Đẹp Trai Là Số 1 - Chương 55
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Đẹp Trai Là Số 1


Chương 55


Phim điện ảnh chiếu buổi đầu tiên nhận được phản ứng rất tốt, những nhân vật thâm niên trong giới điện ảnh sau khi được mời đi xem đều viết ra cảm nhận trên weibo.

Cảnh chiến tranh trong “Thành nguy cơ” chấn động lòng người, chất lượng kỹ xảo chiến đấu tốt, tình tiết phim hợp lý, cả bộ phim không có gì để chê. Mọi người đều khen không hổ là tác phẩm của Trương Học Thành, chưa bao giờ khiến khán giả thất vọng.

Nam chính Hàn Văn Tân cũng rất được khen ngợi, diễn xuất và ngoại hình đều đỉnh, xử lý các biểu cảm tinh tế vô cùng tốt.

Ngoại trừ Hàn Văn Tân, người còn lại nhận được nhiều lời khen ngợi là Tô Căng Bắc, đây là bộ phim lấy phái nam làm chủ nên đất diễn của cô không nhiều nhưng diễn xuất của cô trong phim này thực sự xuất sắc. Nhân vật của cô trong phim được cô thể hiện vừa xinh đẹp vừa thê lương.

Nam chính sắp xếp cô sang nước địch làm gian tế, quyến rũ chủ tướng nước địch, cuối cùng chết dưới tường thành… từ cảnh này qua cảnh khác, Tô Căng Bắc đã thể hiện quyết tâm đoạn tuyệt vì tình yêu vô cùng sâu sắc, cảnh cô chết trở thành điểm nhấn lấy nước mắt trong phim. Khán giả xem xong thi nhau bày tỏ, nhân vật này quá phù hợp với cô, tuyệt vời hơn bất cứ nhân vật nào cô từng diễn trước đây.

Ngoài điện ảnh ra, tin tức lớn nhất mấy ngày nay là về thân phận bối cảnh của Tô Căng Bắc. Sau các tiêu đề quá mức như “quyến rũ đàn ông để trèo cao” “ngoại hình quá gợi cảm chắc chắn có nhiều điều khuất tất sau lưng”, Triệu Tuyết Nhan đột nhiên công khai Tô Căng Bắc là con gái ở lễ ra mắt phim không thể nghi ngờ là một bạt tai vang dội cho tất cả những người công kích Tô Căng Bắc.

Cư dân mạng bày tỏ:

“Đệch, trước kia nói bối cảnh Cao Tử Đồng vững chắc nhưng bây giờ so sánh với Tô Căng Bắc thì hoàn toàn yếu ớt…”

“Che giấu quá tốt rồi, nói vậy là Tô Căng Bắc và anh chàng đại gia kia là môn đăng hộ đối???”

“Bắc của tôi uy vũ, mấy kẻ xem mặt mà bắt hình dong có thể xéo được rồi chứ?”

“Thời đại có ngoại hình có tiền có thực lực… che mặt, không biết sống tiếp thế nào đây.”

“Còn nói leo vào hào môn, tôi thật lo cho trí thông minh của các người đấy!”

Buổi trưa cơm nước xong xuôi, Tô Căng Bắc nhận điện thoại của Hà Địch:

– Căng Bắc, hai ngày nay kịch bản đưa tới nhiều lắm, em muốn nhận loại thế nào?

Tô Căng Bắc:

– Đoàn phim tốt, đạo diễn tốt, kịch bản càng phải tốt, mấy thứ lung ta lung tung chỉ vì tin tức gần đây thì từ chối hết.

Hà Địch:

– Được, chị hiểu rồi. Mấy kịch bản này chị xem xét rồi tự xử lý. À phải, bộ phim điện ảnh của đạo diễn Thẩm Thanh Châu nhận hồi năm ngoái sắp khai máy đấy, tuần sau chúng ta xuất phát.

– A… dạo này bận quá, chị không nói em cũng suýt quên mất.

– Phục em luôn, có bác sĩ Chu bên cạnh, em có thể nhớ được gì mới lạ.

Tô Căng Bắc cười mấy tiếng:

– Ơ chị đang hâm mộ em à, khỏi hâm mộ, tự chị tìm bạn trai đi nhé.

-…

Cúp máy xong, cô tìm Ô Đồng chơi.

Ô Đồng hiếm khi chạy nhảy lung tung, cô đuổi theo rất vất vả:

– Ô Đồng, mày quay lại cho tao. Ui da!

Ở chỗ rẽ trước mặt, cô va phải một người, bèn lùi lại:

– Xin lỗi.

Người đàn ông trước mặt hơi cúi đầu, tựa như đang quan sát cô:

– Cô là Tô Căng Bắc.

Cô ngước mắt nhìn anh ta, người đàn ông cô chưa từng gặp này có tướng mạo xinh đẹp nhưng có chút lẳng lơ khó thuần phục.

– Chào? Anh là?

– Chào.

Người đàn ông cong môi cười, đôi mắt phượng nhìn cô chăm chú:

– Chu Duy Ân, trước đây về không gặp, không ngờ lần này về cuối cùng cũng được gặp chị dâu trong truyền thuyết.

Tô Căng Bắc chợt hiểu ra, chú hai Chu Thời Uẩn có hai đứa con một trai một gái, con gái đã lấy chồng sinh con, anh con trai kém tuổi hơn lại ở bên ngoài suốt. Cô nghe Thiệu Tố Oánh nói, anh ta rất ham chơi, chơi tiền chơi gái, người nhà đã không thèm quản nữa.

– Ơ, thật trùng hợp.

Chu Duy Ân cười híp mắt tới gần cô:

– Anh hai thật có phúc, cưới được cô gái xinh đẹp thế này, chị dâu có muốn ra ngoài uống một ly không nhỉ?

Tô Căng Bắc khẽ nhíu mày, quả nhiên là công tử bột.

Cô vừa định lên tiếng thì phía sau có người kéo cô một cái, cô quay đầu liền thấy Chu Thời Uẩn đang đứng đó. Lúc này anh đang nhìn Chu Duy Ân, lạnh nhạt nói:

– Em về rồi.

Chu Duy Ân cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ:

– Anh hai, em đang rủ chị dâu cùng ra ngoài uống một ly, anh đi không?

Chu Thời Uẩn nói:

– Cô ấy không đi. Anh cũng không rảnh.

Chu Duy Ân nhún vai:

– Xì, chán.

Trở mặt nhanh hơn trở bất kỳ thứ gì, Chu Duy Ân lướt qua họ đi thẳng về phía trước, lúc đi ngang qua Tô Căng Bắc, anh ta còn không quên âm trầm nói:

– Chị dâu, hẹn lần sau nhé.

Tô Căng Bắc:

-…

Sau khi anh ta đi, cô nhìn Chu Thời Uẩn với ánh mắt khó tin:

– Em trai anh?

– Ừ.

– Đây là đột biến gen à?

Cô nhớ tới Chu Chính Hiến rồi nhớ tới Chu Thời Uẩn, cảm thấy người tên Chu Duy Ân này thực quá “đặc biệt”.

Chu Thời Uẩn đi về phía trước:

– Lần sau cậu ấy nói chuyện em cứ lơ đi là được.

– Ừm… hóa ra Chu gia các anh cũng không phải quá khuôn phép.

Chu Thời Uẩn quay đầu nhìn cô:

– Anh quá khuôn phép à?

– Phải.

Nói xong, Tô Căng Bắc ngớ người hai giây, thình lình đổi giọng:

– Ờ ha, ở phương diện kia thì không khuôn phép lắm.

Chu Thời Uẩn:

-…

Sau khi ở Bắc Kinh một tuần, Tô Căng Bắc và Hà Địch cùng các nhân viên bay đến nơi quay phim.

Phim điện ảnh “Giải cứu” của Thẩm Thanh Châu chính thức khai máy, đây là bộ phim hồi hộp gay cấn, Tô Căng Bắc đảm nhiệm vai nữ chính là một nữ cảnh sát nổi tiếng.

Ngày quay phim thứ mười, cô quay rất mệt mỏi, không chỉ chạy tới chạy lui trong hẻm mà còn phải “nhảy lầu”.

Rất nhiều động tác nguy hiểm đều là cận cảnh, nếu dùng diễn viên đóng thế sẽ rất dễ bị lộ. Với sự nghiêm khắc nổi tiếng của Thẩm Thanh Châu, các tiết mục này diễn viên không thể nào tránh được, bất kể tên tuổi to đến mấy, nếu dám ra vẻ siêu sao trước mặt Thẩm Thanh Châu thì gần như xác định sẽ phải rời đội.

Cho nên sau khi Tô Căng Bắc đóng cảnh súng thật đạn thật cả ngày là nằm nhoài ra không dậy nổi.

Qua một lát, cô lấy điện thoại di động ra chụp selfie rồi up trên weibo: “Đoán xem lần này tôi diễn gì nè?”

Tô Căng Bắc trong hình chưa tẩy trang, cảnh trước đó cô đóng là cảnh bị thương nên trên má phải còn dính “vết máu”.

Ảnh vừa up, các fan thi nhau bình luận. Lúc cô đang lướt xem bình luận của các fan thì weixin “ting” một tiếng.

Mở ra, là tin nhắn của Chu Thời Uẩn.

Chu Thời Uẩn: “Mặt sao thế, giả hả?”

Tô Căng Bắc phì cười, nếu là thật thì cô còn ngồi up weibo à. Nhưng cô trả lời thế này: “Bị thương, muốn Chu bảo bối thổi thổi, cũng muốn bác sĩ Chu đến khám bệnh.”

Chu Thời Uẩn trả lời: “Tô Căng Bắc, đừng gạt anh.”

Tô Căng Bắc: “Anh đoán xem có phải em đang gạt anh không, em chỉ hỏi anh có tới đây thăm em không thôi.”

Cô không quên cảnh lần trước quay “Thành nguy cơ”, anh ngàn dặm xa xôi chạy tới đưa thuốc cho cô.

Hồi lâu Chu Thời Uẩn mới trả lời: “Không tới”.

Tô Căng Bắc gửi một loạt icon gào khóc, dứt khoát viết: “Ngủ với người ta là không quan tâm người ta nữa!”

Chu Thời Uẩn:

-…

Trưa hôm sau, Tô Căng Bắc xuất phát từ khách sạn đi tới trường quay.

– Căng Bắc, cô đến rồi.

Người đi tới là nam chính Giang Ngôn trong phim, ngoại hình xuất chúng, khí chất lạnh lùng, nhưng kỳ thực tính cách rất hòa nhã, hơn nữa còn rất vô lại.

Trước kia Tô Căng Bắc từng gặp anh nhưng đây là lần đầu tiên hợp tác. Tuy là lần đầu hợp tác nhưng hai người rất ăn ý, Giang Ngôn vào nghề lúc trẻ, hiện tại tuổi tác không lớn nhưng đã rất có thâm niên, thường xuyên có thể dẫn dắt tâm trạng Tô Căng Bắc, cho nên mấy ngày nay cô đều nghiên cứu thảo luận với anh về diễn xuất.

– Phân cảnh hôm nay có nhiều chỗ tôi cần thương lượng với anh, anh rảnh không?

– Được, qua đây.

Hai người nghiên cứu kịch bản bên bàn nghỉ ngơi của phim trường.

Lúc này ở khu đạo diễn.

Biên kịch Du Vãn Thanh nói:

– Anh Chu, vô cùng cám ơn anh mang bánh và cơm trưa cho mọi người. À đúng rồi, Căng Bắc hình như đã tới, anh có qua đó không?

Chu Thời Uẩn nói:

– Sắp bắt đầu quay nhỉ, tôi không quấy rầy đâu, xem đến khi cô ấy kết thúc thôi.

Du Vãn Thanh gật đầu:

– Vậy cũng được.

Bên này có máy quay, Chu Thời Uẩn có thể nhìn rõ cử động của Tô Căng Bắc bên ngoài, lúc này cô đang ngồi đối diện một người đàn ông, hai người không biết đang nói gì mà khi thì nghiêm túc khi thì nhìn nhau cười.

Chu Thời Uẩn hơi nheo mắt, tướng tá gã đàn ông này hình như là kiểu cô ưa thích.

Chính thức quay phim.

Chu Thời Uẩn ngồi ở khu bên trong nhìn, đạo diễn Thẩm Thanh Châu ngồi trước máy camera quan sát, cầm cái loa bên cạnh lên:

– Thợ quay phim chuẩn bị, đợi đã… thợ trang điểm trang điểm thêm cho Tô Căng Bắc, nhạt quá.

Nhân viên bước lên nhanh chóng xử lý, chính thức bắt đầu quay phim.

Cảnh phim này là Tô Căng Bắc và Giang Ngôn cùng chạy vào một nhà xưởng bỏ hoang, sau đó có cảnh đánh nhau với vai phản diện bên trong.

Chu Thời Uẩn luôn nhìn máy camera quan sát, thấy Tô Căng Bắc leo lên leo xuống, một vài động tác còn rất nguy hiểm. Có lúc cô thật sự bị đánh, vẻ mặt cô hiện vẻ đau đớn lóe qua trong nháy mắt nhưng liền sau đó cô mau chóng lại nhập tâm vào nhân vật.

Mày Chu Thời Uẩn dần dần nhíu lại.

Bên kia, Tô Căng Bắc đối chiếu lại một lần với thầy chỉ đạo võ thuật, cô quay phim cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không nhận ra Chu Thời Uẩn đến.

Cảnh cuối cùng, cô phải nhảy từ bên cầu thang xuống.

– Action!

Tô Căng Bắc và Giang Ngôn ở cầu thang bắt đầu đánh võ với người ta, đến chỗ đặc biệt, cô phải nhảy xuống khỏi cầu thang.

Nhưng lúc cô nhảy, không biết có phải do tư thế không đúng hay không, cô va phải lan can bên hông rồi mới rơi xuống tấm đệm xốp bên dưới.

– Á…

Tô Căng Bắc kêu lên, nằm trên đệm xốp hồi lâu không dậy nổi.

– Căng Bắc.

Giang Ngôn vội vã chạy xuống đỡ cô dậy.

Tô Căng Bắc che cánh tay:

– Không sao không sao, quẹt bị thương thôi.

– Đã chảy máu rồi còn bảo không sao, Đinh Đinh, lấy hộp y tế qua đây.

Nói rồi, Giang Ngôn bế ngang Tô Căng Bắc lên đưa tới khu nghỉ ngơi lớn nhất.

– Nè nè, tôi không sao thật mà, để tôi xuống.

– Cô đừng ẩu, bị thương là không được đâu.

Giang Ngôn vội vàng đưa Tô Căng Bắc đi, hô lớn ra sau:

– Đạo diễn Thẩm, tạm nghỉ một lát!

Thẩm Thanh Châu ra hiệu tạm ngừng với mọi người, cầm lấy loa, định bảo nhân viên gọi bác sĩ tới khám thì có một người đi lướt qua.

Du Vãn Thanh:

– Em đi gọi bác sĩ.

Thẩm Thanh Châu kéo cổ tay cô ấy:

– Không cần đâu.

– Hả?

– Bác sĩ nhà cô ấy đã tới rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN