Dị Giới Quán Net (Dịch) - Cố Gắng Chơi, Đừng Phá Cửa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Dị Giới Quán Net (Dịch)


Cố Gắng Chơi, Đừng Phá Cửa



Ngay cả T-virus hệ thống cũng lấy ra, vậy những vật khác trong trò chơi đâu?

Tỉ như súng bắn tên lửa, Magnum?

Thậm chí món đồ khác có phải hay không là cũng có thể…

– Quyền hạn của kí chủ không đủ, xin tiếp tục tăng lên quyền hạn.

Rất nhanh, Phương Khải nhận được câu trả lời.

– Quyền hạn? Còn có cả cái này? Phương Khải kỳ quái hỏi: – Ta có thể xem quyền hạn ở đâu? Quyền hạn của ta bây giờ có thể làm gì? – Quyền hạn không đủ, không thể xem.

-… – Được rồi, biết hệ thống ngươi không đáng tin mà. Phương Khải phiền muộn.

T-virus không tác dụng phụ.

Nhìn chất lỏng màu xanh trong ống nghiệm, Phương Khải cảm thấy có chút kích động.

Phương Khải từ từ tiêm chất lỏng vào trong người, hắn cảm thấy một loại lạnh lẽo từ ống tiếm đi vào, ngay sau đó, luồng khí lạnh này theo máu chạy vào toàn thân.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy một luồng đau đớn vô cùng kịch liệt từ trong thân thể truyền đến!

Một cỗ lực lường kỳ lạ tự nhiên xuất hiên trong thân thể, cỗ lực lượng này cực kỳ cường đại, phảng phất như là xé rách toàn bộ cơ thể hắn.

Phương Khải cảm thấy nặng nề: – Không phải nói là không có tác dụng phụ hay sao?

– Đây là phản ứng của sự cường hóa. Hệ thống giải thích. – Không có tác dụng phụ chỉ là không biến ngươi thành zombie mà thôi.

-… Hắn cảm thấy như bị lửa thiêu toàn thân, tế bảo, huyết dịch, cốt tủy, dường như đều bị luồng hỏa diễm này đốt cháy.

Cảm giác đau đớn, làm cho Phương Khải cảm thấy choáng vàng, hắn nằm vô lực trên giường, có lẽ sau vài phút hắn sẽ hôn mê.

Đúng lúc này, âm thanh hệ thống lại vang lên: – Tốt nhất kí chủ đừng có hôn mê, nếu không phần T-virus này sẽ bị uổng phí.

-… Phương Khải cắn chặt răng, hắn cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ đau như thế, mỗi tế bào toàn thân dường như bị xé toang ra.

Nhưng làm cho hắn muốn thổ huyết là không được hôn mê?

Vì không muốn phần T-virus quý giá này bị hỏng, hắn cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn này.

Đau nhức toàn thân mỗi thời mỗi khắc không ngừng kéo tới, thời gian trôi qua dường như cực kỳ chậm, giống như một con ốc sên đang chầm chậm bò về phía trước.

Thời gian cứ trôi qua từng chút, Phương Khải cũng không biết mình vượt qua như thế nào.

Khi hắn cảm thấy sự đau đớn biến mất, thì cũng đã đến sáng ngày hôm sau.

—————

Lúc này, ở dưới nhà hắn đang ầm ĩ.

Thấy trước cửa quán nét, đã tụ tập một đống người: – Sao hôm nay chủ quán chưa mở cửa?

– Không phải nói 8h sao? Bây giờ là mấy giờ rồi? Ngô Sơn ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao mà phàn nàn.

– Bây giờ đã sắp đến trưa rồi? Hắc Đại đi tới đi lui trước cửa, đáp án của “Nguyền rủa chi thư” sắp được khai mở, làm sao chủ quán lại không mở cửa? – Không phải là ngủ quên đấy chứ?

Nếu như có thể lựa trọn vận mệnh, không ai nguyện ý làm kẻ bề dưới.

Càng không cần nói đến thế giới mạnh được yếu thua, thực lực vi tôn này.

Chơi trò chơi còn hỗ trợ tu luyện? Sau khi Tiết Minh phát hiện ra chuyện này, liền đứng ngồi không yên!

Lần đầu tiên Tiết Minh dậy sớm như hôm nay, vì hắn muốn nhanh chóng tăng tiến độ của mình trong trò chơi, tìm mấy manh mối mà Từ Tử Hinh chưa tìm được, để tránh cho việc suốt ngày bị người ta coi thường. – Cái tiệm nát đấy, vậy mà chỉ cho bản thiếu chơi 6 giờ! Nhớ đến chuyện này, hắn liền đá bay hòn đá ven đường, rõ ràng vẫn để canh cánh trong lòng. – Nếu không phải… Hắn nhớ tới câu, “Vĩnh viễn không tiếp đón” kia, đành kiềm chế niềm xúc động đến phá quán lại. – Được rồi! Bản thiếu là vì Tử Hinh! Gắng chịu đựng một chút! Hắn hừ lạnh một tiếng. Lúc hắn đi đến quán nét thì đã nhìn thấy một đống người đang đứng trước cửa! – Các ngươi đang làm gì vậy? Tiết Minh nhìn thấy một đống người, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt. – Sao các ngươi không đi vào? – Chưa mở cửa? Hắn chui vào trong xem xét, nhất thời ngẩn ra. – Không phải nói 8 giờ mở sao? – Chúng ta không biết. Lương Thạch nhìn người này quen mắt, đoán chừng là người hôm qua chơi Resident Evil, cười khổ nói. – Lúc trước, vì tăng thêm máy tính, chủ quán cũng mở cửa chậm, không phải hôm nay cũng tăng lên chứ? – Có khả năng. Hắc Đại nói. – Hôm qua đều ngồi hết chỗ, nói tăng thêm không phải không có lý. – Hay là… đợi thêm chút nữa?

—————-

Phương Khải mất hết sức lực nằm trên giường.

– Cuối cùng cũng qua… Hắn cảm thấy trải nghiệm kiểu này, hắn không muốn hưởng thụ thêm lần nào nữa.

Hắn cử động ngón tay, cảm giác dường như thân thể mình có chút khác biệt lúc trước.

Không chỉ là thân thể, mà toàn bộ xung quanh cũng trở lên khác biệt.

Hắn còn có thể cảm giác được quỹ tích phi hành của con ruồi trên không!

Mở mắt ra, từng hạt bụi trên tường hắn đều có thể thấy rõ.

————

Sau khi trải qua một giờ.

– Ta không đợi được nữa! Ngô Sơn hầm hừ, nếu không phải Lương Thạch ngăn cản, hắn đã phá cửa rồi.

– Ta cũng không chờ được nữa! Tiết Minh chưa bao giờ nóng như thế. – Bây giờ không mở, chút nữa thì người đều đến hết rồi. – Hay chúng ta đập cửa ra? Hắc Đại hùng hổ nói. – Một cái cửa mà thôi, cùng lắm thì về sau lắp lại cho chủ quán cái khác.

-… Mặt Lương Thạch tối sầm lại. – Các ngươi làm thế chỉ sợ ngày mai chủ quán vĩnh viễn không tiếp đón. – Vậy làm sao bây giờ? Mặc dù quán này không lớn, nhưng chủ quán không giống người thường. Hắc Đại nhớ tới mấy chữ “vĩnh viễn không tiếp đón”, ước lượng cảm thấy không đắc tội nổi: – Cái gì cũng không được! – Không thể như này, gấp chết ta rồi! Ngô Sơn đập tay lên cửa. – Hôm qua lão tử mới chơi một lúc, thế mà đã hết 6h! Làm sao lại nhanh như thế? Hôm nay lại còn không cho chơi?

-… Lương Thạch co mặt lại. – Ta nói Ngô huynh này, hôm qua ta đứng sau lưng xem ngươi chơi, chân còn mỏi, ngươi nói có đủ 6 giờ hay không?

Ngô Sơn lập tức đen mặt lại, không nhịn được, đập ầm ầm lên cái cửa. – Chính là 6 giờ quá ít!

Hai bên cạnh quán Phương Khải, bên trái là nhà của một lão đầu, đã lâu không thấy mở cửa, nghe nói là nhi tử thi được quan văn, đã dọn nhà đi rồi, mà bên phải là một cửa hàng bánh bao, mỗi sáng Phương Khải đều mua bánh bao ở chỗ này.

Vương thẩm ở cửa hàng bánh bao thấy nhiều người vây trước cửa quán Phương Khải lâu như vậy, cảm thấy kỳ quái: – Tất cả các ngươi, tụ tập ở cửa quán người ta làm cái gì vậy? – Ặc… Lương Thạch tiện tay mua mấy cái bánh bao, hỏi: – Đại thẩm, tại sao hôm nay quán này không mở cửa, không phải nói 8 giờ là kinh doanh sao? Thẩm có biết chuyện gì không? – Cái này… Vương Thẩm lắc đầu nói: – Ta cũng thấy kỳ quái, tiểu gia hỏa Phương Khải kia mỗi ngày đếu đến quán mua bánh bao, hôm nay lại chưa thấy đến? Hay các ngươi gọi thử xem? – Gọi?

– Để ta gọi thử. Ngô Sơn nghĩ nghĩ, cái cách này có vẻ tốt hơn là trực tiếp phá cửa.

————

Phương Khải vẫn cảm thấy đau đớn toàn thân, nhưng so với tối hôm qua thì bây giờ đã đỡ nhiều.

Hắn thấy người dính đầy mồ hôi đen xì, vội vàng tắm rửa một cái, đang tắm dở thì nghe được tiếng ồn ào ở dưới.

Hắn nhìn qua cửa sổ, thấy ở ngoài đã tụ tập một đống người.

-… Mấy giờ rồi? Phương Khải hơi hồi hộp một chút, không phải là trễ rồi chứ?

Dưới lầu.

Thành về quân để ý thấy nơi này có chút khác thường, sau đó có một đội mặc khôi giáp sáng bóng tiến về phía này, hỏi: – Tất cả các ngươi vây quanh đây làm gì? Sáng sớm đã thấy các ngươi đứng đây, giờ đã hơn nửa giờ rồi mà vẫn còn ở chỗ này? – Còn nữa, cái tên râu dài kia, sáng sớm đã kêu la cái gì? Có phải muốn nháo sự hay không?

-… Râu dài? Mặt Ngô Sơn đã đen nay lại càng đen hơn.

Cũng may không phá cửa, nếu không giờ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, nếu để người ta biết bời vì không được chơi trò chơi nên phá cửa rồi bị thành vệ quân bắt, việc này mà truyền đi, đoán chừng toàn bộ võ giả trong thành có thể cười đến sang năm. – Mẹ nó! Lão tử muốn mắng người! Ngô Sơn tức lộn ruột.

Hắc Đại cười hắc hắc, hắn nhường ra một vị trí, chỉ về hướng thành vệ quân: – Cho mời!

– Hừ! Ngô Sơn hừ lạnh một tiếng, mặc dù tu vi hắn không tệ, nhưng ẩu đả cùng thành vệ quân, đồ ngu cũng biết kết quả. – Ta biết là mấy tên võ giả nhàn tản không có gì đáng tin cậy! Tiết Minh nhìn bốn phía xung quanh, đành phải đứng dậy. – Tiết gia, Tiết Minh. – Tiết… Tiết gia? Mấy tên thành vệ quân thi lễ một cái. – Hóa ra là Tiết thiếu gia, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mong được tha thứ! – Gia hỏa này giống như có lai lịch không nhỏ a! Hắc Đại nói nhỏ.

– Con em thế gia. Ngô Sơn hừ lạnh một tiếng.

Lương Thạch cười nói: – Như thế cũng tốt, xem ra chuyện này có thể giải quyết dễ dàng.

– Không dám. Tiết Minh cố gằng bày ra vẻ lãnh ngạo, trong lòng cười thầm, “Thành vệ quân mà thôi, bản thiếu gia xuất mã, không phải dễ như trở bàn tay?” Mấy tên thành vệ quân lập tức cung kính: – Vẫn là mời Tiết thiếu gia nói cho chúng ta, ruốt cuộc nơi này có chuyện gì, để chúng ta trở về có cái mà bàn giao.

Trải qua Tiết Minh giải thích, mấy tên thành vệ quân ngẩn ra: – Ý của Tiết Thiếu gia là… Chủ quán này chưa mở cửa, cho nên mấy người đứng ngoài chờ hơn một giờ?

Tiệm này làm cái gì?

– Giả lập hiện thực?

– Đánh zombie?

– Chơi trò chơi?

Mấy tên thành vệ quân càng nghe càng mộng, thấp giọng nói: – Ta cảm thấy có nên đi vào nhìn một chút hay không?

– Ta cũng thấy thế… Hai ngày này, mấy huynh đệ tuần tra ban đêm, mỗi lần bắt được người đều là đi ra từ nơi này, mà lại toàn là thiếu gia, không thể đụng vào, ta thấy nơi này có gì kỳ quặc. – Theo ta thấy là không nên làm loạn! Những người này đều có địa vị cao, báo cấp trên trước, rồi tính sau.

Đúng lúc này, mấy người phát hiện, trong tiệm vang lên tiếng mở cửa.

Chỉ thấy một cái đàu thò ra ngoài: – Ta nói các ngươi, sao mỗi ngày đều đến sớm thế?

– Mở cửa! Mở cửa!

– Sao bây giờ chủ quan mới mở cửa! Lập tức có người phàn nàn.

– Chẳng lẽ hôm nay lại tăng thêm máy tính? Mấy người nhìn vào, nhưng thấy quán không có một chút thay đổi.

– Chủ quán, không phải ngươi ngủ quên đấy chứ?

Phương Khải sờ mũi lúng túng, nghiêm chỉnh mà nói, đúng là hắn ngủ quên thật.

– Đừng nói nhiều như vậy.

Một đoàn người lập tức nối đuôi nhau vào.

– Chủ quán, ngươi nói thật đi, hôm nay có cái gì mới không?

– Cái gì mới không? Phương Khải nhẹ gật đầu. – Có. – Cái gì vậy?

– Tăng thêm máy tính?

– Trò chơi mới?

– Cái phim mà người nói ra rồi?

Mấy người lập tức nhìn về Phương Khải đầy mong chờ.

– Ặc… Phương Khải chỉ chỉ mình. – Sáng hôm nay không cẩn thận liền đột phá, vậy có tính là mới hay không…

-… -… Ăc… Chủ quán không lên đùa người khác như vậy Lương Thạch buồn bực.

-… Chủ quán lợi hại… -… Chúc mừng chủ quán… – Không thể thay đổi thời gian đột phá sao? Mấy người muốn chửi vô cùng, lý do này, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.

Chẳng lẽ lại không cho phép người ta đột phá?

Chẳng qua… Hôm qua mới đánh Bạo Quân, hôm nay lại đột phá? Như vậy, thực lực của chủ quán này lại nâng cao thêm một bậc?

Mấy người không khỏi có chút kiêng kị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN