Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám


Chương 19


Tôi bừng tỉnh khi đứng trước bồn rửa đang mở nước chảy ào ào. Tôi đã có một khoảnh khắc kinh hoàng tột độ, với cảm giác hoàn toàn mất phương hướng, tim đập thình thịch trong lúc đôi mí mắt chớp liên hồi cố thức tỉnh. Nơi này không đúng. Cái bồn rửa nom không đúng. Thậm chí tôi còn chẳng rõ mình là ai, trong giấc mơ của mình tôi đang đứng trước bồn rửa ở nhà với vòi nước để mở, nhưng không phải là cái bồn rửa này. Tôi đã rửa tay, xoa xà phòng thật mạnh, rửa sạch làn da khỏi mọi dấu vết li ti nhất của thứ máu đỏ khủng khiếp, rửa trôi chúng đi bằng nước nóng đến mức làn da đỏ ửng, sạch sẽ và vô trùng. Sức nóng của nước càng bỏng rát hơn sau cái mát dịu của căn phòng tôi để lại sau lưng mình; căn phòng giải trí, căn phòng giết chóc, căn phòng của những nhát cắt khô ráo, cẩn thận.

Tôi tắt nước, đứng đó một lát, run rẩy tựa người vào cái bồn rửa mát lạnh. Tất cả đều quá thực, quá ít giống với bất cứ thứ giấc mơ nào tôi từng biết đến. Tôi nhớ rất rõ ràng căn phòng đó. Chỉ cần nhắm mắt lại là tôi nhìn thấy nó.

Tôi đứng phía trên người phụ nữ, quan sát miệng cô ta vùng vẫy cựa quậy dưới những dải băng dính đang trói chặt, quan sát nỗi kinh hoàng sống động lớn dần lên trong đôi mắt đờ dại, chứng kiến nó bừng nở thành nỗi tuyệt vọng, tôi cảm thấy cơn phấn khích thần kỳ dâng trào trong người, lan nhanh xuống cánh tay tới con dao. Tôi vung dao lên để bắt đầu…

Nhưng đây không phải là sự khởi đầu. Bởi vì dưới bàn còn một người nữa, đã khô ráo và được gói ghém tinh tươm. Trong góc xa có một người nữa, đang đợi đến lượt cô ta với nỗi kinh hoàng tăm tối không hề giống bất cứ thứ gì tôi từng thấy trước đây, cho dù theo cách nào đó nó có vẻ quen thuộc và cần thiết, sự giải thoát khỏi tất cả những khả năng khác trọn vẹn tới mức nó tẩy rửa tôi bằng một thứ năng lượng sạch sẽ, tinh khiết khiến người ta mê đắm hơn cả…

Ba.

Lần này có tất cả ba người.

Tôi mở mắt ra. Trong gương chính là tôi. Xin chào, Dexter. Lại mơ sao, anh bạn già? Thú vị, phải không nào? Ba người, vậy ư? Nhưng chỉ là một giấc mơ. Không hơn. Tôi mỉm cười với mình, kéo thử các múi cơ mặt, hoàn toàn không bị thuyết phục. Cho dù giấc mơ có thích thú đến thế nào đi nữa, giờ tôi cũng đã thức dậy và chẳng còn gì ngoài chút dư vị khó chịu và hai bàn tay ướt sượt.

Điều đáng ra phải là một màn giải lao thú vị trong phần vô thức lại khiến tôi run rẩy, bất an. Tôi chìm trong nỗi kinh hoàng với ý nghĩ tâm trí mình đã chuồn mất, bỏ mặc tôi ở lại để trả giá. Tôi nghĩ tới tới ba cô nàng gái gọi đã được trói lại cẩn thận và muốn quay lại với họ để tiếp tục. Tôi nghĩ tới Harry và biết mình không thể làm thế. Tôi đã bị giằng xé giữa một ký ức và một giấc mơ, hơn thế nữa tôi không thể nói trong đó thứ nào hấp dẫn hơn.

Chuyện này chỉ đơn giản là chẳng còn chút vui vẻ nào nữa. Tôi muốn lấy lại bộ óc tỉnh táo của mình.

Tôi lau khô tay và quay lại giường, nhưng tối nay chẳng còn thêm một khoảnh khắc được ngủ ngon nào nữa cho anh chàng Dexter bị giày vò thảm hại. Tôi chỉ nằm ngửa quan sát những mảng tối đen lướt đi trên trần nhà cho tới khi điện thoại đổ chuông vào lúc sáu giờ kém mười lăm.

“Anh nói đúng,” Deb nói khi tôi nhấc máy.

“Quả là một cảm giác tuyệt vời,” tôi nói với một nỗ lực tột độ để vào vai cái tôi xuất sắc thường ngày của mình. “Đúng về chuyện gì?”

“Về tất cả,” Deb nói với tôi. “Em đang có mặt tại một hiện trường vụ án ở Tamiami Trail. Và anh thử đoán xem nào?”

“Anh đúng ư?”

“Là hắn, Dexter. Chắc chắn là thế. Trông còn be bét hơn rất nhiều.”

“Be bét hơn là thế nào, Deb?” tôi hỏi, thầm nghĩ ba thi thể, hy vọng cô em tôi sẽ không nói vậy, đồng thời gai người với cảm giác chắc chắn cô sẽ nói thế.

“Có vẻ có nhiều nạn nhân,” cô em tôi nói.

Một cơn choáng váng lan khắp người, chạy ngược lên thẳng từ dạ dày, như thể tôi vừa nuốt chửng cả một bộ ắc quy. Nhưng tôi đã nỗ lực hết mức để có một câu trả lời đúng với phong cách thông minh điển hình của mình. “Tuyệt quá, Deb. Em nói hệt như trong một bản báo cáo án mạng vậy.”

“Vâng, đúng thế. Em bắt đầu cảm thấy một ngày nào đó mình có thể sẽ viết một báo cáo như thế. Em chỉ lấy làm mừng đó không phải là vụ này. Nó quá quái đản. LaGuerta không biết phải nghĩ gì nữa.”

“Hay thậm chí nên nghĩ như thế nào. Có gì quái đản với nó vậy, Deb?”

“Em phải đi đây,” cô em tôi đột ngột nói. “Hãy tới đây, Dexter. Anh cần phải nhìn cảnh này.”

Khi tôi tới đó, đám đông đã xúm xít lại đông tới ba hàng quanh dây chắn, phần lớn là phóng viên. Lách qua một đám đông phóng viên đang ngửi thấy mùi máu trong mũi luôn là chuyện cực kỳ vất vả. Các vị có thể không nghĩ thế, vì trước máy quay trông họ chẳng khác gì những gã ngớ ngẩn bị tổn thương nào kèm theo chứng rối loạn ăn uống trầm trọng. Nhưng cứ thử đặt bọn họ trước một hàng dây chắn của cảnh sát, một điều kỳ diệu lập tức xảy ra. Bọn họ trở nên mạnh mẽ, hung hãn, sẵn sàng và có thể hất văng bất cứ cái gì, bất cứ ai khỏi đường đi rồi giẫm đạp những kẻ đó dưới chân họ. Điều này cũng hơi giống các câu chuyện về những bà mẹ già nhấc bổng xe tải lên khi con của họ bị mắc kẹt bên dưới. Sức mạnh đến từ một nơi huyền bí nào đó – và bằng cách nào đó, khi có máu xuất hiện trên mặt đất, những sinh vật biếng ăn này có thể vượt qua bất cứ thứ gì. Mà không hề làm tóc bị rối.

Thật may, một trong những cảnh sát mặc đồng phục đứng ở gác chắn nhận ra tôi. “Để cậu ta đi qua nào, các vị,” anh ta nói với đám phóng viên. “Để cậu ta đi qua.”

“Cảm ơn, Julio,” tôi nói với anh chàng cớm. “Dường như mỗi năm lại có nhiều phóng viên hơn.”

Anh ta bĩu môi. “Chắc hẳn ai đó đang nhân bản bọn họ. Với tôi trông tất cả giống hệt như nhau.”

Tôi cúi người chui qua dải dây vàng, khi vươn thẳng người dậy ở phía bên kia, tôi có cảm giác lạ lùng như thể ai đó đang làm thay đổi hàm lượng oxy trong không khí ở Miami. Tôi đang đứng giữa một đống ngổn ngang bẩn thỉu của một công trường xây dựng. Có vẻ như ở đây người ta đang xây một tòa nhà văn phòng ba tầng, loại nhà các công ty phát triển dự án nhỏ hay chọn để đặt văn phòng. Trong lúc tôi từ tốn bước tới, lần theo những hoạt động diễn ra quanh công trình đang xây dở dang này, tôi biết việc tất cả chúng tôi được đưa đến đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Chẳng có gì ngẫu nhiên với gã sát nhân này cả. Mọi thứ đều có chủ ý, được tính toán cẩn thận để tạo ra tác động mong muốn, được khai thác cho sự cần thiết về mặt mỹ thuật.

Chúng tôi đang ở một công trường xây dựng vì điều đó là cần thiết. Hắn đang đưa ra thông điệp của mình, đúng như tôi từng nói với Deborah là hắn sẽ làm. Các người bắt nhầm người rồi, hắn đang muốn nói. Các người bắt giam một gã ngốc vì tất cả các người đều là những kẻ ngốc. Các người quá ngu xuẩn để có thể nhận ra điều đó trừ khi ta gí mũi các người vào tận nơi, vậy hãy nhận lấy.

Tôi đoán, đáng ra chuyện này phải làm tôi ít nhiều lo lắng.

Nhưng không hề.

Nó làm tôi gần như phát cuồng lên vì phấn khích, chẳng khác gì một cô nữ sinh trung học đứng quan sát trong lúc anh chàng đội trưởng đội bóng đá đang cố thu nhặt đủ can đảm để nói ra lời đề nghị hẹn hò. Ý anh là em sao? Chính em sao? Ôi những vì sao chiếu mệnh của tôi, có thật thế không? Thứ lỗi cho em khi em chớp mi.

Tôi hít một hơi thật sâu và cố nhắc mình nhớ rằng tôi là một cô gái ngoan và không làm những trò đó. Nhưng tôi biết hắn có làm vậy, và thực sự muốn ra ngoài cùng hắn. Làm ơn được không, Harry?

Bởi vì vượt xa việc chỉ đơn thuần làm vài điều thú vị với một người bạn mới, tôi cần tìm ra tên sát nhân này. Tôi cần thấy mặt nói chuyện với hắn, chứng minh với chính mình rằng hắn có thật và…

Và sao?

Hắn không phải là tôi chăng?

Tôi không phải là kẻ đã làm những việc khủng khiếp, thú vị này chăng?

Sao tôi phải nghĩ thế? Thật còn hơn cả ngu xuẩn, hoàn toàn không xứng nhận được sự chú ý từ bộ óc từng đầy kiêu hãnh của tôi. Ngoại trừ, hiện giờ, khi ý tưởng ấy đang thực sự hiện hữu quanh đây, tôi không thể buộc dòng suy nghĩ kia hãy ngồi xuống và biết cư xử cho phải phép. Thế nếu thực sự đúng là tôi thì sao? Sẽ thế nào nếu chính tôi, bằng cách nào đó, đã thực hiện những vụ án mà không hề hay biết? Không thể nào, tất nhiên rồi, hoàn toàn không thể, nhưng…

Tôi bừng tỉnh trước bồn rửa, cọ sạch máu khỏi hai bàn tay sau một “giấc mơ” trong đó tôi đã cẩn thận và hào hứng để máu dính khắp hai bàn tay trong khi làm những việc mà lệ thường tôi chỉ nằm mơ tới thực hiện chúng. Bằng cách nào đó, tôi biết nhiều điều về cả chuỗi án mạng, những điều đáng ra tôi không thể nào biết trừ khi…

Chẳng trừ khi gì hết. Hãy uống thuốc an thần đi, Dexter. Bắt đầu lại. Hít thở đi, đồ sinh vật ngu ngốc, hít không khí trong lành vào, tống thứ không khí xấu xa ra. Nó chẳng là gì cả ngoài thêm một triệu chứng nữa của tình trạng yếu đuối về tinh thần tôi mới sa vào gần đây. Tôi chỉ đơn thuần bị già trước tuổi vì sức ép căng thẳng từ toàn bộ lối sống sạch sẽ của mình. Cần phải thừa nhận tôi đã trải nghiệm qua một hay hai khoảnh khắc ngốc nghếch của nhân loại trong vài tuần gần đây. Thế thì sao? Điều đó không nhất thiết chứng minh rằng tôi là một thực thể thuộc về nhân loại. Hay tôi đã tỏ ra sáng tạo trong khi ngủ.

Không, đương nhiên là không rồi. Cũng khá có lý, nó chẳng hề có ý nghĩa nào theo chiều hướng đó. Vậy, ừm, nó có nghĩa là gì đây?

Tôi từng cho rằng, chỉ đơn giản là tôi đang hóa điên, ném đi vài nắm cẩm thạch vào thùng rác. Rất nhẹ nhõm, nhưng nếu tôi sẵn sàng giả thiết như thế, tại sao không thừa nhận luôn rất có thể tôi đã gây ra một chuỗi những trò tinh nghịch nho nhỏ vui vẻ mà chẳng hề nhớ ra chúng, ngoại trừ những mảnh giấc mơ gián đoạn? Liệu có phải sự điên rồ thật sự dễ chấp nhận hơn vô thức? Nói cho cùng, đó chỉ là một dạng mộng du nâng cao mà thôi. “Sát nhân trong khi ngủ”. Có khả năng rất phổ biến. Sao không? Tôi vẫn thường xuyên để phần tỉnh táo của mình nhường lại ghế lái xe khi Người lữ hành Tối Tăm lén đi chơi. Quả thực không phải là một bước đi quá xa để tới chỗ chấp nhận điều tương tự đang xảy ra ở đây, lúc này, dưới một hình thức hơi khác biệt. Người lữ hành Tối Tăm chỉ đơn giản đã mượn xe để đi trong lúc tôi ngủ.

Còn có thể giải thích bằng cách nào khác nữa đây? Rằng tôi đã được các vì tinh tú dẫn đường trong lúc ngủ và hoàn toàn tình cờ chúng đã căn chỉnh những hành động của tôi hệt như phong cách của tên sát nhân vì mối liên hệ của chúng tôi trong một cuộc đời nào đó ở quá khứ chăng? Hiển nhiên việc này nghe cũng có thể có lý, nếu nơi đây là miền nam California. Ở Miami, nghe có vẻ khó lòng xảy ra. Vậy là nếu tôi bước vào tòa nhà xây dở dang này và tình cờ nhìn thấy ba thi thể được trình bày theo cách dường như có ý nghĩa nào đó với mình, tôi sẽ phải tính đến khả năng chính mình đã tạo ra thông điệp đó. Chẳng phải như thế nghe còn có lý hơn so với tin rằng tôi đang gây án trong tình trạng vô thức sao?

Tôi đã tới chỗ chiếu nghỉ cầu thang ngoài của tòa nhà. Tôi dừng lại đó giây lát và nhắm mắt lại, tựa lưng vào khối tường bê tông trần trụi. Nó có phần lạnh hơn không khí và thô nhám. Tôi áp má vào đó, cảm thấy một cảm giác lơ lửng đâu đó giữa khoái cảm và đau đớn. Cho dù tôi có muốn leo lên trên và nhìn những gì được trưng bày trên đó tới mức nào đi nữa, ham muốn không phải nhìn nó cùng nhiều ngần ấy.

Nói với tao đi, tôi thì thầm với Người lữ hành Tối Tăm. Hãy cho tao biết mày đã làm gì.

Nhưng tất nhiên, chẳng có câu trả lời nào cả, ngoài tiếng tặc lưỡi xa xăm, thản nhiên như thường lệ. Trên thực tế, chẳng có sự giúp đỡ nào hết. Tôi cảm thấy hơi váng vất, có chút quay cuồng chóng mặt, cảm thấy không chắc chắn, và tôi không thích cảm giác khi mang trong mình những cảm giác này chút nào. Tôi hít ba hơi thật dài, đứng thẳng người lên và mở mắt ra.

Thượng sĩ Doakes đang nhìn tôi chằm chằm từ khoảng cách ba foot[43], ngay bên trong chiếu nghỉ cầu thang, một bàn chân đặt trên bậc thang thứ nhất. Khuôn mặt anh ta là một chiếc mặt nạ tối sầm của sự thù địch được chạm trổ một cách đáng tò mò, trông giống như một con chó giống rottweiler đang muốn giật đứt cánh tay bạn ra nhưng lại có chút tò mò muốn biết trước hết hương vị của bạn ra sao. Có điều gì đó trong vẻ mặt của anh ta tôi chưa từng bao giờ thấy trên khuôn mặt của bất cứ ai khác, ngoại trừ trong gương. Đó là một vẻ trống rỗng sâu thăm thẳm và vĩnh cửu, từng lướt qua toàn bộ màn hài kịch của cuộc đời con người và đọc tới dòng cuối cùng.

“Mày nói chuyện với ai vậy?” anh ta hỏi tôi, những cái răng đói khát sáng bóng nhô ra. “Mày đưa ai đi cùng vào đó với mày hả?”

Những lời nói, cùng giọng điệu của kẻ biết tất cả anh ta dùng để nói ra chúng, đâm xuyên qua người tôi, làm bên trong tôi như đông cứng lại. Sao lại chọn những từ đó? Ý anh ta là gì khi nói “vào đó với tôi”? Có lẽ nào anh ta biết về Người lữ hành Tối Tăm? Không thể! Trừ khi…

Doakes biết con người thật của tôi là ai.

Cũng như tôi từng biết về Y tá cuối cùng.

Kẻ nằm bên trong cất tiếng gọi vọng qua không gian trống rỗng khi nó nhìn thấy đồng loại. Không lẽ thượng sĩ Doakes cũng mang trong anh ta một Người lữ hành Tối Tăm? Có thể nào lại là như thế? Một thượng sĩ Ban Án mạng, một kẻ săn mồi trong bóng tối như Dexter? Không thể tin nổi. Nhưng còn cách giải thích nào khác đây? Tôi không thể nghĩ ra điều gì, và trong một quãng thời gian quá lâu tôi chỉ nhìn anh ta chằm chằm. Anh ta gườm gườm nhìn lại.

Cuối cùng anh ta lắc đầu, nhưng vẫn không rời mắt khỏi tôi. “Đến một ngày nào đó như hôm nay,” anh ta nói. “Mày và tao.”

“Tôi sẽ nhớ,” tôi trả lời anh ta với tất cả thái độ vui vẻ có thể tạo ra được. “Trong khi chờ đợi, nếu anh không phiền…?”

Anh ta đứng đó, chắn hết cầu thang, chỉ gườm gườm nhìn. Nhưng cuối cùng anh ta cũng khẽ gật đầu và dịch sang bên. “Một ngày nào đó như hôm nay,” anh ta lặp lại trong lúc tôi đi qua bên cạnh để lên cầu thang.

Cú sốc từ cuộc chạm trán này ngay lập tức làm tôi bừng tỉnh khỏi chút băn khoăn dằn vặt về bản thân. Tất nhiên không thể có chuyện tôi đang gây ra những vụ án mạng một cách vô thức. Bên cạnh sự lố bịch hiển nhiên của ý tưởng này, việc thực hiện những việc đó mà lại chẳng nhớ gì đúng là sự phí phạm không thể tưởng tượng nổi. Chắc chắn phải có một cách lý giải nào khác, một điều gì đó đơn giản và lạnh lẽo. Hiển nhiên tôi không phải là người duy nhất ở quanh đây sở hữu khả năng sáng tạo kiểu này. Nói cho cùng, tôi đang ở Miami, đang bị bao quanh bởi những tạo vật nguy hiểm như thượng sĩ Doakes.

Tôi hối hả bước lên cầu thang, cảm thấy cơn phấn khích đang cuồn cuộn chảy trong người và gần như trở lại là chính mình. Trong nhịp bước chân có một lực đẩy đầy sức sống mà nguyên do chỉ một phần là vì tôi đã thoát khỏi anh chàng thượng sĩ đáng mến. Thậm chí còn hơn thế, tôi háo hức muốn tận mắt được nhìn thấy đòn tấn công mới nhất nhằm vào an ninh của cộng đồng, một sự tò mò hoàn toàn tự nhiên, không hơn không kém. Tôi chắc chắn sẽ không tìm thấy bất cứ dấu vân tay nào của chính mình.

Tôi leo cầu thang lên lầu hai. Một phần khung nhà đã được lắp vào vị trí, nhưng phần lớn sàn vẫn chưa có tường ngăn. Khi bước ra khỏi đầu cầu thang sang phần chính của sàn lầu, tôi nhìn thấy Angel – không – họ – hàng đang ngồi xổm giữa sàn nhà, không cựa quậy. Hai khuỷu tay anh ta đang chống lên đầu gối, hai bàn tay ôm quanh mặt và đang nhìn chằm chằm. Tôi dừng bước, nhìn xuống anh ta và sững người. Đó là một trong những cảnh ấn tượng nhất tôi từng thấy, một kỹ thuật viên pháp y Miami chuyên điều tra án mạng bị làm cho cứng đờ bất động vì thứ anh ta tìm thấy tại hiện trường một vụ án.

Thứ anh ta tìm thấy thậm chí còn đáng quan tâm hơn nhiều.

Đó là một bối cảnh từ một vở kịch kinh dị hắc ám, một chương trình tạp kỹ dành riêng cho ma cà rồng. Cũng giống như tại nơi tôi đã ra tay với Jaworski, ở đây cũng có một đống vách thạch cao gói trong vải nhựa. Nó đã được đẩy sát vào một bức tường và giờ đây ngập trong ánh sáng từ những ngọn đèn công trường và cả vài cây đèn nhóm điều tra đã lắp đặt.

Ở trên đỉnh đống vách thạch cao, được xếp lên như một ban thờ, là một bàn gia công di động màu đen. Nó đã được kê đúng chính giữa để được ánh sáng chiếu thẳng vào, hay nói đúng hơn là để ánh sáng soi đúng vào thứ được đặt trên bàn.

Đó, tất nhiên rồi, là một cái đầu phụ nữ. Trong miệng cái đầu ngậm một cái gương chiếu hậu của một chiếc xe con hay xe tải nào đó, làm khuôn mặt bị kéo căng ra thành một bộ dạng tỏ vẻ ngạc nhiên gần như hài hước.

Phía trên nó, ở bên trái, là cái đầu thứ hai. Phần thân của một con búp bê Barbie được đặt dưới cằm, làm nó trông như một cái đầu khổng lồ đi kèm một thân hình tí hon vậy.

Ở bên phải là cái đầu thứ ba. Cái đầu nằm ngay ngắn trên một mảnh vách thạch cao, hai tai được cẩn thận ghim vào bằng loại đinh vít dùng cho vách thạch cao. Không có chút máu nào vương vãi quanh màn trưng bày. Cả ba cái đầu đều không dính chút máu nào.

Một cái gương, một búp bê Barbie và vách thạch cao.

Ba vụ giết người.

Khô ráo sạch sẽ.

Xin chào, Dexter.

Hoàn toàn chẳng còn gì để nghi ngờ nữa. Phần thân búp bê Barbie rõ ràng ám chỉ tới con búp bê trong ngăn đá tủ lạnh của tôi. Cái gương là từ cái đầu bị ném lại trên cầu cạn và bức vách thạch cao liên hệ tới Jaworski. Hoặc đang có ai đó đã xâm nhập sâu vào đầu óc tôi đến mức gần như chẳng khác gì chính tôi, hoặc kẻ đó đích thực chính là tôi.

Tôi hít một hơi chậm rãi, đầy phẫn nộ. Tôi hoàn toàn chắc các cảm xúc của mình không hề giống của anh ta, nhưng tôi muốn ngồi xổm xuống giữa sàn bên cạnh Angel – không – họ – hàng. Tôi cần một lát để nhớ xem cần suy nghĩ như thế nào và sàn nhà dường như là nơi rất tuyệt để bắt đầu. Thay vào đó, tôi nhận ra mình đang từ tốn đi về phía ban thờ, bị kéo về phía trước như thể đang lướt đi trên những thanh ray được bôi dầu trơn tru. Tôi không thể buộc mình dừng hay đi chậm lại, hoặc làm bất kỳ điều gì khác ngoài việc tiến tới gần hơn. Tôi chỉ có thể ngắm nhìn, ngỡ ngàng, tập trung vào việc có được hơi thở hít vào và thở ra đúng chỗ. Nhìn khắp xung quanh, dần dần tôi bắt đầu hiểu ra mình không phải là người duy nhất không tin nổi vào những gì đang nhìn thấy.

Trong suốt quãng thời gian thực hiện công việc, ấy là chưa nói gì tới thú vui của bản thân, tôi đã có mặt tại hiện trường của hàng trăm vụ án mạng, rất nhiều vụ ghê rợn và tàn khốc đến mức khiến cả tôi cũng cảm thấy sốc. Ở từng vụ, trong tất cả những vụ án mạng đó, đội khám nghiệm hiện trường của sở cảnh sát Miami – Dade đều triển khai và bắt tay vào việc của họ một cách thư thái, chuyên nghiệp, ở mỗi vụ trong tất cả các vụ đó, luôn có ai đó xì xụp uống cà phê, ai đó được cử ra ngoài mua bánh gối hay bánh ngọt, ai đó pha trò hay buôn chuyện trong lúc lấy mẫu từ vết máu. Ở mỗi vụ đó, tôi đều thấy một nhóm người hoàn toàn không bị cảnh tàn sát gây ấn tượng chút nào tới mức có thể nghĩ họ đang chơi bowling trong giải của nhà thờ vậy.

Cho tới lúc này.

Lần này, cả căn phòng bê tông trơ trụi chìm trong không khí im lặng đến bất thường. Các sĩ quan và nhân viên pháp y đứng im lặng thành từng nhóm hai hay ba người, như thể sợ phải ở một mình, chỉ nhìn về thứ được trưng bày ở phía cuối phòng. Nếu ai đó vô tình gây ra một tiếng động nhỏ, mọi người đều giật mình quay sang nhìn gườm gườm về phía kẻ đó. Toàn bộ khung cảnh này lạ lùng một cách khôi hài đến mức tôi dám chắc có lẽ tôi đã phá lên cười nếu không phải đang bận bịu với việc nhìn chằm chằm như tất cả những kẻ chán ngắt còn lại.

Có phải tôi đã làm chuyện này không?

Nó thật đẹp đẽ – theo một cách khủng khiếp, tất nhiên rồi. Nhưng dẫu vậy, phải nói phần sắp đặt thật hoàn hảo, hấp dẫn, sạch máu một cách tuyệt mỹ. Nó thể hiện một trí tuệ xuất chúng và khả năng sắp đặt tuyệt vời. Ai đó đã bỏ ra không ít công sức để biến chuyện này thành một tác phẩm nghệ thuật thực sự. Ai đó có phong cách, tài năng và một gu khôi hài quái gở. Trong suốt cuộc đời mình tôi mới chỉ biết có một người như thế.

Có thể nào ai đó kia lại chính là Dexter trong một giấc mơ hắc ám?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN