Dệt Kén - Chương 64: C64: Hoa hồng bất diệt kết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Dệt Kén


Chương 64: C64: Hoa hồng bất diệt kết


Thời tiết chiều lòng người, hôm sau vẫn trời trong nắng ấm.

Nghỉ mát ở biển quan trọng phải thoải mái dễ chịu, cho nên chuyến này hầu hết thời gian đều hoạt động tự do thay vì sắp xếp lịch trình dày đặc.

Hôm qua Lê Đường ngủ muộn, lúc thức giấc mặt trời đã lên cao. Mở điện thoại thấy hai tiếng trước Tưởng Lâu nhắn Wechat hỏi dậy chưa, Lê Đường ngẫm nghĩ rồi vẫn trả lời: Vừa dậy

Bỏ điện thoại xuống đi vệ sinh cá nhân, Lê Đường thay quần áo mới nhận ra sơ mi của Tưởng Lâu vẫn ở trên giường, nhìn nó bị đè nhăn nhúm rất dễ khiến người khác suy nghĩ miên man.

Khách sạn có dịch vụ giặt là, Lê Đường tìm túi giấy đựng áo sơ mi rồi xách đi, vừa đóng cửa phòng thì trông thấy một người đứng cạnh thang máy, còn ai ngoài Tưởng Lâu sáng sớm nay mới rời phòng cậu.

Vào thang máy, Lê Đường hỏi: “Phòng anh ở tầng dưới mà?”

Hơn nữa thẻ phòng khách sạn chỉ có thể quẹt thang máy cùng tầng.

Tưởng Lâu nói: “Anh đi cầu thang bộ.”

Lê Đường nghĩ thầm may mà mình dậy muộn, nếu không bị mọi người bắt gặp lại trêu chọc linh tinh.

Bây giờ cậu không còn sợ công khai nhưng suy cho cùng vẫn hơi ngượng, nhất là Tưởng Lâu còn là đối tác của công ty, tin tức giật gân như tình cũ không rủ cũng tới khó mà không ảnh hưởng công việc.

Khi Lê Đường đang lấy làm may mắn, thang máy xuống tầng một lại gặp ngay người quen.

Lý Tử Sơ và Hoắc Hi Thần ra bờ biển về, Hoắc Hi Thần còn ôm phao bơi con vịt vàng cùng kiểu với bé trai hôm qua gặp ở nhà vệ sinh.

Lý Tử Sơ kéo kính râm trên sống mũi xuống, trợn mắt nhìn: “Hôm qua hai cậu ngủ rồi?”

Lê Đường hết hồn: “… Không hề.”

“Thế sao lại xuống tầng với nhau?”

“Tôi lên phòng em ấy lấy áo.” Tưởng Lâu lấy túi giấy Lê Đường đang cầm, bình tĩnh nói: “Đúng lúc em ấy cũng vừa dậy.”

Lê Đường gật đầu: “Chính xác, trùng hợp lắm.”

Lý Tử Sơ rặt một vẻ không tin, còn muốn vặn hỏi nhưng Tưởng Lâu tỉnh bơ liếc Hoắc Hi Thần, Hoắc Hi Thần vội vàng ôm tay Lý Tử Sơ: “Anh ơi em đói.”

Lê Đường nổi da gà da vịt.

May thay kế sách có hiệu quả, Lý Tử Sơ lập tức dẫn em trai cưng lên phòng ăn trên tầng kiếm cơm.

Lê Đường và Tưởng Lâu tranh thủ chuồn ra bãi cát gần đấy dạo bộ, được một lúc thì đi ăn.

Trong thời gian chờ đồ ăn Lê Đường lướt nhóm Wechat mới lập, mọi người đang báo cáo lịch trình riêng, Tôn Vũ Tường và Lý Viên Viên sáng sớm đã đi chơi trò chơi trên nước, Tề Tư Nhàn đi lặn, Bùi Hạo đi chụp tư liệu cho Tô Thấm Hàm, Lý Tử Sơ và Hoắc Hi Thần trước khi quay về thì bơi ở bãi cạn.

“Hình như chỉ có hai đứa mình rỗi rãi.” Lê Đường cười nói.

Tưởng Lâu rót nước ép cho Lê Đường: “Ăn là việc hệ trọng nhất.”

Bình thường hiếm khi có cơ hội thảnh thơi dùng bữa ở nơi ít người, bữa này Lê Đường rất thoải mái dễ chịu, trừ các loại hải sản cậu còn ăn nửa con gà nấu nước dừa.

Ăn xong, hai đứa đi bộ dọc theo con đường lát ván của nhà hàng ra bãi cát, phía trước gió biển mơn man da mặt, trời và biển hoà làm một màu, thi thoảng có chim biển hót vang sải cánh bay liệng, tất cả đều tươi đẹp đến mức không chân thực.

Lê Đường cởi giày giẫm lên cát mịn, cậu đi mãi đi mãi, cảm thấy nóng bèn cởi áo khoác mỏng dùng để che nắng, Tưởng Lâu đi bên cạnh rất tự nhiên nhận lấy vắt trên khuỷu tay.

Cả hai cứ thế đi dạo trên bãi biển, nói chuyện thời tiết, đồ ăn ngon và tình hình gần đây, hệt như bạn bè cũ lâu ngày không gặp nhưng chẳng hề xa cách, ai nhìn cũng không thể tưởng tượng giữa họ từng xảy ra rất nhiều câu chuyện thăng trầm.

Đến một nơi tập trung đông người, lại gần thì thấy người ta đang thi đấu quyền anh bãi biển.

Có lẽ các võ sĩ được khách sạn ở đây mời đến, người nào người nấy cao to vạm vỡ, mỗi đòn tấn công đều có thể dấy lên tiếng hoan hô nồng nhiệt của khán giả vây xem.

Lê Đường thích thú đứng ngoài xem một lát, bỗng nhiên nhớ ra bèn quay sang nhìn từ đầu đến chân Tưởng Lâu một cách ẩn ý.

Đúng lúc trận đấu trên sân vừa kết thúc, trọng tài phụ trách điều tiết không khí ra sức gào to hỏi có ai muốn lên thử không, võ sĩ nhường một tay, đánh đến khi ngã là coi như thắng, người thắng được ở một đêm miễn phí tại phòng tổng thống của khách sạn.

Đám đông nhìn nhau, nói đùa xúi người khác thì có nhưng không mấy ai thật sự dám lên.

Sau khi nhận được “chỉ thị” của Lê Đường, Tưởng Lâu đi thẳng lên sân khấu.

Đám đông lại bắt đầu la hét vỗ tay. Hôm nay Tưởng Lâu mặc một chiếc sơ mi khác, vóc dáng cao gầy cộng thêm da trắng nhìn không giống người biết đánh đấm chút nào.

Tất nhiên mấy võ sĩ chuyên nghiệp xem nhẹ hắn, cử đại một người lên chơi với hắn, không ngờ thua liên tiếp sáu trận, trong đó có bốn trận thua chớp nhoáng. Tưởng Lâu cố ý không bung hết sức, ra đòn không mạnh nhưng cực kỳ nhanh, thường thì đối thủ chưa kịp phản ứng hắn đã tấn công bất ngờ, hạ đo ván đối thủ trong một đòn.

Hai trận cuối võ sĩ đối thủ không thể không tập trung hơn, nhưng tâm lý rối loạn ắt mất thế trận, dễ dàng cho Tưởng Lâu tìm được sơ hở, tấn công phía dưới làm đối thủ mất trọng tâm và ngã, nhanh chóng kết thúc trận đấu.

Võ sĩ ngã mồm miệng đầy cát, nhổ phì phì vô cùng mất mặt. Chắc trọng tài cũng không ngờ thật sự có người có thể thắng võ sĩ chuyên nghiệp, đờ đẫn hồi lâu mới tuyên bố kết quả, nhân viên công tác bên cạnh gọi người phụ trách của khách sạn tới đăng ký thông tin khách hàng.

Cuối cùng hai đứa ra về trong tiếng đám đông reo hò, Lê Đường được hưởng sái đãi ngộ của nhà vô địch, tâm trạng càng thêm thoải mái.

Đi đến khu đất trống, Lê Đường chợt nói: “Bữa trước anh bảo em mặc sức đánh anh, có còn tính không?”

Tưởng Lâu ngẩn người. Hôm ấy xem robot sau sửa đổi ở ROJA, Tưởng Lâu hỏi Lê Đường có còn ám ảnh không, Lê Đường tự trách vì cái chết của bố hắn, hắn đã nói đây là hai chuyện khác nhau, chuyện đầu tiên không liên quan đến Lê Đường, chuyện thứ hai do hắn gây ra, quả của toàn bộ sự việc cũng do hắn tạo thành.

Hắn nói với Lê Đường, em nên mặc sức đánh anh chứ không phải trách bản thân mình.

Hóa ra không phải cậu không muốn đánh mà là khi ấy không rảnh để ý.

Tưởng Lâu cũng không định trốn tránh hình phạt, bèn đứng im: “Đương nhiên.”

Lê Đường nhớ lại các đòn tấn công Tưởng Lâu từng dạy, trường hợp hiện tại nên dùng cú đấm thẳng.

Cậu cố tình “gây sự” và “nhắc chuyện cũ” không phải để trả thù, mà là để đập tan bức tường vô hình giữa hai đứa.

Cậu biết nếu mình không làm gì, Tưởng Lâu sẽ tiếp tục dùng thái độ áy náy hèn mọn ở chung với mình. Mặc dù cảm giác được theo đuổi rất thích, song nếu muốn phát triển một mối quan hệ lành mạnh và ổn định, hai người không thể nào ở vào vị trí không ngang bằng.

Cho nên lần này cậu dùng toàn bộ sức lực, Tưởng Lâu tập luyện lâu dài nên kỹ thuật đấm bốc phong phú, đỡ đòn còn dễ nữa là né.

Tuy nhiên Tưởng Lâu đứng lù lù bất động, không né mảy may.

Nắm đấm của Lê Đường đập mạnh vào ngực hắn, thậm chí còn bật ra một tiếng rên.

Lê Đường sợ điếng người: “… Sao anh không tránh?”

Tưởng Lâu hơi loạng choạng rồi nhanh chóng đứng thẳng: “Lại đi.”

Lê Đường lùi tuốt về sau: “Không đánh nữa không đánh nữa.”

Tưởng Lâu thì tiến lên cho cậu đánh.

Thấy Tưởng Lâu không sao, Lê Đường không khỏi nghi ngờ sức lực của mình: “… Anh không đau hả?”

“Không đau.” Tưởng Lâu đáp: “Đánh tiếp đi.”

Lê Đường nhớ Tưởng Lâu từng dạy cậu, trong thi đấu quan trọng nhất là phải giữ cái đầu lạnh và ứng biến linh hoạt.

Vì vậy dù tò mò với ngứa tay vô cùng, Lê Đường cũng kiên quyết không đánh tiếp.

Cậu rụt tay ra sau lưng, xoắn chặt ngón tay vào nhau, cúi đầu lẩm bẩm: “Nếu đánh anh bị thương… Ai theo đuổi em nữa?”

Lê Đường nói chắc nịch, thành thử sau khi kết thúc nghỉ dưỡng quay về thủ đô, được Lý Tử Sơ cho biết Dương Bách Xuyên có cảm tình với mình, cậu ngạc nhiên xém nhảy dựng: “Chuyện này không thể nói lung tung đâu.”

“Không tin cậu hỏi Tề Tư Nhàn xem.” Lý Tử Sơ nhún vai: “Cô nàng tinh nhất công ty mình đấy.”

Thế là Lê Đường đi hỏi, hỏi lúc tan làm qua Wechat.

Tề Tư Nhàn gửi icon cười liếc mắt: Sếp à sếp chậm chạp quá vậy, bà chủ ghen mấy lượt rồi

Lê Đường bối rối, vội vàng hỏi Lý Tử Sơ nên làm sao.

Lý Tử Sơ nói: “Đơn giản, nếu hứng thú thì cứ việc thử xem sao…”

“Không hứng.” Lê Đường quả quyết: “Tôi coi công ty như con, đây là loạn luân.”

“Đầu tiên, tôi không muốn làm con cậu.” Lý Tử Sơ giơ hai ngón tay: “Thứ hai, hai chữ loạn luận thốt ra từ cái người yêu đương với anh ruột là cậu, rất thiếu sức thuyết phục.”

“Hồi ấy tôi không biết sự thật, hơn nữa sau này chân tướng rõ ràng rồi…”

“Chân tướng rõ ràng rồi mà cậu vẫn không chịu hối cải, cứ phải bám dí lấy cái đồ xiêu vẹo ấy.”

“…”

Lê Đường nghĩ bụng Tưởng Lâu đẹp trai cao ráo, giỏi đánh đấm lại còn IQ cao, dù sao cũng không thể coi là xiêu vẹo chứ.

Sau cùng Lý Tử Sơ vẫn cho lời khuyên, đó là nếu Dương Bách Xuyên hẹn cậu thì không cần từ chối, nhưng cũng không được đi một mình mà hãy gọi thêm bạn đi cùng, như thế vừa tránh từ chối trực tiếp sứt mẻ tình cảm, vừa khéo léo bày tỏ “hai chúng ta không thể”, có thể gọi là một mũi tên trúng hai con chim.

Lê Đường cảm thấy cách này cực kỳ tuyệt, vui vẻ tiếp thu.

Quả nhiên cuối tuần đầu tiên sau khi về thủ đô, Dương Bách Xuyên hẹn Lê Đường đi mua vòng tay, Lê Đường nhận lời rồi rủ Tô Thấm Hàm đang công tác ở thủ đô đi cùng.

Nhìn Lê Đường đến với bạn, Dương Bách Xuyên ủ rũ thấy rõ, bộ dạng thất thần ngay cả Tô Thấm Hàm cũng không nhìn nổi, lén rỉ tai Lê Đường: “Tiểu Đường này cậu ác quá!”

Lê Đường nói: “Không thì biết làm sao, bắt cá hai tay à?”

Không ngờ Tô Thấm Hàm thật sự cân nhắc tính khả thi: “Tưởng Lâu vẫn đang ở Tự Thành, công ty mấy cậu ấy chuyển hẳn đến thủ đô phải mất ít nhất hai, ba tháng nữa…”

Lê Đường trợn mắt: “Không cần thiết đâu, đối phó một người đã đủ mệt rồi.”

“Ố?” Tô Thấm Hàm lại hào hứng hỏi dò: “Đối phó kiểu nào, đối phó thế nào?”

Lê Đường đỏ bừng mặt, lôi điện thoại ra giả vờ xem tài liệu, ngó lơ cô bạn.

Sau khi tạm biệt Dương Bách Xuyên trước cửa hàng, thời gian vẫn còn sớm, Tô Thấm Hàm kéo Lê Đường đi làm móng.

Chính xác là kéo Lê Đường đi làm móng với cô bạn, ai dè đến nơi cô bạn mải tám chuyện với chị gái làm móng, bỏ Lê Đường bơ vơ lướt điện thoại.

Bình thường Lê Đường gần như không lướt video ngắn vì sợ quên cả thời gian, nhưng dạo này cậu lướt hơi nhiều, bởi lẽ có rất đông người đăng video thi đấu quyền anh bãi biển hôm đó lên mạng, bất kể quay từ góc nào thì tư thế oai hùng của Tưởng Lâu khi giành chiến thắng cũng xem mãi không chán.

Lê Đường lướt liên tục năm video có góc quay khác nhau, ngón tay trượt lên một cái, big data chuẩn xác đề xuất video ngắn của người dùng có tên “Cynthia Tề” với tiêu đề “Anh sếp xinh đẹp của tôi cuối cùng cũng tháo kính”, kèm theo hơn chục dấu chấm than.

Nội dung video là Lê Đường ngồi ngẩn ngơ dưới ô che nắng trên bờ biển, ghép bộ lọc trắng hồng và nhạc nền thanh xuân đau khổ, Lê Đường xem mà phải vội vàng khóa màn hình, hít thở sâu mấy lần mới miễn cưỡng dằn được nỗi xấu hổ khiến người ta ngạt thở.

Gần đây việc ngừng sử dụng thuốc ngủ đạt được hiệu quả bước đầu, cộng thêm lần trước đánh bóng chuyền bãi biển khơi lên máu vận động trong Lê Đường, dạo này Lê Đường tan làm đều cố dành thời đi chạy bộ, chất lượng giấc ngủ cũng tốt hơn rất nhiều.

Vậy nên cậu chỉ nhắm mắt ngả lưng vào sô pha cũng ngủ thiếp đi.

Kết cục cuối cùng của câu chuyện mở ra trong giấc mơ ngắn ngủi. Truyện Cổ Đại

Trong lúc mơ màng cơ thể nhẹ bẫng, Lê Đường như biến thành không khí trong suốt, bị gió thổi đến khung cửa sổ của ngôi nhà nhỏ dưới chân núi.

Nước mắt của thiếu niên rơi lã chã lên cánh bướm, truyền sự sống tựa như phép màu, con bướm thoi thóp hơi tàn đột nhiên nhúc nhích từ râu đến cơ thể, hai cánh cũng bắt đầu run run.

Bướm cố gắng đứng dậy vỗ cánh nhưng không bay được, nó vẫn thiếu một sự giúp đỡ, thiếu niên bèn chìa tay khẽ nâng bướm lên.

Bướm ngóc đầu ngờ vực nhìn thiếu niên, trong mắt cũng ầng ậng nước.

Như thể nó đang nói: Đừng khóc, anh đừng khóc.

Nhìn anh khóc em cũng sẽ buồn.

Thế là thiếu niên lau nước mắt, nâng bướm đến bên cửa sổ để nó tắm nắng mỗi ngày, cho nó hạt sương và mật hoa tươi ngon.

Đêm xuống khi bướm đang say ngủ, thiếu niên lại nằm sấp trên bệ cửa sổ vuốt v e cánh bướm, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng cũng tới ngày mùa đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân ấm áp sắp đến, một buổi sáng trời quang bướm vỗ đôi cánh, phát hiện mình đã có thể bay như xưa.

Nó vui vẻ bay vòng quanh ngôi nhà nhỏ, hít thở không khí trong lành đã lâu không được tận hưởng, bay xuống núi dọc theo con đường lúc mới đến.

Bay một đoạn bướm quay đầu lại, trông thấy thiếu niên đứng trước cửa ngôi nhà nhỏ, cậu ấy bị quấn trong chiếc kén dệt bằng tơ, lẳng lặng nhìn nó qua khe hở như đang dõi mắt tiễn nó đi.

Bướm nhìn đường xuống núi rồi lại nhìn thiếu niên im lặng, rơi vào khó xử.

Một bên là tự do, một bên là người yêu, nên chọn thế nào mới không hối hận đây?

Hình như bất kể chọn bên nào cũng đều hối hận.

Vì thế bướm dang cánh bay về, ra sức cắn sợi tơ hòng cứu cậu thiếu niên.

Nhưng sợi tơ quá chắc, nó cắn ê cả răng cũng chẳng thấm vào đâu.

Mà thiếu niên lại nở nụ cười chân thành bướm chưa từng thấy.

Thiếu niên đỡ bướm dậy đặt trong lòng bàn tay, sau đó nhấc chân, sợi tơ chằng chịt bỗng chốc biến mất hoàn toàn trong không khí.

Thiếu niên dẫn bướm cùng xuống núi, thế giới mênh mông mở ra trước mặt họ.

Hóa ra chỉ cần có tình yêu thì tất cả đều có thể được cứu vớt.

Lê Đường giật mình tỉnh giấc vì âm báo tin nhắn Wechat. Cậu mở điện thoại, Tưởng Lâu nhắn bốn chữ: Đừng ngủ ở đấy

Mùa xuân ở thủ đô vẫn lạnh, hơn nữa ngủ trong trung tâm thương mại người qua kẻ lại thật sự không hay.

Nhưng sao hắn lại biết?

Lê Đường nhướng mày, trong lòng thầm tính toán, đứng dậy tạm biệt Tô Thấm Hàm rồi rời cửa tiệm.

Cậu cố tình chọn con đường đông người, đi thang cuốn, sau đó lẩn trong đám đông chui vào hành lang.

Cậu đếm nhẩm đến năm thì điện thoại lại rung, Tưởng Lâu hỏi: Em ở đâu?

Lê Đường đổi tài khoản Wechat khác, bấm vào ảnh đại diện mặt trăng đen trắng ghim trên cùng, tin nhắn cuối cùng người đối diện gửi từ tám năm trước cũng là hỏi: Em ở đâu.

Hiểu tường tận sự kỳ diệu của thế giới giao nhau, Lê Đường bình tĩnh chụp ảnh cầu thang bộ gửi cho Tưởng Lâu.

Rồi cậu khóa màn hình, cất điện thoại vào túi áo, dựa tường chờ tiếng bước chân lại gần.

Bên kia, Tưởng Lâu nhận được tin nhắn đầu tiên từ “Cáo nhỏ” sau tám năm, trái tim đập điên cuồng như bị bệnh.

Hắn xem ảnh rồi không chút do dự rẽ vào cầu thang bộ, chẳng mấy đã tìm thấy con cáo nhỏ núp dưới ngọn đèn tù mù mỉm cười với mình.

Tưởng Lâu sải bước đến gần, không chờ Lê Đường cất tiếng đã bưng mặt cậu lên hôn.

Nụ hôn sâu nhưng không mãnh liệt, hệt như muốn truyền tải cho nhau từng chút dịu dàng âu yếm tích góp suốt tám năm thông qua nụ hôn này.

Đến cuối hai đứa khẽ chạm môi nhau, Lê Đường không nhịn được bật cười: “Tuần nào anh cũng chạy qua chạy lại hai nơi, vé máy bay có được thanh toán không?”

Tưởng Lâu im lặng giây lát, đánh trống lảng: “Mua vòng tay gì?”

Lê Đường đã báo cho Tưởng Lâu chuyện có hẹn với Dương Bách Xuyên trước một ngày, khi đó Tưởng Lâu không phản ứng gì, ngay cả Lê Đường cũng tưởng hắn sẽ không ngốc tới mức mất công đến đây, không ngờ hắn vẫn đến.

Lén lút đi theo, lại không cam lòng chỉ đứng nhìn từ xa, thế nên gửi tin nhắn cho Lê Đường biết mình đang ở gần.

Về phần muốn gặp mặt hay không thì do Lê Đường toàn quyền quyết định.

Nhưng việc này không đến nỗi bất ngờ, dẫu sao từ rất lâu trước kia Tưởng Lâu đã giỏi bày kế, luôn làm người ta chết mê chết mệt, trao trọn cả trái tim chỉ bằng đôi câu vài lời.

Lê Đường thở dài đành chịu, giơ tay trái cho hắn xem: “Mới mua này, đẹp không?”

Thật ra Tưởng Lâu không muốn xem, hắn sợ chiếc mặt nạ vỡ nát không giấu được suy nghĩ hèn hạ muốn độc chiếm cậu, cũng sợ lòng đố kỵ làm người ta xấu xí, lâu dần nhìn mãi cũng chán ghét.

Nhưng Lê Đường giơ cao tay đến trước mắt hắn.

Thế là hắn nhìn thấy sợi dây chuyền mình lặng lẽ bỏ vào túi áo Lê Đường quấn thành hai vòng trên cổ tay cậu, mặt dây chuyền hoa hồng đỏ vẫn sáng lấp lánh dù ở môi trường thiếu sáng.

“Sợ tặng trực tiếp em không chịu nhận, cho nên tranh thủ bỏ vào túi áo lúc cầm áo giúp em sao?” Lê Đường hỏi: “Không sợ em không để ý, quẳng luôn vào máy giặt à?”

Cuối cùng Tưởng Lâu cũng hé môi: “Vứt đi cũng không sao.”

Một đóa hoa trong ký ức, hoa hồng bất diệt.

Từ lâu cậu đã nở rộ trong lòng hắn, mặc mưa vùi gió dập cũng không phai màu hay tàn lụi.

Khi biết sợi dây chuyền này là món quà tám năm trước chưa tặng được, Lê Đường thở dài lấy làm may mắn: “May sao không quẳng vào máy giặt.”

Tưởng Lâu nắm cổ tay cậu hôn phớt, khẽ giọng hỏi: “Không cần anh theo đuổi nữa?”

“Vâng…”

Lê Đường vừa đồng ý xong đã hối hận, sửa lời: “Thôi anh cứ theo đuổi tiếp đi, làm lành rồi theo đuổi cũng được.”

Tưởng Lâu bật cười, kế đó thở ra một hơi dài.

Dường như xiềng xích trói buộc hắn cuối cùng cũng được gỡ bỏ, hắn được cứu, đồng thời nghe thấy tiếng đống đổ nát hoang tàn đã lâu trong lòng bắt đầu xây dựng lại.

Về sau Tưởng Lâu hỏi vì sao lại là cầu thang bộ, Lê Đường ngại ngùng đáp: “Giáng sinh năm xưa bọn mình hẹn hò, gặp đôi yêu nhau ở cầu thang bộ…”

Hạt giống hâm mộ gieo xuống từ khoảnh khắc ấy, Lê Đường trông thì có vẻ nhát gan chậm chạp nhưng cũng dám dẫn người mình yêu trốn vào một góc cách đám đông tấp nập chỉ một cánh cửa, bày tỏ tình yêu thông qua nụ hôn.

Sau đó nữa nói về sự vĩnh hằng, Tưởng Lâu vẫn bi quan cho rằng tất cả sẽ biến mất, dù may mắn có trong tầm tay thì cái chết s1nh lý cũng trở thành điểm cuối, thu hồi mọi thứ mình có.

Và rồi Lê Đường nghĩ ra một cách hay: “Thế thì anh nhất định phải sống lâu một chút, vậy là có thể có được lâu hơn.”

“Anh phải sống với em đến một trăm tuổi.”

Trước năm mười chín tuổi Tưởng Lâu chỉ muốn sống, muốn thoát khỏi đống đổ nát tối tăm hoang tàn.

Từ năm mười chín tuổi đến năm hai mươi tuổi, hắn yêu một người nhưng bị hận thù che mờ mắt, tưởng rằng yêu là chết, chết cũng phải chết cùng cậu.

Sau năm hai mươi tuổi hắn một mình quay về đống đổ nát ấy, càng thêm chắc chắn tất thảy đều sẽ biến mất.

Mà hiện tại, Tưởng Lâu hai mươi tám tuổi bắt đầu tin vào từ “vĩnh hằng” hão huyền, mong chờ mỗi sớm mai mở mắt đều có thể nhìn thấy dáng vẻ ngái ngủ của người yêu.

“Thế tối thì sao, không muốn nhìn bộ dạng em buồn ngủ rã rời hả?” Lê Đường hỏi.

Câu hỏi hơi hiểm hóc, Tưởng Lâu không trả lời, chợp mắt một lát.

Lê Đường không bỏ qua: “Anh nói đi, nói đi mà… Em biết ngay dễ có được quá sẽ không trân trọng, biết trước đã bắt anh theo đuổi thêm một năm…”

Khóe môi khẽ giương lên, Tưởng Lâu duỗi tay ôm cái cậu líu ríu không ngớt miệng vào lòng: “Ngủ.”

“Tưởng Lâu anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”

“Gọi anh là gì?”

“… Anh đâu phải anh ruột em.”

“Gọi lại đi.”

“… Ngủ ngủ.”

“Không muốn nghe đáp án nữa à?”

“Ngày mai nghe sau.”

Dù sao họ cũng còn vô vàn ngày mai.

Giống như con bướm và thiếu niên trong câu chuyện sẽ mãi mãi ở bên nhau.

~ Kết ~

Tác giả có lời muốn nói:

“Một đóa hoa trong ký ức, hoa hồng bất diệt” xuất xứ từ “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” của Trương Ái Linh.

Sau khi bị Lê Đường đấm, Tưởng Lâu về đau ngực suốt một tuần.

Phần chính câu chuyện đến đây là hết, quá trình viết bộ này vô cùng trắc trở, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Lê Đường và Tưởng Lâu từ khi hai đứa quen nhau đến kết cục làm lành.

Tiếp theo sẽ nghỉ ngơi vài ngày, bắt đầu sửa lại toàn bộ truyện từ đầu, ngoại truyện update dần dần, có rất nhiều điều muốn viết, nếu các bạn muốn đọc gì thì có thể nói ở bình luận.

Một lần nữa cảm ơn mọi người, cảm ơn mỗi một bình luận, mỗi một sao biển (quà trên Trường Bội) và mỗi một lượt đọc của mọi người, vô cùng cảm ơn vô cùng cảm ơn, chúc những ai đọc đến đến khỏe mạnh, năm mới may mắn thuận lợi.

Có duyên hãy gặp ở bộ truyện sau nhé~

* Liang: Cũng biết là sắp hết mà vẫn hơi bất ngờ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện, chờ tác giả update xong ngoại truyện thì mình sẽ quay lại soát từ đầu để sửa lại theo tác giả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN