Dệt Kén - Chương 47: C47: Em ở đâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Dệt Kén


Chương 47: C47: Em ở đâu


Ba tháng trước Tưởng Lâu đã biết tin Lê Đường về nước.

Người cung cấp tin là Bùi Hạo, anh ta có bạn làm ngành tài chính ở thủ đô, Lê Đường vừa tiếp quản công ty đầu tư Lê Viễn Sơn ném cho thì tin tức đã truyền đến Tự Thành.

Khi ấy Bùi Hạo rặt một vẻ chờ hóng chuyện: “Người ta ở nước ngoài không tiện theo đuổi, bây giờ người ta đã về nước, mày hết lý do lý trấu rồi chứ?”

Lúc bấy giờ Tưởng Lâu đang viết code, nghe xong chỉ tháo máy trợ thính ở tai trái, dùng hành động kêu Bùi Hạo câm miệng.

Bùi Hạo bèn chạy sang bên phải hắn: “Không phải chứ thằng này, bảy năm trước lúc người ta đi mày mất hết hồn vía, năm cuối cấp ba suýt chết ở cái trường huyện rách nát đấy, nếu không phải anh em giúp đỡ mày thì mày cũng chẳng còn mạng mà chờ người ta về đâu.”

Tưởng Lâu vẫn nhìn màn hình máy tính, bình tĩnh cất tiếng: “Cảm ơn.”

Bùi Hạo cạn lời, bỏ lại câu “nói chuyện với mày thà nói với khúc gỗ còn hơn” rồi vung tay bỏ đi.

Từ đó anh ta bắt đầu vừa cố ý vừa vô tình thả một vài tin tức liên quan đến Lê Đường trước mặt Tưởng Lâu.

Chẳng hạn như công ty đầu tư của cậu ta bắt đầu tuyển nhân viên, lương bổng và đãi ngộ rất rốt; công ty của cậu ta nằm trên tầng hai mươi mốt tòa nhà văn phòng khu CBD, vị trí đắc địa ở đoạn đường đắc địa, vô cùng chịu chi; nhưng nền tảng công ty quá kém, không biết khi nào mới có thể biến lỗ thành lãi; bạn anh đi nhậu gặp cậu ta, không ngờ sếp Lê tuổi trẻ mà uống rượu giỏi phết…

Nghe nói đã gặp mặt Tưởng Lâu mới phản ứng: “Em ấy thế nào?”

Bùi Hạo thấy cá cắn câu bèn làm bộ làm tịch: “Mày bảo gì cơ, anh nghe không rõ.”

Tưởng Lâu im lặng giây lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Bây giờ em ấy thế nào?”

“Việc này thì không biết.” Bùi Hạo nhún vai: “Hay anh bảo bạn lần sau mang máy ảnh lỗ kim chụp cho mày xem?”

Tất nhiên Tưởng Lâu nghe ra anh ta đang kháy mình, chẳng buồn để ý quay đầu đi tiếp tục viết code.

Về sau Bùi Hạo lại báo tin công ty đầu tư của Lê Đường đang tìm dự án đầu tư mới.

“Yêu cầu là lĩnh vực trí tuệ nhân tạo trong y tế, vừa đúng hướng nghiên cứu chính của chúng ta, cậu nói xem có trùng hợp không.”

Bề ngoài Bùi Hạo nói với Tôn Vũ Tường nhưng thực chất lại hét rõ to, chỉ sợ Tưởng Lâu không nghe thấy.

Rõ ràng Tôn Vũ Tường cũng hiểu mục đích của anh ta, hùa theo nói: “Đúng đấy đúng đấy, còn thấp hơn xác suất bị sét đánh.”

Bất ngờ là Tưởng Lâu không phản đối ý định huy động vốn của Bùi Hạo.

Sau khi cả ba thảo luận và đưa ra quyết định, Tưởng Lâu bắt đầu viết kế hoạch lập nghiệp, bản đầu tiên gần như không ngủ không nghỉ viết trong một tuần, Bùi Hạo đọc mà mừng húm: “Đến lúc đàm phán thì mày đi.”

“Không, anh đi.” Tưởng Lâu nói: “Tôi chỉ phụ trách cung cấp kỹ thuật ở phía sau.”

Bùi Hạo đầu đầy hỏi chấm: “Không định gặp cậu ta thật à? Thế sao mày đồng ý huy động vốn?”

“Hệ thống kho dữ liệu y tế của chúng ta đã rất hoàn thiện, một khi được rót vốn thì rất nhanh có thể đưa ra thị trường thu lại lợi nhuận.”

