Dệt Kén - Chương 61: C61: Quà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Dệt Kén


Chương 61: C61: Quà


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Trước khi tan làm Lê Đường nhận được bó hoa thứ hai trong ngày.

Một bó hoa cát tường màu champagne và trắng theo phong cách trong trẻo ấm áp, các đồng nghiệp không phản ứng dữ dội như ban sáng thấy hoa hồng đỏ nhưng cũng ồn ào rất lâu, ồ lên sếp Lê có diễm phúc, xem chừng team building tháng sau có thể gặp bà chủ rồi.

Lê Đường không thừa nhận cũng không phủ nhận, mặc kệ mọi người đoán.

Lúc Dương Bách Xuyên phòng Nghiên cứu đến văn phòng Tổng giám đốc đưa tài liệu, Lê Đường buột miệng hỏi: “Vòng tay của cậu mua ở đâu?”

Dương Bách Xuyên vô thức cúi đầu nhìn cổ tay mình, cười đáp: “Mua trên mạng ạ.”

“Mua trên mạng cũng chuẩn kích cỡ sao?”

“Có thể đo bằng thước, hoặc lấy giấy quấn một vòng quanh cổ tay, đánh dấu rồi mở ra đo.”

“Cách hay.” Lê Đường học một biết mười: “Còn có thể dùng cách này để đo kích cỡ nhẫn.”

Dương Bách Xuyên chủ động tháo chuỗi hạt của mình đưa cho Lê Đường, Lê Đường cầm trong tay quan sát: “Kiểu này giới trẻ các cậu đeo mới đẹp.”

Dương Bách Xuyên nhìn gương mặt tươi cười của Lê Đường: “Anh… Sếp cũng rất trẻ.”

“Sao cơ?” Lê Đường ngước mắt, không nghe rõ.

Chạm mắt chưa đầy một giây Dương Bách Xuyên đã nhìn sang chỗ khác: “Không có gì.”

Khi Lê Đường đọc sơ qua giấy tờ, Dương Bách Xuyên chốc thì nhìn hoa hồng đỏ, chốc lại ngó hoa cát tường.

Tưởng anh chàng sốt ruột, Lê Đường nói: “Hôm nay tan làm sớm nửa tiếng.”

Dương Bách Xuyên mù mờ.

“Hôm nay Valentine mà?” Lê Đường giải thích: “Đón bạn gái đi ăn sớm chút.”

Tự dưng Dương Bách Xuyên hơi ủ rũ: “… Tôi không có bạn gái.”

Lê Đường nhớ ra: “À đúng, lần trước cậu nói trên máy bay rồi… Vậy buổi liên hoan sau mời cả công ty hàng xóm, coi như giao lưu.”

Dương Bách Xuyên có vẻ không lọt tai, nhận lại giấy tờ, nhìn chằm chằm hoa hồng đỏ một chốc mới mất hồn mất vía đi ra.

Năm rưỡi tan làm, sáu rưỡi Lê Đường và Lý Tử Sơ mới đi thang máy xuống tầng, vừa đi vừa thảo luận vấn đề thoát ế của nhân viên, nghe nói nam nữ độc thân trong công ty chiếm đến tám mươi phần trăm, Lê Đường kinh ngạc: “Nhiều thế?”

“Đúng vậy, thanh niên bây giờ tỉnh táo lắm, yêu đương sao quan trọng bằng kiếm tiền.”

“Thế sao không ai chịu tăng ca?”

“Vì sức khỏe xếp trước kiếm tiền, nếu lương cơ bản đủ tiêu thì ai thích tăng ca, cuối cùng mệt hỏng cả người, tiền kiếm được còn chẳng đủ đóng viện phí.”

“Có lý.” Lê Đường trầm ngâm: “Thế sao ngày nào hai bọn mình cũng tăng ca?”

Lý Tử Sơ trợn mắt: “Vì đây là công ty của cậu, cậu phải lấy mình làm gương, mà tôi là trợ lý của cậu, phải cùng cậu lấy mình làm gương.”

Giọng điệu ấy suýt thì viết hai chữ “tủi hờn” lên mặt.

Lê Đường cười nói: “Thật ra từ hồi cấp ba, tôi đã phát hiện cậu hơi có máu M.”

Thích làm lớp trưởng, luôn vơ trách nhiệm vào mình, không phải thích bị ngược đãi hay sao.

Lý Tử Sơ ngoài cười trong không cười: “Tôi có máu M thì cậu chính là M, dây dưa vương vấn với người suýt hại chết mình, người bình thường ai làm được như thế.”

Lê Đường tự đào hố chôn mình, vội vàng đánh trống lảng: “Nhanh về đi, đừng để người ấy nhà cậu phòng không gối chiếc trong ngày Valentine.”

Lý Tử Sơ lái xe nên xuống bãi đỗ xe dưới hầm. Lê Đường ra thang máy ở tầng một, đi tới cửa chính thì trông thấy Chu Đông Trạch mặc com lê cười với mình.

Các nhà hàng xung quanh đều kín khách, vất vả lắm hai người mới tìm được một quán cà phê còn bàn.

Vừa ngồi xuống chưa kịp gọi món, Chu Đông Trạch đã nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi tan làm muộn, không kịp đặt bàn.”

“Không sao.” Lê Đường lật thực đơn: “Tôi cũng vừa tan làm.”

Chu Đông Trạch hỏi đã nhận được hoa chưa, Lê Đường đáp nhận được rồi, Chu Đông Trạch vẫn xin lỗi: “Không ngờ hoa cũng cháy hàng, trưa nay tôi gọi điện cho mấy cửa hàng hoa mà hoa hồng đều bán hết, đành phối một bó hoa cát tường.”

Lê Đường ngầm hiểu, không phải hoa hồng bán hết mà là Valentine các cửa hàng hoa chỉ nhập hoa hồng đỏ, không có màu khác để lựa chọn.

“Hoa cát tường cũng rất đẹp.” Lê Đường cười nói: “Cảm ơn cậu cho tôi lấy lại thể diện ở công ty.”

Cà phê được bê lên, hai người nói chuyện công việc dạo gần đây.

Chu Đông Trạch than thở nhịp độ làm việc tại văn phòng luật thủ đô nhanh hơn Tự Thành, ở Tự Thành nhiều nhất hắn chỉ nhận hai vụ án một lúc, còn thường xuyên nghỉ dài ngày, bây giờ không được nhàn rỗi nữa, bốn năm vụ án một lúc là ít, một ngày 24 tiếng đều sẵn sàng, ngày nghỉ cũng không ngoại lệ, hôm nay phải sắp xếp công việc liên quan trước một tuần mới có thời gian rảnh.

“Bận thế này, chẳng lẽ cũng không có thời gian về Tự Thành.” Lê Đường hỏi.

“Ừ.” Chu Đông Trạch mỉm cười bất lực: “Tết chỉ về hai ngày, mẹ tôi tức điên lên, bảo tôi đi thì đừng về nữa.”

“Có hối hận khi bỏ việc chạy đến đây dốc sức không?”

“Cái đấy thì không, ở Tự Thành đi vài ba bước gặp một người quen, rất khó tiến vào trạng thái phấn đấu vì sự nghiệp.”

Người Đông Á có bệnh chung ngấm vào gen là không chịu nổi nhàn rỗi, thích hành xác, cứ phải vẽ việc cho mình, tìm chút vấn đề khó khăn để giải quyết thì mới cảm thấy sống có giá trị.

Lê Đường nhận thức sâu sắc: “Vòng tới vòng lui, cuối cùng cũng là tự làm khó mình.”

Chu Đông Trạch cười: “Nhưng ngoài việc đấy ra, đến thủ đô vẫn còn một điểm tốt.”

“Gì?”

“Gần cậu hơn.”

Lê Đường nhấp một hớp cà phê rồi đặt cốc xuống. Cậu biết điều gì phải tới thì không tránh được, vì vậy đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Chu Đông Trạch cố hết sức hỏi bằng giọng thoải mái: “Qua lâu vậy rồi, cậu suy nghĩ thế nào?”

Thật ra đối với Chu Đông Trạch, Lê Đường luôn ôm lòng biết ơn.

Dù phát hiện hắn có chuyện giấu giếm, cố tình tránh nhắc đến việc xảy ra sau khi mình rời Tự Thành, Lê Đường cũng chỉ coi như lẽ thường tình, dẫu sao ai lại muốn nói hộ “đối thủ cạnh tranh”, giảm thấp tỉ lệ thắng của mình?

Hơn nữa Lê Đường cũng không cho rằng mình đáng để người khác tranh giành và giở chiêu trò.

Cậu hiểu rõ bản thân là một người vô cùng bình thường, không thông minh lắm, năng lực trung bình, không có tham vọng, tính tình hướng nội đến mức hơi nhát gan, điểm duy nhất có thể đem ra khoe chắc là trái tim hết lòng với người yêu.

Nhưng cậu chỉ có một trái tim.

Cậu còn hơi tính toán chi li, hy vọng những gì mình bỏ ra được nhận lại tương xứng, nếu đã dâng hiến một trái tim hoàn chỉnh thì không khỏi mong muốn đối phương cũng đáp lại bằng tình cảm cùng mức độ.

Có lẽ đây là một dạng chống đối, hoặc nói cách khác là nổi loạn. Trông có vẻ nhạt nhẽo không ganh đua nhưng thật ra theo đuổi cái tuyệt đối, nếu có thể phân chia cấp bậc thì trong mắt cậu, thứ hão huyền như tình yêu có chỉ 0 điểm và điểm tối đa.

Với những người ở giữa cậu sẽ không tạm bợ, thà rằng không cần.

Cậu muốn thiên vị vô điều kiện và thấu hiểu không cần lời nói, chứ không phải sự lựa chọn tốt nhất sau khi cân nhắc thiệt hơn, hoặc kết luận “phù hợp” được đưa ra sau khi suy tính chuẩn chỉnh.

Giống như hoa, chỉ cần không phải hoa hồng đỏ rực như lửa thì dù là Pink Floyd nhạt màu hơn đôi chút, hay hoa cát tường tươi đẹp lộng lẫy cũng đều không thể làm cậu rung động.

Kiên định với điều này thì từ chối tự tin hơn.

“Xin lỗi.” Lê Đường nói: “Tôi cảm thấy chúng ta thích hợp làm bạn hơn.”

Dường như Chu Đông Trạch không mấy bất ngờ với câu trả lời của cậu, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi bằng giọng bình tĩnh: “Có phải vì cậu ta không?”

Sau khi gặp lại, từ giây phút nhìn thấy Tưởng Lâu dưới tầng khách sạn Chu Đông Trạch đã lờ mờ có dự cảm, dù khi ấy Lê Đường bước đi cực nhanh, lên xe cũng không ngoái đầu lấy một lần.

Nhưng dẫu cho đã đặt giả định từ trước, đối diện với thất bại “không công bằng” thế này vẫn khó tránh không cam lòng, nhất là khi Lê Đường dùng sự im lặng thay cho ngầm thừa nhận trước câu hỏi của hắn.

Chu Đông Trạch nghiêm túc: “Trong hệ thống pháp luật, chỉ cần vi phạm quy định thì dù có uẩn khúc khác hay người bị hại bày tỏ tha thứ, hành vi phạm tội cũng vẫn thành lập.”

Lê Đường đáp: “Tôi biết.”

Sao cậu có thể không biết trong mắt người ngoài mình ngu ngốc và ti tiện nhường nào? Sự việc phát thanh năm ấy nếu không phải được các bên ém xuống, chỉ xét riêng mức độ nghiêm trọng cũng đã đủ lên trang nhất tin tức xã hội. Vậy mà với tư cách là người bị hại, bảy năm sau cậu lại đứng ra tuyên bố “chẳng những tôi không hận thủ phạm mà còn không truy cứu trách nhiệm của thủ phạm, tôi vẫn yêu anh ấy như ngày nào” trong khi mọi người đều chưa hề quên.

Lê Đường nhắm mắt.

Nhưng liệu có ai thật sự hiểu được “uẩn khúc” bên trong? Dù là bản thân cậu thì cũng chỉ có thể chắp vá ra toàn bộ sự việc từ lời người khác, trong trường hợp không biết tường tận, ai có tư cách phán xét cậu “dễ dàng tha thứ”?

“Năm xưa cậu nói đúng, anh ấy luôn là người có thù tất báo.” Lê Đường thở hắt ra: “Anh ấy hận một người thì phải trả thù, dù người này là chính anh ấy.”

“Tôi đoán trong hệ thống pháp luật chưa từng xuất hiện trường hợp người bị hại và thủ phạm là cùng một người, cho nên việc anh ấy đã làm không thể tổng kết và định nghĩa chỉ dựa vào một bộ luật hay vài điều khoản.”

Không thể nghi ngờ những lời này đã tỏ rõ lập trường, thái độ kiên định bất di bất dịch.

Chu Đông Trạch cầm cốc cà phê hơi nguội lên uống cạn.

Khi đặt cốc không xuống bàn, Chu Đông Trạch đã điều chỉnh xong, tuy rằng nụ cười có vẻ cay đắng: “Làm bạn cũng tốt, tình bạn là một mối quan hệ tương đối ổn định.”

Lê Đường thở phào: “… Cảm ơn cậu.”

Chu Đông Trạch hỏi: “Đừng bảo tiếp theo cậu định nói cậu là một người rất tốt đấy nhé?”

Bảy năm trước Lê Đường từ chối hắn đã dùng câu này. Có lẽ từ khi ấy hắn nên biết mình không thể cho Lê Đường thứ tình yêu mà cậu muốn.

Lê Đường cười: “Cậu rất tốt thật mà, cậu sẽ tìm được người tốt hơn.”

Chu Đông Trạch nói: “Thật ra tôi cũng có một việc gạt cậu.”

“Việc gì?”

Chu Đông Trạch mỉm cười lắc đầu.

Không cần thiết phải nói nữa, bởi lẽ hắn biết sẽ không tìm được ai tốt hơn Lê Đường.

Mặc dù ban đầu hắn bị ngoại hình của Lê Đường thu hút, song về sau lại rung động trước nét mặt xấu hổ ngại ngùng, vẻ thích thú đong đầy đôi mắt và sự chung thủy cố chấp tới nỗi có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.

Mà những điều ấy đều dành cho một người tên Tưởng Lâu.

Thế nên dù những năm qua thật ra hắn luôn nhớ Lê Đường, hai người từng hẹn hò cũng mang bóng dáng Lê Đường, muốn ở bên Lê Đường không phải vì kỷ niệm ùa về, càng không phải vì vừa khéo cả hai đang cô đơn lẻ bóng, nhưng hắn chỉ là người ngoài cuộc, trong câu chuyện này từ đầu đến cuối đều không có tên hắn.

Sau khi tạm biệt Chu Đông Trạch ở cửa quán cà phê, Lê Đường không muốn về nhà nên ghé vào hiệu sách kế bên.

Tối Valentine đến cả hiệu sách cũng đông các cặp đôi. Khó khăn lắm Lê Đường mới tìm được một góc khuất yên tĩnh, vừa ngồi xuống đọc sách chưa bao lâu đã thấy điện thoại trong túi áo rung, lấy ra xem thì là tin nhắn gửi từ số điện thoại chưa lưu ở Tự Thành, nội dung gồm ba chữ ngắn gọn súc tích: Ăn cơm chưa

Cuối câu không có dấu chấm hỏi như thể biết rõ cậu chưa ăn.

Lê Đường đắn đo giây lát bèn trả lời: Ăn rồi

Bên kia gửi một đống dấu chấm, Lê Đường nhếch môi cười, cất điện thoại về túi áo.

Chưa đầy năm phút lại có tin nhắn mới, hình như người ấy đã từ bỏ giãy giụa, sự bất lực “thôi anh đầu hàng” thể hiện trong từng con chữ: Đi ra ngoài, tiệm thứ ba bên trái có bàn trống

Lê Đường hỏi: Sao anh biết?

Đúng như dự đoán người ấy không trả lời. Lê Đường lại giở vài trang rồi gấp sách lại, cầm thẳng ra quầy thanh toán.

Sau khi ra ngoài cậu đi ngược dòng người về bên trái, dừng chân trước cửa tiệm thứ ba.

Cậu không bước vào mà gọi cho số điện thoại vừa gửi tin nhắn, sau đó mở to mắt nhìn đoàn người qua lại, nhưng rồi tai lại chộp được âm thanh trước.

Bản nhạc vui nhộn – nhạc chuông hệ thống ở dòng điện thoại cũ, cũng là nhạc chuông Tưởng Lâu cài riêng cho cậu vào bảy năm trước khi cậu trách hắn luôn không nghe máy.

Lê Đường xoay người theo hướng phát ra giai điệu loáng thoáng, trông thấy người ấy mặc đồ đen vô cùng khiêm tốn, thân hình cao ráo nổi bật.

Hắn không làm gì hết mà chỉ cầm điện thoại, đứng giữa đám đông tấp nập chạm mắt với Lê Đường, mặc cho chiếc điện thoại đang đổ chuông vạch trần tung tích hắn.

Dõi mắt nhìn Lê Đường bước từng bước về phía mình, Tưởng Lâu tưởng câu đầu tiên sắp được nghe nhất định là “sao anh ở đây”.

Ai ngờ Lê Đường ngược đời, tiến lên xỏ hai tay vào hai bên túi áo khoác của Tưởng Lâu.

“Sang tháng hai rồi mà sao vẫn lạnh.” Lê Đường cất tiếng.

Tưởng Lâu ngơ ngác vì đoán sai, cũng vì lần đầu tiên Lê Đường chủ động đến gần kể từ ngày gặp lại.

Lê Đường tựa đầu lên vai Tưởng Lâu, trong lòng không quan tâm lý do vừa bịa có chính đáng hay không, cậu chỉ đang nghĩ chuyện mà Chu Đông Trạch nói với mình khi tạm biệt ban nãy.

Thời gian trước Trần Chính Dương liên lạc với Chu Đông Trạch, nói rằng nó bị truy tố vì tội ăn cắp, hỏi Chu Đông Trạch có cách giúp nó thoát tội không, nó không muốn ngồi tù.

Theo Chu Đông Trạch kể, hiện tại chứng cứ vụ án vô cùng xác thực, trừ tội trộm cắp còn có tội cố ý gây thương tích, nhiều tội danh gộp lại ít nhất phải phán khoảng mười năm tù. Lê Đường không tò mò Trần Chính Dương bị phán bao nhiêu năm, dẫu sao cũng do nó tự chọn, hồi cấp ba tên này đã làm đủ chuyện bẩn thỉu, kết cục hiện giờ chỉ có thể trách nó gieo gió gặt bão.

Tuy nhiên Chu Đông Trạch biết được một việc từ chỗ Trần Chính Dương. Năm đó Tưởng Lâu đã lấy lại bút ghi âm từ lâu, Vương Nghiên cũng xóa tệp gốc trên máy tính, nhưng trước lúc ấy Trần Chính Dương phát hiện máy tính ở phòng phát thanh có một tệp cài mật khẩu, trong cơn tò mò nó sao chép mang đi nhờ dân lành nghề bẻ khóa, xong xuôi lại tự tiện phát trong phòng phát thanh.

Trần Chính Dương nghĩ mãi không hiểu: “Sự cố năm xưa nghiêm trọng như thế tôi còn có thể an toàn thoát thân, bây giờ chỉ trộm đồ đánh người cũng bị kết án?”

Hóa ra nó biết việc này rất nghiêm trọng, Lê Đường nghĩ.

Hóa ra Tưởng Lâu đã sớm hối hận, bỏ cuộc và lựa chọn thu hồi trước khi cả hai cùng chết.

Dù đời này có tồi tệ đến đâu chăng nữa, Tưởng Lâu cũng muốn sống tiếp với Lê Đường.

Vậy thì, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn sau đó, không có người cố tình cản trở từ bên trong, liệu bây giờ bọn cậu có khác không?

Ngón tay chạm vào một v@t cứng trong túi áo Tưởng Lâu, Lê Đường nắm chặt lôi ra.

Bút ghi âm màu đen bóng hình dạng giống bút máy, là quà Valentine bảy năm trước… Không, tám năm trước cậu tặng Tưởng Lâu.

Khi ấy Tưởng Lâu từng hứa sẽ giữ gìn cẩn thận cũng như sử dụng thật tốt, hóa ra là lấy làm một liều thuốc khi nhớ nhung, mỗi đêm trằn trọc khó ngủ, sáng sớm tỉnh khỏi cơn mơ mà không thấy cậu thì lôi ra nghe hết lần này đến lần khác.

Cầm bút ghi âm, Lê Đường lại cúi đầu tì trán lên vai Tưởng Lâu, không muốn hắn nhìn thấy đuôi mắt ẩm ướt.

Giờ phút này Tưởng Lâu không hề biết Lê Đường lại tìm được một mảnh ghép, sắp ghép hoàn chỉnh khung cảnh như cũ, hắn chỉ cụp mắt nhìn chỏm tóc mềm mại cùng cái gáy trắng trẻo tựa bông tuyết của Lê Đường.

Năm ngoái tuyết rơi cũng không thể ở bên nhau, đáng tiếc thật.

Cả hai cứ như vậy đứng trên đường mà chống đỡ cho nhau, đến tận khi Tưởng Lâu sắp cầm lòng không đặng chạm vào cậu, Lê Đường mới chợt lên tiếng: “Bên phải.”

Cậu nói nhỏ: “Túi áo bên phải… Quà.”

Tay Tưởng Lâu bèn rẽ hướng, thò vào túi áo khoác của Lê Đường.

Hôm nay Lê Đường mặc quần áo thoải mái, thành thử túi áo cực kỳ rộng, đủ để nhét cả một quyển sách.

Lúc lấy quyển sách bìa cứng ấy ra, Tưởng Lâu vẫn hơi hoang mang.

Sách không dày, bìa là tranh sơn dầu có độ tương phản màu sắc lớn, trên cùng là bầu trời xanh thẳm, núi đồi sừng sững đằng xa ôm trọn cánh đồng màu mỡ, bên trên là đám mây rực rỡ.

Tên sách in ở chính giữa: A Cloud A Day

Đây là quyển “Mỗi ngày một đám mây”.

Cũng là món quà Valentine đến muộn bảy năm.

***

Tác giả có lời muốn nói: Có quyển sách này thật, nó là một tập ảnh về mây, đẹp lắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN