Trưa hôm sau, Tưởng Lâu lấy lại bút ghi âm ở chỗ Vương Nghiên.
Vương Nghiên có vẻ không muốn lắm: “Audio gì thế, cậu muốn tỏ tình với ai qua trạm phát thanh à?”
Tưởng Lâu nói “không phải”, Vương Nghiên vẫn tò mò: “Thế thì là gì, tệp tin còn cài mật khẩu…”
Tưởng Lâu không trả lời mà hỏi: “Có cho ai khác nhìn thấy không?”
Vương Nghiên đáp: “Tất nhiên là không, người có thể vào phòng phát thanh không quá năm người đâu.”
Tưởng Lâu cất bút ghi âm vào túi áo rồi xoay người dợm bước, Vương Nghiên đuổi lên trước: “Trước đó bọn mình đã hẹn, tớ giúp cậu phát ghi âm, cậu sẽ hẹn hò với tớ…”
Ánh mắt Tưởng Lâu đầy lạnh lẽo, khiến Vương Nghiên vô cớ rùng mình.
Mặc dù Vương Nghiên có cảm tình với Tưởng Lâu thật nhưng chưa đến nỗi nhất định phải là hắn, chẳng qua cô bạn đã khoác lác với hội chị em rằng trong tháng này có thể cưa đổ hắn mà thôi. Anh chàng vừa đẹp trai vừa học giỏi lại còn không có tai tiếng tình cảm, nếu được trở thành tình đầu của hắn thì dù chỉ hẹn hò một lần cũng đủ để cô bạn khoe khoang rất lâu.
Tuy nhiên mấy ngày nay qua lại vài lần, Vương Nghiên nhận ra Tưởng Lâu không phải người hòa nhã dễ tính như trong mắt bạn bè. Dù hắn luôn nở nụ cười thì nói chuyện nhiều hơn là có thể cảm nhận được khoảng cách vô hình ở giữa.
Dường như thế giới của hắn không bao giờ mở cho người ngoài, càng không cho phép có ai dòm ngó.
“Không cần phải phát audio nữa.” Tưởng Lâu nói giọng bình bình: “Vậy thì còn có gì để trao đổi?”
“…” Vương Nghiên nghẹn họng: “Nhưng…”
Tưởng Lâu không chờ cô bạn nghĩ ra nên nói thế nào đã sải bước rời đi.
*
Còn hai mươi phút là tan học, Lê Đường đã bắt đầu nhấp nhổm không yên. Cô Toán cứ phải chữa đề vào hôm nay, hết tiết còn dạy quá giờ mười phút, lúc ra khỏi phòng học thì học sinh lớp khác đều về sạch rồi.
Lê Đường lao vụt ra cổng Nam trường, nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Tưởng Lâu ở đằng xa, cậu dừng chân chống đầu gối thở hổn hển rồi cất bước chạy chậm qua. . Ngôn Tình Trọng Sinh
Lên xe buýt, Lê Đường bạo gan soi mặt Tưởng Lâu, chắc chắn sắc mặt hắn tốt hơn hôm qua nhiều thì mới tạm yên tâm.
Cậu mở balo lấy một lọ kẹo dẻo bổ sung sắt: “Mỗi ngày ăn hai viên, trước bữa ăn hay sau bữa ăn đều được.”
Tưởng Lâu im lặng cụp mắt nhìn, Lê Đường nghĩ hắn không muốn nhận bèn giải thích: “Mẹ em mua cho em đấy, mua nhiều lắm, chất đống ở nhà sắp quá hạn luôn rồi… Chi bằng bọn mình cùng ăn cho nhanh hết.”
Đương nhiên Tưởng Lâu biết là ai mua, trong mấy hộp đồ dinh dưỡng đóng gói đẹp mắt để ở cửa nhà tuần trước cũng có loại kẹo dẻo bổ sung sắt này. Hôm đó Trương Chiêu Nguyệt còn nhắn tin cho hắn hướng dẫn cách dùng và liều lượng của từng loại, nói cấp ba học hành vất vả, bình thường phải chú ý sức khỏe nhiều hơn.
Sau cùng Tưởng Lâu vẫn nhận, cất lọ thuốc vào cặp rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Á… Anh không thích cái này.” Lê Đường kêu.
Tưởng Lâu khó hiểu nghiêng đầu, hắn đang hỏi làm sao em biết?
“Nếu anh rất thích thì sẽ không cảm ơn.”
Giống như bút ghi âm ngày Valentine, hắn sẽ nắm trong tay và mang theo bên mình để bày tỏ yêu thích chứ không phải cảm ơn khách sáo.
Tưởng Lâu thoáng ngẩn ngơ, có vẻ không ngờ lại có người hiểu ý nghĩa đằng sau mỗi hành động của mình hơn chính bản thân mình.
“Không thích cũng phải ăn đấy nhé.” Lê Đường chuyển đề tài: “Em không muốn thấy anh ngất trước mặt em đâu.”
Nhớ lại chuyện hôm qua ở cổng Đông trường mà Lê Đường vẫn sợ.
Cậu kéo tay Tưởng Lâu, mỗi một khớp xương nhô lên trên mu bàn tay gầy gò đều có vết chai dày, ấy là vết tích quanh năm đánh võ mà ra.
Chúng là công trạng sau vô số trận đánh, cũng là minh chứng cho bao năm đắng cay mệt nhọc.
Lê Đường cúi người hôn lên tay hắn.
Khi đôi môi mềm dán vào mu bàn tay, Tưởng Lâu thầm rung động vì tình yêu và sự trân trọng vô điều kiện của thiếu niên trước mặt.
Rõ ràng trước đây hắn luôn dè bỉu lòng thương hại từ những người ngoài.
Tưởng Lâu quay đầu nhìn đèn neon như nhòe đi bởi nước mưa ngoài cửa xe, trong lòng dâng lên nỗi áy náy lạ kỳ.
Sao lại có người ngốc thế chứ. Em ấy còn chẳng biết bản thân đã suýt bị mình đẩy xuống địa ngục.
*
Xuân hạ giao mùa, Tự Thành mưa liên miên, không khí lúc nào cũng ướt dầm dề.
Ngôi nhà cũ dưới chân núi gặp nạn nặng, quần áo ẩm mốc là chuyện bình thường, năm nay còn có một mặt tường bị thấm nước, sờ một chút lòng bàn tay đã ướt nhẹp, Lê Đường lại bắt đầu rầu rĩ, muốn sắm cho Tưởng Lâu một cái máy hút ẩm công suất lớn.
Gián và chuột cũng rục rịch hoạt động. Lê Đường vừa rắc thuốc chống côn trùng vào các góc nhà vừa càm ràm: “Hôm qua anh ôm em trước mặt bao nhiêu người làm em sợ chết khiếp, may mà em nhanh trí, có người hỏi em xảy ra chuyện gì, em bảo là anh sợ máu nên em đỡ anh.”
“Nghe nói cái cậu bị xe đâm không có gì đáng ngại, không biết bao giờ có thể đi học lại, mong là không ảnh hưởng thi đánh giá.”
“Nhà trường chú trọng vụ tai nạn lắm, chắc kỳ này tụi đầu gấu không nhởn nhơ được nữa đâu… Mà hai đứa mình cũng coi như có thù với tụi nó nhỉ?”
Tưởng Lâu rũ ga giường mới giặt: “Chắc vậy.”
“Ớ…” Một đứa chậm chạp như Lê Đường bây giờ mới hiểu: “Hóa ra hôm qua anh tưởng em bị đụng xe hả?”
Tưởng Lâu như thể không nghe thấy, khom lưng tiếp tục trải giường.
“Phải không thế?”
Chẳng dễ gì mới tóm được bằng chứng Tưởng Lâu quan tâm mình, Lê Đường chạy sang nhéo chỗ nhột của hắn: “Nói đi mà, rốt cuộc có phải không?”
Ngờ đâu Tưởng Lâu hoàn toàn không sợ nhột, gãi khóe môi mãi cũng không buồn động đậy, song Lê Đương lại run tay vẩy thuốc chống côn trùng lên khắp giường.
Mặt Lê Đường đầy vẻ xót xa: “Coi bộ tối nay đành thiệt thòi cho anh ngủ trong lòng em thôi.”
Đêm đến mưa to không tiện xuống núi, Lê Đường yên tâm thoải mái ở lại.
Lại là một ngày đi cả đêm không về, tắt đèn xong lên giường nằm, Tưởng Lâu hỏi: “Mẹ em không quản thúc em à?”
Lê Đường nhích vào giữa, rúc trong lòng Tưởng Lâu: “Có đấy, dạo này hỏi em buổi tối đi đâu suốt.”
“Thế là em nói dối gạt mẹ?”
“Em bảo em học với bạn… Cũng đâu tính là nói dối.”
Tưởng Lâu ghé tai Lê Đường: “Học cách gạ anh trai?”
Lê Đường nghe mà mắc cỡ, xấu hổ cứ như đã thật sự bị mẹ biết: “… Anh có phải anh ruột của em đâu.”
“Nếu phải thì sao?” Tưởng Lâu hỏi: “Nếu anh là anh ruột của em.”
Lê Đường không thích giả thiết này, cảm thấy da đầu tê rần: “Sao có thể, ngoại hình của anh với em không giống nhau tẹo nào.”
Tưởng Lâu mũi cao mắt sâu, là kiểu trai đẹp điển hình nhìn thoáng qua cũng bị choáng ngợp. Ngoại hình của cậu lại mềm mại thiên về nữ tính, ngoại trừ mắt thì các bộ phận khác trên khuôn mặt đều nhỏ nhắn thanh tú, không phải không có người khen cậu đẹp, có điều là không liên quan gì đến “đẹp trai”.
Thậm chí cậu còn không giống mẹ.
Nếu nói giống… Lê Đường đưa tay sờ khóe môi, sống mũi và hàng mi còn dày hơn mưa ngoài cửa sổ của Tưởng Lâu.
Sao ngày trước không nhận ra Tưởng Lâu giống mẹ vậy nhỉ? Nhất là mũi với mắt, hệt như đúc từ một khuôn.
Lê Đường vội vã nói cho Tưởng Lâu phát hiện mới mẻ này.
Tưởng Lâu hỏi: “Thấy anh tội nghiệp nên muốn nhường mẹ cho anh hay sao?”
Lê Đường lắc đầu: “Mẹ không thể nhường lung tung, dù mẹ có không tốt đến mấy cũng không ai thay thế được mẹ.”
Tưởng Lâu sững người, chốc lát sau cười nói: “Yên tâm, anh không tranh với em. Anh đã coi bà ấy chết từ lâu rồi.”
Hai đứa hiếm khi nói về chủ đề bố mẹ, Lê Đường không nhịn được hỏi: “Thế nếu mẹ anh quay về thì sao?”
Từ ngày nghe cô Tưởng Lâu nói mẹ hắn không chết mà chỉ bỏ rơi bố con hắn, Lê Đường luôn nghĩ nếu mẹ Tưởng Lâu quay về thì Tưởng Lâu sẽ làm thế nào?
Tưởng Lâu đá vấn đề cho cậu: “Nếu là em thì em làm thế nào?”
Lê Đường ngần ngừ giây lát: “Có lẽ em giống anh, không thể chấp nhận bà ấy.”
“Nếu bà ấy có một đứa con khác, em có hận đứa bé đó không?”
Giả thiết này thật sự quá cụ thể, khiến Lê Đường sởn gai ốc.
Nhưng Lê Đường vẫn nghiêm túc suy nghĩ: “Về mặt lý trí em biết nó vô tội, nhưng về tình cảm thì chắc em sẽ ghét nó.”
Tưởng Lâu bật cười.
Đúng vậy, người không biết không có tội, tất cả đều đang nhắc nhở hắn rằng người trước mặt vô tội.
Nhưng nếu như, nếu như đứa bé ấy còn là “hung thủ” dẫn đến cái chết của bố anh thì sao?
Em còn có thể phân tách rạch ròi lý trí và tình cảm, không chút ngần ngại nắm tay nó cùng ngủ trên một chiếc giường không?
Lê Đường ngủ rồi, phát ra tiếng hít thở đều đặn. Nhìn gương mặt say ngủ bình yên của cậu, một lần nữa Tưởng Lâu lại nghĩ tới từ “hồn nhiên ngây thơ”.
Từ lần gặp đầu tiên hắn đã cảm thấy từ này cực kỳ hợp với Lê Đường.
Hồn nhiên vốn dĩ là vô tội, nhưng hồn nhiên đến mức hoàn toàn không biết gì thì luôn tàn nhẫn thế đấy.
*
Cuối tuần, Lê Đường đi gặp Tô Thấm Hàm bổ túc môn xã hội, Tưởng Lâu đến phòng tập quyền anh thi đấu.
Trong phòng nghỉ, mấy võ sĩ cùng đội xúm lại xem sợi dây chuyền mà một trọng tài sắp kết hôn mua cho vợ.
Tưởng Lâu đang ngồi bên cạnh thay trang bị, nghe họ ríu ra ríu rít bèn liếc sang. Đó là sợi dây mảnh màu vàng kim nhạt, mặt dây chuyền là một bông hoa hồng nở rộ màu vàng kim.
Hầu hết thành viên câu lạc bộ đều là đàn ông độc thân, chưa thấy thứ nào đẹp đẽ tinh xảo như vậy bao giờ, ai cũng hỏi dây chuyền bao nhiêu tiền.
Trọng tài báo một con số bằng khoảng ba năm lương cơ bản, người nào người nấy đều líu lưỡi kêu la lấy vợ tốn kém quá, hèn chi ngày nào ông cũng bảo lão Trương xếp ca làm cho ông.
“Thế này là còn ít đấy, mua nhà mua xe làm đám cưới mới tốn nhiều.” Trọng tài oán thán vậy thôi chứ cười rất hạnh phúc: “Nhưng cứ nghĩ cô ấy nhận dây chuyền sẽ vui vẻ, sau này mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy cô ấy thì khổ mấy mệt mấy cũng đáng.”
Mọi người lại ghen tị không ngớt, nói anh ta có tình yêu vào thì uống nước cũng no, lại hỏi anh ta khi nào tổ chức đám cưới nhớ mời cả bọn chung vui.
Tưởng Lâu không tham gia ồn ào với mọi người, hắn lôi điện thoại ra mở ứng dụng tìm kiếm mặt dây chuyền hoa hồng.
Mặt dây chuyền hoa hồng này là của một thương hiệu quốc tế, ngoài màu vàng kim còn có kiểu dáng màu đỏ tráng men khảm nạm, cánh hoa trên hình mượt mà như nhung, giống hệt một bông hồng mới hái từ đầu cành.
Đột nhiên bên cạnh có tiếng giễu cợt, Bùi Hạo – gã đàn ông thua Tưởng Lâu ở trận trước – liếc màn hình điện thoại của hắn rồi cười nói: “Sao đây, muốn mua cho nhóc bạn trai của mày à?”
Tưởng Lâu phớt lờ gã, khóa điện thoại cất về túi áo.
Có vẻ Bùi Hạo cũng không trông đợi hắn trả lời: “Mày có nhiều tiền thế sao?”
Tưởng Lâu đứng dậy, bắt chéo hai tay nắm vạt áo và lưu loát cởi áo ra. Người khác liếc mắt là thấy cơ bắp săn chắc do tập luyện thời gian dài cùng cơ thể lúc nào cũng đầy rẫy vết thương của hắn.
Bùi Hạo nhớ bữa trước từng hỏi lão Trương vì sao không xếp nhiều trận cho mình, lão Trương nói: “Có những trận chỉ Tưởng Lâu đánh được, các cậu không có máu liều như nó đâu.”
Tuy rằng gã vẫn không phục.
Bùi Hạo sực nhớ ra gì đó bèn nhắc nhở: “Tuần sau đấu với câu lạc bộ bên cạnh, chắc mày biết nhỉ? Có một trận tiền thưởng cao chót vót, đủ cho mày mua cái dây chuyền kia đấy.”
“Tao vừa đi ngang qua văn phòng lão Trương, thấy chú ta đang lo nghĩ phái ai ra sân, mày có muốn giải quyết khó khăn giúp chú ta không?”
*
Quốc tế lao động năm nay chỉ được nghỉ ba ngày, Lê Đường bị Lê Viễn Sơn “điều” về thủ đô tham gia lễ mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội.
Cậu cực kỳ không muốn đi nhưng không thể làm đứa cháu chẳng ra gì, trước khi lên máy bay còn gửi tin nhắn cho Tưởng Lâu: Chỉ ba ngày hai đêm là em come back rồi, đừng nhớ em quá
Chưa đầy năm phút sau cậu lại nhắn: Thôi anh cứ nhớ em đi, em đã bắt đầu nhớ anh rồi
Trên Wechat Lê Đường hướng ngoại hơn ngoài đời, nhưng tình yêu vẫn chan chứa trong từng con chữ.
Lúc nhận được tin nhắn, Tưởng Lâu đang trên xe buýt đến nghĩa trang ở ngoại thành.
Nghĩa trang này xa trung tâm thành phố hơn cả chỗ hắn ở, có lẽ vì rẻ nên chỉ thuê một ông cụ trông cửa.
Khi Tưởng Lâu đi vào, ông cụ trông cửa liếc hắn rồi hỏi có muốn mua hoa viếng mộ không, hắn nói không thì ông quay đầu đi tiếp tục xem tivi.
Nghĩa trang quạnh quẽ không đông người. Song nơi đây vốn cũng không náo nhiệt nổi, Tưởng Lâu ngồi xổm xuống nhổ cỏ mọc xung quanh.
Mỗi năm hắn đều tới đây vài lần, không cố định ngày giỗ hay thanh minh. Hắn cũng không nói chuyện với bia mộ như mọi người khác, khi ở một mình hắn còn trầm tính hơn bình thường, y như tai trái của hắn vậy, yên lặng như rơi vào giấc ngủ ngàn thu.
Nhưng lần này không giống.
Những quyết định đủ để thay đổi cuộc đời, kiểu gì hắn cũng nên báo cho bố.
Hơn nữa hắn tự biết mình không có tư cách tha thứ thay bố, dù sao cũng đâu phải mạng hắn bỏ ra.
Cho nên hắn đến để xin lỗi bố.
Tưởng Lâu nhìn bức ảnh thời trẻ của bố trên bia mộ: “Bố, con xin lỗi.”
Con xin lỗi vì đã tự ý bỏ cuộc.
Không ai hiểu rõ hơn con phải trả thù thế nào để họ đau khổ tột cùng.
Hãy cứ xem như con ích kỷ, dẫu sao khi đó bố bỏ lại con một mình trên đời vì lòng tốt nhất thời cũng là ích kỷ đấy thôi.
Con không trách bố nữa. Mười mấy năm côi cút, con sẽ không trách bố nữa.
Nếu bố vẫn còn hận, vậy thì hận con đi.
Dù sao thì đối với con cũng chỉ là thêm một tội mới không trả thù cho bố sau khi ngủ với em trai ruột mà thôi.
*
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Tưởng Lâu bước lên sàn đấm bốc trong tiếng hò reo nổ vang trời.
Đối thủ của hắn là võ sĩ đến từ thành phố bên, nghe đâu võ sĩ này có cách đánh nóng vội, không bao giờ thăm dò mà chỉ chăm chăm tấn công, từng đánh một võ sĩ cùng câu lạc bộ phải vào ICU.
Đáng lẽ không nên để Tưởng Lâu ra sân, nhưng tiền thưởng trận này cực kỳ nhiều, một vài võ sĩ được đề cử cũng có ý rút lui vì kiêng dè kiểu đánh không cần mạng của đối thủ. Mặc dù hắc quyền là dùng mạng đổi tiền, song không ai thật sự muốn bỏ mạng một cách không rõ ràng trên sàn đấm bốc.
Mãi đến khi chuẩn bị ra sân, lão Trương phụ trách phòng tập quyền anh vẫn khuyên nhủ hết nước hết cái: “Nếu thiếu tiền thì chú đưa mày trước, mức độ nguy hiểm của các trận trước không so được với trận này đâu…”
Những năm qua, nhất là sau khi Tưởng Lâu trở về ngôi nhà dưới chân núi sống một mình, lão Trương luôn liên tục giúp đỡ hắn về mặt kinh tế. Tuy nhiên Tưởng Lâu đều viết giấy nợ cho chú, cũng dần dần trả hết “nợ” qua các trận đấu trong mấy năm nay, đáng ra đã không còn gì cần tiêu nhiều tiền mới phải.
Nhưng Tưởng Lâu vẫn kiên quyết đòi ra sân.
Tiếng còi vang lên, Tưởng Lâu chậm một nhịp vì không nghe rõ, võ sĩ đối diện tung một cú đấm thẳng sượt qua má hắn.
Nhịp độ trận đấu vô cùng nhanh, võ sĩ đối tiện không ngừng tấn công, Tưởng Lâu vừa phòng thủ vừa đánh trả, miễn cưỡng cũng có qua có lại.
Ở hiệp đấu quyết định thắng thua, thể lực hai bên đều trên đà cạn kiệt. Tưởng Lâu ăn chọn một đấm trong quá trình lao về trước, kế tiếp bị đối thủ tấn công mạnh vào mặt và ngực, hắn lùi lại mấy bước giả vờ rút lui, sau đó nhắm chuẩn thời cơ nhảy lên đạp.
Đối thủ suýt ngã ngồi, Tưởng Lâu nắm chắc thời điểm tiến hành tung cú đấm mạnh ở cự ly gần, đối thủ không đỡ được đòn chốc chốc lại giật lùi, không thể phòng thủ nổi. Một võ sĩ dù dũng mãnh không sợ chết tới đâu chăng nữa, khi ở trên sàn đấm bốc cũng phải thua thằng liều luôn tỉnh táo nghĩ chiến thuật và nói không với bỏ cuộc.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, trọng tài giơ tay Tưởng Lâu lên cao.
Nhưng vừa đi xuống, tiếng reo hò vẫn chưa ngớt mà Tưởng Lâu đã nhũn chân ngã ra đất.
Đánh cường độ cao liên tục thật sự hại cơ thể, thường có võ sĩ trong trận đánh đỏ cả mắt nhưng xuống sân mới phát hiện nội tạng vỡ hết.
Tưởng Lâu được khiêng về phòng nghỉ, bắt phải đeo mặt nạ oxy.
Hôm nay phòng tập quyền anh có bác sĩ túc trực, tuy nhiên do thiếu thiết bị nên không thể tiến hành chụp cắt lớp vi tính, bác sĩ đành dùng tay ấn vào kiểm tra có gãy xương sườn không.
Bác sĩ ấn khá mạnh, một tay đặt ở xương ức trước ngực, tay kia đặt ở đốt sống ngực sau lưng, dùng lực ép vào giữa rồi hỏi Tưởng Lâu có đau không.
Sao không đau cho được, nhưng hắn không phân biệt nổi mình đau ở chỗ nào, không biết da sưng tấy đau hay xương ngực xương sườn đau, hay có lẽ là tim hoặc phổi bên trong bị vỡ xuất huyết?
Cơn đau cuồn cuộn đổ về, có một thoáng chốc Tưởng Lâu tưởng mình sắp chết đến nơi.
Hắn chỉ còn một chút ý thức đủ để suy nghĩ vẩn vơ, phải chăng chỉ cần trả lại mạng cho bố thì có thể được tha thứ?
Liệu có thể xoá bỏ nghiệp chướng của hắn, cho phép hắn ở bên em trai ruột hay không?
Tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên kéo Tưởng Lâu sắp chết quay về.
Giai điệu vui nhộn, là nhạc chuông hắn cài riêng cho Lê Đường.
Thấy Tưởng Lâu lần túi áo, lão Trương không cho hắn bắt máy: “Đã lúc nào rồi, mày không cần mạng nữa hả con?”
Tưởng Lâu vẫn tháo mặt nạ oxy, bấm nghe máy rồi để điện thoại cạnh tai phải.
Đầu bên kia có tiếng thông báo chuyến bay, Lê Đường vừa từ thủ đô về đến Tự Thành, giọng điệu có phần hụt hẫng: “Em còn tưởng anh tới đón em cơ.”
Hôm qua cậu gửi thông tin chuyến bay cho Tưởng Lâu xem như đã chỉ rõ, nhưng hôm nay Tưởng Lâu không xuất hiện ở sân bay.
Tưởng Lâu hít sâu, cố sức để giọng mình không khác thường: “Hôm nay có trận đấu.”
Lê Đường vội hỏi: “Anh thắng chưa?”
Tưởng Lâu vẫn nói câu cũ: “Em đoán xem.”
“Em đoán anh thắng rồi.”
Lê Đường luôn tràn trề niềm tin với hắn. Tưởng Lâu khẽ nhếch môi, cho cậu đáp án phủ định: “Không đúng, anh thua rồi.”
“Á…” Lê Đường thở dài: “Không sao, lần sau thắng lại.”
Song ý Tưởng Lâu không phải “thua” đó.
Lê Đường từng bày tỏ sau này đều muốn xem hắn thắng. Để hắn thắng mà cậu sẵn sàng tránh né, không tham gia cùng một cuộc thi với hắn, thậm chí còn giả vờ bị ốm hòng rút lui.
Nhưng Tưởng Lâu nhận thua rồi.
Hắn nói: “Không thắng được nữa.”
Tưởng Lâu đã thua triệt để trước Lê Đường, cam chịu gánh vác mọi tội danh cũng muốn cậu sống tốt, cũng muốn ở bên cậu.
Không ngờ Lê Đường trả lời vô cùng dứt khoát: “Vậy thì thua cũng được, thắng thua không quan trọng.”
Tưởng Lâu hơi mù mịt: “Cái gì mới quan trọng?”
“Em đói quá, buồn ngủ nữa, với cả… Em nhớ anh nhiều.”
Xung quanh người qua kẻ lại làm Lê Đường không dám nói to, càng không dám tỏ tình quá huênh hoang.
Nhưng Tưởng Lâu vẫn nghe thấy và hiểu ý cậu.
Lê Đường muốn nói em chưa từng quan tâm ai thua ai thắng.
Em chỉ muốn yêu anh hết lòng.