“… À, như thế phía đầu tư sẽ nhanh được chia hoa hồng.”

“Ừ.”

“Giỏi thật, Tưởng Lâu mày giỏi thật!” Bùi Hạo chịu thua hẳn: “Làm việc tốt không để lại tên chứ gì, âm thầm bỏ sức chứ gì, có cần anh cấp cho mày giải người yêu cũ cảm động Trung Quốc của năm không?”

Tưởng Lâu mặc kệ anh ta, cụp mắt tiếp tục giở bản kế hoạch đầu đã đọc đến nhàu nát.

Sau đó nữa ROJA vượt qua vòng sàng lọc đầu tiên, có cơ hội đến thủ đô phỏng vấn trực tiếp.

Vốn dĩ Tưởng Lâu không định tham gia, nhưng Bùi Hạo kiếm cớ không thạo nghiệp vụ bắt hắn đi cùng.

Mấy ngày ở thủ đô, Tưởng Lâu rúc trong khách sạn sửa kế hoạch lập nghiệp hết lần này đến lần khác.

Hai ngày trước hôm phỏng vấn, bản kế hoạch có một mục sửa đổi nhiều liên quan đến mô hình lợi nhuận, sửa xong Tưởng Lâu in ra rồi bảo Bùi Hạo đi đưa.

Bùi Hạo ôm bụng kêu đau, nói trưa nay ăn thức ăn hỏng nên giờ không thể đi lo liệu.

Tưởng Lâu biết anh ta giả vờ mà chẳng làm gì được anh ta, muốn gửi giao hàng thì lại lo đồ quan trọng gặp chuyện trên đường, bất đắc dĩ đành tự mình đi.

Đến nơi hắn quanh quẩn bên ngoài mấy vòng, nhìn qua cửa kính xác nhận văn phòng Tổng giám đốc ở tít trong cùng, hơn nữa Tổng giám đốc không có dấu hiệu sẽ đi ra ngay, bấy giờ hắn mới đẩy cửa bước vào.

Sau khi giải thích lý do đến, chị gái lễ tân dẫn hắn đến phòng Marketing.

Tưởng Lâu đưa đồ xong thì ra về, có người hỏi hắn xưng hô thế nào hắn cũng không trả lời.

Xuống dưới tầng Tưởng Lâu mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lôi điện thoại ra vào Wechat, khung trò chuyện được ghim trên đầu là với “Cáo nhỏ”. Mặc dù biết có lẽ Lê Đường đã bỏ tài khoản này, thế nhưng hắn vẫn cố chấp giữ lại không xóa đi.

Tin nhắn cuối cùng Tưởng Lâu gửi vào bảy năm trước.

Hắn hỏi “em ở đâu”, đến nay người ấy cũng chưa trả lời.

Hai ngày sau Bùi Hạo đi phỏng vấn, quay về thì chẳng buồn cáu gắt mà chỉ lắc đầu thở dài: “Để anh xem mày nhịn được đến khi nào.”

Tưởng Lâu vẫn nhớ Lê Đường không muốn gặp mình, hắn đã hạ quyết tâm không xuất hiện trong cuộc sống của cậu. Dù Lê Đường đích thân đến công ty họ thì hắn cũng trốn trong phòng giám sát, trước đó còn dặn hai ông bạn bất kể ra sao cũng đừng tiết lộ điều gì dính dáng tới mình.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, hắn sắp xếp tất cả đâu vào đấy, nhưng lại một lần nữa không thể tránh được sự trêu đùa của ông trời.

Từ giây phút Lê Đường xuống xe, hắn đã chú mục vào hình bóng cậu qua camera giám sát.

Xa cách bảy năm, Lê Đường cao lên rồi, người cũng gầy hơn. Cậu mặc com lê cực kỳ đẹp nhưng không rũ bỏ được nét non nớt.

Cậu thay đổi rồi, song dường như cũng không hề thay đổi, gương mặt bảy năm trước trùng khớp với hiện tại, trong phút chốc đưa Tưởng Lâu quay về thời niên thiếu tối tăm lạnh lẽo nhưng có ánh sáng thoáng qua.

Động đất xảy ra đột ngột, Tưởng Lâu tức tốc vọt ra ngoài.

Hắn chạy đến phòng tiếp khách thì thấy Lê Đường ngã ngồi xuống sô pha, mà kệ đồ sau lưng cậu đang lắc lư chực đổ.

Không kịp nghĩ ngợi, Tưởng Lâu lao sang bảo vệ cậu theo bản năng.

Đến khi mặt đất ngừng rung lắc, Tưởng Lâu mới nhận ra mình bị lộ.

Lê Đường hận hắn như thế, nằm trên giường bệnh cũng không muốn gặp hắn, bảy năm trước ra đi đầu không ngoảnh lại, cũng không nhắn nhủ lấy một lời, hiện giờ phải nhìn mặt hắn chắc cậu tức giận và sợ hãi lắm.

Tưởng Lâu hít sâu, hệt như dùng hết ý chí mới có thể kìm nén không chạm vào cậu.

“Nhắm mắt lại.”

Không mở lời không được nên đành nói thế này.

Anh biết em hận anh, không muốn nhìn thấy anh.

Vậy nên em nhắm mặt lại đi, cứ coi như anh chưa từng xuất hiện.

Lúc ra khỏi phòng tiếp khách, nhân viên công ty đang đi về phía này. Tề Tư Nhàn và Dương Bách Xuyên rảo bước sang, mỗi người một bên nắm cánh tay Lê Đường: “Động đất rồi, chúng ta mau ra ngoài tránh.”

Trên thực tế động đất diễn ra nhanh mà hết cũng nhanh, Bùi Hạo hai tay đút túi đi cùng mọi người ra khoảnh đất trống ngoài trời, mặt đầy vẻ không hề gì: “Động đất nhỏ thôi, các bạn không cần hoảng sợ quá.”

Tề Tư Nhàn trợn tròn mắt: “Cốc trà trên bàn đổ luôn rồi mà là động đất nhỏ?”

“Ừ hứ, nhỏ mà.” Bùi Hạo nói: “Động đất nhỏ không cần chạy, động đất lớn không chạy nổi.”

Dù anh ta nói vậy nhưng những người hiếm khi trải qua thiên tai vẫn hoảng hốt lo sợ. Dương Bách Xuyên sợ tới nỗi mặt trắng bệch, đề nghị với Bùi Hạo: “Sếp Bùi có suy nghĩ chuyển công ty đến thủ đô không? Khu công nghệ cao bên đấy cơ sở hạ tầng đầy đủ hơn, có lợi cho sự phát triển của công ty các anh hơn.”

Bùi Hạo cười: “Tôi cũng muốn chuyển đến thủ đô.”

Nói đoạn anh ta liếc phía sau Lê Đường: “Nhưng có vài người cứng đầu nhất quyết không nghe.”

Ánh mắt của anh ta khiến sự chú ý của mọi người đổ dồn vào người đứng sau lưng Lê Đường.

Dương Bách Xuyên nhận ra ngay: “Đây là người phụ trách mảng thuật toán của công ty anh…”

Tề Tư Nhàn phản ứng dữ dội nhất, mắt mở to hết cỡ, thậm chí còn sáng lấp lánh: “Vừa nãy tôi còn hỏi sao không thấy anh đẹp trai làm thuật toán đâu, hóa ra bị các anh giấu đi à.”

“Tôi không giấu cậu ta đâu nhé.” Bùi Hạo giơ hai tay chứng minh mình trong sạch: “Tự cậu ta không chịu ra thôi.”

“Sao lại không ra, ngại giao tiếp hả?”

“Cô hỏi cậu ta đi.”

Tề Tư Nhàn nhìn Tưởng Lâu lom lom, vừa ngắm vừa muốn nghe chi tiết.

Tuy nhiên Tưởng Lâu không định trả lời, nói với Bùi Hạo “ở đây giao cho anh” rồi xoay người đi vào công ty.

“Lạnh lùng quá à.” Tề Tư Nhàn xoa cánh tay một cách khoa trương, đưa mắt nhìn bóng lưng anh đẹp trai bỏ đi.

Cô sực nhớ ra gì đó bèn quay sang Lê Đường: “Sếp Lê, hình như mới nãy anh đi ra cùng anh ấy phải không?”

Dù người đã đi xa, song sự hiện diện khó lòng phớt lờ mà người đó mang lại vẫn ảnh hưởng tới mỗi một người có mặt ở đây.

Lê Đường cũng không ngoại lệ. Câu lơ đãng đáp “ừ”, bàn tay buông thõng bên người không kìm được siết chặt.

Kể cũng lạ, rõ ràng cậu nên tránh càng xa càng tốt mới phải, nhưng sao lại có xúc động muốn ngoái lại nhìn?

May thay nỗi xúc động ấy chỉ là ảo giác chớp nhoáng, không kéo dài quá lâu.

Trưa đến Bùi Hạo nói đã đặt bàn tại nhà hàng, hân hạnh mời mọi người đi dùng bữa.

Xe công vụ bảy chỗ chở đoàn người tới thẳng nhà hàng chuyên về ẩm thực Quảng Đông. Món ăn Quảng Đông nhạt và thiên ngọt, khác hẳn khẩu vị chung của người Tự Thành, bởi vậy khi vào nhà hàng Tề Tư Nhàn còn lẩm bẩm: “Sao đến Tự Thành lại ăn món Quảng Đông.”

Nhân viên phục vụ bê khay qua lại không ngớt trong sảnh, toàn bộ nhà hàng vận hành một cách trật tự, hoàn toàn không nhận ra vừa có động đất.

Vào phòng riêng, Lê Đường nhận được cuộc gọi của Chu Đông Trạch. Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói cậu đang ở Tự Thành, vừa nãy có động đất, cậu không sao chứ?”

Nghe ai nói không cần hỏi nhiều, Lê Đường đáp không sao, Chu Đông Trạch thở phào: “Vậy thì tốt. Khi nào cậu xong việc có thời gian rảnh cùng đi ăn không?”

“Lịch trình chuyến này tương đối dày, sáng mai là về rồi, tôi…”

Có vẻ đã đoán trước cậu sẽ từ chối, Chu Đông Trạch nói ngay: “Tối nay thì sao, chỉ ăn bữa cơm, không làm lỡ lịch trình của cậu đâu.”

Lê Đường mím môi, sau cùng vẫn nhận lời: “Thế nói trước nhé, đừng ăn chỗ đắt quá, món bình thường là được.”

Cúp điện thoại, Lê Đường ngẩng đầu trông thấy Bùi Hạo ngồi đối diện đang nhìn mình đầy sâu xa.

“Sếp Lê có sức hút thật, đến thành phố nhỏ bé này cũng có người giành giật mời đi ăn.”

Hiện tại Lê Đường đã biết người cuối cùng trong nhóm cộng sự của ROJA là ai, thành ra cũng hiểu hành động năm lần bảy lượt thăm dò bằng lời nói của Bùi Hạo trước đó.

Tuy nhiên cậu không rõ anh ta biết được bao nhiêu. Tưởng Lâu không phải người dễ dàng tâm sự chuyện quá khứ với người khác.

Vô duyên vô cớ lại nghĩ đến người đó, Lê Đường cảm thấy bất lực sâu sắc. Đã bảy năm trôi qua nhưng sao ký ức về người đó vẫn rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.

Cậu đành đáp qua quýt: “Cũng tạm, không bì kịp sếp Bùi, bạn bè trải khắp muôn nơi.”

Lúc mới vào nhà hàng, Lê Đường đã thấy Bùi Hạo quen cửa quen nẻo đi ra sau bếp nói chuyện vui vẻ với bếp trưởng.

Bùi Hạo nhướng mày, cũng không khiêm tốn: “Đúng thế thật, tôi luôn tin thêm một người bạn là thêm một sự giúp đỡ. Không như ai đó làm kỹ thuật ở công ty chúng tôi, đi đâu làm gì cũng một mình, thấy bạn học cũ cũng không biết đường lôi kéo làm thân.”

Lê Đường cười: “Người có tài luôn thanh cao mà.”

“Cậu ta thanh cao?” Bùi Hạo chế nhạo: “Cậu ta là thằng ngốc ngậm đắng nuốt cay.”

Nghe anh ta nói, căn bệnh dùng từ thẳng thắn đã bị Lê Đường nén suốt bảy năm ở nước ngoài suýt thì tái phát.

Ngậm đắng nuốt cay là chịu thiệt nhưng không nói ra.

Anh ấy thiệt chỗ nào? Chẳng lẽ anh ấy cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ hay sao?

Trong những người ngồi đây, Tề Tư Nhàn là người đầu tiên phát hiện hai người họ đang chơi trò đánh đố, không nhịn được nỗi tò mò mà phải hỏi: “Hai anh đang nói ai?”

Không chờ Lê Đường trả lời, Bùi Hạo giành đáp lời: “Cái người không đi đó.”

Nhắc đến Tưởng Lâu là Tề Tư Nhàn hăng hái hẳn: “Sao anh ấy không đi vậy?”

“Ai biết đâu.” Bùi Hạo nói hươu nói vượn: “Chắc là trai đẹp đều uống hạt sương, không cần ăn cơm chăng.”

Tề Tư Nhàn bị anh ta chọc cười khanh khách, cười xong mới nhận ra mình bỏ sót từ khóa quan trọng.

“Bạn học cũ? Không phải sếp Tôn ạ?” Tề Tư Nhàn hỏi.

Bùi Hạo lại muốn trả lời thay nhưng lần này không nhanh bằng Lê Đường.

“Tôi từng học cấp ba ở Tự Thành, sếp Tôn với sếp Tưởng đều là bạn học cũ của tôi.” Lê Đường mỉm cười, nói giọng bình tĩnh: “Nhưng tôi chỉ ở Tự Thành chưa đến một năm, không thân với hai người họ lắm.”

Bùi Hạo nghe cậu nói “không thân” thì nhướng mày có phần ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười như thể chế giễu.

Lê Đường đã không định quan tâm người khác nghĩ thế nào, bây giờ thân mình cậu còn lo chưa xong, hoảng loạn như đang bị ép bóc trần quá khứ.

Cậu không muốn đến Tự Thành chỉ vì sợ gợi lại kỷ niệm, sợ gặp phải hoàn cảnh này.

Hơn nữa chuỗi hạt ở cổ tay cậu không biết rơi đâu mất rồi. Có lẽ nó rơi trong trận động đất hỗn loạn khi nãy, cũng có thể rơi trên xe… Lê Đường lấy tay che cổ tay trái dưới gầm bàn, dù đã kéo ống tay áo nhưng vẫn không thể không lo bị người khác nhìn thấy.

Cũng may khi thức ăn lên bàn, mọi người đều tập trung ăn uống, Bùi Hạo cũng không nhìn chằm chằm cậu nữa.

Có thể là do vừa “sống sót sau tai nạn” nên mọi người đều ăn rất ngon, Tề Tư Nhàn còn một mình xử hết nửa đ ĩa xá xíu mới nỡ ngẩng mặt khỏi bát cơm, cất giọng khen: “Ngon thật sự, ngon hơn bất cứ nhà hàng món Quảng Đông nào tôi từng ăn.”

“Phải ngon chứ, toàn thể nhân viên công ty chúng tôi đều công nhận cơ mà.” Bùi Hạo nói: “Sáng sớm đã chạy đi đặt bàn chỉ để sếp Lê ăn một bữa vừa miệng đấy.”

Mắt Lê Đường giật giật, chỉ lo Tề Tư Nhàn gặng hỏi ai đặt bàn và sao lại biết sở thích ăn uống của sếp Lê.

Lần này cầu nguyện có hiệu quả, Tề Tư Nhàn đang để ý vấn đề khác: “Thức ăn ngon thế này, không làm vài chén thì cứ thấy thiếu thiếu.”

Bùi Hạo xua tay: “Công ty chúng tôi nghiêm cấm bàn chuyện làm ăn khi ăn cơm, văn hóa bàn nhậu nố nồ nô.”

Tề Tư Nhàn cười ngặt nghẽo: “Sếp Bùi hài hước quá, lướt mạng nhiều lắm phải không?”

Tuy nói vậy nhưng khi bữa ăn trôi qua quá nửa, mọi người vẫn khó tránh nhắc tới chuyện thuở đầu lập nghiệp.

Lê Đường không có gì để kể, cậu không tự nguyện mà là bị đẩy lên vị trí này. Bùi Hạo cũng nói vốn dĩ anh ta không hứng thú gì với việc mở công ty, chẳng qua cảm thấy bạn mình tội nghiệp quá, muốn kiếm chút chuyện cho cậu ta làm để cậu ta phấn đấu, thế nên mới quyết định lập nghiệp.

“Cho tôi mạnh dạn suy đoán, người bạn mà sếp Bùi nhắc có phải sếp Tưởng không?” Tề Tư Nhàn hỏi.

“Còn ai vào đây nữa?” Bùi Hạo đáp: “Mọi người cũng thấy bộ dạng suốt ngày ủ rũ của cậu ta rồi đấy.”

“Người ta như thế gọi là ngầu, thần tiên trên trời đều vậy mà.”

“Trước kia cậu ta không ngầu đâu, còn thân thiện hơn tôi nhiều.”

“Thật sao? Không nhìn ra đó…”

“Nhưng tôi ghét bộ dạng trước kia của cậu ta, giả tạo hết chỗ nói, rõ ràng phiền chết đi được mà vẫn cười thảo mai.”

Nghe đến đây bỗng dưng Lê Đường có cảm giác nằm không cũng trúng đạn, nụ cười mỉm treo trên môi trở nên sượng ngắt.

Tề Tư Nhàn hiếu kỳ: “Hai người trở thành bạn kiểu gì?”

“Không đánh không quen biết thôi.” Tầm mắt của Bùi Hạo như vô tình lướt qua mặt Lê Đường: “Về sau mới biết không phải cậu ta giả vờ… Biết quá khứ của cậu ta thì sẽ hiểu.”

Trên đời có một loại người bất kể đang ở đâu cũng đều là sự tồn tại bắt mắt nhất đám đông.

Tưởng Lâu chính là người như vậy, chủ đề nói chuyện trong bữa ăn bị kéo đến đâu chăng nữa thì cuối cùng vẫn vòng về hắn.

Dù cho hắn không có mặt ở đây.

Ngay cả lão Ngô trưởng phòng Quản lý rủi ro, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bố của hai đứa con, cũng khó giấu vẻ tán thưởng: “Nếu con trai tôi mai này có thể cầu tiến bằng một nửa các cậu, tôi nằm mơ cũng cười đến mức tỉnh ngủ mất.”

“Anh đừng gom cả tôi vào, trừ tôi ra trước đi, học theo tôi là toi đời luôn đấy.” Bùi Hạo cười đáp.

Tôn Vũ Tường miệt mài đánh chén nãy giờ cũng nói: “Trừ cả tôi nữa, xét về mặt kỹ thuật tôi không bằng Tưởng Lâu, xét về mặt quan hệ tôi không bằng Bùi Hạo, tôi chỉ tham gia cho đủ số thôi.”

Tề Tư Nhàn đặt câu hỏi cho lão Ngô: “Nếu phải chọn một người trong số họ, anh muốn ai làm con trai mình?”

Lê Đường tỏ thái độ trước: “Dù không chọn tôi thì tôi cũng không gây khó dễ cho anh ở công ty đâu.”

Thế là lão Ngô trầm ngâm giây lát: “Vẫn chọn sếp Tưởng vậy.”

Mọi người phì cười nói anh biết chọn thật.

Nhắc đến năng lực cá nhân, Bùi Hạo lại kể mình chỉ tốt nghiệp một trường đại học bình thường, không như sếp Tưởng học cử nhân và thạc sĩ tại trường top 2 trong nước, đã tốt nghiệp sớm lại còn đi trao đổi hai năm ở nước ngoài.

Được hỏi Tưởng Lâu học trường nào ở nước ngoài, Bùi Hạo nói: “Tôi không biết, dù sao cũng là ở Anh, trường mà tôi không thi nổi.”

Lê Đường nghe đến nước Anh thì tim bỗng loạn nhịp.

Cậu nghĩ chắc chắn chỉ là tình cờ thôi, Anh cũng là quốc gia có đông đảo du học sinh, không có gì kỳ lạ cả.

Nhưng nơi đào tạo ngành khoa học máy tính tốt nhất lẽ nào không phải Mỹ sao?

Cậu đang mải nghĩ thì Bùi Hạo nhận một cuộc điện thoại.

Mới bắt máy vẫn còn bình thường, nói chuyện vài câu anh ta bắt đầu bực.

“Không hề… Đã bảo không có làm khó cậu ta… Nếu mày lo thì đến đi… Chậc, anh cóc chuyển lời giúp mày, mày tự đi mà nói với cậu ta.”

Bùi Hạo đứng dậy đưa điện thoại sang phía bên kia bàn tròn, cười niềm nở: “Sếp Lê, nghe máy này.”

Nhận thức được người ở đầu kia là ai, Lê Đường ngập ngừng một thoáng rồi vẫn nhận điện thoại.

Ống nghe kề sát tai, vài giây im lặng không đủ để Lê Đường chuẩn bị tâm lý.

Thế nên khi nghe thấy người đối diện hỏi dò “Lê Đường à”, tim cậu bỗng nhiên giật thót.

Dường như sau hơn một tiếng góp nhặt và ấp ủ, đến giờ phút này cảm xúc lúc gặp lại nhau đã bị trận động đất bất ngờ cuốn trôi mới cuồn cuộn trào dâng trong lòng.

Lê Đường “ừm” nhẹ bẫng.

Sau đó lại là một khoảng lặng ngắn hơn ban nãy.

“Vòng tay của em rơi ở đây.” Tưởng Lâu khẽ khàng hít sâu: “Em ở khách sạn nào, anh đưa nó qua.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN