Dệt Kén - Chương 8: C8: Niềm vui bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Dệt Kén


Chương 8: C8: Niềm vui bất ngờ


Đêm hôm ấy, Lê Đường nằm ngửa trên giường sờ băng gạc mới quấn ở cổ tay.

Nhớ lại chuyện xảy ra mấy tiếng trước làm Lê Đường không khỏi ngờ vực, lẽ nào hắn thường xuyên bị thương? Nếu không sao hắn lại mang theo băng gạc, động tác băng bó còn thuần thục như thế nữa.

Lê Đường thò ngón tay vào giữa băng gạc và da ấn nhè nhẹ, cảm thấy hơi đau, sau đó lại ấn mạnh rồi khép hai ngón tay lại nhéo, cảm giác đau đớn hơn bắt đầu lan tràn.

Cuối cùng cũng hơi giống rồi, Lê Đường nghĩ.

Cậu thít chặt băng gạc, ngón tay kiên nhẫn thò vào thử liên tục không ngừng, rốt cuộc cũng tìm được vị trí và độ mạnh phù hợp nhất.

Lê Đường thở ra một hơi nhẹ bẫng, hé bờ môi ươn ướt nhắm nghiền mắt. Những ngọn núi và các căn nhà thấp tè xuất hiện trước mắt cậu, còn cả bóng hình đơn độc ấy nữa.

“Cậu là người đầu tiên.”

Giọng hắn nhỏ và khàn.

Cơ thể không kìm được run rẩy, Lê Đường nghĩ cậu cũng là người đầu tiên.

Cơn đau tựa thủy triều dâng ập đến không ngơi nghỉ, tim đập nhanh như bị sít chặt nhưng Lê Đường lại nghiện niềm vui sướng đó.

Trong đêm tối yên ả thế này, không gì có thể ngăn cản một người giải phóng tâm tư thầm kín. Bởi vậy Lê Đường có thể mặc sức tưởng tượng nỗi đau này là mình tự tay ban tặng.

*

Sáng thứ hai, Lê Đường lại đến muộn. May sao truy bài đọc tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh luôn rất khoan dung với cán sự bộ môn của mình, chỉ nhắc cậu lần sau chú ý rồi thả cậu về chỗ.

Lúc giở sách, bạn cùng bàn Lý Tử Sơ tinh mắt nhận ra băng gạc trên cổ tay phải của Lê Đường: “Sao lại bị thương nữa?”

Lê Đường đã chuẩn bị sẵn lý do: “Không cẩn thận làm sái tay.”

Hiển nhiên Lý Tử Sơ không tin đáp án này. Cậu ta cười ẩn ý, sáp lại nói: “Đừng bảo đêm khuya đóng cửa sử dụng quá độ đấy nhé.”

Mặc dù sau khi thân thiết đã quen với phong cách hoang dại câu gì cũng dám nói của Lý Tử Sơ, song Lê Đường vẫn trở tay không kịp.

Con trai tuổi này hầu hết đều có kinh nghiệm thủ d@m, mà làm chuyện ấy không thể thiếu đối tượng ảo tưởng, nghĩ đến tối qua rúc trong ổ chăn làm đủ thứ là Lê Đường lại xấu hổ như bị bắt quả tang, dù cho cái cậu ảo tưởng chẳng phải gì tr@n trụi.

Lý Tử Sơ thấy cậu đỏ bừng mặt lại tưởng mình đoán đúng, vội vàng an ủi: “Như thế thật á? Thì cũng có gì đâu, với ngoại hình của Tưởng Lâu thì đầy người xem cậu ấy là đối tượng ảo…”

Lê Đường không cho cậu ta nói hết, lấy sách bịt miệng cậu ta.

Vì cuộc bàn luận này mà buổi chiều gặp Tưởng Lâu trong văn phòng giáo viên, Lê Đường gần như tránh né hắn theo phản xạ có điều kiện.

Hai đứa đều tới lấy đề. Thi tháng gần kề nên giáo viên các môn cực kỳ gắng sức, giao đủ loại đề thi thử đề thi thật cho tụi học sinh, lúc nào cũng sáng mới làm xong chiều đã có điểm, tự học tối bị chiếm dụng chữa đề, nhịp độ nhanh đến mức giống như bật tua x2.

Đề tiếng Anh có hai tập, một tập đã chấm xong và một tập mới, cô giáo bảo Lê Đường tiện đường mang cả cho lớp bên.

Hai lớp là hơn hai trăm tờ đề, cũng khá nặng, Lê Đường lo đi đường đánh rơi nên ôm chặt trong lòng.

Cậu rời văn phòng trước, tranh thủ lúc Tưởng Lâu vẫn đang đếm đề ở bàn cô chủ nhiệm bèn rảo bước về lớp.

Đi đến chỗ rẽ thì một học sinh lao từ trên cầu thang xuống đâm thẳng vào người, Lê Đường không để ý nghiêng nghiêng ngả ngả, không ngã nhưng lỏng tay đánh rơi đề đầy đất.

Ngoái lại nhìn thấy cậu kia đã chạy mất dạng từ lâu, Lê Đường thở dài, cam chịu số phận ngồi xuống thu dọn đống lộn xộn.

Mới thu được một xấp nhỏ, Tưởng Lâu ra sau đi đến trước mặt cậu, ngồi xuống cùng nhặt giúp cậu.

Lê Đường hãy còn ngại, cúi đầu nói: “Cảm ơn cậu.”

Nghe Tưởng Lâu hỏi “không phải lại muốn mời cơm tôi đấy chứ”, Lê Đường lắc đầu nguầy nguậy, đến khi ngỡ ra mới vội vã gật đầu: “Cũng được, bữa hôm qua qua loa đại khái quá. Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố có Haidilao, cậu thích ăn lẩu không?”

Tưởng Lâu ngớ người trước thái độ nghiêm túc của cậu, lát sau phá lên cười: “Đùa thôi, đừng coi là thật.”

Thật ra Lê Đường biết không nên coi là thật.

Nhưng cậu hay nghĩ, Tưởng Lâu trong ảo tưởng của người khác sẽ như thế nào, cậu ấy có cười không, mắt cũng đen láy, khi ăn cũng bỏ rất nhiều ớt và giấm chứ, cậu ấy cũng sẽ cho người ta dùng găng tay đấm bốc của mình… và cũng băng bó vết thương giúp người ta sao?

Cậu ấy mà mình nhìn thấy có giống cậu ấy mà người khác nhìn thấy không?

Tuy nhiên cuộc thi tháng gần ngay trước mắt không cho Lê Đường quá nhiều thời gian nghĩ ngợi lung tung.

Đây là lần đầu Lê Đương tham gia kỳ thi có lịch thi gọn như vậy, toàn bộ năm môn chính thi trong một ngày, thi xong một môn chỉ kịp đi vệ sinh thì chuông báo môn tiếp theo đã reo.

Buổi tối thi xong môn hóa cuối cùng, Lê Đường hoa mắt chóng mặt, tinh thần cũng hơi mờ mịt. Cậu đọ đáp án với tụi Lý Tử Sơ rồi xách cặp định về ngay, nhưng bị đứa bàn sau gọi lại.

“Tất cả khoan hẵng về.” Chu Đông Trạch đi lên túm vai Lê Đường: “Nghỉ học đi chơi đi.”

Sau thi tháng là nghỉ quốc khánh, lúc này trong lớp dậy tiếng nhốn nháo, ai nấy đều đang lên kế hoạch đi đâu đu đưa.

Tưởng rằng lại đến Thê Thụ uống cà phê làm bài tập, Lê Đường chán chường nói: “Chơi thì được, nhưng mà… có thể đổi chỗ không?”

“Yên tâm, lần này không bám riết lấy cậu đòi cậu giảng tiếng Anh đâu.” Chu Đông Trạch cười bảo: “Bọn mình đi karaoke, gọi mấy đứa lớp bên đi chung cho vui.”

Lê Đường thầm nghĩ có khác gì sao, ngoài miệng vẫn nói khéo: “Tôi điếc tông…”

Chu Đông Trạch đáp: “Không sao, bọn mình toàn những đứa hát theo bản năng, biết hát thật đã đi thi chương trình tuyển chọn thần tượng rồi, còn ở đây cày đề làm gì.”

Dạo này đang nổi chương trình tuyển chọn thần tượng, nghe nói đợt trước Hoắc Hi Thần còn tham một chương trình nào đó của nước ngoài, nhưng vòng đầu đã bị đánh rớt.

Lê Đường không tìm được lý do từ chối đành nhận lời.

Có lẽ nhận ra cậu chần chừ, chờ Chu Đông Trạch đi Lý Tử Sơ bèn khuyên: “Không biết hát có thể không hát mà, coi như đi cổ vũ thôi, biết đâu lại có niềm vui bất ngờ đang chờ cậu.”

Ngày 1 tháng 10, quả nhiên có bất ngờ xảy ra, đã vậy còn không chỉ có một.

Lê Đường ngủ một mạch đến trưa, lúc giật mình tỉnh giấc vì chuông điện thoại còn hơi đờ đẫn: “Alo… Tào Dương à… Chuyện gì?… Đến đâu cơ?… Được thôi, tao đi ngay đây.”

Cậu đến cổng công viên gần nhà với đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, được Tào Dương lao vào ôm chặt cứng, xém chút ngã dập mông. Cậu nhìn qua vai thằng bạn trông thấy một gương mặt quen quen.

Con gái, tên Lý Mỹ Kỳ, bạn học ở trường quốc tế ngày trước.

Trong ấn tượng trước khi Lê Đường rời thủ đô, cô bạn và Tào Dương đang trong giai đoạn mập mờ, bây giờ cả hai đi cùng nhau thì chắc đã là người yêu rồi.

Thảo nào dạo này Tào Dương toàn không trả lời tin nhắn của cậu, hóa ra là yêu đương trọng sắc khinh bạn.

Vì buổi chiều đã hẹn bạn cùng lớp, Lê Đường chưa từng lỡ hẹn đành gọi điện thoại cho Chu Đông Trạch nói có hai người bạn ở trường cũ tới chơi với mình, Chu Đông Trạch lập tức bảo cậu đưa cả hai bạn đến quán karaoke.

Ba đứa gọi xe vào trung tâm thành phố. Lần đầu Lý Mỹ Kỳ đến Tự Thành nên cầm máy ảnh không gương lật [1] chụp khắp nơi, Lê Đường tranh thủ hỏi Tào Dương: “Sao mày im ỉm đến mà không báo trước thế?”

[1] Máy ảnh không gương lật được hiểu đơn giản là một máy ảnh có một thấu kính đơn, có khả năng tháo rời cùng một màn hình kỹ thuật số. Đồng thời, loại máy ảnh này không có kính ngắm quang học hoặc gương phản xạ tương tự như máy ảnh phản xạ ống kính đơn (DSLR) kỹ thuật số.

Tào Dương oan lắm: “Tao báo rồi đấy chứ, chiều qua nhắn Wechat cho mày còn gì?”

Hôm qua thi tháng, Lê Đường tắt máy cả ngày, tối về nhà bật nguồn nhưng cũng vứt luôn mép giường rồi đi ngủ, bây giờ mở Wechat thấy tin nhắn của Tào Dương thật: Rảnh quá, ngày mai tao tới chơi với mày nhé!

Lê Đường đỡ trán: “Vậy mày tới thì cứ tới, còn dắt díu nhau theo.”

Người đến là khách, một thằng con trai thì dễ sắp xếp, cùng lắm cho ngủ ở nhà cậu. Song dẫn theo con gái lại hơi rắc rối, ít nhất phải đặt phòng khách sạn, chưa biết chừng còn phải đặt hai phòng, mà ngày lễ khách sạn nào cũng cháy phòng.

Tào Dương hiểu nhầm, bèn giải thích: “Tao với bé Kỳ vừa xác nhận quan hệ, trong trường nhiều người nhòm ngó, mày hiểu mà, chẳng mấy khi có dịp ở riêng hai đứa…”

Lê Đường nổi da gà với cái xưng hô sến sẩm của thằng bạn: “Rồi rồi tao hiểu. Thế bọn mày định bao giờ đi?”

“Sao, vừa đến đã đuổi à?”

“Không, tao sắp sẵn lịch trình với chỗ ở cho bọn mày.”

“À.” Tào Dương hí hửng: “Tao biết bé Đường tốt nhất mà, không uổng công tao thương mày.”

“… Cảnh cáo mày, không được gọi tao như thế.”

“Ôi ôi một tháng không gặp, sao mày nhỏ nhen đi thế.”

“Nhỏ nhen á? Một tháng nay mày có đoái hoài tới tao đâu.”

“Thôi mà thôi mà, tao xin lỗi, sau này nhất định sẽ chú ý.”

Đến nơi, nhân viên phục vụ đưa ba đứa vào phòng riêng, sau khi vào Lê Đường nhìn một vòng, không thấy bóng dáng Tưởng Lâu.

Tuy nằm trong dự liệu của cậu nhưng vẫn không khỏi tiếc nuối.

Mới bắt đầu, mấy đứa kia đang xúm lại màn hình chọn bài hát, Lê Đường không thích ồn ào chọn chỗ ngồi xa nhất, vừa đặt mông xuống sô pha đã nghe thấy giọng Tô Thấm Hàm: “Tưởng Lâu đâu, sao bảo lần này cậu ấy đến?”

Hoắc Hi Thần ngập ngừng: “Anh Lâu bảo tớ đến lúc đấy phải xem tình hình, cũng không biết nó có thời gian đến không…”

Có lẽ đã quen nên lần này Tô Thấm Hàm không cáu kỉnh, xách túi đứng dậy đi ngay. Hoắc Hi Thần đuổi theo ra ngoài, chốc lát sau ủ rũ quay về, rõ ràng lại chịu thua nữ thần.

Thế mà vẫn có đứa không sợ xui xẻo. Lý Tử Sơ ló đầu ra khỏi đám đang chọn bài hát: “Chọn cho cậu bài Bại tướng nhé, biết hát không?”

“Bại tướng” là bài hát nổi tiếng về lốp dự bị, trong đó có một câu rất đúng với hoàn cảnh hiện giờ: Là tôi đắm chìm trong bầu không khí nào đó, tự cười bản thân đến là thấp hèn.

Hoắc Hi Thần tức khắc nổi khùng: “Không hát! Không biết! Cậu thích hát thì hát nhiều vào!”

Lý Tử Sơ nhún vai, trưng nét mặt “toàn nghĩ xấu cho người tốt” rồi quay về cho bài hát này lên đầu.

Mở đầu đã là một bài tình ca buồn, bầu không khí trong phòng riêng nhất thời trùng xuống.

Nhưng Tào Dương lại nhanh chóng nhập bọn với bạn học mới của Lê Đường nhờ tính tình xởi lởi, chốc thì chọn ngẫu nhiên một bạn may mắn hát song ca, chốc thì bê nước ép đi khắp nơi “mời rượu” và trao đổi họ tên.

Khi nghe nói Hoắc Hi Thần từng tham gia chương trình tuyển chọn thần tượng, Tào Dương vỗ đùi đen đét: “Tôi cũng từng tham gia đây, chương trình tuyển chọn thần tượng nước ngoài khu vực thủ đô. Nhưng mà cũng bị loại, tôi cảm thấy người ta hoàn toàn không quan tâm giọng hát, chỉ nhìn mặt chọn thôi!”

Hoắc Hi Thần tìm thấy bạn tâm giao, cũng vỗ đùi nói: “Đúng, tôi cũng thấy thế!”

“Hồi đấy nếu người anh em Lê Đường của tôi đi thi thì chưa biết chừng đã được chọn rồi.”

Nghe Tào Dương tỏ ý công nhận Lê Đường đẹp trai, Hoắc Hi Thần khẽ “xùy”, lúc nhìn Lê Đường lại liếc qua Lý Tử Sơ ngồi cạnh cậu.

“Cậu ta đi e là quá sức đấy, nếu nói đẹp trai thì phải kể đến anh Lâu của bọn tôi.”

Lý Mỹ Kỳ đang ngồi cắn hướng dương với tụi con gái nói chen vào: “Vừa nãy đã nghe các cậu nhắc anh Long anh Long suốt, anh Long là ai? Có ở đây không vậy?”

Chu Đông Trạch buồn cười: “Anh Long cái gì, có phải ngôi sao võ thuật đâu. Là anh Lâu, Tưởng Lâu, cán sự môn Toán lớp bọn tôi.”

“Gọi là anh Long cũng không thành vấn đề mà.” Một thằng con trai mặt chữ điền ở lớp bên tiếp lời: “Tai cậu ta không nghe thấy đấy thôi? Người điếc chẳng gọi là anh Điếc à.” [2]

[2] Lâu 楼 là /lóu/; long 龙 là /lóng/, đồng âm với điếc 聋 cũng là /lóng/

Cậu ta đang cầm micro nên giọng rất to, đủ để mọi người trong phòng riêng nghe rõ mồn một.

Khoảng tầm năm giây, cả căn phòng im phăng phắc.

Những người có mặt nhìn nhau bằng ánh mắt kì lạ, sau đó bắt đầu che miệng thì thầm bàn tán.

Đây là chuyện thường ở huyện, suy cho cùng dù quan hệ của Tưởng Lâu với mọi người tốt thật, thì trong một nghìn người thể nào cũng có một hai người ghét hắn.

Huống chi có những người xuất phát từ tâm lý hùa theo đám đông ngoài mặt tỏ ra giống mọi người, nói không chừng sau lưng đã ngứa mắt hắn từ lâu, nhất là ở ban tự nhiên cạnh tranh nghiêm trọng trai nhiều gái ít, gái xinh ở trường chỉ có vài mống mà hơn một nửa đều chạy theo Tưởng Lâu, bộ trên đời hết con trai hay sao?

Đã có người phì cười, hùa theo thằng mặt chữ điền: “Anh Điếc… Tên cũng như người, hợp ra phết.”

Trong lời nói có đôi chút ác ý.

Lê Đường liếc thằng đó, nó học lớp A2 bên cạnh, trước đây từng gặp trên sân bóng, còn thằng mặt chữ điền hình như là lớp phó thể dục của lớp tụi nó.

Lê Đường trước nay không làm người dẫn đầu cũng cảm thấy bọn nó ăn nói quá quắt, đang chuẩn bị lên tiếng thì Hoắc Hi Thần đã sốt sắng nhặt micro lên: “Cười nhạo sau lưng người khác thì hay ho gì?”

Thằng mặt chữ điền cãi cùn: “Trước mặt nó tao cũng dám gọi nó là anh Điếc đấy, dù sao nó cũng chẳng nghe rõ.”

“Mày nói láo!”

“Không tởm bằng mày, đồ chó nịnh hót!”

“Mày nói cái gì, ngon nói lại xem!”

“Tao nói mày là con chó nịnh hót Tưởng Lâu!”

Cả hai mỗi người một câu không ai nhường ai, học sinh hai lớp thấy sắp đánh nhau đến nơi bèn xông lên can, phòng riêng loạn cào cào.

Tụi kia ầm ĩ đến là phiền, tiếng micro chói tai làm đầu óc Lê Đường gần như nổ tung.

Cậu đập Tào Dương đang đứng ngoài hóng hớt: “Tao đi vệ sinh.” Sau đó cậu bịt tai lách qua đằng sau đám người, mở cửa lò xo của phòng riêng.

Lê Đường bước ra ngoài, vừa xoay người về bên trái thì khựng lại, mắt bỗng trợn to.

Tưởng Lâu đang khoanh tay dựa vào bức tường ngoài phòng riêng, chẳng hay đã đứng đây bao lâu.

“Sao cậu… không vào?” Lê Đường nói.

Tưởng Lâu khẽ nghiêng đầu nhìn cậu: “Không kịp.”

“…”

Xem ra hắn nghe thấy hết rồi.

Lê Đường nuốt nước bọt. Cậu không biết mình đang căng thẳng điều gì, càng không biết lúc này nên nói gì cho phải.

Phải giải thích ư, giải thích vì sao ban nãy mình không đứng ra to tiếng chỉ trích hai thằng kia như Hoắc Hi Thần?

Nên giải thích thế nào, xong xuôi hết rồi mới nói thành ra rõ giả tạo, Tưởng Lâu sẽ tin sao?

Cậu đang nghĩ thì Tưởng Lâu đứng thẳng người, đi về phía nhà vệ sinh bên tay trái.

Lê Đường vội vàng đi theo: “Mấy đứa tụi nó vẫn chưa lớn, tính tình trẻ con, nói chuyện không để ý cảm nhận của người khác, cậu… cậu đừng để trong lòng.”

Nói xong tự Lê Đường lại đơ ra trước.

Phản ứng bản năng không nói dối, đầu cậu vẫn chưa nghĩ rõ ràng nhưng hệ thống ngôn ngữ đã đưa ra lựa chọn trước.

… Muốn an ủi Tưởng Lâu, không muốn cậu ấy buồn.

Mà trọng điểm Tưởng Lâu chú ý lại lệch một cách lạ lùng, hắn cười nói: “Xem ra cậu lớn rồi?”

Thoạt đầu Lê Đường ngạc nhiên vì hắn vẫn cười được, sau đó lại nghĩ chắc hắn đang cố gượng cười.

“Cậu… không giận sao?”

“Vì sao phải giận.” Tưởng Lâu đáp: “Cậu bảo tôi đừng để trong lòng còn gì.”

Vào nhà vệ sinh, Tưởng Lâu vặn vòi nước chỗ bồn rửa ở giữa, mặc cho nước sạch chảy róc rách qua đầu ngón tay và mu bàn tay.

Lê Đường đứng đằng sau bên phải hắn, nhìn trong gương thấy hắn cụp đầu, lông mi che rợp con ngươi, đèn gương phía trên bồn rửa khiến mặt hắn trông có phần trắng bệch, ngược lại là môi hắn nhếch lên rất nhẹ, ấy là nụ cười mỉm thân thiện chưa từng xa cách ai.

Tự dưng Lê Đường cảm thấy mình cách hắn gần hơn, bất kể là về mặt vật lý hay tâm lý. Cậu nghĩ dù sao mình cũng là bạn học duy nhất từng đến nhà hắn mà.

“Tôi biết cậu không phải người hẹp hòi thù dai, nhưng nếu chuyện này xảy ra với bất cứ ai khác thì không ai là không giận đúng chứ.”

Bàn tay đang xối nước khựng lại rất khẽ, Tưởng Lâu đã hiểu, cậu ta đang cố gắng đồng cảm với mình.

Đồng cảm.

Với mình.

Độ cung nơi khóe môi chậm rãi giương cao hơn, Tưởng Lâu hỏi: “Sao cậu biết?”

Phòng riêng gần nhà vệ sinh bỗng có người rống to, Lê Đường không nghe rõ phải tiến lên một bước: “Gì thế?”

“Không có gì.” Tưởng Lâu nói.

Rửa tay xong đóng vòi lại, Tưởng Lâu ngước mắt nhìn người trong gương.

Ánh mắt hắn bình tĩnh mà lạnh tanh.

Sao cậu biết tôi không phải người như thế?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN