Dị Giới Dược Sư
Quyển 2 - Chương 14: Sủng vật
Mấy người bọn Tư Ân mắt vừa sáng lên, nhưng khi nghe đến bốn chữ “Đặc thù chức nghiệp” thì liền trùng xuống.
Theo tỷ lệ các chức nghiệp trên Thần Phong đại lục thì “sinh hoạt chức nghiệp giả” chiếm tuyệt đại đa số, “phụ trợ chức nghiệp” chiếm hàng thứ hai, sau đó là “chiến đấu chức nghiệp”. Còn “đặc thù chức nghiệp giả” cũng xứng với hai chữ “đặc thù”, so với nhân số “chiến đấu chức nghiệp” còn ít hơn, tỷ lệ thấp thê thảm, trong mấy trăm người may ra mới có một. Bởi vậy hy vọng lại càng mong manh.
Lần này Mạc Lý An nâng thủy tinh cầu đặt lên trán của Mộ Dung Thiên, và bắt đầu niệm chú. Đoạn chú ngữ này hết sức kỳ quái, lúc nhanh lúc chậm, đều là những âm tiết khó đọc, so với đọc vè cũng không khác biệt nhiều lắm, vậy mà Mạc Lý An có thể đọc nhanh như thế, điều ấy thật khiến Mộ Dung Thiên vô cùng khâm phục.
Chú ngữ kiểm tra “Đặc thù chức nghiệp” đặc biệt dài hơn những loại chú ngữ khác, chừng năm phút sau mới dừng lại, trên trán Mạc Lý An hơi rịn mồ hôi. Đột nhiên lão la hoảng:
– 2535, 2549!
Tư Ân hiểu rõ lão bằng hữu của mình nhất, vừa nghe thấy lão thất thố như thế liền hỏi:
– Sao vậy?
– Những thuộc tính đặc thù khác rất thấp nhưng “dược vật nhận tri độ” (khả năng nhận biết dược vật) và “luyện cảm” đạt đến hơn 2500 điểm!
Tư Ân há hốc mồm, chiếc cằm của lão cơ hồ muốn rơi xuống đất. Thông thường tiêu chuẩn tố chất của các chức nghiệp chỉ ở khoảng 500, đạt đến 1000 là có thể xem như rất xuất chúng rồi, đạt tới 2000 đã là thiên tài, còn đạt tới 2500 thì có nghĩa là gì? Siêu thiên tài chăng?!
Mộ Dung Thiên nghe không hiểu đành hỏi:
– Thế ta có thể lựa chọn chức nghiệp gì?
– La Địch tiên sinh!
Mạc Lý An đã khôi phục lại cách xưng hô tôn trọng, nói tiếp:
– Ngài chắc chắn có thể trở thành một vị dược sư. Không, phải nói là một vị dược sư xuất sắc. Nếu cố gắng một chút, muốn đạt đến cấp Tông sư cũng không thành vấn đề!
Đặc thù chức nghiệp phân làm 8 cấp: “nhập môn cấp, học đồ cấp, hợp cách cấp, thục luyện cấp, tượng sư cấp, tông sư cấp, thánh cấp, thần cấp.” Thông thường thì địa vị của “đặc thù chức nghiệp” kém hơn “chiến đấu chức nghiệp”, nhưng nếu có thể đạt đến Tông sư cấp thì tình huống sẽ khác hẳn, có thể được hưởng đãi ngộ của ma pháp sư cao cấp.
Có điều cấp bậc thăng tiến không phải đơn giản như thế, Mạc Lý An có thể xem là người tương đối có thiên phú, phải mất vài chục năm mới đạt đến Tượng sư cấp mà khó lòng tiến thêm được. Còn Tông sư cấp quả thật là vạn người không có được một, còn như đạt đến Thánh cấp thì phải tập hợp đủ thiên phú, chăm chỉ, cơ hội, vận khí, đủ các loại nhân tố phức tạp không thể kể rõ mới mong đạt đuợc. Tỷ lệ ấy xuất hiện rất xa vời, cả quốc gia cũng không vượt quá mười người. Còn Thần cấp – tạm thời chỉ là truyền thuyết mà thôi. Bởi vì yêu cầu của hai cấp sau cùng đều quá mức khắc khe, cho nên dù trị số của Mộ Dung Thiên cao tới đâu, Mạc Lý An cũng không dám cam đoan hắn sẽ đạt đến Thánh cấp hoặc Thần cấp.
– Thật tốt quá!
Lệ Toa lập tức vỗ tay hoan hô. Điều đó có thể cho thấy nàng thật lòng vì Mộ Dung Thiên mà vui mừng. Những người ở giai cấp tận cùng của xã hội như nàng lại thuần phác như thế, ngay cả một chút lòng ghen ghét cũng không có, quả thật đã khiến Mộ Dung Thiên vô cùng cảm động.
Thấy ánh mắt hâm mộ của hai lão đầu là Tư Ân và Mạc Lý An, Mộ Dung Thiên nghĩ tiền đồ phát triển chức nghiệp của mình dám chắc là không tệ, hắn thầm thở phào một hơi, tối thiểu mình cũng có thể hòa nhập vào cuộc sống ở Thần Phong đại lục này. Bản thân hắn cũng không ngờ mình có thiên phú ở chức trách dược sư như vậy, chẳng lẽ là nhờ mớ kiến thức y khoa mập mờ mà hắn học được tại đại học? Nếu là như thế, Mộ Dung Thiên quả thật có chút dở khóc dở cười, không ngờ hắn lại phải cảm tạ lão quỷ đã bắt mình ngồi nghe mấy tiết học y dược đó.
Mạc Lý An nói:
– La Địch tiên sinh, ta sẽ viết cho ngài một giấy chứng minh, sau đó ngài đến chức nghiệp công hội gần đây nhất tại Uy Nhĩ Thành làm chứng nhận, công hội đó sẽ có người kiểm tra lại lần nữa, nhưng không sao đâu, ngài cứ yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ dốc sức bồi dưỡng cho ngài.
Mạc Lý An đối với trình độ của mình hiển nhiên là rất tự tin.
Mộ Dung Thiên cảm kích đáp:
– Phiền ngài quá, Mạc Lý An tiên sinh, xin cứ gọi ta là La Địch được rồi.
Thật lòng mà nói, để một lão nhân lớn tuổi gấp đôi gọi mình là “tiên sinh”, Mộ Dung Thiên cũng có phần e ngại.
Nhưng Mạc Lý An cảm thấy chính mình xưng hô kính trọng với một người rất có thể trở thành dược sư – thuộc cấp tông sư là chuyện hết sức bình thường, ngay cả Tư Ân, Lạc Na, và Lệ Toa cũng suy nghĩ như thế. Bởi vậy, trong xã hội phân biệt giai cấp ghê gớm như thế này, cử chỉ của Mộ Dung Thiên liền được coi là cực kỳ khiêm nhường khiến cho hảo cảm của bọn Tư Ân đối với hắn lại càng tăng lên đáng kể.
Mạc Lý An vốn không câu nệ tiểu tiết nên cũng không hề từ chối, cười nói:
– Thế ta bạo gan gọi ngài một tiếng La Địch vậy.
Tư Ân lúc này rõ ràng cũng vồn vã hơn nhiều:
– La Địch tiên sinh, ngài từ phương xa đến, chắc còn chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi, chi bằng hãy nghỉ lại quán của ta một tối?
Mộ Dung Thiên đang lo không có chỗ trú chân, nghe vậy liền mừng rỡ đáp:
– Chân thành đa tạ ngài, Tư Ân lão bản, nhưng ngài cứ gọi ta là La Địch thôi, gọi “tiên sinh” như thế, ta nghe không hợp lắm.
Đối với Tư Ân, dù có bị đánh chết thì lão cũng không dám xưng hô như vậy. Lão quả thật không có gan thất lễ với người rất có khả năng đạt đến cấp bậc tông sư.
Mạc Lý An liền đổi chủ đề, nói với Tư Ân:
– Đi đường cả ngày, người mệt nhoài rồi, Tư Ân lão đầu, ta cũng muốn quấy rầy lão một hôm.
– Ta đưa lão quỷ này lên lầu, hai ngươi ở lại phục vụ La Địch tiên sinh, nếu muốn thì có thể sử dụng Tức Ba Thú.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì sững người, “kê ba thú”? Tên kỳ quái thật!
Tư Ân quay sang hắn, cười nói:
– La Địch tiên sinh, xin thứ lỗi ta không bồi tiếp ngài được, nếu ngài có chuyện gì xin cứ nói với Lạc Na và Lệ Toa.
Mộ Dung Thiên biết bọn họ là bằng hữu lâu ngày gặp lại, hẳn là có không ít chuyện muốn nói, nên cũng vui vẻ đáp:
– Vậy là được rồi.
Nhìn Tư Ân bước lên lầu, Lạc Na nói:
– La Địch tiên sinh, ngài có cần nghỉ ngơi không? Để ta đưa ngài lên phòng trên lầu ba nhé?
Mộ Dung Thiên gãi đầu nói:
– Trước hết ta muốn “làm mát” một chút.
Từ lúc trải qua trận mưa lớn đó đến giờ, thời gian ít nhất cũng đã qua một ngày một đêm, thân thể hắn sớm đã thấy rất khó chịu.
Lạc Na ngạc nhiên hỏi lại:
– Làm mát?
Mộ Dung Thiên liền giải thích rõ:
– Thì là tắm rửa đó.
Lạc Na sửng sốt một lát rồi cười nói:
– Làm mát? Cách gọi thật là kỳ quái, nhưng cũng thật chuẩn xác a, quả thực tắm rửa xong rồi thì rất mát mẻ.
Vừa dứt lời, nàng liền huýt sáo một tiếng, sau đó một khối cầu màu lam có cánh dài từ trên lầu lảo đảo bay xuống. Khi tới gần thì Mộ Dung Thiên mới nhìn rõ đó không phải một khối cầu mà là một loại động vật tròn vo hình cầu, chân ngắn ngủn, lúc bay thì rụt lại ép sát vào bụng nên nhìn không thấy, mắt đặc biệt lớn, miệng nhỏ giống chim, dáng vẻ bề ngoài rất đáng yêu.
Lạc Na xoa cái đầu nhỏ nhắn của nó, nói:
– Tiểu Á, tối nay ngươi phải nghe La Địch tiên sinh sai bảo, biết chưa?
Con thú nhỏ đó đậu trên đầu Lạc Na, cánh không ngừng phe phẩy để giữ cho thân hình được thăng bằng. Dường như nó hiểu lời Lạc Na nói, miệng khẽ nhếch lên phát ra hai tiếng kêu:
– Tức ba, tức ba!
Mộ Dung Thiên đột nhiên hiểu ra, thì ra đây chính là “kê ba thú.” Gọi kiểu gì không gọi, lại gọi là “kê ba” khiến người ta nghe lầm tên, còn tưởng nó rất giống “kê ba” chứ.
Lại nói, con vật nhỏ bé này so với “kê ba” của mình cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, có thể làm được gì chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!