Dị Giới Quán Net (Dịch)
Đây Là Một Loạt Tháo Tác Rất Linh Tính
Sau yên tĩnh thì đó chính là một mảnh xôn xao!
– Khiêu chiến đầu bằng vượt cấp viện?!
– Ai to gan vậy?
– Điên rồi sao?!
Toàn bộ võ đạo trường bắt đầu sôi trào!
– Hứa phó phủ chủ, không nghĩ tới bên trong học phủ các ngươi, còn có tiểu gia hỏa không biết trời cao đất rộng như thế. Trên đài cao, Dư phó phủ chủ nhàn nhàn cười nói. – Kiêu chiến vượt một cấp viện? Ánh mắt Trưởng công chúa bên cạnh Phương Khải chớp động, mang theo một vẻ khinh miệt: – Có phải là làm người đứng đầu bảng, mà ngay cả họ gì tên gì cũng quên mất rồi.
Bên trên võ đạo trường, đệ tử hai bên bắt đầu ra sân, Nạp Lan Minh Tuyết mặc một bộ áo trắng, bên hông vẫn đeo một thanh trường đao.
Phương Khải dựa lưng vào ghế ngồi, có chút lười biếng, ánh mắt rời vào trong trận đấu: – Mặc dù người này đôi lúc rất đáng ghét, mặt đơ còn xấu bụng, nhưng thiên phú đúng là không thể chê. – Phương lão bản, đây cũng không phải là vấn đề về thiên phú. Lần này, ngay cả thanh niên để ria mép Mộ Đông Lai ở bên cạnh cũng không tin.
– Trẻ tuổi khí thịnh là tốt, nhưng coi trời bằng vung thì không thể chấp nhận được. Lão giả áo đen ngồi bên cạnh Mộ Đông Lai lắc đầu. – Nha đầu Nạp Lan gia này, lão phu cũng nghe nói qua, coi như là tuyệt định thiên tài có thiên phú tốt nhất trong vòng mấy trăm năm qua, qua một đoạn thời gian, nha đầu này tất thành đại khí, nhưng bây giờ… Còn hơi sớm!
Phương Khải không biết nói gì: – Ta nói các ngươi, không thể tin ta một lần sao?
Nhất thời lão gia tử kia dựng râu trừng mắt: – Không phải lão phu không tin ngươi, mà là ngươi nói…
Hắn nhìn chằm chằm vào Phương Khải, hừ lạnh nói: – Việc này có thể tin được sao?!
Lúc này, bên trong quán nét sung sướng phát mưa đạn:
– Lão gia tử: Ngươi tiếp tục thổi, ta nhìn ngươi thổi ra cái hoa gì!
– Lão bản: Ta thật không thổi, các ngươi tin ta! Tin ta đi!
Phương Khải nhìn mưa đạn mà tối sầm mặt, bỗng nhiên hắn có cảm xúc muốn đóng mưa đạn lại.
Cmn, nói hết lời lại không tin, được rồi, không nói.
– Ha ha ha! Lão phu rất thích xem trường hợp như vậy! Thịnh sự này giá trị, phải mua một hộp Haagen-Dazs an ủi! Nạp Lan Hồng Vũ nhìn thấy tràng diện như vậy, nhớ tới hôm nay còn chưa ăn Haagan-Dazs, tranh thủ thời gian mua hai hộp. – Tiểu Nguyệt à, cầm cho lão phu một hộp Haagen-Dazs! Cầm cho Phúc gia gia ngươi một hộp!
Sau đó hắn ngồi dưới ghế dài, bắt đầu ăn.
—————–
– Không phải Tiêu Lãnh Vũ của Thịnh Kinh học phủ vừa mới đem người đứng đầu Huyền Tự bảng của Hi Di học phủ đánh bại sao?
– Lại là một thương! Cao hơn người khác một cái cảnh giới, căn bản là không có sức đánh trả!
– Đáng tiếc lại có người bị mù, vượt hai cảnh giới đến khiêu chiến, trong lịch sử cũng chưa từng có a?!
Trên khán đài bắt đầy nghị luận ầm ĩ.
Tiêu Lãnh Vũ mặc một bộ trang phục màu đen, tay cầm ngân thương, mũi thương chỉ chéo xuống đất.
Bên trong võ đạo trường, một đen một trắng đứng đối mặt nhau.
Sắc mặt Tiêu Lãnh Vũ lạnh lẽo, rõ ràng là đang phẫn nộ vì việc đối phương vượt cấp khiêu chiến mình, cổ tay rung lên, giơ mũi thương lên chỉ về đằng trước, mũi thương lấp lánh hàn quang: – Nếu ngươi đã muốn đưa điểm tích lũy, thì ta sẽ cố mà nhận lấy.
Nạp Lan Minh Tuyết há to miệng, dường như muốn nói chuyện, nhưng cuối cũng không nói thành câu: – A… Quên đi. – Cái gì mà quên đi?! Sắc mặt Tiêu Lãnh Vũ tối sầm.
Nàng thu ngân thương trong tay về, trọng tâm lui về phía sau, mũi thương hướng xuống, toàn bộ thân hình, tư thế như một chiếc kình nỏ đã kéo căng dây, ngay sau đó, mũi thương hướng lên, hội tụ vô số võ khí, thậm chí khiến cho không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo! – Coi như ta cao hơn hai đại cảnh giới, cũng đừng hi vọng ta sẽ hạ thụ lưu tình!
– Đây là….!? Không ít người không kìm được mà hít một hơi thật sâu: – Nhất Khí Quán Trường Hồng?! – Tuyệt học của Hộ quốc công?!
– Năm đó Hộ quốc công dùng chiêu võ kỹ này một thương đâm xuyên ba tên Võ Vương!
– Không nghĩ tới mới tuổi này, đã học được võ kỹ này?!
– Nha đầu kia sẽ không bị một thương đâm thủng chứ?! Nhị hoàng tử thấp giọng nói.
Qua một lúc lâu, đều không thấy ai trả lời, Nhị hoàng tử nhìn về phía Phương Khải: – Phương lão bản, sao ngươi không nói chuyện? – Nhìn sững sờ sao?
Mặt Phương Khải co lại: – Lời ta nói các ngươi đều không tin, còn cái gì để mà nói?
– Chẳng lẽ Phương lão bản lại vẫn kiên trì cách nhìn của mình?! Trưởng công chúa giương cái cổ trắng ngần của mình lên, nhìn võ đạo trường đầy coi thường.
Mới được vài giây, vẻ coi thường liền hóa thành chấn kinh!
– Chờ một chút! Các ngươi nhìn bên kia!
– Khí tức này…!?
– Võ Sư ngữ đoạn…
– Lục đoạn?!
– Thất đoạn?!
– Còn tăng lên?!
– Võ Sư cửu đoạn?!
Tất cả mọi người đều vô thức đứng lên, nhìn võ đạo trường đây ngơ ngác!
Theo tu vi Nạp Lan Minh Tuyết tăng lên, thì nhiệt độ quanh nàng càng ngày càng thấp, trên mặt đất, chậm rãi bao trùm một tằng sương lạnh!
– Làm sao có thể!?
Trường đao bên hông Nạp Lan Minh Tuyết ra khỏi vỏ!
Đao quang nhanh như điện được chém a!
Làm sao có thể?!
Khoảng cách này?! Xuất đao từ mười trường!?
Khoảng cách Nạp Lan Minh Tuyết ngoài mười trượng, Tiêu Lãnh Vũ còn chưa đánh ra võ kỹ!
Đã thấy một đạo ngân quang trảm tới đầy hung ác!
– Nguy hiểm!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một đạo lưỡi đao sắc bén kia như một đạo kinh lôi phá vỡ khí kình xung quanh Tiêu Lãnh Vũ!
Mười trượng! Lấy tốc độ này, thương nàng còn chưa kịp đâm ra đã bị lưỡi đao này chém giết nhiều lần!
Oanh!
Trong nháy mắt, mũi thương đổi hướng, kình khí giao phong, chỉ nghe một tiếng nổ vang!
Tiêu Lãnh Vũ lùi lại nửa bước, mà trường đao kia bị đụng bay ra ngoài! Ngay sau đó bổ vào mặt tường trên khán đài, nhất thời mặt tường trắng noãn bị sụp một mảng lớn!
Khóe miệng Phương Khải nhếch lên: – Muốn thi triển võ kỹ uy lực lớn? Không đời nào! Ngự Kiếm Thuật trong tay, còn có thể để ngươi thi triển ra võ kỹ như vậy, vậy thì có thể lui khỏi đoàn.
Nhị hoàng tử cùng lão giả áo bào đen bên cạnh cũng co quắp một trận.
– Đây là…!?
– Chẳng lẽ đây lại là Ngự Kiếm Thuật!?
Tất cả mọi người nhích người về phía trước, dường như sợ bỏ lỡ một chi tiết nào!
Chỉ thấy Nạo Lan Minh Tuyết không hao tổn một sợi tóc, ngón tay đưa ra, chuôi đao tử trong đống phế tích bị sụp độ lập tức bay đến!
– Tới phiên ta. Nêu như lúc trước mọi người thấy là ưu thế của Ngự Kiếm Thuật, vậy thì hiện tại, bọn hắn nhìn thấy là, tính thiết thực của Ngự Kiếm Thuật!
Nạp Lan Minh Tuyết là người thông minh, nếu như nói trình độ Ngự Kiếm Thuật của Tống Thanh Phong đang ở giai đoạn nhập môn đến thuần thục, như vậy thì Ngự Kiếm Thuật của nàng đã đến giai đoạn thuần thục, chỉ thấy một tay nàng cầm đao vung lên, một luồng đao khí lạnh giá lan tràn ra!
Nhẹ buông tay, chuôi đao theo đó bay ra! Hóa thành một vòng ngân mang, đánh thẳng về phía Tiêu Lãnh Vũ!
Mà bản thân nàng cũng đồng thời theo sau, đao, khí, quyền ba thứ tập hợp một chỗ, Tiêu Lãnh Vũ cảm thấy mình giống như đồng thời nhận lấy sự công kích của ba người!
Ngự Kiếm Thuật nhanh lẹ linh động, thuật cách đấu đánh cận thân, thỉnh thoảng xen lẫn một vài võ kỹ sở học của nàng, trong nhát mắt, tình huống hoàn toàn nghịch chuyển!
Tiêu Lãnh Vũ phát hiện, mặc dù tu vi mình cao hơn đối phương, nhưng sau chiêu thứ nhất chưa kịp tấn công, bây giờ đã không còn cơ hội xuất thủ!
– Cái thao tác này, lợi hại! Ánh mắt Phương Khải sáng ngời.
Bên trong quán nét, không ít người phát mưa đạn.
– Cái thao tác này, lợi hại!
– Khoảng cách đến lão bản lại gần thêm một bước!
– Rất có chân truyền của lão bản!
– Lão bản điều chỉnh ánh mắt người xem một chút, ta muốn thấy nét mặt của bọn họ!
– Ha ha ha, cũng muốn nhìn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!