính là người của Chu gia!

– Chị Tử Đồng!

– Cái gì?

Cao Tử Đồng đang phiền muộn, trợ lý liền chen vào:

– Chị Tử Đồng mau xem đi, tin tức trên mạng… tin tức này là sao?

Cao Tử Đồng cau mày, đoạt lấy điện thoại di động.

#Cao Tử Đồng dựa hơi gia đình giành mất vai nữ chính của hoa đán đang hot Kim Diệc Thuần#

Dòng tiêu đề đỏ chói hiện đang khiến cư dân mạng tranh luận sôi nổi. Kim Diệc Thuần vốn là nữ diễn viên có danh tiếng rất tốt, fan đông hơn fan Cao Tử Đồng nhiều, bây giờ xảy ra chuyện thế này, Cao Tử Đồng đương nhiên thành đối tượng công kích của mọi người. Hơn nữa vì tin này mà trên mạng còn khơi lên rất nhiều tin không tốt khác liên quan đến Cao Tử Đồng. Kiêu căng ngạo mạn, diễn xuất dở, dựa vào thế lực để cướp tài nguyên… Vết nhơ chồng chất.

– Chị Tử Đồng, không phải đây là chuyện năm ngoái ư, sao bây giờ lại có người tung ra…

Chuyện cướp tài nguyên của Kim Diệc Thuần quả thực có, nhưng khi đó không ai tiết lộ, bây giờ sao đột nhiên lại bị đào bới ra chứ.

Cao Tử Đồng xem xong một loạt bình luận, sững sờ nhìn về phía trước, ngay cả điện thoại di động rơi xuống xe cũng không để ý.

– Chị Tử Đồng, chị sao thế, chúng ta nên làm gì đây?

Cao Tử Đồng cười chán nản:

– Tôi nên làm gì đây, tôi có thể… làm gì đây?

Đã đắc tội người không nên đắc tội, cô chỉ có thể thua triệt để.

Chín giờ rưỡi, Chu Chính Hiến quả nhiên kết thúc bữa tiệc với đạo diễn Trương.

Trên đường về khách sạn, Chu Chính Hiến day day trán, dựa lưng vào ghế có chút mệt mỏi.

– Thiếu gia, cậu ổn chứ ạ?

– Không sao.

– Cậu vẫn chưa uống thuốc buổi tối, mau uống đi ạ.

Chu Chính Hiến lắc đầu:

– Về khách sạn rồi nói.

Chu Diễn đành đặt thuốc xuống.

– Thiếu gia, hôm nay vốn dĩ hẹn nhóm chủ tịch Đổng ở nhà hàng Thành Tây, cậu đặc biệt đổi đến nơi này là vì Tô tiểu thư sao?

– Căng Bắc sống trong giới showbiz, dù sao cũng nên nhắc nhở người ở đây một chút.

– Vậy tại sao cậu không nói thẳng, nếu biết Tô tiểu thư là vị hôn thê của nhị thiếu gia, còn ai dám gây chuyện với cô ấy chứ.

– Tôi đúng là muốn như vậy.

Chu Chính Hiến cười:

– Nhưng thằng em trai đó dặn rồi, đừng khơi thân phận cô ấy ra, chỉ cần để người trong giới biết cô ấy không phải người dễ trêu vào là được.

– Tại sao…

Chu Chính Hiến hiểu rõ:

– Căng Bắc phát triển ở đây vốn không hề dựa vào Tô gia, bây giờ chúng ta cũng không cần xen nhiều, nói quá nhiều chuyện liên quan đến Chu gia kỳ thực không tốt cho Căng Bắc, cây to đón gió.

Chu Diễn gật đầu:

– Cậu nói chí phải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN