Dệt Kén - Chương 42: C42: Điều ước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Dệt Kén


Chương 42: C42: Điều ước


Các bạn khác nhanh chóng chạy đến.

Đầu tiên là Lý Tử Sơ, rồi Hoắc Hi Thần, Chu Đông Trạch, còn có Tô Thấm Hàm, tất cả đều đến theo Tưởng Lâu và Lê Đường.

Lý Tử Sơ và Tô Thấm Hàm mỗi người một bên đỡ Lê Đường gần như ngã quỵ, Hoắc Hi Thần không hiểu đầu cua tai nheo hỏi chuyện gì xảy ra, Chu Đông Trạch thì xông lên toan đấm vào mặt Tưởng Lâu.

Nhưng Tưởng Lâu chụp cổ tay cậu ta đồng thời nghiêng người tránh.

Bây giờ không phải lúc đánh nhau.

“Các cậu đưa cậu ấy tới chỗ nào yên tĩnh không có người trước đã.” Tưởng Lâu nhờ vả: “Tôi giải quyết xong sẽ qua.”

Dù mọi người tràn đầy nghi vấn nhưng vẫn phân biệt được bên nặng bên nhẹ. Lý Tử Sơ gật đầu đồng ý, nói với Tô Thấm Hàm: “Một mình tôi là đủ, cậu về lớp, lượn sang cả các lớp khác xem có ai nói linh tinh không.”

Họ có thể nghe ra thì hiển nhiên cũng có người khác nhận ra giọng Lê Đường.

Tô Thấm Hàm gật đầu, hết nhìn Lê Đường lại nhìn Tưởng Lâu, rốt cuộc không hỏi nhiều vào thời điểm này mà xoay người rảo bước đi.

Lý Tử Sơ cũng dìu Lê Đường định đi, Trần Chính Dương ở trong phòng lại cười phá lên: “Mày trốn đi, tao xem mày có thể trốn đi đâu. Không phải thích làm sứ giả chính nghĩa lắm à, tao cứ muốn cho mày nếm thử cảm giác làm chuột qua đường đấy!”

Hai bên trán Tưởng Lâu nổi gân xanh, quay người đạp mạnh vào người nó.

Trần Chính Dương ôm bụng, vừa ho sặc sụa vừa cười suồng sã hơn: “Rõ ràng mày cũng ghét nó, nếu không vì sao phải ghi âm? Bây giờ lại giả vờ chính nghĩa, lũ gay chết tiệt chúng mày, bi3n thái chết tiệt, đồ có bệnh! Chúng mày đều có bệnh!”

Thấy có bạn học khác nghe tiếng chạy đến hóng, Tưởng Lâu xé cuộn băng dính bản rộng trên bàn dán kín miệng Trần Chính Dương, không cho nó gào khóc hay nói được gì.

Bên ngoài vẳng tiếng giáo viên kêu tụi học sinh nhường đường, Tưởng Lâu bảo Chu Đông Trạch: “Phiền cậu trông chừng nó, đừng cho nó nói vớ vẩn.”

Dù Chu Đông Trạch không tình nguyện nhưng vẫn tạm thời nghe theo sắp xếp của hắn.

Tưởng Lâu đi ra, đuổi theo Lê Đường đang được Lý Tử Sơ đỡ.

Hắn vừa chạm đến mu bàn tay Lê Đường đã bị né. Toàn thân Lê Đường run lẩy bẩy như cực kỳ sợ hắn, cũng không muốn mở mắt để nhìn bản mặt hắn.

Tay Tưởng Lâu khựng lại giữa lưng chừng, oxy xung quanh như bị rút cạn khiến hắn không sao thở nổi.

Bấy giờ hắn mới thật sự thấm thía ý nghĩa của hai chữ “quá muộn”, trước đây hắn lại lấy nó để chê cười người khác cơ đấy.

Mỉa mai làm sao.

Nhưng hiện tại vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Tưởng Lâu cụp mắt như thể khó lòng chịu đựng, sau đó lại nhanh chóng ngước lên: “Các cậu đi trước đi.”

Nói xong hắn bước về phía giáo viên.

Ảnh hưởng từ phát thanh tồi tệ hơn tưởng tượng. Ban đầu thầy cô không nghĩ đến phương diện ấy, chỉ xem như học sinh đùa ác ý phát dạng audio này qua loa trường, về sau mới biết bạn nam trong audio lại là học sinh của trường.

Trưởng phòng giáo vụ là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, sốc đến mức hoa mắt chóng mặt, ngồi một lúc mới dịu lại: “Là ai, học sinh nào làm ra loại chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục này?”

Tưởng Lâu nói: “Giọng của ai không quan trọng, quan trọng là ai phát audio.”

Mấy thành viên trạm phát thành đều được gọi đến trừ Trần Chính Dương được đưa vào bệnh viện.

Tình cảnh nghiêm túc làm Vương Nghiên sợ sệt không dám hó hé, lúc này nhắc tới nguồn gốc audio mới lúng túng lên tiếng: “Tệp audio do em sao chép vào máy tính phòng phát thanh, nhưng em không biết mật khẩu, em chưa từng nghe, sau đó cũng xoá rồi…”

“Không phải em phát?”

“Không phải ạ! Em chỉ phát thanh vào thứ tư thứ sáu, hôm nay là thứ hai, em không cầm chìa khoá phòng phát thanh.”

“Vậy thì ai?”

“Chắc là… Trần Chính Dương ạ.”

Trưởng phòng giáo vụ lật danh sách trực phòng phát thanh, quả nhiên là Trần Chính Dương.

“Em nói đã xoá tệp rồi cơ mà, sao Trần Chính Dương phát được?”

“Em, em cũng không biết, em cũng chưa mở ra bao giờ…”

Vương Nghiên là thành viên hội học sinh, là học sinh ngoan trong mắt thầy cô nên lời cô bạn nói có độ tin cậy vô cùng cao.

Nhưng trưởng phòng giáo vụ vẫn không hiểu: “Thế em lấy audio ở đâu, sao lại mang đến phòng phát thanh?”

Ngón tay Vương Nghiên xoắn đường may quần đồng phục, hơi ngần ngừ nhìn Tưởng Lâu.

Tưởng Lâu đã đến đây thì không nghĩ có thể đứng ngoài sự việc, hắn thú nhận: “Em đưa cậu ấy audio, em bảo cậu ấy phát giúp em.”

Nhìn học sinh giỏi xếp hạng ba toàn khối sa ngã vào thói xấu, trưởng phòng giáo vụ lại choáng váng: “Tội gì em phải làm thế? Chỉ vì nhất thời kích động thôi sao?”

Thấy Tưởng Lâu không định trả lời, Vương Nghiên nói: “Về sau cậu ấy không cho em phát nữa, em mới xoá tệp đi, không ngờ lại bị Trần Chính Dương…”

Trưởng phòng giáo vụ thở dài, thảo nào phải đánh Trần Chính Dương đến nỗi vẹo cả mũi.

“Tóm lại em đã manh nha suy nghĩ là không đúng, sao có thể mang cái đấy vào trạm phát thanh?”

Tưởng Lâu không cãi lấy một câu, chuyện đã xảy ra, thanh minh nhiều thế nào cũng vô ích.

Hắn xin cô giáo: “Phạt nặng em đi ạ, còn cả Trần Chính Dương phát audio, đừng truy cứu người trong audio là ai nữa.”

Trưởng phòng giáo vụ nhận cuộc gọi của hiệu trưởng đang đi công tác ở vùng khác xong thì càng nhức đầu hơn.

Cô chống bàn làm việc, uống hớp trà để bình tĩnh rồi cất lời: “Tất nhiên em và Trần Chính Dương sai hoàn toàn thì phải phạt, nhưng tạo thành ảnh hưởng xấu, một học sinh cấp ba ghi âm thứ đồi phong bại tục này… Em nam trong audio cũng có trách nhiệm.”

Tưởng Lâu nói: “Cậu ấy là người bị hại, cậu ấy không cần chịu trách nhiệm.”

“Sao em biết em ấy là người bị hại, biết đâu em ấy tự nguyện thì sao.”

“Vì chính em là người ghi âm.”

Trước những ánh mắt kinh hoàng trong phòng, Tưởng Lâu vô cùng bình tĩnh, dù cho lời hắn nói ra hết sức chấn động.

“Hơn nữa người còn lại bị xoá đi trong audio là em.” Tưởng Lâu nói rành rọt từng chữ, chỉ sợ người khác không hiểu: “Chính em ép buộc cậu ấy, bắt cậu ấy nói ra những lời đó. Cho nên phạt em là được, cậu ấy không làm sai bất cứ chuyện gì.”

*

Lúc Lê Đường được đưa về nhà thì vẫn chưa đến trưa.

Hai tiếng trước cậu ngất lịm trong phòng y tế, bác sĩ trường không dám chậm chễ, lập tức liên lạc với phụ huynh của cậu.

Khi Lê Viễn Sơn và Trương Chiêu Nguyệt đến trường, vụ việc phát ghi âm đã lan truyền rộng rãi, không ai trong trường là không biết. Dẫu sao Lê Đường cũng được đưa đến phòng y tế ngay trước mắt ngần ấy con người.

Được hỏi vì sao con nhà tôi lại ngất, bác sĩ trường bối rối đáp: “Có lẽ là vì vụ phát thanh nên chịu k1ch thích.”

Trên đường đến bệnh viện, Lê Đường tỉnh lại rồi nằng nặc đòi về nhà.

Trương Chiêu Nguyệt sờ trán cậu và kiểm tra hô hấp mạch đập của cậu, sau cùng cũng đưa cậu về nhà.

Lê Viễn Sơn nhịn cả quãng đường, vừa vào nhà đã bùng nổ: “Mày giải thích rõ ràng cho tao, đứa kia là ai!”

Chú ta không tận tai nghe thấy audio, chỉ biết nội dung là ghi âm chuyện riêng tư.

Lê Đường mím môi không muốn trả lời, Lê Viễn Sơn quát to: “Mày khai ngay, bình thường nói giỏi lắm mà? Tao tốn tiền cho mày ăn mặc, cho mày đi học, trông mong mày nên người, thế mà mày cho tao nở mày nở mặt thế này à?”

Lê Đường đoán có lẽ Lê Viễn Sơn tưởng người còn lại là con gái, dẫu sao bố cậu cũng chưa bao giờ hiểu cậu.

Cậu cũng lười trình bày tình hình thực tế, nói xong thì có thể làm sao, núp sau lưng bố mẹ chờ bố mẹ đòi công bằng cho mình sao?

Nếu trên đời thật sự có công bằng thì Tưởng Lâu đã chẳng dùng cách này để trả thù.

Tưởng Lâu…

Lê Đường hít sâu.

Sao nghĩ đến cái tên này thôi mà tim cũng đau nhói.

Lê Đường xoay người nắm tay vịn cầu thang đi lên tầng, Lê Viễn Sơn đuổi theo cậu: “Sao không nói gì, điếc đấy hả?”

Nghe thấy chữ “điếc”, Lê Đường dừng chân quay lại nhìn Lê Viễn Sơn: “Con không điếc, tai không nghe thấy gì là người khác kìa. Anh ấy bị bố, bị con, bị ba người chúng ta hại.”

Lê Viễn Sơn và Trương Chiêu Nguyệt cùng ngỡ ngàng.

“Thằng ranh con đấy bảo mày phải không?” Lê Viễn Sơn phản ứng lại trước: “Tao biết ngay, từ lúc nghe nói nó cùng lớp với mày, tao biết ngay thằng ranh con đấy không có ý tốt!”

Trương Chiêu Nguyệt không thể nghe nổi: “Nếu không phải anh khăng khăng đưa tôi về, hai đứa nó đã chẳng học chung lớp!”

“Ai bảo cô suốt ngày ốm yếu, thầy Chương nói cô sẽ ảnh hưởng đường may mắn của tôi… Ngoài mẹ con cô tôi còn phải nuôi cả công ty mấy trăm người, cô bảo tôi làm thế nào, tôi còn có thể làm thế nào?”

“Tự anh mê tín thì đừng trách người khác. Thằng bé Tưởng Lâu không sai gì hết, nó không có ai che chở để rồi bị thương tai, tiền trợ cấp nuôi dưỡng nó cũng không chịu nhận, nó đã làm sai cái gì, dựa vào đâu mà nó không thể hận chúng ta?”

“Cô đừng lôi cả tôi vào, tôi không thân thích gì với nó.”

“Nhưng thằng bé là con trai tôi, anh không thể…”

“Đừng cãi nữa!”

Sau tiếng hét lớn của Lê Đường, tiếng cãi nhau như đọ cổ họng thoáng chốc im bặt.

Ba chữ ngắn ngủi đã khiến Lê Đường gần như kiệt quệ, không thể không nắm chặt tay vịn bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.

Cậu cũng muốn hỏi còn con thì sao, con là con trai ai? Nhưng sắp sửa thốt thành lời lại cảm thấy vô nghĩa.

“Không liên quan đến anh ấy, bố mẹ đừng đi tìm anh ấy.” Môi Lê Đường nhợt nhạt, cậu đã yếu lắm rồi: “Tại con đáng đời, vốn dĩ là con nợ anh ấy.”

Về phòng đóng cửa, Lê Đường ngồi xuống mép giường. Điện thoại trong túi áo rung mãi, cậu lấy ra vào Wechat, trông thấy tin nhắn của bạn bè. Hầu hết đều là tin nhắn quan tâm, mọi người như đã hẹn cùng ngậm miệng không nhắc, chỉ hỏi han cậu đã khỏe hơn chút nào chưa, bảo cậu ngủ một giấc thật ngon đừng nghĩ ngợi gì hết.

Chỉ có Tô Thấm Hoàn nhắc đến một cách uyển chuyển: Tôi gọi cho bố tôi rồi, không sao đâu, chờ cậu nghỉ ngơi điều chỉnh xong thì cứ đi học lại nhé.

Lê Đường muốn nhắn lại gì đó, ngón tay để trên bàn phím mà ngơ ngác chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Tôi không sao… Nhưng rõ ràng là có sao, nói vậy lại giả dối quá.

Cảm ơn cậu… Không cảm ơn trực tiếp thì không đủ thành ý, nhưng bọn cậu còn gặp lại nhau không?

Lê Đường lặng lẽ thoát Wechat, điện thoại lại rung trước khi cậu khóa màn hình.

Nhìn thấy tên “Tưởng Lâu” trên màn hình, Lê Đường gần như run rẩy theo bản năng. Cậu không dám từ chối cũng không dám nghe, tay chân lóng ngóng giữ nút tắt nguồn, còn vô tình chụp ảnh màn hình hai lần.

Màn hình tối đen, thế giới lại yên tĩnh.

Lê Đường ngả ra gối rồi chậm chạp nghiêng người nằm xuống, đầu gối gập trước ngực, hai tay ôm ghì cơ thể. Cậu như nằm trong một chiếc quan tài trong suốt, chỉ cần nín thở không nhúc thích và cố gắng không phát ra tiếng thì sẽ chẳng bị ai phát hiện.

Đáng tiếc ngày hôm nay dài quá đỗi, khi cậu mở mắt nhìn đồng hồ trên đầu giường thì mới trôi qua chưa đầy một tiếng.

Dường như cậu chưa hề ngủ, bởi vì cậu không nằm mơ. Dẫu cho cậu rất nóng lòng muốn xem thử cuối cùng con bướm bị mắc lưới rơi vào kết cục thế nào.

Lê Đường thở dài tiếc nuối, chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

Trương Chiêu Nguyệt bê đ ĩa thức ăn đi vào, chạm mắt Lê Đường thì vô thức né tránh, sau đó lại bất chấp tiến lên như không còn cách nào.

“Dậy rồi hả?” Cô đi đến bên giường và nói khẽ: “Nói chuyện một lát được không?”

Trong đ ĩa có canh hải sản thanh đạm do bác giúp việc làm. Đến tận hôm nay nghe bác giúp việc nói, Trương Chiêu Nguyệt mới biết Lê Đường không thích chua cay, món Trung Quốc thích ăn nhạt hơn, bữa sáng thích ăn bánh mì.

Chỉ mỗi thói quen ăn uống cũng có thể khiến cô đột ngột nhận ra sự lơ là của bản thân, rốt cuộc những năm qua cô đã bỏ lỡ bao nhiêu?

Cô không tin Lê Đường không buồn, cũng không tin cậu hoàn toàn không biết gì.

Cậu chỉ quá tinh ý, không muốn cô phiền lòng nên mới giả vờ có thể chấp nhận mọi điều.

Trương Chiêu Nguyệt cầm cuốn sách ở mép giường Lê Đường lên giở một trang, nói như độc thoại: “Mẹ còn không biết con thích đọc tiểu thuyết.”

Lê Đường mím môi.

Thật ra cũng không thích lắm đâu, cậu đọc hết các cuốn sách giáo viên giới thiệu chỉ vì muốn nâng cao kỹ năng viết văn mà thôi.

Nếu là trước đây có lẽ Lê Đường sẽ hào hứng kể cho mẹ câu chuyện trong sách và chia sẻ cảm nghĩ sau khi đọc, nhưng hiện giờ cậu chỉ thấy tê dại như đã bị phơi nắng quá nhiều.

Lê Đường không tiếp lời mà nói: “Người kia là anh ấy.”

“Anh ấy” ở đây là ai không nói cũng rõ.

Khi Trương Chiêu Nguyệt từ từ mở to mắt, Lê Đường bổ sung: “Làm ơn đừng nói với bố, đừng để bất cứ ai tổn thương anh ấy.”

Trên thực tế không phải Trương Chiêu Nguyệt không nhận ra chút nào. Trước hôm nay cô đã hơi nghi ngờ, dù sao Lê Đường cũng chưa từng qua đêm ở nhà bạn, cái lần Tưởng Lâu ngủ lại, có một vài việc giống như một góc núi băng nổi lên mặt nước.

Sau chuyện hôm nay thì gần như đã sáng tỏ, dẫu cho cô không tận tai nghe thấy đoạn ghi âm đó.

Có lẽ chỉ có ông bố thiếu trách nhiệm như Lê Viễn Sơn mới suốt ngày mải mê kiếm tiền giữ thể diện, hoàn toàn không quan tâm suy nghĩ của con mình.

Tuy nhiên Trương Chiêu Nguyệt tự vấn, mình cũng có tốt đẹp gì đâu.

Vậy nên khi Lê Đường đi thẳng vào vấn đề, không hỏi tự đáp, Trương Chiêu Nguyệt vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ vô cùng.

Nỗi xấu hổ này không giống lúc đối diện với Tưởng Lâu. Với Tưởng Lâu cô có lòng mà không có sức, còn với Lê Đường, rõ ràng cô có thể làm được nhưng lại né tránh đối xử tốt với con.

Cục diện hiện tại có thể nói là cực kỳ tồi tệ, Tưởng Lâu đã thật sự vì trả thù mà hủy hoại Lê Đường.

Trương Chiêu Nguyệt nắm tay Lê Đường, nhận ra tay cậu lạnh ngắt.

“Có phải, có phải Tưởng Lâu…”

“Không phải.” Lê Đường nói: “Là con tự nguyện.”

“Con thích anh ấy.”

Đối với một người nhát gan như Lê Đường thì câu này không khác gì bố cáo thiên hạ.

Từ nay cả thế giới đều biết Lê Đường thích Tưởng Lâu.

Có lẽ dùng từ “yêu” sẽ chính xác hơn. Cậu yêu hắn tha thiết, dù đã rơi vào bước đường này cũng muốn giải thích cho hắn, không muốn người khác làm tổn thương hắn.

Dĩ nhiên cậu thú nhận một cách dứt khoát cũng là vì đổi lấy kết quả mong muốn.

Lê Đường để mặc Trương Chiêu Nguyệt kéo tay mình, để mặc nước mắt chảy xuống mu bàn tay. Cậu hỏi: “Từ năm năm tuổi mẹ không chúc con sinh nhật vui vẻ nữa, là bởi con đã hại chết bố Tưởng Lâu, cho nên không xứng được vui vẻ đúng không?”

Bàn tay đang nắm tay cậu khẽ siết lại, Trương Chiêu Nguyệt ngẩng đầu. Cô chưa từng nghĩ Lê Đường lại có thể nhạy cảm tới vậy, sự khác biệt nhỏ nhoi đến cô còn không phát hiện ra mà Lê Đường đều cảm nhận được.

Cô biết rõ cái chết của bố Tưởng Lâu không thể trách Lê Đường, nhưng những yêu hận không cách nào giãi bày luôn phải có chỗ trút, mấy năm qua cô gánh cảm giác tội lỗi, không cho phép bản thân vui vẻ, vô hình trung cũng đang trừng phạt Lê Đường.

Dẫu cho cô rõ ràng hơn ai hết rằng Lê Đường không hay biết gì.

Mà Lê Đường đã nhìn thấy đáp án qua đôi mắt đẫm lệ nhòa ấy.

Chẳng những không buồn nhiều quá mà trái lại cậu còn tỉnh ra, những lần bị lạnh nhạt và ngó lơ trong quá khứ đều có câu trả lời.

Lê Đường nghĩ, may sao không phải vô duyên vô cớ ghét mình, ít nhất vẫn có nguyên nhân.

Giống như Tưởng Lâu đối xử với mình như thế cũng là vì mình là thủ phạm hại anh đau khổ.

Mọi sự trên đời đều có nhân quả.

Đúng là mình đáng đời.

Lê Đường gọi Trương Chiêu Nguyệt lại trước khi cô ra khỏi phòng: “Mẹ, sau này tốt với anh ấy một chút đi.”

Cô thầm giật thót, có lẽ là vì tiếng “mẹ” vẫn vẹn nguyên sau khi mọi chuyện xảy ra.

Dù vẫn chưa hoàn hồn hẳn sau cơn ngỡ ngàng, Trương Chiêu Nguyệt vẫn không kìm được lên tiếng: “Thật ra…”

“Con buồn ngủ lắm.” Lê Đường quay mặt đi: “Con phải ngủ đây.”

Trương Chiêu Nguyệt không nói gì nữa. Bỗng dưng cô cảm thấy có lẽ Lê Đường đã đoán được rồi. Suy cho cùng diễn xuất của cô kém như thế, để lại quá nhiều đầu mối.

Cửa phòng lại đóng chặt, lại chỉ còn một mình Lê Đường.

Thật ra không phải cậu không muốn nghe Trương Chiêu Nguyệt nói. Hồi nhỏ cậu rất thích nghe cô kể chuyện, chỉ mong sao cô ở bên mình cả ngày.

Nhưng Lê Đường cảm thấy mình quá ngốc, biết bao việc phải làm rối thành mớ bòng bong trong đầu.

Tạm thời cậu không thể tiếp nhận thêm nội dung nào nữa, cậu cần bình tĩnh lại rồi giải quyết từng việc một.

Đêm khuya yên ắng, Lê Đường lặng lẽ xuống tầng đi vào bếp. Cậu đứng trước bàn bếp trong nhà bếp kiểu Tây một chốc, chọn chọn lựa lựa rồi cầm theo một thứ quay về.

Lê Đường về phòng, đóng cửa khóa trái.

Lý trí nói cho cậu đây không phải nơi phù hợp nhất, nhưng cậu còn có thể đi đâu?

Thời gian đã không kịp nữa rồi, cậu cũng không đợi được nữa rồi.

Lê Đường mở máy, trước khi gọi điện cậu nhìn cuộc gọi nhỡ, hơn tám mươi cuộc có đến bảy mươi ba cuộc là của Tưởng Lâu.

Tính từ khi họ tạm biệt ở cửa phòng phát thanh thì trung bình mười phút gọi một cuộc, còn nhiều hơn cậu gọi cho Tưởng Lâu lúc đột ngột có động đất xảy ra.

Ngón tay Lê Đường ấn xuống nút gọi điện, gần như ngay giây phút tiếng “tút” vang lên điện thoại được nối máy.

Bên kia rất yên tĩnh, chưa biết chừng lúc này hắn cũng đang lẻ loi một mình.

Yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở không đều đặn, Tưởng Lâu hỏi dò: “… Lê Đường?”

Lê Đường “ừm” rồi không biết nên nói gì nữa. Cậu hơi ảo não, bình thường đều là cậu gợi chuyện đủ kiểu, sao đến lần cuối cùng lại không có gì để trò chuyện thế này?

Lần đầu tiên Tưởng Lâu sốt ruột muốn tiếp tục cuộc đối thoại hơn cậu: “Em đang ở nhà sao?”

Lê Đường lại “ừm”.

“Ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Sao không ăn?”

“Không đói.”

“Thế buồn ngủ không?”

“Hơi hơi.”

“Muốn đi ngủ không?”

“Ngủ liền đây.”

Cuộc đối thoại vô cùng bình thường suýt khiến Lê Đường tưởng rằng năm tháng tĩnh lặng, tất thảy chưa từng diễn ra.

Đầu ngón tay chạm vào chuôi cầm bằng sắt lạnh băng mới làm cậu choàng tỉnh, và cậu cũng tức khắc nhớ ra vì sao phải gọi cuộc điện thoại này.

Lê Đường nói: “Hóa ra anh là anh trai năm đó.”

Mười hai năm trước cậu đến Tự Thành tìm mẹ, quen một anh trai lớn hơn cậu hai tuổi ở ngôi nhà nhỏ dưới chân núi.

Cậu viết tên mình lên giấy, hỏi anh có từng gặp mẹ cậu không.

Những ký ức ấy đã trở nên mơ hồ vì một trận sốt cao, mấy tiếng trước nghe mẹ nói một phần mới chắp vá thành tình tiết hoàn chỉnh.

Không đúng, không phải mẹ.

“Đấy là mẹ anh.” Lê Đường nói vào điện thoại: “Em trả mẹ cho anh.”

Không ai rõ hơn Tưởng Lâu mẹ có ý nghĩa thế nào với Lê Đường. Lê Đường từng nói “mẹ không thể nhường lung tung, dù mẹ có không tốt đến mấy cũng không ai thay thế được mẹ”.

Nhưng bây giờ Lê Đường muốn trả mẹ cho hắn.

Tưởng Lâu hốt hoảng, vội vàng hỏi: “Lê Đường, em muốn làm gì?”

“Em có đang nghe không?”

“Em nghe.” Giọng Lê Đường vẫn rất bình tĩnh, cậu tự hỏi: “Lúc ấy anh chần chừ, vì em là em trai anh nên không ra tay được sao?”

Không chờ Tưởng Lâu trả lời, cậu nói tiếp: “Anh vẫn còn hiền quá, giống như bố anh vậy.”

Anh còn từng cho em cơ hội trốn chạy nữa mà.

“Anh nên bóp ch ết em luôn chứ, anh ơi.”

Lê Đường nhớ đêm hôm đó ở khách sạn, cậu hỏi đùa Tưởng Lâu có phải muốn bóp ch ết cậu không, Tưởng Lâu nói khắp nơi đều có camera, hắn không ngốc đến mức ấy.

Nếu như, Lê Đường nghĩ, nếu như cho cậu biết sớm hơn thì trước khi chết cậu sẽ viết sẵn thư tuyệt mệnh, phi tang toàn bộ chứng cứ có thể để mọi người không cách nào nghi ngờ Tưởng Lâu.

Vì sao không nói sớm hơn chứ?

Nhưng bây giờ cũng không muộn.

“Đoạn ghi âm ấy là lần đầu sao? À đúng… Anh mang bút ghi âm.”

Tưởng Lâu từng nói sẽ dùng bút ghi âm thật tốt.

Lê Đường chợt cảm thấy cuộc điện thoại này dư thừa, bởi lẽ tất cả manh mối đều chỉ hướng rõ ràng, ngốc cỡ nào mà đến giờ mới nhận ra.

Kỳ lạ thay tim cậu ì ạch như thể vừa bị xé toạc, cơn đau âm ỉ thấm vào khe nứt, lan lên miệng và mũi làm nghẽn cả tai.

Thế nên cậu không nghe rõ giọng nói ở đầu bên kia.

Hình như Tưởng Lâu đang nói không phải, không phải như vậy. Lê Đường cau mày, cảm thấy chắc chắn là mình nghe nhầm.

Sao lại không phải cho được, trong phòng chỉ có hai đứa mình thôi mà.

Cậu vẫn còn câu hỏi cuối cùng.

“Tối hôm ấy, anh đã ước gì?”

Suốt một khoảng thời gian rất dài sau đó, Lê Đường đều hối hận vì không cho Tưởng Lâu nói ra điều ước sinh nhật, chỉ bởi “điều ước nói ra lại không linh nghiệm”.

Đùa nhau à, việc Tưởng Lâu muốn làm, dù phải trả bằng bất cứ giá nào thì cậu cũng sẽ thực hiện cho hắn.

Sao có thể không linh nghiệm được?

Nhưng Tưởng Lâu nói: “Anh ước em sống tốt.”

Lê Đường cau mày chặt hơn, cất giọng bất mãn: “Nói dối, anh lại gạt em.”

Anh luôn nói dối, luôn đóng kịch, luôn gạt em.

Tưởng em thật sự ngốc, thật sự không đoán được sao?

“Để em đoán nhé.” Lê Đường bắt đầu suy nghĩ như lúc bình thường đoán Tưởng Lâu thi đấu thắng hay thua: “Em đoán, điều ước của anh là một mạng đền một mạng.”

“Có đúng không?”

Ở đầu bên kia Tưởng Lâu phủ nhận như phát điên, nói em đoán sai rồi, không đúng.

Hắn nói, điều ước của anh là muốn em sống tốt, em ở yên đấy, bất kể đang ở đâu thì em cũng đừng nhúc nhích, đừng làm gì cả.

Lê Đường không hiểu vì sao hắn lại cuống quýt như vậy.

Anh sợ em trốn sao? Sợ em không dám đối diện, không dám trả giá cho lỗi lầm của mình sao?

Lê Đường luôn nghe theo Tưởng Lâu, tôn thờ lời Tưởng Lâu nói như lời tiên tri, nhưng lần này cậu quyết định không nghe nữa.

Bởi vì Tưởng Lâu luôn gạt cậu.

Cậu nhớ lại sinh nhật năm ngoái mình thảm hại chạy đến dưới chân núi, Tưởng Lâu thu nhận cậu, mua cho cậu bánh kem và còn thắp nến. Nhưng ánh nến dập dờn ấy, sự ưu ái khiến cậu hạnh phúc không gì sánh bằng ấy không phải thật lòng mà là dày công tính kế.

Ngay cả sự rung động cả đời chỉ có một lần cùng những ngọt ngào vất vả lắm cậu mới moi được từ vết nứt trong góc tường, nâng niu trên tay như của báu đều là giả.

Lúc này, cuối cùng cũng đến lượt cậu làm theo ý mình.

Lọ hoa nơi đầu giường nghiêng đổ, cánh hoa hồng đỏ rực vương vãi đầy sàn.

Trái ngược với nó là lưỡi dao sắc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn.

Giữa cơn đau thắt ập đến như thủy triều, tầm mắt Lê Đường nhòe đi, dường như cậu nhìn thấy con bướm trong mơ giãy khỏi trói buộc, vẫy đôi cánh rách loạng choạng bay về cõi hư vô mênh mông trắng toát.

Từ đó biến mất khỏi thế giới này.

“Anh à.”

“Bây giờ, em sẽ giúp anh thực hiện điều ước.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN