Dị Giới Dược Sư - Quyển 17 - Chương 405: Vẫn lạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Dị Giới Dược Sư


Quyển 17 - Chương 405: Vẫn lạc


Khi Toa Phỉ tỉnh dậy đầy lo lắng thì ả chợt phát hiện ra mình đang ở vùng ngoại ô.

Toa Phỉ cựa mình đứng lên, một động tác rất đơn giản nhưng lại vất vả vô cùng, bởi vì ả cũng vừa phát hiện ra lực lượng của mình đã bị một phương thức nào đó cấm chế.

Trước khi tìm hiểu nguyên nhân vì sao lực lượng của mình bị chế trụ, việc trước tiên là ả phải nắm rõ xem hiện nay mình đang ở đâu đã.

Thế rồi ả quét mắt nhìn khắp nơi một lượt, bốn phía dường như là nghĩa trang, mộ bia mọc nhan nhãn khắp nơi nhưng lại chẳng hề khắc danh tự gì trên bia cả. Nơi đây đúng là một nghĩa trang để người ta mai táng bừa bãi.

Bầu không khí tràn ngập mùi vị hôi thối của xác chết, đồng thời cũng rất tĩnh mịch, thỉnh thoảng có vài con cú đêm kêu lên mấy tiếng thê lương.

Nghĩa trang tối đen như mực, không hề có ánh trăng, nó càng khiến người ta khủng hoảng lo sợ hơn.

Toa Phỉ bị tình cảnh ở đây làm cho hoảng sợ, nhờ vậy mà tinh thần của ả cũng tỉnh táo trở lại, sau đó thì mới nhớ đến những việc đã xảy ra trước khi bị ngất đi.

Ả đã bị một thích khách thần bí tập kích ở trong mật thất, sau đó tình cảnh đã thay đổi, và khi mở mắt ra thì ả đã có mặt ở nghĩa trang này.

– Ha ha, Toa Phỉ tiểu thư, thật là cao hứng khi chúng ta gặp lại nhau sớm thế này.

Tại một nơi âm trầm đáng sợ như nơi này, vậy mà bỗng nhiên có tiếng người truyền đến, đúng là khiến cho ả giật bắn cả người.

Mười mấy bóng hắc y nhân trông tựa như u linh đang lẳng lặng đứng ở phía sau ả. Sau khi Toa Phỉ bị mất đi lực lượng, tất nhiên ả không thể nào phát hiện ra sự có mặt của bọn họ được.

Toa Phỉ rất tinh tế, ả đã nghe ra được chữ “lại” ở trong lời nói của đối phương, vậy thì kẻ chủ mưu mang mình đến đây hẳn là người mà mình quen biết, hoặc chí ít là đã từng gặp mặt qua.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần là nam nhân, ả tự tin có thể chinh phục được đối phương.

Ừm, phải rồi, thanh âm của hắn rất quen thuộc!

Toa Phỉ quay phắt người lại, sau đó liền bắt gặp ngay khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Thiên, thế là đôi ngươi của ả chợt co rút lại:

– Ngươi…….

Khuôn mặt của tên sắc lang lúc này đâu phải là khuôn mặt của một kẻ bị ả làm cho thần hồn điên đảo và quên hết mọi thứ đâu chứ? Mà bộ mặt đó đúng là của một tên cáo già lưu manh, trong mắt còn lộ ra nét cười cợt nữa.

Trong lúc nhất thời, Toa Phỉ vẫn còn chưa minh bạch, sau khi chỉnh lý tư tưởng một chút, ả liền cố gắng trấn định tinh thần rồi hỏi:

– Tại sao?

Hàm ý của câu hỏi đó là: tại sao phải làm vậy?

Mộ Dung Thiên cười cười nói:

– Rất đơn giản, mấy ngày qua, giữa chúng ta chỉ có lợi dụng nhau mà thôi. Nếu không phải nàng chinh phục ta, thì ta sẽ chinh phục nàng. May thay kẻ thắng lại là ta!

– Đan Ni Tư đại nhân, vậy thì mục đích của ngươi là vì cái gì?

Mộ Dung Thiên xoa xoa mũi, nói:

– Kỳ thật ta cũng là bất đắc dĩ thôi. Nhưng sự tồn tại của nàng chính là cái họa ngầm của ta vậy, vì thế mà tệ nhạc phụ rất tức giận. Nàng nên biết, một khi ông ta đã tức giận thì hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào. Do đó mà ta phải dứt khoát một lần cho xong.

Toa Phỉ lạnh lùng thốt:

– Là ý của Long vương sao? Nhưng đại nhân có từng nghĩ đến, nếu như bộ hạ của ta mà biết được ta chết ở trong tay ngươi, vậy thì sẽ có kết quả như thế nào hay không? Ngài đừng quên, đêm qua chỉ có ngài tiến vào Bích Vân hiên, đồng thời còn vào cả nội viện của ta nữa.

Mộ Dung Thiên phất tay, nói:

– Cứ yên tâm, bọn họ sẽ không biết đâu, thậm chí cả hoài nghi cũng không hề có. Bởi vì có rất nhiều hạ nhân của Bích Vân hiên đã nhìn thấy Toa Phỉ tiểu thư của họ đã đích thân đưa tiễn ta rời khỏi nơi đó. Vì vậy, ta rất trong sạch.

Toa Phỉ nghe vậy thì sắc mặt không còn một giọt máu, run giọng kêu lên:

– Ngươi….ngươi đã biết hết?

Mộ Dung Thiên cười nói:

– Đương nhiên, có ai ngờ được chứ, ở đằng sau một vị Toa Phỉ tiểu thư thuần chân thánh khiết lại có một thế thân yêu mỵ. Bí mật này, chỉ sợ chỉ có nàng và thế thân của mình biết được mà thôi, ngay cả hai tên ảnh cấp thích khách ngày đêm vẫn ở bên cạnh nàng cũng không biết được. Hai tên đó rất vướng tay vướng chân, vì vậy nên ta mới chọn đêm nay để hạ thủ. Chỉ có khi nào nàng tiến vào mật thất thì đó mới là cơ hội tốt nhất cho ta, bởi vì chỉ có lúc đó thì hai tên thích khách kia mới không có ở bên cạnh nàng.

Toa Phỉ trầm lặng không nói gì, ả vốn tưởng rằng khi mình ở trong mật thất thì sẽ được an toàn tuyệt đối, nhưng không ngờ việc đó lại thành toàn cho đối phương. Thế nhưng, qua đó cũng có thể thấy được Mộ Dung Thiên đáng sợ tới chừng nào. Hắn tựa như một con báo ẩn mình trong rừng rậm, kiên nhẫn chờ đợi con mồi, chỉ cần đối phương để lộ ra kẽ hở thì hắn sẽ lập tức tung ra một kích trí mạng ngay.

Nếu kẻ nào cho rằng đỉnh đỉnh đại danh thống soái Rạng Đông là một kẻ ngu ngốc rất dễ bị nữ nhân khống chế, vậy thì kẻ đó nhất định sẽ phải hối hận.

Mộ Dung Thiên hơi dừng lại một chút rồi nói:

– Diện mạo của các người tuy rằng gần giống nhau như đúc, nhưng về mặt khí chất thì lại khác nhau một trời một vực; hơn nữa năng lực xã giao trong chính giới của kẻ thế thân còn thua xa nàng, nhất định mọi người sẽ không phát hiện ra sơ hở quá nhanh, như vậy người đó sẽ phải chủ động biến mất thôi. Đến lúc đó, Thủy Đô sẽ thái bình, mà nhiệm vụ của ta cũng được hoàn thành tốt đẹp.

Toa Phỉ hít sâu một hơi, sau khi hô hấp dần dần trở lại bình thường thì mới nói:

– Đại nhân, ngài có thể trả lời ta mấy câu hỏi được chăng?

– Tất nhiên!

Mộ Dung Thiên thở dài nói:

– Đáng lẽ ta không có thói quen nói nhiều lời vô ích với kẻ khác, nhưng hành động vùi hoa là một việc cực kỳ thất lễ. Ta vốn dĩ cũng không muốn làm, nên vì vậy mới cảm thấy áy náy vô cùng. Do đó, phàm là những vấn đề nào mà Toa Phỉ tiểu thư chưa hiểu rõ, ta đều có thể giải thích cặn kẽ. Đây chính là lý do mà ta đã nán lại đây mấy tiếng đồng hồ, chờ cho tới khi nàng tỉnh dậy mới thôi.

Những lời này tương đương với việc tuyên án tử hình cho Toa Phỉ vậy, nhưng ả chỉ khẽ biến sắc một chút rồi nhanh chóng khôi phục lại như cũ, sau đó mới hỏi:

– Ngài có thể cho ta biết, làm cách nào mà ngài phát hiện được bí mật kia? Ý ta là bí mật của thế thân.

Mộ Dung Thiên cười cười:

– Nàng có nhớ mỗi lần ta đến Bích Vân hiên đều có mang theo một con sủng vật hay không?

– Tật Phong?

Sau chiến dịch tại Phật Lạc Lý Tư, tiếng tăm của Tật Phong đã vang dội khắp nơi trên đại lục, vì vậy mà Toa Phỉ cũng biết đến nó.

– Đúng vậy, tướng mạo, mùi vị, và võ học của các người đều không chênh lệch nhau bao nhiêu, nhưng Tật Phong lại có khứu giác rất lợi hại. Cho dù chỉ có một điểm khác biệt thôi, nó đều có thể nhận ra được.

Toa Phỉ lặng lẽ một lát rồi lại hỏi tiếp:

– Vậy còn mật thất?

– Cũng là do Tật Phong đã tìm ra. Sau khi xác định được nàng đã dùng thế thân, ta có thể chắc chắn rằng, nàng sẽ tìm một địa phương bí ẩn nào đó để ẩn mình. Vào thời khắc quan trọng, nàng sẽ trao đổi vị trí với thế thân của mình. Trong mấy ngày đến chơi tại Bích Vân hiên, Tật Phong đã thường tự mình chạy lung tung khắp nơi, đó là do ta bảo nó làm vậy. Sau đó thì nó đã phát hiện được mùi vị của nàng ở dưới phòng ngầm cách sương phòng của nàng mấy chục thước. Do đó, ta đã kết luận, địa phương đó chính là nơi mà ta muốn tìm.

Toa Phỉ thở dài:

– Đan Ni Tư đại nhân, ngài quả thật là một người đáng sợ. Đối địch với ngài là sự bất hạnh của ta, và lại còn có con sủng vật của ngài nữa, nó cũng đáng sợ không kém!

Mộ Dung Thiên cười nói:

– Nàng hẳn cũng biết, Tật Phong không giống như các sủng vật thông thường khác. Còn nữa, nếu như đích thân nàng xuất thủ mà không phải là thế thân kia, vậy thì e rằng ta cũng không thể làm gì khác hơn được. Chỉ đáng tiếc là nàng không thể, bởi vì mỵ thuật mà nàng tu luyện có tên gọi là “Thánh nữ tán ca”, bắt buộc phải giữ tấm thân xử nữ thì mới có thể phát huy hiệu quả cực mạnh. Còn thế thân của nàng lại tu luyện môn mỵ thuật có tên là “Ma nữ mê hoặc”, nếu cùng nam tử cường giả giao hoan, vậy thì nàng ta sẽ có thể gia tăng lực lượng cho mình. Do đó, các người đã phân công hợp tác với nhau, và cùng diễn màn kịch khổng lồ này tại Thủy Đô.

Toa Phỉ nghe xong thì sắc mặt đại biến:

– Ngài….ngài tại sao lại biết được điều đó?

Phải biết rằng mỵ thuật sư hầu như đã tuyệt tích trên đại lục, người ta chỉ nghe nói đến những môn mỵ thuật thông thường, chứ còn “Thánh nữ tán ca” và “Ma nữ mê hoặc” đều là hai môn bí kỹ không truyền ra ngoài.

– Ha ha…vấn đề này hãy để cho một người khác trả lời nàng thì sẽ thích hợp hơn.

Mộ Dung Thiên vừa nói xong, ở sau lưng hắn liền có một bóng nhân ảnh với hình dạng của nữ tử lách lên trước.

Khuôn mặt của nàng ta được che lại bằng một tấm khăn sa, nhìn không rõ mặt, nhưng Toa Phỉ liền nhanh chóng bị đối phương hấp dẫn ngay.

Giữa các mỵ thuật sư với nhau thường có một loại cảm ứng rất vi diệu, họ sẽ bằng vào giác quan thứ sáu mà phán đoán ra đối phương cũng là đồng nghiệp. Nếu đã gặp qua một lần thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được.

Thế rồi hình ảnh của hai người đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Toa Phỉ, đó là hai người mà ả kiêng kỵ nhất.

Một người là ma võ sĩ rất kỳ quái, và một người nữa chính là nữ tử thần bí có mỵ thuật cực cao ở bên cạnh hắn. Hai người họ đúng là một tổ hợp rất đặc biệt.

Rốt cuộc Toa Phỉ cũng hiểu ra, vì sao mình đã phát huy “Thánh nữ tán ca” đến mức cực hạn để mê hoặc Mộ Dung Thiên, vậy mà thủy chung vẫn không thực hiện được. Bởi vì hắn vốn hoàn toàn miễn dịch với mỵ thuật.

Ngay cả nàng mỵ thuật sư ở bên cạnh hắn kia mà cũng không có biện pháp với hắn, e rằng trên đời này cũng không còn người thứ hai có thể làm được cái việc gian nan đó nữa rồi.

– Không ngờ ta lại thất bại như thế này. Tại sao lại là ngươi chứ? Hết lần này tới lần khác cũng là các người, ha ha ha….

Toa Phỉ đột nhiên phát lên một tràng cười lớn, không biết là vì bi ai hay tự chế giễu mình nữa.

Trong lúc đang cười, thân thể mềm mại của ả bỗng nhiên phát lên một lớp bạch quang nhàn nhạt, càng lúc càng đậm dần, cuối cùng thì trở nên rất chói mắt. Đến lúc này thì nhìn ả mới giống là một thánh nữ thuần khiết, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Sắc mặt của Nhận Vụ chợt biến, phản ứng của thích khách là cực kỳ nhạy bén. Nàng đã cảm thấy được một cổ lực lượng mang tính hủy diệt không gì có thể ngăn trở được; hơn nữa nó còn đến từ trên người Toa Phỉ vốn đã bị chế trụ.

Toa Phỉ vào lúc này tựa như một khối thuốc nổ vậy, dù chạm vào hay không thì cũng nguy hiểm vô cùng.

Mặc dù không hiểu vì sao cấm chế bị mất đi hiệu lực, Nhận Vụ chỉ vội la lên:

– Đại nhân, mau rời khỏi nơi đây, càng xa càng tốt!

“Đã chậm rồi!” Toa Phỉ thầm cười nhạt.

Đây chính là cấm chiêu “Thánh nữ vẫn lạc” có uy lực ngang ngửa với cấm chiêu “Hắc Ám vĩnh hằng” của Hắc Ám hệ, nó lấy sinh mệnh lực làm cơ sở, sau khi đã phát động thì sẽ không có ai ngăn cản được nữa.

Đồng thời, nó còn dùng tinh thần lực cường đại của mỵ thuật sư làm ngòi nổ, rồi phối hợp với lực lượng vật lý của bản thân, trong tích tắc mà nó bùng nổ, lực phá hoại của nó cũng tương đương với một loại tiểu cấm chú vậy.

Nếu như cổ lực lượng cường đại đó mà bùng nổ, vậy thì một chu vi trong vòng năm dặm sẽ bị san bằng, kể cả đám người của Mộ Dung Thiên. Đương nhiên, Toa Phỉ nằm tại trung tâm cũng không thể may mắn tránh khỏi kiếp vận.

Toa Phỉ không cam lòng chút nào. Dù có thất bại, ả cũng bắt đôi tổ hợp tử địch kia phải bồi táng với mình.

Tuy gặp phải sự tình bất ngờ, nhưng Đình Đình không hề hoảng loạn. Nàng dù gấp, nhưng vẫn ung dung vươn ngón trỏ xuyên qua lớp bạch quang càng lúc càng đậm, rồi điểm nhanh lên vị trí trái tim của Toa Phỉ, không sai lệch mảy may.

Trong chớp mắt, lớp bạch quang liền thu rút trở lại vào cơ thể của Toa Phỉ, ả trợn tròn đôi mắt như không tin vào sự thật.

Không thể nào, sau khi phát động “Thánh nữ vẫn lạc”, sức phòng ngự của nàng lúc này rất mạnh, dù cho có là thánh cấp cường giả cũng không thể phá vỡ được. Không một ai có thể phá giải đột ngột như thế được.

Không, nói chính xác hơn là có một loại người có được năng lực đó, chỉ là bọn họ không nên tồn tại trên đời mà thôi.

– Ngươi là Vu….

Thân thể mềm mại của Toa Phỉ ngã vật xuống đất, đôi môi anh đào còn giật giật mấy cái, thủy chung vẫn không thể nói ra được cái tiếng cuối cùng kia. Lúc này ả chỉ ngoẹo cổ sang một bên, khí tuyệt thân vong.

Nhận Vụ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nhìn Đình Đình với ánh mắt kỳ quái. Bên cạnh Mộ Dung Thiên có kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, nàng vốn đã sớm quen với việc đó, thế nhưng vừa rồi nàng Vu nữ kia cũng khiến nàng phải động dung như thường.

Nhận Vụ cầm lấy thanh chủy thủ và tiến về phía Toa Phỉ, nàng cần phải hoàn tất giai đoạn sau cùng.

Mộ Dung Thiên thấy vậy thì không đành lòng, nói:

– Bỏ qua đi, hãy để cho nàng ta được giữ lại sự mỹ lệ của thời còn sinh tiền.

Nhận Vụ thoáng hơi do dự một chút, nhưng sau đó cũng dừng bước.

Một hắc y nhân đứng sau lưng Mộ Dung Thiên vội vàng bước đến bên Toa Phỉ, y cẩn thận dò xét nhịp tim của ả. Tất cả đều đã đình chỉ, hoàn toàn đình chỉ, ngay cả bế khí thuật cũng không thể nào giả giống như thế được. Còn hắc y nhân kia chính là một chuyên gia khám nghiệm tử thi, tất nhiên y cũng hiểu rõ nữ nhân trước mắt mình đây đã chết thật rồi.

– Mai táng cho nàng ta đi!

Mộ Dung Thiên lấy ra một tấm lụa trắng rồi phủ lên người Toa Phỉ để che đi dung mạo khuynh quốc khuynh thành của ả. Đây là việc duy nhất mà hắn có thể làm được.

Trong số các hắc y nhân còn lại, có một người là Thổ hệ chi phối giả, y chỉ phất tay một cái thì đã có một cái hố to xuất hiện, bao nhiêu bùn đất đều phủ hết lên người Toa Phỉ rồi cuốn thân hình của ả vào trong huyệt, sau đó một lớp đất khác lại phủ lên trên.

Không lâu sau, một ngôi mộ mới liền xuất hiện.

Ai có thể ngờ tới, một trang hồng nhan oai phong một cõi giờ đây lại ngã xuống tại một nghĩa trang hoang vắng như thế này chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN