Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt
Chương 95: Hiệu thuốc 1
Edit: Jenny
Beta: Sakura
Hiệu thuốc Alice khai trương a! Giá cả phải chăng, hiệu quả hạng nhất, so với giá thì siêu cao, những thứ mua được đều tốt!
Cư dân sinh sống ở trên trấn, đa phần không cần sử dụng thuốc. Nhưng cho dù vậy, khi nghe nói có hiệu thuốc mở cửa kinh doanh, bọn bọ như cũ sẽ phấn khởi không ngớt, tóm lấy từng người mà rêu rao.
Mạo hiểm gia thì càng không cần phải nói. Thuốc hồi phục ở trên trấn luôn ở trạng thái khan hiếm, vì để mua được thuốc, có rất nhiều người thậm chí không thể không chạy đến Học viện Hoàng Gia, tốn nhiều tiền mua sắm.
Nghe nói của hàng mới khai trương, bọn họ khẩn cấp chạy đến mua sắm.
Đến khi phát hiện hàng hóa giá rẻ, chất lượng lại tốt, nhất thời vui mừng đến hỏng người, vội vàng chạy đi báo tin cho bạn bè thân thích.
Khai trương vỏn vẹn 3 ngày, việc buôn bán của hiệu thuốc Alice liền sôi nổi lên!
“Ba bình thuốc hồi phục! Trung phẩm!”
“Mười bình trung phẩm, năm bình thượng phẩm, làm phiền đóng gói.”
“Đừng chen đừng chen, trước để tôi mua bình thuốc trung phẩm, có người chờ uống thuốc cứu mạng!”
Đông đảo mạo hiểm gia giơ túi tiền, đòi trả tiền.
“Xin mọi người theo trật tự xếp hàng.” Fanny nhỏ hơi nhỏ giọng nói.
“Xếp vào hàng nào? Xếp hàng có gì tốt! Ném tiền trên bàn, trực tiếp đem thuốc rời đi, chẳng phải là xong việc sao?” Có người trời sinh tính tình nóng nảy, lúc này nhịn không được mà nói. Vừa nói tay phải vừa đưa vào trong túi tiền.
Mí mắt Fanny chợt nháy. Cô quyết định thật nhanh, lấy ra pháp trượng, niệm chú ngữ, không nói hai lời liền động thủ.
Ngay sau đó, khách hàng nổi bồng bềnh giữa không trung, mất đi năng lực hành động.
Khách hàng, “???”
Khách hàng thầm nghĩ, những người khác đều bay bồng bềnh như vậy, có thể nói không sao?
“Xin án theo thứ tự xếp thành hàng.” Cô lặp lại yêu cầu 1 lần nữa.
Những khách quen đột nhiên nhớ ra, trước đây chen ngang/ không tuân theo bố trí, sẽ bị gió thần phong thổi ra khỏi cửa hàng!
Thái độ hung hang càn quấy một chút, trực tiếp bị đưa vào danh sách đen, về sau không thể vào cửa được nữa.
Nghĩ như vậy, bọn họ khẩn cấp xếp thành hàng dài, thái độ ngoan ngoãn.
Trong lúc xếp hàng, một người khách nhỏ giọng thanh minh, “Lúc mới đầu tôi dự định đi xếp hàng, nhìn thấy những người khác như ong vỡ tổ chạy đến trước quầy, mới không có đi.”
Bên cạnh lập tức có người phụ họa, “Đúng vậy, tôi cũng thấy rất nhiều người không xếp hàng, mới đi theo.”
“Cửa tiệm vừa mới mở, không quá thích ứng. Nói rõ ràng là xong, về sau tuyệt sẽ không tái phạm.”
Nhóm khách quen khát khao mưu cầu sống còn, anh một câu tôi một câu kể rõ, thể sống chết không tiến vào danh sách đen.
Nhóm khách mới, “…”
Tất cả mọi người đều phối hợp như vậy sao?
Bọn họ rất hoài nghi.
**
Cửa hàng tạp hóa.
Một thanh niên máu me khắp người, thất tha thất thểu tiến vào cửa hàng. Vừa vào đến cửa, anh ta khó khăn gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng, “Ông chủ, nhanh! Đưa đến bình thuốc Hồi phục!”
“Sao lại thế này?” Wilson âm thầm kinh hãi, vừa lấy thuốc vừa đặt câu hỏi.
Thuốc đến tay, người thanh niên bất chấp nói chuyện, “Ùng ục ừng ục” đem nước thuốc uống vào bụng.
Uống thuốc xong, máu lập tức ngừng chảy, vết thương nhanh chóng kết vảy, khép miệng. Không bao lâu, vài chỗ trầy xước nhẹ đều đã lành, vết cào dài trên ngực và vài vết bỏng do ma pháp trên cổ tay vẫn chưa lành hẳn.
Thanh niên thở phào 1 hơi nhẹ nhõm, cuối cùng chậm lại, “Tôi nghe nói có người mua Quyển trục thuấn di, đánh bạo đi vào mạch núi U Minh tìm vận may, kết quả nhặt được đại tiện nghi.”
“Tôi liền nghĩ, người khác được, tôi khẳng định cũng được.”
“Ai ngờ đi rồi mới phát hiện, nơi đó khắp nơi đều là ma thú trung cấp và ma thú cao cấp, quá nguy hiểm! Không chú ý một cái, liền bị đàn vượn mạnh mẽ đi kiếm ăn để ý đến, từ sau lưng liều mạng đuổi đến.”
“Nếu không phải nhanh tay mở quyển trục, lúc này đây có thể đã không trở về được.”
Người thanh niên thổn thức không thôi, nghĩ lại là 1 trận sợ hãi.
Wilson không lên tiếng, trong lòng lại nghĩ, tiện nghi như thế nào lại dễ nhặt như vậy? Quyển trục thuấn di nhiều nhất chỉ có thể phòng thân, muốn có được thu hoạch lớn, vẫn phải dựa vào bản lãnh thực sự.
Nhưng anh cũng không tiện nói ra.
Xem xét vết thương, người thanh niên di dự một chút, khẽ cắn môi nói, “Ông chủ, lại muốn 1 bình thuốc Hồi phục nữa.”
Cửa hàng tạp hóa bán đều là thuốc hạ phẩm, hiệu quả sau khi uống bình thường. Nếu như bị thương nặng, uống được 2 -3 bình thuốc Hồi phục, mới có thể triệt để bình phục.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân thuốc Hồi thục luôn trong tình trạng cung không đủ cầu.
Tính toán giá cả của quyển trục, lại tính toán giá cả của thuốc, người thanh niên lập tức đau lòng đến không thở nổi – lần này ra cửa không chỉ vận may gì cũng không nhặt được, còn mất không ít đạo cụ, lỗ lớn rồi!
“Được, anh đợi ở đây.” Wilson đáp ứng 1 tiếng, xoay người đi nhà kho lấy thuốc.
Lúc này, một tên trộm lén lén lút lút đến gần nói, “Này, người anh em, bị thương nặng tại sao không đến Hiệu thuốc Alice mua thuốc?”
Người thanh niên hết sức mù mịt, “Hiệu thuốc Alice? Quý cô Alice từ lúc nào lại mở cửa hàng mới vậy?”
Tên trộm dò xét đối phương từ trên xuống dưới, tiếp đó lấy khí thế vô cùng khẳng định mà nói, “Gần đây không có đặt chân đến trấn Clayton sao?”
Người thanh niên đỏ mặt, hàm hồ nói, “Chạy vào trong mạch nói U Minh, ngây người ở đó vài ngày, trước sau khoảng 1 tuần.”
“Khó trách anh không biết.” trong mắt tên trộm lộ ra vẻ hiểu rõ, “Hiệu thuốc Alice khai trường vào 3 ngày trước, bên trong không chỉ có bán thuốc Hồi thuộc trung phẩm, mà còn bán thuốc thượng phẩm.”
“Giống như vết thương của anh, uống một bình thuốc thượng phẩm, lập tức có thể khôi phục.”
“Nếu là thuốc hạ phẩm, giá tiền cao không nói, uống hết 2 bình cũng không biết có thể tốt lại không.”
Người thanh niên bừng tỉnh đại ngộ. Anh hết sức chân thành nói, “Cảm ơn người anh em, không có anh nhắc nhở, tôi cũng không biết có chuyện như vậy.”
“Khách khí.” Tên trộm tỏ ý không để ý khoát khoát tay, sau đó rời khỏi cửa hàng tạp hóa.
Không bao lâu, Wilson quay lại, cầm trong tay 2 bình thuốc Hồi phục, “Tôi sợ 1 bình không đủ, cho nên lấy thêm 1 bình.”
Người thanh niên: Nhất định đủ, nếu không đủ dùng thì anh không trị được nữa rồi!
Túi tiền: Tán thành!
Người thanh niên nhận lấy thuốc, chậm rãi đưa vào miệng. Trong lòng thì tính toán, làm sao để chất vấn chủ cửa hàng tạp hóa. Biết rõ trên trấn có hiệu thuốc Alice vừa khai trương, tại sao không nhắc nhở hắn?
Sớm biết 1 bình thuốc Hồi phục là có thể giải quyết xong, hắn sẽ không mua 2 bình hạ phẩm.
Ai ngờ còn chưa kịp đề cập đến, ông chủ cửa hàng đã mở lời trước, “Anh đi vào mạch núi U Minh, có thể không biết rõ, gần đây Lệnh chủ đại nhân mới khai trương 1 hiệu thuốc. Bên trong có bán thuốc thượng phẩm và trung phẩm, đối với việc trị liệu vết thương nặng rất hữu ích.”
Động tác của người thanh niên khựng lại, sắc mặt cổ quái, “Tại sao vừa rồi không nói?”
Wilson trừng to mắt, “Khắp người anh toàn là máu, vừa vào cửa là rên rỉ toàn thuốc cứu mạng, tôi có thời gian để nói sao?”
Lỡ như trên đường đi đến hiệu thuốc Alice có phát sinh ra chuyện gì thì phải làm sao?
Thanh niên, “…”
Nói cũng có đạo lý.
Thời điểm gấp rút cứu mạng, ai còn quản tiền thuốc của nhà nào rẻ, y thuật càng cao siêu hơn? Trước tiên đem mạng nhỏ cứu trở về mới là đúng đắn!
Nghĩ đến đây, người thanh niên hơi cảm thấy có lỗi. Anh ho nhẹ một tiếng, gượng gạo lảng sang chuyện khác, “Sau khi hiệu thuốc Alice khai trương, việc buôn bán của cửa hàng tạp hóa sợ là bị ảnh hưởng.”
“Sao có thể chứ?” Wilson không cho là đúng nói, “Nguyên liệu mà hiệu thuốc sử dụng đều là mua từ cửa hàng tạp hóa. Thuốc bán được càng tốt, mua sắm vật liệu càng nhiều.”
“Thế nhưng khách vốn dĩ đến cửa hàng tạp hóa mua thuốc Hồi phục, đều sẽ chạy tới hiệu thuốc Alice…” Thanh niên khó hiểu.
Wilson bật cười, “Bị thương nặng mới sẽ đi mua thuốc trung phẩm, thượng phẩm, bị vài vết thương nhẹ, ai chịu lãng phí tiền tiêu oan uổng như vậy?”
“Trước đây thuốc hồi phục cung không đủ cầu, hiện tại vẫn là cung không đủ cầu, mỗi ngày có bao nhiêu bán bấy nhiêu.”
“Miễn cưỡng mà nói có gì đó không giống …” Wilson có chút dựng lại, biểu tình cổ quái, “Đại khái chính là luôn có người ra sức tuyên truyền, muốn để cho tất cả người bệnh bị thương nặng đi đến hiệu thuốc Alice mua thuốc.”
Người thanh niên sững sờ xuất thần, như là nghe không hiểu.
Cứ tưởng rằng tên trộm có tâm địa thiện lương, không đành lòng nhìn hắn lãng phí mới mở miệng nhắc nhở, hóa ra là vì giảm bớt đối thủ cạnh tranh …
Trong lòng người thanh niên rơi lệ, hôm nay triệt để không tài nào nói nổi!
**
Mạch núi U Minh, hai kiếm sĩ là một nam một nữ đang ngồi dựa vào nhau. Trông diện mạo còn trẻ tuổi, khuôn mặt non nớt, thoạt nhìn có chút chật vật.
Trên đùi có mấy vết cào, trên mặt có vài vết trầy xước, máy tươi chảy ròng. Quần áo bên ngoài rách nát, sau khi bị nhuốm màu đen của bùn đất, liếc mắt nhìn lại vừa bẩn vừa nát.
Người nam từ trong túi tiền lấy ra thuốc Hồi phục, thấp giọng nói, “Đây là anh mua ở hiệu thuốc Alice, nghe nói sau khi uống vào sẽ giống như chưa từng chịu thương tổn qua, trên mặt cũng sẽ không lưu lại sẹo.”
Cô gái lắc lắc đầu, hiểu chuyện nói, “Anh, anh bị thương nặng, vẫn là giữ lại tư mình uống đi. Em uống thuốc mua từ hiệu thuốc Mia là được rồi.”
Hiệu thuốc Mia nằm ở góc Tây Bắc của Học viện Hoàng Gia, mở hơn 30 năm, lịch sử lâu đời, giá cả vừa phải, rất được mạo hiểm gia hoan nghênh.
Bọn họ trước kia thường xuyên mua sắm dược phẩm tại hiệu thuốc Mia, hiệu quả bình phục sau khi uống tương đối không tệ. Gần đây nghe người ta gắng sức, nói sản phẩm của Hiệu thuốc Alice ở trấn Clayton vừa rẻ vừa tốt, mới đổi nơi khác.
Người nam suy nghĩ, không tiếp tục kiên trì, cầm lấy một bình thuốc Hồi phục khác đưa cho em gái.
Uống nào một ngụm thuốc, miệng vết thương nhanh chóng co lại, liên tiếp lành lại.
Một lát sau, cô gái kinh ngạc hoảng hốt, “A?”
Trên lưng và bụng của anh trai có hai vết cào sâu vào thịt rất dữ tợn, da thịt lẫn lộn, thoạt nhìn vô cùng khủng bố. Sau khi uống thuốc, lập tức khôi phục bình thường, không hề nhìn ra đã từng chịu thương tổn qua.
Mà cô chỉ bị vết thương nhẹ hơn chút, thương thế không nghiệm trọng lắm. Sau khi uống xong thuốc mua từ hiệu thuốc Mia, vẫn còn lưu lại 4-5 vết sẹo!
Cô gái ngập ngừng hỏi, “Nhớ không lầm thì hai bình đều là thuốc trung phẩm, mà sản phẩm mua từ hiệu thuốc Mia còn hơi đắt hơn 1 chút.”
Người nam mấp máy môi, có chút không vui. Đâu chỉ đắt hơn 1 chút? Hơn 15% đấy! Giá chênh lệch đủ cho bọn họ ăn được vài ngày.
Mọi thứ chính là sợ bị so sánh.
Ở Học viện Hoàng Gia, chung quanh được bao quanh bởi một bầu không khí cao cấp của các cửa hàng cao cấp, giá hàng hóa luôn luôn là hàng chục, hàng trăm kim tệ, hiệu thuốc Mia có vẻ đặc biệt gần gũi với người dân.
So với cửa hàng tạp hóa trên trấn, tuy nói giá cả ở hiệu thuốc Mia cao chút, nhưng hiệu quả tốt, cũng sẽ không có ai bàn tán gì nhiều.
Nhưng nếu lấy hiệu thuốc Alice so sánh cùng hiệu thuốc Mia, tình huống liền khác rất lớn.
So giá cả, hiệu thuốc Mia cao hơn 15%
So hiệu quả, phẩm cấp ngang nhau, hiệu quả khôi phục của thuốc mua từ hiệu thuốc Alice càng tốt hơn.
So mức độ thuận tiện tiếp tế, khoảng cách từ hiệu thuốc Alice đến dãy núi U Minh gần nhất, đi đến Học viện Hoàng Gia còn phải tốn hao thêm thời gian.
Tính toán như vậy, hiệu thuốc Alice trực tiếp đem đối thủ cạnh tranh nghiền vụn.
“Chẳng trách rất nhiều người đề cử hiệu thuốc Alice.” Người nam rất đau lòng, đồng thời thầm hạ quyết tâm, “Về sau liền chọn hiệu thuốc này để tiếp tế.”
Về phần hiệu thuốc Mia gì đó, không bao giờ lại nhìn đến nó nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!