Dệt Kén - Chương 31: C31: Em thích anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Dệt Kén


Chương 31: C31: Em thích anh


Có mấy phút thôi mà Lê Đường tưởng mình nghe nhầm, hoặc chăng lại đang nằm mơ ác mộng.

Cậu không dám tin hai chữ “chia tay” có thể dễ dàng bật ra khỏi miệng Tưởng Lâu đến thế, phản ứng đầu tiên vẫn là ngờ vực: “… Anh nói gì?”

“Em bị điếc giống anh hay gì?” Tưởng Lâu thả chậm tốc độ nói, lặp lại từng chữ: “Chia tay đi.”

Nói xong hắn đứng dậy đi ra cửa.

Lê Đường gần như đờ đẫn, mắt mở trừng trừng nhìn hắn đẩy cửa đi mất, cánh cửa đóng sầm hệt như bức tường vững chắc ngăn cách triệt để hai con người.

Lê Đường không biết mình quay lại địa điểm tập trung kiểu gì, nghe hết sắp xếp của giáo viên dẫn đoàn ra sao, được chia vào cùng nhóm dựng lều với Lý Tử Sơ như thế nào.

Cậu nhìn thấy, nghe thấy nhưng không có suy nghĩ hay phản ứng, như thể bị khoét rỗng tim trở thành một người máy chỉ biết nhận lệnh.

Lý Tử Sơ nhận ra cậu khác thường, dựng lều xong bèn ôm luôn việc trải giường, bảo Lê Đường đi ăn trước: “Cơm của cậu để lâu nguội lắm rồi, nhà gỗ của thầy cô có lò vi sóng…”

Cậu ta đang nói thì dừng lại, bởi vì Lê Đường đã mở nắp nhựa hộp cơm bắt đầu ăn.

Trên núi lạnh hơn bên dưới, khoảnh đất nơi đỉnh núi họ đang ở đã gần 0°C, thức ăn kết thành tảng, cơm cũng lạnh cứng ngắc, vậy mà Lê Đường vẫn gắp từng miếng cho vào miệng như không cảm nhận được.

Lý Tử Sơ sợ hết hồn, vội vàng đưa bình giữ nhiệt của mình cho cậu: “Đừng ăn kiểu đấy, ít nhất cũng phải ngâm nước nóng chứ.”

Lê Đường im thin thít, cũng không nhận bình giữ nhiệt mà tiếp tục lẳng lặng ăn.

Tầm nhìn của cậu lại nhòe đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống cơm tẻ nguội ngắt.

Tối ấy Lê Đường ngủ không yên.

Cậu hơi lạ giường, lại là lần đầu ngủ dã ngoại, tiếng gió ngoài trời cách tấm vải bạt rít ngào rõ rệt bên tai, giống như sống cảnh màn trời chiếu đất ở chốn hoang vu, dù Lý Tử Sơ đang nằm cạnh nhưng Lê Đường vẫn không có cảm giác an toàn.

Dĩ nhiên hơn hết là vì sự việc xảy ra hồi chiều.

Nhắm mắt lại, trong đầu cậu hiện lên khuôn mặt say đắm của Tưởng Lâu khi hôn mình trên giường, sau đó là Tưởng Lâu mỉm cười nhìn mình, Tưởng Lâu nói không nghe rõ bảo mình ghé lại… Cuối cùng là Tưởng Lâu lạnh lùng tột độ thốt câu “chia tay đi” chẳng chút lưu luyến.

Lúc mở mắt toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, Lê Đường đã chẳng thể phân biệt đâu mới là mơ.

Hôm sau có hoạt động tập thể, sáng sớm Lê Đường cuộn tròn trong chăn không nhúc nhích, Lý Tử Sơ gọi mấy lần cậu cũng không thưa, sáp vào xem thì thấy gương mặt lộ ra ngoài chăn đỏ bất thường, cơ thể run cầm cập không ngừng, rõ ràng là cảm lạnh lên cơn sốt.

Cậu ta vội vàng gọi bác sĩ ở trạm y tế, tiêm một mũi hạ sốt và uống thuốc thì cuối cùng nhiệt độ cơ thể cậu cũng được kiểm soát.

Lê Đường không muốn làm lỡ thời gian của Lý Tử Sơ, kêu cậu ta đi tham gia hoạt động, mình nằm một mình là được, Lý Tử Sơ bèn bảo trưa sẽ mang cơm cho cậu.

Giáo viên dẫn đoàn ghé qua một lần, lo lều không chắn được gió nên chuyển Lê Đường đến nhà nghỉ cạnh trạm y tế. Chỗ này là địa điểm cắm trại khu thắng cảnh mới mở nhưng vẫn giữ nhà nghỉ cũ để phòng hờ thời tiết xấu khách du lịch bị nhốt trên núi, có một nơi che mưa chắn gió cũng tốt.

Giữa trưa Lý Tử Sơ quay lại thì Lê Đường đã hạ sốt, có điều sắc mặt vẫn rất tệ, yếu đến độ không cầm nổi đũa. Lý Tử Sơ thay thìa cho cậu, thấy cậu xúc canh cũng run rẩy thì chỉ muốn tự đút cho cậu ăn.

“Làm sao thế, hôm qua từ trạm y tế về đã kỳ lạ, có phải không xử lý cẩn thận nên vết thương nhiễm trùng không?”

Lê Đường chậm chạp lắc đầu.

“Thế thì làm sao? Hôm qua cậu còn khóc nữa…” Lý Tử Sơ không biết đâu mà lần: “Lẽ nào thất tình?”

Bàn tay cầm thìa của Lê Đường khựng lại.

Lý Tử Sơ ngạc nhiên che miệng: “Không phải tôi nói trúng đấy chứ…”

Lý Tử Sơ hỏi đã xảy ra chuyện gì mà Lê Đường vẫn lặng thinh, cậu ta đành hỏi dò: “Ai nói chia tay?”

Lê Đường cụp mắt, mặt như đưa đám.

Nhìn bộ dạng của cậu là Lý Tử Sơ biết ngay.

“Nếu đã là cậu ta nói thì để cậu ta bình tĩnh lại đã.” Lý Tử Sơ cho lời khuyên với tâm thể của người đi trước: “Trước khi cậu ta tìm gặp cậu, cậu tuyệt đối đừng tìm cậu ta, hiểu không?”

Lê Đường không hiểu. Cậu chỉ biết lúc nói chia tay Tưởng Lâu đã rất bình tĩnh, chắc chắn không có khả năng chủ động tìm gặp cậu.

Hoạt động buổi chiều là tham quan rừng Kỳ Thạch núi Bạch Thạch.

Đáng lẽ Lê Đường có thể cáo ốm không tham gia nhưng cậu vẫn đi. Khi chỉnh đốn đội ngũ ngoài địa điểm cắm trại, Lê Đường đeo khẩu trang, chốc lại ho khù khụ. Chu Đông Trạch đứng trước đưa cho cậu một bịch khăn giấy, lúc xoay người thì liếc bóng dáng cao nhất và nổi bật nhất ở cuối hàng, Tưởng Lâu đứng đó nhưng dường như đã tách mình khỏi đám đông, vẻ mặt dửng dưng gần như vô cảm, ánh mắt trống rỗng như đang trông về phong cảnh xa xa.

Mới chưa đầy 24 tiếng sau khi đơn phương nói chia tay mà hắn đã dứt khỏi mối quan hệ yêu đương… Không, phải là hắn loại bỏ Lê Đường khỏi thế giới của mình.

Ít nhất trong khoảng thời gian dài như thế hắn cũng không nhìn Lê Đường lấy một cái, càng không có sự quan tâm “sao sáng nay không đi” xuất phát từ khách sáo như các bạn học khác.

Rừng Kỳ Thạch là tác phẩm của khu thắng cảnh, họ chuyển những tảng đá có hình thù kỳ lạ quanh núi về một chỗ, trước mỗi tảng đá dựng một biển đá khắc tên và nguồn gốc của nó.

Tuy đây là cảnh quan bán nhân tạo nhưng cũng không hề kém thú vị. Khu thắng cảnh bỏ rất nhiều công sức trong việc viết nội dung, trích dẫn câu chuyện kinh điển cũng như sáng tạo bay bổng, tô điểm tính nhân văn và thần thoại cho các tảng đá, thu hút tụi học sinh dừng chân chiêm ngưỡng và chụp ảnh kỷ niệm.

Đặc biệt là tảng đá có tên “Bạch Long Mã” đầu giống rồng thân giống ngựa, toàn thân trắng phát sáng, nhìn từ xa lại từa tựa mã não, tụi học sinh nhao nhao khen kỳ diệu, xếp hàng chụp ảnh cùng.

Lê Đường cũng bị Tô Thấm Hàm rủ rê lên chụp một tấm, còn kêu cậu sờ đầu ngựa trắng lấy may.

Lê Đường ốm yếu mặc người ta sai khiến, Tô Thấm Hàm chụp cho cậu một đống ảnh, nếu không phải sau đó trời mưa thì chưa biết chừng cô bạn còn muốn bảo cậu ôm tảng đá khác để chụp.

Dù đã vào đông nhưng núi non ở miền Nam vẫn nhiều mưa.

Tụi học sinh di chuyển đến hành lang có mái che cạnh rừng Kỳ Thạch, ở đấy có bàn ghế ngồi nhâm nhi trà, năm sáu chục người chen chúc thì hơi chật, song nghe hướng dẫn viên của khu thắng cảnh nói sau khi tạnh mưa trên núi có thể xuất hiện kỳ quan biển mây, đứa nào đứa nấy đều bình tĩnh ngồi yên tại chỗ.

Cả đám vẫn tự giác chia làm hai nhóm như lúc ăn cơm, lớp A1 và một vài bạn học lớp khác nghe Lý Tử Sơ chiếm vị trí đình nghỉ mát, mọi người ngồi quây thành vòng tròn chơi thật hay thách giết thời gian.

Đều là thanh thiếu niên đang trong tuổi dậy thì hormone dồi dào, hỏi tới hỏi lui không gì ngoài thăm dò vấn đề tình cảm của nhau.

Mấy lượt liên tục đều không trúng Lê Đường, cậu vui vẻ giả vờ làm người vô hình, cúi đầu hí hoáy điện thoại.

Lượt này trúng bạn nam bên tay trái Lê Đường, cậu chàng thoải mái thú nhận người mình thích ngồi ở đây làm cả lũ hú hét ầm ĩ, lập tức thêm thử thách hỏi cậu chàng có dám đi qua ngồi cạnh người mình thích hay không.

Cậu chàng đứng dậy trong tiếng ồn ào, nói: “Tưởng Lâu, nhờ ông đổi chỗ được không?”

Hóa ra bạn nữ cậu ta thích đang ngồi cạnh Tưởng Lâu.

Nghe thấy tên Tưởng Lâu, Lê Đường không khỏi sững người.

Mà hướng phát triển sau đó đương nhiên lại đem đến một sự tình cờ kỳ diệu, Tưởng Lâu luôn dịu dàng hòa nhã trước mặt mọi người hiển nhiên sẽ không từ chối lời nhờ vả của bạn học.

Vì thế dù Lê Đường cố tình không nhìn, cậu cũng biết Tưởng Lâu đứng lên đổi chỗ với cậu chàng kia và ngồi xuống bên cạnh mình.

Mọi người đều đang quan tâm cặp đôi cùng lớp có khả năng hẹn hò, không ai để ý ở một chỗ khác, ngón tay giấu dưới ống tay áo của Lê Đường bấm sau vào da thịt, sắp cạy rách lòng bàn tay mình đến nơi.

Đúng lúc này có người truyền ấm trà từ đầu kia hành lang. Ấm trà hình tròn có vẻ khá nặng, bạn nữ đưa trà xách bằng hai tay.

Triệu Úc Đào ngồi gần ngoài rìa chỗ lớp A2 nhận ấm trà đưa sang bên A1. Mà Lê Đường đang ngồi ngoài cùng lớp A1, chỉ thấy Triệu Úc Đào xách ấm trà bằng một tay, gọi “ê” với thái độ cực kỳ khó chịu rồi gần như quẳng ấm trà sang.

Lê Đường phản ứng nhanh nhất. Cậu nghe tiếng trước, quay người đã thấy nắp ấm tuột ra, sự cố xảy ra đột ngột khiến cậu không kịp nghĩ gì mà chỉ vội đẩy người bên cạnh.

Ấm trà đập bốp vào tay Lê Đường, rơi xuống đất lăn lọc cọc vài vòng, bắn nước lên người cậu.

May thay tuy trong ấm đựng nước nóng nhưng không phải nước sôi, Lê Đường lại mặc áo khoác chống nước, chỉ có cổ và nửa bên mặt dính trà nóng, còn lại không có gì đáng ngại.

Dù vậy vẫn khiến mọi người rối tinh rối mù.

Chu Đông Trạch ngồi đối diện Lê Đường, mặc dù không cản kịp nhưng đã thấy hết hành vi ném ấm trà của Triệu Úc Đào. Cậu ta hỏi Triệu Úc Đào có ý gì thì nó nhát gan cãi bướng: “Tự cậu ta không cầm được còn trách tao?”

Hai người suýt choảng nhau, cũng may có Lý Tử Sơ và Tô Thấm Hàm. Tô Thấm Hàm hắng giọng dẹp loạn “cãi nhau nỗi gì ai về lớp người nấy cho tôi”, Lý Tử Sơ thì kéo Chu Đông Trạch, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mọi người đều nhìn đấy, ông khiêm tốn tí đi.”

Ngoài trời hãy đang mưa, trong hành lang nhỏ hẹp, nỗi sốt ruột vì bị cầm chân bao trùm khắp không khí.

Khi Lê Đường lau sạch nước trên người quay về chỗ, anh bạn bên cạnh đã không thấy đâu.

Kỳ quan biển mây trong truyền thuyết không xuất hiện, lúc mọi người rời rừng Kỳ Thạch trời vẫn mưa lất phất.

Đêm qua có nhiều học sinh cảm lạnh, giáo viên dẫn đoàn không dám để tụi học sinh ngủ lều nữa mà chuyển vào nhà nghỉ trên núi, con gái hai người một phòng, con trai ba người một phòng, vừa khéo ở kín các phòng.

Ở với ai có thể tự bàn bạc, Lê Đường bèn lập hội cùng Lý Tử Sơ và Chu Đông Trạch.

Thu dọn hết quần áo đồ đạc trong lều vào balo, trên đường đến nhà nghỉ, Chu Đông Trạch kiểm tra mặt Lê Đường, cau mày nói: “Có khi thành sẹo mất.”

Tuy không phải nước sôi nhưng da Lê Đường trắng quá đáng, nước trà nóng vẫn để lại vết đỏ rõ ràng trên mặt cậu.

Vữa này ra khỏi rừng Kỳ Thạch, Chu Đông Trạch đã ghé trạm xá nhưng tiếc là không có thuốc bôi bỏng, tiệm thuốc gần nhất nằm ở khu thương mại giữa lưng chừng núi, trời tối đường trơn không ai dám xuống.

Lê Đường cảm thấy cậu ta chuyện bé xé ra to: “Không sao, đâu có yếu ớt thế.”

Phòng của họ ở tầng hai.

Cơ sở vật chất của nhà nghỉ cũ kĩ, đóng mở cửa đã đủ làm bong sơn tường, chăn ga gối đệm cũng thoang thoảng mùi mốc như lâu ngày không phơi nắng.

May sao mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, Lê Đường bảo hai bạn tắm trước còn mình thì trải giường. Cậu trải ga giường tự mang đi lên chiếc giường nhỏ rộng một mét, gối cũng bọc bằng áo.

Làm xong tất cả, cậu ngồi lên mép giường mở camera trước trên điện thoại soi mặt mình, đúng là có vết đỏ bắt mắt giống như bị véo.

Tâm trạng vốn đang cố nín nhịn bỗng chốc tụt thẳng xuống đáy vực, Lê Đường còn bắt đầu hối hận vì tham gia trại đông, nếu không đi thì sẽ không xảy ra những chuyện tồi tệ này, biết đâu cũng không cần chia tay với Tưởng Lâu.

Lê Đường đang nghĩ thì ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ thong thả.

Chu Đông Trạch đang tắm trong nhà vệ sinh, giường Lý Tử Sơ gần cửa, cậu ta hỏi “ai đó” nhưng không có người đáp, ngờ vực đi ra mở cửa thì bên ngoài không một bóng người.

“Kỳ cục…”

Lý Tử Sơ làu bàu, toan đóng cửa lại liếc thấy có thứ gì để trên đất.

Đó là một chiếc túi nilon màu trắng, cậu ta xách lên mở ra xem, bên trong đựng một tuýp thuốc dài.

“Kem trị bỏng…” Lý Tử Sơ đọc xong bèn xoay người: “Lê Đường, cái này cho cậu phải không?”

*

Phòng cuối cùng phía Tây tầng hai nhà nghỉ, cậu chàng Tôn Vũ Tường chiều nay mới thoát é tắm xong đi ra, trông thấy Tưởng Lâu ướt nhẹp ngồi một chỗ thì lấy làm lạ: “Ông đi đâu đấy, bên ngoài vẫn đang mưa à?”

Tưởng Lâu lấy khăn khô trong balo lau qua loa tóc: “Đi chạy.”

Tôn Vũ Tường cảm thán: “Quản lý bản thân nghiêm khắc quá vậy.”

Phòng này mùa đông lạnh mùa hè nóng, là phòng xấu nhất cả tầng, vì vậy chia cho hai bạn nam.

Tôn Vũ Tường hãy đang phấn khích, mặt mày hớn hở chia sẻ niềm vui với Tưởng Lâu: “Lần này tôi đã hạ quyết tâm rất lớn, ông không biết đâu, lúc thấy Lý Viên Viên ngồi cạnh ông tôi còn tưởng bạn ấy thích ông, tưởng mình vô vọng rồi cơ.”

Lý Viên Viên là bạn nữ Tôn Vũ Tưởng tỏ tình khi chơi thật hay thách, bây giờ đã trở thành bạn gái cậu chàng.

Tưởng Lâu nói: “Ông ngồi đối diện cậu ấy, cậu ấy nhìn ông suốt.”

Tôn Vũ Tường sướng nhảy cẫng, chạy tới chạy lui trong căn phòng nhỏ mười mấy lần như không ngồi yên nổi, chốc thì chán nản “biết trước đã tỏ tình sớm”, chốc lại lo “sang năm lên lớp 12 rồi, mong là đừng ảnh hưởng việc học của bạn ấy”.

Hầu hết học sinh tham gia trại đông đều là học sinh giỏi, có suy nghĩ ấy cũng không lạ.

Cậu chàng nghĩ xong phần mình lại bắt đầu bận lòng thay người khác.

“À mà người ông thích có ở đây không, cần tôi tạo cơ hội giúp ông luôn không?” Tôn Vũ Tường hỏi xong mới cảm thấy dư thừa, ngại ngùng gãi đầu: “Suýt quên trường mình có cả tá con gái thích ông, cần gì tôi giúp.”

Tưởng Lâu chỉ cười không đáp.

Lát sau Tôn Vũ Tường nghe điện thoại của bạn gái rồi đi hẹn hò buổi đầu tiên, trước khi đi cậu chàng đổ hết đồ ăn mình mang ra giường, hào phóng bảo Tưởng Lâu cứ ăn tự nhiên.

Tưởng Lâu nhất trí nhưng không động, bóc hộp mì khi nãy mua ở cửa hàng trên sườn núi, nhặt gói gia vị ra.

Ấm siêu tốc của nhà nghỉ bằng nhựa, Tưởng Lâu sợ không nghe thấy tiếng nước sôi lại cạn hết nên đứng trước bàn nhìn nó chằm chằm.

Nước lạnh nóng dần, làn hơi trắng mềm mại bốc lên qua miệng vòi, sau những tiếng sôi sùng sục, nút tự động nhảy đánh “cạch”, Tưởng Lâu toan duỗi tay thì ba tiếng gõ cửa nặng nề vang lên cắt ngang động tác của hắn.

Có lẽ đã có dự cảm từ trước, khi đi ra mở cửa, trông thấy người đứng ngoài Tưởng Lâu không hề ngạc nhiên.

Hắn cũng không hỏi “cậu sang đây làm gì” mà chờ người kia lên tiếng trước.

Đèn hành lang mờ tối, Lê Đường giơ thuốc bôi bỏng trong tay: “Anh mua phải không?”

“Không phải.” Tưởng Lâu đáp.

Lê Đường nhìn thẳng vào hắn: “Chưa nhìn đã phủ nhận sao?”

“Kem trị bỏng.” Tưởng Lâu đọc chữ trên hộp: “Mắt tôi chưa mù.”

Thái độ quá mức thản nhiên của hắn khiến Lê Đường mờ mịt trong thoáng chốc, nhưng vẫn tin chắc vào trực giác của mình: “Chính anh mua, không phải anh thì có thể là ai?”

Tưởng Lâu dùng giọng điệu trần thuật: “Người thích cậu rất nhiều.”

Nhưng lần này Lê Đường không cố chấp bóc trần sự ghen tuông trong lời hắn nữa mà nói thẳng: “Vậy anh thì sao, anh thích em không?”

Tưởng Lâu chợt ngẩn người.

Lê Đường mà hắn biết là người mềm mỏng, chậm chạp và không sắc sảo, dù có vẻ ngoài xuất chúng cũng không nổi bật giữa đám đông.

Mà Lê Đường của lúc này dũng cảm, xông xáo liều lĩnh, đôi mắt sáng ngời ấy đang chú mục vào hắn, khiến hắn có ảo giác sắp bị ngọn lửa trong đó thiêu cháy.

Lê Đường hít sâu như đang gom hết sức lực toàn thân: “Em thích anh.”

Cậu đưa ra đáp án của mình trước, sau đó hỏi lại lần nữa bằng giọng run rẩy khôn cùng: “Anh… có thích em không?”

***

Tác giả có lời muốn nói: Sự dũng cảm của Lê Đường thật ra là Tưởng Lâu cho.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN